Nàng khóc chết lặng, mặt dán lên ngực hắn, không hề nhúc nhích.
Triệu Hữu Đường muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói như thế nào, chỉ càng tăng thêm sức ôm chặt nàng.
Qua một hồi lâu Phùng Liên Dung mới ngẩng đầu, khẽ nói: “Lại đứng ở đây thêm lát nữa Hoàng thượng sẽ bị lạnh.”
“Trẫm không sao, nàng muốn đứng bao lâu Trẫm sẽ cùng nàng bấy lâu.” Lúc này hắn chỉ muốn cùng nàng.
Phùng Liên Dung thở dài một cái: “Nhưng thiếp thân muốn trở về.”
“Được, vậy thì trở về.”
Triệu Hữu Đường sai người xách đèn lồng đi trước dẫn đường.
Dọc theo đường đi hai người đều không nói chuyện.
Cho dù vẫn luôn nắm tay nhau.
Bầu không khí kiểu này khiến Triệu Hữu Đường rất không thích, hắn đã có thói quen đùa giỡn với nàng, thói quen xem nàng vờ ngớ ngẩn, thói quen nàng không muốn xa rời mình, chỉ riêng không có thói quen nàng im lặng.
Nhưng lúc này, nàng đi bên cạnh hắn, vẻ mặt nhàn nhạt, giống như ánh trắng bốn phía, vô cùng quạnh quẽ.
Đây không phải nàng của ngày thường.
Triệu Hữu Đường nhiều lần nhìn nàng, nhưng không có lần nào nàng nhìn lại hắn.
Triệu Hữu Đường đột nhiên có chút tức giận.
Hắn tuy không nói ra chuyện này, nhưng cũng chẳng phải chuyện to tát gì, vậy mà nàng lại tỏ loại thái độ này, đừng nói hắn còn tự mình đưa nàng về cung Diên Kỳ!
“A Dung?” Hắt siết chặt tay, hỏi: “Nàng vẫn còn đang giận Trẫm à?”
Phùng Liên Dung thầm nghĩ, nàng tức giận hay không thì làm được gì, dù sao hắn là Hoàng đế, hắn muốn thế nào thì thế đó, nàng muốn ngăn cản cũng không được.
Nàng cố cười một cái, trả lời: “Không có.”
“Vậy sao nàng không để ý đến Trẫm?”
Phùng Liên Dung giương mắt: “Không phải thiếp thân đang nói chuyện với Hoàng thượng hay sao?”
Triệu Hữu Đường cắn răng, đó là hắn nói trước có được hay không!
Phùng Liên Dung nhìn ra hắn giống như không vui: “Nếu không thì Hoàng thượng cứ đưa đến đây thôi, dù sao cũng sắp đến rồi.”
Triệu Hữu Đường trầm mặt xuống: “Trẫm nói đưa nàng, tự nhiên sẽ đưa đến tận nơi.”
Giọng điệu đó không khác gió lạnh bên ngoài là bao.
Phùng Liên Dung ngược lại có chút sợ.
Dù sao hắn cũng là Hoàng đế, đừng nói mượn một áo lông cáo, dù có muốn Tô Cầm thị tẩm thì nàng cũng có thể làm gì, còn không phải dùng mặt cười chào đón? Nhưng lúc này nàng thật sự rất tức giận, rất đau lòng.
Nàng lắc đầu, như vậy không được, nàng vẫn phải hòa hảo với hắn, nhưng kết quả bất luận nàng lên tinh thần thế nào, trong lòng vẫn không có cảm giác vui vẻ.
Phùng Liên Dung lại hoảng.
Thật ra nàng vốn không có tư cách tức giận không phải sao? Nàng hẳn là nên sớm nghĩ thoáng ra!
Nhưng vì sao….
Ngay lúc nàng đang suy nghĩ, bọn họ đã đến cung Diên Kỳ.
Phùng Liên Dung bước vào trong điện ấm áp, lập tức cả người đều thoải mái, không tự chủ được lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
Triệu Hữu Đường nhìn ở trong mắt, lại thêm không vui.
Vừa rồi quả nhiên là nàng cấp sắc mặt cho hắn xem!
Bảo Lan tiến lên cởi áo khoác xuống cho Phùng Liên Dung.
Phùng Liên Dung quay đầu nói với Triệu Hữu Đường: “Cám ơn Hoàng thượng đã đưa thiếp thân về.”
Đây là lệnh đuổi khách?
Triệu Hữu Đường nhíu mày nói: ‘Nàng đây là kêu Trẫm đi?”
Triệu Hữu Đường cười lạnh: “Ai nói Trẫm muốn đi hả?” Hắn thoắt cái túm lấy cánh tay nàng, kéo nàng vào bên trong. “Hôm nay Trẫm sẽ nghỉ ngơi ở đây.”
Hắn rất dùng sức, Phùng Liên Dung kêu lên một tiếng: “Hoàng thượng, đau quá.”
Triệu Hữu Đường ngoái đầu lại xem nàng, mày nàng cau lại, dáng vẻ không quá vui, điều này khiến lửa giận của hắn càng thêm vượng, hắn hơi cong người, tay trái vừa vòng xuống, bế ngang Phùng Liên Dung dậy.
Phùng Liên Dung vô thức gắt gao ôm lấy cổ hắn.
Chung ma ma thấy thế, vội vàng kêu cung nhân ôm hai đứa nhỏ đi ngủ.
Xem ra, tạm thời sẽ không được yên tĩnh.
Quả nhiên Triệu Hữu Đường đi đến trước giường liền ném Phùng Liên Dung xuống, không quan tâm hung hăng chà đạp nàng một hồi, hung tàn hơn dĩ vãng rất nhiều.
Phùng Liên Dung khóc, ghé vào ngực hắn thút tha thút thít.
Triệu Hữu Đường nói: “Khóc cái gì, lát nữa còn làm nàng.”
Phùng Liên Dung sợ đến mức lập tức ngừng khóc.
Hắn cúi mắt thì thấy nàng đang cắn môi, vẻ mặt đáng thương nhìn hắn, hắn lại cười lên, xoa xoa đầu nàng nói: “Trẫm cũng mệt rồi, làm được nổi hai lần.”
Phùng Liên Dung thầm nghĩ xứng đáng, ai bảo vừa rồi hắn dùng sức như vậy, nàng khẽ hừ một tiếng, thân thể lại tham luyến ấm áp của hắn, cả người đều rúc vào trong lòng hắn, ôm chặt.
Con tức của Triệu Hữu Đường lúc này mới triệt để tiêu mất.
Theo ý hắn, Phùng Liên Dung nên như thế này, nếu không, cả người hắn đều không thoải mái.
Hai người cũng không tắm, ngủ một giấc đến hừng đông.
Triệu Hữu Đường sáng sớm phải đi lâm triều, Phùng Liên Dung mệt đến hoảng, ngủ thẳng đến buổi trưa mới đứng lên. May mắn Phương Yên vì nuôi dạy Triệu Thừa Dục, không cần các nàng ngày nào cũng thỉnh an.
Có điều lần này Phương Yên cũng rất tức giận.
Rõ ràng Phùng Liên Dung ghen tỵ như vậy, thấy Triệu Hữu Đường đưa áo lông cáo cho các phi tần khác liền không vui, kết quả vậy mà Triệu Hữu Đường vẫn nghỉ ở cung Diên Kỳ.
Cũng chẳng biết hắn nghĩ như thế nào?
Xem ra Phùng Liên Dung này không kém Hồ quý phi tí nào, cũng không biết cho hắn ăn canh mê gì!
Phương Yên nghĩ lại lại cảm thấy Tô Cầm này cũng thật vô dụng, sinh không một khuôn mặt, lại gặp Hoàng thượng mấy lần, vậy mà không biết dùng thủ đoạn.
Cũng là đứa ngu xuẩn!
Lý ma ma thấy tâm tình nàng không tốt, khuyên nhủ: “Nương nương vẫn nên một lòng nuôi dưỡng Nhị hoàng tử đi, chuyện khác tính gì, Hồ quý phi đó dù có được sủng, xem kết cục thì biết, cũng chỉ có vậy thôi.”
Tiên đế sủng Hồ quý phi cả đời, đến cuối cùng, Hồ quý phi còn không phải bị một chén rượu độc ban chết!
Phương Yên lại không nghe: “Ma ma, chuyện khác ta đều nghe ngươi, nhưng Tiên đế có thể so với Hoàng thượng sao? Lúc trước Tiên đế biết Hồ quý phi sắp gặp chuyện không may, ông ấy muốn ngăn cũng ngăn không được, nhưng Hoàng thượng thì khác. Nhìn mấy tên hộ vệ bên người nàng đi, ngươi cho rằng bản cung không biết tất cả đều là Hoàng thượng phái qua à, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện gì, còn có hoàng môn, cũng là Hoàng thượng.”
Lý ma ma nhíu nhíu mày nghĩ điều này cũng đúng.
Phương Yên cười lạnh nói: “Có điều nàng tốt nhất là sẽ mãi như thế, đừng để bản cung nắm được sai lầm gì!” Nói xong liền kêu Tri Xuân bế Triệu Thừa Dục đến.
Triệu Thừa Dục cũng sắp hai tuổi, bộ dáng trắng trẻo mập mạp, béo hơn Triệu Thừa Diễn không ít, đầu cũng coi như thông minh, chỉ là chưa đi được mấy.
Phương Yên tiếp lấy, cười tủm tỉm nói: “Thừa Dục, hôm nay muốn ăn gì nào.”
Phương Yên nghe xong, vội sai người đi phòng ăn nói một tiếng.
Lý ma ma nói: “Nên để Nhị hoàng tử đi nhiều hơn chút.”
Phương Yên lắc đầu: “Đi thì không vội, hắn vẫn còn nhỏ mà, bị ngã thì làm sao? Lần trước thiếu chút nữa đụng đến đầu.”
Thật ra trẻ con tập đi đứa nào mà không bị ngã, Triệu Thừa Dục đương nhiên cũng vậy, có điều lần đó bị ngã Phương Yên đau lòng cả ngày, phạt roi cả đám cung nhân.
“Đợi khi nào trời ấm lại nói, khi ấy hắn cũng lớn hơn rồi.” Phương Yên xoa xoa đầu Triệu Thừa Dục.
Triệu Thừa Dục cười khanh khách.
Lại nói Triệu Hữu Đường phái người đi phủ Hoa Tân, mời cả nhà Hoài vương vào Kinh.
Chuyện này không giả, có điều trừ chuyện này ra hắn còn lệnh cho mười vạn đại quân của thành trì phụ cận đợi mệnh, chỉ cần vừa có dị động gì, lập tức tiến công phủ Hoa Tân.
Đương nhiên, Thái hoàng thái hậu không biết chuyện này, bà vẫn đang mong được cùng Hoài vương gặp mặt.
Trong phủ Hoa Tân, Hoài vương nghe nói Trương đại nhân Bộ lễ đến đây, vội vàng đi ra chào đón.
“Tham kiến Điện hạ.” Trương đại nhân cười nói: “Phủ Hoa Tân quả nhiên khí phái, bên đường phồn hoa không kém gì Kinh thành.”
“Đâu có đâu có.” Hoài vương mời hắn ngồi xuống, “Trương đại nhân đường xa đến đây là có chuyện gì vậy?”
Trương đại nhân không ngồi, khẽ vuốt chòm râu cười nói: “Tự nhiên là phụng thánh chỉ đến.” Hắn duỗi tay ra, một người hầu lập tức dâng thánh chỉ lên.
Lòng Hoài vương lộp bộp một tiếng, quỳ xuống tiếp chỉ.
Ngoài dự kiến của y, đạo thánh chỉ này lại chỉ mời cả nhà hắn vào Kinh, thời gian thư thả là ba ngày, để thu thập đồ đạc.
Hoài vương kinh ngạc nói: “Ý Hoàng thượng là muốn từ nay về sau cả nhà ta thường cư Kinh thành? Vậy phủ Hoa Tân này….”
Nơi mà y dồn hết tâm huyết, chẳng lẽ chắp tay nhường người ta?
Trương đại nhân cực kì cẩn thận: “Ý của Hoàng thượng hạ quan không dám phỏng đoán. Điện hạ, mong ngài nhanh chóng an bài công việc trong phủ, tùy theo hạ quan cùng nhau về Kinh.”
Lúc này Hoài vương cũng đã lấy lại được bình tĩnh, cười cười nói: “Bổn vương đã rõ, có điều cần thêm thời gian, dù sao bổn vương cũng đã ở đây mười mấy năm, nhiều bằng hữu, cũng phải cáo từ từng người một.”
Trương đại nhân tỏ vẻ lý giải.
Hoài vương sai người đưa hắn đi nghỉ ngơi.
Đợi Trương đại nhân đi rồi, sắc mặt y mới trầm xuống.
Không nghĩ tới Triệu Hữu Đường ác như vậy, dù nói thế nào, Túc vương tốt xấu gì cũng có đất phong, cho dù không có binh quyền, hắn dầu gì cũng là phiên vương.
Nhưng Triệu Luân y có cái gì?
Y vốn cũng chỉ có một phủ Hoa Tân!
Hắn quay về phòng, Hoài vương phi đã đợi ở trong nhà, thấy thế chào đón hỏi: “Sao tự dưng Bộ lễ lại đến đây? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Hoài vương thở dài: “Hoàng thượng muốn cả nhà chúng ta hồi Kinh.”
“Hồi Kinh?” Hoài vương phi khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ là muốn đại niên đoàn tụ?”
Hoài vương vừa nghe, cười trào phúng: “Đoàn tụ? Ha ha, hoàng thượng là muốn chúng ta vĩnh viễn sống ở Kinh thành, phủ Hoa Tân tương lai không phải của bổn vương nữa rồi!”
Hoài vương phi kinh hãi, lui lại mấy bước, ngồi xuống ghế nói: “Làm sao có thể? Vì sao Hoàng thượng lại làm vậy?”
“Hắn từ lâu đã có lòng muốn tước phiên, hiện giờ Túc vương thần phục, tự nhiên sẽ đến bổn vương.” Hoài vương cười lạnh đứng lên, “Nhưng là, bổn vương không giống Nhị ca!” Y nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Hoài vương phi vội la lên: “Tướng công, chàng muốn đi đâu?”
Nhưng đến khi bà đuổi theo ra đến ngoài, Hoài vương đã sớm không còn bóng dáng.
Y đến quân doanh.
Trong quân doanh đều là tâm phúc bằng hữu của y, trong đó có một người nghe nói ý của Triệu Hữu Đường, lập tức đứng dậy: “Không thể về, thánh tâm khó dò, Điện hạ đi lần này, chẳng khác gì chui đầu vào lưới!”
“Đúng vậy, chúng ta ở đây có tinh binh tráng mã, không bằng tạo phản!”
Hoài vương giật mình: “Thật sự muốn phản?”
“Điện hạ đến đây, chẳng lẽ không phải có ý này? Phủ Hoa Tân đã sắp không ở trong tay Điện hạ, chẳng lẽ Điện hạ vẫn muốn nhịn? Lần đi này, là phúc hay họa khó dò!”
Là phúc hay họa….
Hoài vương lại nghĩ đến cảm giác của mình khi Trương đại nhân đọc thánh chỉ.
Lần này y trở lại Kinh thành, nhất định là sẽ không chết!
Có điều mạng còn, nhưng cũng chỉ là một con heo bị nhốt vào lồng nuôi mà thôi!
Triệu Luân y thật sự muốn sống như vậy sao?
Hoài vương đáp mạnh ly trà xuống nền đất, quát to: “Bổn vương cũng không muốn như thế, nhưng đến nước này, cũng đừng trách bổn vương!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT