Phương Yên săn sóc nói với Triệu Hữu Đường: "Nghe nói hoàng thượng thường phê duyệt tấu chương đến đêm khuya, nhưng hôm nay ngày lễ, Hoàng thượng, triều đình đại sự cũng nên thả lỏng chút."
Lần này nàng mở yến hội, mời các vị quý nhân, Triệu Hữu Đường sao lại không biết ý nàng, có điều hắn là Hoàng đế, sủng hạnh người nào cần người khác phải an bài hay sao?
Hắn nhướng mi nói: "Trẫm biết, đa tạ Hoàng hậu quan tâm."
Phương Yên nghe xong rất là vui mừng.
Qua một lát, chúng quý nhân cung tiễn hai người rời đi.
Trần Tố Hoa chúc mừng Tô Cầm: "Hôm nay Hoàng thượng nhất định là sẽ sủng hạnh ngươi rồi."
Tô Cầm vừa nghe, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, nhẹ trách nói: "Ngươi đừng nói bậy."
Trần Tố Hoa cười khanh khách: "Chúng ta bị tuyển vào cung, không ngoài gì khác là vì một ngày này, ngươi thẹn thùng cái gì? Những người khác hâm mộ còn không được đâu."
Bên cạnh có mấy quý nhân nghe thấy, không thiếu được nhìn qua.
Cung Diên Kỳ, trong viện cũng dựng đài ngắm trăng, chỉ có Phùng Liên Dung tuy rằng đã ở cữ hơn một tháng nhưng vẫn chưa thể ra ngoài gió, cho nên chỉ đứng bên cửa sổ xem. Chung ma ma dẫn theo Triệu Thừa Diễn, ngay cả cung nhân, hoàng môn đều đến góp vui.
Mọi người vừa ngắm trăng vừa ăn bánh trung thu, Triệu Thừa Diễn rất vui vẻ, chạy loăng quăng quanh sân, Đại Lý Tiểu Lý xách hoa đăng đi theo đằng sau hắn.
Phùng Liên Dung nghiêng đầu nhìn Bảo Lan Châu Lan nói: "Hai người các ngươi cũng đi đi, ta thấy mệt rồi, lên giường nằm một lát."
Bảo Lan Châu Lan đỡ nàng lên giường, cười nói: "Cũng không có gì để xem, hàng năm đều như vậy, hơn nữa, trăng rằm hàng tháng cũng tròn như vậy thôi."
"Vậy các ngươi lấy ít bánh trung thu mà ăn." Phùng Liên Dung hắt xì một cái.
Hai người thấy nàng buồn ngủ liền đi ra bên ngoài lấy bánh trung thu ăn.
Kết quả mới ăn một nửa thì thấy Triệu Hữu Đường tiến vào, bánh trung thu trong tay Bảo Lan Châu Lan suýt nữa thì rơi xuống. Bảo Lan nhìn ra bên ngoài, người bên ngoài vẫn còn đang chơi, có thể thấy được là Triệu Hữu Đường bảo bọn họ tiếp tục.
"Nương nương của các ngươi đâu?" Hắn hỏi.
Châu Lan vội nói: "Vừa mới ngủ ạ."
Triệu Hữu Đường liền đi vào, chỉ thấy trong phòng Phùng Liên Dung cũng không phải đang ngủ, ngồi dựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn thấy cái gì lạ lắm, vẻ mặt không tin.
Thật ra cũng chẳng trách nàng có phản ứng như vậy.
Chuyện hôm nay Phương Yên mở tiệc chiêu đãi các vị quý nhân ở Ngự hoa viên nàng đã sớm biết, lúc đó trong lòng liền hoảng hốt, nghĩ Triệu Hữu Đường nhất định sẽ nhìn thấy Tô Cầm.
Nhưng nàng không thể làm gì, lần trước đã vì thế mà bị bệnh một hồi, tỉnh lại tất cả như trước. Lần này nàng đã suy nghĩ rất nhiều, con đường phía trước còn dài, cho dù có chặn được một Tô Cầm, về sau vẫn sẽ có người thứ hai. Bây giờ nàng còn xinh đẹp, chờ nàng già đi, lại như thế nào? Cũng chỉ là hoa cúc ngày hôm qua, nàng còn có thể đọ được với tiểu cô nương trẻ tuổi không?
Phùng Liên Dung nghĩ đến đó, cảm giác trái tim đau sắp chết, đợi đến tối ánh trăng hiện lên, nàng cảm thấy tất cả đều không thể vãn hồi.
Triệu Hữu Đường, hắn là Hoàng đế, hắn thích người nào thì thích người đó.
Giờ phút này, chưa biết chừng là đã sủng hạnh Tô Cầm rồi.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy màu trắng đầy trời, giống y bông tuyết ngày đông, nàng không có khí lực suy nghĩ tiếp, chỉ có thể như thế, chỉ có thể để hắn như thế.
Ai ngờ, hắn lại đến đây.
Nàng làm sao có thể không ngoài ý muốn?
Thấy nàng dáng vẻ này, Triệu Hữu Đường hỏi: "Không nghĩ rằng Trẫm sẽ đến?"
Triệu Hữu Đường nhướng mày, theo bản năng sờ lên trán nàng: "Không phải là lại bị bệnh đấy chứ?"
Nàng lắc đầu, ôm lấy cánh tay hắn: "Không bệnh, chỉ là rất vui thôi, thiếp thân thật sự không nghĩ tới Hoàng thượng sẽ đến, thiếp thân cho rằng Hoàng thượng sẽ... Sẽ cùng Thái hoàng thái hậu nương nương, Hoàng thái hậu nương nương."
"Đúng là cùng ăn cơm, xong rồi nghĩ đến nàng." Triệu Hữu Đường kêu Nghiêm Chính cầm hộp đựng thức ăn qua, "Trẫm vốn định bảo ngự trù làm hoa quế chưng, ngự trù nói làm vậy không thể ăn, sau này làm thành bánh trung thu hoa quế, nàng nếm thử xem?"
Phùng Liên Dung thụ sủng nhược kinh, cúi đầu nhìn về phía hộp thức ăn, bên trong có hai cái bánh tiểu nguyệt tinh xảo, bốn phía là mấy nhánh hoa quế làm viền, nhìn qua rất đẹp, rất mê người.
Nàng vội vã lấy một cái ăn.
"Thật ngọt!" Nàng cười nói, "Ăn cũng ngon lắm, vị hoa quế rất đậm."
Nàng bẻ một miếng đưa đến bên miệng hắn.
Hắn ăn hết, gật gật đầu: "Cũng tạm."
Phùng Liên Dung lại cúi đầu ăn, qua một lát hỏi: "Hoàng thượng kêu ngự trù làm lúc nào vậy?"
"Buổi sáng, đi dạo trong vườn nhìn thấy rất nhiều hoa quế."
Hóa ra sáng sớm đã nghĩ đến nàng, Phùng Liên Dung rất vui vẻ, ăn tiếp cái thứ hao nói: "Vì sao chỉ có hai cái, Hoàng thượng không ăn ạ?"
"Trẫm không đói bụng, vốn là làm cho nàng mà, thứ này ngọt, Tiểu Dương thì không cần ăn."
Phùng Liên Dung nghe nói là làm riêng cho mình, tự nhiên khẩu vị càng thêm mở, cái thứ hai rất nhanh cũng ăn xong rồi, còn lấy hoa quế trong hộp ra xem.
Bảo Lan Châu Lan mang nước ấm đến cho nàng súc miệng.
Lát sau nàng uống hớp nước, nói với Triệu Hữu Đường: "Thật ra hoa quế này cũng có thể ăn sống, chỉ là không thể ăn quá nhiều."
Triệu Hữu Đường buồn cười: "Không gì thoát khỏi được miệng nàng."
Phùng Liên Dung nói: "Hoàng thượng cũng nếm thử?"
"Không ăn." Triệu Hữu Đường không có hứng thú với ăn hoa.
Phùng Liên Dung chớp mắt, lấy một đóa hoa ngậm bên miệng, liên tục chớp mắt về phía Triệu Hữu Đường.
Triệu Hữu Đường phụt cười, rất nể tình tiến lại gần ăn hoa, tiện thể bắt đầu hôn, Phùng Liên Dung từ khi ở cữ chưa được thân cận với hắn, lần này bắt được cơ hội, cả người đều dính lên.
Một hồi lâu hắn mới buông ra, cúi người lại ngửi ngửi mái tóc nàng: "Gội đầu rồi à?"
"Gội hôm qua."
Mỗi khi ở cữ đều không thể gội đầu cũng không thể tắm rửa, sau đó cả người đầy mùi lạ, may mắn là đã qua đoạn thời gian đó. Hôm qua tốt trời, Chung ma ma liền phân phó mấy cung nhân tắm qua cho nàng, còn chuyển thùng tắm đến, tắm một cái, nàng thoải mái hơn rất nhiều.
Triệu Hữu Đường nhẹ nhàng thở ra, nói thật, hắn cũng chịu không nổi mùi vị đó, khó trách vừa rồi ôm nàng, chóp mũi ngửi thấy mùi nhẹ nhàng. Hắn vuốt vuốt, thân thể liền trở nên không đúng, cố tình Phùng Liên Dung còn đang dán lên người hắn, hắn liền mạnh mẽ đè nàng xuống.
Lúc này Chung ma ma dẫn theo một đám người tiến vào, Bảo Lan vội nói khẽ: "Hoàng thượng ở bên trong."
Chung ma ma lập tức dừng lại, gọi người đưa Triệu Thừa Diễn về phòng ngủ của hắn.
"Đi vào đã bao lâu?" Bà hỏi.
"Được một lát rồi."
Chung ma ma gấp, không phải là hai người muốn....
Có điều nương nương cũng biết mình vẫn chưa thể cùng phòng, chắc là sẽ không đâu, có lẽ chỉ đang nói chuyện, thân thiết thân thiết, bà đành đứng bên ngoài chờ.
Nhưng hai người bên trong khí thế ngất trời, quấn quít một chỗ.
Chỉ còn một bước cuối cùng, may mắn còn một chút lý trí, Triệu Hữu Đường thở gấp nói: "không thể tiếp tục nữa."
Phùng Liên Dung cũng biết không được, nổi giận nói: "Thiếp thân xin lỗi Hoàng thượng." Vừa nói vừa đứng lên muốn hầu hạ hắn mặc quần áo, đưa hắn đi ra ngoài.
Triệu Hữu Đường lúc này tên đã lên dây, cũng không nỡ bỏ đi, giương mắt thì thấy làn da trắng nõn của nàng dưới ánh nến giống như ngọc, sáng bóng, lại thấy đôi tay ngọc mềm mại của nàng nâng long bào đến trước mặt hắn, hắn vươn tay kéo nàng xuống, cầm lấy tay nàng đặt lên tiểu đệ đệ của mình.
Đến khi Phùng Liên Dung phát hiện ra nó là cái gì, cả khuôn mặt đều sắp nhỏ ra máu, nàng run giọng nói: "Hoàng thượng...."
Triệu Hữu Đường bị tay nàng chạm vào, chỉ cảm thấy càng thêm hưng phấn, phương thức này hắn đã sớm nghe nói qua, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến nó cũng làm người thoải mái như vậy, hắn hôi môi nàng, chỉ dẫn nàng di chuyển lên xuống.
Phùng Liên Dung xấu hổ đến không biết phải làm gì, tuy rằng Chung ma ma đã dạy nàng nhiều, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa dùng qua, lúc này ngược lại như là hắn khai đạo nàng.
Có điều thấy hắn giống như rất thoải mái, nàng vẫn thuận theo.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, hắn mới xuất ra, Phùng Liên Dung trên tay đặc sánh, cũng không có khí lực, chỉ vùi đầu vào trong lòng hắn, không nhúc nhích.
Hai người nhất thời không nói gì, Triệu Hữu Đường nhớ lại, bỗng nhiên mặt cũng thấy hơi nóng, đây là lần đầu tiên hắn làm như vậy. Hắn cúi đầu nhìn Phùng Liên Dung, nghiêng đầu cắn lỗ tai nàng nói: "Nàng có muốn cũng được thoải mái không?"
Phùng Liên Dung cả kinh con mắt cũng trợn tròn.
Triệu Hữu Đường cũng không chờ nàng lấy lại tinh thần, tay liền duỗi xuống, Phùng Liên Dung bị hắn làm như vậy, cả người đều cong lại.
Chung ma ma đợi thật lâu cuối cùng không nhịn được, nói với Nghiêm Chính: "Mau nhắc nhở Hoàng thượng đi!"
Nghiêm Chính nghĩ, chuyện Hoàng thượng muốn làm, hắn một tên hoàng môn có thể quản được cái gì? Hơn nữa, cũng không lâu lắm mà, không chừng hai người đang làm việc.
Thấy hắn không lên tiếng, Chung ma ma nóng nảy, thanh thanh cổ họng nói: "Hoàng thượng, nương nương đang ở cữ, nên nghỉ ngơi rồi!"
Tiếng không to, chỉ truyền vào bên trong.
Lúc này Triệu Hữu Đường đang làm Phùng Liên Dung rên rỉ, hoàn toàn không nghe, thẳng đến khi đợi nàng ra rồi, hắn mới dừng tay lại, trong lòng còn rất có cảm giác thỏa mãn.
Không cùng phòng, nhưng vẫn có thể khiến nàng thần phục.
Hai người một hồi lâu sau mới gọi người đi vào, kết quả cũng không làm gì, chỉ rửa sạch tay.
Chung ma ma giật mình nhìn Phùng Liên Dung, nhưng mặt đầy ửng đỏ này là sao?
Phùng Liên Dung giận liếc Triệu Hữu Đường mấy lần, hắn thoải mái là được, còn làm vậy với nàng, thật là xấu hổ muốn chết mà! Cố tình hắn còn vẻ mặt cao hứng, giống như phát hiện chuyện gì rất thú vị vậy.
Thế này Chung ma ma mới hỏi Phùng Liên Dung: "Không cùng phòng đấy chứ?"
"Không có." Phùng Liên Dung còn đang xấu hổ, vùi người trong chăn, "Mệt rồi, ta muốn ngủ."
Chung ma ma là lão nhân, cái gì mà không biết, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười ra, gật đầu nói: "Vâng, nô tì kêu các nàng đừng làm ồn nương nương, nương nương ngủ ngon."
Bà lui ra ngoài.
Lại nói Phương Yên biết Triệu Hữu Đường còn đến cung Diên Kỳ, lửa giận bốc lên, phí một phen sức, hắn còn không cảm kích, vẫn làm theo ý mình, đây là tính làm gì?
Là thật lòng yêu Phùng Liên Dung à?
Nàng ta nhịn không được đi nói chuyện này với Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu cũng không nghĩ tới, qua một lát nói: "Thừa Dục cũng sắp hai tuổi, đã là trưởng tử, ấn theo quy củ của tổ tông, sớm nên lập mới có lợi."
Phương Yên vừa nghe, Thái hoàng thái hậu muốn làm chủ việc này, lập tức lại vui vẻ.
Đúng vậy, con nàng ta nên được lập làm Thái tử rồi!
Chuyện khác nàng ta có thể tạm thời mặc kệ, nhưng chuyện này nhất định phải sớm định.
Có điều Thái hoàng thái hậu không nghĩ tới, ngay sau lễ trung thu, Triệu Hữu Đường lại phong thưởng cho phiên vương các nơi, tất cả các phiên vương đều được tăng bổng lộc.
Điều này khiến Hoài vương phủ Hoa Tân không thể không có ý kiến
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT