Phùng Liên Dung giơ tay lát thì bóp mũi Triệu Thừa Diễn, lát lại véo má hắn, miệng lẩm bẩm, đại ý là bảo hắn sau này ngàn vạn lần đừng lớn lệch (hư hỏng). Bằng không đến lúc đó sẽ đánh mông hắn.
Nàng thần bí lẩm bẩm nói nửa đường, Triệu Hữu Đường đột nhiên dừng lại xem nàng.
"Con cũng sắp bị nàng véo khóc, có ai làm nương như nàng vậy sao?"
"Từ mẫu nhiều bại nhi." Phùng Liên Dung hầm hừ nói, "Sau này nhất định phải nghiêm với hắn."
Triệu Hữu Đường cười: "Vẫn còn mất hứng vì chuyện vừa rồi?"
"Chẳng lẽ Hoàng thượng cao hứng?"
Triệu Hữu Đường hai tay để sau lưng: "Chỉ là náo nhiệt thôi mà, không thể coi là thật."
Nhìn qua hoàn toàn là dáng vẻ không quan tâm.
Tái sinh là phụ thân, chẳng lẽ không nên có chút kỳ vọng nào đối nhi tử sao? Cho dù nàng yêu thương Triệu Thừa Diễn như thế, nhưng khi thấy hắn bắt lấy hai cái đó vẫn nhịn không được có chút thất vọng đấy.
Vị phụ thân không có phương diện nào là không ưu tú như Triệu Hữu Đường, làm sao có thể không chút động lòng?
Phùng Liên Dung đang chăm chú nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Hoàng thượng chọn đồ vật đoán tương lại bắt cái gì vậy?"
"Hả?" Triệu Hữu Đường đột nhiên bị nàng hỏi như vậy, đặt tay lên môi ho khan một tiếng: "Nàng không cần phải biết."
"Thiếp thân đây không phải chỉ là tò mò thôi sao." Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, con ngươi lóe qua một tia giảo hoạt, "Chắc không phải cũng giống Tiểu Dương bắt son đấy chứ?"
Triệu Hữu Đường ngạo nghễ nói: "Trẫm cầm giản sách!"
Phùng Liên Dung bĩu môi: "Vậy bàn tay còn lại thì sao?"
Triệu Hữu Đường im lặng một lát, trấn định nói: "Son."
Phùng Liên Dung cười ha ha, vừa cười vừa nói với Triệu Thừa Diễn: "Tiểu Dương à, con giống cha con đấy. Không đúng không đúng, chí ít có một nửa giống cha con, xem ra bắt son cũng không phải chuyện gì quá xấu."
Triệu Hữu Đường thản nhiên nói: "Việc còn do người, trẻ con bắt cái gì làm sao có thể quyết định cả đời?"
Phùng Liên Dung chỉ nhìn hắn cười.
Triệu Hữu Đường nhíu mày: "Lại đang nghĩ cái gì vậy?"
"Thiếp thân đang nghĩ tại sao khi đó Hoàng thượng lại bắt son, bàn tay còn lại lại cầm giản sách." Chọn đồ vật đoán tương lai có lẽ đúng như lời hắn nói, không đại biểu cái gì. Nhưng Phùng Liên Dung nghĩ có lẽ son này là chứng minh đáy lòng hắn vẫn luôn có mấy phần ôn nhu.
Nàng không chút dè dặt nhìn hắn, như là không thèm để ý bên cạnh có những ai, Triệu Hữu Đường mỉm cười, trêu chọc nói: "Trẫm yêu mỹ nhân cũng yêu giang sơn, như vậy không được sao?"
Phùng Liên Dung mặt đỏ lên: "Thiếp thân và giang sơn đều xem trọng, bỗng chốc cảm thấy bờ vai thật nặng."
Triệu Hữu Đường cười rộ lên: "Ai đang nói nàng chứ, da mặt dày!"
PHùng Liên Dung nghĩ bây giờ chỉ nàng được sủng ái, không phải nàng thì ai.
Hai người đang nói, đằng sau có hai tiểu hoàng môn đi đến, trong đó có một người nói cái gì với Nghiêm Chính, Nghiêm Chính vội vàng tiến lên: "Hoàng thượng, Hạ chỉ huy có việc bẩm báo, hiện đang chờ ở Càn Thanh cung."
Phùng Liên Dung nghe thấy, cũng không cần Triệu Hữu Đường mở miệng liền cáo từ rời khỏi.
Triệu Hữu Đường xoay người, đi về hướng Càn Thanh cung.
Hắn trực tiếp đi tới thư phòng, ngồi xuống rồi mới liếc nhìn Hạ Bá Ngọc: "Chuyện gì?"
Hạ Bá Ngọc khom người nói: "Hoàng thượng, thần có việc gấp hồi bẩm, thần phát hiện Trịnh Tùy và Hoài vương có thư từ lui tới, ngay lúc vừa rồi, phái người truyền tin đến Hoa Tân phủ.
Triệu Hữu Đường giật mình.
Hắn ngược lại không nghĩ tới Trịnh Tùy hóa ra lại là cơ sở ngầm Hoài vương thả trong cung.
Có điều nghĩ lại cũng đúng, Trịnh Tùy đi theo Thái hoàng thái hậu nhiều năm như vậy, Hoài vương xem như là hắn nhìn lớn lên, hai người có tình cảm cũng không phải không có khả năng.
Hắn đột nhiên nhớ đến chuyện lần trước bị đánh lén.
Cuối cùng vẫn không tra ra được manh mối, khó đảm bảo Trịnh Tùy không có liên quan trong chuyện này.
Hắn trầm tư một lát, hỏi: "Trần Việt và hắn thì sao?"
Trần Việt này là Chỉ huy sứ Cẩm y vệ, cùng họ với Thái hoàng thái hậu. Nếu bàn đến, thật ra là cháu họ bà con xa của Thái hoàng thái hậu.
Hạ Bá Ngọc rùng mình.
Hắn suy nghĩ một hồi mới trả lời: "Có chút lui tới."
"Hai người đã từng gánh mạng người?"
Hạ Bá Ngọc trên trán xuất mồ hôi.
"Trong cung hai ba mươi năm nay, án mạng người là không đếm được."
Triệu Hữu Đường trầm giọng nói: "Cẩn thận điều tra cho Trẫm."
Hạ Bá Ngọc ứng tiếng rồi lui xuống.
Triệu Hữu Đường chậm rãi dựa vào ghế rồng sau lưng.
Hắn không thể quên được ngày Hồ quý phi bị ban chết.
Tuy rằng do Hồ quý phi, hắn trong hai mươi mấy năm này ăn không ít khổ, nhưng là ngày đó Hồ quý phi chết, làm nhi tử, hắn vì phụ hoàng cảm thấy thật sâu bi ai.
Thân là đế vương, ngay cả người mình sủng ái cũng không bảo vệ được.
Thậm chí ngay cả một tòa cung thành nho nhỏ này cũng không thuộc về ông.
Hắn tuyệt đối không cho phép bản thân cũng có một ngày đó!
Cho nên, mặc kệ là Hoàng thành này, hay là toàn bộ thiên hạ, hắn đều phải chặt chẽ nắm nó ở trong tay mình!
Tin tức Triệu Thừa Diễn chọn đồ vật đoán tương lai chỉ chốc lát sau đã truyền đến trong tai Phương Yên.
Tri Xuân cười nói: "Đại hoàng tử tay trái cầm hoa đào, tay phải cầm hộp son."
Phương Yên kinh ngạc hỏi: "Ngươi không nghe nhầm chứ?"
"Không đâu, khắp trong cung đều biết chuyện này, nói Đại hoàng tử cầm hoa đào không nói, còn ăn đầy miệng nữa." Tri Xuân lấy lòng, "Nô tì thấy Đại hoàng tử có chút ngốc."
Phương Yên cười cười, một bên nhẹ vỗ về Triệu Thừa Dục trong lòng mình, khinh thường nói: "Cũng chẳng có gì lạ."
Phùng Liên Dung này cũng chẳng phải người thông mình gì, chỉ là dựa vào môt gương mặt mà thôi, sinh ra nhi tử có thể tốt đến đâu, nhi tử của nàng ta mới là con trai trưởng, long tử long tôn chân chính.
"Lát nữa gọi bà vú đến, lại cho ăn thêm chút nữa." Nàng ta phân phó Tri Xuân.
Lý ma ma vội nói: "Mới ăn xong, lại ăn sẽ ói ra."
"Lần nào ma ma cũng nói vậy, nhưng hắn vẫn ăn như thường đấy thôi." Phương Yên đắc ý nói, "Hắn rất có thể ăn đấy, thân thể cũng càng ngày càng tốt."
Lý ma ma không biết phải nói gì, có điều ngẫm lại cũng đúng, trẻ con ăn no rồi khẳng định sẽ không ăn nữa, nhưng đứa nhỏ này khẩu vị thật sự rất lớn, hai bà vú cho ăn mới đủ no.
Nhưng không biết có chuyện gì hay không.
Tri Xuân gọi bà vú đến, chỉ thấy Triệu Thừa Dục lập tức nhào lên hút, quai hàm phồng lên phồng xuống, thập phần khoan khoái.
Đến tháng ba, Triệu Hữu Đường chiêu cáo thiên hạ phong Triệu Hữu Trinh là Tĩnh vương, Triệu Hữu Ngô và Ninh vương. Hai người xem như chính thức là vương, hàng năm cũng có bổng lộc tương ứng.
Triệu Hữu Đường lại mời giảng quan cho bọn hắn.
Hai huynh đệ cũng dần đi ra khỏi nỗi đau mất đi song thân, Cảnh Kỳ điện cung nhân hoàng môn thêm gấp đôi, náo nhiệt hơn ban đầu.
Triệu Thừa Dục có lẽ là do ăn sữa của hai người nên bộ dáng đặc biệt nhanh, không đến ba tháng đã béo thêm một vòng. Lúc này Phương Yên sớm đã xong ở cữ, ngày hôm đó ôm Triệu Thừa Dục đến cho Thái hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu xem, hai người đều rất vui mừng.
"Xem ra cũng không cần lo lắng sợ không dễ nuôi như Chu thái y nói." Thái hoàng thái hậu cười nói, "Nhìn rất khỏe mạnh đấy, có điều nghe nói buổi tối thích khóc?"
"Là có chút quấy." Phương Yên thở dài, cả đêm bị quấy tỉnh mấy lần, quầng mắt dưới đều thâm, nhưng nàng ta không thấy con, trong lòng lại không yên.
Hoàng thái hậu nói: "Chuyện này cũng không có gì, có một số đứa nhỏ thích khóc, Hoàng thượng hồi còn bé cũng vậy."
Phương Yên nghe thấy, mặt đầy ý cười hỏi: "Thật sự?"
Thái hoàng thái hậu nói: "Đúng vậy, hồi mới cho mẫu hậu ngươi nuôi, ngày nào cũng khóc, cũng không chịu ăn, gọi thái y xem thái y còn nói không có chuyện gì, sau này khóc thêm một hai tháng rồi hết."
Phương Yên vốn đang lo lắng chuyện này, bây giờ lại cười không khép được miệng.
Con nàng ta giống Hoàng thượng, nàng ta đương nhiên cao hứng.
Sau này mỗi lần con khóc nàng ta đều vui, không chút nào lo lắng.
Lý ma ma nói: "Bây giờ cũng sắp được nửa năm, nương nương xem có phải nên để phi tần đến thỉnh an hay không?" Bà ta sợ Phương Yên cứ như bây giờ sẽ không có uy nghiêm của Hoàng hậu.
Dù sao chính thất vẫn là chính thất, nào có không cần tiểu thiếp lập quy củ.
Trước kia bà ta sợ Phương Yên làm quá, hiện tại Phương Yên một lòng đều đặt trên người đứa nhỏ cái gì cũng không quản, bà ta lại sợ Phương Yên quá lơ là.
Phương Yên nghĩ nghĩ: "Vậy sáng mai để các nàng đến thỉnh an đi, có điều không cần ngày nào cũng đến. Ta bây giờ không có nhiều thời gian rảnh, hiện giờ con đang dần lớn, một tháng hai lần là được."
Lý ma ma nói: "Vậy cũng được, có điều nương nương phải gặp Hoàng thượng nhiều, nương nương...." Bà ta là muốn nói từ lúc Phương Yên sinh xon xong hai người cũng chưa từng cùng phòng, hiện giờ đã xong ở cữ, cũng nên bồi đắp cảm tình.
Phương Yên mặt có chút hồng, làm nữ nhân không phải không nghĩ, chỉ là lúc trước thân thể vẫn chưa khỏe hẳn, nàng ta cười nói: "Vậy hôm nay mời Hoàng thượng qua đây dùng bữa đi."
Triệu Hữu Đường đang phê duyệt tấu chương thì người mà Phương Yên phái đi tới.
Hắn cũng đang muốn đi xem Triệu Thừa Dục, nghe vậy đứng dậy đi Khôn Ninh cung.
Hôm nay Phương Yên tỉ mỉ trang điểm một phen, mặc áo ngắn màu đỏ quả hạnh thêu mẫu đơn, áo khoác bằng lụa trắng chạm rỗng, bên dưới macwh quần xòe hoa màu mật. Ban đầu nàng ta cũng rất béo, có điều vì tận tâm tận lực chăm sóc đứa nhỏ nên dáng người khôi phục rất nhanh. Chỉ là người có chút tiều tụy, nhìn qua tinh thần rất không tốt."
Triệu Hữu Đường tiến vào liền xem Triệu Thừa Dục, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc béo hơn rất nhiều, ngược lại giật mình: "Sao lớn nhanh vậy?" Lần trước hắn nhìn thấy Triệu Thừa Diễn không giống như vậy.
Phương Yên cười nói: "Con ăn được, lại do trước kia gầy cho nên nhìn có vẻ nhanh lớn."
Triệu Hữu Đường gật gật đầu, lúc này mới nhìn Phương Yên, thân thiết nói: "Nàng phải tĩnh dưỡng nhiều, nghe nói buổi tối còn ngủ cùng con? Vậy con khóc không làm ồn đến nàng à?"
Phương Yên cười nói: "Không phải là giống Hoàng thượng sao, không sao đâu."
Triệu Hữu Đường nhíu nhíu mày, hắn thích khóc khi nào?
Hai người ngồi xuống dùng cơm, một bàn cao lương mỹ vị, nhưng Triệu Hữu Đường im lặng không lên tiếng, Phương Yên cũng không tìm ra chuyện gì để nói. Thấy Lý ma ma đưa mắt ra hiệu cho mình, nàng ta mở miệng nói: "Thời gian trước Hoàng thượng phong vương cho Tam đệ, Tứ đệ, vậy khi nào thì để bọn họ chuyển đến đất phong ở?"
Triệu Hữu Đường buông đũa xuống: "Chuyện này không vội, bọn họ vẫn còn nhỏ."
"Tam đệ cũng không tính nhỏ, cũng đã mười bốn rồi." Phương Yên là sợ bọn họ nhớ rõ Hồ quý phi, một ngày nào đó gây ra chuyện gì không tốt, cần gì phải quản hai người có thể là bạch nhãn lang.
Triệu Hữu Đường có chút không vui: "Qua hai năm nữa lại nói."
Phương Yên cũng nhìn ra hắn không vui, chỉ đành đổi đề tài khác: "Hiện tại Thừa Dục sẽ phát ra một số thanh âm khó hiểu, thiếp thân thấy rất nhanh sẽ biết nói thôi."
"Đó là gắp gọi người, có điều muốn nói sõi thì phải đợi một năm mới được." Triệu Hữu Đường nhắc đến con trai lại có chút hứng thú, "Không biết là sẽ nói sớm hay muộn hơn ca ca đây."
Phương Yên nhíu mày: "Thừa Dục thông minh, đương nhiên sẽ sớm hơn rồi."
Con trai của nàng ta không bằng con trai Phùng Liên Dung?
Triệu Hữu Đường liếc nàng ta: "Nàng vẫn chưa lấy nhũ danh cho con à?"
Luôn nghe tên hắn không tránh được nhớ đến lời Phùng Liên Dung nói, sau lại nghĩ đến Tiểu Dương, còn có Sửu Đản, bver mặt rất vi diệu, không biết thê tử này của hắn đã lấy nhũ danh cho con chưa.
Phương Yên ngẩn người, nàng ta biết Phùng Liên Dung gọi Triệu Thừa Diễn là Tiểu Dương, nàng ta vì sao phải học Phùng Liên Dung?
Phương Yên lạnh mặt: "Gọi nhũ danh cái gì, vẽ vời thêm chuyện, chúng ta ở Hoàng thất nên có dáng vẻ của Hoàng thất, mèo chó cái gì, có thể gọi sao? Tên Hoàng thượng ban cho rất tốt, thiếp thân cảm thấy không cần thiết phải thêm một cái nhũ danh."
Rõ ràng là đang tức giận.
Hơn nữa lời này cũng làm Triệu Hữu Đường xấu hổ.
Hắn vốn chỉ tò mò đặt câu hỏi mà thôi.
Triệu Hữu Đường đương nhiên lại hết lời để nói, dùng cơm xong đứng dậy nói: "Trẫm còn có tấu chương chưa xem xong, nàng nghỉ ngơi cho tốt, Trẫm có rảnh lại đến.
Hắn lại xem Triệu Thừa Dục lần nữa rồi đi.
Phương Yên ngay cả cơ hội giữ lại cũng không có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT