Ánh chiều tà chải dài trên con đường lớn trước cổng trường, cánh cổng lớn
khép lại, học sinh đã về hết chỉ còn Min Jae đứng lại chờ Joo Won.Một
cơn gió nhẹ làn rối tung mái tóc ngắn, ánh vàng đổ xuống như trang hoàng cho một buổi chiều đậm chất thu. Min Jae là một nữ sinh khá đặc biệt, ở cái tuổi của một cô gái mới lớn như cô, thường các cô gái chăm chút cho sắc đẹp của mình rất ký, từ mái tóc, làn da, đôi môi, ánh mắt cho đến
vóc dáng. Tất cả phải thật nữ tính và bắt mắt, nhất lại là một trường
thuộc vào hàng đẳng cấp nhất Seoul này. Min Jae thì không, mái tóc được
cô cắt ngắn đến ngang vai, lúc nào cũng buộc cao, không bao giờ trang
điểm dù chỉ là lớp son môi mỏng, không giày cao gót, không váy hay đầm
cách điệu mà chỉ là chiếc váy đồng phục bình thường, tất cả đều tạo nên
một phong cách đậm chất Kang Min Jae.
Chiếc xe thể thao màu trắng dừng trước mặt, bước xuống xe là một anh tài xế trẻ.
-Xin lỗi cô, cậu chủ có lịch ghi âm nên không thể đến đón cô được, cậu chủ sai tôi đến đón cô.
Min Jae bước lên xe và chiếc xe chuyển bánh đưa cô đến nơi Joo Won đang
ghi âm. Trong phòng ghi âm cùng với Joo Won là một cô gái trẻ, có lẽ
cũng là ca sĩ. Với gương mặt xinh đẹp, làn da trắng được trang điểm nhẹ
khiên cô ca sĩ đó càng thêm phần nổi bật.Mái tóc dài được uốn nhẹ bồng
bềnh buông hờ hững xuống đôi bờ vai thon thả. Min Jae như bị hút hồn vào hình ảnh hai con người đang sánh bước cùng nhau sau tấm kính dày cộp
kia, nam thanh nữ tú như một bức tranh hài hòa đẹp đến mê người. Trong
cái âm thanh của bản ballad đầy cảm súc, hai âm giọng hòa quyện khiến
cho bài hát trở thành một lời tở tình giữa một tình yêu trong sáng. Đến
lúc này, Min Jae mới cảm nhận được Joo Won đẹp đến nhường nào, không chỉ vẻ bề ngoài hiền lành, dịu dàng, đôi mắt đen láy và đôi hàng mi đượm
buồn mà đến ngay cả giong hát cũng toát lên sự ấm áp, ân cần và sự chân
thành. Min Jae như bị cuốn hút sâu vào giọng hát của Joo Won vậy.
Bản nhạc kết thúc cũng là lúc Min Jae phải trở về với thự tại. Bước ra
khỏi phòng thu âm Joo Won cùng nữ ca sĩ bước lại gần phía Min Jae.
-Đến rồi à ?- Joo Won hỏi Min Jae bằng vẻ mệt mỏi.
-Uh…có vẻ cậu bận.
-Ai vậy Joon ?-Cô ca sĩ tiến lại gần nở một nụ cười hiền và hỏi Joo Won.
-Ah…bạn em.Giới thiệu với chị cậu ấy là Min Jae.
-Chào em, chị là Shin Hye Jin. Cứ gọi chị là Jin Ah là được rồi.-Jin Ah
đưa tay ra bắt tay Min Jae và không quên nở một nụ cười hết sức thân
thiện.
-Chúng ta đi.-Joo Won ra hiệu cho Min Jae và không quên quay lại chào mọi người trong phòng thu cùng Jin Ah.
Chiếc xe thể thao lại bon bon trên đường, lần này nó dừng lại ở một hiệu sách lớn, một hiệu sách được xây dựng trên kiến trúc của La Mã cô với
những cột nhà cao, to và được trạm khắc rất tinh xảo. Không gia yên tĩnh đúng với không khí của một bách khoa toàn thư.Nơi đây phải có đến hàng
triệu quyển sách, mỗi lĩnh vực lại được xếp ở một khu vực khác nhau trên những giá sách cao ngất ngưởng. Joo Won lấy nhữ quyển sách cần dùng và
ra hiệu cho Min Jae ngồi xuống một góc khuất của thư viện.
-Đây là đâu vậy ?-Min Jae ngạc nhiên hỏi.
-Thư viện hoàng gia, được xây dựng từ thời ông Nội tôi.
-Sao lại đưa tôi tới đây ?
-………….-Joo Won nhìn Min Jae bằng vẻ ngạc nhiên.
-Sao lại nhìn tôi ?
Cậu bé quay đi lắc đầu và vẫn tiếp tục lật các trang sách. Dường như Joo Won đang đọc lại những gì được viết trong đó và đọc một cách rất nhanh.
-cậu gọi điện cho mẹ chưa ?-Đột nhiên Joo Won quay sang hỏi Min Jae khiến cô bé giật mình.
-Để làm gì ?
-Vì trong này không được dùng điện thoại nên bây giờ cậu hãy ngủ đi,
khảng 1 tiếng nữa tôi sẽ đọc xong đống sách này rồi chúng ta sẽ ra
ngoài, lúc đó hãy gọi điện cho mẹ và nói rằng tối nay cậu sẽ không về
nhà. Chúng ta sẽ phải học cật lực suốt đêm đấy.
-1 tiếng nữa cậu đọc hết cả hơn chục quyển sách dà cộp nay sao ?
-Tôi đã đọc chúng nhiều lần khi tìm hiểu về văn minh Maya, phải dạy lại
cậu nên chỉ muôn ghi nhơ đôi chút. Hãy ngủ đi, khi còn có thể ngủ.
Min Jae lặng yên ngồi bên cạnh Joo Won như không muốn làm phiền, không
gian xung quanh yên lặng đến mức Min jae có thể nghe thấy được tiếng lật trang sách đều đều của Joo Won, nó như một bài thơ bình bình êm ả,
không có điểm nhấn và dễ đưa người ta vào giấc ngủ…..
Một giấc ngủ ngon lành khiến con người ta sảng khoái, một giấc ngủ sâu
khiến con người ta quên đi cái mệt nhọc và cũng làm cho cái bụng kêu ọc
ọc….Ngồi trong một quán ăn đêm nhỏ gần thư viện, Min Jae gọi biết bao
nhiêu đồ ăn, ngược lại,….Joo Won vẫn chỉ gọi….
-Lấy cho tôi một ly nước.
-Sao cậu không ăn, không đói sao ?-Min Jae hỏi Joo Won trong khi tay vẫn không ngừng đưa thức ăn vào miệng.
-Còn nhiều lắm, ăn từ từ thôi.-Dường như Joo Won đang lảng tránh câu hỏi của Min Jae.
-Đồ ăn ở đây ngon lắm, thử một miếng đi.-Min Jae đưa một miếng bitet lớn lên gần miệng Joo Won, ngay lập tức Joo Won đẩy ra.
-Đã bảo không ăn, tôi không thích ăn được chưa.
Min Jae ngạc nhiên vì vẻ mặt giận giữ của Joo Won, cậu ta chưa bao giờ
giận như thế, một mặt trái với hình ảnh về con người Joo Won. Cậu ta
đứng dậy và bỏ ra ngoài, nhưng không quên nhắc nhở Min Jae :
-Tôi ra xe đợi trước.
Xe dừng ở một biệt thự tráng lệ , cánh cổng lớn mở ra, những ánh đèn
điện chải dài dẫn lỗi cho chiếc ôtô tiến vào trong sân lớn. Tòa biệt thự được xây theo kiến trúc của Pháp, với hàng trăm bóng đèn lớn nhỏ được
bài trái một cách tỉ mỉ và rất có nghệ thuật. Cả căn biệt thự toát lên
một vẻ nguy nga, uy nghiêm và tĩnh lặng.
-Đây là đâu ?-Min Jae ngạc nhiên hỏi.
-Nhà tôi. Chúng ta sẽ học ở đây.
Min Jae lon ton theo bước chân Joo Won tiến vào trong, đi qua dãy hành
lang dài bao bọc lấy một hồ bơi lớn ở giữa, Min Jae bước vào một khu
biệt lập hoàn toàn, nơi đây có đầy đủ mọi thứ mà một ‘thiên tài lười
biếng’ cần : ngoài phòng ngủ rộng bằng cả nhà Min Jae ra thì còn có
phòng chiếu phim, phòng hòa nhạc, phòng thu âm, phòng sáng tác và một
thư viện thu nhỏ, tất tần tật đều được thu thỏ lại tạo thành một không
gian riêng biệt đầy đủ thuận lợi cho một công tử nhà giàu phát triển tài năng.
-Đây là phòng của tôi, cứ tự nhiên nhưng xin đừng động vào thứ gì.-Joo
Won nói bằng giọng nghiêm trọng, có vẻ như cậu ta vẫn còn giận chuyện
ban nãy.
Min Jae là một cô bé có tính cách khá khác người, một khi ai đó đột
nhiên giận dỗi cô bé với lý do chả liên quan thì cô bé sẽ không hé răng
ra xin lỗi hay tỏ vẻ có lỗi dù chỉ là một cử chỉ nhỏ. Đó cúng chính là
nguyên nhân quan trong dẫn đến cô bé luôn bị cô lập ở trường.
-Chúng ta sẽ học tại phòng đọc sách, cậu vào đó ngồi đợi tôi, tắm xong
tôi ra ngay, ở giá sách phía Đông, tầng 7 quyển sách thứ 43 từ phái tay
phải vào, hãy đọc trước quyển sách đó trong lúc đợi tôi.
Theo lời chỉ dẫn của Joo Won, Min Jae tới phòng đọc, quả nhiên nó rộng
ngang ngửa với thư cái thư viện ở trường, sách được chia làm 3 khu ,khu
Đông- sách về khoa học khám phá, khu Bắc- sách về âm nhạc thưởng thức,
khu Nam- sách về lịch sử,tiểu thuyết, báo và tạp trí. Mỗi một giá sách
cao vừa khít một bức thường, trần nhà và cửa sổ lớn phía Tây đều được
làm bằng kình trường lực rất giày và đẹp. Một không gian lý tưởng để thư giãn và ngắm sao.
Quyển sách mà Joo Won muốn Min Jae đọc là một quyển sách giày hơn 2000
trang, sách nghiên cứu tỉ mỉ về tộc người Maya và là một quyển sách đã
ngừng suất bản từ năm 1969 nên rất hiếm. Sở dĩ Min Jae biết được điều đó vì dù sao cô bé cũng thuộc dạng hiểu biết khá nhiều về sách.
Lật từng trang sách một cách nhẹ nhàng, nâng niu từng chút, và phát hiện ra những điểm cuốn hút của cuốn sách, không chỉ về cách trình bày tương đối dễ hiểu mà còn vì sự thú vị của bộ tộc thông thái nhất hành tinh
này….
Cánh cửa mở ra và đang hiện hữu trước mắt Min Jae lúc này là một chàng
thư sinh theo đúng nghĩa, đầu tóc rối bời, chiếc kính cận dày cộp và
cộng thêm vẻ mặt đần độn đến đáng yêu ,hình ảnh ở nhà của Joo Won sao
lại thân thương đến thế, nó không giống với hình ảnh một công tử hào
nhoáng luôn toả sáng mà chỉ là một đưa con ngoan luôn cố gắng học hành
chăm chỉ.Trong lòng Min Jae cảm thấy thân thiết hơn bao giờ hết.
-Đọc đến đâu rồi…. ?
Giọng nói trầm ấm của Joo Won kéo Min Jae về thực tại.
-Cũng đọc được khá nhiều.
-Có chỗ nào không hiểu không ?
-Umh cũng có vài chỗ.- Min Jae lật từng trang của quyển sách và chỉ cho
Joo Won những chỗ mà cô không hiểu, và thế là tiết học bất đắc dĩ diễn
ra trong niềm say mê của cả thầy và trò.
Tiết học kết thúc khi đòng hồ điểm 4 giờ sáng, vươn vai một cái dài Min
Jae cảm thấy mĩ mãn về những gì mình đã được học. Đặt lên phía trước mặt Min Jae một tách ngũ cốc nóng Joo Won ngả lưng về phía sau gương mặt có vẻ mệt mỏi.
-Uống đi, loại ngũ cốc này rất tốt đó, tôi đã dặn nhà bếp dùng thêm sôcola cho cậu.
-Cảm ơn vì đã giúp tôi nhiều.
-Không có gì, dạy cho cậu cúng là một lần học.- Nhấm nháp ly ngũ cốc
thơm lừng, Joo Won nói một cách chậm rãi như cô gắng che dấu đi sự mệt
mỏi.
-Coi như tôi nợ cậu một sự giúp đỡ, nhất định tôi sẽ trả.
Joo Won cười khẩy và nhẹ nhàng đặt chiếc cốc xuônga bàn, đôi mắt nhìn thẳng vào Min Jae .
-Cũng vì cậu thích nợ người khác nên mới bị Sun trêu trọc.
Min Jae thở dài, rồi lại nhấm nháp một ngụm socola.
-Nếu như biết ngôi trường này giàu như vậy tôi đã không thi vào, nếu
biết rằng tên Sun đó là ai, tôi đã không tát hắn, nếu biết tên Sun đó
kinh miệt và cố ý trêu tức tôi, thì tôi đã không muốn nợ gì hắn….
Joo Won cốc gáy sách lên đầu Mn Jae nhẹ nhàng.
-Đồ ngốc, nếu nói như cậu chúng ta không nên sinh ra, vì khi bắt đầu cất tiếng khóc thì chúng ta đã bị bao vây bằng hàng nghìn câu nếu như
rồi……Đã có lúc tôi nghĩ nếu như mình không sinh ra thì tốt biết mấy….
Một khảng lặng giữa câu nói của Joo Won khiến khoảng cách giữa hai người ngắn lại, dường như đây là lần đầu tiên Joo Won tâm sự với một người xa lạ mới chỉ quen biết chưa đầy một tháng. Chấm dứt câu nới một cách cụt
lủn và để lại trên nét mặt Min Jae một sự ngạc nhiên..
-Cậu nghỉ sớm đi, chúng ta chỉ còn vài tiếng nữa để nghỉ ngơi thôi
đó.-Joo Won quay mặt sang hướng khác để lảng tránh ánh mắt đầy nghi vấn
của Min Jae.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT