Không khí trong trường hôm nay khác hơn mọi ngày, mọi con mắt đều đổ dồn về phía Min Jae, có lẽ tại cô đã gầy đi khá nhiều so với mấy ngày trước...Bước nhanh vào lớp, giờ toán luôn luôn là tiến truyền cảm hứng cho cô.

Đặt cặp sách xuống bàn, một luồng không khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến Min Jae cảm thấy ớn lạnh.

-Sao 3 hôm liền không đi học?

-.......-Min Jae không trả lời vì cô không muốn gặp lại tên khốn kiếp này.

-Sao không trả lời?

-..........

-Kang Min Jae.

-Gì?

-Sao không trả lời?

-Không hất thiết tôi phải trả lời anh. Tránh ra đi, hãy cho tôi thở. Anh khiến tôi cảm thấy ngạt thở đấy.

Lôi Min Jae ra ngoài một cách thô bạo, Tae Sun không hề biết rằng Min Jae đang sốt cao, bàn tay đeo găng tay đắt tiền ấy không hề biết bàn tay bé nhỏ chai sạn kia đang lạnh dần và run lên vì lạnh, Đôi chân dài ấy cũng không hề biết đôi chân mệt mỏi kia đang cố gắng từng bước, từng bước thật nhanh để đuổi kịp bước chân chàng trai hung bạo.

-Kế hoạch là gì?

-Kế hoạch?

-Làm ra vẻ nghèo khổ trước mặt tôi, tát tôi 2 phát khó hiểu, ném tiền vào mặt tôi, cô định dùng những thứ đó để lấy lòng thương hại từ tôi sao?

-Tôi không muốn nói chuyện với cậu. buông tôi ra.

-Nói cho rõ ràng rồi tôi sẽ để cô đi.Định bám đuôi tôi sao?

-....thả thôi ra...

Trong khoảnh khắc đôi tay run lên vì lạnh, cổ họng khô rát và đôi mắt đang mờ dần và lồng ngực đang thở gấp...đôi chân sẽ gục xuống chỉ trong chốc lát nữa....

-Xin cậu, thả tôi ra.Tôi xin lỗi, được chưa, tôi xin lỗi vì đã bước chân vào thế giới của cậu, xin lỗi vì là người nghèo khổ trước mặt cậu, xin lỗi vì đã ném tiền vào mặt cậu, tôi xin lỗi tất cả, được chưa...xin cậu buông tôi ra.

Tae Sun không hiểu được cô gái đó, có điều gì đó thần kỳ khiến cậu bị mê muội, ngây ngất, phải chăng đó là cảm giác giữa thương lưu và hạ lưu, hay của một tên con trai đang nắm tay một cô gái.Tae Sun buông cô bé ra và đi thẳng, cậu không biết rằng đằng sau mình đang có một cô gái sắp gục ngã nhưng đã có một cánh ta đưa ra chờ nắm.

-Không sao chứ?

Bàn tay ấm áp và mềm mại vô cùng, cánh tay dài và rộng như một bức tường vững chắc để Min Jae có thể tựa vào, đó là Joo Won.

-Có đi được không?

-Tôi không sao.

-Đừng để tay bị lạnh.

Joo Won dúi vào tay Min Jae một đôi găng tay rồi đi thẳng, dáng đi vẫn thong dong như vậy,dáng đi cuả một người như muốn ngưng thời gian lại để níu giữ kỷ niệm. Sự dịu dàng ẩn sâu trong vẻ ngoài lạnh lung khô cứng, một bờ vai ấm áp trong một chàng trai mảnh mai thuần khiết, một nụ cười ấm áp ẩn sau nỗi đau chua chát.

Càng về chiều thời tiết càng lạnh, mọi thứ như muốn đóng băng, đến nay cả chiếc áo mà Min Jae đang mặc cũng sắp sửa đông cứng lại.Đèn đỏ lâu quá, 60...59...58...57...56...giây nữa mới tới đèn xanh. Phải đi qua 3 dãy phố nữa mới về đến nhà. Từng đợt gió lạnh kéo qua da thịt lạnh buốt. Chiếc xe đạp duy nhất cũng đã bye bye mấy hôm nay, báo hại cô phải đi bộ về nhà. Cơn sốt cao vẫn chưa giảm bớt, mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra và mọi thứ bắt đầu choáng váng....5...4...3...2...1...Mọi người đùn đẩy nhau và nhánh chống qua đường một cách nhanh nhất, riêng chỉ có Min Jae vẫn dậm chân tại chỗ, không phải là cô không muốn qua đường nhưng sao đôi chân cô không bước.......20...19...18...17...đèn sắp đỏ, Min Jae cố gắng liều mình băng qua đường thật nhanh. Những bước chân run run vôi vã bước trên những sọc kẻ trắng...3...2...1... những chiếc ôtô lại lao vun vút trong khi Min Jae đang chơi vơi ở giữa hai làn đường...

Bim Bim....

Chiếc ôtô ra sức bấm còi....

Bim Bim.....

Một bàn tay vụt tới kéo mạnh Min Jae lại....chiếc ôtô vụt qua với vân tóc chóng mặt, chỉ trong tích tắc nữa thôi, Min Jae sẽ chỉ là một vúng máu nếu như không có....

Một bàn tay mạnh mẽ...

-Cô là đồ ngốc ah?

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra Min Jae ngước mắt lên nhìn người thanh niên cao lớn...

-Tôi đang hỏi cô đấy...

Là Tae Sun, tên thô bạo, mất lịch sự , ngang tàng, hống hách...

-Liên quan gì đến cậu- Min Jae vung tay ra

-Cậu đừng hiểu nhầm, đây chỉ là hành động mà lương tâm của một người tốt nên làm thôi.

-Người tốt? ai? Cậu ư?

-Sao? Nếu không có tôi, giờ này cậu đang nằm dưới gầm ôtô rồi.

Mặc dù rất ghét hắn nhưng Min Jae không phải là người không biết lý lẽ, sai thì nhận lỗi, đúng thì nhận lời khen, được người khác cứu giúp thì phải cảm ơn.

-Cảm ơn.-Nói rồi Min Jae đi thẳng mặc cho Tae Sun đứng đó mắt tròn mắt dẹt.

-Này.

-Gì.

-Vì tôi đã cứu mạng cậu, cảm ơn xuông là mất lịch sự đó.

-Cậu muốn gì?

-Muốn cậu đền đáp.

-Tôi không có tiền.

-Tôi không cần tiền.

-Vậy cậu muốn gì?

-Nếu tôi nói, cậu phải làm bằng được nó.

-Coi như tôi nợ cậu một mạng, nhất định sẽ trả.-Nói rồi Min Jae quay bước đi thẳng.

......................

Bụng lại sôi lên, chỉ vì tên ******** đó mà Min Jae không được ăn cơm. Còn cả một quãng đường dài nữa mới về đến nhà, tiền còn phải đi xe buýt, nếu mua bánh mì lúc này cô sẽ phải đi bộ 8km.Ôm cái bụng đang ọc ọc sôi bước từng bước nặng nhọc trên đường và rủa thầm tên Han Tae Sun đáng chết.

-Khỏi ốm chưa?

Giọng nói ấm áp quen thuộc khiến Min Jae giật mình. Ngước mắt lên và người đang đứng trước mặt cô lúc này là “Hoàng tử lười biếng”- Kim Joo Won.

-Hi! – Một cách chào che dấu sự ngượng ngùng hết sức củ chuối.

-Đói lắm hả?

-Uhm...sao cậu biết?

-Lúc trưa cậu không được ăn còn gì. Ngày nào cũng ăn nhiều như thế.

-Sao cậu biết? Không lẽ cậu theo dõi tôi?

Joo Won quay mặt đi cười khẩy một cái. Thoáng thấy nụ cười của Joo Won, nụ cười làm ấm lại cái bụng đang sôi cũng như làm cho không gian xung quanh sáng bừng lên.

-2 cái tát trước cửa phòng VIP tôi tình cờ đã nhìn thấy. Còn về việc ăn nhiều thì tôi thừa nhận là có “theo dõi” cậu.

-Ăn nhiều thì sao chứ?

-Có muốn đi ăn không?

-Thôi khỏi, tôi còn phải đi xe buýt.

-Đừng lo, tôi mời cậu ăn và đưa cậu về tận nhà.

-Thật không?

Joo Won gật đầu khe khẽ đồng thời chỉ tay về phía chiếc xe ôtô thể thao màu trắng đang đỗ đằng kia và ra hiệu cho Min Jae lên xe.

Xe dừng ở một quán ăn nhỏ, mọi ánh mắt đổ dồn vào Joo Won, các cô gái xung quanh như lần đầu được thấy Joo Won vậy, họ bàn tán tíu tín như chim ri vậy. Min Jae nhìn ngó xung quanh và không quên quang cái nhìn khó hiểu sang phía Joo Won- chàng trai đang ngồi đối diện cô.

-Sao bọ họ cứ nhìn cậu vậy?

-Kệ họ, mau ăn đi.

Min Jae gật đầu lia lịa và không quên liếc sang xem Joo Won ăn gì, nhưng...

-Sao cậu không ăn? Chỉ uống nước lọc vậy? Giữ dáng sao?

-Không phải việc của cậu, mau ăn đi.

Xung quanh càng ngày càng náo nhiệt, đến ngay cả cô bé là thêm trong quán ăn cũng lén nhìn về phía Joo Won. Một cô bé xin xắn lén đi tới và e thẹn đứng trước mặt Joo Won.

-Anh Joon, anh có thể ký tên cho em không?

Joo Won bỏ kính ra và không quên nở một nụ cười thân thiện khi kí tên cho cô bé. Mọi chuyện không chỉ dừng lại đó, những cô gái kéo đến chen lấn xô đẩy nhau để có được chữ kí của Joo Won.

Đám về sĩ của Joo Won ra tay và chưa đầy 2 phút sau mọi thứ đã lại đâu vào đấy.Trong khi Min Jae vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị Joo Won kéo lên xe.

-Chuyện này là sao?

-Không sao đâu, tưởng rằng ở quán ăn nhỏ này không sao, vậy mà vẫn bị bắt gặp.

-Chúng tôi xin lỗi vì đã đến muộn, cậu không sao chứ ạ, cậu chủ?- Một tên vệ sĩ kính cẩn nói chuyện với Joo Won.

-Không sao, anh cho xe chạy đi.

-Cậu là “sao’ đúng không?

-.......-Joo Won không trả lời, cậu khẽ tựa đầu vào cửa kình, đưa tầm mắt nhìn ra khung cảnh khu phố đông đúc.

-Vui thật.

-Nhưng mà, cho tôi hỏi cậu câu này được không?

-Uhm.

-Sao lại bắt chuyện với tôi? Nghe nói ở trường cậu không bắt chuyện với ai cả.

-Vì cậu dám tát Tae Sun.

-HẢ.

-Và vì cậu là một “ thiên tài lười biếng”

Giới thiệu:

Kim Joo Won ( Joon) : Là một ca si nổi tiếng và cũng là một thiên tài, thành thích học tập luôn đứng đầu trường, là công tử nhà giàu duy nhất vào được Học Viện quốc gia Seoul bằng cách thi tuyển. Sở hữu ngoại hình mảnh mai, dịu dàng, lạnh lùng, ít tiếp xúc với người khác. Thuộc gia tộc Kim- Một gia tộc lớn ở chiều đại cũ và là một trong những gia tộc có nhiều người nằm trong bộ máy chính trị của Hàn Quốc nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play