Tối hôm đó vào lúc 9h, vì trước đó có việc bận nên Hebe đến giờ này mới về
nhà. Trên đường, cô phải băng qua một cánh đồng thảo nguyên rộng lớn, bất chợt
1 đám đông những người mặc áo ves trắng chặn đường cô, cô dừng xe lại :
- Đại ca chúng tôi muốn gặp cô !
Vừa lúc đó Jay cũng đang lái ... trực thăng đi dạo, anh bị thu hút ngay bởi
những người áo trắng phía dưới, thoạt nhìn anh đã biết bọn họ đang thuộc tổ
chức áo trắng mà chính phủ đang truy nã gắt gao, thế nhưng tổ chức này rất ranh
ma, lần nào chúng cũng hành động một cách nhanh gọn mà không bao giờ để lại
chứng cứ để giới cảnh sát có cơ hội khởi tố, Jay qyết định đi theo...à không,
bay theo !
Tới một bãi xe hơi tàn phế, đây là khu đất trống rộng lớn và tối om không
bóng đèn, chỉ nhờ 2 chiếc đèn xe hơi soi sáng. Chính giữa khu đất trống là tên
sếp đại đang ngồi bắt chân hút điếu xì-gà với làn khói trắng bay lên, làm hắn
trong càng mờ ảo và bí ẩn, xung quanh đàn em đứng bao quanh 2 bên, cảnh tượng
tưởng như không thể nào có thể bước vào nếu không đủ can đảm.
Hebe bước theo họ, tên Sếp đại đứng dậy mừng rỡ vỗ vào vai cô, ông ta chính
là Hắc Ca, là thủ lĩnh kế nhiệm của bố Hebe :
- ÔI, cháu gái ta đây rồi, đã lâu không gặp con thật mừng rỡ quá, vì quá
nhớ con nên ta mới kêu người mời con tới.
- Nhớ con mà mời con tới kho phế liệu này ư ? ( Hebe nói lạnh lùng )
- Con à, nhớ khi xưa chú cùng ba con cùng nhau đi đánh giang sơn, giờ thành
quả bội thu vậy mà ba con lại gác kiếm sớm, báo hại chú một mình phải dìu dắt
cả tổ chức này, thật là vất vả quá...
- Sảng khoái ! Ta thích nhất tính cách khẳng khái này của con, giống y hệt
bố. Chú cũng không ngại nói thẳng, 2 tháng nửa sẽ có cuộc buôn lậu súng hỏa
giữa Pháp với chúng ta, đây là vụ buôn bán lớn, những phát đạn đó là loại thuốc
súng tân tiến, 1 viên đạn có thể làm sập cả ngôi nhà. Mà nơi giao hàng lại
chính là trường con, thứ nhất, trường đó là trường đẳng cấp, bọn cớm sẽ rất ít
để ý, thứ hai, người giao hàng cho ta cũng đang đội lốt sinh viên và đang học ở
trường con, cả hai đều học trong đó, như thế sẽ rất dễ làm việc và trao đổi với
nhau. Ta muốn con hãy giúp ta lãnh đạo vụ làm ăn này
- Cám ơn chú Hắc đã xem trọng, nhưng tổ chức của chú đã có rất nhiều người
tài, đâu nhất thiết phải tìm con.
- Thật xấu hổ, ko ngại nói với con rằng, ở tuổi con mà có trình độ kĩ thuật
và can đảm cao như vậy thực sự là ko có ai, cho nên chú mới nhờ con, vả lại đây
cũng là yêu cầu của bên bán, tuy con ko biết người đó là ai, nhưng người đó lại
biết rõ con là ai, thấy cách hành động của con ngày thường làm người đó cảm
thấy rất yên tâm mà giao hàng. Xong việc, 1 nửa giang sơn của chú sẽ nhường cho
con, chịu chứ ?
- Chú Hắc, kể từ khi ba con gác kiếm tới giờ, ông ấy đã đề nghị con không
được bước chân vào bất cứ tổ chức nào nữa, ông nói tính mạng con người chỉ có
một, không ai cũng có thể may mắn như ba con mà thoát khỏi nạn ngục tù
- Như thế là con đang từ chối chú đấy ư, hay con sợ bị bắt, yên tâm, dưới
bảo vệ của tổ chức chú thì ai cũng có thể an toàn, ba con đã là một minh chứng
- Nói thật, nếu không nhờ mẹ con tài giỏi, ba con đã phải ngồi tù mọt gông
từ lâu, cứ nhờ tổ chức của chú thì 10 mạng vẫn chưa đủ chết
- Thôi được, ta cho con suy nghĩ vài ngày...
- Không cần suy nghĩ, chú đã nói con giống ba, là nói 1 là 1, 2 là 1, ko
làm là ko làm
Dứt câu lập tức xung quanh hàng trăm tên đầu xỏ cầm gậy vây lấy Hebe
- Nhải ranh, đừng tưởng ba cô là sếp tiền nhiệm thì muốn tự do phát ngôn
nhé, giờ ta đã là thủ lĩnh, trước giờ không ai dám nói chuyện tay đôi với ta
như thế, nể tình từng là huynh đệ sinh tử với ba cô, nếu cô đồng ý, ta sẽ tha
lỗi cho sự thất lễ, bằng không thì đừng trách ta, ở đây có hàng trăm tên đầu
xỏ, nghĩ tới cảnh bị đánh ngất đi rồi bị từng người đàn ông ở
đây...ha...ha....( Cười nham hiểm )
- Tôi không làm nếu tôi không thích, không ai bắt ép được tôi ( hebe kiên
quyết )
Cô lấy cây dao ra, đó là cây dao dài tấc rưỡi, là quà sinh nhật lần thứ 7
mà ba cô tặng cô, nó được làm từ 1 loại thiếc đặc chế ở Đức, nếu dùng đúng kĩ
thuật, nó có thể chặt đứt 1 cây gậy dày 4 cm, bình thường nếu mặc áo dài tay,
cô sẽ giấu nó dưới tay áo, không thì thu lưỡi dao lại bỏ vào túi quần
Nói sao thì nói, dù gì cô cũng là 1 nữ sinh, kiến đông giết chết voi, lũ
người này quá nhiều với những cây gậy tròn to, còn cô chỉ có 1 cây dao ngắn,
làm sao địch nổi tất cả họ.
Cô bị quất trúng vào chân, khụy xuống, theo phản ứng cô gạt té chân vài
tên, nhưng 1 gậy nửa giáng vào lưng cô, bụng cô rồi tay, vai. Tuy nhiên, người
bị cô đánh thương cũng lên tới hàng chục tên.
Nửa tiếng, cô đã hoàn toàn khụy xuống mặc đất, những tên đầu xỏ hèn hạ, 1
tên tiến lại gần, định giáng 1 gậy vào Hebe. BỖng dưng trên đầu họ xuất hiện
tiếng phành phạch của cánh trực thăng. Và rồi chiếc trực trăng đáp xuống, ánh
đèn quá sáng, họ trố mắt nhìn xem là ai
- Hebe vào đây ! ( Jay mở cửa ra hô )
Hebe cố sức lê bước, Jay rút súng bắn yểm trợ cho cô
- Bọn bay, bắn nổ máy bay đó cho ta !
Hebe lên xong Jay lập tức cất cánh **ng vào lũ người áo trắng gớm giếc đó,
họ rút súng bắn trả nhưng vô ích, đây là loại trực thăng làm bằng chất liệu tối
tân chống đạn chống lửa chống mòn mà anh đã đặc làm bên Nhật
- Này, nhà cô ở đâu thế ?
Hebe đã ngất đi từ lâu, Jay nhìn cô, bất giác không muốn rời con mắt, sao
cái dáng cô ta ngủ thật dễ khiến người khác động lòng, nó hoàn toàn trái ngược
với vẻ ngoài băng giá của cô. Trông cô lúc này thật yếu đuối và hiền lành,
trong cô lúc này thật tự nhiên và đáng yêu. Dường như bây giờ cô mới chính là
cô, tạo cho người khác cảm giác được sự mệt mỏi vì phải cố trụ vững của cô,
thương cho cô cái mặt nạ cứng cỏi nặng nề đeo trên người từng ngày
- Tại sao phải cố tỏ vẻ chứ, như thế không phải tốt lắm sao ? ( Jay lảm
nhảm )
" Xin thông báo vối ban điều hành, còn 10 km nữa là trực thăng sẽ **ng
vào tầng nhà cao 200m, vì nó đã bị trượt quỷ đạo "
Hú hồn ! Cũng may đây là trực thăng định vị tự động, nếu không hai người đã
tan xác cùng tòa nhà, tại Jay cứ lo nhìn ....
- Sao anh lại đưa con nhím này về đây chứ ( T.Trư nhăn nhó )
- Có biết nhà nó ở đâu mà đưa, chẳng lẽ anh phải chạy vòng vòng trên kia
đợi cô ta tỉnh sao ?
- Theo phân tích của nhà tâm lý học, khi người đàn ông đưa phụ nữ về nhà có
hai lý do, 1 là anh ta thích người đó hay đang để ý người đó, 2 là anh ta muốn
làm bậy ( N.Sướng tựa cửa nói mỉa mai )
- Hãy nói anh biết nơi ở của thằng đó để anh đi phá tiệm vì sự phân tích
bậy bạ của anh ta, ba đâu ?
- TRong thư phòng ( N.S )
- Cô ta đã bị thương, hãy gọi bác sĩ đến, à , mà đừng có nghĩ ngợi bậy bạ,
dù sao chúng ta cũng là con nhà tổng thống, thấy người gặp nạn cứu giúp là
chuyện thường
- Thì có ai nói gì đây, tự mình nhát mình, theo nghiêng cứu của nhà tâm lý
học....
Jay mặc kệ N.S, anh chạy đi tìm ba :
- Ba, con đã gặp được người của tồ chức Báo Trắng, trước mắt cô ta tuy
không phải là thành viên trong đó, nhưng con sẽ tìm cách lấy tư liệu từ cô ta
- Cô gái mà con vừa cứu ấy à, giỏi lắm, con quả không hổ danh là điệp viên
tư nhân của ba, chỉ tiếc là con lại không chịu đi học để gia nhập vào tổ chức
điệp viên chuyên nghiệp
- Ba lại rồi, con thích hoạt động tự do hơn là gò bó ở những trụ sở làm
việc đầy phép tắc, vì là ba con mới chịu giúp, nếu không thì đừng hòng.
Sáng hôm sau, Hebe tỉnh dậy, cô đập đập vào đầu mình
- Nhức đầu quá, đây là đâu
Ngước nhìn xung quanh
- Cô tỉnh rồi à ( Jay xuất hiện từ của )
- Đây là đâu ?
- Dinh tổng thống
Nhìn vào mình, thấy chiếc áo đã khác :
- Yên tâm, con nhím như cô ko ai dám **ng vào đâu, cô ý tá đã thay đồ giùm
vì áo cô dính máu rất dơ, như thế không khéo sẽ làm dơ giường tôi
Hebe không nói gì lấy giấy bút ra ghi 1 mạch, xong đưa cho Jay :
- Xưa nay tôi rất sòng phẳng, anh đã cứu tôi, ân tình này tôi sẽ trả khi
nào anh cần tôi giúp, đây là giấy cam kết
Jay nhận lấy, gấp bỏ vào túi
- Cô hãy nghỉ ngơi ở đây, sức khoẻ còn yếu ko thể đi học được
- Ko được, tôi không quen ở nhà người khác
- Tùy cô vậy, chú tài, hãy trở cô ta về
NÓi xong anh xách cập đi học, Hebe nhìn theo dáng lưng anh, cứ ngay người
ra, cô nghi ngờ anh ta có phải là người mà ngày thường mình đều đánh lộn với
nhau trong lớp, hóa ra anh ta cũng có mặc tử tế :
- Ôi trời, mình đang nghĩ gì vậy, mệt quá, về ! ( Lê xuống giường )
Vài ngày sau, Hebe đi học trở lại, ko biết sao hai người vẫn cứ lạnh lùng
với nhau như trước
- Sắp tới trường chúng ta sẽ tổ chức kỷ niệm 15 năm thành lập, đó là ngày
hội lớn và quan trọng của trường. Tất cả các lớp sẽ phải chuẩn bị tinh thần thi
đấu giành giải " Profession Class ", năm ngoái lớp Queen đã giành
được, năm nay tới phiên các em, nhất định không thể thua. Cô đã quyết định rồi,
chúng ta sẽ diễn vở " Hoàn Châu Cách Cách ", về việc phân vai cô cũng
đã anh bài sẵn, Ella vai Tiểu Yến Tử, N. Sướng Ngũ A Ca, Hebe Tử Vy, Jay VĨnh
Kì, Selina TỊnh NHi, T.Trư Dương Tiêu, Twins cung nữ, Thất lang Vua Càng Long
và Bi là thái giám
- Phản đối ( cả lớp run động )
- IM, cô đã quyết định, cứ thế mà diễn
- Ko diễn ( chọi tập )
- Thế có muốn cô nhờ phụ huynh các em mời các em diễn không hả ( **** )
Cả lớp yên lặng
- Các em có biết là thầy hiệu trưởng đã đưa một tấn thư mời phụ huynh cho
cô, thế mà tới giờ này cô vẫn chưa mời 1 ai cả, vì cô biết phụ huynh các em yêu
cầu rất cao, nếu biết việc các em làm trên lớp chắc chắn các em sẽ rất thê
thảm, cô nhọc công bao che các em vậy mà cuối cùng cô được gì chứ ? những tràng
mắng **** của thầy hiệu trưởng, cái chê cười của các bạn đồng nghiệp, rằng cô
bất tài, ko thể dạy các em, ko thể bảo được các em, vậy cô phải làm sao đây (
khóc )
- Thôi được, tụi em đồng ý với cô vậy ( Ella )
- Có mình em chịu sao đủ ( khóc nhiều hơn ) :oa_oa: :oa_oa:
- TỤi em diễn là được rồi ( lần lượt nói )
- Các em nói nhé, tính mạng của cô nằm trong tay các em đấy ( Hì hì, đây
chính là khổ nhục kế, trận đánh ngầm thứ nhất coi như bước đầu thành công, lần
đầu tiên các em thống nhất chung về 1 vấn đề )
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT