À nhớ rồi, từ hồi lớp 10 mới bước chân vào trường.
Lần ấy tôi và My cứ lớ nga lớ ngớ, sung sướng chạy hết chỗ này đến chỗ
khác trong cái thư viện to bự. Chưa bao giờ bọn tôi thấy cái thư viện
nào rộng và nhiều kệ sách đến thế. Ham hố ôm cả đống sách các loại, tôi
định đem ra bàn đọc sách bên cửa sổ nhâm nhi,vừa say sưa lật giở từng
trang sách, vừa mơ màng ngước ra ngoài cửa sổ, thơ thẩn ngắm nhìn bầu
trời xanh.
Trong lúc lựa sách, tôi đã phải kê một cái ghế 40cm dưới chân để lấy
cuốn mà tôi thích. Vì kệ sách đặt ở giữa, hai bên đều đựng sách, nên từ
đầu bên này có thể thấy người khác ở đầu bên kia.
Tìm thấy rồi, tôi vui quá ôm lấy nó, nhe răng cười toe, tất nhiên hồi đó tôi hãy còn mang niềng răng. Xin thề là lúc ấy trông bộ dạng tôi cực kì khó đỡ.
Đúng cái khoảnh khắc ấy thì một anh chàng bên kia kệ sách ngẩng đầu lên, và đập vào mắt anh ta là cái bộ dạng toe toét khó đỡ. Ừm. Của tôi.
Nếu như đấy là một bộ phim thì ắt hẳn cảnh đó sẽ là một cảnh quay chậm ngọt ngào.
Đó chính là lần đầu tiên tôi chạm mặt Kiwi.
Có thể bạn sẽ nghĩ “Chao ôi, lãng mạn thế!”. Nhưng không đâu nhé, bởi chỉ sau 5s, vẻ đẹp trai hút hồn của anh ấy đã đốn ngã tôi.
Và tôi trật chân.
Và cái ghế bị cũng bị trật theo.
Và tôi ngã lăn.
Rầm.
…!
À, một lần khác nữa.
Khi ấy tôi phải ở lại trực nhật ở vườn trường vào buổi chiều. Nhiệm vụ của tôi là nhặt hết rác, lá úa.
Vườn trường Isaac Newton có lồng chim, chim bồ câu, bể cá vàng, loa phát những bản nhạc không lời, và ghế gỗ màu trắng cùng xanh lam. Ngày nào
mấy chú chim có đốm lông đỏ hình tròn ở má như cô dâu Hàn Quốc cũng hót
loạn cả lên, thêm cái loa nữa thành ra lúc nào cả khu vườn cũng rất vui
nhộn. Thỉnh thoảng con mèo của các bác đầu bếp chạy ra đó chơi, leo tót
lên cây dọa lũ chim khiến tụi nó hoảng loạn xù lông nhảy tưng bừng.
Vừa cầm cây chổi bước vào, chưa kịp làm gì thì tôi bắt gặp anh ấy đang cho lũ chim bồ câu ăn.
Phải nói thế nào nhỉ, khoảnh khắc ấy thực sự rất đẹp đẽ, in đậm mãi
trong trí nhớ của tôi. Kiwi cúi người xuống, một tay cầm túi đồ khô, một tay rắc những mẩu bánh trên nền đất. Lũ bồ câu thích thú tíu tít xúm
vào ăn. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Kiwi cười, nụ cười hạnh phúc.
Thấy tôi, Kiwi khẽ quay người lại. Lũ bồ câu giật mình tung cánh bay lên.
Tôi cũng nhớ như in lần trong phòng y tế trường Isaac Newton, cái lúc
hai bọn tôi ngồi dựa lưng vào tường bên cạnh nhau. Tôi nhớ nhất là sống
mũi cao của anh ấy khi nhìn nghiêng.
Hay khi bọn tôi hái hạt cườm ở vạt cỏ dại ven hồ.
Cùng nhau ăn nem chua rán, ốc luộc, và Kiwi suýt chút nữa té xỉu vì ớt cay.
Trò chuyện về album mới của Britney Spears.
Cùng nhau sửa bài luận Tiếng Anh.
Lần bị nhốt trong căn phòng tối, Kiwi đã xuất hiện ôm chặt tôi trong bờ vai mềm mại của anh ấy.
Cùng nhau chơi trò nối các vì sao. Và anh đã nghiêng người sang thì thầm rằng tôi là Ice-cream của anh.
Cùng nhau đạp xe lòng vòng qua những con đường ngoại ô thơm mùi hoa cỏ.
Cùng nhau đến hiệu sách.
Cùng nhau đi dạo trong trung tâm thương mại.
Cùng nhau đến ngôi nhà bên hồ.
Cùng nhau câu cá nhưng rồi lại thả nó đi.
Cùng nhau…
Ừm, cùng nhau…
Sao thế này?
Không hiểu sao nghĩ đến đây mọi thứ bỗng nhòa đi. Là vì tôi không còn
nhớ nổi nữa, hay vì nước mắt từ đâu đến cứ trào ra, gạt mãi mà không
hết?
Chuyến bay cất cánh.
Qua tấm cửa kính trong đại sảnh, tôi ngước lên nhìn. Nhìn mãi. Đến khi máy bay khuất xa sau những đám mây trắng xốp.
Kiwi cố tỏ ra bình thản, lạnh lùng là thế, nhưng vẫn luôn ân cần quan tâm đến tôi.
Trước khi lên máy bay, anh ấy đã cởi chiếc áo có mũ trùm đầu của mình khoác lên người tôi-chiếc áo có mùi thơm của anh ấy.
“Tạm biệt, Ice-cream.”
Tạm biệt anh…
Từ giây phút này trở đi, tôi khóa chặt trái tim mình với đầy ắp những kí ức về Kiwi lại.
Không ai hết.
Không ai khác ngoài Kiwi.
Hẹn gặp lại, vào một ngày nắng đẹp…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT