Toàn thân tôi lúc này lạnh cóng, cứ run lên bần bật. Nhưng có sao đâu, được
anh Kiwi ôm như thế này thật chẳng còn gì hạnh phúc bằng.
Ước gì mình là một bông tuyết trắng nhỉ? Để rồi mình có thể tan ra trong lòng bàn tay anh ấy. Mình chỉ muốn ở bên anh mãi như thế này thôi.
“Anh xin lỗi, chẳng một ai biết em bị mắc kẹt ở đây. Ai cũng lo lắng cho em. Đừng khóc.” Kiwi vuốt nhẹ mái tóc của tôi.
“Em đâu có khóc. Là em vui quá mà. Em cứ nghĩ mình sẽ bị nhốt ở đây mãi đến tận ngày mai.”
“Ngốc ạ.” Kiwi cười vang. “Cái công ty truyền thông này có rộng mấy, lớn đến mấy, anh cũng sẽ lục tung nó lên để tìm em. Vì thế không có chuyện
đó đâu.”
Đoạn anh cởi chiếc áo vest của mình ra và khoác nó lên người tôi.
“Cảm ơn anh.” Tôi ôn tồn.
“Gì đây?” Kiwi ngạc nhiên mở lòng bàn tay tôi ra.
“Em sơ ý làm đứt chiếc vòng anh tặng. Nó rơi khắp các ngõ ngách khiến em tìm mệt nghỉ. Nhưng giờ thì không sao rồi, em đã tìm lại đủ cả 22 hạt.
May thật!”
“Vì mải tìm cái này nên em mới bị nhốt ở đây?” Kiwi bực bội. “Làm cái khác. Hoặc không thì gọi người đến tìm hộ chứ?”
“Không được.” Tôi giật tay khỏi Kiwi rồi nhanh chóng đút chúng vào túi
áo. “Em đâu có mang theo điện thoại. Với lại, không thể làm cái khác
được.”
Nói câu này, tự nhiên tôi thấy hai má mình đỏ bừng cả lên. Tôi liền quay mặt đi tránh ánh mắt của anh ấy.
“Ừ.” Kiwi khẽ khụ khụ một tiếng. “Thôi được, lần này anh sẽ làm lại chắc chắn hơn, sẽ không bao giờ đứt được nữa.”
“Tuyệt quá!” Tôi reo lên. “Cảm ơn anh nhiều lắm! Nhưng mà…”
“Gì cơ?”
“Buổi diễn ra mắt….”
“Đừng lo. Sẽ chẳng có buổi ra mắt nào hết nếu như thiếu em.”
“Thế có nghĩa là?” Tôi nghiêng đầu.
“Bây giờ là 9h 15. Vẫn chưa muộn.” Kiwi vạch tay áo xem đồng hồ. “Party
hãy còn mở đến nửa đêm. Quan trọng là em không sao, giờ thì ta lên kia
thôi.”
9h15 ư? Mình đã biến mất gần 3 tiếng đồng hồ rồi chứ chẳng ít.
Rồi anh ấy nắm lấy tay và kéo tôi đi.
“Em không hiểu? Thế Mai Linh thì sao ạ?” Tôi lẽo đẽo chạy theo.
“Cô Thảo Vy cũng có mặt ở đó, cô ấy nói em đã quá sợ hãi và bỏ trốn,
nhưng anh và ông không tin. Lẽ ra Mai Linh sẽ hát dù em có vắng mặt đi
chăng nữa. Nhưng ông không đồng ý và yêu cầu tìm em về bằng được. Bố mẹ
em còn lo em bị bắt cóc nữa đấy.”
“Ôi…sao em lại phiền hà thế không biết.” Tôi cúi đầu xuống thở dài.
“Không có thời gian mà tự trách móc mình đâu. Thử thách đang chờ đợi em ở phía trước. Nào, thả lỏng cơ thể đi. Em đã sẵn sàng chưa?”
“Ừm…em nghĩ là em đã sẵn sàng.” Tôi nắm chặt lấy tay Kiwi, hít một hơi thật sâu.
Và cánh cửa thang máy bật mở ra.
Woa!
Không khí trên tầng 6 của tòa nhà này mới nhộn nhịp làm sao. Từ xa mà
tôi đã nghe thấy tiếng nhạc du dương cùng mùi thức ăn thơm nức cả mũi.
Tôi thích mê những buổi tiệc buffet, ở đó tôi có thể tung tăng đi khắp
nơi thưởng thức những món tuyệt ngon, hàng tá chiếc bánh kem nhỏ xíu,
bánh chanh leo, thạch rau câu nhiều hình thù ngộ nghĩnh. Ăn đến khi nào
phát chán thì thôi.
Nhưng mà, trong tình huống này thì chẳng có nổi chút tâm hồn ăn uống nữa.
“Ôi trời ơi Kem!” Chưa gì bố mẹ đã trông thấy và la lên mừng rỡ.
“Con đi đâu cả mấy tiếng đồng hồ thế?” Mẹ sốt sắng nắm lấy hai vai, nhìn tôi từ trên xuống dưới xem có còn nguyên vẹn hay không.
“Á Kem! Cậu có sao không vậy?” My há hốc mồm ra.
“Thế mà mọi người cứ tưởng cậu bị mafia bắt cóc.” Cả Siro nữa kìa.
Mọi người cứ thế ào vào khiến tôi không nói nổi một câu nào. May mà có
anh Kiwi giải thích về vụ việc bị kẹt lại ở phòng tập vũ đạo dưới tầng
2.
Ơ, Mai Linh? Tôi liền nheo mắt lại. Thấy tôi, cô ấy bèn chạy lại gần sốt sắng.
“Trời, hóa ra bạn bị kẹt lại ở đó hả? Mình cứ nghĩ bạn đã lên đây rồi cơ!”
“May có Mai Linh nói với anh thử xuống phòng vũ đạo, nếu không chắc giờ này vẫn chưa tìm được em.” Kiwi lên tiếng.
“Cảm ơn bạn.” Tôi líu ríu mà thấy hậm hực trong lòng.
Là Mai Linh đã rủ rê tôi xuống đó, ít ra cô ấy cũng phải có chút trách
nhiệm chứ? Tận mấy tiếng sau mới nói với Kiwi. Thật chẳng thể nào hiểu
nổi. Nhưng không lẽ lại đi nói với mọi người rằng cô ấy đã bỏ tôi lại ư? Rồi sau đó cửa đột nhiên đóng một cách đầy bí hiểm nữa.
Thôi bỏ đi, dù sao thì mình cũng đã thoát ra khỏi đó và có mặt ở đây.
“Chào!”
Một giọng nói vang lên bên tai. Ra là Skyler. Trông anh ta hôm nay có vẻ đứng đắn hơn hôm trước với mái tóc vuốt ngược cùng bộ vest tuxedo sang
trọng.
“Chào anh.” Tôi mỉm cười đáp lại.
Skyler lại gần và định nói điều gì đó nhưng tôi đã nhanh chóng bị chú An Thông kéo đi.
“Không còn nhiều thời gian đâu. Cháu đã sẵn sàng chưa nào Kem?”
“Rồi ạ!”
“Ok.” Chú ấy tươi cười rồi đứng ra giữa khán phòng nhộn nhịp, rõng rạc.
“Xin lỗi tất cả các vị quan khách có mặt tại đây ngày hôm nay, do một số trục trặc không đáng có, buổi biểu diễn ra mắt hai gương mặt mới của
Fresh Music đã phải trì hoãn lại trong vòng hơn 2 tiếng đồng hồ. Chúng
tôi rất lấy làm tiếc vì sự cố này và xin phép được bắt đầu phần quan
trọng nhất của buổi tối ngày hôm nay, xin giới thiệu: Mai Linh và Hạ
Kem!”
Tôi có cảm giác như mình đang lạc vào một dạ hội vậy, với đèn chùm to
oành và sáng choang ở chính giữa, với những chiếc máy phát nhạc cổ điển, những quý ông, quý bà mặc âu phục lịch lãm và duyên dáng. Tất cả bọn họ đều đang dồn hết sự chú ý vào tôi cùng Mai Linh.
Tôi có thể thấy ông An Mạnh đang ngồi phía dưới, ông mỉm cười trìu mến
động viên tôi. Thấy cả gia đình đáng yêu của mình: bố Bụng Phệ, mẹ Đảm
Đang và chị Sam Sành Điệu. Cả hai người bạn tuyệt vời-My và Siro của tôi nữa, rồi cậu nhóc Antony, anh Kiwi yêu dấu, Skyler bí ẩn.
“Cố lên Kem!” Tất cả bọn họ đều đồng thanh hô vang.
Ừm, tôi cũng kịp nhận ra là có cả quý cô Thảo Vy nữa. Cô ấy đang ngồi cạnh bố mẹ và bạn bè của Mai Linh.
Run thật đấy, khán giả trong khán phòng này đông quá, mà toàn là những
nghệ sĩ có tiếng tăm, thành viên ban quản trị, giám đốc Fresh Music. Bọn họ đều đang chờ xem sự lựa chọn của ông An Mạnh ra làm sao.
Đầu tiên là Mai Linh bước ra. Cô ấy được giới thiệu như là một viên ngọc được mài dũa từ bé. Mai Linh tuyệt như thế nào, không cần tôi nói thêm
nhiều, hẳn bạn cũng biết rồi đấy.
Nhìn cô ấy mà tôi cứ ngỡ như một đóa bách hợp rạng rỡ. Cái cách những
ngón tay thon dài của Mai Linh lướt trên bàn phím piano, rồi cách cô ấy
cất giọng hát, từng câu, từng chữ trong ca khúc My Immortal thật mê đắm
lòng người.
Nhưng bạn cũng đừng cho rằng tôi sẽ bị khớp và sợ sệt nhé.
Hoàn toàn không có chuyện đó đâu, bởi tôi tin vào bản thân mình.
Tại sao mọi người yêu thích bài hát Mũ Len Nhỏ của tôi chứ?
Tại sao Mũ Len Nhỏ được xem nhiều đến như thế? Và tại sao Teeny lại tìm đến tôi và phỏng vấn?
Tại sao lần đầu tiên nghe thấy tôi hát, dù chỉ qua một clip trên mạng, ông An Mạnh đã không ngần ngại chọn tôi?
Là bởi vì, tôi thực sự không hề thua kém.
Là bởi vì, họ yêu mến tôi.
Họ đã trao cho tôi niềm tin cùng chiếc chìa khóa để mở ra cánh cửa, thực hiện ước mơ của mình. Có lẽ gì lại không đón nhận và chạy tới phía
trước mở nó kia chứ?
Lúc này Mai Linh đã hát xong, cả khán phòng ngập trong tiếng vỗ tay,
những lời ca ngợi không ngứt, những bó hoa hồng nhung đỏ thắm.
Okay, giờ thì mình sẽ bước lên sân khấu mini sáng rực ánh đèn kia. Trông nó cứ như được tạc bằng pha lê vậy. Sân khấu ơi! Mi đang chờ ta đến để
tỏa sáng, đúng không nào?
Và thế là, tôi lịch sự cúi đầu chào khán giả, mau chóng ôm lấy cây đàn
guitar màu vàng chanh quen thuộc của mình, chỉnh mic và đánh thử.
Ừm, tôi vẫn đang thử đàn.
Nhưng mà…có cái gì đó không ổn. Sao âm thanh có vẻ rời rạc thế này nhỉ? Không đúng nốt thì phải?
Trước đó tôi đâu có vặn hay chỉnh gì dây đàn? Nhất là hai dây Mi và dây
Xi, âm của nó thật là lạ lùng. Không ổn rồi, mình cần phải vặn lại dây
đàn. Tôi tự nhủ.
Chết tiệt, hẳn là ai đó đã đụng chạm vào cây đàn!
Phía bên dưới, mọi người bắt đầu thắc mắc và xì xào bàn tán.
Có thể yên lặng một chút được không? Cần phải thật tập trung mới có thể
vặn lại đúng nốt. Nhắm mắt lại, tay trái chỉnh dây đàn, tay phải đánh
thử, cứ thế đến khi nào chuẩn thì thôi. Nó hơi mất thời gian, nhưng biết sao bây giờ? Mọi khi tôi vẫn dùng một chiếc máy nhỏ xinh, nhưng hôm nay đâu có mang theo, nên phải vận dụng mọi giác quan nhạy bén của mình.
“Sao vậy Kem?” Giọng chú An Thông.
“Có chuyện gì thế?” Mọi người bắt đầu sốt sắng khiến tôi rối hết cả lên.
“Đã vào muộn mấy tiếng đồng hồ, giờ còn không chịu hát là sao?”
“Lãng phí thời gian quá đi mất!”
“Xin các vị bình tĩnh!” Chú An Thông lên tiếng xua tan sự ồn ào.
Và chẳng hiểu thế nào, chiếc đàn mà tôi đã mất khá nhiều tiền mới mua
được, vốn từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp sự cố, nay đã phản lại tôi.
Trong lúc chỉnh, dây Mi đứt phựt một cái.
Thế là xong! Tôi chỉ còn biết há hốc mồm ra kinh ngạc. Thật xấu hổ và
ngại ngùng muốn chết đi. Bao nhiêu sự tự tin khi nãy cũng bay đâu hết.
Tôi có thể nhìn thấy Mai Linh ngồi phía dưới đang mỉm cười ngạo nghễ,
một nụ cười đắc thắng. Và cả cô Thảo Vy nữa, cô ấy đang cười sằng sặc và cố lấy tay che miệng lại.
Che thế quái nào chứ! Tôi đã thấy hết cả rồi. Hết vụ kẹt lại ở tầng 2,
giờ thêm vụ này nữa, hai người đã nhúng tay vào có đúng không?
Nghĩ tôi là ai vậy? Là một đứa ngốc nghếch và nhu nhược ư?
Tôi sẽ không để yên cho những trò lố này đâu.
Đứt ư? Dây đàn đứt thì nối lại, chẳng sao cả. Tôi là một guitarist, và
thầy giáo đã dạy tôi rằng, một guitarist chân chính không bao giờ cho
phép mình dừng lại chỉ vì những lý do không đâu như thế này.
Nhưng chưa kịp làm gì tiếp đó thì một chuyện khó tin đã xảy ra.
Ôi, thật đấy, tôi còn chẳng thể tin nổi vào mắt mình nữa.
Hai chàng trai nhà Hoàng Gia: Kiwi và Skyler-chẳng ai bảo ai, mỗi người một cây đàn guitar trước mắt sẵn sàng trao nó cho tôi.
“Tiếp tục đi, Ice-cream.”
“Em có thể dùng cái này.”
Cả hai lên tiếng cùng một lúc.
Có thể họ đã lấy ở cuối phòng chăng? Hay ở đâu đó quanh đây. Ôi mình tệ
thật! Đây là công ty ca nhạc cơ mà! Nhưng điều đó chẳng còn quan trọng
nữa, bởi tôi đang đứng trước một tình huống vô cùng khó xử.
Nên lấy của ai đây? Chiếc bên phải của Kiwi, hay chiếc bên trái của Skyler?
Nếu phải lựa chọn, tất nhiên tôi sẽ chọn Kiwi. Nhưng nếu thế Skyler sẽ mất mặt mất.
Ahhh! Thật là…!
“Ôi trời cái tụi này làm cái trò gì thế không biết? Muộn rồi đấy!” Chú
An Thông xen vào, giật lấy cây đàn từ tay Kiwi và đưa nó cho tôi. “Đừng
sợ hãi quá, Kem ạ! Mọi người luôn bên cạnh ủng hộ cháu!” Chú ấy thì
thầm.
Nhìn xuống phía dưới, ngoài những gương mặt ngán ngẩm của các vị quan
khách là những vẻ mặt rạng rỡ của gia đình và bạn bè. Tôi có thể thấy
chị Sam đang nhảy cẫng lên, vẫy vẫy chiếc túi xách khích lệ.
Gần đó, ông An Mạnh khẽ gật đầu với tôi. Hôm nay trông ông có vẻ gầy gò quá…Lặng lẽ, tôi cũng gật đầu lại và mỉm cười với ông.
Okay. Không để mọi người chờ lâu thêm nữa, tôi chính thức bắt đầu đây.
“Gấu Trắng và Tảng Băng Mùa Xuân”
…
Dừng lại nhé, Gấu thân yêu ơi!
Trò chơi đã kết thúc rồi
Tớ đã chạy, rất lâu cùng với bạn
Nhưng giờ thì tớ mỏi chân lắm rồi, tớ không thể chạy theo bạn được thêm nữa đâu
Vậy tớ dừng lại nhé
Dừng lại, để mình bạn cô đơn trên con đường ấy
Nhưng bạn sẽ chẳng cô đơn thêm bao lâu đâu. Bạn rồi cũng sẽ quên tớ đi, sẽ nhanh thôi
Mùa xuân đến mất rồi
Ánh dương sao mà nóng bỏng
Tớ sẽ tan chảy
Và trôi dạt đến một đại dương xa tít tắp
Hòa mình cùng những con sóng bạc đầu
Đùa vui
Và vỗ bồm bộp vào những mỏm đá
Gió sẽ ru tớ những giấc ngủ say
Đừng khóc, Gấu Trắng yêu dấu!
Hẹn gặp lại, nếu có thể
Một ngày mùa đông chưa kịp gọi tên…
…
Bài hát đã kết thúc, nhưng khán phòng vẫn cứ im lặng mãi.
Hình ảnh chú gấu ngơ ngác nhìn theo tảng băng trôi đi xa cứ hiện ra
trong tôi suốt quá trình viết cũng như thể hiện bài hát. Một cảm xúc gì
đó trong veo, đượm buồn.
Và rồi tất cả dậy lên như một đợt sóng, những tràng pháo tay, những bó hoa nhiều màu sắc.
“Thật không còn lời nào để nói!”
“Tuyệt quá!”
“Sự lựa chọn của ngài An Mạnh đó, quả không ngoa!”
“Rất thuyết phục!”
“…”
Những người khi nãy tỏ ra chán nản thì nay đứng hết dậy, vỗ tay hết sức nhiệt tình.
“Cháu đã không hề làm ta thất vọng, Hạ Kem.” Ông An Mạnh lúc đó ngồi trên chiếc xe lăn mỉm cười đầy tự hào.
“Cảm ơn ông! Cảm ơn bố mẹ, cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ con!” Tôi rạng rỡ.
“Cậu tuyệt lắm!” My chạy lên ôm chầm lấy tôi.
“Có thế chứ, lẽ ra mình nên mang camera theo!” Siro vừa tặng hoa cho tôi vừa tỏ vẻ tiếc nuối.
“Ôi, con gái bé bỏng của bố mẹ!” Mẹ nhìn tôi nghẹn ngào.
Rất, rất nhiều người đến ôm và chúc mừng tôi, trong đó còn có cả bác
giám đốc Fresh Music, những nhân vật nổi tiếng của showbiz, cả chị Kì
Diệu nữa.
Ui, một buổi tối tuyệt vời, mình ngập trong hoa mất! Hạnh phúc quá!
Và còn hạnh phúc hơn nữa khi đón nhận bông hồng nhung của Kiwi. Và bạn
biết không, sau buổi biểu diễn ra mắt đó, tất cả đều ở lại đến nửa đêm
để khiêu vũ, còn tôi và Kiwi đã bỏ về nhà anh ấy để uống cacao nóng. Tất nhiên, chỉ một lúc thôi, không phải là qua đêm đâu nhé!
Bọn tôi lên sân thượng nhà anh ấy, một khu vườn đầy hoa thơm ngào ngạt, ở đó có thể ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao.
Tôi cùng Kiwi nằm dài ra trên chiếc thảm mềm giữa khu vườn, vừa nhấm nháp bánh qui, uống cacao nóng, vừa nghe nhạc.
“Em biết không, Ice-cream? Gấu Trắng và Tảng Băng Mùa Đông trong bài hát của em sẽ gặp lại nhau.” Kiwi vừa nói vừa bâng quơ nhìn lên bầu trời.
“Bằng cách nào cơ?”
“Trái Đất vốn dĩ hình cầu. Đi hết một vòng tự khắc sẽ quay lại nơi cũ.
Rồi vào một ngày mùa đông nào đó, tảng băng kia sẽ tìm lại được Gấu
Trắng.”
“Nhưng nếu Gấu Trắng không còn ở đó nữa thì sao? Nó chuyển nhà đi nơi khác, hoặc nhỡ…”
“Ngốc ạ!” Kiwi xoa xoa đầu tôi. “Em sáng tạo ra hai nhân vật đó, mà lại
để chúng rời xa nhau là thế nào? Phải có niềm tin vào tương lai chứ!”
“Ừ, happy ending đúng không anh.” Tôi bật cười.
Rồi anh ấy rủ tôi chơi trò nối hình. Dễ lắm nhé, chỉ cần dùng ngón tay
nối các ngôi sao lại thành một hình nào đó là được. Bọn tôi vẽ ra đủ mọi hình thù ngộ nghĩnh, như quả chuối, một con gấu bông, chiếc lá, hình
con cừu,…mặc dù trông chúng chẳng giống ngoài đời thực chút nào cả.
“Tặng em bông hoa này.” Kiwi đưa ngón tay vạch ra trên khoảng không những đường chẳng ra đâu vào đâu cả.
“Nó không giống hoa chút nào, Kiwi ạ. Với lại, hôm nay anh đã tặng em một bông rồi.” Tôi mơ màng nhìn theo.
“Ai bảo em thế, nhìn cho kĩ này.”
Rồi anh ấy cầm lấy tay tôi, cùng nhau vẽ những đường kì dị lên bầu trời đêm.
“Giờ thì em nhìn ra chưa?”
“Cũng khá giống! Nhưng những hai bông cơ ạ! Nhiều ghê!” Tôi cười tít cả mắt.
“Ice-cream của anh hôm nay làm tốt như vậy, tặng thêm mấy bông nữa cũng
không thành vấn đề.” Kiwi vẫn tiếp tục cầm tay tôi vẽ những nét nguệch
ngoạc.
“Ice…Ice-cream của anh?” Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn anh chằm chằm.
Thấy vậy, Kiwi liền bật cười.
“Vậy anh hỏi em nhé?”
“Ừ…?”
“Ngoài anh ra, còn ai gọi em là Ice-cream nữa không?”
“Ừm…không?”
“Thế em không phải là Ice-cream của anh thì là của ai?” Rồi anh ấy quay sang nhìn tôi trìu mến.
Từng lời từng chữ Kiwi nói rất thản nhiên và nhẹ nhõm. Và ánh mắt anh ấy còn sáng hơn cả những vì sao trên cao kia.
Ice…Ice-cream của anh?
Lần này, tim tôi không còn đập mạnh nữa.
Bởi vì nó chưa kịp đập nhanh thì Kiwi đã nhướn người sang, đặt lên môi tôi một nụ hôn thoáng qua ngọt ngào.
Nó ngọt ngào hơn cả chocolate, hơn cả cacao nóng, hơn cả những thanh kẹo sữa, hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này!
Anh Kiwi kiss mình…
Và anh còn nói mình là Ice-cream của anh nữa.
Ôi những vì sao trên bầu trời kia ơi! Cỏ cây hoa lá xung quanh ta ơi!
Ta…
…hạnh phúc quá!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT