Cô gái đó buông Nam ra, nhìn quanh phòng rồi mỉm cười:
- Học trò của anh đây hả? Dễ thương ghê !
- Hừm, hóa ra người mới của tổ Sinh hóa là em hả ? Mai mốt em dạy rồi biết chúng dễ thương đến chừng nào!
- Hi hi, anh thông minh ghê đó. Vì anh dạy ở đây nên em mới xin vào đây, đáng lẽ em vào tổ Kí sinh trùng với anh rồi, nhưng bên Sinh hóa thiếu
người…Chán!
- May quá !
- Này, anh ghét em đến thế sao ? Em về méc mẹ bây giờ…Hả, ai kìa, La…
Nam bịt miệng cô gái, không cho cô ấy nói tiếp (Cả tổ: Trời, bọn họ làm
trò gì thế chứ, thật quá đáng, tình tứ nơi đông người thế kia! ). Nam
thầm thì:
- Suỵt, giả vờ như không quen biết Lam. Con bé không thích.
Cô gái gỡ tay Nam ra:
- Trời, có vậy thôi mà anh làm em xém ngột thở. Ok, giả vờ à, chán thật, lâu ngày không gặp con nhỏ. Hèn gì nãy giờ nó cứ lấm lét, nấp sau lưng
mấy đứa bạn .
Cô gái cười thật tươi, nói:
- Hello, chào các em. Cô tên Hoàng Trúc Linh, cô mới chuyển về trường, sẽ dạy các em môn Sinh hóa. Có gì các em giúp đỡ cô nhé!
- Chào cô ạ.
Mấy thằng con trai thấy người đẹp thì chỉ biết hỏi:
- Cô ơi, cô dễ thương quá . Cô mấy tuổi rồi ạ?
Tụi con gái thì lăm le một câu duy nhất:
- Cô ơi, cô là người yêu thầy Nam hả?
Linh nghe mấy đứa con gái hỏi, đứng hình 5s rồi ôm bụng cười sặc sụa:
- Ha ha, vui thật . Anh ơi, sao ai cũng nghĩ em là người yêu anh vậy?
- Hừ, em hành động như thế, người ta không nghĩ vậy mới lạ đó.
- Xin lỗi các em, cô là…em họ thầy Nam. Cô và thầy là anh em chú bác
ruột. Các em không để ý cô và thầy ấy đều họ Hoàng sao? Cô không có anh
chị em, nên coi thầy Nam như anh trai, nên đôi lúc thân mật quá, dễ gây
hiểu lầm quá phải không?
Linh hấp háy mắt rồi nói tiếp:
- Các em yên tâm đi, thầy của các em vẫn đang ở hội “Những người độc
thân vui vẻ” đấy . Em nào thích làm chị dâu của cô thì phấn đấu nhé! Cô
sẽ nhiệt tình ủng hộ .
- Thật hả cô?
- Đương nhiên rồi.
- Linh, đủ chưa? Em có ra ngoài cho anh dạy không? Hết giờ rồi muốn nói gì cũng được.
Linh phụng phịu:
- Anh dữ thế! Hèn gì không cô nào dám yêu, hi hi. Đợi em trả lời nốt câu hỏi của các học sinh đã. Cô năm nay 24 tuổi thôi. Các em có thắc mắc gì thì mai mốt cô trò mình giải quyết, cô phải đi đây, cô sợ ông thầy của
các em lắm! À, cô thấy em tóc ngắn mang kính gọng đen (miêu tả rõ gớm,
Lam đấy bà con ^^) nấp sau lưng em tóc dài kia dễ thương quá! Cuối giờ
đi uống Cafe với cô nhé .
Rồi Linh hôn “chụt” lên má Nam (tụi con gái vừa ghen tị vừa tức nổ đom đóm, lũ con trai cũng tương tự ):
- Bye anh!
- Em đừng có hôn anh nữa được không? Anh nhắc lại cho em nhớ nhé. ĐÂY LÀ VIỆT NAM, KHÔNG PHẢI LÀ PHÁP .
- Mặc kệ Việt Nam hay Pháp, em thích vậy đấy, anh có người yêu thì em sẽ không hôn nữa, hi hi.
- Oppssssss….(vừa nói vừa vò tóc)
Ôi, Nam vừa làm một hành động kute không đỡ nổi, đứa nào cũng ngẩn ngơ.
Ngay lúc này, Lam thấy thầy nó đẹp trai hơn cả oppa Hero ( Cass thông
cảm nhé ^^). My nhéo nó đau điếng:
- Mi tỉnh lại chưa?
- Hả? À rồi.
- Cô đó là em họ thầy thật à?
- Uhm, mi nghe chị ấy nói rồi mà, hồi xưa thân với chị ấy lắm. Chị chiều ta còn hơn mự ta nữa. Nhưng từ khi chị đi du học cũng ít liên lạc, ta
nghĩ chị sẽ ở luôn bên Pháp, ai dè…
- Cô vui tính lắm phải không?
- Ờ, chị ấy tưng tửng thế đấy, tốt bụng cực, học giỏi nữa.
- Mi nấp sau lưng ta vì sợ chị ấy buột miệng nói lên quan hệ của mi với thầy à?
- Mi thông minh ghê. Hồi nãy may mà thầy bịt miệng chị ấy kịp thời, nếu không chị ấy hét toáng lên rồi.
- Cô thú vị thật!
- Mà lúc nãy chị ấy nói gì ta vậy?
- Cô bảo mi dễ thương, cuối giờ đi uống Café với cô. Cô tinh quái ghê!
- Tinh quái gì?
- Thì không thể rủ trực tiếp mi đi uống Café, nên dùng cái cớ này để rủ mi đi đó.
- Chắc không đó?
- Trời, không tin thì thôi. Lát nữa thể nào cô cũng qua kéo mi đi cho
coi. Ặc, lát nữa mi về với thầy phải không, càng tiện rồi. Hi hi.
- Để xem mi nói đúng không?
- Chuyện, chờ đó…
Trước khi ra về, Nam nhắc lại vài ý quan trọng:
- Tuần sau kiểm tra rồi, các em về đọc thật kĩ lý thuyết lần nữa. Nhớ là dùng gương phẳng, dùng gương lõm tôi cho 0 ngay tại chỗ. Xem vật kính
10X rõ rồi mới chuyển qua xem 40X, hay 100X….Còn một điều nữa, đặt tiêu
bản cho đúng (liếc Lam ), đặt sai không quan sát được không bị 0 cũng
không bao giờ đạt điểm trên 4. Rõ chưa?
- Dạ rồi.
- Tốt, dọn vệ sinh sạch sẽ phòng rồi nghỉ.
Dọn xong, cả tổ nó lục đục ra về. Nó cố tình ở lại sau cùng (đợi thầy).
- Nhí, à quên Lam! Chị nhớ em quá!
Linh từ đâu ôm chầm lấy nó, còn kiss nó một cái nữa:
- Ôi, chị thả em ra đi, em chết ngộp rồi này.
- Chị em lâu ngày gặp lại mà nói thế đấy!
- He, tại chị ôm em chặt quá. Em cũng nhớ chị lắm chứ bộ. Chị đi biền biệt mấy năm không liên lạc gì với em hết.
- Hì, chị xin lỗi. Qua Pháp bận bịu việc học tùm lum. Hồi đầu, chị định ở luôn bên đó, nhưng được mấy tuần, chị nhớ nhà không chịu nổi, khóc
suốt. May mà có anh Nam. Chị quyết định học thật nhanh để sớm về nước.
Chị thật sai lầm khi có ý định định cư bên Pháp.
- Chị về thì tốt rồi.
- Giờ chị em mình đi uống Café nhé, chị rủ cả anh Nam rồi. Em với anh ấy đi chung phải không?
- Chị cập nhật tin tức nhanh nhỉ?
- Chuyện, chị Linh của em là ai chứ? Mà sao thấy chị em lại trốn tránh thế?
- Đâu có, em không muốn mấy đứa nói em quen thầy quen cô này nọ thôi. Hi hi.
Nam ở phòng bộ môn bước ra, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai chị em:
- Nhanh lên, ở đó nói chuyện nữa.
- Anh này kì cục, chị em lâu ngày gặp lại nói có chút xíu anh cũng nhăn nhó. Ghét!
- Anh không cần em thương đâu!
- Anh, anh…Anh quá đáng thật mà, “máu lạnh” vừa phải thôi. Lam, em có chịu nổi anh ấy không?
Lam le lưỡi:
- Đương nhiên là không rồi!...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT