Mới đó mà hơn 4 năm rồi, trong thời gian du học, anh chỉ về
thăm nhà một lần duy nhất. Anh muốn tập trung 100% cho việc học. Anh có ghé qua
nhà Lam, nhưng bữa đó Lam mắc đi học thêm, về nghe mẹ kể Lam tiếc hùi hụi .
Lam còn đang mơ màng thì một giọng nói vang lên:
- Bạn..., à uh, đứng lên nghe tôi hỏi.
Nó chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, anh ấy đang nói ai vậy nhỉ?
Nó chưa kịp nhỏm dậy thì con My véo nó một cái đau điếng, thi thầm:
- Trời, nãy giờ mi ngủ gục hả. Thầy kêu mi kìa, chết chưa.
Híc...
Nó định cãi lại con My rằng nó không ngủ thì bắt gặp ánh mắt
của anh, nó im bặt. Lúc này anh đang đứng rất rất gần nó. Tim nó đập thình thịch,
- Bạn, nói cho tôi biết nãy giờ tôi giảng về cái gì.
" Phen này chết quá !!!! " - Nó thầm nghĩ, rồi
quay qua tụi bạn xin cứu trợ,
- Mấy bạn kia mà nhắc tôi đuổi ra khỏi lớp luôn đó.
Híc, đây có phải là anh không chứ? Nó cúi đầu không nói gì.
- Không nói được à, tôi hỏi tiếp. Không nhìn vào sách, kể
các cơ quan hệ tuần hoàn và chức năng.
-.....
- Nói sơ bộ hoạt động hệ tuần hoàn.
-....
- NÃY GIỜ TÔI GIẢNG EM NGHE CÁI GÌ HẢ ?
Tiếng hét của anh đánh thức mấy đứa ngủ gật phía cuối lớp (
sau này nhớ lại, nó ấm ức ví sao không gọi mấy đứa ấy mà gọi nó làm gì, nó đâu
có ngủ đâu ). Tụi con gái tròn mắt nhìn anh, chắc không ngờ khuôn mặt "đẹp
như hoa" đó lại "dữ dằn" đến thế.
- Dạ, dạ..., em, em...
- Em, em cái gì. Sao lúng túng thế?
Anh vừa nói xong, nó ngẩng đầu lên nhìn. Anh nói câu đó giống
cái đêm nó ở nhà anh quá.
Nó lén thở dài. Thôi, có gì nói nấy chứ biết làm sao:
- Em xin lỗi, nãy giờ em không nghe giảng.
- Sao không nghe. Tôi giảng khó hiểu, buồn ngủ lắm à. Cả lớp
có thấy vậy không?
- Không ạ.............
Trời, bộ giảng dễ hiểu lắm hay sao mà gần như cả lớp đều đồng
thanh " Không ạ" thế nhỉ? Nó cảm thấy xấu hổ quá, chưa bao giờ mất mặt
thế này. Nó đâm ra ghét anh ghê gớm. Những gì tốt đẹp về anh giờ mất hết. Nó là
đứa có cục tự ái rất lớn, lớn như...mặt trời vậy . Eotteokhajyo ( Làm thế nào
bây giờ ), eotteokhajyo... A! Có cách rồi, nó là đứa thông minh nổi tiếng kiamà
:
- Tại, tại, tại em bị sốt. Mới hết sốt nhưng em không dám
nghỉ, lên trường mệt quá, nên...
- Thật không?
Nó gật, cố tỏ vẻ mặt thê thảm như người mới ốm dậy.
- Được rồi, nếu ốm thì tôi bỏ qua. Nhưng nãy giờ bạn không
nghe giảng, nên, tôi sẽ giảng sơ lại. Bạn phải về đọc thêm trong sách, và hỏi mấy
bạn trong lớp nữa, nếu không kiểm tra không làm bài được đâu.
Nói rồi anh bước lên bục, giảng lại từ đầu. Thái độ anh khác
hẳn với dự tính của nó. Nó nghĩ anh sẽ hoạch họe đủ thứ chứ. Tự nhiên nó thấy
thương anh quá, nó có đau ốm gì đâu (mới ghét giờ chuyển qua thương rồi).
Nhưng, cách nói chuyện kia, sao xa lạ quá. Híc, không biết anh có còn nhớ nó
hay quên nó mất tiêu rồi. Không, không, anh ấy không phải người mau quên vậy
đâu. Mình phải tin tưởng anh ấy chứ. Nó mỉm cười.
- Ê, mi làm trò gì mà tủm tỉm cười vậy. Muốn bị gọi lên nữa
hả.
- Đâu có, ai dám. Tại ta nhớ đến chuyện vui nên cười thôi.
- Thích cười thì xíu nữa cười. Lo nghe giảng kìa, thầy dạy
hay lắm đó.
- Biết rồi. Mà làm gì mi véo ta đau điếng vậy, sáng giờ hai
cái rồi đó. Đau chết được.
- Hi hi, đau hả. Ta giúp mi thôi mà.
- Giỏi, lát nữa biết tay ta nghe...
Ủa, con My vừa khen anh dạy hay sao? Nó khó tính lắm mà, dễ
gì chịu khen ai...
- Rồi, bạn gì đó, bạn bị tôi gọi hồi nãy ấy. Bạn hiểu bài
chưa?
Trời, giảng xong rồi sao? Lam hối hận quá, nãy giờ để ý đâu
đâu, không chú ý gì cả. Bây giờ mà nói không hiểu nữa chắc chết. Thôi, đành nói
dối vậy, nói dối làm vui lòng người khác thì phải nói dối chứ . Nó theo thói
quen như khi nói chuyện với đám bạn, chu môi đáp:
- Hiểu rồi.
Con My véo nó thêm một cái nữa. Lúc ấy nó mới biết nó vừa
làm một hành động thật kinh khủng với thầy giáo. Có lẽ anh cũng thấy vậy, anh sửng
sốt 5s rồi nghiêm mặt:
- Dù tôi chỉ hơn mấy bạn vài tuổi, nhưng vẫn là thầy của các
bạn. Vì vậy các bạn cần có hành vi ứng xử đúng đắn. Đây là trường học, không phải
là nơi để đùa giỡn.
Cả lớp im phăng phắc, ai nấy đều tỏ vẻ khó hiểu trước lời
anh nói. Chỉ có vài đứa thấy "hành vi đáng lên án" của nó. Nó buồn.
Anh có cần gay gắt với nó đến vậy không? Nó muốn khóc...
- Thôi, cho giải lao 20'. Khi tôi quay lại nếu ai vào trễ
thì tôi cho ra ngoài đứng hết tiết luôn đó.
Anh vừa ra khỏi lớp. cả lớp náo loạn cả lên. Tụi nó hùa nhau
bình luận:
- Trời, thiệt ta chưa thấy ai ở Việt Nam đẹp trai như ông thầy.
- Có nói quá không, đẹp trai vậy thi Nam Vương rồi .
- Ta thấy giảng bài hay quá đi, mấy người dạy lúc trước chán
gì đâu, buồn ngủ nữa. Ôi, thầy so kute .
- Hay ho lắm hay sao mà đứa nào cũng khen.
- Ê, mi làm gì mà chê bai thầy dữ vậy Lam? Bình thường ai đẹp
trai mi cũng "ghiền" hết mà. À, hay là tại vụ hồi nãy nên mi ghét. Ai
biểu, ngồi trong lớp mà ngủ, nếu mi lười nghe thì...ngắm thầy cũng được kìa ,
quá trời đứa như Ngọc, Trân ngồi nhìn thầy say sưa.
- Sặc, ta không thèm >.<.> - Có phải mi đó không Lam ??????
Mặc kệ tụi bạn, Lam rút điện thoại ra goi cho Ti:
- Hi, em nghe nè. Có chuyện gì mới sáng chị gọi em vậy?
- Nè, anh Hai em về nước rồi hả?
- Uh, về chắc cũng tuần rồi đó. À mà nhắc mới nhớ, ảnh dạy trường
chị đó. Hihi.
- Con khỉ, chuyện hệ trọng vậy sao không nói chị sớm.
- Em quên mất, híc. Em học 12 mà, chị phải thông cảm chứ.
- Ừ, biết rồi. Nghĩ cũng lạ, chuyện quan trọng vậy em không
kể chị.
- Hì, bữa trước anh Hai có qua nhà chị mà.
- Hả, sao chị không biết gì hết. Chắc chị đi học không có
nhà. Mẹ chị cũng không thèm nói lại.
- Ủa, chứ sao chị biết anh Hai về?
- Dài dòng lắm, ít bữa chị kể. Thôi, chị sắp vào học rồi.
Bye em nghe.
- Bibi chị, chủ nhật qua nhà em chơi đó.
Haiza, cả thế giới đều biết anh về, trừ nó. Nếu biết trước,
có lẽ nó không gặp phải chuyện lúc nãy với anh. Sao mà nó thấy chán thế không
biết. Xung quanh, những lời bàn luận về thầy giáo mới vẫn chưa chấm dứt. Đứa
nào cũng tò mò về xuất thân của "ông" thầy kute (phát xít nữa chứ),
suy nghĩ hàng tá câu hỏi để cuối giờ chờ giải đáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT