Dường như những uất ức kìm nén trong lòng không thể kiềm chế được nữa, nó khóc òa lên:
- Thầy muốn em nói gì đây? Nói em buồn, em tủi thân, em giận, em ghét
thầy à? Phải, em ghét thầy lắm, ghét đến nỗi không muốn nhìn thầy nữa.
Em đâu muốn ghét thầy, nhưng chính thầy lại luôn làm em phải ghét thầy.
Thầy có biết tối hôm qua ăn cơm xong em học bài giải phẫu đến hơn 10h
mới xong không? Học xong mệt không chịu nổi, nhưng em cũng cố lấy Kí
sinh trùng ra học. Nhưng mệt quá, nên em ngủ quên lúc nào không hay….
Nó nói một tràng, hai hàng nước mắt chảy dài, nhưng nó mặc kệ.
- Em đừng khóc nữa, nín đi…
- Em cứ khóc đấy. Tại thầy, tại thầy tất cả, nếu như thầy không bắt em
học bài Giải phẫu để tối nay thầy kiểm tra thì em đã học xong bài Kí
sinh trùng, đâu đến nỗi bị thầy làm bẽ mặt trước lớp như thế. Em đã học
vất vả thế nào thầy biết không? Chưa bao giờ em thức khuya học bài, vì
thầy, em mới cố gắng thức. Thầy không hiểu em, thầy tàn nhẫn lắm, thầy,
thầy ác…
“Chụt !!!!!!!”. WHAT THE HELL?????? OH MY GOD!!!!!!! Lam đang khóc, đang nói ngon lành thì một sự việc xảy ra làm nó đứng hình 5s. Mắt nó mở to
hết cỡ. Thầy vừa “kiss” lên mắt nó.
- Thầy, thầy, thầy làm trò gì vậy hả? Sao thầy…Thầy có được phép của em hay không mà thầy làm vậy?
- Tôi xin lỗi, nhưng tôi xin phép em có cho không? Tôi bảo em đừng khóc
nữa, ai bảo em không chịu nghe lời? Tôi, không thể chịu được nước mắt
của con gái. Nên,…,tôi mới làm thế, chứ tôi không có ý gì đâu, em đừng
hiểu lầm.
Nó giờ đã dừng khóc, chỉ ngồi thút thít.
- Phải, tôi ác, tôi tàn nhẫn, tôi xấu xa. Em cứ mắng **** tôi thế nào
cũng không được, chỉ cần đừng khóc. Tôi thật lòng xin lỗi em. Tôi đã
sai, tôi đã không thấy sự cố gắng của em. Nhưng tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho em. Lúc sáng, thấy em như vậy tôi cũng buồn chứ. Tôi đâu biết em có số thứ tự30? Nếu biết tôi sẽ không gọi em, tôi nói thật đấy! Em bỏ ra
khỏi phòng, tôi sợ em không nghe tôi giảng cách lấy ánh sáng nên tôi đã
nói lại một lần nữa. Chứ bình thường tôi không mất thời gian nhắc đi
nhắc lại như thế đâu. Em còn nhớ lần đầu tiên tôi dạy lớp em không? Vì
em nói không hiểu, với lại em còn ngủ gật nữa, tôi đã phải giảng lại cho em. Tối về, tôi bị viêm họng luôn...Mặc dù tôi nhắc đi nhắc lại cách
lấy ánh sáng, nhưng tôi biết em vừa khóc xong, nên sẽ chẳng tiếp thu
được gì lời tôi nói. Khi em thực hành, tôi chạy lại định hướng dẫn em,
nhưng em lại nói câu đó, như dội gáo nước lạnh vào người tôi vậy. Em có
nghĩ đến cảm giác của tôi khi ấy không?
Nam nói còn nhiều hơn nó nói. Nó nín khóc nãy giờ, nhưng nghe những lời
Nam nói, nước mắt nó chảy lúc nào không hay. Nam thở dài rồi tiếp tục:
- Mà thôi, chắc em cũng không hiểu đâu. Tôi xin lỗi em. Em không muốn
tôi kèm em nữa phải không? Được rồi, tôi về đây. Em cố gắng học nhé,
nếu, có gì không hiểu, thì cứ đến gặp tôi…Tôi về đây.
Lam khóc càng lúc càng nhiều. Nó nhìn theo thầy, rồi vô thức, nó chạy lại níu tay thầy:
- Thầy, đừng về. Thầy tiếp tục dạy em đi. Thầy, không cần phải xin lỗi
em đâu. Em cũng sai. Em chỉ biết trách thầy, em không hiểu cho suy nghĩ
của thầy. Thầy đừng về nhé! Em xin lỗi.
Nam nhìn nó, cười dịu dàng:
- Em đừng khóc nữa được không? Em lau nước mắt rồi muốn nói gì thì nói. Hay đợi tôi “kiss” em mới chịu nín.
Lam lấy tay lau nước mắt, vội nói:
- Em nín đây, thầy đừng “kiss” em nữa. Thầy ở lại, nghe thầy.
Nam thấy cử chỉ ngộ nghĩnh của nó, cười:
- Uhm, tôi không về nữa. Em mà năn nỉ thì ai mà không dám nghe chứ…
Buổi học hôm ấy diễn ra hết sức…bình yên. Đang học, Lam sực nhớ, nó phải thanh minh với thấy mới được:
- Thầy, hôm ấy không phải em ngủ gật trong lớp đâu. Khi đó em đang nằm suy nghĩ thôi. Em nói thật đó….
Tiễn thầy về rồi, nó lấy điện thoại nhắn tin cho My và Diệu: “Ta sẽ không suy nghĩ chuyện nghỉ học nữa đâu :D”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT