Joseph và Ariel đến khu chợ trời để tìm. Nhưng hum nay là một ngày đặc biệt nên ở đây rất đông người . Cả hai vừa đi vừa ngó tứ
bề. Hễ gặp ai anh và Ariel cũng níu lại để hỏi. Trông cả hai mồ hôi đầm
đìa vừa cạy tán loạng trong khu chợ với điệu bộ hớt ha hớt hải trông như hai người điên. Và thật họ cũng gần như muốn phát điên lên đây.Vì tìm
mãi mà chẳng cochut1 manh mối nào cả. Hỏi ko bực mới lạ?
Ông trời dường như muốn trêu ngươi hai ngườihay sao mà khiến khu chợ mỗi lúc mỗi đông du khách. Người chen lấn, người xô đẩy nhau. Xung quanh
toàn người với người .Nội hít hơi người ko cũng đủ choáng rồi!
Bỗng...................................
_ Joe.......................Joe..........anh ở đâu vậy hả?
Ariel bị chen lấn ,xô đẩy nên đã vuột ra khỏi tay Joseph. Quanh cô giờ
đây toàn là người xa lạ . CÔ tìm quanh quất mà chẳng thấy Joseph đâu.
Mặt Ariel bắt đầu chuyển sang màu tái xanh. Trống ngực của cô cũng đập
nhanh hơn
_ Trời ơi ! Chỗ này là chỗ nào vậy nè? - Ariel thầm nói - Joe anh ở đâu vậy hả???????
Ariel kêu lớn tên anh. NHưng....................dường như mọi sự cố gắng của cô đều vô ích. Nơi này quá ồn ào. CHo dù cô có la khản cả cổ cũng
chẳng ăn nhập vào đâu.
Mắt Ariel giờ đây đã hiện lên nét hoang mang, sợ hãi. Cô có cảm giác như mình là một con cá nhỏ đang bơi giữa một đại dương mênh mông đầy hiễm
nguy. Chỉ nghĩ đến đó thôi, Ariel đã thoáng rùng mình rồi.............
Chợt, trong đầu Ariel như lóe lên một tia sáng. Cô mau mau móc điện
thoại ra bấm gọi cho Joseph. Nhưng................................chiếc
dế yêu của cô như đang trêu cô hay sao mà nó lại hết pin ngay lúc cấp
bách như thế này. Mọi hy vọng vừa mới lóe lên bây giờ lại vụt tắt thành
đống tro tàn.
_ Ko được ! Cứ thế này thì ko ổn chút nào rồi. Chắc Joe lo lắng lắm. Có
khi anh ấy đang phát hoảng lên đây. Mình phải chủ động đi tìm mới
được,đứng mãi chỗ này cũng bằng thừa.
Nghĩ là làm, Ariel vừa đi vừa ngó dáo dát tìm Joseph. Cứ hễ gặp người
nào hao hao giống anh ,Ariel đều mừng rỡ chạy đến hỏi. Nhưng đáp lại cho cô là một sự nhằm lẫn đáng buồn. Còn ko là những cái nhìn đầy thông
cảm. Đối với Ariel ,cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi và chơi vơi như lúc
này. Ở nhà, mọi thứ đều có người lo cho cô. Đến khi ra ngoài thì có
Joseph đi cùng cô, bảo vệ cho . Nên Ariel chưa từng nghĩ sẽ có một ngày
mình phải lâm vào hoàng cảnh giở khóc giở cười này.
Phía trước, phía trước hình như là.................................là
Joseph thì phải. Mắt Ariel lại cháy lên tia hy vọng. Ko nghĩ ngợi nhiều, Ariel chạy nhanh đến trước,chụp lấy cánh tay người con trai ấy
và...................
_ Joe!!!!!!!!!!!!!!!!
Người con trai bất ngờ bị Ariel chụp tay cũng kinh ngạc ko kém. Anh ta
nhìn Ariel trân trân ko biết nói sao thì đã nghe Ariel tiếp...........
_ Joe !!! Em sợ quá !!!Nảy giờ em tìm anh khắp nơi!
Nói đoạn, Ariel ôm chấm lấy người con trai mà bị cô gọi là Joe. Mà Ariel ko hay rằng mình đã.................Chàng trai kia hết đi từ ngạc nhiên này lại đến ngạc nhiên khác. Nhưng vì là một người thông minh nên anh
có thể hiểu được việc gì đã xảy ra cho cô gái bé nhỏ đang ôm chầm lấy
anh đây. Trong vòng tay, anh có thể cảm nhận thân thể bé nhỏ ấy đang run lên bần bật vì sợ.
Đám bạn đi cùng anh chàng " Joe" ấy trố mắt ra nhìn. Cả đám đứng như trời trồng,mãi một lúc mới có thằng lên tiếng hỏi:
_ Vanness mày quen cô gái này à?
Giọng anh chàng người Pháp hỏi làm Ariel giật mình. Cô hoảng hồn ngẩn
phắt lên nhìn. Trời ơi..................thì ra nảy giờ cô đang ôm lấy
một người con trai xa lạ mà cô cứ ngỡ là Joe. Vì ban nãy do quá mừng nên cô kô còn tâm trí nào mà nhìn mặt .Bây giờ........cô chỉ muốn chết đi
cho xong. Mất mặt quá trời ! Ariel ước gì mặt đất giờ có một cái lỗ nhất định cô sẽ chui xuống đó ngay lập tức mà ko cần suy nghĩ.
_ Sorry ! Tui.....................tui ko cố ý đâu.........tui.........chỉ nhìn nhầm anh với bạn tui thôi. Xin anh đừng hiểu lầm
Ariel cuống quýt cuối đầu xin lỗi bằng một tràng tiếng Pháp. Vì cô cứ
nghĩ anh chàng đứng đối diện cô là người Pháp. NHìn khuôn mặt đỏ như
trái cà chua và vẻ lúng túng cộng thêm lời thanh minh vụng về của Ariel
làm Vanness ko nhịn được cười . Anh nhìn cô nói vui vẻ:
_ Ko sao đâu ! Tôi cũng là người Hoa như cô thôi. Tôi cũng ko để tâm chuyện lúc nảy đâu. Đừng lo!
Ariel thật sự bất ngờ. Ko ngờ giữa nơi đất khách này mà lại gặp đồng
hương thì còn gì bằng. Cô vui vẻ nói mà quên mất chuyện ban nảy
_ Thật sao? May quá ở đây mà gặp đồng hương!!!! hihihihi
_ Hình như cô bị lạc phải ko?
Vanness nhìn cô hỏi. Nhắc đến chuyện này, Ariel lại buồn. Cô đang rất
mong sự có mặt của Joseph đây. Ko biết anh ấy giờ này ra sao nữa.
Tinh ý, Vanness đề nghị nhưng mắt vẫn ko rời khỏi khuôn mặt khả ái của Ariel:
_ Tôi có thể giúp gì cho cô ko?
_ Tôi....................tôi có thể mượn điện thoại của anh được ko? - Ariel e dè hỏi
_ Đương nhiên là được rồi !
Nói rồi, anh nhanh ***ng móc điện thoại đưa cho Ariel mượn. Cô nàng mừng húm như bắt được vàng. Ariel vội vã bấm ngay số của Joseph....
Lại nói về Joseph khi hay bị lạc mất Ariel. Anh thiếu điều muốn phát
điên lên. TRong lòng anh nóng như lửa đốt. Joseph thầm cầu trời khẩn
phật cho Ariel được bình an vô sự. Suốt cả tiếng đồng hồ, anh chạy ngược chạy xui đi tìm cô. Chưa bao giờ Joseph cảm thấy bất lực nư
vậy..............anh gục đầu xuống hỏi:
_ Ariel ơi ! Em đang ở đâu hãy cho anh biết đi ! Em đừng xảy ra chuyện gì nhé !
Đang lúc tuyệt vọng nhất thì chuông điện thoại anh chợt reng lên. Joseph thấy một số rất lạ làm anh phân vân nhưng cuối cùng Joseph cũng bắt máy lên nhưng nói với giọng ko được vui cho lắm mà pha chút bực bội
_ Alo !
_ Joseph là em đây !
Nhận ra bên đầu dây kia là Ariel,Joseph mừng húm . Anh quýnh quáng hỏi:
_ Nảy giờ em đii đâu vậy? Em có biết anh lo cho em cỡ nào ko? Giờ em đang ở đâu?
_ Em ổn rồi. Giờ em đang ở quãng trường Tự do gần bồn phun nước đó. ANh tới ngay nhé !
_ Em ở yên đó ko được đi đâu , anh tới liền
Nói xong, Joseph cúp máy , ba chân bốn cẳng chạy về phía quãng trường mà lòng nóng ruột muốn chết. Anh muốn thấy mặt Ariel ngay lập tức. Xem cô
thật sự bình an thì anh mới an tâm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT