Nana đang cho cuộc dây ruy băng vào túi
thì nghe chuông báo cháy. Cho lập tức bỏ chạy nhưng người quá đông , họ
chen lấn , xô đẩy nhau và Nana đã bị xô té. Chân Nana bị va vào chân kệ
làm cô đau buốt. Dù cố gắng cách mấy cô cũng ko tài nào nhấc chân lên
được huống hồ là đứng dậy để đi. Bi giờ Nana thật sự rất sợ, cô hy vọng
có ai đó vào cứu mình ra nhưng...............cô biết bi giờ đang lúc
nguy hiểm làm gì có ai mà can đảm liều mình xông vào đây chứ. Nên Nana
đành nuốt nước mắt để cố mà đứng lên, tự mình cứu mình thôi.
Còn Danson thì chạy tìm hết tầng này đến tầng khác. Vừa chạy mà anh vừa gọi to tên cô:
_ Nana.................Nana.......em đang ở đâu hả?......em trả lời anh đi...có được ko????????
Cứ thế, anh vừa đi vừa kêu y hệt như một người điên nhưng là một người điên dễ thương vô cùng.
Nana cố gắng lắm đã đi được tới tầng hai. Quả thật bi giờ cô gần như
kiệt sức lắm òi. Chân vừa đau vừa sưng còn bụng thì đói rã rời. Cô lầm
bầm nói:
_ Nếu bây giờ ai mà cứu được tôi thì tôi sẽ lấy người đó!!!
Bỗng ..........................
_ Ko ngờ em đồng ý lấy anh nhanh vậy à?
Tiếng nói quen thuộc phát ra từ phía sau làm Nana giật mình quay lại.
Danson đang đứng đó mỉm cười tinh ranh nhìn cô. Biết những gì mình nói
đã được anh nghe nên cô xấu hổ muốn chết nhưng điều làm cô ngạc nhiên
nhất là tại soa anh lại có mặt lúc này?Danson tủm tỉm nói:
_ Những gì em vừa nói ko được............... - nói đến đây, sắc mặt của anh chợt biến đổi, anh hét lên - Nana coi chừng!!!
Rồi anh lao người đến chỗ cô. Ba phút sau..........
_ BỤP.....BỤP.......BỤP.....
Những chiếc thùng giấy chứa đồ từ trên kệ rơi xuống . Có lẽ ban nãy do
xô đẩy nên mới thế. Nana nằm đó nhắm mắt khít rịt cô hem hiểu chuyện gì
đang xảy ra, chỉ biết hình như có cái gì đó đang rơi xuống nơi cô đang
đứng nhưng.............sao cô lại ko cảm thấy đau . Nana bắt đầu mở mắt
ra thì thấy........ Danson đang nằm đè lên người cô. Phía trên là những
chiếc thùng đang đè lên người anh. CÔ kinh hồn vội lồm cồm ngồi dậy và
đẩy mấy cái thùng quái quỷ đ1o ra khỏi người anh. Danson ngồi dậy nhưng
xem ra hình như anh đã bị thương
_ Danson anh......anh.......chảy máu rồi
Vừa nói Nana vừa chỉ vết thương trên cánh tay anh đang chảy máu ròng
ròng. Mặc dù rất đau nhưng để Nana an lòng nên anh mỉm cười nói:
_ Vết thương nhỏ thôi mà ko sao đâu!
Cô ko nói gì chỉ nhìn anh mà nước mắt lưng tròng. Danson cười cười nói:
_ Anh ko sao thật mà!
_..................Vết thương như vậy mà nói ko sao.......anh có phải là đồ ngốc hay ko hả ? - nói đến đây Nana chợt oà khóc
_ Sao lại hành động ngốc nghếch như vậy? Anh có biết nguy hiểm lắm hay
ko? Sao cứ phải làm cho người ta lo anh mới vui hay sao? - Nana vừa khóc vừa đánh vào người anh thình thịch
Danson ngớ người ngồi nghe. Nhưng trong lòng anh cảm thấy ấm áp vô cùng
vì anh biết có lo lắng cho anh Nana mới nói thế. Danson ôm chầm cô vào
lòng nói:
_ Nín đi , anh ko sao đâu mà ! Em mà khóc nữa là vết thương của anh nặng hơn đó
_ ANh còn nói nữa - cô lườm anh - nếu như ban nãy anh xảy ra chuyện gì thì ............
_ Chẳng phải bây giờ đang vẫn đang ở trước mặt em hay sao? Thui mà đừng có mè nheo nữa - anh ngắt ngang lời cô
_ Anh..........anh thật là ngốc mà - cô ko biết nói gì hơn đành mắng yêu anh
_ Ừa anh ngốc , nhưng miễn thấy em bình an là anh vui rồi! - anh nhéo mũi cô nói
_ Hứ
_ Mà....có thật em chịu lấy anh hông ? - Danson ranh mãnh nhắc lại
_ Em..........em........
Nana còn lúng túng trước câu hỏi của Danson thì........mặt anh từ từ
cuối xuống tìm môi cô. Và........một nụ hôn ngọt ngào đã được đặt vào
đôi môi đỏ mọng của cô. Ban đầu, Nana còn sững sờ nhưng sau đó cô cũng
vụng về vòng tay ra sau cô anh và nhón chân đáp trả lại cho anh.
Đúng lúc đó, những vòi nước chữa cháy trên trần đều được phun ra. Khung
cảnh bây giờ vừa lãng mạn vừa làm tăng thêm phần thôi thúc cho tình yêu
của Danson và Nana. Dưới làn nước mát lạnh đó có một đôi tình nhân đang
hôn nhau say đắm.
Bên ngoài, mọi người đang lo sốt vó. Ai nấy đều như đang ngồi trên đống lửa.
_ Sao lâu vậy? - Ariel cứ nhìn chằm chằm vào bên trong
_ Ko biết Danson có cứu được Nana ko nữa ? - Rannie lóng ngóng
_ Yên tâm đi ! Nhất định sẽ cứu được mà - Mike trấn an mọi người
_ Biết vậy ban nãy em ko cho bả trả vào lần nửa thì đâu có chuyện gì xảy ra - Ariel tự trách
_ Em à chuyện này cũng đâu ai muốn - Joseph vỗ về Ariel
_ Nhìn kìa........họ ra rồi kìa - Matt mừng rỡ reo lên
Cả đám nhìn theo hướng anh chỉ thì thấy Danson đang bế Nana chạy ra.
Mình mẩy cả hai ướt như chuột lột. Mọi người ôm nhau mừng rỡ.
_ Nana bà ko sao thì tốt quá, làm tụi tui sợ muốn chết à - Joe nói
_ Hì hì hì - Nana le lưỡi ra cười
_ Ủa nhưng mà nói cháy mà sao hem thấy khói gì hết trơn vậy ta ? - Rannie thắc mắc
Cô nhắc làm mọi người mới sực nhớ . Hình như nảy giờ ko thấy một tí khói nào bốc lên gì hết trơn mà đội cứu hỏa cũng chẳng đến. Đang còn miên
man suy nghĩ thì nghe:
_ Trời ơi ! Thì ra đứa nào chơi ác , đập vỡ chuông báo cháy , làm mọi người tưởng có hỏa hoạn chạy hông kịp
_ Đúng là ác ôn mà !- người đi đường thứ hai nói
Cả bọn cùng nhìn nhau cười khùng khục. Vậy mà cứ ngỡ cháy thiệt làm chạy thục màng vậy mới ghê chứ! Nhưng cũng nhớ nó mà có một cặp yêu nhau đã
tìm đến được nhau. Rồi mọi người kéo nhau về nhà Danson
Nana lăng xăng mang thùng thuốc ra băng vết thương lại cho Danson. Động
tác hệt như một y tá chuyên nghiệp. Thấy có vẽ hai người cần có một
không gian riêng tư nên:
_ Joseph à ! Em muốn lấy số đo của anh. Mình lên lầu đi nhá!
_ uhm
Cặp Joseph nói xong rùi chuồn lẹn lên lầu. Còn Matt và Joe thì.........
_ Matt anh lên giúp em cái này với
Rồi Rannie cũng nháy mắt ra hiệu cho Mike. Cặp đôi khắc khẩu này cũng nhanh ****ng rút quân về phòng trong sự im lặng.
Giờ đây, trong căn phòng khách rộn thênh thang này chỉ còn có Danson và
Nana. Cả hai ngồi nhìn nhau ko chớp. Trong ánh mắt đó ta có thể nhìn
thấy được lửa tình yêu đang bừng cháy. Nana chợt nhào người tới ôm lấy
Danson nhỏ giọng nói:
_ Hứa với em đi ! Lần sau đừng làm những chuyện dại dột như vậy nữa.
_ Ừ anh hứa mà ! - anh dịu dàng nói
_ Ban nãy anh làm em sợ chết khiếp , lần sau mà còn như vậy nữa thì đừng trách em - cô phụng phịu nói
_...........................- Danson ko nói mà anh đang nghe nhịp tim mình thổn thức theo từng lời trách cứ của cô
_ Hứ cho nhiều vô đi rồi mai mốt quên - cô nói
_ Anh biết rồi mà nói hoài. ANh cũng ko muốn em trẻ vậy mà làm góa phụ sớm đâu , đừng lo - anh chọc cô
_ Anh.............- cô lườm anh mộ cái sắc lẻm
_ Bé con ! Em nói nữa làm sao..........anh hôn được em hả?
Danson lém lĩnh nói rùi từ từ đặ lên môi Nana một nụ hôn thứ hai của
tình yêu. Nụ hôn của sự chờ đợi, của sự trách cứ, nhớ thương và của tình đầu trong sáng.
Sau vụ việc xảy ra, các cô đã tìm được cho mình nguồn cảm hứng để thiết
kế. Cặp nào cũng đang hì hục hoàn thành trang phục cưới cho mình. Nana
và Danson thì tình cảm ngọt còn hơn mí đường. Có lẽ sau tai nạn này, cả
hai đã học được cách trân trọng người mình yêu rồi nhỉ?
_ Danson em thấy hình như cái này nó còn thiếu thiếu cài á
Nana đi vòng quanh chiếc áo cưới ngắm nghía rồi nói.
_ Uhm ! Anh cũng cảm thấy vậy đó - anh ngắm chiếc áo chằm chằm rồi xoa cằm nói
Cả hai cứ đi đi lại lại xăm xoi nó, rùi vò đâu bức tai muh suy nghĩ. Hai người dù ngắm ngang, ngắm dọc vẫn ko thể tìm được đáp án là gì.
Bỗng..................
_ Á ! Anh nghĩ ra cái này - Danson la lên làm Nana giật mình
Nói rồi , anh chạy nhanh ra ngoài, độ năm phút sau, anh trở về trên tay
và một sợi dây dài bằng bạc có đường kính cỡ 1cm với vẻ mặt hớn hở. Nana khó hiểu hỏi:
_ ANh lấy cái này làm gì?
_ Em chờ một chút!
Anh nháy mắt với cô cười một cách khoái chí . Danson đem sợi dây vòng ra sau chiếc váy y như dây nịt. Nhưng anh ko thắy thật sát mà để nó xề xệ
xuống và phần dây dài còn dư Danson để thòng xuống . Bây giờ nhìn chiếc
váy rất khác so với lúc nảy. Giờ trông nó dịu dàng và nữ tính lắm. Nana
búng tay cái ****c nói:
_ Good ! Sao nảy giờ em ko nghĩ ra vậy ta. Danson anh giỏi thật đó nha
_ Hihihi dĩ nhiên , như vậy mới xứng là ông xã em chứ - Danson cười tươi nói
_ Hay là anh đổi ngành đi , em thấy anh mà làm nhà thiết kế ko chừng còn nổi hơn em á! - Nana chọc
_ Thui thui cho anh xin đi! Anh hem có hứng với ba cái vụ đó đâu - Danson lắc đầu lia lịa
_ Hahahaha
Nana phá ra cười ngặt nghẽo làm Danson cũng phải cười theo. Căn phòng
làm việc của hai người tràn ngập tiếng cười rộn rã. Còn bên Matt và Joe
thế nào? Đôi này có vẻ yên ổn nhất nhỉ?
_ Matt anh thử xem vừa chưa ?
Joe vừa nói vừa đem chiếc áo vest ướm lên người anh. Cô nghiêm đầu ngắm nghía rùi tự cười một mình làm Matt khó hiểu
_ Em đang cười cái gì vậy ?
_ Hem cóa gì! Chỉ thấy anh mặc vest lên trông cũng bảnh lắm chứ!
_ Đương nhiên rồi, anh mà ! - Matt tự hào nói
_ Xí ! Nhưng nếu ko có người thiế kế áo đẹp thì làm gì có chuyện người
mặc đẹp chứ! - Joe nói như một gáo nước lạng tạt vào mặt anh , làm anh
quên một cục
_ Em lúc nào cũng thích nói shock anh vậy ? - Matt bùn bùn nói
_ Hihihihihi, vì em thích thấy vẻ mặt tiu nghỉu của anh khi bị rớt từ trên trời xuống - Joe cười cười nói
_ Em ác lắm - anh làm ra vẻ tội nghiệp
_ Thui , đừng giận em nữa muh
Joe nói rồi liền vòng tay ôm lấy tay anh năn nỉ. Matt mỗi lần mà thấy
Joe như thế thì dù có giận cách mấy anh cũng xiu lòng ngay. Bởi thế, anh làm sao có thể ko yêu cô được chứ nhất là khi Joe lại dễ thương như vậy muh.
Cặp đôi của Joseph và Ariel là ít nói nhất mà cũng là cặp tình củm
nhất.Ariel vừa cắt vải vừa ngước lên mĩm cười nhìn Joseph bằng ánh mắt
đầy yêu thương.
_ Anh có mệt thì đi nghỉ trước đi! Để em làm cho
Joseph đang ngồi trên ghế ngắm Ariel làm việc nghe vậy anh đứng lên đi vòng ra sau Ariel và ôm cô vào lòng nói:
_ Anh ko mệt đâu. Em làm vất vả vậy sao anh có thể đi nghỉ được chứ!
Ariel xoay người lại , ôm anh nói nhỏ:
_ Em ko sao đâu! Gần sắp tới ngày rồi nếu ko nhanh thì sẽ ko kịp đâu. Anh đi ngủ trước đi!
Joseph xót xa nhìn Ariel. Mấy ngày nay cô đã vất vả với ba cái vụ này
lắm rồi. Nhìn cô trông ốm hẳn và cũng ko còn tươi tỉnh như thường ngày
nữa. Điều đó làm cho Joseph cảm thấy đau vô cùng. Anh cảm thấy tự trách
mình vô cùng vì ko thể giúp gì được cho cô cả. Joseph nhìn sâu vào mắt
cô nói với giọng tự trách:
_ Tiếc là anh ko giúp gì được cho em cả
_ Anh đã giúp em nhiều rồi! Nếu mấy ngày nay ko có anh bên cạnh em cổ vũ , động viên em có lẽ em đã gục mất rồi - cô cười nhẹ nói
_ Hay là đã anh ở lại phụ em mấy việc lặt vặt nha . Ok? - Joseph đề nghị
_ Uhm - cô tươi cười gật đầu
Rồi cả hai vui vẻ cùng nhau hoàn thành phần việc còn lại cho kịp thời
hạn. Không gian thật ấm cùng làm cho họ cảm thấy mọi mệt mỏi dường như
tan biến mà thay vào đó là sự hăn say, năng nổ. Thời gian cũng vì vậy mà chạy nhanh hơn thì phải?
Trong bốn đôi thì đôi khắc khẩu và thường xuyên cãi nhau nhất chắc có lẽ là đôi của Mike và Rannie. Ko hiểu nổi hai người này kiếp trước có thù
với nhau hay sao mà giờ phút nào cũng thấy cãi, cãi ko mệt mỏi, cãi ko
ngừng nghỉ
_ Way ! Anh đang làm cái gì vậy ?
Rannie đang chỉnh sửa lại chếc váy cưới thì giật mình khi thấy Mike đang cầm cây kéo định cắt cái gì đó. Cô vội vàng phóng tới chỗ anh chàng và
giật phắt cây kéo từ trong tay Mike ra mà mắt nhìn anh như muốn ăn tươi
nuốt sống. ANh chàng ngơ ngắc giương đôi mắt nai to tròn nhìn cô
_ Anh đang làm cái gì vậy hả? - Rannie quắc mắt hỏi
_ tôi thấy mấy cái này nó tua tủa kì kì làm sao á nên.......- Mike vừa nói vừa chỉ vào cái quần của mình
_ Nên định cắt bỏ chứ gì - rannie khoanh tay trước ngực nói hộ phần sau
dùm anh . Rồi bỗng nhiên khuôn mặt cô biến dạng trông đáng sợ vô cùng -
anh có điên ko hả? đúng là lúa mà - cô ngửa mặt lên than trời
_ Uhm ! Nhưng sao cô lại nói tui lúa hả? Tui được mệnh danh là " công tử mode đó nha! - Mike giương giương tự đắc
_ Mode cái con khỉ - Rannie quát anh ko thương tiếc - anh có biết đây là sự cách điệu trong thiết kế hay ko hả? Nó được làm dựa vào một phần cá
tính của anh đó. Tôi đã mất hai ngày để thiết kế ra nó vậy mà anh suýt
tí nữa vì cái sự " lúa " chết tiệt của mình xém tí là hủy hết tâm huyết
của tôi.
Cô nói một tràng làm Mike nghe đến đờ mặt. Anh ko nghĩ là cô đã mất hai
ngày trời mới có thể nghĩ ra nó. Vậy mà anh đã xém phá hoại hết những cố gắng , khổ cực của cô trong những ngày qua. Mike nhìn cô bằng ánh mắt
biết lỗi
_ Trời ơi ! Sao tôi lại có thể lấy anh chứ ! - cô ôm đầu than
_ Rannie à cho anh xin lỗi đi ! Anh ko biết em đã cực khổ như vậy - Mike nói với giọng buồn hiu
Rannie nhìn vẻ mặt của Mike bây giờ trông thậy tội nghiệp. Dù đang rất
giận và rất bực mình nhưng cô cũng ko nỡ tránh mắng anh thêm. Rannie
ngồi phịch xuống ghế, thở ra nói với giọng mệt mỏi:
_ Thôi bỏ đi! Dù sao anh cũng chưa làm gì!
_ Vậy em tha lỗi cho anh hả ? - Mike vui ra mặt
_ Nhưng lần sau muốn gì thì nói với tui một tiếng trước đã - Rannie bóp bóp cổ của mình nói một cách mệt mỏi
_ Ok - Mike cười toa toét , rồi anh chợt hỏi - em mệt lắm hả ?
_ Uhm
_ Để anh mát xa cho
Nói rồi Mike nhào tới xoa bóp cổ, xoa bóp vai Rannie mà ko cần biết là
cô đồng ý hay ko. Do quá mệt nên Rannie đã ngủ gục hồi nào ko hay. Mike
nhìn cô xót xa, rồi bế cô đặt lên giường , nhẹ nhàng đắp chăn cho
Rannie.Còn anh, anh ko ngủ mà ngồi đó ngắm nhìn Rannie một cách say sưa.
Trải qua những ngày làm việc mệt mỏi , cuối cùng ngày mà mọi người đều
mong đợi cũng đã đến. Hôm nay, bốn cô nàng phải dậy rất sớm để trang
điểm , làm tóc . Nhưng cả bốn người đều ko giấu nỗi vẻ hớn hở và hồi hộp của mình. Các cô được trang điểm rất lộng lẫy và mặc trên mình những
chiếc áo cưới do chính tay mình thiết kế ra cả bốn thấy hạnh phúc vô
cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT