Làm sao gọi cho cô chú đây? Tôi lấy tay dụi mạnh khiến cặp mắt nhòe nước rồi rơi người xuống đất.
Chị hai đã không còn nữa.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó thì mọi ý niệm trong tôi đều tan biến. Gương
mặt trắng bệch của chị ấy trong phòng xác đã khiến tôi vô cùng khiếp sợ.
Người ta đã đẩy chỉ ngang qua chỗ tôi đứng. Chắc chắn là vậy. Ấy thế mà tôi lại chẳng hề hay biết.
Trong lúc Hải Yến đang vật vã giữa sự sống và cái chết thì tôi lại đứng
ngoài kia, không ngừng oán trách cái tính hay quên, chậm chạp của chị.
Có phải vì thế mà ông trời giận dữ cướp đi của tôi người thân duy nhất còn sót lại?
Tôi nấc lên giữa sự hối hận và chỉ biết cụng đầu mình vào tường. Một bàn chân mang giày trắng bỗng bước tới bên cạnh. Cô y tá lúc nãy cúi xuống
đặt vào tay tôi một đồng cắt rồi nói nhỏ nhẹ:
- Đây, hãy cầm nó và gọi cho bất cứ ai có thể giúp em.
Tôi còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì cô ấy đã nhanh chân đi mất.
- Alô?
- Là con...Hải Oanh...
- Tao mới cho tiền đóng học phí hôm bữa mà.
..........................................
- Không biết kiếp trước tao mắc nợ gì với hai đứa mày mà kiếp này... - Cô tôi mắng sa sả
- Thôi mà em. Đâu phải lỗi của nó.
- Tốn cả mười mấy triệu mà có sống được đâu. Sao không chết trước khi vào bệnh viện cho người ta nhờ?
Từ ngày ba má mất, chi phí cho việc ăn ở, học hành của hai chị em đều do cô chú chi trả. Bình thường thì chỉ cằn nhằn vài câu. Nhưng hôm nay, cô thấy phải bỏ ra một khoảng tiền lớn mà kết quả thu được chỉ là một cái
xác nên rất giận dữ.
- Tiền nó nợ tao còn chưa trả. Giờ chết đi tính cả cho mày.
- Giờ không phải lúc để nói những chuyện đó đâu.
- Anh bỏ ra. Tiền nhà mình là do anh vất vả đi làm mới có được, đâu phải từ trên trời rơi xuống. Không nói rõ với nó thì sau này có mà trắng tay à?
- Có gì về nhà đóng cửa cùng nhau bàn bạc cũng được mà.
- Trời ơi là trời, anh tôi sao mà sung sướng! Chết đi để lại hai cái của nợ rồi tống hết qua cho đứa em này. Một đứa đoản mệnh còn một đứa thì
xấu đến ma chê quỷ hờn. Thánh thần ơi, số con sao mà khổ sở như thế?
Tôi chỉ biết cúi đầu đứng lặng thinh, nước mắt rơi lã chã. Tiếng kêu ca, oán thán của cô khiến ai đi qua cũng phải ngoái nhìn. Nhưng cảm giác
một mình mới là điều khiến tôi đau đớn nhất.
Cả thế giới như sụp đổ khi tôi mất đi người chị yêu dấu, người duy nhất mà tôi biết sẽ luôn thương tôi thật lòng.
Lấy tay gạt nước mắt, tôi nhận ra Văn Kỳ đang đứng cách mình một khoảng không xa, trên tay là cuốn sổ và một bịch xốp nho nhỏ.
Xấu hổ vì chuyện xấu của mình bị phát hiện, tôi vội quay lưng về phía ánh nhìn xúc động của anh ấy.
- Người ta nhặt được cái này bên cạnh chiếc xe của chị em - Văn Kỳ chìa
cái túi về phía tôi - Anh đoán cô ấy bị tông ngay khi vừa mua nó.
Tôi gật đầu rồi đưa tay nhận lấy. Bên trong bọc xốp là túi giấy loang lổ máu, màu máu đã thâm tím của chị. Rút từ trong túi hai cái bánh tiêu,
nước mắt tôi bỗng bật ra như suối.
- Chị gái em đã rất can đảm. Với vết thương như vậy, ít ai còn sống được đến lúc nhập viện...
- Có bắt được hắn không, cái kẻ đã tông chết chị...
- Tạm thời thì chưa nhưng chắc cũng nhanh thôi.
Đã mười một giờ rưỡi. Vậy là cô chú mang xác chị hai về cũng được nửa
tiếng rồi. Khi vừa ra khỏi nhà vệ sinh, tôi nghe mấy cô y tá nói xe hết
chỗ nên họ bảo hãy tự tìm cách đi về.
Giờ này xe buýt đã ngừng hoạt động còn chiếc xe đạp thì bị người ta cán nát bét.
- Em có thể đến văn phòng anh và ngủ hết đêm nay - Văn Kỳ hơi khom người về phía tôi - ...nếu thật sự không còn chỗ nào để đi. Tối nay anh trực
đêm. Sáng mai có thể cho em quá giang trên đường về nhà.
- Em không muốn làm phiền anh.
- Anh không phiền đâu, thật đấy.
Anh ấy nhìn sâu vào mắt tôi trong vài giây rồi cúi xuống nhặt cái giỏ.
- Đi theo anh.
Tôi cẩn thận ôm hai cái bánh tiêu vào lòng rồi thất thểu đi theo chiếc
áo trắng mờ ảo trước mặt. Ánh đèn trên trần không biết vì sao lại lung
lay một cách kỳ lạ.
Đã khuya thế mà bệnh viện vẫn còn đông đúc và ồn ào quá. Dù vậy, cảm
giác cô độc vẫn đang tìm cách giết chết tâm hồn tôi từng phút một.
Sau khi mở cửa, anh Kỳ bật công tắt, thắp sáng căn phòng nhỏ được bày
trí ngay ngắn. Anh để cái giỏ của tôi xuống ghế nệm rồi đưa tay kéo mạnh tấm rèm giữa phòng qua một bên.
- Em có thể ngủ ở đó - Văn Kỳ đưa tay chỉ vào chiếc giường bệnh nhỏ đặt sát trong vách
Tôi chẳng nói chẳng rằng mà ngồi thẳng xuống ghế, tay ôm cái giỏ cùng
hai cái bánh tiêu vào lòng. Đó là tất cả những gì còn sót lại của chị.
Tôi không muốn rời xa chúng.
- Giờ anh phải đi. Cửa để mở nên em không cần lo lắng. Khi nào buồn ngủ thì...
Anh bác sĩ bỗng im lặng nhìn tôi như đang cố nén một tiếng thở dài. Dù
là tội nghiệp hay thương hại thì với tôi đã không còn quan trọng.
Tôi cũng không nhìn lên khi anh ấy bước ra ngoài. Tất cả những gì có thể để ý là mùi hương quen thuộc của chị còn phảng phất trên cái giỏ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT