-A…Chơi cái này! Nhanh nào!_Vừa nhìn thấy trò bắn súng, Vũ liền kêu lên, kéo tay Na vào cùng chơi.
Suốt buổi sáng, cậu ta kéo cô chơi hết trò này đến trò khác, cứ như lần đầu
mới được đi chơi không bằng. Lại được cái cậu ta thì vui hết cỡ, còn cô
thì mệt hết hơi rồi đây này!
-Thôi…_Cô vừa nói vừa thở_Mình cậu chơi đi! Mệt chết tôi rồi!
-Nốt trò này thôi!_Thấy thế, cậu ta liền bày ra bộ mặt chờ mong năn nỉ.
-Cậu nói câu này lần thứ mấy rồi?_Lúc này, Phong từ từ đi đến, mang nước cho cô uống, không khỏi càu nhàu.
-Anh không chơi thì để cho bọn em chơi! Em có rủ anh đâu mà anh phải phàn nàn như thế! Chị Na nhỉ?
-Ừm…_Không cần biết hai người kia nói cái gì, cô uống một hơi dài, thuận tiện gật gật đầu.
-Thấy chưa?_Vũ thấy thế không khỏi nhìn Phong cười đắc ý.
-Vừa rồi cậu nói cái gì vậy?_Không ngờ đúng lúc này Na lại hỏi một câu như thế, khiến Vũ không khỏi chưng hửng.
-Vậy nãy giờ chị không nghe em nói à?
-Xin lỗi, tôi không chú ý!_Cô trưng ra vẻ mặt đáng yêu, cười vô tội nhìn cậu ta.
-Được rồi! Chúng ta sang bên nay ngồi đợi, cho cậu ta chơi đã đi rồi về!_Lần
này đến lượt Phong đắc ý, nhanh tay kéo Na sang một bên.
Vũ giậm chân ấm ức nhưng rất nhanh liền vất sang một bên, lao vào bắn phá
một hồi vui vẻ. Cả nhóm người đang chơi chỉ có cậu ta là lớn đầu, vậy mà lại là đứa cười xung sướng nhất khi lên lever. Có khi cậu ta còn trẻ
con hơn cả đám nhỏ bên cạnh cũng nên!
…………………
-Cậu còn muốn gì nữa không?_Sau khi ăn uống no nê, thời gian cũng gần đến
lúc phải đi rồi. Na nhìn Vũ đang nằm dài trên ghế, tay ôm bụng, vẻ mặt
mãn nguyện. (Được ăn no nên vậy đó! Mất hết cả hình tượng Vũ handsome
rồi!)
-Em..muốn…ngủ..!_Giọng nói trở nên uể oải, hai mắt cậu ta cơ hồ đã muốn khép lại thành một đường rồi.
-Vậy ngủ đi, lát đi cùng tôi!_Cô đứng lên lấy chăn đắp cho cậu ta, thấp giọng nói.
-Vâng!_Đáp xong một tiếng, cậu ta lăn ra ngủ liền. (Đáng yêu nhỉ!)
“Ngủ đi! Lấy sức mà đối diện với hiện thực! Tôi biết là sẽ tàn nhẫn với cậu
nhưng cậu cũng là người có liên quan, cần phải biết những gì nên biết!”
Bàn tay cô nhẹ vuốt mái tóc cậu ta. Có lẽ sau hôm nay sẽ chẳng còn cơ
hội nữa! Dù cậu ta có hận cô thì cô cũng phải cho cậu ta biết mọi
chuyện. Dấu diếm cậu ta cả đời, cô không làm được! Nếu cậu ta không
trách cô ban đầu đã lợi dụng cậu ta thì tốt, không thì biết làm sao? Mọi việc cứ thuận theo ý trời đi!
-Em cũng mệt rồi, nên đi nghỉ một chút đi!_Từ phía sau, thanh âm trầm ấm vang lên, mang đầy sự quan tâm và dịu dàng.
-Em biết rồi!_Cô xoay người, cười ôn nhu với Phong. Hắn vẫn luôn như thế, luôn đem đến cho cô cảm giác an toàn, ấm áp.
-Mà em nói Vũ lát đi cùng với em, là đi đâu vậy?_Hắn đột nhiên nhớ đến lời cô vừa nói, không tránh nổi tò mò hỏi một câu.
-Nếu anh muốn có thể đi cùng!_Nếu hắn đi, có thể trông trừng Vũ, trách việc cậu ta quá kích động mà làm điều gì đó không hay.
-Vậy lát anh đi cùng em! Giờ thì nghỉ đi nhé!_Hắn vừa nói vừa kéo cô vào
phòng, ép cô nằm xuống giường, đợi cô nhắm mắt rồi mới chịu ra ngoài.
Bất quá, hắn vừa đi ra mắt cô đã mở thao láo. Sắp đến lúc rồi, làm sao cô
có thể ngủ yên được chứ! Dù là nằm trên giường thế này, nhưng tâm tư đã
để ở tận nơi nào rồi!
--------------------
-Đến đây làm gì vậy chị Na?_Vừa xuống xe, Vũ đã ngửa cổ thắc mắc. Cậu ta
không hiểu tại sao Na lại đưa cậu ta đến công ty của cha mình. Theo cậu
ta biết thì nó và Na đâu có quan hệ gì với nhau, đến đây rốt cuộc làm
gì?
-Vào trong rồi sẽ biết!_Để lại một câu rồi bước đi không quay đầu lại. Trông cô lúc này thật xa cách. Trang phục lịch sự, hành động trững trạc,
giọng nói lạnh băng…Không giống với hồi sáng. Suốt dọc đường đi, cô chưa hề cười lấy một lần.
-Chị ấy làm sao thế anh?_Cậu ta không hiểu, thật sự không hiểu gì hết.
-Anh sao biết được!_Nhìn theo bóng cô, Phong trả lời bâng quơ một câu. Từ
lúc tỉnh giậy đến giờ, cô như biến thành người khác vậy!
-A..chị Na ơi đợi em với!_Thấy cô đã đi xa, Vũ liền hò lớn đuổi theo.
……………
-Đông đủ rồi chứ?_Trước cửa phòng họp, Khang đã đứng đợi cô từ bao giờ.
-Chờ em nữa thôi!_Anh nhìn cô cười khích lệ, rồi mở cửa cùng cô bước vào.
Phía trong, tất cả các thành viên trong ban quản trị đã có mặt đông đủ,
không thiếu một ai kể cả ông ta. Dù đang vi vu cùng cô tình nhân xinh
đẹp, ông ta cũng bị gọi về. Chuyện liên quan đến lợi ích của ông ta, sao ông ta có thể bỏ mặc được!
-Chào mọi người!_Nụ cười trên môi sáng lạn, cô lướt mắt nhìn qua một lượt,
cũng cùng dừng lại ở ông ta_Chắc mọi người đã biết mục đích của cuộc họp hôm nay rồi chứ? Có cần tôi phải nói lại không?
-Cô gái! Nói đùa cũng phải có trừng mực. Cô dựa vào cái gì để ngồi vào vị
trí chủ tịch này?_Trầm ngâm một lát, cuối cùng “ông Phan” cũng lên
tiếng. Trong tay ông ta đã nắm giữ trên 40% cổ phần rồi, số còn lại do
những cổ đông khác nắm giữ, mà theo như ông ta biết thì những người đó
rất tham lam, ông ta đã từng muốn mua lại cổ phần của họ nhưng họ đưa ra giá quá cao, cô gái này còn trẻ như vậy, khẳng định không thể có nhiều
tiền như thế! (Đúng là lão già cổ hủ! Ai nói người trẻ không thể có
nhiều tiền?)
-Đơn giản thôi! Dựa vào 50,1% số cổ phần nằm trong tay tôi! Như vậy đủ rồi
chứ?_Khoé miệng khẽ nhếch, trên môi cô nở một nụ cười thật cao ngạo, còn có chút khinh thường, mỉa mai nữa. Trong mắt ông ta, cô cũng chỉ là một con bé miệng còn hơi sữa thôi sao? Nực cười!
Lời này vừa nói ra, sắc mặt ông ta liền đại biến. Sao cô ta có thể…Đôi mắt
đầy ngỡ ngàng nhìn chằm chằm về mấy lão già bên cạnh. Số cổ phần lớn như thế, không phải ở trong tay họ sao? Tại sao cô gái này lại sở hữu?
Như nhận ra được điều ông ta đang thắc mắc, rất nhanh cô liền cho ông ta câu trả lời:
-Ông Trần, ông Bùi, ông Đặng…Rất cảm ơn vì sự hợp tác của các vị!_Cô hướng đến ba người ngồi gần ông ta mỉm cười.
-Không có gì! Cô Lê khách sáo rồi! Ai trả giá cao thì chúng tôi nhường lại
thôi!_Một trong số ba lão già đó đáp lời, hai người kế bên cười còn tươi hơn cô gấp mấy lần. Cô gái này trả giá cao như vậy để mua lại cổ phần
của họ, món lợi lớn như thế, mấy con cáo già như các lão sao có thể bỏ
qua!
-Cô…rối cuộc là ai?_Đôi mắt “ông Phan” cơ hồ đã muốn lòi ra ngoài. Có thể làm
cho mấy lão già kia cười tươi như thế, hẳn là phải có rất nhiều tiền.
Nhưng điều ông ta không thể giải thích được là có bao công ty lớn mạnh
hơn, sao cô ta không chọn mà lại để ý đến một công ty bình thường như
của ông ta?
Cuối cùng ông ta cũng hỏi đến câu này! Cô cũng đang muốn cho ông ta biết đây!
-Ông còn nhớ Phan Ly chứ?_Nét cười trên mặt cô càng rõ hơn, xong lại ẩn chứa nhiều chua xót hơn là vui sướng.
Đôi mắt ông ta đã mở to đến mức không thể to hơn được nữa rồi! Cô ta…Sao cô ta lại biết cái tên này? Cô ta là ai? Là ai mà lại có thể biết?
Nhìn biểu tình này của ông ta là đủ để cô biết ông ta vẫn còn nhớ, và còn
rất rõ là đằng khác. Cứ tưởng ông ta quên lâu rồi chứ? Hừ…
-Ông có biết bao năm qua nó sống thế nào không?
-………….._Không thể nói được gì.
-Có biết bây giờ trông nó ra làm sao không?
-………….._Vẫn là yên lặng. Quá bất ngờ, ông ta chưa thể tiêu hoá nổi. Những người
khác cũng nín thở ngồi nghe mặc dù không biết người đang được nhắc đến
kia là ai. Nhưng chắc chắn có liên quan đến “ông Phan”, chẳng phải cùng
họ sao!
-Khó trả lời quá à? Vậy tôi đổi câu hỏi dễ hơn nhé?_Vừa nói cô vừa bước đến
gần ông ta_Chắc ông vẫn chưa quên vợ trước của mình chứ? Bà ấy bây giờ ở đâu? Có khoẻ không?_Còn chưa để ông ta nói lời nào, tiếng cô lại một
lần nữa vang lên, nhàn nhạt mà chua chat_Để tôi nói cho ông biết nhé? Bà ấy mất sau khi ông đi vài tháng rồi! Còn “Con gái ông” đã có thể chết
nếu như nó không được người ta cưu mang đấy!
-Cô…cô..thật sự…là ai?_Câu hỏi mấp máy mãi mới có thể trọn vẹn.
-Nhìn tôi có thấy giống ai không?_Cô đưa tay chỉ vào mặt mình, nhếch môi một
cái mỉa mai người trước mặt và cũng là mỉa mai chính mình_Rất giống bà
ấy phải không? Bởi vì…BÀ ẤY CHÍNH LÀ MẸ CỦA TÔI! Chỉ có điều…Phan Ly
trước kia đã chết rồi, đứng trước mặt ông bây giờ là tôi, là Lê Na-con
gái của Lê Minh, chứ không còn là con gái của ông nữa!
-Ly?
-ĐỪNG CÓ GỌI TÊN TÔI! Ông không xứng đáng! Ông thử nhớ xem năm đó mình đã làm gì? Bỏ vợ bỏ con, chạy theo người đàn bà khác,…
-Không phải! Cha..
-ÔNG IM ĐI! Mẹ con tôi sống chết ra sao ông còn không biết. Vậy ông lấy tư
cách gì xưng cha với tôi? Ha..ha..ha…Sinh ra mà không chăm sóc, nuối
nấng…như thế chưa đủ đâu!_Giữa không gian yên ắng, tiếng cười của cô
càng vang vọng rõ nét hơn. Như mũi dao xuyên thấu tim gan._Còn nữa! Tôi
quên chưa nhắc ông. Chứng cớ ông chốn thuế đã được gửi lên viện kiểm sát rồi. Ông chuẩn bị hầu toà đi là vừa!
Tôi khuyên ông nên thành thật khai báo một chút, như thế có lẽ được giảm
nhẹ tội đấy!_Dứt lời, cô quay bước thẳng ra cửa, chỉ bỏ lại một câu phân phó với Khang_Mọi chuyện còn lại anh giúp em đi!
………………
-Chị…Sao lại như thế?_Vừa thấy cô bước ra, Vũ đã xông đến, nắm chặt vai cô mà
lắc liên hồi_Tất cả là sao? Chị nói rõ cho em nghe đi! Nói đi…
-Không phải cậu đã nghe hết rồi sao? Tự mình hiểu đi!_Cô lạnh nhạt buông một câu, gạt tay cậu ta ra khỏi vai.
Trước giờ cậu ta vẫn luôn biết cha mình có nhiều cô gái khác bên ngoài, cũng
biết cha mẹ mình không hợp nhau. Nhưng đến giờ cậu ta mới biết, cha lấy
mẹ vì tiền. Vì tiền thôi, bởi trước đây công ty này là của ông ngoại cậu ta mà! Không ngờ hơn là cậu ta còn có một người chị gái, chính mình và
mẹ mình lại là kẻ đi phá vỡ hạnh phúc nhà người khác.
-Vậy…Những lời trước đây chị nói là thật hay giả? Coi tôi là em trai là thật lòng hay chỉ để lừa gại tôi?
-Ban đầu là tôi lợi dụng cậu!....Còn sau này là thật. Mặc dù không cùng mẹ
sinh ra, mặc dù là mẹ cậu đã phá hoại gia đình tôi…nhưng cậu không liên
can. Tội lỗi họ gây ra, họ phải trả! Cậu vô tội! Tôi biết nhất thời cậu
chưa thể chấp nhận được chuyện này, tôi dấu cậu là tôi không đúng, tha
thứ cho tôi hay không cũng không sao. Nếu vẫn coi tôi là chị, thì tối
nay đến gặp tôi. Nếu không…chúng ta không ai nợ ai, từ nay không còn bất cứ quan hệ gì hết!
Nhìn cô từ từ rời đi, Vũ thật sự không muốn tin những chuyện vừa rồi chút
nào! Cậu chỉ muốn bóp chặt Na lại, ép cô phải thừa nhận mình nói dối,
tất cả những lời vừa rồi chỉ là giả thôi, là giả mà thôi…Nhưng cả người
cậu đã bị Phong giữ chặt lại, muốn làm gì cũng không thể.
-ANH THẢ EM RA!
-Cậu bình tĩnh lại đi! Cậu cũng nghe hết rồi còn gì. Lỗi là của cha mẹ cậu,
cậu và cô ấy không có lỗi gì hết. Cô ấy vẫn coi cậu là em trai mà!_Một
mặt giữ chặt lấy Vũ, một mặt không ngừng khuyên nhủ.
-Nhưng chị ấy gạt em, tất cả họ đã lừa dối em!_Như mất hết sức lực cả người cậu ta đứng dựa cả vào Phong.
-Cô ấy cũng là bất đắc dĩ thôi!_Hắn đưa tay vỗ lưng an ủi cậu ta._Tôi biết
mình không có tư cách khuyên cậu nên hay không nên tha thứ cho cô ấy,
điều đó tuỳ cậu quyết định! Tôi chỉ muốn nhắc cậu một điều, thời gian
qua, cô ấy đã luôn yêu thương và quan tâm đến cậu! (Nhìn cảnh này đi!
Hai thằng con trai đứng ôm nhau! Ha..ha…Nếu ai không hiểu sự tình thế
nào có khi lại nghĩ hai người này thuộc giới tính thứ ba thì chết!)
------------------
-Em không sao chứ?_Phong tiến đến, ngồi xuống cạnh Na.
-Không sao!_Ánh mắt cô chăm chú nhìn về phía trước, không xác định rõ điểm dừng nằm ở đâu._Cậu ta thế nào rồi?
-Đã ổn! Em…_Chần trừ vài giây, rốt cuộc hắn cũng đem điều thắc mắc trong
lòng cất đi. Nếu cô muốn cho hắn biết thì không cần hắn hỏi, nhất định
cô sẽ nói. Còn nếu cô đã không nói thì chắc chắn có lí do của cô, hắn
tin!
-Chắc là không đến rồi!_Cô nhẹ thở ra một hơi, lấy lại tinh thần mỉm cười đứng lên_Chúng ta về thôi!
-Đừng buồn, sẽ có lúc cậu ta hiểu thôi!
-Em biết! Chỉ là vấn đề thời gian. Em sẽ chờ….
-Chị..Na..!_Phía xa xa phát ra tiếng nói, có chút lưỡng lự, cũng có chút hổ thẹn.
Cô dừng lại, không nói gì nhưng lại nhìn cậu ta thật chăm chú, nét cười
rạng rỡ khắp khuôn mặt. Cô không nghĩ cậu ta sẽ đến sớm như thế, nhưng
mà bây giờ cậu ta đã ở đây rồi…
-Em xin lỗi! Chị..không giận em chứ?_Đứng cách cô một quãng khá xa, Vũ cúi đầu lên tiếng.
-Nếu tôi giận thì cậu định làm gì?
-Em…
-Lại đây_Nụ cười càng tươi hơn, cô dang tay hướng về phía cậu ta. Tất cả chỉ là quá khứ, vậy thì hãy để nó ngủ yên đi!
Không chần trừ gì nữa, như thế tức là cô đã không giận cậu nữa rồi, cậu chạy
thật nhanh đến ôm cô. Cậu thích cảm giác này, được ở bên cạnh người thân của mình thật là tốt!
-Sau này chị không được bỏ em đâu đấy!
-Tôi chỉ sợ đến lúc cậu cưới vợ, chẳng nhanh chóng đẩy tôi ra khỏi nhà ấy chứ!
-Nếu vậy thì đến nhà anh là được!
-Ai thèm!
-Đúng đấy! Anh mơ đi! Chị ấy là của em!
-Gì hả? Của tôi chứ!
-Của em!..
-Của tôi!...
-Của….
Suốt dọc đường về nhà, Phong và Vũ liên tục giằng co, chí choé, tranh
giành…Nhưng vui! Niềm vui khi được ở cạnh những người mình yêu thương,
quý mếm, làm cho tiếng cười tràn ngập khắp không gian. Thật tốt!
………………
-Cái gì?_Vừa nghe người bên kia nói mấy câu, Na đã nhảy dựng lên_Tìm được rồi sao?
-Các chú sắp đi gặp ông ta rồi. Em về nhanh lên!_Tiếng Khang vội vàng truyền đến.
-Em về ngay đây! Chờ em, không được đi trước đâu đấy!_Cô đáp nhanh vào điện thoại rồi cầm áo khoác vọt ra ngoài.
-Muộn thế này em còn đi đâu?_Thấy cô vội vàng chạy đi, Phong liền kéo cô lại.
-Đợi em về rồi nói đi! Hai người cứ đi ngủ trước, không cần đợi em đâu!_Cô gạt hắn ra, hớt ha hớt hải bước đi.
-Khoan đã, có cần anh đưa đi không?_Hắn đưa tay gọi với theo nhưng bóng cô đã
nhanh chóng khuất sau cửa thang máy rồi. Trước giờ chưa bao giờ thấy cô
khẩn trương như vậy, không biết có chuyện gì nhỉ?
Rốt cuộc cũng tìm ra, tìm ra rồi! Hắc Long, người anh em luôn kề vai sát
cánh bên cha nuôi trước kia, trong giới giang hồ được đồn là cặp Hắc
Long & Bạch Hổ ăn ý nhất về mọi mặt. Rồi trong một phi vụ, họ gặp
một người con gái khiến cả hai cùng đem lòng yêu mếm, nhưng bà ấy lại
chọn cha nuôi, từ đó Hắc Long mang hận trong lòng, luôn tìm cách trả thù cha. Theo như chú Kỳ nói thì cái chết của vợ con cha nuôi cũng là do
Hắc Long gây ra, sau vụ ấy thì không thấy ông ta có động tĩnh gì nữa,
gần như là hoàn toàn biến mất khỏi giới giang hồ. Cứ nghĩ mọi chuyện thế là xong xuôi, nhưng không ngờ ông ta lại lần ra tay một lần nữa…
Hôm nay đáng lẽ ra chỉ có các chú đi thôi, nhưng cô và Khang đã bàn trước
với nhau là cả hai sẽ lén đi theo nên mới có cuộc gọi vừa rồi. Nếu bị
phát hiện chắc chắn các chú sẽ nhốt hai người họ lại, vì thế cô phải về
nhanh để cùng Khang tìm chỗ ẩn mình.
-Anh Khang! Mọi người đi chưa?_Vừa xuống khỏi taxi, cô đã lao đến gốc cậy chỗ Khang đang núp.
-Sắp rồi! Nhanh lên!_Anh cũng khẩn trương không kém, vừa nói vừa xoay người lén lút đi về phía mấy chiếc xe đang đậu trước cổng.
-Chúng ta trốn ở đâu?_Cô cũng bám theo sau, nhỏ giọng thắc mắc.
-Cốp xe!_Anh không quay đầu, chỉ đáp gọn một câu, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại. Tim anh sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi!
Cô biết thế nên cũng không nói nữa, chỉ yên lặng đi theo anh, cũng không
ngừng quan sát xung quanh, đến thở cũng không giám thở mạnh.
-Em bên đó, anh bên này!_Anh mở một cốp xe ra, nói nhỏ với cô vài tiếng rồi nhanh nhẹn chui vào bên trong. Cô cũng rất nhanh chui vào cái trước
mặt.
Bên trong thật bức bối, khó chịu! Làm cô rất muốn nôn. Nhưng vì cha nuôi, cô sẽ cố gắng chịu đựng.
Không lâu sau xe bắt đầu chuyển bánh. Tốc độ so với bình thường khá lớn, nửa
tiếng sau thì dừng lại. Có lẽ là vùng ngoại ô, vì cô có nghe thấy tiếng
gió thổi qua tai!
-Đến rồi?_Giọng nói này không phải của các chú, vậy chắc là của Hắc Long.
Nhưng sao cô lại thấy có chút quen quen thế này? Chẳng lẽ cô đã từng gặp ông ta ở đâu rồi?
-Chúng tôi hẹn ông thì tất nhiên sẽ đến!_Chú Kỳ! Ngữ khí rất là khinh thường.
-Rất giống Bạch Hổ!_Hắc Long cười rộ lên, còn vỗ tay tán thưởng nữa._Xem ra hắn đào tạo đàn em cũng không tồi!
-Quá khen! Đại ca của chúng tôi không cần mấy lời sao rỗng ấy!_Chú Năm! Cô
còn có thể nghe thấy cả tiếng nghiến răng của chú nữa.
-Ha..ha…Nói hay lắm! Vậy các người hẹn ta là vì chuyện gì?_“Biết rõ rồi còn hỏi! Đồ cáo già!” Trong đầu cô thầm mắng một câu.
-Chuyện gì thì chắc ông cũng đã đoán ra rồi!_Cô thấy giọng chú Kỳ trầm xuống rất rõ, chẳng lẽ sắp hành động?
Nghĩ thế, cô liền đẩy nắp cốp xe lên, nhẹ nhàng trèo ra ngoài, núp sau gốc cây gần đó nghe ngóng tình hình.
-Muốn giết ta sao? Dựa vào mấy lão già các người?_Cô nhìn theo phía giọng nói phát ra, cả người không khỏi cứng đờ ra. Đây không phải người được Jaen gọi là ông La sao? Ông ta chính là Hắc Long? Vậy chẳng phải cô đã ngồi
ăn cơm cùng kẻ thù mà không biết sao?
Liếc mắt về phía sau ông ta, cô phát hiện người bên ông ta rất đông, còn các chủ lại chỉ mang có mấy người. Như vậy nếu đánh nhau, chẳng phải người
của mình sẽ chịu tổn thất hay sao? Không được! Thù này nhất định phải
báo nhưng không thể để những người khác chết oan được! Cô phải ngăn họ
lại…
-Đã đến đây thì tất nhiên phải có chuẩn bị rồi!_Chú Năm đưa tay lên búng
một cái, từ phía sau không ít người đi lên. Thì ra là có chuẩn bị, làm
cô lo hụt!
-Vậy thì mời!_Khẽ nhếch khoé miệng, ông ta hô to một tiếng. Ngay lập tức
xung quang ông ta đã được bao kín không một khe hở, người của chú Kỳ
cũng nhanh chóng xông lên phía trước.
Khung cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn. Ánh sáng lạnh lẽo từ ống tuýp sắt, gậy guộc, dao phớ ánh lên hoa cả mắt. Nhưng chí vì cô đứng phía xa nên có
thể bao quát được hết thảy. Hắc Long đã ra khỏi vòng bảo hộ của bọn đàn
em, bây giờ đang đi lên xe. Ông ta định chuồn sao? Cô không thể để
chuyện đó xảy ra! Cơ hội có lẽ không có nhiều! Thế là từ trong chỗ núp,
cô lao ra ngoài, xông qua đám người đang đánh lộn kia mà đến.
-Na! Em định làm gì thế?_Đúng lúc này, tiếng Khang hoà cùng âm thanh hỗn tạp xung quang vang lên, làm cô nhất thời giật mình quay đầu.
Còn chưa kịp nhìn, cô đã lĩnh ngay một nhát chém vào lưng, khiến cô không kịp làm gì ngoài việc lảo đảo ngã về phía trước.
-NA…._Mọi người nhất thời hoảng hốt hét lên.
Nhận thấy tình hình có vẻ không tốt lắm, cô cố gượng người giậy, vừa đánh
trả đám người đang xông tới, vừa hướng mọi người nói lớn:
-Cháu không sao đâu! Mọi người đi trước đi!
-Sao hai đứa lại ở đây?_Một bên chống đỡ, một bên chú Kỳ gắt lên, cơ hồ có
thể thấy rõ sự giận dữ cũng như lo lắng trong lời nói._Khang, mau đưa Na về ngay!
-Cháu đang cố!_Lúc này, Khang cũng đã bị một đám đông vây quanh. Không nghĩ
đến người của bọn chũng lại đông như vậy, bây giờ Na lại đang bị thương, không biết có chống đỡ nổi không?
-Đừng lo cho cháu! Mọi người nhanh đi đi! Nhanh lên!..._Lời nói còn chưa hết, phía sau cô đã phải nhận thêm một gậy nữa, càng làm máu chảy ra nhiều
hơn, khiến cơn đau lan ra khắp người, cả thân hình lại lảo đảo ngã xuống lần nữa.
Tim ai nấy đều như lao ra khỏi lồng ngực, cả đám bị doạ cho sắc mặt trắng
bệch. Bé Na bảo bối của bọn họ bị người ta đả thương, làm sao có thể bỏ
mặc mà đi được chứ! Ngược lại, máu nóng trong người càng bốc lên cao,
điên cuồng mà lao đến đối phương. Kẻ nào làm tổn thương bé Na của bọn họ thì kẻ đó phải trả giá!
Mắt nhìn thấy mọi người càng hăng hái hơn, cô muốn hét thật to lên nhưng
lại không thể, phía sau rất đau, cơn đau như thấm vào tận sương tuỷ, chỉ cần động nhẹ đã lan ra khắp người. Khoé miệng mấp máy vài tiếng như
muỗi kêu rồi chìm vào bóng tối. Cô ngất lịm, chính xác là đã bất tỉnh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT