Hôm nay là ngày thứ hai cho kế hoạch tỏ tình của tôi. Tuy hôm qua thất bại ngoài mong đợi, nhưng tôi không nản lòng. Vâng, tôi đang nung nấu những ý tưởng "táo bạo" cho trò chơi, cũng đã chuẩn bị sẵn phương án khi thua trận để không bị lỗ.

Thực ra cũng chẳng có gì cao siêu trong kế hoạch của tôi. Đại khái là: sáng tỏ tình một ít, trưa thủ thỉ một tẹo, chiều đưa đẩy một tý, đến tối thì về nhà kiểm điểm lại kế hoạch ="=.

Tôi quyết định gây sự bất ngờ bằng việc xuất hiện trước cửa nhà cô ấy từ rất sớm, 6 giờ 30 phút. Tôi sẽ đèo cô ấy đến trường, đường đi quá xóc nên cô ấy sẽ nhẹ nhàng bám vào eo tôi, tôi quá hứng khởi nên đâm vào cột điện... À không, đấy là tôi chỉ nghĩ vớ vẩn thôi.

Bảy giờ kém 15, ôi Juliet của tôi ơi, cô làm cái quái gì mà lâu thế?

Bảy giờ kém 10, nàng Kiều kia, chỉ còn mười lăm phút nữa là trống rồi đấy! Làm ơn xuống đây để tôi còn đèo nàng đi học nào!

Bảy giờ kém 5, cửa mở.

- Minh hả con? Sao con lại đứng ở đấy? - Cô Phương, mẹ của nàng Juliet Kiều.

- À... Tú Anh đâu ạ?

- Nó đi sớm lắm cơ con ạ, tuần này nó phải trực nhật mà! - Cô Phương xách cái làn đi ra, vỗ vai tôi - Con đi chợ với cô không?

Trực nhật? Cái này không nằm trong kế hoạch của tôi! Nhớ, tối nhất định thêm vào!

- Dạ không, con còn phải đi học! Chào cô ạ!

Nói rồi tôi leo lên xe, phóng nhanh. Cô Phương thật là một kẻ nguy hiểm, lại còn rủ tôi đi chợ cùng chứ!? May mà tôi chuồn nhanh, không sẽ toi mất...

Đến trường vừa kịp lúc, chà, tôi cũng là một tay lái cừ khôi đấy chứ?

Theo đúng kế hoạch, "sáng tỏ tình một ít", cứ đều đặn nửa tiếng một lần, tôi quay sang nói rất rõ ràng (nhưng cũng khéo léo để giáo viên không nghe thấy) ba chữ "Tớ thích cậu". Tôi đổi cách xưng hô với tú anh một cách rất "tình tứ". Cô ấy rất biết hợp tác, chỉ ngơ ra vài giây rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác. Hình như là xấu hổ, tôi mong là vậy.

Bọn con trai hôm nay tẩy chay tôi thì phải. Nếu là hôm qua, khi cùng nhau đi vệ sinh, tôi và chúng nó còn vui vẻ đàm đạo về DotA; còn hôm nay, đến chào hỏi còn không có. Hứ, chúng mày thấy tao có người theo đuổi nên ghen tị chứ gì? Tôi biết thừa.

Vẫn tuân thủ kế hoạch đã đề ra, tôi rủ Tú Anh cùng đi ăn trưa để "thủ thỉ một tẹo". Nhưng lại rất "trùng hợp", chúng tôi gặp được một lũ con gái cùng lớp "vô tình" đi ngang qua, "tiện thể" rẻ vào cùng dùng bữa =''=. Bàn riêng hai người (mà tôi đã tự đặt tên cho nó là "Bàn tình yêu đôi lứa", tôi biết, rất sến _ __!) bỗng trở thành bàn tiệc đông vui, bày la liệt các món từ rất rẻ đến rẻ, từ rẻ đến đắt và chủ yếu là RẤT ĐẮT!

Vậy mà sau khi ăn uống no nê, đám nữ ấy lại lũ lượt ra về với lí do vô cùng khó hiểu "Tạo không gian riêng cho Minh và Tú Anh"?! Báo hại tôi tình chưa thủ thỉ, mà tiền đã tiêu tan.

Mòn mỏi nửa ngày cuối cùng cũng đợi được đến giờ phút này: tôi và nàng bon bon trên đường. Tay nàng vẫn chưa thấy bám vào tôi. Tôi quyết định diễn lại mánh kinh điển trong lịch sử - phanh gấp. Để thêm phần gay cấn, tôi đợi tới đoạn xuống dốc, rồi mới:

- Kéttttt!!!!

- Á!!!!!

- Rầm!!!!

Đúng như tà niệm, Tú Anh theo quán tính ôm chầm lấy lưng tôi. Và còn hơn cả mong đợi, một bạn nữ đi xe đằng sau cũng bị mất lái, đâm sầm vào chúng tôi. Cả ba đổ kềnh ra mặt đất.

Càng ngẫm càng thấy đúng, người tính không bằng trời tính (hoặc tôi quá ngu nên tính cái gì cũng trật lất ~~').

Giải quyết xong vụ lùm xùm đó, đưa Tú Anh về đến nhà cũng đã gần hai giờ trưa. Nghĩ giờ mà về thì cũng chỉ ngồi chơi game, rất hại mắt, lại tốn điện; chi bằng bây giờ tôi tìm cớ ở lại đây chơi, hâm nóng tình cảm sẽ hay hơn. Rất nhanh trí, tôi ngồi phịch xuống ghế, rên rỉ:

- A... Tớ đau chân quá!

Tú Anh đang í ới gọi mèo, nghe tôi kêu thì cũng tỏ ra lo lắng:

- Ông đau thế nào? Để tôi lấy thuốc.

- A... Tớ bị đau lắm!

- Đau lắm là đau như nào? - Tú Anh sốt ruột, vừa hỏi vừa chạy về phía tủ, lấy hộp y tế.

- Là đau... đau cực kì ý! - Mẹ ơi, tôi có đau đâu mà biết nó đau thế nào?!

- Ông thật là... - Tú Anh nhìn tôi, cau mày; đã bao giờ tôi nói cô ấy rất đáng yêu khi cau mày chưa nhỉ? Nếu chưa, thì tôi xin khẳng định luôn: vô cùng đáng yêu!

- Đau bàn chân hay bắp chân? - Cô ấy kéo ghế, ngồi xuống đối diện.

- Có lẽ là đau cả hai đi.

- Gì mà "có lẽ"? - Cô ấy lại nhíu mày, hai tay nhấc chân phải của tôi đặt lên trên đùi rồi lấy tay ấn ấn - Đau không?

- Đau - Cứ cho là đau đi.

- Chỗ này? - Cô ấy bóp cổ chân tôi.

- Đau - Chỗ kia đau rồi thì chắc chỗ này cũng đau nốt.

- Chỗ này? Chỗ này?

- Đau hết! - Tôi nhăn nhó; cô ấy cứ dùng bàn tay mềm mại kia sờ sờ ấn ấn khắp chân tôi, khiến tôi rất... bức rức khó chịu >"
Tú Anh xoa dầu vào chân cho tôi, động tác rất nhanh gọn. Nhưng hình như cô ấy không phải là một bác sĩ mát tay, vì khi cô ấy xoa cho tôi, tôi chỉ thấy nóng bừng...

Xong xuôi, cô bỏ tôi ngồi đó, ném cho tôi cái điều khiển, ra lệnh "nằm im coi phim cấm bắng nhắng", còn cô thì bước vào bếp. Tôi thấy vui, chẳng hiểu vì sao.

Lát sau, Tú Anh bê ra một bát chào hành thơm phức:

- Ăn đi, tôi tự... ờ... cho ông đấy!

Không biết các bạn thế nào, chứ tôi thấy giống chuyện tình Thị Nở - Chí Phèo quá! Kết cấu không sai lệch là mấy, sau khi "mặn nồng" xong, Thị Nở Tú Anh bẽn lẽn mang tô cháo hành ra cho Chí Phèo tôi... ha ha!

- Bà, à không, cậu biết nấu cháo à?

- Hả, à ờ cháo hành cũng dễ nấu thôi - Cô ấy đặt bát cháo xuống bàn - Ông ăn đi, trưa nay thấy ông ăn ít, chắc đói...

- Đút cho tớ ăn đi!

Đã bao lần tôi muốn vả vào cái miệng tai hại của mình. Dạo này nó liều thế không biết!

- Tại... tớ... à tay tớ cũng đau. Đau quá!

Tôi nghĩ tôi diễn xuất rất tệ. Nhưng có lẽ cũng đủ để Tú Anh tin.

- Đau cả tay nữa à? Được rồi, há mồm ra!

Hôm nay tôi đã có thành công ngoài dự kiến, tuy rằng các kế hoạch đại khái phá sản, nhưng xét cho cùng vẫn tốt đẹp. Tôi được nàng nấu cháo cho mà ăn, đút từng miếng một (tôi cũng đã cố thử một vài trò khác nhưng thất bại ==); trước đó còn được "mát" xoa chân, sau cùng lại được đưa tiễn đến tận nhà... Hạnh phúc quá, vui sướng quá, lên kế hoạch tiếp thôi!

Trò chơi chỉ còn năm ngày.

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay đúng là một ngày căng thẳng. Minh à, chắc tôi phải đem ông về để thờ mất. Cả buổi học cứ tra tấn mình, làm mình bị đau tim. Trưa nay cũng suýt đi tong hai mạng người. Chân tay mình trầy có chút xíu, vậy mà hắn ta thì chân - tay - đầu - cổ - mông bla bla tất cả, chỗ nào cũng thương tật. Lại còn trước khi ăn cháo đau chân phải, ăn xong biến chứng chuyển đau sang chân trái __ __! Tôi thật hiếu kì về cơ chế sinh học trong người ông đấy Minh ạ!

Mà ông tưởng bát cháo kia do tôi nấu thì phải =,=. Tôi cất công tự đi mua cho ông, thôi thì cho ông nghĩ tốt về tôi hơn một chút cũng được.

Ở cùng Minh gần như cả ngày, chả có gì may mắn hết. Hôm nay tim mình đập nhanh quá, thỉnh thoảng cứ đau đau, không biết có phải là bệnh không?

Aaaa Béo hư đốn giờ này còn chưa về :-w. Chán chết mất! Nhật kí ơi, lúc nào cũng chỉ mày với tao ~,~!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play