- Sao hai người lại biết? – Tôi chạy tới sân trước của khách sạn, nơi mà Jane và Đạt đang đứng.

- Bọn nó gọi điện – Đạt trả lời – Chúng nó bảo phải chuẩn bị bốn trăm triệu tiền mặt. Còn nói thế là đã quá đơn giản với chúng ta rồi.

Lũ khốn ấy, rõ ràng phải biết chúng tôi là khách du lịch, đâu có đem sẵn nhiều tiền mặt như vậy. Bốn trăm triệu cũng không phải số tiền nhỏ, làm sao chúng dám chắc rằng bọn tôi có thể lo liệu?

- Không thể báo cảnh sát được, chúng nó dễ làm liều - Jane mẩm tính – Giờ tớ đi rút tiền rồi cứu con bé.

- Để tớ đi với cậu.

- Để em đi với chị.

- Vướng víu lắm! – Cô ấy xua tay và chạy biến.

Thân là con trai, lại có đến hai người, không lẽ lại đứng nhìn một đứa con gái liều mình xông pha ư? Làm gì có chuyện đó!

Chúng tôi mỗi thằng thủ sẵn một cành củi khô, bám sát theo Jane nhưng không để cô ấy biết.

Điểm hẹn là một xưởng dệt cũ, trông khá cũ nát và hoang tàn, chắc đã bị bỏ từ lâu. Jane đi vào một căn phòng có vẻ rộng rãi, lớp sơn bên ngoài đã bị tróc hết cả, để lộ ra màu nâu đỏ của gạch xây. May thay căn phòng này có một chiếc cửa sổ, tuy rằng lớp kính đã mờ và đục đi rất nhiều nhưng vẫn đủ để nhìn thấy toàn bộ diễn biến bên trong. Vì khu này khá lớn, lại vắng vẻ, nên âm rất vang, chúng tôi có thể dễ dàng nghe được màn đối thoại ở trong kia.

- Tiền đâu? – Một tên có dáng cao to đứng lên trước, tay lăm lăm con dao sáng choang, chĩa về phía Jane đầy hung hãn.

- Đây rồi – Jane ném cái vali nhỏ về phía chúng – Em tôi đâu?

Tên cầm dao cúi xuống nhặt cái vali, đưa cho đồng bọn, ra hiệu kiểm tra. Còn hắn, quay lại tiếp chuyện với Jane: - Đang nhốt nó ở vách bên kia.

- Mấy người này hay thật, có biết làm ăn không vậy? – Jane chống nạnh - Trả em cho tôi!

- Ái chà, mạnh mồm nhỉ? Sao em gái xinh đẹp rạng ngời lại phải đi chuộc người thế này? Rõ ràng vừa nãy nghe điện thoại là một thằng nhóc cơ mà?

- Lằng nhằng ghê, đúng là nghiệp dư mà! – Jane phủi tay – Khỏi đếm, mới có ba trăm triệu thôi, xài tạm đê.

- Cái con này! – Tên cao to giơ con dao lên, chắc hắn ức chế lắm. Ở cùng Jane rất khó mà bình tĩnh được mà.

Trong đó chỉ có hai tên đàn ông, mặc đồ bảo hộ, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang kín mít. Bên phải có một mức mành nhỏ, chắc Mũ Trắng đang ở sau đấy.

- Anh, con này nó chơi mình, còn thiếu hai trăm nữa mới được ba trăm triệu cơ ạ! – Tên kia đóng vali lại, lật đật chạy đến.

- Xin lỗi, phải bắt taxi, phải ăn sáng nữa – Jane xua xua tay – Mà thôi, tôi đem tiền đến cho là tốt rồi, trả em gái của tôi đây!

Đối đầu với du côn mà lại to gan thế @@! Dù gì thì gì, tuy là học võ có cao siêu đến mấy, nhưng đã là con gái, mà lại có thể bình thản đối đáp với đầu gấu như vậy, Jane ơi, cậu thật là bá đạo quá!

Sức chịu đựng của hai tên trong kia đã đạt đến giới hạn, chúng uất ức bước tới, không những không trả người theo đúng giao hẹn mà lại còn định bắt luôn Jane. Biết ngay mà, cái lũ này làm ăn chẳng có chữ tín gì cả.

Tôi rút điện thoại ra, gõ lên màn hình mấy chữ “báo công an”, rồi đưa cho Đạt. Nó gật đầu, cầm lấy điện thoại rồi chạy lui về phía cổng lớn.

Bên trong đã bắt đầu xảy ra va chạm. Tên cao to bị Jane đấm một phát vào giữa bụng, khiến hắn đau đến gập người xuống. Ngay lập tức, Jane lại giơ cao chân lên, giật mạnh một cước xuống gáy hắn. Sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ trong có vài giây, Jane giống như là một diễn viễn hành động Mĩ vậy, người đẹp, động tác đẹp, phong thái cũng đẹp nốt. Tên cao to bị đánh hai đòn đã ê ẩm mình mẩy, nằm sấp xuống sàn, ngọ nguậy khó khăn. Đứa còn lại thấy được sự thê thảm của “anh”, nhưng cũng chẳng còn đường lui, thế là hắn cúi xuống, nhặt lấy con dao, lao đến chỗ Jane, mắt nhắm mắt mở khua dao loạn xạ. Jane bĩu môi, đợi lúc hắn chạy đến gần thì nhảy sang bên phải, đồng thời giơ chân trái ra ngáng chân hắn. Cả hai người bạn đầu gấu đều đã có màn thân mật với đất của riêng mình.

“Cạch”. Một tiếng động khả nghi phát ra từ phía sau lưng. Chưa kịp quay đầu lại thì đã có một thứ mát mát gí sát vào gáy, gây ra cảm giác ghê rợn.

Cứ tưởng chỉ có hai tên thôi chứ?

Cái thứ đó được gí mạnh hơn, bên tai nghe thấy một tiếng nói mang vẻ đắc ý:

- Đi vào trong.

Không biết nhóc Đạt đã gọi được cảnh sát chưa nữa. Tôi rất nghi ngờ về các cơ quan an ninh ở Việt Nam, tôi để xe trong bãi mà còn bị đánh cắp mất gương chiếu hậu. Mà điều ấy không quan trọng. Quan trọng là bao giờ cảnh sát mới đến, và Mũ Trắng không làm sao chứ? Nãy giờ tôi quan sát, ngoài tiếng đánh nhau ra chẳng nghe được tiếng động nào khác. Hay Mũ Trắng nhìn thấy khuôn mặt của mấy tên bắt cóc, nên bị chúng thủ tiêu rồi?

Jane đang đá đá vào mông tên bắt cóc nhỏ, làm hắn cuộn tròn mình lại kêu oai oái. Thấy tôi bước vào, cô ấy mỉm cười vẫy tay, bảo tôi lại cùng chơi đá bóng. Thật là... tôi còn đang bị gí súng vào gáy đây.

Nụ cười của Jane tắt ngúm. Cô ấy bóp trán, rồi chép miệng:

- Đã bảo vướng víu mà.

Hừ, vướng víu gì chứ, tôi không đi theo thì bây giờ người bị gí súng đã là cô – chứ không phải tôi – rồi. May mà có chúng tôi đi theo ý, nhóc Đạt đi gọi cảnh sát rồi...

- Chúng mày to gan thật – kẻ cầm súng nói, giọng con trai – lại còn dở trò với đàn em của tao, hừ... – Hắn lấy súng đẩy tôi về phía Jane – Trói con ranh đó lại.

Sau khi tôi trói Jane, thì đến lượt tôi bị trói. Tên cầm súng có vẻ là trùm, hắn đến chỗ hai thằng kia, xốc chúng dậy, bảo bọn chúng “chăm sóc” chúng tôi. Trước khi cầm vali đi ra, hắn đưa lại khẩu súng cho tên cao to, thì thầm vài điều vào tai hắn rồi hai đứa nhìn nhau cười khúc khích. Đúng là bệnh hoạn.

- Mày ra phía sau đóng hết cửa lớn cửa bé vào cho anh đi. – Tên cao to hất hàm, tên kia gật đầu và chạy đi.

- Chắc chúng mày không phục đâu nhỉ? – Hắn quì xuống trước mặt Jane, gí đầu súng lên trán cô ấy rồi từ trán rê một vệt dài xuống má – Được rồi, để tao cho chúng mày đoàn tụ lúc cuối đời.

Hắn đứng dậy, bước ra phía sau bức vách, bê Mũ Trắng trên vai và ném cô ấy xuống bên cạnh Jane. Đồ dã man, đối xử với con gái thế à? Nếu tôi không bị trói hai tay vào hai chân, và nếu hắn không có súng, thì tôi đã nện cho hắn một bài học rồi. Thời điểm này không nên manh động.

- Này anh kia – Jane hét lớn – Lấy tiền thôi chứ, định giết chúng tôi nữa hả?

- Đúng thế đấy em gái ạ - Hắn xoay xoay khẩu súng trên tay, suýt thì làm rơi khẩu súng. Nhìn qua là biết không biết dùng súng mà. Hắn vừa cầm súng vừa ung dung đi khắp căn phòng, nhìn ngó vu vơ, lại còn huýt sáo.

Cái bọn bắt cóc này cũng thật khó hiểu. Hai thằng được trang bị mỗi một con dao nhỏ, rồi bỗng nhiên một thằng khác chạy tới đem theo một khẩu súng ngắn. Bắt cóc vặt thế này, cần gì dùng đến súng? Tiếng nổ của súng sẽ gây chú ý, đây lại gần khu nghỉ dưỡng, bọn này chẳng lẽ dám liều mình chỉ vì bốn trăm triệu?

Càng nhìn, càng thấy khẩu súng khả nghi. Không nhất thiết phải sáng choang và bóng loáng, nhưng ít ra vỏ súng cũng phải có chút “hiệu ứng” như vậy chứ?

Tôi dám nghĩ súng kia là súng giả lắm.

Tôi ghé người sát vào người Jane, thì thầm những suy đoán của tôi. Cô ấy cứ ậm ừ, không biết là hiểu hay không hiểu. Chỉ thấy cô ấy cứ ngọ nguậy không yên.

Tôi nghiêng người nhìn Mũ Trắng, cô ấy cũng đang dựa lưng vào lưng Jane, cùng Jane ngọ nguậy. Hai cái người này, thời khắc bức bách thế này rồi mà còn giở trò gì ra vậy?

Mũ Trắng đột nhiên quay đầu lại, khẽ mỉm cười “OK”.

Ơ, cô ấy không đeo kính kìa... Sao nhìn cô ấy cứ thấy quen quen thế nào ý nhỉ? Mắt cô ấy rất to và sáng long lanh. Tôi cứ tưởng người suốt ngày mang vào mắt một cặp kính dày cộp như vậy thì khi bỏ kính ra đôi mắt sẽ bị mất đi cái hồn của nó chứ. Với Mũ Trắng thì điều đó là sai thì phải. Đôi mắt cô ấy như được phủ bởi một lớp nước mỏng, mỗi lần chớp mi là lớp nước ấy lại mờ mờ ảo ảo xuất hiện, khiến cho tia nhìn vừa ánh lên sự trong sáng, lại mang một vẻ đáng thương.

Đôi mắt rất giống Tú Anh của tôi...

Jane cấu nhẹ vào hông tôi. Đau lắm đấy, tôi đã bị Jane cấu đến cả chục lần vào hông, và chưa có lần nào không để lại dấu vết. Cái hông đáng thương của tôi. Jane đáng ghét, đã bị trói rồi còn cấu mình... Ế?

“Dám chắc đó là súng giả không?” – Jane thì thầm, mắt liếc về phía tên cao to đang quay lưng với chúng tôi.

“Chắc là thế...” – Tôi nhỏ giọng đáp lại.

Jane mỉm cười nham hiểm, rồi cô ấy đứng bật dậy, bẻ đốt ngón tay răng rắc. Hự, cô ấy có khả năng tự cởi trói à? Đã bao giờ tôi nói cô ấy rất giống siêu nhân chưa nhỉ?

Tên cao to giật mình quay lại, lập tức bị Jane tát cho một phát. Ôi, bị Jane tát là thảm rồi, hồi trước ngày nào tôi cũng bị Jane tát, mặt sưng vù đi học cơ… Hắn bị tát cho một cái đã choáng váng - chắc Jane đã ra tay khá mạnh – lắc đầu liên hồi. Không đợi hắn lấy lại tỉnh táo, Jane lại tiếp tục bám lấy hai vai hắn, rút chân phải ra đằng sau lấy đà rồi giật mạnh lên, đầu gối mang theo sức mạnh đâm thẳng vào háng của hắn, như một đòn trí mạng, khiến hắn hét lên một tiếng rồi nằm co ro xuống đất, trông thật thê lương.

Jane phủi phủi bụi, tiện chân đá khẩu súng trên tay tên kia vào xó, quay người lại. Sau đó mặt cô ấy biến dạng. Hai mắt mở to hết cỡ, miệng kêu lên một tiếng khe khẽ, rồi cô ấy chạy thật nhanh về phía tôi. Làm cái gì thế @@?

Đang đến rất gần rồi, bỗng nhiên cô ấy vấp phải thanh củi mà vừa nãy tôi mang vào khi bị bắt, theo đà ngã nhào về trước. Lên người Mũ Trắng.

Cùng lúc nghe thấy tiếng “Bụp!”

Tên nhỏ con bị sai đi đóng cửa đã đứng đó từ lúc nào mà tôi không hề biết, trên tay nó là một thanh gỗ khá lớn, thứ vừa mới giáng xuống lưng của Jane. Lúc này Jane đang nằm đè lên Mũ Trắng, lại hứng trọn cú đập vừa nãy, chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi bất tỉnh.

Tên nhỏ con thấy máu bắt đầu thấm qua lớp áo của Jane, hốt hoảng lùi lại, đánh rơi cả thanh gỗ. Mũ Trắng nằm dưới cố gắng cọ quậy, gọi tên của Jane, rồi cô ấy còn khóc rất đáng thương nữa. Người bị đánh là Jane cơ mà, cô ấy có làm sao đâu, tại sao lại khóc như thế?

- Mấy người đừng làm bừa, tôi báo cảnh sát rồi đấy! – Đạt đạp cửa xông vào, trên tay cầm cành củi ban nãy, khuôn mặt hùng dũng. Nó nhìn thấy Mũ Trắng trước tiên, hốt hoảng chạy tới, lật người Jane qua một bên, đỡ Mũ Trắng dậy, giọng hỏi đầy lo lắng: - Tú Anh có làm sao không, có bị thương không?

- Hức hức, không… cởi trói cho tôi đi. – Mũ Trắng khóc nức nở. Ngay sau khi được cởi trói, Mũ Trắng ôm chầm lấy Jane, kéo tay áo sơ mi xuống lau mồ hôi trên trán cho Jane.

Mấy cảnh này đúng là lâm li, nhưng đây không phải là phim, ngồi nhìn nhau thì Jane cũng chẳng tự tỉnh lại được. Quan trọng là phải cầm máu cho Jane, rồi kiểm tra vết thương, lại còn phải thay quần áo để tránh nhiễm trùng… Bây giờ Mũ Trắng đang mất bình tĩnh, ngồi giảng giải cho cô ấy những điều kia là việc làm rất không khả thi. Thế là, tôi hất tay Mũ Trắng ra, bế Jane lên chạy ra ngoài, trước đó đã bảo Đạt gọi xe cấp cứu, đưa Mũ Trắng về khách sạn.

Jane chỉ bị trật khớp hông và tổn thương mô mềm với xây xước ngoài da, bác sĩ bảo thế. Ông ta nói nhẹ như không, nên chắc cũng chẳng nghiêm trọng mấy.

Jane đang ngủ một giấc. Đây là lần thứ hai trong đời tôi ngồi trong phòng bệnh ngắm một cô gái. Mái tóc Jane dài và hơi xoăn xoăn về phía đuôi tóc, đây là kiểu tóc mà nhiều cô gái thích mà. Nhưng nếu cô ấy cắt ngắn nó đến ngang vai, tỉa tót một chút không quá cầu kì, cho nó hơi rối một tẹo nữa, thì hẳn sẽ rất đẹp. Còn khuôn mặt, Jane quá xinh đẹp rồi, tôi lại không thích cái vẻ hoàn hảo đó cho lắm. Cô ấy cứ thử đi phẩu thuật thẩm mĩ đi, chỉnh sửa cho khuôn mặt hơi bầu bĩnh, môi và gò má hơi hồng hồng, lông mày bớt mảnh mai và tẩy luôn cái nốt ruồi ở góc mắt, sẽ trông đáng yêu hơn… Cả đôi mắt nữa, đôi mắt của Jane rất không ổn, nó có thể to tròn như mắt mèo, nhưng không đem lại cảm giác thân thương. Có lẽ muốn khắc phục được, cô ấy phải đeo kính áp tròng, hay trang điểm kiểu gì đấy để có đôi mắt xinh hơn, giống như của Mũ Trắng ý.

Nếu như Jane không nhanh ra đỡ cho Mũ Trắng, thì người nằm ở trong phòng này đã là người khác rồi. Tôi tưởng tượng Mũ Trắng là người đang nằm trước mặt. Khung cảnh toàn một màu trắng, nổi bật lên là hình ảnh cô gái với mái tóc dài màu nâu đen hơi rối, tóc mái bay nhẹ vì cơn gió thoảng qua, chỉ cần nằm im thôi là đã tỏa sáng rực rỡ rồi. Cô gái đó rất đáng yêu, thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt không quá nổi bật nhưng lại như có sức hút riêng, làm cho người ta không thể rời mắt khỏi được. Mũ Trắng ấy đột nhiên biến thành Tú Anh của tôi…

- Vào đi Tú Anh. – Giọng Đạt vang lên từ phía sau. Mũ Trắng đang đứng bên cửa, ánh mắt ngân ngấn nước, đầu mũi hơi đỏ đỏ. Vẫn nức nở từ nãy đấy à?

Tôi rời khỏi giường, kéo thêm hai cái ghế cho bọn họ ngồi. Mũ Trắng không nói gì, chỉ nhìn Jane, biểu cảm rất đáng thương. Còn nhóc Đạt, như mọi khi, nói như súng liên thanh.

- Anh không biết Tú Anh giỏi thế nào đâu. Cô ấy đã vẽ lại được chân dung bọn bắt cóc cho người ta điều tra, mà vẽ đẹp đừng hỏi luôn nhé! – Nó vênh mặt, như kiểu người lập công là nó vậy.

- Anh thấy chúng nó toàn đeo khẩu trang với đội mũ, thì làm sao mà vẽ chân dung được?

- Tối hôm qua nóng quá bọn nó không chịu được, nên mới tháo kính của Tú Anh ra để cô ấy không nhìn thấy rồi mới dám bỏ khẩu trang với mũ đi. – Nó nói vanh vách.

- Ủa không nhìn thấy thì làm sao mà vẽ? – Tôi bắt đầu sa đà vào câu chuyện của thằng nhóc.

- Eo ôi, anh hỏi giống mấy ông cảnh sát thế! – Nó ngồi vắt chân, giải thích – Tú Anh của em có bị mù đâu mà không nhìn thấy.

Nhưng cô ấy chẳng phải đeo cặp kính cận dày cộp thế sao? Tôi đoán, nếu không cận nặng thì cũng phải cận rất nặng ý chứ, người bị cận khả năng nhìn kém lắm mà. Chẳng nhẽ bọn nó lại dí sát mặt vào để cô ấy nhớ sao?

- Không đeo kính vẫn thấy hả?

- Tú Anh chỉ bị viễn thị mắt bên trái thôi, chẳng ảnh hưởng mấy. – Đạt chép miệng – Cũng may là bọn đó kém vật lí, nhìn vào thấu kính hội tụ mà cũng chẳng biết, tưởng đấy là kính cận, rồi suy luận y như anh đó.

=.=

Thôi, thế là tốt rồi.

Mũ Trắng quay lại nhìn tôi, giọng run run: - Chị Jane bị nặng lắm ạ?

Nhìn cô ấy lành lặn mà cứ như người bị tổn thương, hai mắt long lanh khiến tôi cảm thấy rất xót xa. Dù gì đây cũng không phải là lỗi của cô ấy, nên nói thế nào để cô ấy an tâm nhỉ?

Vừa nãy nghe lão bác sĩ nói, tôi thấy khá an tâm.

Vậy là tôi bắt chước lão bác sĩ vừa nãy, chỉnh giọng đều đều, âm điệu cân bằng, mặt bình thản, trước khi nói tặc lưỡi một cái:

- Không sao, chỉ bị xây xước da, trật khớp hông và tổn thương một phần mô mềm thôi. May mắn lắm đấy.

Mũ Trắng nhìn tôi nói, nghe trọn từng chữ mà miệng tôi phát ra. Sau đó mi mắt cô ấy chớp nhẹ, môi hơi cong xuống, đầu cúi thấp.

- Vâng ạ… - Cô ấy lí nhí.

Sao tôi không cảm thấy là cô ấy đã an tâm nhỉ?

Không ngồi lâu hơn, Mũ Trắng kéo tay Đạt xin phép ra về. Ơ, để mặc tôi một mình à?

Điện thoại lại rung lên trong túi quần. Bố tôi tự dưng lại gọi?

- Alo ạ?

“Ông vào viện rồi! Con với Jane về Hàn đi nhé!”

Ông vào viện? Cái cụm từ này tôi đã nghe rất nhiều lần, và lần nào nghe xong cũng có những vụ việc dở hơi dở người xảy ra.

Lần này là gì đây...

Lần này là gì đây...

Ông nằm trên giường, sắc mặt có vẻ thật sự không tốt. Nếp nhăn cuốn lấy nếp nhăn khiến ông trông rất khó coi, khuôn mặt tăm tối. Đôi môi của ông đã nhạt màu đi rất nhiều, mấp máy trò chuyện với chúng tôi. Giọng ông yếu, mọi người thậm chí phải tuyệt đối im lặng và chăm chú lắng nghe mới có thể thu được tiếng nói của ông vào tai.

- Chắc lần này ông không xong rồi – Ông mỉm cười – Tiếc là chưa kịp nhìn thấy cháu trai lấy vợ...

- Ông! – Jane nắm lấy tay ông – Đừng nói thế, bác sĩ bảo bệnh tình của ông còn chữa chạy được.

- Một tháng nữa sống cũng chẳng có gì khá khẩm hơn đâu – Ông nhìn Jane trìu mến, rồi hướng ánh mắt đó qua chỗ tôi – Tuy nhiên...

- Dạ? – Tôi giật mình, ông đang muốn nói chuyện gì đó.

- Hai cháu cũng đã gắn bó với nhau gần sáu năm rồi, vẫn chưa định đi đến hôn nhân sao?

Tôi với Jane ý à, sao ông lại có suy nghĩ như vậy được nhỉ? Gắn bó thì gắn bó chứ, chúng tôi tâm đầu ý hợp, là bạn bè vô cùng thân thiết thôi. Đi đến hôn nhân cần phải có nhiều hơn thế.

Lúc trước, tôi mới chỉ nghĩ đến vợ của tôi trong tương lai là Tú Anh. Tôi cũng đã tưởng tượng rất nhiều lần, trong rất nhiều hoàn cảnh, cuộc sống hôn nhân của tôi sẽ chỉ có bóng dáng của mỗi Tú Anh thôi. Bọn trẻ ngày nay gọi thế là si gái, lụy vì tình, cơ mà từ xưa tôi đã cực kì thích mẫu con gái như Tú Anh, và mặc định vợ của tôi cũng phải tương tự vậy.

Mà Jane thì đâu có tương tự như thế!

Thấy tôi im lặng, ông lại tiếp lời: - Ông biết cô bạn gái ngày trước của cháu đã biến mất, cháu cũng đã có đủ thời gian để quên cô bé ấy rồi mà! Suốt sáu năm qua, người luôn bên cạnh chăm sóc cháu không phải là Jane sao?

Đúng là Tú Anh đã mất rồi, nhưng dạo gần đây tôi có cảm giác gì đó rất quen thuộc, những kí ức về Tú Anh cũng hay tràn về trong khoảnh khắc. Cô ấy giống như đang từ quá khứ bơi lại hiện tại, lúc nào tôi cũng có cảm giác cô ấy ở gần bên tôi...

- Ông ơi nhưng việc này... Jane... – Tôi lấy chân đá nhẹ vào chân cô ấy, mắt liếc qua hơi nháy nháy, mong cô ấy hiểu ý mà phối hợp cho ăn khớp.

- Ông, cháu thì gì cũng được – Jane xoa xoa tay ông.

“Gì cũng được” tức là cưới tôi cũng được đấy O__O! Chúng tôi là bạn bè, làm sao cưới nhau được đây hả? Cô ấy nghĩ gì vậy, không biết tự lo cho tương lai của mình à? Tại sao lại chấp nhận chuyện ông nội đặt đâu cháu ngồi đấy như thế cơ chứ?

Hợp cạ bao nhiêu lâu nay, tự nhiên giở chứng không hiểu ý tứ của nhau là sao? >o<.>
- Cháu thấy đấy, con bé cũng đồng ý rồi – Ông cứ giữ mãi nụ cười mỉm trên khuôn môi, trông qua thì có vẻ hiền lành thánh thiện, nhưng giờ tôi thấy nó cứ ác ác và nham hiểm thế nào ý!

Tôi xin ông cho tôi mấy ngày suy nghĩ, ông đồng ý nhưng nét mặt lại đượm buồn. Tâm nguyện cuối cùng của ông là được thấy tôi cưới vợ, thật bình dị phải không? Nhưng tôi thấy sao lại khó thực hiện đến thế! Cưới vợ, đơn giản thôi, quan trọng ở đây “vợ” là ai cơ chứ? Jane rất tốt, tôi hiểu quá rõ về cô ấy rồi, vì đã hiểu quá ư tường tận về con người ấy nên tôi biết trước được những nguy cơ nếu đem Jane về nhà làm “vợ”. Tôi khá là sợ Jane, chồng thì không thể sợ vợ, thêm một lí do nữa để tôi khước từ việc cưới Jane.

Cơ mà, chẳng nhẽ lại để ông ra đi trong sự buồn bã và tiếc nuối vì chưa được thực hiện tâm nguyện cuối đời? Tôi đâu phải đứa cháu bất hiếu...

Ngoài Tú Anh, nhìn chung chắc chẳng có ai phù hợp với tôi hơn Jane, ít ra là ông nghĩ thế.

Tự nhiên, tôi nhớ đến một người. Từ hôm qua sau khi bị thu hút hoàn toàn bởi ánh mắt xinh đẹp ấy, tôi cứ không nguôi nghĩ về Mũ Trắng. Không hiểu bây giờ cô ấy đang làm gì nhỉ, bị nhóc Đạt quấn quít làm phiền chăng?

Điện thoại vô thức được rút ra, tay nhấn phím gọi.

“Alo?” – Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói có vẻ hoảng hốt.

- À... – Trong đầu tôi rỗng tuếch.

“Chị Jane sao rồi ạ?” – Mũ Trắng hắt xì một cái rồi sụt sịt hỏi. Cô ấy đang bị cảm thì phải. Bị cảm mà còn ra đường, tiếng xe cộ inh ỏi đến mức tôi nghe qua điện thoại còn thấy nhức đầu.

- Em ốm à? Đang ở đâu đấy? – Tôi lo lắng hỏi. Tiếng còi nghe to và rõ như thế, cái cô gái này có phải đang đi giữa đường thì dừng lại bắt điện thoại không?

“Không ạ tại không quen thời tiết... hắt xì... Em đang ở Hàn Quốc ạ.”

Tôi có nghe nhầm không thế, cô ấy đang ở Hàn Quốc? Đừng nói là vì nhớ Jane và tôi quá nên mò sang tận Hàn Quốc để kiếm nhé? Cũng chẳng phải, hôm qua vẫn còn gặp nhau...

- Em sang đây làm gì? Anh cũng đang ở Hàn Quốc nè!

“Nhóc Đạt bảo nó dự cảm thấy có biến, bay sang Hàn Quốc lánh nạn” – Cô ấy cười khúc khích qua điện thoại. Ặc, nhóc Đạt, cái tên trẻ ranh này, biết là nó rất đáng thương, nhưng là con trai mà cứ bám theo con gái như nó thì thật là đáng ghét. Tôi hơi ghét.

Nói chuyện một hồi, nhóc Đạt nhảy vào, cướp điện thoại, gọi tôi đến đưa họ đi thăm quan loanh quanh. Tiện thể tôi cũng đang chán chường, đi chơi với Mũ Trắng chắc sẽ khuây khỏa đi một chút.

Mũ Trắng vẫn không đeo kính, nhìn cô ấy xinh hơn bao nhiêu so với hồi trước. Nhưng mà tôi không thích cô ấy xinh quá thế này, dễ bị người khác để ý, phiền lắm.

Đi vài vòng phố phường xong, tôi thuê phòng khách sạn cho hai người đó. Nhóc Đạt đi cả ngày dài, hò hú đến mệt lả, vừa nhận chìa khóa là lê ngay lên phòng. Tôi có cơ hội rủ Mũ Trắng đi ăn kem.

Chúng tôi ngồi ở trong công viên gần đó. Bây giờ đã bắt đầu hoàng hôn, mặt trời đỏ lựng dần dần chìm xuống, nhẹ nhàng nhúc đầu phía sau các tòa nhà cao tầng. Hôm nay Mũ Trắng chủ động nói chuyện với tôi, nhưng các vấn đề cô ấy nói đến chỉ liên quan tới một đối tượng duy nhất – Jane.

“Chị ấy còn đau nhiều không ạ? Hôm trước em đã lên nhà ông ngoại xin được chai dầu rất quí...”

“Chị Jane thật là giỏi nhỉ, một mình triệt hạ được hai tên cướp...”

“Nếu chị Jane vận động quá sức vào lúc này thì có thể sẽ gây ra biến chứng đấy ạ...”

Cô ấy nói nhiều hơn ngày thường, nói nhiều đến quên cả ăn kem. Nhìn cách cô ấy nói rất hay. Vệt kem nho nhỏ dính bên khóe môi cứ lấp ló, đến khi cô ấy nhận ra vệt kem thì nhanh chóng dùng lưỡi liếm nhanh nó đi, rồi liếc sang tôi, thấy tôi nhìn chằm chằm lại xấu hổ, tiếp tục kiếm chuyện để nói. Giá mà cô ấy cứ nhiều lời thế này thì có phải là vui hơn nhiều không.

- Anh có chuyện gì mà nhìn tâm trạng thế ạ? – Mũ Trắng nhìn tôi, hỏi đầy lo lắng.

- Nếu em là anh, em muốn lấy một người vợ thế nào? – Tôi mỉm cười hỏi vu vơ.

Mũ Trắng ngơ ra một lúc, sau đó cô ấy thu tầm mắt lại, khẽ khép hàng mi, ngẩng mặt lên trời, giống như đang tưởng tượng vậy.

- Ờm... lấy người... giống chị Jane.

Cô ấy đúng là không biết gì cả, tôi chẳng có tí tẹo tèo teo nào thích hợp với Jane cả. Đáng ra cô ấy phải liên tưởng đến một hình tượng cụ thể nào đó, đại khái là mặt mũi thế nào, gia thế làm sao, v.v... mới phải.

Chán Mũ Trắng quá đi mất!

- Dạ? Chán cái gì cơ ạ? – Mũ Trắng giật mình. Ôi, hình như cái miệng của tôi lại vừa nói toẹt ra suy nghĩ trong đầu rồi.

- À, anh gọi em là Mũ Trắng. Khá dễ nhớ! – Tôi cười hề hề.

Mũ Trắng nhìn tôi, tia nhìn của cô ấy rất khó hiểu. Rồi cô ấy gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, cái tay nhỏ không ngừng khuấy chỗ kem đã tan chảy trong hộp.

Tôi huých nhẹ vào người cô ấy, cười: - Nếu anh và em thành một đôi thì thế nào nhỉ?

Cô ấy đáp lại ngay lập tức, còn chẳng thèm quay đầu qua ngó tôi, ánh mắt vẫn hướng về phía trước:

- Không thế nào cả. Chị Jane rất tốt, trên đời này chẳng kiếm được mấy người con gái vừa xinh đẹp vừa tài giỏi lại biết nội trợ như chị ấy đâu. Chị Jane cũng rất dễ thương, quan tâm tới mọi người, hay giúp đỡ người khác. Tuy là có hơi bướng bỉnh một chút, nhưng chẳng phải con trai luôn thích con gái như vậy sao? Với lại…

- Ê! – Tôi bực mình ngắt lời – Em không cần làm bà mối thế đâu! Anh chỉ đang đặt ra viễn cảnh để tưởng tượng cho vui thôi mà!

- Chị Jane rất đáng để yêu. Chị ấy là người tỉ mỉ, chuyên cần. Công việc của chị ấy làm rất tốt, phải nói chị ấy tương lai sẽ là một người phụ nữ thành đạt nhất đấy. Em thật sự khâm phục chị ấy, có tài mà không hề kiêu ngạo, sống hòa đồng, vui vẻ cùng mọi người…

Mũ Trắng bị làm sao vậy nhỉ? Cứ liên tục khen ngợi Jane như thế, cô ấy bị trúng tà rồi à? Nói nhiều là tốt, cơ mà cô ấy cứ nói những cái này làm tôi thấy không thích thú chút nào. Cô ấy cứ như đang tư vấn hàng tiêu dùng ý!

- Này! Em dừng đi, cứ nói tiếp làm anh muốn cưới Jane luôn đấy – Tôi cười khổ.

- Hai người cứ cưới nhau đi. Chị Jane là người tốt số một trong những người tốt, cưới được chị ấy thì phải gọi là cực kì tốt… - Cô ấy nói giọng đều đều, chẳng có tí cảm xúc nào, nói như thể đó là một định lí, một điều hiển nhiên vậy.

- Anh không thích Jane – tôi trầm giọng xuống, không thể nào mỉm cười trò chuyện tiếp với Mũ Trắng nữa rồi, cô ấy đang đùa dai – Cưới sao được chứ?

- Anh là thằng ngốc nhất thế giới này – Mũ Trắng đặt cốc kem xuống ghế, đứng dậy, phủi quần, chỉnh quai túi và quay người lại, nhìn tôi đầy thách thức – Em dám cá là vậy.

Cô ấy đúng là bị làm sao rồi ý, có phải sau vụ bắt cóc bị tổn thương tâm lí nên mới ra nông nỗi này? Lại còn nói tôi ngốc. Tự trọng của một thằng đàn bốc bắt đầu bốc lên như ngọn lửa được tiếp tiếp oxy, làm cho tôi – chưa từng có cảm giác bực tức với Mũ Trắng – cảm thấy rất ghét thái độ và hành động của cô ấy lúc này.

Chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ cơ mà?

- Dám cá anh không phải thằng ngốc như em nói! – Tôi tức giận đứng bật dậy, nhìn xuống khuôn mặt Mũ Trắng.

- Cá? – Mũ Trắng hơi dẩu môi, cằm cũng được hích lên, cái vẻ vênh váo này của cô ấy thật khiến người ta bực mình.

- Ờ!

- Chỉ có thằng ngốc mới không cưới một người hoàn mĩ như thế - Cô ấy lùi ra sau một bước – Anh dám cá anh không phải thằng ngốc, vậy thì cưới chị ấy đi!

Anh dám cá anh không phải thằng ngốc, vậy thì cưới chị ấy đi!

***

- Không có nhiều thời gian để chọn đâu, lấy bừa một cái đi. Cậu mặc cái gì chả đẹp.

Tôi ngồi phịch xuống ghế. Jane đang ngó nghiêng một lượt các mẫu váy cưới trong cửa hàng, cứ như thể cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy những loại váy cưới đó vậy. Tôi giục Jane nhanh chọn lấy một bộ, sau đó còn đi chụp ảnh rồi về nhà với ông. Nhưng cô ấy cứ mân mê hết bộ này đến bộ kia, hình như bộ nào cũng thích thì phải.

Mặc kệ Jane thích thú thử hết cái váy này sang cái váy khác, tôi vẫn giữ nguyên trạng thái bực bội và tức tối trong bụng.

Ngày hôm qua thật là một ngày chẳng ra gì. Tôi và Mũ Trắng đi ăn kem vui vẻ, vậy mà giữa chừng lại xảy ra xung đột, rồi tôi nóng nảy thế nào, đùng đùng về nhà, đùng đùng bảo Jane tổ chức đám cưới. Bây giờ thấy hơi hơi hối hận rồi, tôi đâu có muốn cưới Jane. Nhưng số tôi là số chó mực, sao lại chọn đúng hôm qua , cái ngày mà cả họ nội đều có mặt ở nhà, để dở chứng tự ái cơ chứ? Muốn thoái thác cũng không được nữa rồi.

Cuối tuần này tôi sẽ cưới Jane.

Nghe không lọt tai tí nào. Bực mình quá mà!

Thực ra nếu tôi lấy Jane làm vợ thì mọi người sẽ cảm thấy cực kì logic. Chúng tôi đã gắn bó thân thiết gần sáu năm trời, lại tâm đầu ý hợp, nói quá lên thì là đã biết rõ đến từng cọng tóc của nhau. Ra mắt phụ huynh rồi; còn ở cùng một nhà, làm chung công ty, luôn luôn như hình với bóng, vậy nên việc hai chúng tôi “với nhau” có thể coi là hết sức tự nhiên, thuận theo ý mọi người.

Jane đã làm bạn với tôi suốt quãng thời gian dài, giúp cho cuộc sống của tôi sinh động hơn, phong phú hơn với những gam màu của cô ấy. Hồi đấy, tôi buồn thế nào, chán chường ra sao, vậy mà nhờ có cô ấy, tôi đã có thể cười nhiều hơn mỗi ngày, vui vẻ hơn khi nói chuyện, cởi mở hơn để kết bạn với nhiều người. Jane đã xuất hiện khi xung quanh tôi tăm tối. Jane giúp tôi bớt nhớ về Tú Anh, bớt đau khổ vì sự ra đi của cô ấy.

Mũ Trắng nói đúng. Jane là người con gái tốt, trên đời khó kiếm ra được thêm một người tốt như thế nữa. Vừa xinh vừa tài, có ngu mới không muốn lấy cô ấy làm vợ.

Tôi chẳng hiểu tôi bực bội cái gì nữa. Cưới Jane là hệ quả tất yếu rồi, không phải sao? Tâm lí tôi cứ nhùng nhằng, trong lòng phân vân qua lại, rất rối bời. Một bên thì nói cưới Jane luôn đi, lăn tăn nhiều tốn thời gian; một bên lại bảo cưới bây giờ hình như hơi sớm quá, có cái gì đó không đúng lắm...

Nếu là bởi vì Tú Anh, thì tôi đúng là dở hơi nhỉ? Thực ra tôi với Tú Anh mới ngồi chung bàn có hơn một năm. Thích cũng thích thật ấy, thích lắm ý chứ, cô ấy đáng yêu thế mà, nhưng chúng tôi chưa là gì của nhau cả. Chính xác vẫn mới chỉ bạn bè bình thường, nắm tay còn bị từ chối. Tôi đã từng gọi Tú Anh là bạn gái của mình, cơ mà đó cũng chỉ là thành quả đạt được sau một trò chơi vớ vẩn thôi. Cô ấy chưa bảo thích tôi bao giờ, tình cảm chưa phải là mặn mà nồng thắm gì cho cam. Nói chung, có thể gọi Tú Anh là mối tình đầu của tôi, nhưng là tình đơn phương. Vậy thì chắc không phải vì Tú Anh đâu...

Lại bực mình rồi, chẳng hiểu mình muốn cái gì nữa! Sắp được cưới vợ đẹp - vợ tài - vợ đảm, lí do gì lại không vui sướng hả?

- Minh thối, nhìn này, đẹp quá đi mất! – Jane lạch cạch đôi cao gót, chạy về phía tôi. Cô ấy mặc chiếc váy màu trắng, phần trên ôm sát lấy cơ thể, những bông hoa màu xanh nhỏ li ti được gắn dọc hai bên sườn và chạy theo mép vải. Phần váy dưới phình to, bồng bềnh nhiều lớp, được trang trí cầu kì bởi nhiều chi tiết khác nhau. Rất giống những chiếc váy mà mấy đứa công chúa trên ti vi hay mặc.

Jane túm lấy váy, xòe rộng ra hai bên, xoay vòng. Cô ấy cứ xuýt xoa khen nó đẹp; còn tôi thấy nó cũng bình thường thôi, cái váy ấy hơi diêm dúa quá. Lỡ đang đi trên lễ đường, vấp phải váy ngã, rồi rách cả váy ra, không phải sẽ rất đáng tiếc à?

- Ờ đẹp quá đi mất! – Tôi nhại lại giọng điệu của cô ấy, rồi đứng dậy, đẩy cô ấy vào phòng thay đồ - Chọn cái này nhé, mặc lại đồ đi rồi về nhà ăn cơm.

Mọi thứ đã dần xong xuôi, chỉ đợi đến ngày tổ chức lễ cưới để chúng tôi hoàn tất công việc của mình, để ông yên lòng trước lúc ra đi. Thứ bảy rồi, chỉ còn chưa đầy hai mươi tư giờ nữa là đến thời điểm cả đời có một ấy.

Cả ngày hôm nay Jane cứ đứng ngồi không yên, lo lắng tới lui, suy nghĩ linh tinh đến nhiều cái “lỡ như” có thể xảy ra trong lễ cưới. Tôi lại chẳng có cảm giác gì, cứ như mai vẫn là một ngày bình thường, thậm chí còn bình thường hơn những ngày bình thường ý chứ.

Ông cùng Kha đi đâu cả buổi chiều. Trước khi đi ông đã dặn mọi người đừng lo, ông chỉ đi hóng gió chút thôi, vậy mà mãi không chịu về. Đến tối mịt, tầm chín giờ gì đó, ông mới xuất hiện, vẻ mặt vui tươi, tràn đầy sức sống. Vậy là ông có chuyện gì vui rồi.

Ông phải ngồi xe lăn bởi chân ông khá yếu, vì thế mới cho Kha đi cùng. Hai người họ đẩy nhau đi một vòng công viên, sau đó Kha bị một thứ gì đó thu hút (chị ta không chịu nói là bị mất tập trung bởi cái gì), bỏ quên mất ông. Bọn trẻ con thấy ông già ngồi xe lăn thì lấy làm thú vị, tranh nhau đòi được đẩy xe cho ông. Nhưng bọn nó là con nít, chỉ biết ham vui, chơi chán rồi bỏ; chúng mệt và để ông một mình ở trong cái công viên to đùng, lúc ấy cũng đã là hoàng hôn, bóng người cũng vãn dần, chẳng ai đứng lại giúp ông. Tự dưng lúc đó có một thiên thần đi tới, ông bảo đó thật sự là một thiên thần đáng yêu. Bởi vì thiên thần thì phải tỏa sáng, mà người đó lại tỏa sáng... Thiên thần của ông có bàn tay nhỏ bé, nó nắm lấy tay ông và ngồi xuống trò chuyện cùng ông.

Thiên thần hỏi han sức khỏe của ông, khuyên ông nên lạc quan, trách ông vì tối muộn rồi còn một mình ở ngoài. Thiên thần tâm sự nhiều điều với ông, rằng cô ấy rất thích một người, nhưng người ấy sắp đi xa, về một nơi chắc chắn không có cô ấy. Cô ấy nói nơi đó là bến đỗ thích hợp và hoàn hảo nhất dành cho người kia, đáng lẽ cô nên nhẹ lòng mà để người ra đi. Nhưng trong tim cô ấy nảy lên một mầm giống ích kỉ, khiến cô ấy muốn níu giữ người kia ở lại, bởi người kia là giấc mơ của cô ấy từ rất lâu rồi. Tuy vậy thiên thần cũng khó có thể nói với người đó những suy nghĩ của cô, có lẽ vì sự ảnh hưởng của bến bờ kìa quá lớn. Cô ấy dốc hết bầu tâm sự ra với ông – một người xa lạ, giống như một đứa trẻ ngồi than phiền với bất kì ai chúng gặp về những điều khiến chúng buồn bã vậy.

Ông đã khuyên thiên thần rằng, hãy biết nắm giữ lấy tình cảm của mình, đừng để một lần lỡ buông tay mà cả đời sau hối hận. Tôi thấy ông nói thế rất đúng lắm đấy nhỉ? Tôi cũng mong cô gái ấy có thể kéo lại hạnh phúc cho bản thân mình.

Ông và tôi ngồi trong phòng khách, không nói gì nữa, cả căn phòng chìm trong im lặng. Tôi cứ miên man nghĩ tới câu chuyện của cô gái trong công viên, chắc cô ấy ngốc lắm, đáng ra phải bằng mọi cách níu giữ tình yêu của mình chứ!

- Minh này. – Ông thở dài, giọng nhỏ nhẹ - Có lẽ là cháu cũng nên có được hạnh phúc thực sự.

- Dạ? – Tôi giật mình nhìn ông. Ánh mắt ông lấp lánh, khuôn mặt mang vẻ buồn phiền. – Thôi muộn rồi, ông lên đi ngủ đi ạ. Mai còn có sức mà dự đám cưới của cháu trai.

- Ừm.

Tôi dìu ông lên phòng nghỉ, rồi về phòng, nằm phịch xuống giường. Ý ông là gì vậy?

Đồ cưới mua về còn chưa thử. Nhìn qua đã thấy không thoải mái.

Tôi chằm chằm nhìn lên trần nhà. Giá mà ngày mai không có đám cưới nhỉ, Chủ Nhật phải tranh thủ ngủ nướng mà. Hoặc là lễ đường tự nhiên bốc cháy, lễ cưới bị hoãn lại chẳng hạn... Ôi tôi bị điên à, nghĩ linh tinh quá!

Thôi, ngủ vậy.

Tôi vẫn chưa gửi thiệp mời cho Mũ Trắng. Liệu Jane có mời Mũ Trắng đến dự không nhỉ? Tôi vẫn còn bực mình với Mũ Trắng lắm, vì cô ấy mà tôi mới nóng nảy kết hôn với Jane. Tốt nhất là mai cô ấy đừng có đến, nếu không... chắc tôi sẽ tức đến mức hủy luôn cả đám cưới luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play