Ban nãy còn luyến tiếc tiện nghi nơi đây, bây giờ bỗng muốn về Việt Nam, thật nhanh.
Việt Nam sau năm năm vẫn như vậy, ồn ào và mất trật tự. Tôi đã hi vọng
những con đường sẽ được tu sửa một cách triệt để, ít ra là đường đến sân bay. Ổ gà, ổ voi đầy rẫy trên các đường lớn, đi taxi mà cũng nẩy lên
nẩy xuống. Hệ thống đường xá xuống cấp còn kinh khủng hơn trước khi tôi
sang Hàn Quốc, thảo nào nguồn vốn đầu tư vào Việt Nam đang càng ngày
càng giảm sút đến thê thảm. May mà ông tôi là một người yêu nước, biết
nghĩ về nơi quê hương này, nên mới không ngại rót tiền vào Việt Nam để
kinh doanh – cái theo tôi thấy là nguy cơ lỗ rất cao, có khi vốn cũng
không hoàn lại được.
Trụ sở của Minh Minh tại Việt Nam cũng hoành tráng không kém gì Minh
Minh Hàn Quốc. Diện tích lớn, mặt bằng sáng sủa, lại gần khu vực trung
tâm, gần nhà nữa. Thế là có thể đi bộ đi làm, tiết kiệm tối đa tiền xăng xe (tôi chỉ biết lái ô tô, nhưng với tình hình đường bộ ở đây, đi ô tô
chỉ tổ hỏng lốp ==”).
Căn hộ của tôi không quá to, thuộc dạng khá so với những ngôi nhà xung
quanh. Vậy cũng tốt, không nên nổi bật quá, sẽ bị trộm cắp dòm ngó, rất
mệt.
Jane sẽ ở cùng với tôi, tiết kiệm mà. Cái lợi của việc ở chung nhà với
Jane thì nhiều vô số số. Ví dụ như Jane là một cô gái đảm đang trong
việc bếp núc, tay nghề có thể xếp cùng hàng với Ka và Kha; cô gái này
còn có một thói quen vô cùng kì lạ, đó là ăn xong luôn tự động thu dọn
bát đĩa đem rửa, rồi lau dọn nhà bếp tới khi chỗ nào chỗ nấy sáng choang mới thôi. Việc ăn uống, rửa bát là quan trọng nhất, đã có cô ấy lo.
Jane không chịu được bẩn, cô ấy cực kì kì thị những thứ gì bị bẩn; vậy
nên quần áo của tôi, nếu bị bẩn, chỉ cần vứt ra trước cửa phòng cô ấy,
kiểu gì cô ấy sẽ làu bàu nhăn mặt bê chỗ quần áo đấy đi giặt là sạch
tươm. Nói chung là, mọi sinh hoạt của tôi, đều có cách để đẩy cho Jane
lo liệu. Cô ấy có thể coi như là một cô ô-sin bé nhỏ ^^.
Đến Minh Minh, đầu tiên mọi người tham dự cuộc họp, đại khái là để khai
trương trụ sở tại Việt Nam, rồi giới thiệu người này với người kia,
trọng điểm là đợi fax của ông để xem vị trí của mọi người thế nào.
Nhìn sơ qua thì trong cuộc họp hôm nay có khoảng ba mươi người, chủ yếu
là những người có chức vụ cao ở bên Hàn Quốc, được đầu quân sang đây với hi vọng xây dựng Minh Minh phát triển mạnh mẽ hơn. Trong một tháng tới, sẽ có một đợt tuyển nhân sự lớn trên địa bàn, hình như chỉ tiêu cũng
khá cao. Không biết lao động trí thức ở Việt Nam có đủ chất lượng và số
lượng không nữa.
Tôi đang nghĩ, tôi là cháu của ông, có lẽ nào ông sẽ đưa tôi lên làm
Tổng? Như thế thì mọi người sẽ nghĩ rằng ông thiên vị, sẽ không coi
trọng tôi mất. Mong ông suy tính cho kĩ, tôi thấy trình độ của tôi đưa
lên làm Tổng thì hơi quá, Phó Tổng thì còn tạm được...
Và cái gì đến cũng đến, bản fax chậm rãi xuất hiện.
Tôi làm việc tại phòng nhân sự, phó phòng. Đúng là ngoài dự tính _ ___!
Kinh dị hơn, các bạn biết đấy, Trưởng phòng lại là Jane. Chưa bao giờ
tôi tính tới chuyện sẽ làm việc dưới trướng của Jane – cô ấy rất kinh
khủng. Bình thường tâm trạng cũng biến hóa khôn lường, nóng lạnh khó
đoán; lúc nói chuyện cười đùa thì vô cùng thoải mái và thu hút, nhưng
một khi đã dính líu tới công việc là cực kì chuyên tâm, nghiêm khắc, như một bản sao - xinh đẹp - của bác Kim. Chỉ cần khẽ làm phiền Jane thôi, sẽ tức khắc lãnh trọn ánh nhìn nảy lửa, ghê rợn từ cô ấy, đôi khi đen
đủi còn bị sút vào mông ==”.
Hơi thất vọng một chút, là con trai mà phải đứng dưới con gái, nhưng tôi cũng quên ngay, vì chẳng thể trách cô ấy được. Jane có vẻ biết làm việc hơn tôi, cô ấy cũng làm ở Minh Minh lâu hơn, cơ cấu nhân viên chắc cô
ấy cũng nắm rõ hơn, chức Trưởng phòng để cô ấy làm không có gì là không
phù hợp. Vả lại, tôi không được phép có ý kiến, bữa ăn của tôi phụ thuộc vào Jane, quần áo của tôi cũng thế...
Ông gửi thông báo, yêu cầu toàn bộ nhân viên tự tổ chức một chuyến đi du lịch, chi phí không thành vấn đề. Chuyến du lịch này là để xoa dịu mọi
người – những nhân viên ưu tú – vì phải chuyển công tác từ một môi
trường làm việc tốt đẹp như Hàn Quốc để sang đây. Quả nhiên, ai nấy nghe được thông báo này, đều hò hét, rống hú loạn cả công ty, tâm trạng hưng phấn ngời ngời. Hàiz, mới mở trụ sở, đến nhân viên còn chưa tuyển đủ số lượng, đã lo tính việc vui chơi thư giãn. Mấy cái con người này, đáng
thất vọng ghê! Các người hãy nhìn Jane đi, đọc thông báo mà không hề lạc giọng kích động, thần thái bình tĩnh tự nhiên, lại còn ngay ngắn ngồi
vào chỗ làm việc vô cùng chăm chỉ. Cô ấy đúng là một hình mẫu lí tưởng
cho vị trí “nhân viên của tháng”.
Tôi tự động bê mông mình đặt xuống ghế, vùi đầu vào đống giấy tờ. Tôi cũng nên xây dựng cho mình một hình tượng...
Anh chị em trong công ty đã đi đến quyết định cuối cùng, họ đăng kí một
gói đi biển hai ngày, tại một bãi biển mới được khai thác, nên giá cả
cũng ưu đãi. Ham vui, nhưng vẫn biết nghĩ cho ngân sách, đúng là những
nhân viên có lương tâm.
Đến biển. Bờ cát trắng và mịn, sáng lên dưới ánh nắng vàng ươm, lấp lánh như được trải bằng kim cương. Nước biển cực xanh trong, nhìn mát lành
đến dễ chịu. Chà, một nơi thật là đẹp, lại còn tiết kiệm, đúng là thiên
đường nghỉ mát mà.
Tôi bê ghế và dù tới vị trí khá thoáng đãng, ít người qua lại. Trải hết
mọi thứ ra, thư thái thả mình xuống, đeo kính râm, nghe nhạc. Sexy and I know it, khụ khụ, hài ghê ^^!
Tự nhiên trời lại râm rồi.
Earphone trên tai bị giật tung ra, kèm theo đó là tiếng lầm bầm man rợ:
- Sao cậu lại ở đây hưởng thụ một mình, Minh thối!
Tôi hạ thấp kính, nhướn mày nhìn Jane, định mở miệng trách cô ấy, dù gì
đây cũng là nơi công cộng, cần giữ ý cho tôi, không nên gọi tôi là “Minh thối”. Môi cô ấy dẩu lên, mũi chun lại, mày cau có, chẳng có chút đáng
yêu gì cả. Con gái phải luôn cười tươi mới xinh chứ, nhỉ?
Ê, cô ấy ăn mặc kiểu gì thế @@? Bikini hai mảnh gợi cảm, diện tích che
chắn được giảm thiểu đến mức thấp nhất, chỗ lồi chỗ lõm, cong cong uốn
lượn... Mái tóc dài được buộc không cẩn thận, nhìn hơi rối nhưng rất bắt mắt. Làn da trắng hồng không một tì vết, hai vai nhỏ nhắn,... thậm chí
đến cái rốn cũng rất đẹp. Híc, tôi nghĩ gì thế này, nhìn cái rốn của cô
ấy, nó không lồi lồi như rốn của tôi; chắc ngày xưa ông đỡ đẻ cho tôi là kẻ nghiệp dư, có cái rốn mà cắt cũng chẳng được đẹp bằng người khác
=’=.
Jane thấy tôi nhìn chằm chằm (có lẽ mặt tôi khi đó biểu cảm rất “dê” T.T), bất giác đỏ mặt, ho lên một tiếng:
- Khụ khụ, nhìn cái gì ghê thế?
- Rốn – Tôi vẫn vẩn vơ với cái suy nghĩ kia.
- Cái gì? – Jane nhìn tôi khó hiểu.
- À không. Cậu mặc bikini đẹp đấy! – Tôi vội lắc đầu, cười hề hề.
- Cậu cũng thấy thế à? – Jane đứng bật dậy, ngó lại bản thân một lượt, mỉm cười hài lòng.
- Ừm, rất là đẹp – tôi gật gù, tỏ vẻ chắc chắn – Đi ra chỗ khác chơi đi - rồi thoải mái nằm xuống tiếp tục nghe nhạc.
Jane hậm hực “hứ” lên vài tiếng, cô ấy rất hay tỏ thái độ này với tôi,
cứ như trẻ con =”=. Lầm bầm vài câu, tôi không thèm phản ứng, thế là cô
ấy chán, phủi mông bỏ đi, không quên đạp vào cái ô che nắng của tôi, làm cho nó ngã kềnh ra. Khiến tôi phải vận động cái thân lười biếng, bò dậy để dựng cái ô lại. Đúng là đồ Jane dở hơi!
Trời lại nắng. Tôi đã cảm thâý làn da có sự biến đổi rồi đây, hà hà, chỉ sau hai ngày thế này chắc chắn tôi sẽ có một skin rám nắng, hoàn hảo
như mấy lão trên quảng cáo. Tên béo Hoàng Quân kiểu gì cũng ghen tị cho
xem.
Bên cạnh tự dưng rất ồn ào. Bực mình ghê, nghỉ ngơi một chút cũng không yên >”
Tôi giật phăng cái kính râm ra, nhìn quanh. Đám đồng nghiệp đã kéo sang
nơi thoáng đãng của tôi, hò hét, cười đùa. Mấy bố trẻ thì bày đặt chơi
bóng chuyền, kĩ thuật phát bóng cơ bản còn không biết; không sợ làm xấu
mặt công ty sao?! Mấy mẹ cũng làm trò, giả vờ ngây thơ, mặc bikini hở
hang ra đây để xây lâu đài cát. Nhìn bọn trẻ con ở bên kia đi, xem lâu
đài của chúng nó đẹp đến thế nào, các người già như thế còn không bằng
chúng, các người đang xây cái nhà xí à?
Một số cô gái năng động – những thành viên xinh đẹp (hiếm hoi) nổi trội
của công ty – trong đó có Jane, cùng nhau lao thân xuống, vẫy vùng trong làn nước xanh. Tôi thấy như thế thật lố bịch, họ không biết mệt và nóng là gì ư? Có vài tên trai trẻ ở gần đó, nhìn đám năng động kia với ánh
mắt si tình, ái mộ. Một anh còn can đảm tiến lại gần, bắt chuyện với
Jane. Không hề có chút cảnh giác nào cả, Jane cứ thoải mái trò chuyện
với tên đó, như đã thân quen lắm, lại còn cho cả số điện thoại =”=. Đợi
đến lúc bị lừa bán sang Trung Quốc mới sáng mắt ra, Jane nhé! Tôi nói
bao lần rồi, là con gái mà cô ấy chẳng bao giờ giữ ý tứ gì cả, cái gì
cũng phô ra hết...
Tại sao đám người kia không thể được như tôi, nằm ngoan ngoãn tắm nắng
vì một làn ra đẹp đẽ cho tương lai? Chốn nghỉ dưỡng đã bị xâm phạm, tôi
chép miệng đứng dậy, gấp ghế lại, tính đi tìm một vị trí khác khả quan
hơn. Nhìn xuống đất, có một cái cần câu. Dở hơi, ai lại đem cần câu ra
đây để thế này =”=.
Tiện tay, tôi cầm luôn. Cũng có dự định sẽ đi câu vào ngày mai, bây giờ tự nhiên nhặt được một cái cần, đỡ tốn tiền mua cái mới.
Tự tin sải đều chân với cái cần câu cầm tay và cái ghế gấp kẹp nách,
nhưng mới được vài bước, Jane đã phát hiện ra “kẻ đào tẩu” khỏi cộng
đồng – là tôi – liền gọi:
- NGUYỄN NHẬT MINH! Lại định đi hưởng thụ một mình à?
Tôi giật giật khóe môi. Khiếp, người gì mà tinh ý thế T3T!
Anh chàng đang ve vãn Jane thấy cô ấy hét lớn, khuôn mặt cau có, liền
hoảng sợ. Anh ta cũng rất thông minh đấy chứ, có thể cảm nhận được Jane
là một tên con gái nguy hiểm, nhẹ nhàng biến đi.
Tôi nặn môi thành một đường cong thân mến nhất, hơi quay đầu:
- Tớ đi câu, Jane yêu quí cứ tiếp tục chơi đi!
Tôi vẫy vẫy tay, rồi nhanh nhẹn bước thật khẩn trương, cô ấy có gọi cũng giả vờ không nghe thấy. Mệt thật, muốn yên tĩnh một chút cũng làm phiền _ __!
- ĐỒ NGỐC, Ở ĐÂY LÀM GÌ CÓ CÁ CHO CẬU CÂU!
Ai biết được đấy...
- ĐỒ NGỐC, Ở ĐÂY LÀM GÌ CÓ CÁ CHO CẬU CÂU!
Ai biết được đấy...
Tôi đã tìm được! Nơi này địa thế thuận lợi, cát vàng thơ mộng, sóng vỗ
vào bờ đều đều. Đặc biệt nhất là xung quanh không có một mống người,
đằng sau chỉ có một lớp dừa dày, phía trước nước biển mênh mông, tuyệt
đối bình yên. Mấy cái ông qui hoạch đất đai ở Việt Nam đúng là làm việc
không có trách nhiệm, qui hoạch không triệt để, vì lí gì lại không hề
động tới chốn thiên đường này chứ? Bảo sao ngành du lịch biển của Việt
Nam, hút khách thì cũng có hút, nhưng phát triển thì không hề, luôn dậm
chân tại chỗ! Có lẽ sau này tôi nên định hướng cho ông mở rộng sang lĩnh vực du lịch, khai thác tinh vi những thuận lợi của bãi biển này, chắc
chắn thu lợi sẽ rất cao. Rồi Minh Minh sẽ trở thành tập đoàn đa thương
hiệu.
Vấn đề này, cần cả một tổ làm dự án ấy chứ! Tôi liền tự sướng về bản thân một chút.
Khà khà, tôi đã khai quật được cả một vùng đất hứa.
Mặt trời vẫn còn hăng hái chiếu ánh nắng gay gắt xuống. Tôi tranh thủ
dàn trận, trải ghế, kéo ô, đặt chiếc cần câu sang bên rồi nằm phịch
xuống. Thở dài vài cái lấy cảm xúc, rồi từ từ tôi chìm vào giấc ngủ.
Mà... nóng quá, không tài nào ngủ được >”
Sau khi thỏa mãn, tôi đạp chân vào cát vài phát, đứng dậy quay về ghế
ngồi. Vừa đặt lưng xuống, bất giác nhìn về phía xa. Một kẻ “ngoại lai”
xâm nhập vào vùng biển của tôi. Kẻ đó hì hục bơi, động tác bơi thực hiện rất đẹp, tuy nhiên hắn ở khá xa, tôi nhìn cũng không rõ. Hồi xưa tập
bơi, tôi cũng được khen là thiên tài, nếu chịu khó đầu tư, có khi bây
giờ tôi không làm kinh tế đâu, tôi phải trở thành vận động viên bơi lội
cỡ Thế giới rồi ý. Lâu lắm không bơi, mấy động tác chỉ còn nhớ sơ sơ...
Tôi nhìn kẻ ngoại lai, ngồi thẳng dậy, vươn tay như kiểu đang bơi. Ồ,
đúng rồi, động tác này ngày xưa mình cũng được học, xem hắn làm có vẻ
không bằng tôi hồi trước...
Kẻ ngoại lai dừng lại, hít một hơi lớn, lặn xuống. Chà, anh bạn này can đảm phết, vùng nước ở xa thế kia, chắc cũng khá sâu...
Năm phút sau, kẻ ngoại lai vẫn không hề ngoi lên. Khủng quá, đúng là siêu nhân!
Bảy phút, mặt nước vẫn gợn sóng đều đều, kẻ kia vẫn đang ở trong làn nước đó. Hình như là có gì đó không ổn.
Tôi có xem nhiều phim, trong đó các nhân vật khi mãi không ngoi lên mặt
nước, thì một là người đó bị chuột rút, hai là là cố tình tự tử, ba là – thật bi thương - bị ngột thở chết luôn rồi. Động tác bơi đẹp như thế,
nên cống hiến cho thể thao nước nhà, nếu chết đi sẽ thật uổng phí.
Tôi vội bật khỏi ghế, đến kính râm còn không kịp bỏ ra, nhanh chóng nhảy xuống nước. Cứu người, ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi, sau này được
tuyên dương trên báo chí, công ty sẽ được biết đến rộng rãi hơn... =”=
Vừa sải được mấy nhịp, tôi thấy có điều không ổn. Đã lâu không bơi, lại
còn chưa khởi động trước khi xuống nước, cái chân tự nhiên đau như bị
bóp chặt. Khốn khiếp, chuột rút, tưởng chỉ có trên phim thôi chứ!
Đầu óc rối tung lên. Phải bình tĩnh; nhưng mà đầu nhức kinh khủng, như
bị búa bổ. Toàn thân rã rời, nước lạnh thấm vào da thịt. Tôi chìm dần
xuống, nhịn thở không nổi nữa rồi. Đừng nói cuộc đời tôi sẽ kết thúc một cách lãng xẹt thế này chứ?!
Bị bao vây bởi toàn nước là nước, tôi cảm nhận mình như đang mê sảng.
Tôi nhìn thấy ngày đầy nắng mùa khai giảng, tôi bắt đầu nhập học. Tiết
tập trung đầu tiên, đến muộn nhất, lớp học đã kín chỗ, chỉ còn đúng một
ghế trống duy nhất, bên cạnh là một bạn nữ đáng yêu nhất mà tôi đã từng
gặp. Mắt sáng và tròn, khuôn mặt thanh tú, hai gò mà hồng hồng xinh xắn. Mái tóc nâu sẫm, chỉ ngắn gần đến vai, không phải tomboy, rất nữ tính.
Cô ấy cười với tôi, hỏi tôi cũng học lớp này à, rồi còn kéo gọn cặp lại, vui vẻ bảo tôi ngồi cùng. Một cô bạn gái cởi mở...
Tôi nhìn thấy ngày mưa rào cuối hạ, tôi đi đường không cẩn thận bị té
ngã trên đường. Xấu hổ là những gì thoáng qua trong tôi khi ấy. Rồi
thiên thần xuất hiện, lon ton chạy tới, vứt cả ô xuống đất để dùng đôi
tay bé nhỏ đỡ tôi đứng dậy. Mưa to đem theo sương dày đặc, nhưng nụ cười của cô ấy vẫn tỏa sáng, đánh lửa cho một cái cảm giác gì đó trong tôi
cháy lên. Cô bạn gái thánh thiện...
Tôi nhìn thấy giờ ra chơi hôm đó, người con gái xinh đẹp ngồi cạnh liên
hồi than phiền về môn nghề “khó nhăn răng”. Cô ấy chớp chớp đôi mắt, dễ
thương vô cùng, khiến tôi ngơ ngẩn gật đầu lia lịa ngay sau khi cô mở
lời nhờ tôi rút sợi – bài tập về nhà – cho cô ấy. Cô bạn gái tinh
ranh...
Tôi nhìn thấy máu trên ngón tay, lúc tôi sơ ý cắt lệch đường vải. Cứ sợ
cô ấy sẽ mắng tôi vì làm hỏng bài tập về nhà của cô ấy, nhưng không. Cô
ấy hốt hoảng nâng tay tôi lên, dí sát mắt vào nhìn, xót xa hỏi thăm tôi
“có đau không?”, còn sợ tôi bị uốn ván gì gì nữa,... Tôi không đau đâu,
nhưng vẫn nói có; thế là cô ấy càng thêm bối rối, nhìn lên tôi tỏ vẻ hối lỗi, rồi lại nhìn xuống ngón tay xuýt xoa. Tôi cười, cô ấy bực mình nói tôi bị điên, đau mà còn “nhăn nhở”. Cô ấy còn chu môi ra, thổi thổi vào vết rách ở ngón tay rất nhẹ nhàng. Môi cô ấy gần ngón tay tôi đến mức,
tôi còn cảm nhận được rằng cô ấy sẽ chạm môi vào đó. Cô bạn gái đáng
yêu...
Tôi nhìn thấy bản thân mình, hí hửng ngồi lên kế hoạch tán tỉnh một
người. Lên mạng tìm thông tin, tham gia forum để hỏi thăm kinh nghiệm
của các “bạn ảo”; rốt cuộc là hầu hết kế hoạch đều thất bại triệt để.
Nhưng người ấy vẫn cười xinh, vẫn quấn quít với tôi, còn tham gia vào
cái trò chơi vớ vẩn mà tôi vô tình phịa ra... Sau đó, lại rất vô tình,
tôi và cô ấy trở thành một đôi.
Tôi nhìn thấy cái đầm trắng có gắn nơ xanh ở ngực trái, nhìn thấy tóc
ngắn bay nhè nhẹ theo làn gió. Những hình ảnh duyên dáng cuối cùng của
cô ấy...Mà không, cô ấy mặc đồ ngủ, ăn cháo tôi mua, đó mới là hình ảnh
đáng yêu nhất.
Tôi chết trong nước, còn cô trước kia chết trong ngọn lửa. Thật buồn cười...
Tôi nhìn thấy, Tú Anh, đang tiến tới...
Mọi suy nghĩ trong đầu đều tắt ngúm. Tôi mất dần ý thức...
Toàn thân rã rời, không thể cử động được. Hình như là tôi đang nằm trên bãi
cát ven biển, bởi tôi có thể nghe thấy tiếng sóng nhè nhẹ vỗ vào bờ, có
thể cảm thấy cát mịn đang bám víu ở dưới lưng... Mấy cơn gió thoảng qua, đem theo hơi nóng và mùi của biển.
Mùi của biển ư? Từ bao giờ mà biển lại có được cái mùi hương vừa thanh khiết, vừa lôi cuốn đến vậy?
Đầu tôi nặng trịch, không còn đủ khả năng và sức lực để ra lệnh cho bất
kì cơ quan nào khác. Tôi chẳng nể nâng nổi mí mắt lên. Tôi biết tôi đang tỉnh, nhưng cả cơ thể đều đang trở nên vô dụng...
Mùi của biển dần rõ ràng hơn nhiều, vô cùng êm dịu. Nó quấn quít xung
quanh tôi, nhẹ nhàng xông vào mũi, khiến trái tim lẫn bộ óc cùng cảm
thấy cực kì thoải mái. Mùi của biển cảm nhận được sự thích thú của “hai
ông trùm” trong người tôi, thế là nó cả gan tiến sâu hơn, mở ra một vài
hình ảnh rất thân thương đã được cất giấu kĩ lưỡng trong những ngăn cao
nhất của não bộ...
Sáu năm trước, vào cái hôm đi núi ấy, cô hậu đậu vấp phải hòn đá lớn,
ngã lăn ra đất. Chân bị trẹo, cô đã đau đớn đến mức khóc òa lên như một
đứa trẻ tội nghiệp mới bị tổn thương. Tôi cõng cô về trại, cái vòng tay
của cô bên cổ tôi, phảng phất một mùi thơm lành đáng yêu, hệt mùi của
biển...
Thi học kì lớp Mười, cô bất ngờ vì được tới chín điểm môn Anh văn – môn
học mà cô “í ẹ” nhất. Cô vui sướng không còn biết trời đất gì nữa, hò
hét cùng lũ bạn, làm loạn một góc lớp, ôm hết bạn gái này đến bạn gái
nọ. Tôi vô tình đi ngang qua lúc đó, vô tình “bị ôm” luôn. Trong giây
phấn khích ấy, người cô lại phát ra thứ mùi hương thanh dịu kia, thứ mùi khiến tâm hồn cũng như trái tim tôi lâng lâng khó tả...
Cô ấy mặc đồ ngủ đáng yêu, dựa lưng ngồi trên giường, giương mắt nhìn
tôi bê bát cháo nóng hổi tới. Bởi cô ấy bị ốm, do không có tôi chu cấp
áo mưa, do không có tôi nhắc nhở cô đội mũ... Đứng bên cạnh nhìn cô ăn,
không những được mãn nhãn vì vẻ hấp dẫn của cô trong áo ngủ lệch vai,
lại còn được tận hưởng bầu không khí thơm dịu tỏa ra xung quanh cô,
trong lành hơn cả hương nắng ban mai...
Tôi bị cuốn theo dòng hình ảnh đang ngập úng cả vùng đầu, chỉ đến khi mà mùi của biển kéo tôi ra bằng một động thái... rất dễ chịu. Mùi của biển dùng cái gì đó mềm mại lại ấm áp, vuốt ve khuôn mặt của tôi. Sự tiếp
xúc chậm rãi và nhẹ nhàng đó khiến trái tim tôi đập chậm mất mấy nhịp.
Tôi thậm chí không dám thở bình thường nữa; chỉ sợ rằng lỡ tôi thở mạnh
quá, mùi của biển sẽ bị thổi bay đi mất.
Mùi của biển tiến sát tới khuôn mặt của tôi, càng lúc càng nồng nàn. Nếu là một vài phút trước, nó giống liều thuốc mê, ru ngủ toàn bộ các bộ
phận bên trong cơ thể tôi, trừ con tim, làm cho chúng tê liệt. Còn bây
giờ, cái thời điểm mà tôi còn dường như cảm nhận được cả sức sống và hơi thở từ mùi của biển đang ve vãn khứu giác của mình, cái thứ hương thanh khiết ấy lại trở thành loại thuốc kích thích vô cùng mạnh mẽ, làm toàn
thân tôi nóng ran, trái tim hoảng hốt đập liên hồi.
Đầu óc tuyệt đối trống rỗng.
“Nhận nhầm người thôi...”
Kèm theo tiếng thở dài đáng thương, đó là lời cuối cùng, cũng là lời duy nhất mà mùi của biển nói. Sau đó, sự ấm áp mềm mại rời khỏi nơi gò má,
mùi của biển dần nhạt đi, rồi hòa vào cùng với mùi không khí nhạt nhẽo,
vô vị.
Tại sao nó đi mất vậy? Có phải do tôi thở quá mạnh không? Mùi của biển
ơi, hãy quay lại đi, ta sẽ thở thật nhẹ, thật khẽ thôi... Thậm chí, nếu
mi muốn, ta hoàn toàn có thể cho ngừng ngay cái trò hô hấp đáng ghét này lại...
Đừng rời xa ta mà...
Tôi cố giữ nhịp thở đều đều, chậm chạp. Rồi rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Có một thứ mềm mềm, vỗ nhẹ vào bên má tôi. Mùi của biển quay lại đó ư?
Không. Thứ mềm mềm ấy chắc chắn là bàn tay. Lực vỗ càng lúc càng lớn, má đã có chút cảm giác đau rát. Mùi hương mà mũi tôi thu nhận được, không
giống mùi của biển một tí nào. Bởi tôi biết rõ, mùi hương quen thuộc
này, là “mùi của Jane”.
- Rốt cuộc cậu có chịu tỉnh không đây? – Jane dừng việc đánh thức tôi,
giọng hầm hừ (tôi nghe giọng cô ấy có nét hao hao tiếng thú gầm T3T).
Bình thường, nếu tôi dậy muộn, ông sẽ sai Jane đi gọi tôi dậy, và “vuốt
má” là cái cách khủng bố ghê rợn nhất mà tên khủng bố này hay áp dụng
cho tôi. Một khi đã dừng lại, tức là đang dồn lực cho một cái “vuốt má”
kinh hoàng, còn gọi là đòn chí mạng – cú quyết định.
Vô vàn đáng sợ, đó là điều đầu tiên tôi ý thức được. Rất nhanh chóng,
các xung thần kinh được truyền tới khắp cơ thể. Tôi cọ quậy cơ thể, nhức nhối và mỏi quá!
Từ từ mở mắt, cái thứ đang lù lù trước mặt tôi là cái bản mặt đắc chí
của Jane. Nếu bạn ở đây, vào lúc này, bạn có thể thấy trên khuôn mặt
xinh đẹp kia đang viết lên một dòng chữ cực kì nhảm nhí “Biết ngay là
kiểu gì cậu cũng phải dậy mà”.
Tôi đang ở trong phòng khách sạn; tại sao tôi lại ở đây được? Rõ ràng
tôi đang nằm nghỉ ngơi bảo dưỡng làn da trên bờ biển cơ mà? Còn có kẻ
ngoại lai, và chuột rút,...
- Đần mặt ra đó làm gì? – Jane vẫy vẫy tay trước mặt tôi – Cậu vẫn chưa
tỉnh hả? – rồi cô ấy giơ cao tay lên, xoay người 15 độ, vào đúng tư thế
“chuẩn bị tát” _ __!
Tôi hốt hoảng lắc đầu: - Tỉnh, rất tỉnh, CỰC KÌ TỈNH! – Nhìn quanh căn
phòng khách sạn cao cấp, anh bạn cùng phòng với tôi không có ở đây – Này Jane, sao tớ lại ngủ trong phòng được?
Jane bĩu môi, mặt hơi vênh lên. Thái độ gì thế =”=?
- NGỦ Á? Tớ còn tưởng cậu chết ngỏm củ tỏi rồi ý chứ! Nằm dạng háng mê
man trên đất tự trị của dân địa phương, may mà tớ phát hiện sớm, không
thì người ta bỏ tù...
- Jane – Tôi vội ngắt lời – là người phát hiện ra tớ à?
Jane nhướn mày nhìn tôi, từ từ gật đầu.
- Vậy cậu có thấy mùi... à không, có thấy ai ở quanh đó không?
Mắt cô ấy sáng lên. Jane cao giọng: - Thì tớ đang nói mà! Cậu không phải lo, nhờ tớ phát hiện sớm, không có ai biết cậu xâm phạm đất cấm đâu.
Cô ấy nào có hiểu ý tôi. Rõ ràng mùi của biển đã ở đấy, bên cạnh những
con sóng rì rào, dùng sự thanh dịu khiến trái tim tôi rộn ràng, làm đầu
óc tôi đến thời điểm này vẫn còn rất mơ hồ, mụ mị,...
Jane búng tay: - Ê, Minh thối!
Tôi giật mình nhìn Jane, mỉm cười: - À, không sao. Ai dạy cậu nói tớ
“nằm dạng háng” thế hả? – Giờ tôi mới nhớ ra, ban nãy cô ấy nói tôi
“dạng háng mê man”, giọng điệu còn có phần mỉa mai, không vừa tai chút
nào. Jane bình thường làm gì biết nói như thế này.
- Anh Trường phòng Kế hoạch, lúc tớ gọi anh ấy đến để khiêng cậu về...
A, anh Trường đã bảo là mời tớ đi ăn hải sản – Khuôn mặt Jane lấp lánh
ánh cười vui vẻ, đôi mắt cong lên thành một đường xinh đẹp – Anh Trường
thật là lực lưỡng cao to, đẹp trai nữa. Tình duyên lận đận của tớ đã đến lúc nở hoa rồi, tớ đi đây, cậu cứ tiếp tục đi!
Hớn hở tới lui xong xuôi, Jane nhảy chân sáo ra khỏi phòng, điệu bộ rất
buồn cười. Lão Trường bên Kế hoạch mà đẹp trai cao to gì, tôi còn cao
hơn lão, chỉ hơi gầy chút thôi. Những thứ Jane mới nói, nghe... dở hơi
kinh >”
Phải, tôi bị say nắng, mùi của biển, cái mềm mại, hoàn toàn chỉ là ảo
giác. Chuột rút, thì sao nào, có thể sóng biển đã đưa tôi vào bờ an toàn lắm chứ! Jane là người cứu tôi, khỏi người dân bản địa, đó là tất cả
những gì đã diễn ra.
Trong cơn mê, hầu hết mọi thứ chỉ là hư cấu.
Hầu hết.
Liệu phép màu có xảy ra, biến đây thành câu truyện cổ tích bất hủ của Andersen?
Mùi của biển, có thể hay không là nàng tiên cá trong câu truyện ấy?
Trong cơn mê, hầu hết mọi thứ chỉ là hư cấu.
Hầu hết.
Liệu phép màu có xảy ra, biến đây thành câu truyện cổ tích bất hủ của Andersen?
Mùi của biển, có thể hay không là nàng tiên cá trong câu truyện ấy?
Kì nghỉ kết thúc, ai nấy đều đã có sự mãn nguyện của riêng mình, cũng
đến lúc quay trở lại công ty và lao đầu vào làm việc. Nhiệm vụ được toàn thể đặt lên hàng đầu bây giờ chính là gây dựng vị thế vững chắc ở Việt
Nam cho tập đoàn Minh Minh.
Tôi nhìn Jane, cái con người luôn luôn tận tụy với công việc, tự lên dây cót tinh thần. Tôi là một thằng đàn ông, đúng vậy; mà đã là một thằng
đàn ông thì không được phép để bản thân thua kém một cô gái chân yếu tay mềm. Tôi cần phải làm việc hăng say hơn cô ấy, năng động hơn cô ấy...
Tôi nhìn chỗ hồ sơ trên bàn, nhiều quá đi mất! Không thể ngờ rằng công
ty mới đăng tin tuyển nhân sự trên mạng có ba ngày, thế mà đã có đến cả
nghìn hồ sơ xin việc thế này. Tôi không biết nên nghĩ rằng Minh Minh quá hot, hay nên thấy rằng người dân đất Hà Nội này đang thất nghiệp quá
nhiều nhỉ? Hoặc cũng có thể so sức hút của mức lương tại Minh Minh lắm
chứ? Chúng ta nên học cách suy nghĩ tích cực ^^.
Từng này hồ sơ, chỉ có mỗi mình tôi, và Jane, làm cách nào để duyệt xét toàn bộ đây? Khủng bố nhau à?
Tôi lại len lén liếc về phía “chị Trưởng phòng”. Ái chà, cũng ra dáng
phết đấy chứ. Lưng thẳng một đường, đầu nghiêng hợp lí, hai con ngươi
đảo nhanh, tay cầm tập hồ sơ, xem xét thật sự chăm chú. Thần thái nghiêm nghị, phong thái đĩnh đạc, gần nửa số hồ sơ trên bàn của cô ấy đã được
giải quyết xong. Làm ăn gọn gàng nhanh nhẹn như thế, thảo nào ông coi
Jane như bảo bối.
Đống hồ sơ của Jane, có khi nhiều gấp ba, bốn lần của tôi. Cũng phải
thôi, ai bảo làm Trưởng phòng, tôi mà làm Trưởng phòng thì tôi còn làm
nhiều hơn thế ấy chứ!
Thu tầm mắt, nhìn lại bản thân. Hàiz, tôi còn chưa chạm tay vào một tập hồ sơ nào...
Mới một buổi sáng, xem xong chồng hồ sơ kia, Jane là siêu nhân à @@?
Đừng mất tập trung nữa, tôi lắc đầu vài cái, hít một hơi thật sâu, bắt đầu kiểm duyệt.
Loại.
Loại.
Loại...
Tại sao lại có cả học sinh cấp ba đăng kí xin việc thế này #$^!&3!~@7... Hết sức vớ vẩn!
- Chà chà, Minh à, cậu nhiệt tình quá nhỉ? – Có lẽ do tôi quá chăm chú
làm việc nên không để ý rằng Jane đã đứng đằng sau quan sát từ lúc nào.
Giọng cô ấy cứ mang theo cái điệu mỉa mai, lần này cũng thế, lại còn có
cả chút mùi khó chịu nữa.
- Tớ là người tận tụy với công việc, đâu giống như một số người chỉ biết đứng đó chống nạnh nhìn người khác không chớp mắt – Tôi đáp, không thèm quay người lại. Hiếm khi có dịp được lên mặt với Jane, phải tranh thủ
ngay chứ. Trước giờ toàn tôi nín nhịn, nhún nhường trước cô ấy, bởi vì
cô ấy giỏi hơn, được ông yêu quí hơn, con gái yếu ớt hơn,... thôi; hoàn
toàn không phải do tôi kinh sợ cô ấy. Thực ra cũng hơi sợ một chút, vì
cô ấy có võ mà, nhưng chỉ là sợ một chút xíu xiu thôi...
Jane gật gù, vỗ nhẹ vào vai tôi: - Cần cù mẫn cán là tốt, nhưng không
cần thiết phải tốn thời gian xem xét lại đống hồ sơ mà tớ đã loại bỏ
đâu.
Thế hóa ra đống này là bỏ đi à >”! Thật là nhảm nhí!
Tôi cười hề hề: - Ờ, tớ biết chứ, vậy chúng ta đi ăn trưa thôi nhỉ?
Jane nhìn tôi đầy khinh miệt, sau đó quay gót bước về chỗ làm việc, tắt
máy tính. Tôi đứng dõi theo từng hành động của cô ấy, trong lòng cực kì
phẫn uất. Tại sao cứ cố gắng làm gì là lại be bét thế này? Cô ấy còn
vênh vênh cái mặt lên chứ, trêu ngươi tôi đấy! Tôi đang rất muốn sút cho cô ấy một phát vào mông, sút một cú thật là đau đớn, giống như những
lần cô ấy đá tôi...
Tuân thủ qui tắc làm trai: Không chấp con gái, đặc biệt là gái đẹp.
Chịu đựng thêm một thời gian nữa thôi, phấn đấu được thăng chức, khi đó
tha hồ lên mặt, tha hồ hạnh họe lại cô ấy. Jane à, cậu không biết tớ
nguy hiểm thế nào đâu =v=’’
Phỏng vấn là một chuỗi các hành động hỏi – đáp giữa người phỏng vấn và
người được phỏng vấn. Ở đây, hôm nay, tôi là người phỏng vấn.
Suốt một buổi sáng, gặp mặt đến cả trăm người khác nhau, nam nữ già trẻ
đủ hết. Hỏi đi hỏi lại từng đấy câu hỏi có sẵn trong kịch bản, câu trả
lời nào cũng sêm sêm nhau; thỉnh thoảng có một vài người chơi trội, phá
cách, trả lời pha chút hóm hỉnh, chút phóng khoáng, v.v... Nhưng nói
chung là tôi chưa thấy ai ưng mắt cả.
Jane rất niềm nở khi tiếp chuyện với mấy “anh đẹp trai”. Cái mặt phởn
zai phải biết, rất đáng... khinh, sao không ai nhận ra nhỉ. Các “anh đẹp trai” kia cũng mù quáng trước cái bản mặt đặc sệt dễ thương của Jane
mà; chỉ có tôi, một người tinh tường, và đã chai sạn trước cái đẹp, mới
có thể nhìn rõ được bản chất tầm thường ấy thôi.
Tôi phục mình thật, dám nghĩ ra những lời thế này, Jane biết chắc tôi sẽ chết không toàn thây.
Đang trong ca phỏng vấn của Jane, với một anh chàng có cái mặt cũng khá
đẹp. Lại tít mắt lên, khiếp quá; các bạn nên kiếm lấy cho mình một mối
tình vững chắc mà víu vào, đừng để ế chỏng chơ như Jane, thành ra cứ
thấy trai là lại như mèo thấy chuột, vồ lấy thật lố bịch. Để rồi người
khác lại coi thường – tôi đấy.
Tôi tập nhìn Jane đầy miệt thị, mà mặt cô ấy dày quá thì phải, chẳng
thèm để ý đến tôi, vẫn hớn ha hớn hở hỏi thăm cái anh chàng kia. Hết
thuốc chữa.
Tôi đứng dậy, bước ra ngoài, tính đi dạo vài vòng công ty giết thời
gian. À không, chắc chỉ một vòng thôi là đủ, công ty của tôi to quá!
Đùng một cái ông bảo tôi về Việt Nam. Đùng một cái về Việt Nam đã có cái trụ sở Minh Minh to tổ bố giữa trung tâm thủ đô thế này. Có khi ông đã
định đưa tôi về Việt Nam từ trước rồi cũng nên.
Nội thất công ty sáng sủa, sang trọng, đâu đâu cũng bóng loáng. Bộ phận
vệ sinh đúng thật là đỉnh của đỉnh, chỗ nào cũng sáng choang, sạch sẽ,
không một hạt bụi. Nếu sau này có lên làm chức vụ cao cao, tôi nhất định sẽ tặng bằng khen cho đội ngũ nhân viên vệ sinh của công ty.
Đi nghênh ngang giữa hành lang, vừa đi vừa tự sướng, vô tình tôi đâm vào một người. Đúng hơn là người đó đâm vào tôi ý.
Con gái, thấp hơn tôi một cái đầu. Cô ta đội một chiếc mũ vành nhỏ màu
trắng đã hơi ngả vàng, mái tóc nâu buông xõa sau lưng khá là dài. Nhìn
mái tóc có vẻ không được suôn mượt lắm, nó hơi rối và lộn xộn, dường như chủ nhân của nó đã không chăm sóc nó kĩ lưỡng. Cô ta mặc chiếc áo thun
trắng, trang trí đơn giản, cùng với quần jean, vô cùng giản dị và bình
thường. Cũng chẳng có trang sức, vòng vèo dây dợ như mấy cô bé tuổi teen hiện nay. Từ trên nhìn xuống, chẳng hề có một điểm nhấn, tưởng chừng
hình ảnh của cô gái này có thể biến mất ngay khỏi tâm trí sau khi nó
biến mất khỏi võng mạc của người nhìn vậy.
Là con gái, sao lại thiếu điệu đà nữ tính thế nhỉ?
Cô gái này, cứ cúi gằm mặt xuống, đâm vào tôi – hay tôi đâm phải – thì
ít ra cũng phải ngẩng mặt lên chân thành xin lỗi chứ! Đằng này cúi vẫn
cứ cúi, mặt không nhích lên một li, tách khỏi người tôi, nghiêng người,
bước tới phía thang máy. Lầm lì đến đáng sợ.
Tôi bĩu môi, quay người lại bước tiếp. Phủi phủi áo, cô ta va phải tôi
khiến cái áo sơ mi đắt tiền nhăn nhúm. Từ khi vào công ty làm việc, tôi
đã phải từ bỏ áo thun quần tụt để mặc thứ quần áo công sở ngột ngạt này, cực kì khó chịu. Tuy là công ty không có qui định về quần áo, Jane cũng toàn mặc váy ngắn đi quyến rũ trai công ty đó thôi, nhưng tôi là cháu
của chủ tịch, cần phải tỏ ra gương mẫu trong ăn mặc T3T.
Một mùi hương từ áo thoảng lên, vô tình lọt vào mũi, gảy lên một rung động. Cái mùi này, dễ chịu ghê...
Tôi giật mình, nhìn lại về phía cô gái kia. Cô ta vừa bước vào trong
thang máy. Tim đập liên hồi, có cái gì đó đang thôi thúc tôi, khiến cho
cả người tôi mất kiểm soát, tự động chạy nhanh tới thang máy. Có một cảm giác rất lạ đang tuôn trào…
Thang máy đóng lại rồi.
Tôi ngẩn ngơ đứng trước cửa thang máy. Vẫn còn có chút hương thơm vương
lại ở đây, rất nhẹ nhưng lại làm cho toàn thân tôi nóng bừng. Làm sao
thế nhỉ, chỉ là mùi nước hoa thôi đúng không?
Nhưng một cô gái đến tóc còn không quan tâm chăm sóc, làm gì có chuyện
dùng nước hoa? Với lại, hương thơm đó, giống như là đặc trưng, nước hoa
không thể tạo ra thứ mùi đó được.
Cô ta là ai nhỉ, tôi không nhớ đã gặp qua cô ta ở công ty. Có thể là
nhân viên Phòng Tài vụ, tôi chưa qua lại với ai ở phòng đó cả. Hay là
phòng Kế hoạch, lão Trường hay bảo phòng lão có nhiều “hàng hiếm” lắm;
không thể, Jane kể rằng phòng Kế hoạch toàn con trai. Cùng lắm thì là
nhân viên vệ sinh, hợp lí đấy chứ, ăn mặc tầm thường như vậy…
Tôi ngước lên tấm bảng số trên thang máy, bất chợt mỉm cười. Công nghệ
số, mày có ích thật đấy! Tôi thật thông minh, vậy mà không sớm nghĩ ra.
Rõ ràng là cô ta lên tầng Bảy - phòng Nhân sự của tôi – và rõ ràng là cô ta đi phỏng vấn xin việc.
Tự nhiên tôi thấy có hứng thú với công việc, đứng đợi thang máy rồi cũng leo lên phòng làm việc thân yêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT