Hàn Nhi ra khỏi
bệnh viện, thật sự thì nó vẫn còn rất mệt, thậm chí nhấc chân đi còn
không nổi.... vấn đề là nó còn phải-và-đang dắt chiếc xe đạp bị vẹo cổ
về nhà... Mệt không tả, bánh sau của chiếc xe đạp vừa cán mốc vào nhà,
Hàn Nhi đã nằm phịch xuống sàn, thằng nhóc Hoàng từ trong nhà đi ra,
nhìn thấy giật bắn cả mình, lúc đầu còn tưởng "xác chết trên cao
nguyên", nhưng nhìn kĩ lại thì thấy đó chính là Hàn Nhi, nó hớt hải chạy đến:
"Chị Nhi, chị sao vậy? - nhóc Hoàng lay lay Hàn Nhi, người nó mềm như bún, cứ vật vờ......
"Chị hơi mệt, để chị ngủ chút" - nói rồi Hàn Nhi nhắm nghiền mắt lại,
hơi thở càng lúc càng gấp gáp, người thì nóng hừng hực, nhưng lại toát
mồ hôi khắp người, tiếng gọi của nhóc Hoàng cùng với mấy đứa em càng lúc càng xa vời đối với một đứa đang sắp chìm vào cơn ngủ sâu mệt mỏi như
Hoàng Nhi
Trong lúc thằng Hoàng còn đang bối rối không biết làm gì với bà chị đang nằm dài dưới sàn thì từ ngoài cửa, một thằng nhóc chừng 5-6t hớt hải
chạy vào, nói không thành lời " Anh Hoàng ơi... ngoài cửa....."
"Chuyện gì nữa" - nghe thế, thằng Hoàng cũng chạy thật nhanh ra cửa "
Chị Nhi đã dặn là không đuợc mở của cho ngườ lạ rồi mà..." - Hoàng tức
giận quay sang nhóc em la lớn. Tội nghiệp, nhóc em chỉ còn biết đứng gãi đầu, miệng mếu mếu
"Bụp" - lo mải mê "thuyết giáo" nhóc em, Hoàng bất giác đụng vào ai đó
"Anh có phải người lạ đâu" - thì ra là Lạc Thiên, anh cầm 2 túi đồ ăn to tướng giơ lên kèm theo một nụ cười rõ tươi. Một nụ cười đậm chất "dụ
dỗ" con nít
"Anh là ai" - thằng Hoàng chau mày, tỏ vẻ nghi ngờ. Nhưng trái ngược
hoàn toàn là mấy đứa em thì mắt long lanh ngấn lệ khi nhìn thấy túi đồ
ăn ... tội mấy đứa nhỏ, giờ vẫn chưa được ăn, thằng Hoàng còn định lát
lấy tiền ra mua đồ cho tụi nhóc...
"Đừng nói không nhớ anh đấy, bữa thấy em đứng trong nhà nhìn anh mà" -
nói đến đấy, Lạc Thiên quay ra chỉ tay vào chiếc xe mình....
Thằng Hoàng như cũng nhớ được đôi chút, nhưng trong kí ức của Hoàng, nó
không nghĩ Lạc Thiên là một người tốt bụng đến độ mua đồ ăn.. và cái
quan trọng là chị Nhi của nó đó giờ không cho người lạ biết nhà và thâm
chí là vào nhà..
"À.... anh đến việc gì?" - đúng là ở chung với Hàn Nhi, giọng nhóc này
sắc bén đến từng chữ, không định để Lạc Thiên lên tiếng, Hoàng nói tiếp " chị Nhi không cho người lạ vào nhà đâu, anh về đi" - nói rồi nó lấy tay đóng sập cửa lại...
"Anh Hoàng, sao thế? cho người ta vào đi mà" - tụi nhóc nài nỉ thằng Hoàng, có đứa khóc sướt mướt.....
"Anh Hoàng, sao chị Nhi càng lúc càng nóng, chị còn nói cái gì nữa....
em nghe không hiểu" - thằng nhóc đang ngồi canh Hàn Nhi bỗng dưng hét
lớn, khiến cho Lạc Thiên ngoài cửa cũng nghe thấy, anh liền đập cửa xông vào, thằng Hoàng trong lúc bất cảnh giác, cánh cửa cũng thế mà theo đà
xúc luôn bảng lề (>" "Anh....anh" - thằng Hoàng lắp bắp, mặt tỏ vẻ giận dữ
"Hàn Nhi sao?" - Lạc Thiên hét lớn, lại gần chỗ Hàn Nhi, nâng nhẹ người
Hàn Nhi lên. Trời ơi, sao nóng thế này.... “Lấy dùm anh 1 thau nước đá
với một cái khăn đi, mau lên”
Cả bọn nhóc nháo nhào cả lên khi nghe “ lệnh” từ Lạc Thiên. Một giọng ấm ấm nhưng uy quyền… Đứa thì đi lấy ca làm thau… Cũng đúng vì ngoài Hoàng ra, đứa lớn nhất cũng chỉ 8t…
“Anh Hoàng, khăn này được không?”
“Sao lại lấy cái khăn làm bếp?”
“Cái này là thau hả anh?” - một đứa bé giơ cái tô bự cho Hoàng xem.
Thiệt, lúc này đang rối, mà gặp tụi nhóc này, đầu óc Hoàng cũng loạn
hết lên
“Mấy đứa chuẩn bị đi ngủ đi, để anh lo được rồi” – cáu gắt, Hoàng la
lớn, tự thân đi lấy thau và khăn. Nhà không có đá, nó phải chạy ra cả
đầu hẻm để mua…
Đứng trước mặt Lạc Thiên, Hoàng thở hồng hộc bưng xô đá và cái khăn trắng tinh…
Sau khi đã giúp Hàn Nhi hạ nhiệt, cũng không còn nói mớ nữa, nhìn thấy
Lạc Thiên cứ ngồi nhìn chị mình mãi. Hoàng "hẹn" Lạc Thiên ra sân gặp
“Anh thích chị Nhi à?”
Lạc Thiên hơi bất ngờ với câu hỏi này, chưa kịp trả lời thì thằng nhóc cũng nói tiếp
“Em khuyên anh từ bỏ đi, chị ấy sẽ không có ý nghĩ đó đâu”. Lần này thì Lạc Thiên sốc tập 2
Anh phì cười rồi hỏi lại Hoàng “ Sao em lại nghĩ thế”
“Nhìn là hiểu rồi anh ạ” - thằng Hoàng nói chuyện cứ như là rãnh rõi mọi chuyện lắm vậy. Cũng đúng, nhóc này cũng khá đẹp giai, lại còn tháo
vác, nhanh nhẹn, nên mấy chuyện này, nó hiểu cũng là điều đương nhiên
“Anh còn cần xác định lại vài chuyện nữa em à, chưa đoán được gì đâu” - Lạc Thiên vỗ vai thằng nhóc rồi cười tươi…
Ring ….ring…ring. Đột nhiên điện thoại Lạc Thiên vang lên, anh không bắt máy, chỉ nhìn vào màn hình rồi tắt hẳn cuộc gọi, bỏ điện thoại vào túi
“Anh có việc nên về trước, em nhớ chăm sóc chị Nhi cho tốt vào” - Lạc
Thiên nói rồi lên xe phóng thẳng đi, để lại 1 làn khói trắng mờ ảo trong đêm khuya
“Thêm một người tự đâm đầu vô cột” – Hoàng cười nhếch mép, lắc đầu rồi
bước vào nhà. Thằng Hoàng là người biết rõ Hàn Nhi nhất, dù mới 12-13t
nhưng lại có tầm hiểu biết khá cao do đã bươn chải nhiều trong cuộc
sống, dù sao nó cũng ở với Hàn Nhi gần được 1 năm rồi…..
Nhà Lạc Thiên, 11h đêm
“Giờ này còn đến đây làm gì?” - Bước vô nhà, quăng chiếc chìa khóa trên
bộ salon màu đâu sậm, anh vội cởi chiếc ao khoác măng tô bên ngoài ném
thẳng vào mặt của người đang ngồi thất thần trên chiếc ghế phía đối
diện…đó chính là Dương Phong
“…….” - vẫn không động tĩnh gì, Dương Phong kéo chiếc áo ra khỏi mặt mình rồi dựa dài trên chiếc ghế
Cũng không hỏi gì thêm, Lạc Thiên tắt đèn (chơi ác) rồi đi thẳng lên
tầng trên. Căn phòng vốn dĩ với gam màu tối, nay lại bị bao trùm bởi một màn đêm tối om, chỉ có ánh đèn đường lấp lóe chiếu vào.... Và cả một
bóng người đang thiểu não suy nghĩ. Lạc Thiên bước lên phòng để tắm và
thay đồ, nhìn vào căn phòng có thể nhìn thấy được tính cách của chủ
nhân. Không quá nhiều đồ vật, chủ yếu chỉ toàn là sách, từ chính trị
kinh tế đến truyện tranh, tiểu thuyết, tất cả như một thu viện thu nhỏ.
Nhưng đặc biệt là nơi để sách ấy như một căn chòi thu nhỏ tại góc
phòng...màu sắc căn phòng được phối trí đơn giản, nền lót gỗ, gam màu
chủ đạo là trắng và đen, nhìn rất tinh tế...
Tắm xong thay bộ đồ đơn giản hơn, chiếc áo thun bên trong và áo khoác
thun mỏng phía ngoài.. quần thun dài thoải mái. Xong đâu đấy, Lạc Thiên
xuống bếp uống ngụm nước, nhìn qua phía bên phòng khách, vẫn còn "cục
nợ" trên ghế..
"Rốt cuộc là chuyện gì đây hả?" - uống xong ngụm nước, Lạc Thiên bước
gần về phía Dương Phong đang trố mắt nhìn lên trần, chân đá đá Dương
Phong
Vẫn không nói gì...5 giây...10 giây...20 giây...cả hai như 2 bức tượng trong bóng đêm, không động đậy không tiếng nói...
"Anh mày mệt rồi đấy, chừng nào về thì nhớ khóa cửa" - Bó tay, Lạc Thiên cầm chiếc gối dựa đập thẳng vô mặt Dương Phong rồi ung dung bước lên
lầu. Hôm nay mệt thật.. Còn cả đống tài liệu chưa đụng đến, rồi cả bài
học trong trường, ít nhất anh cũng nên lấy được cái bằng tốt nghiệp chứ
nhỉ.... Thôi, bỏ qua mọi chuyện, Lạc Thiên leo lên chiếc giường... tắt
đèn, chuẩn bị ngủ
"RẦM" - cánh cửa phòng bổng nhiên mở toang đập mạnh vào bức tường. Lạc
Thiên vẫn Chưa kịp phản ứng gì thì Dương Phong đã ngồi bên cạnh giường
"Thiên, chẳng lẽ anh biết Hàn Nhi lớn hơn tuổi em à?"
Đơ người trước câu hỏi của Dương Phong. Lạc Thiên vẫn hết chưa bàng
hoàng với việc đột nhiên có một thằng con trai nhảy xổ vào phòng anh,
thậm chí là đang ngồi trên giường....
"Chuyện này ai mà không biết, vốn dĩ Hàn Nhi là người luôn đứng đầu khoa năm cuối của trường..." - Định hình được, Lạc Thiên hai tay chống vào
đầu, cúi mặt xuống giường, cố căng mắt ra....
"Gì chứ, đứng đầu năm cuối???"
"Thằng kia, mày xông vào phòng anh chỉ để hỏi chuyện này thôi đó hả, đi
ra, anh mày buồn ngủ rồi" - chưa dứt câu, Lạc Thiên đã thẳng chân đạp
Dương Phong nắm xuống sàn
"Nay em ngủ lại đây, giờ này ra đường, lạnh chết, cũng khuya rồi" - Lồm
cồm bò dậy, Dương Phong leo lên giường, giật ngay cái chăn đang an tọa
trên người Lạc Thiên
"Này..ra mau.. đi ra" - vẫn cái chân ấy, vẫn hành động ấy, kì này mạnh hơn trước.. Dương Phong vẫn an tọa dưới sàn
Sau một hồi vật lộn, tranh giành chỗ ngủ, cuối cùng Lạc Thiên đã chịu
giường Dương Phong cái giường êm ái của mình và xuống sàn lót nệm nằm.
Dương Phong thì cười khoái trá. Đó giờ là thế. Lạc Thiên luôn nhường
Dương Phong....
"Thiên ka thích Du y???" - đang nằm im, bỗng Dương Phong lên tiếng, giọng ngập ngừng
"Không"
"Vậy thì con nhỏ đó....Hàn Nhi à?"
Lạc Thiên cũng giật mình, chẳng lẽ hành động của anh lại khiến người ta hiểu lầm đến thế... Hôm nay đã có tận 2 người hỏi rồi
"......"
"Thiên ka ngủ rồi à?" - không nghe thấy tiếng động, Dương Phong hỏi tiếp
"Ngủ đi, nói nhiều qá..."
"Uầy, à mà ngày mai.....Black sẽ trở lại"
Nghe câu nói có vẻ hào hứng của Dương Phong, Lạc Thiên giật mình... Black sao? Nhóc này hết thích Du Y rồi sao???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT