Sáng hôm sau, Hàn Nhi tự dậy như một phản xạ, dụi dụi đôi mắt nhìn xung quanh, một màu
đen đặc quệnh của 4 bức tường, bầu trời bên ngoài cũng còn lem nhem
tối, chưa thấy rõ màu xanh. Nó đưa tay vò vò mái đầu như còn mớ ngủ, tay với lấy chiếc đồng hồ hình chiếc lá chuối ở đầu giường. 4h30... Miệng
Hàn Nhi khực lên một tiếng rồi nở nụ cười bất lực..
Nó..mất ngủ
Đêm qua gần 2h sáng nó mới có thể nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ được,
nhưng nửa đêm cứ trằn trọc, lăn qua lăn lại, kết quả rớt xuống giường
một cách ngoạn mục. Chiếc mũi cũng bị thế mà nhức nhối trở lại, báo hại
gần 3h nó mới có thể ngủ thực sự....
Thay nhanh bộ đồ, chải sơ lại mái tóc, nó bước ra khỏi phòng sau khi làm vài chuyện cần thiết, Hàn Nhi mặc chiếc áo khoác dài lên người rồi bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đi xuống phía bếp...
Căn nhà lúc này cũng có khá nhiều người thức dậy, nhưng mọi người đều
làm việc trong sự im lặng, bảo đảm giấc ngủ cho những người trong nhà.
Thấy Hàn Nhi bước xuống bếp, mọi người đều dở dang công việc mà quay
sang nhìn nó hiếu kì. Báo hại nó vừa bước một chân vào gian bếp, chân
kia ngập ngừng khựng lại ngay tại cửa.
Nhưng một lúc sau thì Hàn Nhi rất điềm tĩnh, hơi nheo mắt một chút rồi
chậm rãi nhấc chân còn lại vào trong phòng. Mọi người còn chưa bình tĩnh lại thì Hàn Nhi đã bước đi tiếp đến dãy bếp gần đó, nhìn lướt qua những thứ vừa được mua về...
"Cô chủ, cô dậy sớm vậy ạ??"
Một đầu bếp tiến gần đến chỗ Hàn Nhi, trên tay vẫn còn cầm khay bánh mì dở dang chưa kịp đem vào lò nướng...
"À, tôi quen dậy sớm rồi vì..."
Vế sau Hàn Nhi kịp nhận ra mình đang nói những điều không hay liền nuốt
ngược vào trong chỉ ậm ừ rồi giọng nhỏ dần, nó đưa tay sờ vào bột bánh
trên khay rồi nở nụ cười nhẹ
"Bột bánh tốt thật..."
Người đầu bếp nghe nói thế cũng nở nụ cười hài lòng. Làm việc thế này ai lại không thích được chủ khen một lần chứ. Lời khen của Hàn Nhi mà nói
có thể sẽ là động lực trong tương lai của anh đầu bếp này mất.
Loay hoay một hồi, Hàn Nhi muốn phụ mà không ai đồng ý, cứ bảo Hàn Nhi
lên nhà trên, mọi người thấy sẽ phiền. Hàn Nhi nghe thế, xụ mặt bước đi
ra ngoài mà không nói thêm lời nào nữa, bầu trời bây giờ đã bắt đầu sáng dần, thấy rõ những gợn mây trong vắt. Hôm nay là chủ nhật nên Hàn Nhi
cũng nén lại ở một chút theo ý nguyện của mẹ mình, dù nó không thích thú cho lắm. Những người cần tránh mặt thì nó sẽ tránh, những việc cần làm
thì nó vẫn sẽ làm, giải quyết cho xong trước khi nó rời khỏi đây.
Hàn Nhi không ăn sáng chung với gia đình vì trong lòng vẫn cảm thấy có
chút gì đó kỳ lạ, vẫn không muốn đột nhiên lại tỏ ra thân thiết quá, như thế sẽ có thêm nhiều chuyện đột nhiên nảy sinh...
Đang ngồi suy nghĩ mông lung thì từ bên ngoài có tiếng gõ cửa. Mẹ Hàn
Nhi bước vào phòng với trên tay là một khay đồ ăn sáng, chỉ đơn giản là
vài lát bánh mì cùng trứng ốp la, bà vốn biết con gái mình không quen ăn sáng. Nên chỉ chuẩn bị cho có, phần ăn chính trên khay vẫn là một ly
sữa.
Hàn Nhi vốn định đưa tay lên đỡ thì bà vội lách sang một bên, cầm thẳng
đi đến chỗ bàn đọc sách. Nó chỉ nhìn theo rồi thở dài, thầm trách bà
không cần phải làm thế với nó vì có lẽ từ bây giờ nó sẽ bắt đầu về nhà
nhiều hơn, sẽ không làm bà lo lắng nữa.
Hàn Nhi ngồi ăn bánh mì ngon lành, đến nỗi bà cũng ngạc nhiên, ngồi cười hiền vuốt mái tóc con gái mình, ánh mắt trìu mến chứa đựng biết bao tâm tư.
"Buổi tiệc đó, lúc khi con bỏ đi.. mẹ cứ tưởng từ nay công ty ba con sẽ
gặp chuyện thế nhưng... nói ngắn gọn thì cũng vẫn là nên cảm ơn người
đó..."
Bà đột nhiên nhắc đến chuyện của một năm trước, khiến Hàn Nhi vừa cầm ly sữa uống được một miếng thì bất giác khựng lại, trên vành môi vẫn còn
đọng chút sữa màu trắng
Giọng bà nghẹn ngào khi nhắc về chuyện xưa, giọng trầm bổng như rất cảm
kích người trong câu chuyện, dường như đã có chuyện khá lớn xảy ra trong thời điểm đó
Nhưng dù gì Hàn Nhi cũng cảm thấy mệt mỏi với quá khứ rồi nên chỉ nhanh
chóng điều chỉnh lại dáng ngồi, đầu gật gù tỏ vẻ quan tâm, cầm ly sữa
đưa lên miệng uống.
Bà vô tư nói tiếp:
" Lúc con chạy đi, những người tham dự liền tỏ vẻ bất đồng, số đông phần lớn vẫn là những đại diện của tập đoàn lớn, thế nên chuyện này xảy ra
công ty không khỏi bị vạ lây..."
"Vậy sau đó thì sao?"
"Bên kia họ dường như đã nhận hết phần lỗi về chính mình, họ nói có lẽ
chuyện này đi quá nhanh nên có lẽ con không chấp nhận được"
Woah ha, Hàn Nhi không ngờ đối phương có thể nói ra những lời này, tại
sao lúc đầu không thể nghĩ ngay đến trường hợp này chứ, đợi đến khi xảy
ra chuyện mới nghĩ ra. Đã vậy lại còn tổ chức thật long trọng. Hẳn đường nào chắc cũng không thể nghĩ là nó sẽ hành sự như thế này. Đột nhiên
Hàn Nhi thấy đắc ý, tự khâm phục mình
"Thế đối phương thật sự là như thế nào?" - Hàn Nhi hơi tò mò, ánh mắt dò xét, đợi câu trả lời của mẹ mình
Bà có hơi thoáng giật mình, con bé hỏi câu cũng lạ. Bà dù gì cũng đã đưa thông tin bên đối phương, bảo nó xem, còn dặn đi dặn lại rất nhiều lần. Dù biết, lúc ấy trong lòng Hàn Nhi hẳn không thiết tha gì khi đột nhiên lại bảo sẽ đính hôn cùng người xa lạ. Thế nhưng.. bà không ngờ con gái
mình cũng vô tâm thế này....
Bà nhoẻn miệng cười : "Tập đoàn thực phẩm Âu Dực - Thiếu gia Âu Lạc Thiên"
-----------------------------------------
Hôm nay thời tiết thật oi bức, không có gió cũng chẳng có trăng, khiến
lòng Hàn Nhi nặng trĩu, bước chân trên đường cảm thấy từng bước nặng
nhọc không thể di chuyển nỗi. Một phần cũng là do đại não của nó đang
hoạt động quá tải..
"Tập đoàn thực phẩm Âu Dực - Thiếu gia Âu Lạc Thiên"
Hàn Nhi tự nói rồi bật cười trào phúng, nó đã như thế này suốt trên
đường về nhà. Mọi chuyện tại sao lại trùng hợp như thế, chả trách Lạc
Thiên biết đến thân phận của nó và cả cách xưng hô kì lạ lúc lần đầu gặp nhau. Qủa thật nếu có cho tưởng tượng, Hàn Nhi cũng sẽ không tưởng
tượng ra...
Từng bước chân đang bị những nghi vấn trong đầu làm cho chi phối, hoạt
động bị trì trệ, nó đang bước đi hay đứng im cũng chẳng quan tâm...
Rồi từ xa có một âm thanh quen thuộc vang lên khiến Hàn Nhi dần thoát
khỏi những suy nghĩ, nhưng vừa kịp nhận ra thì tiếng động ấy vụt qua
ngang tai, kèm theo một tiếng gọi thân thiết
"Chị Nhi..."
Quân Như chồm người ra khỏi xe, hai cánh tay vẫy vẫy Hàn Nhi khi chiếc
xe vụt ngang. Hàn Nhi dám khẳng định chiếc xe đó là của Dương Phong
nhưng lại ngần ngại và phủ định tiếng nói vừa rồi là của Quân Như. Tại
sao lại có chuyện con bé với tên kia lại đi chung với nhau. Trong long
nó đột nhiên có một cảm xúc mãnh liệt chợt dâng trào khiến Hàn Nhi khó
thở bức bối đến khó chịu...
Nó thở dài, cúi nhìn xuống nền đường rồi bước đi tiếp...
Càng đến gần sự thật càng được phơi bày. Hàn Nhi lúc này thực đang rất
muốn tránh mặt đi, nó không muốn đối mặt trong tình trạng này lúc nào,
não nó đang quá tải, dễ đâm ra cáu gắt, mà cáu gắt thì sẽ không đủ sức
kìm chế bản thân
Nhưng đối phương là ai? Chính là Quân Như vì thế nó đã nhanh chóng bị
chặn đường. Chiếc xe dừng lại, một bóng người trong xe bước ra chạy ào
đến ngay kế bên, ôm cứng ngắt một bên tay Hàn Nhi, mỉm cười tươi rói
nhưng lại đâu đó có nét ngạc nhiên
"Chị Nhi, tại sao lại ở đây vậy?"
Chỗ này chẳng phải là phố Lăng Tuyền sao? Con bé thầm nghĩ với tình cảnh hiện giờ của chị mình thì thật không thể nào mà ở được nơi đây
"Ừm, ở đây"
Hàn Nhi ậm ừ, dường như chẳng muốn trả lời. Nhưng chỉ với nhiêu đây chữ
thôi cũng đủ khiến Quân Như ngạc nhiên đến độ miệng ngoác hết cả ra, cằm như muốn chạm đất
Thật không thể tin được....
Rồi ánh mắt nó hướng về người đang chuản bị bước xuống xe, cái dáng
người khom lưng mặc chiếc áo sơ mi đen khiến Hàn Nhi chỉ càng muốn nhanh đi vào nhà. Nhìn tình huống này thì có lẽ lá thư được được chấp thuận
rồi chăng? Và bây giờ hắn là đang chở Quân Như về nhà mình chơi. Nghĩ
đến đây Hàn Nhi không khỏi bật cười, nhưng lại để lấp đi cái hụt hẫng
khó chịu trong lòng
Dương Phong đang đi về phía nó và đang nở nụ cười nhẹ, điều này khiến
Hàn Nhi sắp chịu không nổi đến nơi rồi. Dạo này tại sao nó lại có những
biểu hiện lạ như thế này, nhất là trước mặt tên kia. Không được, Hàn Nhi không thể bị lay động. Nó lắc lắc đầu mình, cố đẩy những suy nghĩ kì lạ tự nhiên nhảy ra trong đầu
Nhưng...
Hắn là đang cười với Quân Như...
"Chị Nhi, nhà chị ở đâu vậy?"
Nhìn chỗ nào con bé cũng không tưởng tượng ra đươc nhà chị mình rốt cuộc đang tọa độ chỗ nào
Hàn Nhi nhấc cánh tay ra khỏi cái ôm chặt của con bé, chỉ vào căn nhà
nhỏ trước mặt, cụ thể là kế bên căn nhà nó đang đứng trước cổng. Dù gì
thì đã đến đây, muốn giấu cũng không xong...
Con bé chớp chớp mắt, nhìn theo hướng căn nhà sáng đèn duy nhất trong
khu này, rồi lại nhíu mày quay sang nhìn Hàn Nhi vẻ mặt không một biểu
cảm. Con bé ậm ừ, thì thôi, không hỏi chuyện nhà cửa nữa, chuyển chủ đề
vậy
"Mấy ngày nay chị ở đâu vậy? hồi nãy em có đến tiệm bánh mà không thấy,
cả điện thoại cũng không.." Nhìn đâu đó vẫn cảm thầy chị mình đang lo
lằng một chuyện gì đó, con bé không khỏi lo lắng
"Ừm, có việc..."
Quân Như tối qua không về nhà đương nhiên là không biết nó có ở "biệt
thư trắng". Vả lại điện thoại thì từ sau khi nói chuyện với chị Châu
cũng tự động mà hết pin nên có lẽ hơn 24 tiếng đồng hồ qua không ai biết được tung tích của Hàn Nhi..
"Đi trước đây"
Nhìn thấy Dương Phong dần bước đến, Hàn Nhi lên giọng. Lúc này lấy cái
lý do " không muốn làm phiền hai người" thì thật không đúng chút nào.
Phải nói là nó “thật sự không muốn nhìn thấy bất cứ điều gì xảy ra giữa
hai người này nữa”...Sẽ bức bối, cực khó chịu
Nhưng cuối cùng, là hắn và Quân Như lại cười với nhau bước đi trước mặt
Hàn Nhi, con bé mỉm cười hân hoan chào chị mình rồi nhanh chóng choàng
lấy tay Dương Phong bước đi. Nhìn hắn cũng không có biểu hiện kháng cự
thì Hàn Nhi lại chắc chắn hơn với suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai con
người này. Nó chỉ nở nụ cười nhạt, lòng nặng trĩu bước đi về nhà.
Hai hướng đi, tạo thành một người vuông góc. Hai con người bước đi, trên môi nụ cười đều bị dập tắt bởi dòng suy nghĩ về đối phương. Dương Phong sau khi bước vào cổng, nụ cười cũng nhanh chóng mà tắt lặng. Cánh cổng
trắng tạo ngăn một khoảng cách giữa hắn và Hàn Nhi... Một khoảng cách
lớn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT