-HẢI MY. EM Ở ĐÂU. MAU LÊN TIẾNG ĐI. HẢI MY!
Q.Huy vừa đi vào rừng vừa hét lớn. Hắn đã đi suốt 7h đồng hồ nhưng vẫn
chưa thể tìm thấy gì cả. Chợt hắn thấy phía dưới chân có thứ gì đó lóe
sáng. Là 1 chiếc bím tóc. “Đây là bím của My mà?”. Hắn bắt đầu soi đèn
chung quanh thì thấy có hẳn 1 đg cỏ bị đè rạp xuống. Hắn vui mừng bước
theo đg cỏ đó tới trc 1 cái hang. Bên trong có tiếng ng rấm rức khóc
-Hải My. Là em phải ko?-Q.Huy lên tiếng tự hỏi
-Anh Huy...huhu
Nhỏ từ trong hang lao nhanh ra ôm chầm lấy hắn và khóc. Nhỏ ôm chặt hắn
như koala ôm cây vậy. Hắn cũng dô dành nhỏ, vô nhẹ lên lưng nhỏ
-Anh đây. Ko sao, ko có chuyện gì rồi. Chúng ta trở về nào.
-Huhu, nhưng...chân em...-My hơi buông lỏng Huy ra 1 chút nhưng ko buông hẳn
Q.Huy nhìn xuống bàn chân đang tấy đỏ của My. Hắn thở dài thấy hộp cứu thương ra băng bó lại cho nhỏ
-Bạn em rất giỏi, cô ấy đã dự đoán trc là em sẽ bị trật chân nên kêu anh mang hộp cứu thương theo
-Là Doanh hả anh? Cô ấy đã từng hứa sẽ bảo vệ tụi em nên cô ấy rất am hiểu tụi em
-Ra vậy, có lẽ sau này cô ấy sẽ nhẹ gánh hơn rất nhiều
-Sao vậy?
-Từ giờ trở đi, em sẽ do anh bảo vệ.
My cảm động tiếp tục ôm lấy Q.Huy. Sau 1 hồi cảm xúc dâng trào, 2 ng bắt đầu công cuộc ra khỏi rừng. Mặc dù ko nhìn thấy gì nhưng họ vẫn tin
tưởng, mình sắp về tới gần nơi cắm trại rồi. Họ cứ thế đi. Q.Huy cõng My trên lưng còn My thì ngủ ngon lành trên vai Q.Huy. sau vài giờ đồng hồ
vật lộn với bóng tối và cái lạnh ban đêm, 2 ng cũng an toàn trở lại tới
chỗ cắm trại mặc dù lúc qua thác nước có bị trượt chân mấy lần nhưng may ko có chuyện lớn sảy ra.
-Doanh, My đã trở lại rồi-Minh vỗ nhẹ vai Doanh
-Ừm. Mình biết rồi-Doanh mệt mỏi nói rồi đi tới phía My đang nằm ngủ trên vai Q.Huy. Nhỏ đưa tay đón lấy My nhưng Q.Huy ngăn lại
-Doanh, từ nay, My sẽ do anh bảo vệ. Đc chứ?
Doanh ko đáp mà chỉ rút tay trở lại rồi quay đi. Câu nói của Q.Huy cũng
giống như câu nói năm ấy của ng đó nói. Cũng vì tin tương câu nói đó mà
nhỏ đã mất đi 1 ng bạn. Lần này nhỏ muốn tin tưởng Q.Huy 1 lần nữa. Nhớ
tới ng đó, nhỏ quay lại nhìn cô nàng vẫn hay đi theo Q.Huy. “Giống,
giống quá”
************************
-Anh chưa ngủ à? Sao ko tiếp tục sự nghiệp cua gái của anh đi-My sau khi đc ăn uống no đủ đã khôi phục bình thường, lúc này nhỏ lại thấy giận dữ với Q.Huy
-Em đang nói gì vậy?-Q.Huy ngồi xuống cạnh nhỏ bên bờ suối
-Anh lo hiểu hay giả vờ ko hiểu?-My liếc xéo
Q.Huy cười rồi vòng tay ra đằng sau ông lấy nhỏ. Vẫn hành động nhẹ nhàng ấy nhưng nhỏ lại bị cảm động
-Em giận anh vì chuyện mấy cô nàng ấy à?
-Ko. Ai thèm giận chứ?
Nói xong nhỏ giãy ra khỏi hắn đứng dậy rồi đi về lều. Hắn ngồi đấy cười nhìn khuôn mặt giận dữ nhưng đáng yêu của nhỏ.
*********************
Cuộc cắm trại xảy ra chuyện ko vui nên kết thúc sớm. Hôm lên đg, lúc
sáng My rất vui vẻ và hớn hở. Thỉnh thoảng lại nhìn về phía hắn nhưng
hắn cứ bị bao vây bởi đám mĩ nhân. Đến lúc xe dừng, nhỏ buồn bã thấy rõ. Cứ như ng vô hồn, nhỏ lên xe nhà mình về nhà. Suốt dọc đg, nhỏ ko nói
gì. Về tới nhà, nhỏ ngâm mình trong làn nước lạnh băng để cả ng có thể
tỉnh táo 1 chút. Đêm hôm đó, nhỏ bị sốt cao, nhưng bố mẹ nhỏ đều đi du
lịch cả, ng làm thì nhỏ ko cho vào phòng. Cuối cùng, may mắn có L.Huy
giở chứng qua nhà nhỏ tìm nhỏ nên nhỏ mới thoát chết.
Đang ngồi ở canteen, L.Huy buột miệng nói
-Nè. Con bé ôm rồi đó
-Ốm? Sao ốm? có nặng ko? Đã đi bác sĩ chưa? Đã uống thuốc chưa? Có ai chăm sóc ko?
-Bình tĩnh nào Q.Huy, Nghe L.Huy nói xong đã
-Nhỏ đang 1 mình ở nhà đó
Q.Huy đứng dậy chạy nhanh đi nhưng vừa tới cửa canteen hắn lại vòng lại
-Này. Hôm kia là ngày gì thế?
-Hôm kia?-L.Huy ngơ ngác rồi bừng tỉnh-À. Sn con bé đó mà. Nhưng ko hiểu sao hôm đó chẳng thấy mặt mũi nó đâu
Q.Huy nghe xong thì đơ ng vài giây rồi cũng chạy nhanh tới nhà My. Giờ
thì hắn đã hiểu rồi. Hóa ra hôm đó là sn nhỏ, thảo nào nhỏ giận hắn. Mà
cũng tại hắn cả. Cái gì ko quên lại quên ngày sn nhỏ.
************************
-Sao anh lại ở đây?-Phương Doanh giật mình khi thấy Q.Huy mồ hôi nhễ nhại đứng trc cửa nhà My
-My sao rồi? Còn sốt nặng ko?-Hắn ko trả lời Doanh mà xộc thẳng vào nhà
rồi chạy lên tầng, hắn đi theo cảm tính thế nhưng ko ngờ lại đúng phòng
nhỏ thật.
Hắn đẩy cửa bước vào. Trong phòng, My đang nằm trên giường bệnh. Khuôn
mặt trắng bệch. Hắn chạy nhanh tới, đưa tay sờ lên trán nhỏ, thấy nhiệt
độ có vẻ ko cao lắm, hắn mới thở phào ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
Hắn cầm tay nhỏ áp lên má mình rồi nhìn khuôn mặt đang ngủ của nhỏ. Hắn
cứ ngồi mãi như vậy mà ko hay Doanh vẫn còn đứng bên cạnh.
-Chăm sóc nhỏ nhé-Doanh nói xong thì nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Sau khi
dặn dò đôi điều với những ng giúp việc, nhỏ rời khỏi nhà My 1 cách lặng
lẽ.
*******************************
-Trời ơi, cái đầu. Sao mà đau dữ vậy nè?
Hải My tỉnh dậy thì bắt đầu ôm đầu kêu ca. Nhưng chỉ vài giây sau khi
nhìn thấy ng con trai đang nằm bên giường mình.Đây là lần đầu tiên nhỏ
đc nhìn thấy hắn ngủ. Thật đáng yêu. Làn da hơi ngăm ngăm dám nắng. Lông mày rậm, vầng trán cao, sống mũi vừa cao vừa thẳng. Đôi môi đỏ tươi hấp dẫn. Lần đầu tiên đc nhìn hắn với khoảng cách gần đến như thế. Tim nhỏ
đập nhanh liên hồi. Đúng lúc này thì hắn tỉnh dậy
-Hôm qua anh ở đây...cả tối à?
-ukm-Hắn trả lời ngắn gọi rồi áp tay lên trán nhỏ-À. Khỏi rồi. Em làm
anh lo chết mất. Sao ko mở máy thế? Mấy hôm muốn liên lạc với em mà ko
đc-Nhỏ cười khổ với hắn nhưng hắn lại vuốt nhẹ má nhỏ-Xin lỗi vì anh đã
ko nhớ tới ngày sn của em. Chúc mừng sn muộn nha
-Dạ. Ko sao đâu anh
-Hải My này.
-Dạ?
-Em có yêu anh ko?
-Ko-Nhỏ ngượng nghịu đáp nhanh
-Vậy thích thì sao?
Nhỏ lắc đầu
-Thương có đc ko?
Nhỏ vẫn lắc đầu
-Nghĩa là ghét à?
Nhỏ cười nhìn khuôn mặt hắn phụng phịu.
-Đồ ngốc. Là tất cả.
-Đc nhiều thế cơ à?-Hắn ngạc nhiên nhưng cũng vui mừng
Nhỏ cười gật đầu ngượng ngùng. Hắn ôm lấy nhỏ rồi nhẹ nhàng trao cho nhỏ 1 nụ hôn ngọt ngào. 2 ng dần chìm vào thế giới của riêng mình 1 cách tự nhiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT