Địa điểm:

Khu biệt thư số 23 phố AngeL

Nhân vật:

Tô Hựu Tuệ: nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Bạch Tô Cơ : nt

Khâu Hiểu Ảnh: nt

Kim Nguyệt Dạ : nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Lý Triết Vũ : nt

Lăng Thần Huyền : nt

Sun: Thần tương tuổi teen

One

Tôi và Lý Triết Vũ cùng nhau bước đi.

May mà không còn ngã rẽ nào nữa, hai chúng tôi đi thẳng đến tận cưới con đường. Sau đó, chúng tôi phát hiện ra một cái hang dất có hình thù rất kì lạ, hình như là một căn phòng, lẽ nào đây là nơi cất giấu kho báu mà chúng tôi đang tìm? Tôi và Lý Triết Vũ nhìn nhau, cả hai cùng phấn chấn bước vào trong.

Khi quan sát kĩ hơn, chúng tôi phát hiện ra cái hang này không hề nhỏ, ở góc hang có thắp một ngọn nến, trong hang chất đầy các đồ linh tinh, thậm chí còn có cả một đống sách cũ chồng cao đến tận trần.

Nhưng kí lạ là một góc hang lại được sắp xếp rất gọn gàng, khác hẳn với mọi thứ bừa bãi xung quanh, nơi đó có hai chiếc ghế sô pha được kê ngay ngắn, bên cạnh là bàn trà nhỏ bằng thủy tinh. Bức tường đằng sau chiếc ghế sô pha trấ trắng và nhẵn, đối lập hoàn toàn với những chỗ khác.

Lý Triết Vũ đi quanh xem xét, cuối cùng cậu ấy nhìn bàn trà.

”Hựu Tuệ, em bảo…đây là cái gì?” Lý Triết Vũ đi tới rồi đu6a tay sờ bàn trà.

Trên bàn đó bày một thứ có hình thù rất lạ, nom khá giống đồ cổ, vỏ ngoài nó màu đen, phát ra ánh sáng lấp lánh.

”Có lẽ đây là công tắc của cánh cửa bì mật nào đó… Mà cũng có thể là một thứ đồ thần kì nào đó…” Tôi đến bên cạnh Lý Triết Vũ, dán mắt vào thứ đồ có hình thù kì lạ đó, cố gắng tận dụng hết tất cả những gì đã đọc trong truyện trinh thám.

Trước đây tôi đã từng nghe hiệu trưởng Bạch Ngưng nói, trong khu biệt thự số 23 có rất nhiều căn phòng bí mật, liệu thứ đồ kì lạ này có phải công tắc để mở cử không?

”Công tắc ư?” Lý Triết Vũ nhắc lại lời tôi, rồi cúi xuống nhìn kĩ một lần nữa. Khi nhìn xuống đáy của nó, ánh mắt cậu ấy sáng lên.

”Hựu Tuệ, em nhìn này ở đây có một dãy các lỗ nhỏ… Tổng cộng có bảy cái lỗ.”

”Thật không?” Toi khom lưng cúi nhìn, ”Mỗi lỗ đầu có một màu khác nhau. Ơ, đây chính là màu của cầu vồng bảy sắc mà.”

”Ừm…” Lý Triết Vũ gật đầu, ”Hựu Tuệ, em nói rất đúng, hình dáng của mỗi cái lỗ đều giống như chiếc chìa khóa. đúng rồi, em đưa tôi xem miếng kim loại lần trước tìm thấy ở căn phòng 501, có lẽ…”

”Ừ.” Tôi cẩn thận lấy miếng kim loại đó từ trong túi ra, thử vào từng cái lỗ một, đến cái lỗ màu lam thứ năm thì nhét miếng kim loại vừa khít lỗ.

”Được rồi! Đây chính là chìa khóa để mổ cái này!”

Tôi phấn khích nhin Lý Triết Vũ, khuôn mặt Lý Triết Vũ cũng hiện lên nụ cười vui mừng. Nhưng…

Bốp bốp bốp!

Đúng 1 lúc đó, chúng tôi nghe thấy tiếng vỗ tay sau lưng.

”Ha ha ha! Hia bạn vất vả quá!”

Giọng nói quen thuộc đó làm tôi rùng mình, tôi và Lý Triết Vũ sững sờ quay người lại nhìn.

Là tên Sun! Còn có cả… Kim Nguyệt Dạ! Sau lưng họ còn có cả mấy tên vệ sĩ áo đen thân hình cao to.

Tôi thấy lạnh cả sống lưng, định rút chiếc chìa khóa đang cắm trong lỗ kia ra.

”Nhanh lên! Lấy chiếc chìa khóa đó lại đây!” Thấy hành động đó của tôi, mặt Sun biến sắc, quay lại ra lệnh cho đám người mặc dồ đen đứng đằng sau.

”Vâng.” Một tên vệ sĩ trả lởi rồi chạy về phía tôi.

”Không được động vào cô ấy!” Lý Triết Vũ đưa tay đấm vào mặt tên mặc đồ đen đang nắm cánh tay tôi, tên kia ngã dúi về phía trước, Lý Triết Vũ vội kéo tôi đứng sau lưng cậu ấy.

Nhân cơ hội đó, tôi vội rút nhanh chiếc chìa khóa ea,căm phẫn nhìn Sun và Kim Nguyệt Dạ.

Sun lại ra lệnh cho ba tên mặc đò đen kahc1 vây xung quanh toi va Lý Triết Vũ.

Làm thế nào đây… Mặc dù Lý Triết Vũ đã đứng đằng trước bảo vệ nhưng cậu ấy khó mà địch nổi mấy tên đô con cùng một lúa thế này. tim tôi đập mạnh hơn, chiếc chìa khóa trong tay sắp bị bóp méo rồi.

”Không sao, Hựu Tuệ, hãy tin tôi!” Dường như cẩm nhận được sự căng thẳng của tôi, giông Lý Triết Vũ trầm xuống, rất khác với ngày thường…

”Người thừa kế của dòng họ Lý có khác, khó nhằn ra phết d8ay61 nhỉ?” Sun nháy mắt mắt rồi nhếch mép cười gian xảo, ”Nhưng không biết mấy đứa bạn của mày có dũng cảm như mày không?”

Sun nói xong liền giơ tay bật tách một cái. Hai tên mặc đồ đen cao to áp giải Tô Cơ, Hiểu Ảnh và Lăng Thần Huyền vào.

”Tô Cơ, Hiểu Ảnh, Lăng Thần Huyền, các cậu không sao chứ?” Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của bọn họ và cả vết thương trên mặt Lăng Thần Huyền, tôi định chạy tới nhưng Lý Triết Vũ kéo tay lại.

”Tao không có thời gian đôi co với chúng mày, mau đưa chìa khóa ra đây! Nếu không…” Sun nhìn Tô Cơ, Hiểu Ảnh và Lăng Thần Huyền với vẻ mặt nham hiểm.

”Sun… Đồ khốn!” Tôi chẳng còn để ý gì đến hình tượng thục nữ của mình nữa, mặt đỉ gay chỉ thẳng may=t85 Sun chửi rủa.

Hữu Tuệ, bình tĩnh nào!” Lý Triết Vũ quay lại, kéo tay tôi xuống, thì thầm, ”Lát nữa, em nép vào góc tường, tránh chỗ này càng xa càng tốt, nhớ nhé!”

Không hiểu Lý Triết Vũ định làm gì, cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt vô cùng kien định. Lúc mọi người còn chưa kịp định thần thì Vũ đẩy mạnh tôi vào góc tường, rồi một mình xông lên phía Sun!

Two

Đánh rắn phải đánh dập đâu!

Tôi chợt hiểu ra y của Lý Triết Vũ, sự lo lắng và căng thẳng trong tôi dường như lên đến mức đỉnh điểm!

Không ngờ Sun kéo một tên mặc áo đen đứng chắn trước mặt hắn, Lý Triết Vũ giơ tay đấm mạnh khiến tên đó ngã xuống. Sun đã ở ngay trước mặt, Kim Nguyệt Dạ đột nhiên nhanh như chớp ngăn Lý Triết Vũ lại, rồi đẩy Vũ vào vòng vây của bọn mặc đồ đen.

“Kim Nguyệt Dạ, đồ phản bội! Vũ, để tôi đến giúp cậu!” Lăng Thần Huyền hét lên. Cậu ta đang cố vùng vẫy thoát khỏi su kìm kẹp của hai tên mặc đồ đen, sau đó chạy nhanh vào vòng vây của bọn đồ đen để hỗ trợ Lý Triết Vũ.

“Huyền, vết thương của cậu…” Lý Triết Vũ lo lắng nhìn vết thương trên mặt Lăng Thần Huyền.

“Vũ, đừng coi thường tôi!” Lăng Thần Huyền trừng mắt nhìn đám người to cao mặc đồ đen xung quanh, “Nào xông vào đi! Tao chẳng ngán tụi mày đâu!”

“Huyền… Cậu phải cẩn thận đấy!”

”Không sao! Có giỏi thì nhào vô đi!”

Lăng Thần Huyền hét to, Lý Triết Vũ cúi người xuống thấp để cho Lăng Thần Huyền nhảy qua.

Hai tên mặc đồ đen bất ngờ bị ngã vật xuống.

Tiếp đó,Lăng Thần Huyền và Lý Triết Vũ như đã hẹn trước với nhau, quay sang hai phía đánh gục hai tên nữa.

Tôi trợn tròn mắt, trông cứ như phim hàng động Mĩ ấy, tim tôi cũng nhảy nhót theo từng động tác của họ. Hiểu Ảnh và Tô Cơ cũng như bị kích động, vừa hò hét vừa nhảy múa loạn xạ, nếu tay không bị trói thì hai đứa nó đã vỗ tay ầm ĩ như sấm rồi.

“Hừ, lũ vô dụng!” Sun nhíu mày nhìn lũ mặc đồ đen bị Lý Triết Vũ và Lăng Thần Huyền hạ đo ván trên đất, rồi vẫy tay với mấy tên đằng sau, “Chúng mày còn đứng đấy làm gì? Xông lên xử chúng nó đi!”

”Vâng!”

Sun đúng là tên tiểu nhân, đã cậy nhiều người hơn lại còn ra lệnh cho chúng tiếp tục xông lên. Nhưng công nhận Lý Triết Vũ và Lăng Thần Huyền tuyệt quá!

“Lý Triết Vũ! Lăng Thần Huyền! Cẩn thận đấy!” Tôi nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay rồi hét to.

Lăng Thần Huyền nhân lúc tôi hét to, đạp tiếp một tên khác ngã nhào xuống, rồi đắc ý quay lại nháy mắt với tôi.

“Lo gì chứ? Tôi và Lý Triết Vũ mà kết hợp với nhau thì sẽ là vô địch thiên hạ mà lị!” Lăng Thần Huyền còn chưa kịp ba hoa xong liền bị tên mặc đồ đen đấm mạnh vào má. ( đang gay cấn mà đọc tới đoạn này làm mk cười sằng sặc)

“Lăng Thần Huyền! Ngốc nó vừa thôi!” Tô Cơ đứng bên cạnh, mặt đỏ gay nhảy dựng lên.

“Tiểu Huyền Huyền, cẩn thận ảnh hưởng đến dung nhan đấy.” Hiểu Ảnh hét lên như sắp khóc.

“Nhìn đây!” Lăng Thần Huyền hét lên rồi giơ chân đạp vào tên mặc đồ đen vừa đánh cậu ta, nhưng tên đó đã nhanh tay hơn, giơ tay định đấm vào bụng Lăng Thần Huyền.

“Cẩn thận!” Lăng Thần Huyền chưa kịp phản ứng thi Tô Cơ đã gào lên, chạy như bay đến chắn trước mặt Lăng Thần Huyền, tên mặc đồ đen đấm mạmh và mạng sườn Tô Cơ.

“Tô Cơ!”

“Tô Cơ!”

Tôi và Hiểu Ảnh sợ thất thần, Lăng Thần Huyền giật mình rồi cũng hét lên, lấy cả thân mình đâm sầm vào tên mặc đồ đen.

Tiếp đó, Lăng Thần Huyền chạy như bay đến bên Tô Cơ đang nằm dưới đất, nhưng Lăng Thần Huyền không thể cởi được sợi dây thừng trên người mình, đàng quỳ xuống lo lắng nhìn Tô Cơ.

“Chúng mày muốn chết à? Có đánh thì đánh tao đây này!” Lăng Thần Huyền ngẩng đầu lên, mắt như sắp bốc hỏa, đang định đứng dậy quyết đấu tiếp cùng bọn đó thì bị Lý Triết Vũ ngăn lại.

“Bảo vệ Tô Cơ đã!”

Lý Triết Vũ đạp một tên mặc đồ đen ra, kéo mạnh Tô Cơ và Lăng Thần Huyền sang một bên.

Khuôn mặt của Lý Triết Vũ đã đầy vết thương, máu và mồ hôi chảy ròng ròng xuống hai gò má. Cậu ta lấy tay lau, rồi nhìn chằm chằm vào đám người mặc đồ đen.

”Lý Triết Vũ, xem ra tao hơi coi thường mày rồi!” Sun khoanh tay cười nhạt, “Nhưng tao khuyên mày đừng phí sức, một mình mày không đánh nổi bọn tao đâu.”

“Sun! Tao sẽ khiến mày hối hận vì những gì mày đã làm!” Lý Triết Vũ nhíu mày nhìn Sun, giơ hai tay ôm lấy tôi. Cả người cậu ấy khẽ run lên, tôi cảm nhận được sự mạnh mẽ, kiên cường như toát ra từ người cậu ấy. Tôi trừng mắt nhìn Sun, đột nhiên phát hiện Kim Nguyệt Dạ đang đứng ở góc tường nhìn chúng tôi với ánh mắt khó hiểu.

“Ha ha ha… Được thôi, để xem rốt cuộc ai mới là người phải hối hận!”

Sun vừa ra lệnh, đám người mặc đồ đen liền lao như điên vào chúng tôi.

Lý Triết Vũ cố gắn chống đỡ những đòn tấn công tới tấp của họ. Lúc cậu ấy đã thấm mệt, bọn mặc đồ đen nhân cơ hội đấy xông vào tôi.

Loáng một cái, tên mặc đồ đen đó định túm lấy tôi, Lý Triết Vũ liền chắn trước mặt tôi, tên măc đồ đen giơ tay đấm mạnh vào lưng Lý Triết Vũ.

Trong chớp mắt, tôi có nghe thấy tiếng xương bị gãy.

“Lý Triết Vũ!”

“Hự hự hự!” Lý Triết Vũ ho liên tục, tôi nhìn thấy máu chảy ra từ miệng cậu ấy.

“Vũ! Cậu không sao chứ? Tao giết chúng mày!” Lăng Thần Huyền nhìn thấy Lý Triết Vũ ngã trên đất, gào lên căm phẫn. Cậu ta muốn chạy đến cứu Lý Triết Vũ nhưng vừa đi được mấy bước, liền bị một tên áo đen ngáng chân.

“Lý Triết Vũ!” Tô Cơ và Hiểu Ảnh ngồi khóc thút thít.

Những tên còn lại ùa đến, Lý Triết Vũ ôm chặt tôi, mặc cho những cú đấm đá như mưa cứ giáng liên tục trên người cậu ấy.

Đừng bảo vệ tôi nữa! Đừng chịu đau hộ tôi nữa!

Tôi muốn thoát khỏi vòng tay Lý Triết Vũ, muốn dùng chút sức lực yếu ớt của mình để bảo vệ câu ấy. Nhưng dù tôi có vùng vẫy thế nào, cũng không thể thoát khỏi vòng tay rắn rỏi củ Vũ

Tại sao… tại sao lần nào cũng là Lý Triết Vũ bảo vệ tôi? Sao tôi lại vô dụng thế này…

Nước mắt tôi trào ra, không cò nhìn rõ xung quanh nữa.

“Sun! Thứ mà chúng ta cần là chiếc chìa khóa trong tay Hựu Tuệ.” Trong mơ màng, tôi nghe thấy giọng nói trầm trầm của Kim Nguyệt Dạ.

“Nói có lí!” Lúc này Sun như bừng tỉnh, ra lệnh cho đám người kia. “Mau cướp lấy chiếc chìa khóa trong tay con nhỏ kia đi!”

“Không… không! Dừng tay!” Tôi hét lên, mặt ướt đẫm nước mắt, “Đừng đánh nữa! Tôi… tôi sẽ đưa chìa khoá cho các người!”

“Hựu Tuệ! Đừng đưa cho chúng!” Tô Cơ và Hiểu Ảnh cũng gào lên.

Nhưng tôi chẳng còn tâm trạng để ý chuyện khác nữa, tôi không thể đứng nhìn Lý Triết Vũ vì tôi mà chịu đau đớn như vậy.

“Hựu Tuệ, đừng đưa…” Lý Triết Vũ gắng gượg ngẩng đầu nhìn tôi, nhìn thấy những vết bầm dập khắp người cậu ấy, tim tôi như vỡ vụn.

“Ha ha ha…Hựu Tuệ, cô biết điều đấy!” Sun có vẻ hài lòng, ra lện cho bọn mặc đồ đen dừng tay lại. Đột nhiên hắn ta như nhớ ra điều gì đó, quay sang cười tươi với Kim Nguyệt Dạ đang đứng ở góc tường, “Kim Nguyệt Dạ, để con nhỏ Hựu Tuệ không giở trò, cậu qua chỗ đó lấy chìa khóa đi!”

Kim Nguyệt Dạ ngạc nhiên nhìn Sun, đắn đo một lúc rồi bước đến chỗ tôi. Đôi mắt đẫm lệ của tôi vẫn còn nhìn thấy dáng vẻ đắc thắng của Sun, rồi cả Lý Triết Vũ đang nằm co quắp trên đất(@@). Tôi cắn răng, ném chiếc chìa khóa xuống đất.

“Kim Nguyệt Dạ, tôi sẽ nhớ mãi chuyện này!” Tôi nghiến răng nói.

Kim Nguyệt Dạ từ từ cúi người xuống, tay hắn run run nhặt chiếc chìa khóa lên(híc, tội nghịp Dạ wá), nhưng hắn cũng chẳng nhìn tôi lấy một cái đã quay lại ném chiếc chìa khóa cho Sun.

“Lấy được chìa khóa rồi thì tha cho chúng nó đi!”

“Không được!” Sun lạnh nhạt, “Trước khi lấy được kho báu, không đươc thả chúng đi.”

“…”

Kim Nguyệt Dạ chỉ im lặng, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Theo lệnh Sun, đám người mặc đồ đen kia lấy dây thừng buộc chúng tôi lại, đẩy về phía với Lăng Thần Huyền, Tô Cơ và Hiểu Ảnh. Vì bị thương nên mọi người đều ngồi im một chỗ.

Nhưng đúng lúc ngã xuống đất, tôi bỗng nhìn thấy một vật sáng lấp lánh ở phía góc tường. A, một con dao nhỏ bằng ngón tay?

Con dao này quen quá… Đây chẳng phải là con dao mà tôi và Lý Triết Vũ đã đánh mất khi đi kiểm tra khu biệt thự số 23 ư?

Lẽ nào…

Tôi ngẩng đầu nhìn, quả thật trong căn phòng kím mít này có một vết nứt, hóa ra nơi chúng tôi đang đứng lại chính là căn phòng bí ẩn không có cửa của khu biệt thự số 23.

Nhân lúc Sun không chú ý, tôi cầm vội con dao lên.

Sun và Kim Nguyệt Dạ cầm chìa khóa đi đến chỗ đi đến chỗ bàn trà, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn chúng tôi.

“Ha ha, dù chúng mày có cố gắng thế nào thì thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về tao thôi. Hãy chấp nhận sự thực này đi! Ha ha ha!”

“Thằng đểu!” Lăng Thần Huyền cắn răng chửi Sun.

Sun đứng trước bàn trà, cầm chìa khóa xem xét, sau đó cắm chìa khóa vào lỗ màu lam rồi vặn mạnh.

Cạch cạch cạch!

Chiêc bàn trà phát ra âm thanh rất lạ.

“Ha ha ha!” Sun cười như điên dại, “Sắp tìm được kho bắu rồi! Kho bắu là của tao!”

Có thật bên trong là báu vật không? Sun sẽ lấy được báu vật ư?

Nhìn dáng vẻ cườh hả hê của Sun, tôi và mọi người thất vọng nhìn nhau, rồi buồn bã thở dài.

Nhưng, đột nhiên…

Xoẹt!

Chiếc bàn trà bỗng loé sáng, từ bên trong phát ra một tia sáng màu trắng chiếu thẳng lên bức tường nhẵn nhụi kia.

Một bức tranh mờ ảo dần dần hiện ra trên bức tường trắng toát.

Đây là cái gì? Cùng với những tiếng đống kì quái phát ra liên tục từ chiếc bàn trà, tất cả mọi người đều nín thở.

Một bức hình đen trắng từ từ hiện ra trước mặt chúng tôi

Trong bức hình có hai người ăn mặc khác nhau.Một người mặc áo vest đuôi tôm, trên đầu đội chiếc mũ cao; người còn lại thì ăn mặc rất giống thời nhà Thanh.Họ đang tươi cười đứng trước một căn nhà rất đẹp..

Rồi lại tiếp một bức nữa:

Vẫn là hai người đó, đằng sau có mấy thanh niên,có lẽ tuổi cũng trạc chúng tôi. Hình như họ đang tổ chức nghi lễ gì đó, vừa đốt pháo vừa chào cờ, còn sau lưng họ vẫn là ngôi nhà đó..

Lại tiếp một bức khác:

Lần này dường như hai người này đang tranh chấp gì đó,những người thanh niên cũng chia làm hai phe,họ cầm cờ, đứng sang hai bên, chỉ duy nhất thứ không thay đổi đó là căn nhà..

Không thể thế được, hóa ra cái bàn trà kì lạ đó lại là máy chiếu ư?

Tôi há hốc mồm kinh ngạc.

“Có để ý căn nhà trong bức hình không?”

Lý Triết Vũ đứng bên cạnh ghé sát tai tôi.Tôi nhìn chằm chằm vào ngôi nhà khác lạ đó.

“Thấy ngọn núi sau căn nhà đó không?Nó có lẽ chính là khu biệt thự số 23 trươc đây!”

Khu biệt thự số 23 trước đây ư? Tôi kinh ngạc nhìn Lý Triết Vũ, cậu ấy gật đầu khẳng định với tôi.

Không hiểu sao bức hình đột nhiên dừng lại rồi một giọng nói trung tuổi vang lên”Chào mừng các bạn đến với vùng đất bí ẩn của khu biệt thự số 23..”

Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi. Sun bị kích động quá, không nói được câu nào.

Đột nhiên, một âm thanh chói tai vang lên.Bức hình trở nên mờ mờ,rồi từ từ biến thành những nốt chấm trắng..

“Chết tiệt!”Sun gằn giọng, tức tối đạp vào cái bàn trà nhưng vẫn không ăn thua gì.

“Đây là cái gì thế này?Trái tim thiên sứ rốt cuộc ở đâu?Tao phải giải thích sao với ông chủ đây?”

Ông chủ ư?Nghe Sun nói,tôi giật mình.

Lẽ nào tất cả những gì Sun làm đều có người đứng sau ra lệnh?Vậy người muốn lấy được báu vật rốt cục là có mục đích gì? Trái tim thiên sứ mà Sun nói là cái gì vậy?

Sun móc điện thoại ra, định gọi cho ai đó nhưng mất tín hiêu, hắn kéo theo mấy tên mặc đồ đem đi ra ngoài, chỉ để lại hai tên áo đen và Kim Nguyệt Dạ trông coi chúng tôi.

“Kim Nguyệt Dạ, đứng đây trông chừng mấy đứa này hộ tôi, tôi sẽ quay lại ngay!”

Nhân lúc Sun không có ở đây, tôi tiếp tục chuyện định làm ban nãy.Tôi cầm con dao cứa đứt sợi dây thừng ở tay, rồi nhanh chóng đưa dao cho Lý Triết Vũ.

Tôi lén nhìn: Sun đã đi được một quãng rồi,Kim Nguyệt Dạ đứng bên bàn trà quay lưng lại với tôi,hai tên kia thì cũng không để ý lắm…

Cơ hội tốt đây!

Nhân lúc Kim Nguyệt Dạ chưa chú ý tới, tôi lao thẳng vào hắn ta

Huỵch!

Bị tôi lao vào mạnh quá,Kim Nguyệt Dạ ngã xuống,cả người đập vào chiếc bàn trà,chiếc máy chiếu rơi xuống,đột nhiên có một vật sáng rơi ra từ chiếc máy đó.

Đây là cái gì?Tôi và Kim Nguyệt Dạ đều tròn mắt nhìn vật sáng trong suốt đó.

“Kim Nguyệt Dạ! Mau nhặt lấy miếng kim cương đó, nó chính là trái tim thiên sứ! Nó là báu vật mà chúng ta tìm!”

Tôi vẫn chưa kịp hoàng hồn thì giọng nói của Sun vang lên.

Trái tim thiên sứ ư?

Tôi nhìn ra ngoài, thấy Sun đã mang theo đám người kia chạy vào, vừa chạy vừa gầm lên, “Kim Nguyệt Dạ! Nhanh lên! Nhặt lấy trái tim thiên sứ đi!”

“Kim Nguyệt Dạ !Đừng đưa nó cho Sun!”

Kim Nguyệt Dạ định đưa tay ra nhặt trái tim thiên sứ đang lăn bên cạnh hắn. Ai ngờ tôi hét toáng lên, xông đến trước mặt hắn giành lại miếng kim cương!

Kim Nguyệt Dạ ngạc nhiên, né người sang một bên theo phản xạ. Lúc đó, tay tôi đã cầm chặt miếng kim cương, nhưng vì ban nãy chay nhanh quá nên bị mất thăng bằng, cả người tôi đập vào tường rồi ngã nhoài dưới đất.

Rầm rầm!

Vẫn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, sau lưng tôi vọng lên tiếng động long trời lở đất, tôi cố gắng đứng giậy nhưng lại bị ngã nhào xuống đất.

Tôi quay đầu lại nhìn, một cánh cửa đá dầy vừa đóng sập xuống, chặn cửa hang lại, chặn cả Sun và đám thuộc hạ đang định chạy tới ở bên ngoài!

“Hựu Tuệ!”

“Tô Hựu Tuệ”

Tôi thở dốc, thấy bên tai mình vang lên những tiếng hét thất thanh.

Three

Ầm ầm ầm!

Lại là tiếng gì nữa?

Một loạt những tiếng va đập mạnh vang lên làm tôi giật mình!

Tôi tròn mắt kinh ngạc,nhìn đống đồ chất đầy hai bên hang dường như sắp đổ sập xuống đầu tôi đến nơi.

Đống bụi mù mịt làm tôi gần như không thở nỗi.

“Hựu Tuệ,cẩn thận!”

“Hựu Tuệ,mau chạy đi!”

Hai giọng nói hốt hoảng lại dội đến tai tôi.

Nhưng hai chân tôi như bị chôn tại chỗ,không thể cử động được.

Rồi mắt tôi dần mờ đi,tôi cảm thấx đầu óc mình trống rỗng.Bên tai tôi liên tục vang lên những âm thanh long trời lở đất,như đẩy tôi xuống mười tám tầng địa ngục.

Đột nhiên,tôi cảm thấy mình như được một đôi cánh thiên sứ ấm áp ôm chặt lấy.

Rầm rầm rầm!

“Hựu Tuệ!Hựu Tuệ,bà không sao chứ?”

“Vũ,Hựu Tuệ!Hai người nói gì đi chứ!”



Là Tô Cơ,Hiểu Ảnh và Lăng Thần Huyền,nhưng sao giọng họ càng lúc càng xa vậy?

Tất cả đã…kết thúc rồi ư?Tôi vẫn còn sống chứ?

Tôi cử động tay.May quá,vẫn còn cảm giác…

Tôi nín thở,dần dần mở mắt nhìn,phát hiện ra mình đang bị nhốt ở một nơi chật hẹp,tối om.

Đau quá!Vết thương ở chân trái tôi lại nhói đau,có lẽ vừa nãy trong lúc hỗn loạn đã va phải cái gì…

Đột nhiên,hơi thở ấm áp thổi bên tai tôi,tôi tròn mắt ngạc nhiên,một cánh tay mạnh mẽ chống bên cạnh tôi.

Chuyện…chuyện gì vậy?

“Lý Triết Vũ!”

“…”Không có tiếng trả lời,tôi cảm thấy cánh tay đó hơi run run,xung quanh lại phát ra những tiếng động xoẹt xoẹt.

“Lý Triết Vũ…là cậu phải không?”Tay tôi chạm phải một vật gì đó cứng cứng,có cảm giác lành lạnh như chạm vào kim loại.

Chiếc nhẫn!Đây là chiếc nhẫn!Lẽ nào…không phải Lý Triết Vũ?

Kim Nguyết Dạ!

“Đừng chạm vào tôi!”Kim Nguyệt Dạ bị tôi chạm vào,tay hắn hơi run lên,hơi thở dồn dập,xem ra hắn có vẻ mệt mỏi…

Kim Nguyệt Dạ…Sao lại là Kim Nguyệt Dạ chứ?Tại sao hắn ta lại cứu tôi?

“Vũ!Hựu Tuệ!Các cậu không sao chứ?”Tô Cơ hét lên như sắp khóc,tôi cảm thấy như cách họ cả một dãy núi!

“Tụi tôi ở đây!”Kim Nguyệt Dạ nói to,giọng hơi run rẩy,”Vũ!Cậu ở đâu?”

“Tôi ở đây..”Cách đó không xa,giọng nói yếu ớt của Lý Triết Vũ vang lên,hình như cậu ấy đang cố lết về phía chúng tôi,”Hựu Tuệ,Dạ!Hai người không sao chứ?”

“Tôi bị cái gì đó đè…”Giọng Kim Nguyệt Dạ có vẻ đau đớn,”Chúng ta phải nghĩ cách đẩy vật đó ra mới thoát ra khỏi chỗ này được!”

“Được!”Lý Triết Vũ trả lời dứt khoát,thử đẩy vật nặng như cùm đang đè lên lưng Kim Nguyệt Dạ nhưng chẳng có tác dụng gì.

“Dạ!Lưng cậu bị cái giá sắt đè lên!Cái giá đó nặng quá,để tôi nghĩ cách đẩy nó ra!”

“Được…”

Thời gian cứ chầm chậm trôi đi,nhưng lúc đó tôi cũng không còn sợ hãi như ban nãy nữa.Vì hai người bên cạnh đang sưởi ấm trái tim tôi..Trong khoảnh khắc,dường như chúng tôi lại trở về quá khứ,trở về khoảng thời gian đã từng sát cánh bên nhau.

Thượng đế ơi,Nếu có thể,hãy để cảm giác này kéo dài mãi…

“Dạ,có một chỗ trống!”Lý Triết Vũ cuối cùng đã tìm được một cái khe,cậu ấy cố gắng đẩy cái giá lên.

Một tia sáng chót mắt đã phá vỡ không gian tối om,mọi thứ trước mắt tôi đều sáng bừng lên!

Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ lấy vai đỡ chiếc giá,tạo khe hở để lách ra.

“Hựu Tuệ…em đi trước đi…”Lý Triết Vũ nói,trên trán cậu ấy lấm tấm mồ hôi.

“Hai người có đỡ được không?”Tôi ngẩng đầu nhìn Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ.

“Cô đi đi!”Kim Nguyệt Dạ cúi đầu lẩm bẩm.Vì hắn dùng hết sức để đỡ giá sách nên cả người cứ run lên.

Kim Nguyệt Dạ…Lý Triết Vũ…

Tôi hít một hơi dài,cố nén lại nỗi sợ hãi đang dâng trào lên trong lòng,nhìn chằm chằm vào khe hở.

“Hựu Tuệ,nhanh lên!”Lý Triết Vũ dường như kiệt sức rồi,”Dạ,đỡ cái giá cao lên một chút để chỗ ra rộng hơn!”

Hai người nhìn nhau,cố đẩy cái giá cao lên.

Tôi cố len lên phía trước,cuối cùng cũng thoát ra được.

“Tốt rồi!Hựu Tuệ an toàn rồi!”

“Hựu Tuệ,không sao chứ?”

Cách đó không xa,Tô Cơ và Hiểu Ảnh vừa nhìn thấy tôi đã la ầm lên.Lăng Thần Huyền có lẽ bị thương nên ngã dưới đất.

Thế còn hai người đó..

Tôi lê cái chân đau buốt,quay lại nhìn cảnh tượng trước mắt,tôi gần như không thể thở được nữa.

Mấy chiếc giá sắt giống như hiệu ứng domino,từng cái một lần lượt đổ xuống.Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ vẫn bị nhốt bên trong.

“Hai cậu ấy làm sao ma ra được?Làm sao ra được bây giờ?Khụ khụ khụ!”Giọng tôi lạc cả đi vì căng thẳng.

“Đừng lo..”Lý Triết Vũ cất giọng yếu ớt an ủi tôi,nhưng cậu ấy và Kim Nguyết Dạ đều thở hổn hển,tôi thấy càng đau lòng hơn.

“Hai cậu mau ra đi! Nhanh lên!

“Dạ, cậu ra trước đi…Tôi…tôi có thể đỡ được thêm một lúc nữa.”Lý Triết Vũ vừa thở vừa nói đứt quãng.

Qua cái khe nhỏ trên giá,tôi thấy Lý Triết Vũ mệt mỏi quay đầu nhìn Kim Nguyệt Dạ.

“Không! Nếu đi thì cùng đi!” Kim Nguyết Dạ nói rất dứt khoát.

“Kim Nguyệt Dạ!Lý Triết Vũ!”Tôi cắn chặt răng,cố nghĩ cách giúp họ,nhưng chân tôi đau nhói,không thể dịch chuyển được nữa.

“Ừ… Nếu đi thì cùng đi!”Lý Triết Vũ như được tiếp thêm sức mạnh,đột nhiên ngẩng đầu lên,nhìn chằm chằm Kim Nguyệt Dạ.

“Được!”

“Một, hai, ba! Đi nào!”

Cùng với những tiếng hò dô đó,hai cậu ấy bỏ tay xuống,rồi lao thật mạnh về phía tôi,sau đó là những tiếng đỗ ầm ầm vang lên.

Toàn bộ giá sắt đã hoàn toàn đổ xuống,nhưng may mà cả hai người họ đều thoát khỏi.

“Không sao rồi!”Lý Triết Vũ thở dài,rồi mỉm cười nhìn Kim Nguyệt Dạ. Kim Nguyệt Dạ cũng cười đáp lại,sau đó cả hai cùng quay sang nhìn tôi…

Đột nhiên tôi thấy cảnh tượng này sao quen thế…

Ở gần đó,Tô Cơ,Hiểu Ảnh và Lăng Thần Huyền cũng quên cả mình đang bị trói,reo lên sung sướng,nhưng…

“Tiểu Huyền Huyền, sao Hiểu Ảnh thấy choáng quá…”

“Tôi…tôi cũng thế!”

Khi chúng tôi đang cởi trói cho Tô Cơ và Hiểu Ảnh, tôi cũng thấy đầu óc mình quay cuồng,có mùi gì đó là lạ xộc vào cánh mũi.

“Không phải! Mùi này..”

Đột nhiên, Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ nhìn nhau, họ dường như hiểu ra chuyện gì đó.

“Chết rồi! Có lẽ là khí độc!” Kim Nguyết Dạ hét lên,”Đây là nơi cất giấu kho báu,có lẽ ban nãy chúng ta chạm vào cái gì đó nên khí độc mới bay ra!”

“Nguy rồi! Mau rời khỏi đây!”Lý Triết Vũ vội vàng cởi trói cho Lăng Thần Huyền.

Tôi nhịn thở,cố không để mình hít phải cái mùi đó,nhưng miệng hang đã bị cửa đá chặn mất,chúng tôi phải làm gì bây giớ?

“Nhanh lên! Cửa này nhất định có công tắc,chúng ta phải rời khỏi đây!”

Nghe Lý Triết Vũ nói,chúng tôi vội chạy đi tìm công tắc.

Thời gian vẫn trôi,hơi thở chúng tôi càng gấp gáp,động tác càng chậm,mắt tôi bắt đầu mờ đi.

“Đèn sắp hết pin rồi!”Tôi nhìn chiếc đèn pin đang cầm trong tay,trông nó giống như sinh mạng đang dần dần lịm đi,ánh sáng càng lúc càng yếu ớt.

“Hựu Tuệ!Không còn thời gian nữa,phải tìm cửa ra khác thôi!”Lý Triết Vũ quay lại nhìn tôi,giọng run run,”Khí độc ngày càng nồng nặc,cứ đà này chúng ta sẽ bị trúng độc!”

“Chúng ta nhất định phải ra khỏi đây!”Tay Kim Nguyệt Dạ lần sờ trên tường,thở gấp hơn.

Bụp!

“A…”

Đột nhiên!Chân tôi bị cái gì đó đâm nên ngã xuống,chiếc đèn pin văng ra xa.

“Hựu Tuệ!”Lý Triết Vũ chạy tới đỡ tôi lên,thở hổn hển”Không sao,đừng sợ!”

“Ư…”

“Hiểu Ảnh!Hiểu Ảnh!”Giọng nói hốt hoảng của Tô Cơ dội vào tai tôi,”Hiểu Ảnh,bà sao đấy?Bà đừng dọa tôi!”

Tô Cơ lay mạnh Hiểu Ảnh đang choáng váng nằm trong lòng,mặt Hiểu Ảnh đỏ bừng lên…

“Chết tiệt!Công tắc ở đâu nhỉ?”Lăng Thần Huyền gõ mạnh vào tường,vết thương trên người lại hở miệng,cậu ta mệt mỏi đổ người xuống đất.

“Đừng…”Nhìn ba người họ từ từ ngã xuống đất,tim tôi như bị xé nát,tôi muốn chạy thật nhanh đến chỗ bọn họ,nhưng sao người tôi lại nặng trịch thế này.

“Hựu Tuệ!Cố gắng lên!”Lý Triết Vũ đỡ tôi giậy,giọng trầm trầm nhưng kiên định,”Trong cái hang này chắc chắn phải có cửa thông gió,chúng ta phải tìm được cửa đấy thì mới trèo ra được.”

Cửa thông gió ư?

Tôi giật mình,nhìn về phía đèn pin bị rơi.Tôi phát hiện dưới chân tường cách đó không xa có một cái cửa nhỏ hình chữ nhật.

“Cửa thông gió kia rồi!”Tôi reo lên.

“Ở đâu?”Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ nhìn theo hướng tôi chỉ.

Kim Nguyệt Dạ không nói gì,chạy nhanh về phía cửa thông gió,hắn lay mạnh cửa sổ thông gió…

“Cái cửa này bị hàn chặt rồi!”

Cửa thông gió bị hàn chặt ư?Sao…sao lại thế?

Lý Triết Vũ đang dựa người vào tường bỗng khuỵu xuống.Tôi có một dự cảm chẳng lành,tôi cố lay thật mạnh Lý Triết Vũ.Tôi hoảng loạn đập tay vào tường,như thể muốn cứu người bên ngoài.

”Khụ… Khụ… Vũ, cậu ổn chứ?” Kim Nguyệt Dạ muốn đỡ lấy Lý Triết Vũ dậy.

”Tôi… tôi không sao..” Lý Triết Vũ không còn cử động được, nhưng khi nhìn tôi, cậu ấy vẫn mỉm cười, ”Đừng sợ, tôi không sao đâu! Những gì tôi đã hứa với em… tôi sẽ… sẽ không để em… thất … thất vọng!”

”Không!” Nhìn Lý Triết Vũ nói không ra hơi, tôi đột nhiên nhớ ra Kim Nguyệt Dạ đang đứng bên cạnh, ” Kim Nguyệt Dạ… Kim Nguyệt Dạ, mau… mau cứu Lý Triết Vũ!”

Lý Triết Vũ rõ ràng nhìn tôi nhưng dường như chẳng còn nghe thấy tôi nói gì…

”Dạ, đưa Hựu Tuệ… đưa Hựu Tuệ ra khỏi đây…” Giọng Lý Triết Vũ đứt quãng, ”Nhanh lên!”

”Đừng nói nữa Lý Triết Vũ, tôi sẽ không đi đâu hết!”Có lẽ vì xúc động quá nên tôi cảm thấy khó thở, thậm chí mắt cũng mờ dần đi, trước mặt tôi cái gì cũng trổ nên mờ ảo.

Nhưng Kim Nguyệt Dạ vẫn đứng im tại chỗ…

Hắn sao vậy? Lúc này mà hắn còn nghĩ gì nữa? Sao tôi không còn nhìn rõ mặt hắn nữa?

Đột nhiên Kim Nguyệt Dạ lết về phía chúng tôi… Tôi đã nhìn rõ mặt hắn hơn.

”Mau đưa trái tim thiên sứ… cho tôi!”

”Cái gì?”

Tôi không dám tin Kim Nguyệt Dạ đang đứng trước mặt mình nữa, ban nãy đầu óc tôi còn mơ màng thế mà đột nhiên tỉnh táo hẳn. Tôi sực nhớ ra trái tim thiên sứ ban nãy lấy được trong lúc hỗn loạn.

”Kim Nguyệt Dạ… bây giờ là lúc nào mà cậu… cậu vẫn còn nghĩ tới báu vật hả?”

”Đưa đậy!” Kim Nguyệt Dạ thở hổn hển rồi quát to, nét mặt hắn thật khó hiểu.

”không!” Tôi cố giành lấy, nhưng cuối cùng cũng không thể địch nổi hắn, chỉ còn biết trơ mắt nhìn hắn lấy trái tim thiên sứ trong túi tôi ra.

Tôi tuyệt vọng nhìn Kim Nguyệt Dạ xa lạ trước mắt, rồi hét lên: ”Tại sao… tại sao cậu lại làm thế?”

Tại sao một Kim Nguyệt Dạ vừa sát cánh cùng Lý Triết Vũ và chúng tôi, thế mà bây giờ lại lập tức biến thành một người hoàn toàn khác.

”Dạ, đừng…” Lý Triết Vũ cố gượng nói, nhưng muộn mất rồi.

”Hơ hơ hơ…” Kim Nguyêt Dạ dường như cũng kiệt sức, hắn cười rồi nói, ”Từ trước đến giờ… tôi chỉ cần kho báu thôi! Khụ Khụ…”

”Kim Nguyệt Dạ… cậu đang nói gì thế?”Tôi không dám tin vào tai mình nữa, lắc mạnh đầu để tỉnh táo hơn, nhưng đầu tôi đau như muốn vỡ ra.

Tôi không tin, tôi không tin hắn lại là người như thế? Tại sao sự thật lại phũ phàng thế này?

”Dạ, cậu! Khụ khụ…” Lý Triết Vũ cũng ngạc nhiên về hành động bất ngờ của Kim Nguyệt Dạ, cậu ấy muốn nói gì đó nhưng chưa nói hết đã ho sặc sụa từng cơn.

”Hơ hơ hơ, cảm ơn nhé… Vũ, Hựu Tuê!”

Kim Nguyệt Dạ từ từ đứng dậy, kết từng bước khó nhọc về phía cửa.

Đột nhiên ở phía cửa vọng lại những tiến gõ cộc cộc cộc. Có người đên1

”Không!”

Dường như tôi đã tỉnh lại, gồng hết sức đứng dậy, xông về phía Kim Nguyệt Dạ. Tôi muốn cướp lại trái tim thiên sứ từ tay Kim Nguyệt Dạ, nhưng Kim Nguyệt Dạ đã đề phòng từ trước, hắn khẽ nghiên người, tôi mất đà lao vào tường.

”Đừng… đừng lám hại cô ấy…” Lý Treit61 Vũ cố hết sức đứng dậy, nhưng vừa đứng lên thì lại ngã xuống đất, ”Dạ… đừng làm thế!”

Tôi không nhìn thấy nết mặt của Kim Nguyệt Dạ lúc này, những giọt nước mắt tuyệt vọng cứ lã chã tuôn rơi…

Four

Uỳnh Uỳnh!

Một âm thanh lớn vang lên cùng với ánh sáng chói, chiếc cửa đá ban nãy bị đóng chặt bây giờ đã mơ toang ra.

‘’Dạ, chúc mừng cậu.’’ Một giọng nói quen quen vang lên, tôi chẳng còn dũng khí để nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mắt mình, ‘’Vừa nãy ở bên ngoài tôi đã nghe thấy hết mọi chuyên rồi! Cậu làm tốt lắm! Tôi thực sự tin tưởng cậu rồi đấy!’’

‘’Trong căn phòn đầy khí độc này, dù là tình bạn hay tình yêu cũng chẳng là gì cả! Ha ha.. Tô Hựu Tuệ, Lý Triết Vũ, đây có phả là sự chế diễu đau đớn naht61 không?’’

Giọng nói của Sun như những mũi dao nhọn đâm vào vết thương trong sâu thẳm trái tim tôi. Tô Hựu Tuệ, mày không được khóc, không được…

‘’Sun, mày là đồ tiểu nhân đê tiện!’’ Giọng nói đầy căm phẫn của Lý Triết Vũ vang lên, dường nhu6 cậu ấy đã dùng hết sức lực của mình mới có thể thốt ra mấy từ đó.

‘’Đê tiện ư? Nói hay lắm! Ha ha…’’ Sun không hề tức giận, trái lại còn tỏ ra tự hào, ‘’Lý Triết Vũ, tao không phải thiếu gia con nhà giàu như mày, nên đương nhiên không thể sống cao thượng như mày rồi, nhưng có một thứ tao hơn mày đó là tao hiểu người anh em tốt của mày hơn mày đấy, nó với tao giống nhau cả thôi! Ha ha ha!’’

Cả căn phòng vang lên tiếng cười ngạo mạn của Sun, ước gì lúc này tai tôi đặc lại để không còn nghe thấy tiến cười đó thêm một giây nào nữa.

‘’Dạ, tái tim thiên sứ đâu rồi?’’

Dường như sự đắc ý đó với Sun còn chưa đủ, hắn quay sang nhìn Kim Nguyệt Dạ.

‘’Đừng đưa cho hắn!’’

‘’Dạ, đừng đưa!’’

Tay Kim Nguyệt Dạ có vẻ run run, nhưn cuối cùng hắn vẫn quyết định đưa ho Sun.

‘’Kim nguyệt Dạ, tại sao vừa nãy cậu cứu tôi mà bây giờ lại đổi mặt?’’ Tôi không thể kiềm chế được nữa.

‘’Cô đừng hiểu nhầm…’’ Tay Kim Nguyệt Dạ run lên rồi quay lại nhìn tôi với ánh mắt lạnh nhạt, ‘’Vừa nãy… tôi chỉ… muốn bảo vệ báu vật thôi…’’

‘’Dạ, đừng tiếp tục như vậy nữa! Nếu cậu đưa nó cho Sun, chúng ta… chúng ta chỉ có thể lả kẻ thù của nhau!’’ Giọng Lý Triết Vũ cũng run lên, cậu ấy tuyệt vọng nhìn Kim Nguyệt Dạ.

Nhưng… Kim Nguyệt Dạ liếc nhìn Lý Triết Vũ rồi cuối cùng bỏ tay ra…

Trái tim thiên sứ cuối cùng đã nằm gọn trong tay Sun.

Nguồn Kênh Truyện – Đọc và Chia Sẻ Truyện

‘’ Kim Nguyệt Dạ, cảm ơn cậu nhé!’’ Giọng nói xảo quyệt của Sun lại vang lên, ‘’Không hổ danh là thằng bạn tốt naht61 của tôi! Ha ha ha, cậu yên tâm, tôi sẽ không quên lời hứa với cậu đâu.’’

Giọng nói của Sun vang bên tai tôi.. Tôi tuyệt vọng nhắn mắt lại, sao lúc này lòng tôi lại chua xót quá…

‘’Hà hà hà…’’ Sun giơ trái tim thiên sứ lên, nhìn quanh một lượt mấy người chúng tôi đang nằm nghiêng ngả dưới đất, giông hắn đáng si75 vô cùng, ‘’Tao đã lấy được thứ tao cần rồi, sứ mệnh vinh quang của chúng mày cũng kết thúc ở đây là vừa…’’

Nói rồi hắn quay ra ra hiệu với một tên mặc đồ đen, tên đólập tức ghé sát tai lắng nghe Sun dặn dò.

‘’Sun, lấy được rồi thì mau đi thôi!’’ Tên đỉnh đầu tôi vang lên giông nói của Kim Nguyệt Dạ, từng câu từng chữ như mũi dao nhọn đâm vào tim tôi, ‘’ Kái độc ở đây càng ngày càng mồng nặc, chúng ta mau đi thôi, kệ chúng nó đi…’’

Tôi ngẩng đầu lên, căm phẫn nhìn Kim Nguyệt Dạ. Không ngờ Kim Nguyệt Dạ lại có thể nói những câu tuyệt tình như thế!

Sun nhìn Kim Nguyệt Dạ rồi quay sang nhìn tôi, cuối cùng hắn đưa mắt nhìn mấy người đang ngã dưới đất.

‘’Được! Kim Nguyệt Dạ, để cảm ơn cậu đã giúp tôi lấy được trái tim thiên sứ, tôi sẽ làm theoo ý cậu, chúng ta đi thôi!’’ Sun nói rồi vẫy tay cùng toán người mặc đồ đen bỏ đi.

Kim Nguyệt Dạ đi sau hắn.

Khi đến cửa hang, tôi thấy Kim Nguyệt Dạ dừng lại một lúc, tim tôi dường như cũng dừng theo bước chân của hắn.

Kim Nguyệt Dạ, đối với cậu, báu vật quan trọng vậy sao, cậu có thể hy sinh tình bạn để đánh đổi nó ư?

Tôi lặng người nhìn những tên mặc đồ đen đang theo Kim Nguyệt Dạ và Sun ra khỏi hang, đầu óc tôi trống rỗng chẳng còn suy nghĩ được gì nữa…

Nguồn Truyện – Đọc và Chia Sẻ Truyện

‘’Dạ! Chúng ta… sau này sẽ là kẻ thù của nhau…’’

‘’…’’

Kim Nguyệt Dạ không quay đầu lại nhìn mà chỉ bước theo Sun ra ngoài…

Từ khi Kim Nguyệt Dạ bước ra khỏi hang, trái tim tôi đã vỡ ra thành từng mảng…

Cánh tay yếu ớt càu Lý Triết Vũ dần dần hạ xuống, cậu ấy đấm mạnh xuống nền đất dầy bụi…

‘’Lý Triết Vũ…’’

Mặc cho tôi có gào thét thế nào đi nữa, tấ cả vẫn chỉ là sự im lặng đáng sợ!

Hết tập 11

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play