Nó ngồi trong xe,bất giác nghe ai gọi tên,nó nghĩ nó nghe lầm hay tưởng tượng… Nhưng trái tim nó run lên bồi hồi,nó cảm thấy
giọng nói đó quen lắm,quen lắm…
_Em sao vậy? em mệt à? Nhìn em xanh quá? – Hùng bỗng thấy nó nhợt nhạt,lo lắng hỏi
_Em.. em ko sao…em hơi mệt,thôi!!! Chúng ta về đi anh – Nó ngèn ngẹn nói ko nên lời
…
Tiếng ai gọi nó văng vẳng bên tai,nghe đau đớn và thật xót xa khiến nó
giật mình choàng tỉnh… Đôi mắt mông lung nhìn về 1 nơi nào đó xa xăm…1
nơi nào đó trong góc quá khứ mà nó đã cố quên lãng…Nó quay lại nhìn
Hùng,anh vẫn ngủ 1 cách ngon lành và dịu êm khiến nó cũng thấy ấm
lòng,nó cuộn người vào vòng tay ấm áp của anh và cố khép mi đợi chờ giấc ngủ… Nhưng đâu đó trong nó,vẫn còn hơi ấm của 1 vòng tay dang dở…
…
Một buổi sáng thật đẹp như bao ngày,nhưng hôm nay trong nó nặng trĩu 1
nỗi lo nào đó,nó cảm thấy sắp có gì đó thay đổi,cả nó và cả số phận nó…
_Anh đi làm nhé!! ở nhà ngoan em nhé… À!! Cuối tháng này ba mẹ anh từ Mỹ về,anh muốn giới thiệu em với họ - Hùng vui mừng thông báo cho nó
_Sao? Nhưng.. nhưng..em..em chưa chuẩn bị tinh thần – Nó giật mình lúng túng
_Ko sao? Sau khi gặp mặt họ,anh sẽ bàn với họ về việc tổ chức đám cưới chúng ta
Mắt nó nhòe đi,nhỏ ko tin vào tai mình nữa ,anh đang nói thật sao?,nó và anh…mãi mãi … Nó ôm chầm lấy anh nhắm nghiền mắt lại,nếu đây là 1 giấc
mơ thì nó mong sẽ ko bao giờ tỉnh lại…lúc này đây,nó ko cần biết gì
nữa,mối lo tâm hay tất cả sẽ chôn vào quá khứ,nó hạnh phúc khi bên
anh,và nó sẽ sống như vậy mãi mãi…
Anh hôn lên trán nó 1 cái rồi vỗ về nó như đứa trẻ,mỉm cười rồi đi
làm,nó chạy theo tiễn anh đến khi xe anh khuất cuối đường…Nó lặng lẽ
ngước nhìn bầu trời trong vắt ko 1 áng mây mà lòng vẫn bồi hồi… ko chỉ
hạnh phúc mà còn 1 nỗi lo toan nào đó
… Chiều…
_Trinh ơi!! Anh về rồi!! ra anh nói này,nhà mình có khách đấy
Nghe tiếng anh nó lon ton chạy ra cười thật tươi như đứa trẻ mừng papa
nó vậy,nhưng nụ cười nó tắt ngấm khi sau lưng Hùng thấp thoáng bóng dáng 1 cô gái nào đó…
_Trinh này!!! Đây là Hồng Loan,cô ấy là con gái viện trưởng bệnh viện
anh,cô ấy vừa tốt nghiệp,là học trò của anh – Hùng vừa cười vừa trao
cho nó 1 nụ hôn lên trán rồi lên lầu thay đồ
Một tia mắt giận dữ săm vào vào buốt dọc sống lưng,cô gái Hồng Loan đúng là 1 đương kim đại tiểu thư,cô nàng toát lên 1 vẻ sang trọng,1 đôi mắt
to long lanh sắc sảo mà thằng đàn ông nào bị quét phải đều gục ngã,nó
cảm thấy tự ti về bản thân mình…
_Mời cô vào nhà!!! – Nó gượng cười mời Hồng Loan
_Cảm ơn,làm phiền cô rồi!!! từ nay tôi sẽ thường xuyên đến đây,chắc cô
ko phiền chứ? Vì tôi sẽ cần thảo luận với anh Hùng nhiều việc lắm – Cô
nàng nhìn săm soi nhỏ nói với giọng khá là hách
_Ko sao ạ? Dù gì cô cũng là học trò của anh Hùng mà – nó mỉm cười nhẹ nhàng đáp
_Cô là gì của anh ấy? – Cô nàng có vẻ cáu hỏi gọn lõn
_Dù gì cô cũng chỉ là học trò của anh ấy,cô ko cần quan tâm nhìu vậy chứ - Nó cũng ko thua kém
_Cô…cô – Cô ả có vẻ tức giận thật sự
_2 Người sao vậy? sao ko vào trong đi – Hùng bước xuống cắt ngang cuộc nói chuyện
Nó chạy đến bên Hùng ôm chằm lấy tay anh…Nó ko biết tại sao nó lại làm
vậy,nó đang ghen,nó muốn Hùng chỉ là của nó thôi,nó ko cho phép ai đến
gần…Nó đang ích kỷ…
Hùng mỉm cười nhìn nó trìu mến…
_Em sao vậy,sao lại thế,có khách đấy!!! –Vừa xoa đầu,anh choàng tay ôm
nó khẽ nói mà ko quan tâm rằng đang có 1 tia mắt sắt như dao đang phóng
về nó
_Anh!!! Cô ta là ai??? – Cô nàng Loan chua chan chát hỏi như quát
Hùng và nhỏ giật mình nhìn cô ả.Hùng mỉm cười hạnh phúc ôm lấy nó nói 1 cách vô tư
_Cô ấy à? Cô ấy là vợ chưa cưới của anh
_Sao...sao…sao lại thế đc – Cô nàng lắp bắp ko nên lời
_Em sao vậy? –Hùng ngạc nhiên hỏi
_À!!! Em ko sao – Cô ả chấn tỉnh lại ngay mỉm cười trả lời
_Thôi em vào nhà đi – Hùng nói
_Dạ - kiềm nén lắm,cô ả cũng nặn ra 1 nụ cười gượng gạo
Hùng và nó xuống bếp pha trà,2 người cười đùa tình tứ hạnh phúc với nhau thật hạnh phúc mà ko biết rằng sau cánh cửa có 1 đôi mắt đang rực lửa
và những toan tính thâm hiểm đang sắp bùng cháy
…
Nó nằm trằn trọc mãi vẫn ko ngủ đc,nên nhẹ nhàng xuống bàn làm việc của
Hùng, anh chàng đang mải mê làm việc thì nó từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy anh khiến anh khẽ giật mình
_Định hù anh chết khiếp à? – Hùng quay lại mỉm cười mắng yêu nó
Nó chỉ ôm chặt hơn như ko muốn anh vụt khỏi tay nó,mắt nó nhắm nghiền
mắt hít lấy mùi hương dịu nhẹ từ người anh… Mặc dù đang rất hạnh phúc
nhưng 1 cảm giác sợ hãi băng ngang người nó,1 điềm báo cho 1 cuộc chia
ly nào đó…Nó sợ…vụt mất…
_Hùng này!!! Viện trưởng gọi cậu kìa – 1 đồng nghiệp gọi Hùng
Nhiều câu hỏi nối tiếp nhau nhảy lọan xạ trong đầu Hùng…Anh vừa bước vào thì gặp viện trưởng và Hồng Loan
_Viện trưởng cho gọi cháu ạ? – Anh ôn tồn đáp
_Uhm!!! Hôm nay ta có chuyện muốn nói với cậu… - Vị viện trưởng cương
nghị nhưng đôi mắt hiền từ và ấm áp hằn vết nhăn thời gian ôn tồn nói
…
Giờ này nhỏ đang trong bếp nấu bữa tối,nó cứ đưa mắt nhìn đồng hồ,lo
lắng vì Hùng ít khi nào về trễ như thế mà ko báo cho nhỏ,nó cứ hết đứng
lên ngồi xuống thở dài…Bỗng nó nghe tiếng mở cửa…Khỏi phải nói,nhỏ mừng
húm chạy ra thì chợt khựng lại,anh về và sau lưng anh là con nhỏ Loan,cô ả nhìn nó với 1 nụ cười gian xảo… Nó chạy đến ôm chầm lấy anh,anh cũng
dịu dàng ôm lấy nó,nhưng nó bỗng giật mình lùi lại 1 bước sau khi anh ôm nó… Vòng tay anh ko còn ấm áp nữa,nụ cười gượng gạo và nhất là anh luôn lảng tránh ánh mắt của nó…1 cảm giác nghèn ngẹn buốt rát trong trái tim nó…Nó run lập cập ngã khụy 1 cách vô thức…
Hùng hoảng hốt chạy đến đỡ nó,có lẽ anh biết rằng anh ko thể giấu nó
điều gì…Anh xao xuyến nhìn nó chợt bắt gặp đôi mắt buốt giá xoáy vào
tâm can mà nó đã cho vào quên lãng suốt 1 năm nay….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT