Còn nó,nó cứ ngồi đó,đã 4 ngày trôi qua,nó chỉ uống nước
cầm hơi,người nó mệt mỏi,nó kiệt sức vì 4 ngày nay chưa ăn gì… Nó chỉ
ngồi gục đó,chỉ thỉnh thoảng bước đến cái lu vỡ uống nước rồi lại ngồi
gục xuống bờ tường…Đã 4 ngày trôi qua,thời gian giờ với nó như dừng
lại,sau gần 2 ngày nó ngất đi khi chạy ra khỏi nhà họ Trung,nó như vứt
lại sợi xích còng gum nó suốt 7 năm địa ngục,nó đã thoát,nhưng giờ nó sẽ ra sao?,phải đi về đâu?nó phải làm gì bây giờ?nó ngồi và ngồi đó để tìm câu trả lời,nhưng thời gian trả lời nó bằng khoảng ko vô định trong mắt nó…
Gruuuuuu… gừ…gấu gâu…Gruuuuuuuu…
Nó đưa mắt nhìn thì thấy 2 con chó đang cắn nhau giành khúc bánh mì ai
đánh rơi,con mắt dại đi,nó vớ tay nhắt lấy khúc cây gần đó,đứng dậy đi
như 1 cái xác vô hồn đến gần 2 con chó… Bốp… Bốp…ẳng… ẳng… lũ chó sợ hãi bỏ chạy… Nó nhặt khúc bánh mì lên đưa lên miệng,nó nuốt khan từng
miếng,nó hành động như 1 người vô tri,tâm hồn và thể xác nó lúc này chỉ
hành động cách vô thức như con thú,muốn sống ,chiến đấu để sống,bản năng con người ko cho phép nó chết 1 cách dễ dàng như vậy…Nó nuốt khúc bánh
mì xong gục đầu xuống uống nước ở cái lu vỡ,nhìn nó bây giờ như 1 con
thú hoang thật sự,nó bị mất đi bản năng làm người…Nó lại gục đầu ngồi
tựa vào tường…
Trời dần trở gió ngày 1 mạnh hơn,gió quạt vào nó,nhưng nó vẫn ngồi
đó,dường như nó đã lạnh quá lâu rồi,nó quen với cái cảm giác lạnh lẽo
rồi… Mưa bắt đầu tuôn,phất vào người nó ngày 1 lạnh thêm,trong khoảng ko dày đặc,1 giọt nước lăn dài từ khóe mắt nó hòa trộn vào mưa khi hình
ảnh của Vũ lờ mờ hiện ra,những ngày bên Vũ chưa kịp làm trái tim nó ấm
lên thì ông trời lại trêu đùa số phận nó,rồi 2,3,… giọt nước kéo nhau
lăn dài trên má nó,ko biết có phải nước mưa chăng…Nước chảy dài trên mặt nó như cho nó biết rằng nó vẫn còn sống…
_Này vào đây đi!!! Thật xui xẻo,,sao tự nhiên mưa ào ào thế này
Sau tiếng nói là 1 tràng bước chân đạp lên sỏi gạch đỗ vụn chừng 5,6
người gì đó bước càng ngày càng gần chỗ nó. Nó vẫn ngồi dựa tường bên
trên là bạu cửa sổ và mưa gió thì cứ vô tư hắt vào nó ướt sũng buốt căm
_Này,gì thế kia,nhỏ đó đâu ra vậy,trông kinh quá – 1 tên lấy chân đá đá vào nó
Nó vẫn ngồi bất động nhưng pho tượng khiến cho tụi kia máu lên, 1 tên nắm đầu nó giựt dậy
_Con điên kia,mày biết đây là đâu ko mà bén mảng vào đây hả?đây là địa
bàn của tụi tao,khôn hồn thì biến- thằng giang hồ đó đẩy nó 1 cái té
nhào
Tụi giang hồ nhìn nó,thằng đại ca bước lên cười đểu nghe thật tởm lợm
_Hà hà,con nhỏ này ko tới nỗi,để anh em vui vẻ đợi hết mưa cũng đc
Nói rồi thằng đại ka đè dí nó xuống tính giở trò đồi bại. Nó vẫn vô tri như cái xác,tay vớ 1 viên gạch đập thẳng vào thằng đại ca đang ngồi
trên người nó, máu tóe ra,thằng đại ca ôm cái mũi đang chảy máu ròng
ròng kêu la như con cẩu điên…
_Á aaaa.. Con điên này,giết nó cho tao
Lũ đàn em đang vây đỡ hắn thì nhào đến nó,nó vụt chạy,cứ chạy,chạy mãi
mặc dù phía sau nó chẳng còn ai,chạy đến khi chân tóe máu,nó gục xuống 1 bờ tường bên lề,nó thu người gục đầu lên gối,mưa vẫn tuôn xối xả,máu
khô đã nhìu ngày trên áo nó chảy ra theo dòng nước mưa đen ngòm,vết
thương lở ra như xé tan cơ thể nó… Mắt nó bắt đầu nhòa đi,thế giới xung
quanh như mờ dần và trắng muốt,đôi mắt nó nặng trĩu dần rũ xuống. Trước
khi khép mi,hình như ai vấp phải nó, nó chỉ lờ mờ cái dáng người và nghe 1 giọng nói khá quen gọi tên nó
_Ơ!! Em có sao… ko? Hả? Trinh…phải Trinh ko…Trinh… Trinh…. – Giọng nói tắt dần vào tiềm thức của nó ……
Mắt nó khẽ run run,nó hé từ từ mắt ra,nhưng mí mắt nó sao nặng như đeo chì,trước mắt nó là 1 căn phòng màu trắng,trần nhà và cà
căn phòng đều trắng,nó khẽ nghiêng đầu nhìn qua,1 người con trai đang
nhìn nó trìu mến,mái tóc màu hạt dẻ được cắt tỉa gọn gàng,và mái xéo đc
chải 1 bên lất phất vài cọng tóc mai trên chiếc kính nhỏ gọng đen tri
thức ngự trên khuôn mặt khôi ngô,hiền dịu
_Em thấy thế nào? Còn đau ko?
Nó gật đầu
_Em nhận ra anh ko?
Nó nhìn chằm chằm anh ta
_Anh là Thanh Hùng ,chúng ta từng gặp nhau ở nhà họ Trung.Đây là phòng
mạch của anh.Em đã hôn mê 3 ngày rồi,vết thương trên người em nhiễm
trùng khá nặng,anh đã băng bó rồi. Tại sao em lại ra nông nổi này?
Nó ko rằng xoay mặt đi,đôi mắt u uất,lạnh lùng nhìn chăm chăm về 1 hướng ko gian hư hư ảo ảo
_Em có muốn anh liên lạc cho ba mẹ nuôi em ko?
Nó giật mình thu tầm nhìn lại hướng về Hùng,nó cố ngồi dậy,Hùng đến đỡ nó
_Em đừng dậy,nằm nghỉ đi,vết thương của em vẫn chưa lành đâu
Nó nắm chặt lấy tay Hùng,nó run run,lắc đầu ngoày ngoạy,miệng nó lắp bắp
_ư…Ko…ko,đừng…đừng
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng và điệu bộ sợ hãi của nó,Hùng thoáng hiểu đc phần
nào câu chuyện,anh nhìn nó trìu mến và thương tâm,ôm nó vào lòng
_Em đã rất khổ sở phải ko?Từ nay anh sẽ bảo vệ em,em đừng lo sợ gì nữa nhé…
Nó ngước đôi mắt vô ưu nhìn xoáy vào đôi mắt Hùng,những điều này ko biết có chân thật hay ko nhưng cho nó 1 cái gì đó bình lặng,cảm giác này
khác khi Vũ ôm lấy,khi Vũ hứa sẽ bảo vệ nó,lòng nó ấm áp bởi 1 tia nắng
đã rọi vào tảng băng khiến nó tan ra và chực trào sau hơn mười mấy năm.
Nhưng ở Hùng,1 vòng tay mạnh mẽ,đem lại cho nó 1 sự an toàn tuyệt đối
khiến nó… Vỡ òa
_Ư…ư…A…a...aaaaaaaaa – Nó nấc nghẹn,nắm chặt lấy tay áo1 của Hùng khóc thét lên như đứa trẻ lên 3 đang nhõng nhẽo khi bị ăn hiếp
Lại thêm 1 cái “Lần đầu tiên” với nó…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT