- Hai người sao thế? – nó ngây thơ xoe mắt tròn long lanh chớp chớp nhìn cả hai
- Có phải gấp quá không? – bà Chi
- Không phải mẹ vẫn luôn muốn như thế sao?
- Anh…
- Anh sao thế? Hay là anh ….không muốn – nó nhìn xoáy vào anh
- Anh….không, chỉ là bất ngờ quá thôi – Jack lả nóảng tránh
ánh nhìn cuả nó. Trước đây anh luôn chờ câu này của nó vậy
tại sao đến lúc này anh lại do dự khi nó đồng ý.
Anh đã nguyện cả đời làm chổ dựa cho nó vậy tại sao lúc này trong anh lại có suy nghĩ khác ,“ không được Jack, không đuợc cô ấy cần mày, không được ích kỉ” . Cố lắc đầu rủ bỏ mọi suy nghĩ anh mỉm cười nhìn nó, …
Sao khi nhờ bà Chi huy động người mọi người lo cho hôn lễ của
nó. Nó kéo anh đi mua sắm chuẩn bị hôn lễ, anh cứ như cái máy
mặc nó kéo đi. Nó có vẻ rất vui..
Chỉ vài giờ sau đó là đồng loạt trang nhất của của các tờ báo lớn đều đăng tin “TỔNG GIÁM ĐỐC VÀ LÂM ĐẠI TIỂU THƯ CỦA TẬP ĐOÀN SM SẼ KẾT HÔN VÀO NGÀY 25 THÁNG NÀY…….”. Kèm thêm bao nhiêu lời hoa mỹ chúc tụng cho đôi trai tài gái
sắc. Rồi nào là hôn lễ này có vẻ còn quy mô rầm rồ hơn cả
hôn lễ của nhà họ Nguyên…… Có tờ báo lá cải còn dám suy đoán là vì họ đã ăn cơm trước kẻng không may Lâm tiểu thư dính bầu
nên phải “cưới chạy”….. Nhưng tuyệt nhiên nó không cho phép đăng bất kì tấm ảnh nào cả
Tin nó kết hôn lan nhanh như vũ bão những người cần biết đều
biết những người không cần biết cũng biết nốt. Ai ai cũng có
một biểu hiện “ngạc nhiên không thốt nên lời”
Và ở đâu đó, có hai con người lòng quặn đau khi biết tin này,
nhưng đều cùng nguớc lên trời cao thì thầm một lời nguyện cầu “ hạnh phúc nhé người tôi yêu”
…….
Anh đứng nhìn nó cứ như chú chim nhỏ vui tươi chuyền cành, nó
hết chạy bên này lại nhảy bên kia lựa lựa mua mua đủ thứ đồ.
Lâu rồi anh không thấy dáng vẻ này của nó, thật sự nó đã
toàn tâm lo cho đám cưới này đến thế sao? Tại sao anh không vui
mà lại thấy đau thấy bức rứt tội lỗi.
- Không chúng ta về thôi – nói xong hắn đẩy nhỏ ra phía cửa
Nó nhảy phốc lên lưng anh ( nơi công cộng đó ) hè cổ anh mà xiết khiến anh bên dưới, la không la được hét cũng hét không xong ( con nít vừa thôi chứ ). Ánh mắt nó liếc ra phía cửa nụ cười của nó bỗng nhiên trở nên chua xót “ xin lỗi anh”, không đùa nữa cả hai anh em tiếp tục hành trình mua sắm.
Nó dắt anh đến “shop hoa tình yêu” cười nói vô tư không thèm để ý xem mặt anh từ lúc nào đã biến sắc.
- Đây là…. – anh cố gắng nặn ra mấy từ để hỏi nó, như bản thân không biết gì về nơi đây
- Ở đây hả? Là em mới mua đó, anh biết em thích hoa mà hihi – nó vẫn vô tư
- Em …em nói…em mua? – anh khẩn trương nhìn nó,nắm chặt cánh vai nó như sợ nó chạy mất
- ….. – nó gật gật đầu
- Vậy em… em biết cô ấy ở đâu đúng không?
Nó chớp chớp đôi mắt ngây thơ “không hiểu sự tình” nhìn anh làm anh càng bối rối càng khẩn trương và càng lo lắng.
- Jessi là chủ shop hoa này, cô ấy đã đi đâu? Em mau cho anh biết – anh gần như mất kiên nhẫn với nó
- Tại sao? Anh cho em một lí do, nếu thoả đáng em sẽ nói – nó
đưa mắt nhìn anh sự đùa giỡn biến mất hoàn toàn thay vào đó
là sự nghiêm túc tuyệt đối,
Nó như chỉ chờ câu trả lời của anh, nhưng còn anh sao lại có
sự lưỡng lự do dự. Nó thật sự đưa anh vào thế tiến thoái
lưỡng nan. Nếu nói là bạn bè quan tâm bình thuờng, nó sẽ không bao giờ tin vào lí do đó. Nhưng chẳng lẽ bắt anh truớc mặt vợ sắp cưới, là nó mà bảo rằng anh yêu người con gái đó, xin nó cho anh gặp cô ấy có phải anh là kẻ tội tệ lắm không? Trong
khi anh vẫn không biết phải trả lời thế nào, nó lại đưa ra
“tối hậu thư”
- Nếu anh vẫn không thể nói được thì hãy ngoan ngoãn làm chú rễ của em và dẹp luôn ý định gặp lại cô ta
Mặt nó lạnh lùng không cảm xúc khi nói những lời đó, và lặp tức quay bước “Jack anh là đồ thỏ đế nhát gan đồ rùa rụt cổ đồ ốc sên chậm chạp….ây da tức chết mà”.
Còn anh thì cứ như là đã bị thái độ lạnh lùng đó của nó đông cứng đứng ngơ ngác nhìn theo dáng nó.
“Jessi anh phải làm sao làm sao đây? Nếu nói ra tình cảm của
mình anh làm sao đối mặt với cô ấy và mẹ. Còn nếu như không
…không nói thì làm sao có thể gặp lại em. Có phải anh là kẻ
tham lam…”
*
Từ lúc về đến nhà hắn đã ngồi thừ như thế không nói chuyện
với ai. Một mình trong căn phòng tối chỉ có loe lói ánh đèn
bên ngoài rọi vào một góc phòng, hắn lại nhớ tới hình ảnh
của nó và anh ở siêu thị. Nhớ nụ cười hân hoan vui vẻ của nó
ở bên anh hắn rất ư là khó chịu trong lòng “ em vui tới thế
sao? Còn lên báo đăng tin đám cưới rầm rộ như vậy hừ..” hắn
nghiến răng bóp vỡ li rượu trong tay ( cái này gọi là vô duyên nè ). Hắn không biết qua khe cửa một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn hắn, đôi tay nắm chặt thành đấm.
- Không có gì thay đổi cứ làm như dự tính ban đầu – người đó
gọi cho ai và chỉ nói một câu duy nhất rồi cúp máy
“ tôi sẽ không một mình chịu uất ức đâu”
…..
- Xin lỗi, anh yêu cô ấy, chúng ta huỷ đám cưới đi
Anh bước đến ngồi bên nó nói nhanh những gì cần nói, anh sợ
nếu cứ do dự anh sẽ không đủ can đảm để nói. Anh không dám
nhìn thẳng nó, nên không thấy nụ cười mãn nguyện của nó nhếch lên rất nhanh.
- Em không quan tâm vì chính anh cũng biết rõ trong lòng em thế
nào, người em cần là tổng giám đốc của SM. Còn tình cảm của
anh thế nào đó là chuyện của anh. Như đã hứa em sẽ để cho anh
gặp cô ấy, 3 ngày đủ không? Trong 3 ngày các người muốn làm gì thì làm em không quản, sau 3 ngày hãy quay về làm chú rễ của
em. Em chỉ cần như thế..
- Em..em điên sao? – anh quay phắt sang nhìn nó
- Không … anh chuẩn bị đi, mai em đưa anh đi, còn việc cô ấy đối
với anh thế nào thì phải xem anh, em đối với anh không tệ chứ “ônggggg xã..”
- Khánh Đồng!!!!! – anh nhìn nó dửng dưng đi vào mà không chịu được
- À! Nếu em và Jessi cùng gặp nguy hiểm mà chỉ có anh mới có
thể cứu 1 trong 2, và người không được cứu sẽ chết. Anh sẽ cứu ai – nó đang buớc đi bỗng đứng lại hỏi anh
- Em, anh nhất định sẽ cứu em…. Sau đó sẽ chết cùng cô ấy – anh không 1 phút do dự nói ngay
Nó mỉm cười hài lòng buớc vào nhà “ ông xã à, không uổn công em chuẩn bị quà cho anh, như thế mới là đàn ông, dám yêu dám nhận”. Du Thanh đứng ngay bậc cửa nhìn nó khó hiểu, nó thì trưng bộ
mặt tươi như hoa như ngọc khác với bộ mặt lạnh tanh đểu cáng
lúc nãy…
- Chị làm thật đó hả?
- Ừ hihi chị có giỡn đâu?
- Vậy còn chị sẽ thế nào? Đôi mắt của chị nữa, lâu nữa sẽ không kịp…
- Hihi chị đã có “người đàn ông bảo bối” của mình rồi, còn đôi mắt thì..phó cho số phận vậy, là chị tự làm tự chịu, mà thôi bà bầu mau ngủ sớm đi
Nơi anh đến là ngôi nhà gỗ nhỏ với vườn hoa xinh xinh phía trước, cô vừa tưới những khóm hoa vừa đung đưa hát một giai điệu nào đó, lâu lâu quay đầu nói chuyện với Cún đang “hát hò” gì đó trong xe đẩy. Cô ốm và xanh
hơn trước nhưng có vẻ như cuộc sống thanh bình ở đây làm cô rất vừa ý.
Nếu anh bước ra có phá vỡ sự yên bình của cô hay không? Trái tim và lí
trí của anh cứ đối chọi với nhau kịch liệt
- Jessi .. - cuối cùng anh đã bước đến trước mặt cô giọng nói ngọt ngào
yêu thương gọi tên cô, cũng có nghĩa lí trí đã bị trái tim anh đè bẹp
- Anh …anh - chiếc bình tưới trên tay anh rơi xuống, nước mắt cũng vỡ oà trào ra ngỡ ngàng nhìn anh, nhìn người đàn ông duy nhất của đời cô nhìn người cô ngày nhớ đêm mong. Nhìn người mà cô luôn nghĩ bản thân không
bao giờ với tới. Không gian xung quanh cô như bị đông cứng lại
Anh bước tới ôm chặt cô vào lòng, dùng hết tình yêu thương muộn màng
chưa nói kịp với cô ôm lấy cô, mặc cho cô có vùng vẫy cố thoát ra. Dùng
trái tim chân thành nói với cô tình yêu của anh. Ánh nắng hôm nay có vẻ
dịu hơn bầu trời như cao, trong xanh hơn, gió cũng như nhẹ nhàng hơn.
Chim chóc cũng ngừng hót, bướm ngừng lượn lờ tất cả cứ như có linh tính, như sợ sẽ phá vỡ khắc xuân hạnh phúc của đôi bạn trẻ. Để một không gian chỉ có họ…
Cún đưa đưa đôi tay bé xíu, vỗ vỗ miệng cười toe như đang chúc mừng, có phải bé cũng biết mẹ bé đang hạnh phúc.
Anh đưa cho cô cái hộp nó gửi, trong đó có những tấm hình anh “thân tàn
ma dại” đi tìm cô. Có đoạn ghi âm những lời anh đã nói với nó về cô… tất cả bằng chứng nói rằng anh yêu cô. Một lá thư của nó viết
“ Jessi bây giờ chị tin rồi chứ, anh ấy thật sự
yêu chị chứ không hề có sự thương hại nào ở đây. Jessi hãy cho anh ấy cơ hội cũng như chính mình một cơ hội. Hai người đáng được yêu thương ,
đừng tự làm khổ mình nữa, hãy trân trong khoảng thời gian còn lại bên
nhau. Đừng trốn tránh nữa Jessi à, đừng hành hạ trái tim mình, nếu không chị sẽ hối hận, và anh ấy sẽ đau khổ cả đời...”
Càng đọc nước mắt cô càng tuôn rơi, nhưng đó là những giọt nước mắt của
hạnh phúc. Cô quay nhìn anh đang bế Cún tiến đến bên cô, anh choàng tay
ôm cả cô vào lòng. Cả hai cùng đọc những dòng cuối của bức thư
“… và cả hai chỉ cần làm theo những gì em nói, hai người không có quyền nói từ chối”
Tựa vào vai anh, cùng ngắm khoảng trời xanh tươi phía trước, ba người
tạo nên bức tranh đẹp nhất với tên “Hạnh Phúc”. Chỉ mong thời gian dừng
lại ở đây cho họ được như thế này lâu hơn
*
Dù có không muốn thì thời khắc quan trọng nhất cũng đã tới. Đứng trước
mọi người, đứng trước chúa và cha xứ. Hắn phải trả lời câu hỏi của cha
- Nguyên Gia Tùng con có đồng ý lấy cô Hạ Quỳnh Hải Đăng làm vợ, dù giàu hay nghèo, dù khoẻ mạnh hay ốm đau, dù sung sướng hay cực khổ con sẽ
cùng cô ấy vượt qua.
Cả lễ đường im lặng chờ đợi câu trả lời của hắn, hắn vẫn đứng yên bất
động. Nhỏ khẽ nhắc hắn vẫn không phản ứng, lễ đường bắt đầu xôn xao. Cô
và bà hắn phải lên tiếng nói đỡ cho “chú rễ mới còn bở ngỡ”
Cha xứ vui vẻ nhắc lại lần nữa lời tuyên thệ
- Con…
- Khoan đã….
Lời hắn chưa thốt ra đã bị chặn lại, tất cả người trong lễ đường từ cha
xứ tới cô dâu chú rễ họ hàng quan khách, đồng loạt quay nhìn nơi phát
tiếng kêu vừa rồi. Từ cửa lễ đường, một người hớt hải chạy vào…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT