-Tử Băng bị thương, hai đứa không lo còn ở đó cười đùa.
Mau chóng, Trần Sơn bảo
-Nhị ca, huynh đừng giận, bọn đệ đã nói Tử Băng không sao rồi, đệ ấy
hiện rất khoẻ. Vả lại, chẳng phải đệ xúi dại gì mà thật sự lần này nhờ
bị thương nên thất đệ mới “gặp may”!
Lời Trần Sơn khiến Trần Thống, Trần Nhất khó hiểu.
Mở tung cửa, Tinh Đạo bước nhanh vào phòng, sốt sắng gọi
-Băng Băng!
Chợt vị tiểu vương gia dừng lại vì ngạc nhiên bởi thấy một cảnh tượng kỳ lạ: Tử Băng ngồi trên giường, xem ra rất bình thường, đang nói chuyện
vui vẻ với Hiền Sang ngồi bên cạnh.
Sự việc ấy làm Tinh Đạo bỗng chốc đứng ngẩn ra.
Kinh ngạc khi Tinh Đạo thình lình xuất hiện, Tử Băng tròn xoe mắt
-Đại ca? Sao huynh lại ở đây?
Giật mình, Tinh Đạo đảo mắt, đáp
-À... huynh nhận được thư của Giả Nam nói đệ bị thương vì lo lắng nên
huynh cùng A Thống, A Nhất trở lại Hàm Kinh xem đệ thế nào. Còn đệ, sao
lại...
Tinh Đạo không hỏi hết câu, chỉ đưa mắt nhìn qua Hiền Sang.
Trông ánh mắt khó hiểu của con, vị vương gia già biết điều nó muốn hỏi nên ông đứng dậy, lên tiếng
-Con từ Hàng Tân vể đây à, thế chiến trận ở Hàng Tân ra sao?
-Đêm qua chúng con đã chiếm được Hàng Tân.
Tức thì, Tử Băng reo lên
-Vậy ư? Tốt quá, trận chiến khó khăn nhất cũng đã vượt qua, các huynh thật là tài.
Hiền Sang gật đầu, tỏ ra hài lòng
-Quân ta càng lúc càng có thêm nhiều lợi thế, tin này quả nhiên bất ngờ.
Tinh Đạo gật khẽ rồi tự dưng im lặng, dường như có điều gì lúng túng.
Tinh ý nhận biết điều ấy, Hiền Sang gập quạt vàng lại, bảo
-Phụ thân đến chỗ thập vương gia để báo tin mừng thắng trận cho ngài ấy biết, con cứ ở lại đây...
Nói xong, ông mau chóng rời khỏi phòng.
Khi cửa đã đóng, bấy giờ Tinh Đạo mới bước đến bên giường, ngồi xuống
-Vết thương của đệ thế nào?
Tử Băng cười tinh nghịch
-Đêm qua Giả Nam đã băng bó cho đệ, giờ đệ không sao, huynh yên tâm.
-Giả Nam... băng bó cho đệ?
-Huynh đừng lo, Giả Nam chẳng thấy gì đâu, lúc ấy đệ vẫn còn tỉnh táo nên dòm chừng huynh ấy rất kỹ.
Tinh Đạo cười gượng và thấy có chút bối rối vì bản thân đã hỏi một câu kỳ quặc.
Tiếp, anh đề cập đến chuyện phụ thân
-Mà khi nãy sao phụ thân huynh lại ở trong đây, đệ và phụ thân huynh đã nói gì?
Đôi mắt Tử Băng linh động hẳn, ra điều thú vị
-Có chuyện này rất hay...
****************
Ngoài vườn ngự uyển, Minh Nhật với Lạc Phổ ngồi trầm ngâm, đã gần một canh giờ mà chẳng ai nói gì.
Dường như là họ đang suy nghĩ.
Tất nhiên, việc liên quan đến chuyện Hàng Tân thất thủ, trăm vạn quân hầu như bị diệt sạch.
Tin này quả vô cùng bất ngờ.
Có tiếng thở dài, sau cùng, Minh Nhật cũng lên tiếng trước
-Xem ra, với tình hình hiện tại, huynh và đệ đã đoán được kết quả cuối cùng của cuộc chiến tranh này.
Đáp lời hoàng đệ bằng chất giọng thấp dần, Lạc Phổ vẻ như đồng tình với điều ấy
-Ừm... Bắc Đô chiếm hết bốn tỉnh của Nam Đô, giờ chỉ còn Tiền Kỳ và kinh thành, với lượng quân còn lại ắt hẳn ta không thể chuyển bại thành
thắng, chưa kể tướng đã không còn ai.
Ánh mắt Minh Nhật nhìn đăm đăm vào làn hoa rơi loà xoà trắng xoá cả một góc ngự uyển buồn tênh.
-Cho dù là thế, đệ nhất quyết không chịu thua, đệ sẽ ngồi đây chờ Cơ
Thành tấn công vào kinh thành và giết chết đệ, chí ít đệ vẫn có thể giữ
được sự hiên ngang ấy.
Chậm rãi quay qua, Lạc Phổ bảo khẽ
-Minh Nhật à, đã lâu lắm rồi huynh đệ ta không cùng nhau cưỡi ngựa, ngày mai, đệ có muốn cùng huynh đến Tiền Kỳ một chuyến không?
Thoáng nghĩ ngợi, Minh Nhật gật đầu
-Cũng được, huynh đệ ta tranh thủ làm những gì mình thích trước khi Bắc Đô tiến đánh vào kinh thành!
****************
Rời khỏi phòng, Tinh Đạo bất ngờ thấy Hiền Sang đứng lặng lẽ bên ngoài.
Nhìn nhìn phụ thân một lúc, anh chậm chạp đi đến bên ông.
Nghe tiếng bước chân, Hiền Sang liền xoay qua
-Cả hai đã nói chuyện xong rồi sao?
Đứng ngay bên cạnh phụ thân, Tinh Đạo trả lời
-Vâng. Phụ thân, cám ơn đã chăm sóc Băng Băng.
Lặng thinh vài giây, Hiền Sang chợt cười nhạt
-Đạo nhi, có thật... con vẫn muốn thành thân với Hoa Tử Băng?
Chưa rõ ý phụ thân là gì nhưng Tinh Đạo cũng trả lời đầy kiên quyết
-Đúng vậy, ngoài Băng Băng ra, con sẽ không thành thân với bất kỳ người nữ nhi nào.
Nhận được câu trả lời, Hiền Sang đã chẳng nói gì, ông khẽ thở ra.
Có một điều kỳ lạ là, dù không xuất hiện bất cứ biểu hiện nào trên gương mặt bình thản của vị vương gia già thế nhưng vẫn thấy được sự nhẹ nhõm, bình yên trên đó.
-Hoa Tử Băng chỉ là một a hoàn chính vì vậy phụ thân nghĩ rằng tuyệt đối không bao giờ để con thành thân với nó. Để rồi một lần, Tử Băng giúp
phụ thân nhìn lại chính mình. Sau đó, để chứng minh tình cảm dành cho
con, nó chấp nhận ra trận, đấy quả là điều vượt quá sức đối với một nữ
nhi. Cuối cùng, đêm qua, Tử Băng đã nghĩ ra kế sách tiêu diệt cả đoàn
quân địch, thật sự nó rất bản lĩnh.
Tinh Đạo không hiểu vì sao phụ thân kể lại những điều ấy trước mặt anh.
Hiền Sang từ từ quay sang bên, đôi mắt già bỗng chốc hiền dịu hẳn
-Đạo nhi, mẫu thân con đã từng nói với phụ thân rằng : “ Nghĩ cho con mà lão gia lại làm con đau khổ vậy ư? Rốt cuộc, lão gia chỉ nghĩ cho bản
thân mình thôi! ” ngẫm lại thì đúng là phụ thân chỉ nghĩ cho bản thân mà không quan tâm đến cảm xúc của con.
-Phụ thân, sao...
Hiền Sang đưa tay ngăn trưởng tử, nhẹ nhàng bảo
-Hôn nhân là chuyện trọng đại cả đời, con đã lựa chọn thì đừng hối hận nếu không phụ thân sẽ không tha cho con đâu.
Tròn xoe mắt, vị tiểu vương gia kinh ngạc
-Ý phụ thân là, con có thể... với Băng Băng?
Buồn cười trước sự vui mừng của Tinh Đạo, Hiền Sang đặt tay lên vai con, ân cần
-Ừm, con hãy làm những gì con cho là đúng, từ giờ, phụ thân sẽ không can thiệp vào nữa, cuộc đời con tự con quyết định.
-Thật sao, phụ thân đồng ý?
-Phụ thân đã nói thì sẽ làm. Nhưng trước mắt có lẽ phải chờ đến khi cuộc chiến này kết thúc thì hai đứa mới tính đến chuyện đó được.
Khỏi nói, chưa bao giờ Tinh Đạo vui như thế.
Lập tức, chẳng kịp suy nghĩ, anh ôm chầm lấy Hiền Sang, miệng không ngừng nói
-Cám ơn... con cám ơn phụ thân đã nghĩ như vậy! Con thay mặt Băng Băng cám ơn phụ thân!
Bất động chốc lát rồi vị vương gia già vỗ nhẹ tấm lưng con, mỉm cười.
Hàng giờ trôi qua, Lạc Phổ cứ ngồi lặng thinh trên ghế, thỉnh thoảng nhắm mắt lại như nghĩ ngợi điều gì.
Trong tay anh, binh phù nằm gọn, im lìm.
Chợt, có âm thanh vang khẽ, hình như là tiếng gió...
Đột ngột Lạc Phổ mở mắt ra, cùng lúc ấy, cửa sổ thư phòng cũng bật tung.
Gió ư? Không... là một người đã đẩy cánh cửa, nhảy vào bên trong, rất nhanh và nhẹ nhàng.
Người đó tiến lại gần rồi cúi người, hành lễ
-Đại vương gia, ngài có chuyện gì à?
Lạc Phổ xoay mặt qua đối diện với người đứng ngay phía trước, một người dáng cao ráo...
-Ừm, ta có việc này muốn ngươi làm.
.........
Nghe xong, người kia ngạc nhiên hỏi
-Có thật ngài định làm vậy?
Cười cười, Lạc Phổ chậm rãi đứng dậy
-Bây giờ ta đâu còn sự lựa chọn, có lẽ đây sẽ là cách tốt nhất.
Trông dáng vẻ không được vui của vị đại hoàng tử, người nọ cũng lặng im, chỉ biết giấu tiếng thở dài.
-Ngươi biết đấy, dù là gì đi nữa thì cũng sẽ đến lúc kết thúc!... Phải, đã đến lúc để nó kết thúc!
Dứt lời, anh nhẹ nhàng đặt binh phù xuống chiếc ghế vừa ngồi khi nãy, giờ vẫn còn hơi ấm.
Mãi trò chuyện mà Lạc Phổ không hề biết rằng, bên ngoài cửa phòng có một bóng người đứng nghe lén...
****************
Trưa, ở Hàm Kinh, Tinh Đạo và Trần Thống, Trần Nhất phải lên đường quay lại Hàng Tân.
Giả Nam tặc lưỡi, thở ra rầu rĩ
-Sao các huynh đi sớm vậy? Để mai hãy lên đường.
Trần Nhất bảo
-Chuyện ở Hàng Tân còn chưa ổn định, chúng tôi phải sớm quay lại đó
thôi. Vì nghe tin thất đệ bị thương nên ba huynh đệ mới không nói tiếng
nào với chủ soái mà đã tự tiện đến Hàm Kinh, nay đệ ấy không sao, lại có mọi người chăm sóc nên chúng tôi cũng yên tâm hơn.
Trần Giang chán nản
-Nhưng bọn đệ muốn theo các huynh, ở đây chán thật.
Trần Thống khoanh tay, nhìn chằm chằm
-Khi nào Tử Băng khoẻ thì các đệ cứ đến Hàng Tân, bọn huynh vẫn sẽ đóng quân ở đó.
-Thật ạ?
Tinh Đạo cười, vỗ vai đệ đệ
-Ừ, bọn huynh chờ các đệ ở Hàng Tân nhưng trước khi đi, các đệ phải nhớ
báo tin cho triều đình để hoàng thượng sai quân đến trấn giữ Hàm Kinh,
rõ chưa?
-Dạ, bọn đệ biết rồi.
-Vậy thôi, các huynh đi đây. Mọi người ở lại cẩn thận.
Trước khi quay lưng đi, Trần Thống còn căn dặn kỹ càng
-Hai đứa và Giả Nam huynh phải bảo vệ nhị vị vương gia cho tốt đấy, đừng để xảy ra bất trắc.
Giả Nam xuýt xoa
-A Thống huynh đừng lo, chúng tôi biết nên làm gì. Các huynh đi sớm để kịp đến Hàng Tân vào tối nay.
Ba người nọ gật đầu xong họ leo lên ngựa rồi mau chóng rời khỏi doanh trại Hàm Kinh.
****************
Chiều, ba huynh đệ Tinh Đạo về đến Hàng Tân. Đoàn quân Bắc Đô đã vào trong thành Hàng Tân.
Trước mắt tình hình không có gì bất ổn, về bá tánh thì Cơ Thành, Trường Dinh đang cố gắng xoa dịu đi nỗi lo lắng của họ.
Đúng lúc ấy, Vân Tiêu cùng các huynh đệ trong Quan Tân hội cũng đến hội
ngộ với mọi người sau khi nghe trận thắng đặc sắc đêm hôm qua.
Tại phủ ngũ hoàng tử, mọi người đang trò chuyện rất vui vẻ...
Vân Tiêu nhìn Cơ Thành, gật gù
-Không hổ danh là tam hoàng tử Lạc Cơ Thành, đã ra trận thì phải thắng! Ha ha ha!
Cơ Thành khiêm tốn bảo
-Không đâu, chiến công lần này là thuộc về tất cả mọi người, đâu chỉ
riêng Cơ Thành. Đặc biệt, nhờ kế sách độc đáo của Lạc Diễm nên quân ta
mới thắng được một lực lượng đông đảo quân Nam Đô.
Vân Tiêu quay qua Lạc Diễm ngồi bên cạnh Trường Dinh, khen ngợi
-Lục hoàng tử càng ngày càng trưởng thành.
Lạc Diễm xua tay, mỉm cười đáp
-Lạc Diễm may mắn thôi, bản thân còn phải học hỏi nhiều.
-Ừm, ngài nghĩ thế là tốt. Cứ cố gắng, đừng phụ sự mong mỏi của mọi
người dành cho ngài. À đúng rồi, hôm nay Vân Tiêu đến Hàng Tân ngoài
việc chúc mừng trận thắng đêm qua Vân Tiêu còn có một tin rất quan trọng dành cho các ngài.
Trường Dinh ngạc nhiên
-Là gì vậy, chuyện không tốt ư?
Vân Tiêu lắc đầu, nở nụ cười ẩn ý
-Ngược lại thì đúng hơn!
Đối diện, Hiểu Lâm tò mò nên giục
-Huynh mau nói đi, mọi người nóng lòng lắm đấy.
Anh chàng họ Vân nhìn vẻ sốt ruột của tất cả rồi chậm rãi nói
-Tôi vừa đi thám thính phủ đại vương gia về... ngày mai sẽ là cơ hội tốt cho chúng ta!!!
Tức thì mười mấy người kia tròn xoe mắt, kinh ngạc.
****************
Hôm sau, như dự định, Minh Nhật và Lạc Phổ sẽ đến cánh rừng Ngọ Quang tỉnh Tiền Kỳ để cưỡi ngựa.
Trước khi lên đường, Minh Nhật bảo với hoàng huynh
-Không phải đệ không tin tưởng tỉnh Tiền Kỳ của huynh nhưng cẩn thận vẫn là trên hết, đệ muốn huynh điều động Cấm Vệ quân đi theo bảo vệ chúng
ta.
Lạc Phổ thoáng im lặng rồi cười nhạt
-Tất nhiên, vì sự an toàn của đệ.
Vào đầu giờ Mão, hai huynh đệ Lạc Phổ cùng Cấm Vệ quân triều đình khởi hành khỏi hoàng cung.
Phải mất sáu canh giờ, họ mới đến cánh rừng Ngọ Quang, cách mấy trăm dặm về phía bắc Tiền Kỳ.
Lúc đó đã là giờ Ngọ, ánh mặt trời chói chang như muốn thêu đốt mọi thứ.
Cộp! Cộp! Cộp!
Dưới những tán lá rậm rạp xanh mát, Lạc Phổ và Minh Nhật cưỡi ngựa đi dạo.
Quan sát cảnh vật xung quanh ngập mình trong cái nắng gay gắt, vị hoàng thượng thở dài
-Vẻ như hôm nay không thích hợp cho việc cưỡi ngựa. Đệ thấy oi bức quá!
Bên cạnh, Lạc Phổ bảo
-À huynh chỉ sợ sau này huynh đệ ta sẽ không còn những dịp ở cạnh nhau thế này nữa.
Khẽ đưa mắt nhìn qua Lạc Phổ, Minh Nhật thấy hoàng huynh như nặng trĩu nỗi niềm nào đó mà anh chẳng bao giờ hiểu được.
Chợt Lạc Phổ cất giọng thật trầm
-Minh Nhật, đệ còn nhớ ngày trước huynh, đệ và Cơ Thành vẫn thường cùng
nhau cưỡi ngựa? Hà, đừng nói với huynh là đệ đã quên nhé?
Minh Nhật đảo cái nhìn sang hướng khác, trả lời với vẻ gượng gạo
-Đệ không quên... nhưng đệ không muốn nhắc lại điều ấy!
Chẳng rời mắt khỏi hoàng đệ, vị đại hoàng tử mỉm cười hỏi
-Minh Nhật à, nếu... huynh chỉ giả sử, nếu như được lựa chọn vậy đệ có
muốn quay về những ngày trước, lúc ba huynh đệ ta vui vẻ cùng nhau?
Bắt đầu khó hiểu trước câu hỏi kỳ lạ từ Lạc Phổ, Minh Nhật từ tốn
Im lặng. Ánh mắt Minh Nhật tự dưng đứng yên, phản chiếu một sắc nắng mờ ảo.
-Không!!! Không bao giờ đệ muốn quay lại!
Nhận được lời đáp thẳng thừng và lạnh lùng của Minh Nhật, Lạc Phổ thoáng bất động.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh đã cười cười, buông câu nhẹ tênh
-Huynh hiểu rồi...!
Nói xong, Lạc Phổ khẽ thúc vào mông ngựa, chậm rãi đi lên phía trước.
Ở lại phía sau, Minh Nhật dõi theo bóng hoàng huynh... và chính vì thế
mà vị hoàng thượng không ngờ rằng, sau những lùm cây dọc hai bên cánh
rừng, mấy trăm binh lính Bắc Đô đang núp chờ sẵn.
Hướng mắt nhìn ra ngoài, Hiểu Lâm nói khẽ
-Quả đúng như lời Vân Tiêu huynh, Nam Vương cùng với tên đại vương gia
xấu xa Lạc Phổ đến đây cưỡi ngựa, phục thật, tình thế như vậy mà còn tâm trí đi dạo.
Tinh Đạo cất tiếng nhắc nhở
-Đệ đừng linh tinh nữa, giữ im lặng đi. (quay qua Cơ Thành) Chúng ta sẽ
làm theo kế hoạch, đầu tiên là xử lý đám Cấm Vệ quân sau đó thì bắt Nam
Vương lẫn đại vương gia Lạc Phổ.
Tinh Đạo vừa dứt lời thì tất cả ngạc nhiên bởi Cơ Thành không phản ứng gì, cứ ngồi thừ người.
Những người nọ liền nhìn nhau...
Tinh ý, Trường Dinh hiểu tâm trạng hoàng huynh nhất nên anh nhẹ nhàng bảo
-Huynh đừng lo, chỉ là bắt giữ đại hoàng huynh, tứ hoàng huynh để kết
thúc nhanh chóng cuộc chiến tranh này... chúng ta đâu có giết chết họ!
Cơ Thành lặng đi chốc lát rồi mỉm cười đồng ý với điều hoàng đệ nói.
Thấy hoàng huynh đã bình thường lại, Lạc Diễm mới rút kiếm ra, hỏi
-Vậy bây giờ chúng ta... bắt đầu được chứ?
Cơ Thành gật đầu.
Đang cho ngựa đi lững thững thì bất chợt Lạc Phổ, Minh Nhật nghe những âm thanh kỳ lạ vang lên.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Vẻ như có rất nhiều người bước đi âm thầm phía sau các lùm cây rậm rạp dọc hai bên rừng.
Hai huynh đệ lập tức đưa mắt nhìn nhau, một linh cảm chẳng lành trỗi dậy.
Còn chưa kịp định hình chuyện gì sắp xảy ra thì Lạc Phổ, Minh Nhật mắt
mở to đầy kinh ngạc khi từ trong mấy lùm cây, hàng loạt những quân lính
lạ mặt, tay cầm kiếm, nhảy bổ ra ngoài, bao vây họ.
Minh Nhật giữ chặt dây cương, đảo mắt hết một lượt. Phía trước hay phía sau đều toàn lính.
-Chuyện quái quỷ gì vậy?
Rất nhanh chóng, sự thắc mắc của vị hoàng thượng đã được giải đáp vào
lúc Cơ Thành chậm rãi bước ra, theo sau anh còn có Trường Dinh, Lạc
Diễm, huynh đệ Tinh Đạo, hai huynh đệ họ Trần và Vân Tiêu.
Lúc đầu là ngạc nhiên nhưng sau đó Minh Nhật đã hiểu ra vấn đề.
-Ồ thật không ngờ, huynh cùng đám lính Bắc Đô mai phục ở đây để chờ bắt đệ và đại hoàng huynh?
Cơ Thành từ tốn đáp
-Phải!.. Đủ rồi Minh Nhật, mọi chuyện đến đây nên kết thúc, chiến tranh đệ gây ra thật vô nghĩa.
Minh Nhật bất chợt cười lớn, chưa bao giờ anh buồn cười như vậy
-Kết thúc ư? Đâu có đơn giản như thế. Đã hơn nửa năm huynh đệ ta mới gặp lại nhau, đệ không muốn phải nghe những lời xáo rỗng giả tạo của huynh
đâu.
Cơ Thành điềm nhiên, đôi mắt tự dưng kiên quyết hơn
-Hôm nay cho dù đệ muốn hay không muốn, đệ cũng không còn lựa chọn nữa! Huynh sẽ bắt đệ phải kết thúc chiến tranh.
-Huynh nghĩ sẽ bắt được đệ sao?
-Với lượng quân thế này, huynh tin đệ tự có câu trả lời!
Minh Nhật liền xuống ngựa, bước ra giữa vòng vây tiếp đến là hô lớn
-Người đâu!!!
Tức thì, Cấm Vệ quân nhanh chóng xuất hiện, người cầm cung kẻ cầm kiếm,
dàn thành từng hàng đứng sau lưng Minh Nhật. Tuy nhiên lượng binh lính
không nhiều.
-Huynh tưởng đệ không có quân ư?
Bấy giờ đến lượt Trường Dinh cất giọng
-Tứ hoàng huynh, với số lính này huynh không đủ sức địch lại quân của bọn đệ đâu. Sao huynh không để mọi thứ kết thúc chứ?
Minh Nhật nói vô cảm
-Giờ đến lượt đệ lên lớp huynh? Đừng phí lời nữa... dù không địch lại nhưng Minh Nhật này tuyệt đối chẳng bao giờ đầu hàng!
Lạc Diễm thở ra, lắc đầu
-Huynh đúng là hết thuốc chữa.
Nhìn chằm chằm Minh Nhật, Cơ Thành siết chặt kiếm, cất giọng mạnh mẽ
-Được... nếu đệ đã muốn thế thì huynh không còn cách nào khác! Bắt đầu đi!
Minh Nhật, cái nhìn đanh sắc, giơ tay lên chuẩn bị hạ lệnh cho Cấm Vệ quân.
Nhóm quân của Cơ Thành cũng vào vị trí sẵn sàng.
Nhưng khi hai bên sắp lao vào nhau thì bỗng có tiếng hét lớn
-Dừng lại! Tất cả dừng lại ngay!
Đồng loạt, mấy trăm ánh mắt đổ dồn về phía Lạc Phổ, vị đại hoàng tử mau chóng xuống ngựa.
Giống Minh Nhật, anh đi ra giữa vòng vây của quân Bắc Đô, đứng cách Minh Nhật cỡ mười bước chân.
Đưa mắt nhìn Cơ Thành xong Lạc Phổ xoay qua nhóm Cấm Vệ quân đang còn chờ lệnh, bảo
-Hạ vũ khí xuống! Ta lệnh cho các ngươi lập tức hạ vũ khí xuống!
Trông vẻ lưỡng lự của đám lính, vị đại hoàng tử liền lấy binh phù ra, giơ lên
-Ta có binh phù trong tay, tất cả quân lính phải nghe lời ta! Ta nhắc lại một lần nữa: hạ vũ khí xuống!
Không còn cách nào khác, kẻ nắm binh phù là người làm chủ quân đội, Cấm Vệ quân đành hạ vũ khí.
Đối diện, Cơ Thành lẫn những người nọ vô cùng kinh ngạc trước điều ấy.
Hiển nhiên, Minh Nhật cũng vậy. Anh chiếu cái nhìn khó hiểu lẫn tức giận vào hoàng huynh
-Huynh làm gì thế? Huynh có biết mình đang làm gì không?
Hạ binh phù, Lạc Phổ quay người, đối diện với hoàng đệ, chưa bao giờ đôi mắt anh lại buồn đến vậy
-Minh Nhật... đã đến lúc kết thúc rồi! Đệ đừng ngoan cố nữa, người bị tổn thương chỉ là... chính đệ!
Chẳng kịp để hoàng đệ phản ứng là Lạc Phổ nói nhanh, tuy trầm nhưng rất rõ
-Chính huynh là người đã báo tin cho Cơ Thành biết cuộc cưỡi ngựa hôm nay của chúng ta!!!
Khỏi nói, tất cả đều sửng sốt.
Bên trái Cơ Thành, Trần Nhất hết sức ngạc nhiên
-Rốt cuộc chuyện này là sao...? Người cho chúng ta biết tin là Vân Tiêu...
Đột nhiên, mọi người khựng lại, dường như họ đã phát hiện ra một điều.
Lập tức, tất cả đồng loạt quay qua nhìn anh chàng họ Vân đang đứng lặng thinh.
Thở ra, Vân Tiêu nghĩ, đã đến lúc cho mọi người biết sự thật.
Chậm chạp, anh rời khỏi đoàn quân, tiến đến chỗ Lạc Phổ và bất ngờ anh cúi người, vẻ cung kính
-Đại vương gia, thuộc hạ đã làm đúng theo yêu cầu của ngài đưa quân của tam hoàng tử đến đây!!!
Lạc Phổ gật đầu, vỗ nhẹ vai anh chàng họ Vân
-Ừm, vất vả cho ngươi rồi Vân Tiêu. Ngươi làm rất tốt.
Vân Tiêu đứng thẳng người lên xong xoay mặt lại những người nọ đang bất động, sững sờ.
-Như tất cả thấy đấy, tôi là thuộc hạ của đại vương gia!
Đứng sững trong vài giây, Hiểu Lâm liền giận dữ
-Huynh bán đứng chúng tôi? Thật chẳng thể ngờ!
Vân Tiêu đưa tay lên ngăn, cố giải thích
-Không, tất cả bình tĩnh nghe tôi nói... đại vương gia không hề xấu xa
như mọi người nghĩ đâu. Ngài ấy rất tốt, ngài ấy vì mọi người mà...
Vân Tiêu chưa nói hết là bị Hiểu Lâm cắt ngang, cơn giận vẫn chưa nguôi
-Tốt? Một kẻ như hắn thì tốt cái gì? Định chiếm đoạt Tịnh Tịnh, hùa theo tên Nam Vương lần lượt giết đi hoàng đệ mình, tội lỗi hắn gây ra còn
rành rành đó.
-Hiểu Lâm, huynh nghĩ sai rồi.
Chợt, Lạc Phổ siết chặt vai Vân Tiêu, anh chàng họ Vân liền xoay qua thấy vị đại hoàng tử lắc đầu
-Đừng nói nữa...! Cứ để họ nghĩ như thế.
Vân Tiêu dường như ấm ức điều gì nên bảo, đầy quyết liệt
-Không được, ngài chịu đựng đau khổ như vậy là quá đủ rồi! Tại sao ngài
chỉ nghĩ cho người khác mà không nghĩ cho mình chứ?... Hôm nay, nhất
định, Vân Tiêu sẽ cho tất cả hiểu tấm lòng của ngài.
Dứt lời, Vân Tiêu tháo nhẹ tay Lạc Phổ, sải những bước dài đến đứng trước mặt Lạc Diễm, Trường Dinh
-Nhị vị hoàng tử có biết vì sao Vân Tiêu và các huynh đệ trong Quan Tân
hội lại luôn có mặt kịp thời để giải cứu hai ngài không? Đó là vì đại
vương gia đã báo tin cho Vân Tiêu biết!
Lạc Diễm mắt mở to, kinh ngạc. Còn Trường Dinh thì bần thần hướng mắt về phía Lạc Phổ
-Đó là thật ư? Huynh đã cứu bọn đệ?...
Lạc Phổ cười nhẹ
-Đệ không cần tỏ ra cảm kích như thế, đó là việc huynh phải làm...
Trường Dinh lẫn Lạc Diễm đều rũ người, đối với họ việc này chẳng thể tin nổi.
Về phía Cơ Thành, anh bất động nãy giờ, cảm giác đầu óc trống rỗng, không tồn tại điều gì.
Sau cùng, anh cũng có thể ngước mặt lên nhìn thẳng hoàng huynh
-Rốt cuộc... huynh đã làm những gì mà bọn đệ không hề hay biết vậy?
Lạc Phổ nhìn vẻ mặt buồn bã của tam hoàng đệ, anh không nói gì, nhưng
đôi mắt bỗng chốc sâu thẳm và chứa đựng sự trìu mến, nhẹ nhàng.
Cơ Thành ngẩn người, tim đau thắt. Ánh mắt đó đã tám năm rồi anh mới lại thấy.
Vân Tiêu tiếp
-Tam hoàng tử, còn nhiều điều mà ngài lẫn mọi người chưa biết rõ...
-Vân Tiêu, được rồi, bây giờ không phải lúc để kể những chuyện đó, chờ cho sự việc này kết thúc đã.
Dẫu rất muốn nói hết mọi chuyện nhưng anh chàng họ Vân đành phải vâng lệnh chủ nhân.
Lạc Phổ nhẹ nhàng quay lại, Minh Nhật trước mặt anh lúc này chỉ đứng
lặng im, không một lời nói, không phản ứng, không gì cả... kỳ lạ thay,
gương mặt hoàng đệ thật bình thản.
-Minh Nhật, huynh xin lỗi, huynh từng hứa sẽ không bao giờ phản bội đệ,
không rời xa đệ thế nhưng với những việc đệ gây ra huynh chẳng nên tiếp
tục làm ngơ nữa! Tha thứ cho huynh!
Minh Nhật nhắm mắt... Vào lúc đó, một điều bất ngờ xảy ra nhưng vẻ như không ai ở đây nhận ra.
Vẻ mặt vị hoàng thượng phản phất nỗi đau mơ hồ.
Rồi tiếp đến nỗi đau đó nhanh chóng biến mất, Minh Nhật mở mắt ra cùng nụ cười nhạt nhẽo
-Xin lỗi? Không phản bội? Không rời xa?... Giờ đệ có thể tin rằng, những điều huynh hứa đều giả dối!
-Không, Minh Nhật, nghe huynh nói...
-Đủ rồi! Đệ không muốn nghe bất kỳ lời nào từ huynh nữa! Hoàng huynh,
huynh không cần xin lỗi, đệ biết rõ các việc huynh làm đều rất cao cả!
Đệ hiểu tất cả!
Lạc Phổ bất động, rất nhanh, anh liền hỏi với giọng đứt quãng
-Đệ... ý đệ là...
Minh Nhật nở nụ cười tinh anh, đáp
-Huynh vốn biết rõ đệ không phải là một thằng ngốc, đúng không?
Vị đại hoàng tử lặng người.
Minh Nhật, đôi mắt đầy cay độc, chuyển hướng sang Vân Tiêu
-Ngươi nói đúng, còn nhiều điều mà tất cả những người có mặt tại đây
chưa biết về đại hoàng huynh... vậy hãy để ta thay ngươi kể cho họ nhé?
Đảo cái nhìn trở lại Lạc Phổ, vị hoàng thượng chậm rãi từng lời như thể sợ mọi người nghe không kịp
-Lúc biết đệ giết Kỳ Kỳ đổ tội cho tam hoàng huynh, huynh đã lên kế
hoạch chu toàn và ở bên cạnh đệ. Huynh luôn miệng bảo rất căm ghét tam
hoàng huynh nhưng kỳ thực huynh không ngừng nghĩ cách giải cứu huynh ấy. Huynh còn nhớ mình đã nói gì không?... “ nhưng tạm thờ đệ đừng đụng
đến Cơ Thành... Mọi thứ hãy chờ huynh trở lại cung rồi bàn bạc sau, được chứ? ” đó là cách huynh bảo vệ huynh ấy. Tiếp, huynh biết đệ chính là
thủ phạm giết Tiểu Hoàn, con bé a hoàn ấy phát hiện ra việc đệ giết Kỳ
Kỳ nên đệ bảo Liêu công công ra tay trừ khử... huynh đã khéo léo đặt
nhẫn ngọc của đệ vào tay Tiểu Hoàn để Các Tự nghi ngờ đệ. Sau đó, phụ
hoàng băng hà, huynh càng quyết tâm ở bên cạnh đệ hơn, huynh rất khôn
ngoan khi luôn tỏ ra bản thân là một tên đam mê tửu sắc và trung thành,
huynh làm vậy để đệ không nghi ngờ huynh.
Kể đến đấy, Minh Nhật tự dưng nhìn về phía Hiểu Lâm
-Tiếp tục, chuyện của Quan Nguyệt Tịnh. Tiểu vương gia, ngươi trách lầm
hoàng huynh ta rồi. Huynh ấy không hề có ý định chiếm đoạt Nguyệt Tịnh
nhưng ngươi có biết lý do vì sao huynh ấy cứ một mực muốn ta ban hôn cho huynh ấy và Nguyệt Tịnh không? Sự thật... đó là cách duy nhất để bảo vệ mạng sống cho muội ấy đấy! Phi tần của đại vương gia thì hoàng thượng
khó lòng giết được. Đúng, đại vương gia mà ngươi nghĩ rằng xấu xa kia đã rất cố gắng bảo vệ người nữ nhi ngươi yêu.
Minh Nhật lại đi đến bên Vân Tiêu, nhìn hết từ đầu xuống chân anh
-Xong chuyện Quan Nguyệt Tịnh, giờ đến Quan Tân hội. Mấy chục cái xác
lần trước huynh đưa vào cung thật chất... chỉ là những tên thị vệ đi
theo huynh, còn lũ người trong cái hội chết tiệt này thì huynh đã tha
cho chúng, mà chẳng những thế, huynh còn cho chúng trờ thành “thuộc hạ
thân tín” nữa.
Rời chỗ và lần này Minh Nhật đối diện Lạc Diễm, mỉm cười thân thiện
-Lục hoàng đệ yêu quí của huynh, ắt hẳn đệ đã nghe gã họ Vân kia nói,
chính đại hoàng huynh đã sai người đi giải cứu đệ? Sự thật, đúng là vậy
đó. Thảo nào lần ấy, ta lấy làm khó hiểu vì sao đám loạn tặc kia lại
biết cuộc hành hình bí mật này. Và có một điều cao thượng khác đại hoàng huynh đã làm vì đệ…
Chỉ vì muốn đệ được dễ dàng trốn thoát mà huynh ấy tự đâm mình trọng
thương, mục đích là để quân triều đình phải ngừng lại không đuổi bắt đệ
cùng đám ô hợp kia. Đệ nói đúng chứ, đại hoàng huynh?
Một cách mỉa mai, Minh Nhật quay lưng lại nhìn chằm chằm Lạc Phổ.
Trông sự im lặng từ hoàng huynh, đôi mắt Lạc Diễm bần thần, cái nhìn chua xót.
Khẽ nhích hai bước chân, Minh Nhật tiếp tục đứng giáp mặt với Trường Dinh
-Đệ còn nhớ, ngày diễn ra tang lễ của nhị hoàng huynh, đệ đã nói những
câu xúc phạm huynh và khi ấy đại hoàng huynh liền đánh vào mặt đệ? Chắc
đệ đã rất căm ghét huynh ấy...? Hoàng đệ ngốc à, huynh ấy làm thế cũng
bởi mục đích bảo vệ đệ đấy. Huynh ấy đang cố giữ mạng sống cho đệ trước
mặt huynh. Rồi cả khi, huynh ra lệnh xử tử đệ, đại hoàng huynh cũng khôn khéo thuyết phục huynh để đệ được sống, tiếp đến chắc đệ đã rõ... huynh ấy sai người đi cứu đệ!
Trường Dinh đứng lặng, cũng như Lạc Diễm, anh chỉ biết hướng mắt vào Lạc Phổ đầy buồn bã.
Đôi mắt Minh Nhật trở nên lạnh băng khi anh đứng trực diện trước mặt Cơ Thành
-Tam hoàng huynh, huynh nên cảm ơn đại hoàng huynh đi vì nhờ mưu kế của
huynh ấy mà Các Tự của huynh mới an toàn trở về. Phải... không phải mẫu
hậu cứu Các Tự mà chính là đại hoàng huynh!
Minh Nhật lớn giọng rồi thình lình chỉ thằng tay về phía Lạc Phổ nãy giờ chẳng hề lên tiếng.
Cơ Thành khẽ đảo mắt qua Vân Tiêu, anh chàng họ Vân gật đầu
-Đúng thế, tôi cứu Kim tiểu thư là vì nhận được lệnh của đại vương gia. Ngài ấy cho tôi hay...
Không cần bàn cãi, Cơ Thành bàng hoàng đến mức nào. Nhắm mắt, anh không ngờ sự thật là như vậy.
Thế là xong mọi thứ, các bí mật đã sáng tỏ, cuối cùng Minh Nhật đến bên Lạc Phổ
-Đại hoàng huynh, huynh nói gì đi, những điều nãy giờ đệ kể là đúng hay sai?
Cảm nhận sự đay nghiến của từng chữ trong câu hỏi kia, Lạc Phổ chậm rãi ngước lên
-Đệ phát hiện ra huynh từ khi nào?
Cười cười, Minh Nhật bắt đầu bước lùi, vừa đi vừa trả lời
-Vào buổi chiều mẫu hậu mất, huynh vô cùng tức giận và nắm áo đệ nói
rằng: “ Chỉ vì thái hậu đã đưa Các Tự rời cung mà đệ tàn nhẫn với người
vậy sao?! Vì một người nữ nhi không yêu mình... ” huynh biết đấy, khi
đó, đệ chưa cho huynh hay Các Tự trốn khỏi cung vậy thì tại sao huynh
lại biết rõ mẫu hậu đưa nàng ấy đi? Câu trả lời duy nhất chính là, ngoài mẫu hậu ra, huynh là người thứ hai giải cứu Các Tự. Chưa hết, một lần
khác, huynh bảo “ Điều đó cũng dễ hiểu, Cơ Thành vốn là một hoàng tử tài giỏi, chưa kể bên cạnh đệ ấy còn có Lạc Diễm và cả Trường Dinh... ” mật thám của đệ còn chưa rõ tung tích Trường Dinh ấy vậy mà huynh lại chắc
chắn đệ ấy “ở chỗ tam hoàng huynh”, nếu huynh đã biết thì sao huynh
không nói với đệ?... Đơn giản, vì người của huynh đã cứu Trường Dinh. Đệ có cho gọi Đào thái y đến, sau một hồi tra hỏi thì tên thần tử ấy cũng
chịu khai ra: vết thương của đại vương gia là do chính ngài ấy tự đâm,
ngài ấy bảo thần phải giữ kín chuyện này. Thế là từ sau ngày hôm đó, đệ
liền sai người bí mật theo dõi huynh. Quả nhiên huynh có toan tính riêng của mình, gã họ Vân thỉnh thoảng vài ngày lại lén vào phủ đại vương
gia. Cũng như chiều hôm qua, cuộc nói chuyện giữa huynh với hắn về
chuyến đi dạo này đã bị người của đệ nghe được. Tiếp, đệ tương kế tựu kế đồng ý đến Tiền Kỳ cùng huynh vì muốn xem thử kế hoạch huynh dàn dựng
là gì.
-Nhưng... nếu đệ đã biết huynh phản bội thì lý nào đệ còn đưa huynh binh phù?
Minh Nhật dừng bước, lại nhìn hoàng huynh bằng ánh mắt cay độc
-Huynh nghĩ, đệ dễ dàng đưa huynh binh phù khi biết huynh sẽ phản bội đệ ư? Huynh ngây thơ quá.
Trong đầu Lạc Phổ bỗng xuất hiện dòng suy nghĩ, mau chóng, anh nhìn xuống binh phù trên tay mình.
Cái nhìn sửng sốt, anh thốt lên
-Binh phù giả?!
Chỉ chờ đến lúc Lạc Phổ phát hiện ra điều ấy thì Minh Nhật đã cười lớn, đầy thích thú
-Chính xác, hoàng huynh à, đó chỉ là binh phù giả! Đệ muốn thử huynh
thôi... đệ đã âm thầm ra lệnh cho binh lính giả vờ nghe theo huynh.
Nhắm mắt, siết chặt tay, vị đại hoàng tử thầm trách bản thân quá bất cẩn khi giữ bên mình một miếng gỗ vô dụng, chẳng hề có giá trị.
Một khoảng lặng kéo đến.
Bỗng nhiên không ai nói gì nữa, không gian lặng im một cách kỳ lạ.
Cũng phải, sau những điều vừa rồi thì hẳn chưa ai đủ sức lấy lại bình tĩnh.
Mấy phút nặng nề bước qua mau, nghĩ rằng chẳng nên day dưa nữa nên Lạc Phổ cất giọng
-Minh Nhật, xem như huynh cầu xin đệ, đến nước này hãy để mọi thứ kết thúc.
Đáng tiếc thay, sự khẩn cầu của anh đã không thể lọt tai Minh Nhật vào lúc này.
Vị hoàng thượng lắc đầu, nhếch mép
-Đệ đã nói, tuyệt đối không đầu hàng!... ( gọi lớn) Tất cả Cấm Vệ quân ở đây nghe lệnh ta!
Sau tiếng hô, từ sau các bụi cây phía bên trái bất ngờ xuất hiện rất nhiều binh lính. Đều là Cấm Vệ quân.
Nhanh chóng, chúng đổ ào ra, bao vây đoàn quân Bắc Đô.
Thấy thế, Trần Thống lo lắng
-Hoá ra, Nam Vương đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, vì không lường trước việc
Nam Vương mang theo nhiều Cấm Vệ quân đến vậy nên chúng ta điều động
binh lính khá ít.
Tinh Đạo chăm chú quan sát phe địch
-Đừng lo, số quân chênh lệch nhau không nhiều, chúng ta có thể lật ngược tình thế hoặc chí ít cũng thoát được khỏi đây.
Cơ Thành gật đầu dù bản thân nghĩ việc đánh thắng là khá khó khăn
-Đúng... mọi người nghe đây, chúng ta sẽ cố phá vòng vây bên ngoài rồi
sau đó lập tức rút lui, phải bảo toàn lực lượng đừng để binh lính hi
sinh không cần thiết.
Tất cả tuân lệnh.
Về phía Minh Nhật, anh hiển nhiên không dễ dàng buông tha cho nhóm quân của Cơ Thành.
Biết đâu nhân cơ hội này tóm gọn tất cả.
Vị hoàng thượng đưa tay lên rồi hạ lệnh tấn công.
Không chần chừ, Vân Tiêu bảo ngay
-Mọi người cứ đối phó với chúng còn tôi và vài huynh đệ sẽ bảo vệ đại vương gia! Tất cả nhớ cẩn thận.
-Ừm, đừng để đại hoàng huynh xảy ra chuyện.
Dứt lời, Cơ Thành cùng những người nọ lập tức lao vào hàng trăm Cấm Vệ quân.
Tức thì, Vân Tiêu kéo Lạc Phổ sang một bên
-Cẩn thận, ngài đứng gần sẽ rất nguy hiểm. Đã có Vân Tiêu đây, ngài đừng lo.
Lạc Phổ đưa mắt nhìn cuộc chiến với vẻ lo lắng.
Trưa hôm ấy, giữa khu rừng Ngọ Quan, xảy ra trận đánh khá dữ dội. Âm thanh náo loạn vang lên ầm ĩ.
Hai bên đánh nhau gần một canh giờ mà vẫn chưa phân thắng bại.
Vốn dĩ, bên Cơ Thành có lợi thế nhưng vì Cấm Vệ quân nhiều hơn dự tính nên họ lâm vào tình cảnh khá khó khăn.
Còn Lạc Phổ, Minh Nhật thì đứng bên ngoài theo dõi trận chiến.
Đột nhiên, do đạn lạc tên bay thế nào mà lúc ấy có một mũi tên, chẳng rõ ai bắn, bất ngờ bay về phía Minh Nhật nhưng vẻ như vị hoàng thượng
không hề biết.
Chẳng ai, khi đó, ngoài Lạc Phổ thấy và điều tất nhiên, anh đã nhanh
chóng giật lấy kiếm từ tay Vân Tiêu rồi lao đến chỗ Minh Nhật.
Mục đích của anh là dùng kiếm chặt gãy mũi tên...!
Bỗng, một tên lính ở gần thét to
-Hoàng thượng cẩn thận!
Minh Nhật giật mình, xoay lại. Trước mắt anh, đại hoàng huynh đang cầm kiếm và chạy đến gần mình.
Đôi mắt vị hoàng thượng mở to trừng trừng.
Huynh muốn giết đệ sao?...
Quá căm phẫn để rồi không kịp suy nghĩ, Minh Nhật rút kiếm ra từ tên
lính đứng gần đó, đưa tay đâm mạnh về phía trước trong khi Lạc Phổ chỉ
còn cách anh có ba bước chân.
Phập! Mũi kiếm tàn khốc đâm xuyên qua cả người vị đại hoàng tử.
Phụt! Dòng máu lạnh vấy lên chiếc áo long bào của Minh Nhật. Sậm màu.
Lạc Phổ bất động, bản thân chẳng cảm nhận được mình đang đau bởi một
thanh kiếm sắc lạnh lia qua người. Phải... và anh chỉ thấy một màu trắng xoá, rất trắng.
Keng!
Tay buông rơi kiếm. Nhìn đôi mắt đang mở to của Minh Nhật... Lạc Phổ khẽ mỉm cười...
Vì sao Minh Nhật lại bần thần?
Bởi vì, vào đúng giây phút anh đâm kiếm vào người Lạc Phổ thì cũng là
lúc vị hoàng huynh đưa tay chụp lấy mũi tên đang sắp bắn trúng hoàng đệ.
Phải chăng, khi ấy, Minh Nhật mới phát hiện ra sai lầm của mình?
Cả thân hình Lạc Phổ ngã vào người Minh Nhật. Máu vẫn không ngừng chảy.
Sững sờ, Vân Tiêu hét lên đồng thời chạy đến chỗ Lạc Phổ
-Đại vương gia!!!
Đang giao chiến, Cơ Thành, Trường Dinh, Lạc Diễm lập tức dừng lại, cả ba quay qua và trông thấy cảnh Lạc Phổ được Vân Tiêu kéo ra khỏi thanh
kiếm trên tay Minh Nhật.
Trường Dinh lẫn Lạc Diễm cùng thét
-Không!!!
Rồi cả hai tức tốc chạy đi.
Còn Cơ Thành, anh chết lặng, đôi mắt trân trối không chớp.
Mọi thứ xung quanh chao đảo, xoay vần.
Đệ thương huynh lắm!
Ừm, huynh cũng vậy.
Chưa bao giờ, Cơ Thành nghĩ sẽ có ngày Lạc Phổ chết.
Nhưng... nếu như có ngày đó thì sao?
Nếu vị hoàng huynh anh yêu quí ấy vĩnh viễn rời xa anh...
Cơ Thành lắc đầu, ánh mắt bàng hoàng
-Không!... Không thể! Làm ơn đừng từ bỏ đệ lần nữa! Làm ơn...
Một cách đau đớn, vị hoàng tử lao như điên đến chỗ hoàng huynh.
Đỡ lấy Lạc Phổ, Trường Dinh và Lạc Diễm hốt hoảng gọi
-Đại hoàng huynh... cố gắng lên, đừng, xin đừng chết! Bọn đệ cần huynh! Thế nên xin đừng chết!!
Cả người đầy máu, môi Lạc Phổ mấp máy chẳng nên lời. Anh đang rất đau, đau lắm.
Giận dữ, Vân Tiêu xoay sang Minh Nhật còn đứng đờ người
-Tại sao vậy? Ngươi có phải con người không?... Đại vương gia đối xử với ngươi tốt như thế sao ngươi nỡ giết chết ngài ấy chứ? Ngươi là cầm
thú!...
Đột ngột, anh chàng họ Vân ngừng lại vì giọng nghẹn dần để rồi nước mắt trào ra.
Lần đầu tiên, Vân Tiêu khóc.
Người giang hồ không bao giờ rơi lệ.
Đúng lúc, Cơ Thành lao đến, vì chạy quá nhanh nên anh trượt ngã.
Nhưng sau đó cố gắng ngồi dậy, anh nhích lại gần chỗ Lạc Phổ nằm bất động trên tay Lạc Diễm.
-Đừng... xin đừng như thế! Làm ơn, huynh đừng bỏ đệ! Đừng...!
Lạc Diễm liền nhường chỗ cho Cơ Thành, vị tam hoàng tử đỡ lấy cơ thể đang run lên của Lạc Phổ.
Cơ Thành đau đến mức tim muốn vỡ và cảm xúc trong anh vỡ oà.
-Xin đừng làm thế với đệ!... Làm ơn, đệ cầu xin huynh!
Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc cùng giọng nói run rẩy của Cơ Thành, Lạc Phổ từ từ mở mắt ra.
Thấy nước mắt lăn dài trên mặt hoàng đệ, vị đại hoàng tử mỉm cười.
Trông nụ cười ấm áp đó, Cơ Thành bật khóc.
Về phía Vân Tiêu, sau khi kiềm chế cơn xúc động xong, anh tiếp nhưng giọng vẫn chưa rõ
-Nam Vương, ngươi có biết vì sao đại vương gia vẫn luôn bên cạnh ngươi,
lý do gì ngài ấy không rời xa ngươi?... Chẳng phải vì ngài ấy ham quyền
lực, ham danh lợi, hay những thứ cao sang mà ngươi đã hứa...
Đã biết bao lần, ta hỏi “ Đại vương gia, sao ngài không từ bỏ Nam Vương mà theo tam hoàng tử như vậy chẳng phải hay hơn ư?” và cũng không biết bao nhiêu lần ngài ấy chỉ trả lời duy nhất một câu “ Không đâu, Minh Nhật... đệ ấy chỉ còn lại một mình, những người đệ ấy yêu
thương đều đã xa rời đệ ấy nếu cả ta cũng bỏ đi thì đệ ấy sẽ không chịu
nổi đau đớn, sai lại càng thêm sai. Vì thế, ta chẳng thể bỏ rơi Minh
Nhật được!” Phải, đại vương gia đã yêu thương ngươi nhiều như thế đấy, ngươi có biết không???
Minh Nhật đứng lặng, tay lúc này mới buông rơi kiếm. Thanh kiếm nhuốm máu hoàng huynh.
Đôi mắt nhìn trân trân. Không khóc. Không chớp. Chẳng có gì phản chiếu từ cái nhìn vô hồn ấy.
Vài giây sau, Minh Nhật chợt cười cười
-Giả dối!... Chỉ là giả dối! Đừng hòng bịa chuyện để dối gạt ta! Ngươi nghĩ chỉ vài lời như thế thì ta tin à?
-Ngươi... tên cầm thú!
Vân Tiêu toan nhảy bổ vào Minh Nhật thì tiếng Lạc Phổ cất lên, mệt mỏi, đứt quãng
-Đừng... Vân Tiêu... đừng đánh đệ ấy... ta không sao...
Vừa dứt lời là vết thương ngay ngực anh lại chảy máu.
Vân Tiêu quay lại, xót xa
-Đại vương gia, sao ngài còn bênh cho tên Nam Vương này chứ? Không đáng đâu!
Lạc Phổ cắn răng chịu đau, cố gắng lắc đầu như muốn bảo “ Đừng đánh Minh Nhật!”.
Nhắm mắt, Vân Tiêu hết cách.
Còn Minh Nhật, anh vẫn nhìn Lạc Phổ dần lịm đi, không chớp mắt...
Rồi đột ngột vị hoàng thượng ra lệnh
-Tất cả Cấm Vệ quân... rút lui!
-Nhưng thưa...
-Ta nói các ngươi không nghe à, ta bảo RÚT!!!
Giật mình vì tiếng hét điên tiết của Minh Nhật, mấy trăm Cấm Vệ quân đành rút lui.
Minh Nhật, đôi mắt lạnh băng, sau cùng... đã quay lưng bỏ đi.
Chậm rãi cùng binh lính rời khỏi khu rừng Ngọ Quang, anh chợt nhận ra, tim mình...
Dõi theo đoàn quân triều đình, Hiểu Lâm hăng máu
-Đứng lại, các ngươi đừng hòng bỏ đi dễ dàng như thế!
Trần Thống liền ngăn đệ đệ
-Thôi... để chúng đi đi!
Vừa nói, Trần Thống vừa hướng mắt về phía bốn huynh đệ Cơ Thành.
Cho kiếm vào vỏ, Tinh Đạo đi nhanh lại chỗ chủ soái, bảo gấp
-Tam hoàng tử, đừng nhiều lời nữa, mau mau đưa hoàng huynh ngài về Hàng Tân để Bạch Trung cư sĩ cứu ngài ấy.
Cơ Thành đảo mắt, gật đầu liên tục vẻ hoang mang
-Đúng! Đúng rồi! Bạch Trung cư sĩ... Trường Dinh, Lạc Diễm giúp huynh một tay nào...
Tự dưng Cơ Thành thấy hai hoàng đệ khẽ quay mặt đi, dường như họ đã khóc.
-Sao thế... các đệ sao vậy, không mau giúp huynh đưa đại hoàng huynh về Hàng Tân!... Mau lên!
Cơ Thành nói như gào lên, cổ họng nghẹn ứ, đau đớn.
Chợt, Lạc Phổ nắm lấy cánh tay Cơ Thành. Lập tức, vị tam hoàng tử nhìn xuống thấy hoàng huynh lắc đầu, miệng cố nói
-Đừng... đệ đừng quát Trường Dinh và Lạc Diễm... hai đệ ấy hiểu huynh không thể... không thể...
Không còn tỉnh táo nữa, Cơ Thành kiên quyết
-Không đâu, còn kịp, đệ nhất định cứu huynh...! Sẽ cứu huynh... vì thế huynh đừng bỏ cuộc! Làm ơn đừng làm vậy với đệ!...
Nhìn Cơ Thành cúi đầu, đôi vai run mạnh, lệ không ngừng trào ra, Lạc Phổ lại cười, nụ cười khó khăn
-Hoàng đệ ngốc!... Sẽ không sao đâu... mọi thứ rồi sẽ ổn.
Cơ Thành vừa khóc vừa lắc đầu
-Vì sao... vì sao huynh lại mang nỗi đau cho riêng mình. Huynh thật ích
kỷ! Huynh luôn âm thầm giúp đỡ bọn đệ còn bản thân thì phải chịu đau
khổ! Huynh thật tàn nhẫn! Sao huynh không cho đệ biết sớm hơn...
Trước lời trách móc xót xa của hoàng đệ, Lạc Phổ vẫn giữ nguyên nụ cười, đôi mắt bắt đầu có nước
-Cơ Thành... vì huynh muốn bù bắp cho đệ!
-Bù đắp?...
-Huynh xin lỗi vì trước đây đã từ bỏ đệ. Lúc huynh biết sự thật đệ không phải là người gây ra tai nạn cho Minh Nhật thì huynh... mới nhận ra,
không chỉ mỗi huynh đau khổ mà đệ cũng thế. Bị mọi người trách cứ, hoài
nghi, xa lánh, hẳn đệ đã rất khổ tâm. Huynh hận bản thân, suốt tám năm
qua đã không hề biết đệ chịu nhiều uất ức như thế, huynh quá ích kỷ để
rồi chỉ thấy nỗi đau của riêng mình... Cơ Thành, huynh đã không thấy
nước mắt của đệ...!
Từng lời từng lời thốt ra là từng giọt lệ chảy trào ngay khoé mắt vị hoàng huynh.
-Từ khi mẫu thân qua đời, huynh cũng đánh mất chính mình, mất đi những
điều tốt đẹp mà đáng ra không nên để mất!... Tám năm, khoảng thời gian
rất dài, quá dài cho sự nuối tiếc, sai lầm. Giờ đây, huynh đệ ta không
thể có lại tám năm đã mất, đó cũng là điều huynh ân hận nhất trong cuộc
đời!
Dứt câu, Lạc Phổ nhăn mặt, cơ thể run mạnh hơn. Ngay khoé miệng, máu bất chợt trực trào.
Sợ hãi, Cơ Thành dùng tay lau dòng máu đỏ thẫm từ môi hoàng huynh.
-Cơ Thành... hứa... hứa với huynh một điều được không?
-Được! Đệ hứa, chỉ cần huynh muốn đệ sẽ hứa! Nhất định!
Cố ngăn máu chảy ra từ miệng, Lạc Phổ siết chặt tay hoàng đệ, ánh mắt sâu thăm thẳm đầy khẩn cầu
-Hãy hứa với huynh... đừng bỏ rơi Minh Nhật!!! Minh Nhật đã chịu nhiều
đau khổ... đệ ấy rất đáng thương! Hứa với huynh đừng từ bỏ Minh Nhật!... Đệ hứa với huynh đi!
Cơ Thành lẫn tất cả những người ở đây đều sững sờ trước lời cầu xin tha thiết, xót xa ấy.
Lặng thinh vài giây, Cơ Thành gật đầu
-Được! Đệ hứa, đệ hứa với huynh! Đệ sẽ không bỏ rơi Minh Nhật!
Cười. Lạc Phổ mỉm cười mãn nguyện. Sau cùng anh cũng có thể yên lòng.
Vị đại hoàng tử khẽ xoay mặt sang bên gọi yếu ớt
-Lạc Diễm...
Lạc Diễm liền nắm lấy tay hoàng huynh, gấp gáp
-Đệ đây, đại hoàng huynh, đệ ở đây... huynh cứ nói.
-Huynh nghe Vân Tiêu bảo rằng, đệ chính là chân mệnh thiên tử của Nam
Đô... Tốt, rất tốt! Đệ là một người nhân hậu, nếu trở thành Đế Vương
nhất định đệ sẽ là vị minh quân. Lạc Diễm, đừng dừng lại... tiếp tục đi
về phía trước, đừng vì bất cứ ai hay cái chết của người nào mà dừng lại
nếu không đệ sẽ khiến cho sự hi sinh của mọi người trở nên vô nghĩa. Hứa với huynh được chứ?
-Vâng... huynh yên tâm, đệ sẽ không bỏ cuộc.
Gật đầu, xong, Lạc Phổ chuyển hướng nhìn qua Trường Dinh ngay bên cạnh Lạc Diễm.
Vị đại hoàng tử không nói chỉ nhìn ngũ hoàng đệ, lâu, thật lâu.
Trường Dinh hiểu, anh đáp lời, giọng hơi nghẹn
-Huynh đừng lo, đệ nhất định phò trợ Lạc Diễm cho đến khi đệ ấy trở thành vua!
Mỉm cười, Lạc Phổ nghĩ chẳng cần phải nói thêm gì nữa. Sau cùng, anh nhìn lại Cơ Thành, cười ấm áp
-Cơ Thành... huynh muốn cưỡi ngựa! Đã lâu lắm rồi huynh đệ ta không cưỡi ngựa cùng nhau!
Tức thì Cơ Thành bảo ngay
-Ngày mai, ngài mai khi huynh khoẻ lại đệ sẽ cùng huynh cưỡi ngựa! Huynh muốn bao lâu cũng được, đệ sẽ đi cùng huynh.
Đôi mắt Lạc Phổ ứa nước, giọng đứt quãng
-Huynh muốn... có cả Minh Nhật nữa! Nếu ba huynh đệ ta cùng nhau cưỡi ngựa đi dạo thì sẽ rất vui!
Trường Dinh, Lạc Diễm nhắm mắt, khóc. Quá đau đớn trước những điều hoàng huynh nói.
Năm người còn lại cũng không kiềm được xúc động.
Cơ Thành vẫn gật đầu liên tục
-Được! Mai đệ sẽ bảo Minh Nhật cùng chúng ta cưỡi ngựa! Sẽ được... đệ ấy nhất định đồng ý...! Chỉ cần ngày mai huynh khoẻ lại, huynh đệ ta sẽ
trở về như xưa!
Lạc Phổ không nói gì, bới bản thân hiểu rõ đó là điều không thể! Mãi mãi không thể!
-Ừm... hoàng đệ ngốc, ngày mai huynh sẽ khoẻ...!
Mỉm cười thật yêu thương và đôi mắt đầy nước từ từ khép dần, khép dần
cho đến khi nhắm lại, Lạc Phổ nhẹ nhàng gục đầu vào lòng Cơ Thành. Đôi
tay buông rơi.
Máu cứ chảy. Lệ từ đuôi mắt anh cũng chảy dài.
Trường Dinh và Lạc Diễm gọi lớn, âm thanh như muốn đứt toạc
-Đại hoàng huynh!
Cơ Thành lặng người... Anh đã không còn cảm nhận được hơi ấm từ người Lạc Phổ nữa.
Nằm trong vòng tay anh là một cơ thể lạnh ngắt, cứng đơ.
Đôi mắt vô hồn, không chớp, Cơ Thành chậm rãi ôm chặt lấy hoàng huynh, miệng nói khẽ
-Huynh đừng như thế... huynh thật ích kỷ! Huynh đã từ bỏ đệ suốt tám năm vậy thì bây giờ huynh phải sống để bù đắp cho đệ chứ...! Huynh còn chưa cùng đệ cưỡi ngựa... còn chưa gặp lại Minh Nhật...
Nước mắt trào liên tục, Cơ Thành chẳng thể ngừng lẩm bẩm bốn chữ “ Huynh thật ích kỷ!”
Đối diện, Trường Dinh, Lạc Diễm quay mặt đi khóc thật lặng lẽ.
Hôm ấy, cánh rừng Ngọ Quang bỗng chốc mang một nỗi buồn đau tê tái, trĩu nặng.
Gió cùng những cánh hoa bay. Máu cùng những giọt nước mắt.
Không của riêng ai...!
****************
Liêu công công quỳ xuống hành lễ
-Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!
Minh Nhật nói nhạt
-Đứng dậy! Trẫm mệt muốn yên tĩnh một mình, các ngươi đừng làm phiền trẫm!
-Tuân lệnh! Nhưng bẩm, đại vương gia không hồi cung cùng hoàng thượng ạ?
Lặng thinh chốc lát, Minh Nhật buột miệng
-Đại vương gia... sẽ không vào cung nữa!...
Dứt lời, anh bước đi nhanh về phía vườn ngự uyển.
.............................
Vườn ngự uyển chiều nay thật lạnh lẽo và cô đơn.
Dưới mái đình cổ, Minh Nhật đứng lặng im, mắt không rời những cành huệ trắng đang xào xạt trong gió.
-Minh Nhật, sao đệ ngồi khóc một mình?
-Đệ... bị bỏ rơi rồi, nhị hoàng huynh, tam hoàng huynh, ngũ hoàng đệ và cả huynh đều bênh Lạc Diễm.
-Không phải đâu, mọi người không bênh ai hết, khi nãy Lạc Diễm đúng còn đệ sai nên tất nhiên phải chọn cách của đệ ấy.
Minh Nhật chợt rùng mình. Lạnh. Sao lại lạnh như thế nhỉ?
Anh từ từ đảo mắt nhìn xung quanh, sao hôm nay vườn ngự uyển rộng đến vậy... lại rất cô quạnh?
Thừ người một lúc lâu thì chợt Minh Nhật mới phát hiện ra...
Phải rồi, bình thường, bên cạnh anh còn có Lạc Phổ. Đúng và anh đã chẳng thấy đơn độc.
-Nhưng rõ ràng mọi người bỏ rơi đệ. Lúc nào cũng thế, đệ luôn là kẻ dư thừa!
-Hoàng đệ ngốc, sao lại nghĩ vậy. Mọi người đều yêu thương đệ, chẳng ai bỏ đệ hết, cả huynh nữa.
-Thật chứ?...
-Tất nhiên, không phải bây giờ huynh đang ở cạnh đệ ư?
Ở cạnh? Minh Nhật liền quay qua bên cạnh nhưng làm gì có ai.
Sự thật là, ngay lúc này, vị hoàng thượng chỉ đứng một mình, chẳng hề có người nào khác.
Càng không có Lạc Phổ.
-Nhưng huynh sẽ chỉ bên đệ lúc này thôi. Một ngày nào đó, huynh cũng sẽ bỏ rơi đệ.
-Minh Nhật, huynh không làm thế đâu.
.........
-Vậy huynh hứa, mãi mãi luôn bên cạnh đệ!
-Ừm, huynh hứa. Để huynh nói đệ nghe một điều: huynh thương nhất là Cơ
Thành, thích nhất là Trường Dinh, quan tâm nhất là Lạc Diễm, “hãi” nhất
là Sở Hùng, yêu nhất là Kỳ Kỳ và lo lắng nhất là đệ! Chính vì luôn lo
lắng nên huynh không thể bỏ đệ một mình được!!!
Đó câu nói kỳ diệu nhất mà cách đây 10 năm Lạc Phổ đã dành cho Minh Nhật.
Khi ấy, Minh Nhật chỉ mới 9 tuổi... Hoá ra, anh vẫn luôn nhớ về điều ấy.
Có chăng, vị hoàng đệ đó phát hiện, những kỷ niệm ấu thơ chưa một lần phai nhoà.
Nam Vương, ngươi có biết vì sao đại vương gia vẫn luôn bên cạnh
ngươi, lý do gì ngài ấy không rời xa ngươi?... Chẳng phải vì ngài ấy ham quyền lực, ham danh lợi, hay những thứ cao sang mà ngươi đã hứa...
Đã biết bao lần, ta hỏi “ Đại vương gia, sao ngài không từ bỏ Nam Vương
mà theo tam hoàng tử như vậy chẳng phải hay hơn ư?” và cũng không biết
bao nhiêu lần ngài ấy chỉ trả lời duy nhất một câu “ Không đâu, Minh
Nhật... đệ ấy chỉ còn lại một mình, những người đệ ấy yêu thương đều đã
xa rời đệ ấy nếu cả ta cũng bỏ đi thì đệ ấy sẽ không chịu nổi đau đớn,
sai lại càng thêm sai. Vì thế, ta chẳng thể bỏ rơi Minh Nhật được!”
Phải, đại vương gia đã yêu thương ngươi nhiều như thế đấy, ngươi có biết không???
Khung cảnh phía trước nhạt nhoà...
-Nói dối!... Huynh là kẻ nói dối!
Dường như Minh Nhật không hề hay biết, lệ chảy ra từ đôi mắt bên trái.
Tự dưng anh cười cười rồi nói khẽ khàng
-Huynh vì đệ ư? Suy cho cùng, huynh cũng chỉ là một kẻ ích kỷ!
Dứt lời, Minh Nhật chậm rãi ngồi xuống ghế đá.
Buổi chiều của ngày đó, Minh Nhật ngồi mãi ở vườn ngự uyển.
Chiếc bàn đá lạnh ngắt, đầy những cánh hoa huệ trắng tàn úa, thê lương.
Anh cứ ngồi và hướng mắt vào chiếc ghế đá đối diện hệt như đang hẹn với một người. Chờ đợi.
Và Minh Nhật hiểu, dù có chờ cả đời thì...
người mà anh hẹn gặp ấy cũng chẳng bao giờ đến nữa.
****************
Thấy đoàn quân trở về, Các Tự, Linh Nhạc chạy ra ngoài cổng phủ đón.
Huynh đệ Trường Dinh, Lạc Diễm đi vào trước.
Trông sự thất thần và đôi mắt đỏ hoe của cả hai, Linh Nhạc ngạc nhiên
-Hai ngài làm sao thế? Có bắt được Nam Vương và đại vương gia Lạc Phổ không?
Hai người nọ không trả lời, chỉ lắc đầu.
Bên cạnh, Các Tự linh cảm có chuyện không hay nào đó đã xảy ra.
Cùng lúc, cô tiểu thư thấy Cơ Thành xuất hiện, gương mặt còn tệ hơn hai
hoàng đệ, bế trên tay một người nam nhân đang nhắm mắt, gục đầu lên vai
anh.
Nhanh chóng, cô chạy đến toan hỏi thì đột nhiên khựng lại vì thấy người nam nhân đó chính là Lạc Phổ.
Chưa hết, cả người vị hoàng huynh toàn máu và thứ màu đỏ ấy đã khô.
Các Tự đưa tay lên miệng, kinh ngạc
-Đại hoàng huynh...? Sao huynh ấy lại ở đây? Máu? Tam hoàng huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Cơ Thành vô hồn, giờ đây anh chẳng còn nghe bất kỳ âm thanh nào.
Lặng lẽ, anh không đáp lời Các Tự mà tiếp tục mang Lạc Phổ bước đi, về phía một căn phòng.
Còn đang rối bời thì có người đặt tay lên vai Các Tự, cô xoay qua, là Tinh Đạo.
-Tạm thời hãy để ba huynh đệ ngài ấy bình tâm lại.
Cô tiểu thư xinh đẹp hỏi ngay
-Nhưng đã xảy ra chuyện gì? Sao đại hoàng huynh ở đây, huynh ấy còn bị thương nặng như thế?
Hiểu Lâm cất giọng, thật trầm
-Ngài ấy không bị thương... Các Tự tiểu thư, ngài ấy chết rồi!!
Bây giờ đến lượt Các Tự bất động, mắt mở to
-Chết?! Đại hoàng huynh... chết?
.............................
Trường Dinh và Lạc Diễm bước vào phòng thấy Cơ Thành ngồi lặng im bên cạnh xác Lạc Phổ.
Cả hai nhìn nhau buồn bã rồi đi đến bên hoàng huynh.
Trường Dinh đặt tay lên vai Cơ Thành, khuyên nhủ
-Huynh đừng như vậy, đại hoàng huynh không muốn huynh thế này đâu. Chúng ta đều đau đớn cho cái chết của huynh ấy...
Lạc Diễm tiếp lời
-Huynh đệ ta phải cố gắng vượt qua nỗi đau nếu không sự hy sinh của huynh ấy sẽ trở nên vô nghĩa.
Mái đầu cúi thấp, Cơ Thành vẫn không lên tiếng.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh từ từ đứng dậy, nhìn hai hoàng đệ
Trường Dinh lẫn Lạc Diễm đều thở ra. Tiếp, họ cũng lẳng lặng đi theo.
Căn phòng trở nên yên ắng, chỉ còn Lạc Phổ nằm đấy, trông thật cô đơn và lạnh lẽo.
Chợt cửa phòng mở, có người bước vào... lần này lại là Các Tự.
Thật chậm, cô tiến đến chỗ Lạc Phổ, đôi mắt nhìn anh không chớp.
Có lẽ, Kim tiểu thư không biết, chính đại vương gia đã nghĩ ra cách
để thái hậu đến Chùa Tự Duyên rồi âm thầm đưa tiểu thư rời cung, trốn
đi. Thái hậu chỉ làm theo lời ngài ấy... Sau đó, ngài ấy sai tôi cùng
vài huynh đệ đến cứu và đưa tiểu thư về bên tam hoàng tử.
Ngồi xuống bên cạnh, Các Tự nhớ lại những lời Vân Tiêu vừa kể. Bây giờ,
cô mới biết được sự thật cuộc giải cứu ngày hôm đó. Là Lạc Phổ giải
thoát cho cô.
Nhẹ nhàng, cô tiểu thư liền nắm lấy bàn tay giờ đây đã không còn hơi ấm của hoàng huynh.
Đại vương gia yêu Kim tiểu thư rất nhiều, ngài ấy luôn dằn vặt bản
thân bởi trước đây đã có những hành động không tốt với tiểu thư chính vì thế đây là cách ngài ấy chuộc lỗi. Ngài ấy luôn âm thầm giúp đỡ tam
hoàng tử và chẳng bao giờ hết đau khổ.
Tách!
Hai giọt lệ trào ra, long lanh.
Các Tự khóc. Lần đầu tiên cô khóc vì Lạc Phổ, người mà cô luôn nghĩ chỉ có xấu xa, tội lỗi.Muội... vẫn kinh sợ huynh như trước đây?!
.......
Tôi? Muội xưng hô với hoàng huynh như vậy ư?
.......
Ngài? Bây giờ muội còn gọi huynh là ngài nữa à?
.......
Huynh sẽ giữ muội ở đây mãi mãi, tuyệt đối không để muội trở về bên Cơ
Thành! Huynh sẽ biến muội trở thành người nữ nhi của huynh và để xem Cơ
Thành bị đánh bại thế nào!
.......
Trà ngon thật, nhưng có người cùng thưởng thức lại càng ngon hơn. Muội uống với huynh một ly?
.......
Huynh tình cờ đi ngang qua nên tiện thể vào thăm muội, nếu muội không
thích uống trà với huynh thì thôi nhưng hãy cho huynh được ngồi ở đây
vài phút, như thế là đủ...
.......
Các Tự... muội có thể ôm huynh một lần được không?!
.......
Huynh... đã biết vị trí của mình trong trái tim muội! Mà cũng chẳng sao, muội luôn kinh sợ huynh, thế nên hành động này cũng rất dễ hiểu.
Muội... nhớ bảo trọng!
Bật khóc nức nở, Các Tự gục đầu lên tay Lạc Phổ, tiếng cô vỡ oà trong đớn đau
-Xin lỗi...! Muội xin lỗi vì đã hai lần đẩy huynh ra xa! Muội thật sự xin lỗi, đại hoàng huynh!!
Từng giọt lệ chảy xuống tay người nam nhân ngủ yên, không ngừng.
Và có lẽ, lời xin lỗi đã quá muộn.
Các Tự cứ khóc mãi để rồi cô ước “ Giá như lúc ấy, muội ôm huynh...! ”
Văng vẳng đâu đó, trong dòng chảy của thời gian và nuối tiếc, có tiếng nói dịu dàng của một người.
Các Tự, muội đừng khóc!
Không bao giờ, không lúc nào huynh trách muội!...
.......
Vào buổi chiều ở Chùa Tự Duyên.
Khi biết Các Tự đã đi xa, Âu Mỹ Ngân mới đưa mắt nhìn vào lùm cây, gọi khẽ
-Phổ nhi! Con ra được rồi!
Không lâu, Lạc Phổ chậm rãi đi ra, đến bên vị thái hậu.
Âu Mỹ Ngân dịu dàng
-Con yên tâm, chỉ cần thuộc hạ của con đuổi kịp Các Tự thì nó sẽ bình an về bên Thành nhi!
Hiểu tâm trạng của hoàng nhi, Âu Mỹ Ngân vỗ nhẹ vai nó
-Lúc nãy, Phổ nhi cũng đã nghe Các Tự bảo là sẽ tha thứ cho con vì vậy
con đừng tự trách mình nữa. Nếu Các Tự biết con là người đã ra tay cứu
giúp thì hẳn Các Tự sẽ có suy nghĩ khác về con.
Lạc Phổ cười vẻ gượng gạo
-Nhưng có lẽ muội ấy sẽ không bao giờ được biết! Trong mắt muội ấy con mãi mãi vẫn là kẻ xấu xa!
Âu Mỹ Ngân giấu tiếng thở dài
-Ôi sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này, Nhật nhi, Thành nhi rồi bây giờ đến con cũng yêu Các Tự.
Lạc Phổ lặng thinh, chính anh cũng nghĩ rằng, cuộc đời thật oái ăm.
Đứng một lúc lâu, vị thái hậu bảo
-Thôi trời sắp tối, chúng ta nên sớm hồi cung kẻo Nhật nhi nghi ngờ.
Nói xong, bà nhanh chóng rời đi.
Còn lại một mình, Lạc Phổ từ từ quay mặt qua, hướng mắt về phía xa xăm nào đó, nơi bóng dáng Các Tự vừa mới khuất.
Đôi mắt với cái nhìn tha thiết lẫn khổ đau và ân hận.
Có một bí mật được giấu kín sâu thẳm trong trái tim vị đại hoàng tử.
Lần đầu tiên khi gặp Các Tự, Lạc Phổ đã bất động, ngẩn người bởi vì...
Các Tự, người nữ nhi có nụ cười rất giống Tôn phi, mẫu thân anh!
Và anh yêu cô.
Cô cho anh sự bình yên, thân thuộc-cái cảm giác đã lâu lắm rồi anh mới có lại.
Thế nhưng, đáng tiếc thay, vì nông nỗi anh đã vô tình đẩy Các Tự ra xa mình.
Anh từng muốn chiếm đoạt cô.
Có những hành động khiếm nhã với cô.
Để giờ đây lòng mới nhận ra... anh đã yêu cô sai cách!
Hối hận!
Khẽ khàng ngước mặt lên cao, trời chiều ảm đảm một sắc xám, gió lay động đôi mắt Lạc Phổ
-Mẫu thân! Con đã yêu muội ấy... sai cách rồi!
Mẫu thân, giá như con có thể yêu người nữ nhi đó ít hơn!...
Có những bí mật suốt đời bị chôn giấu.
.......
Nãy giờ đứng bên ngoài, Cơ Thành đã nghe lời xin lỗi đau đớn của Các Tự.
Anh dựa lưng vào cửa, âm thầm cùng cô...
.............................
Trong thư phòng, không gian khá nặng nề bao trùm, những người nọ đi tới đi lui nghĩ ngợi.
Ít phút sau, Hiểu Lâm dừng lại, thở hắt
-Thật bất ngờ khi huynh trở thành thuộc hạ của đại vương gia và ngài ấy đã âm thầm giúp đỡ chúng ta vào những lúc hiểm nguy.
Ngồi trên ghế, Vân Tiêu như nhớ lại
-Ừm, vào một ngày khi từ Quan phủ trở ra, tôi tình cờ gặp đại vương gia
cùng đám binh lính triều đình. Khi ấy tôi ngỡ là mình sẽ khó thoát nào
ngờ đại vương gia chẳng những không giết tôi mà còn bảo muốn nhận các
huynh đệ trong Quan Tân hội làm thuộc hạ. Vào lúc đó, Nam Vương đang ra
lệnh truy bắt người của Quan Tân hội, đại vương gia hứa sẽ bảo vệ chúng
tôi chính vì thế tôi đồng ý đưa ngài ấy đến chỗ mọi người. Và tiếp đến
hẳn mọi người cũng đã biết.
Hiểu Lâm nhíu mày
-Vậy cái hôm huynh đưa Tiểu Ngạn đến Kim phủ rồi nói rằng bị đại vương gia phát hiện ra tung tích... tất cả đều là giả?
-Phải, lần ấy Tiểu Ngạn bị sốt, tôi nghĩ nên nhân cơ hội này đến Bắc Đô
gặp mọi người theo yêu cầu của đại vương gia. Ngài ấy bảo tôi hãy bịa
chuyện để được ở cạnh mọi người.
Trần Nhất ngẫm nghĩ chốc lát rồi lên tiếng
-Huynh hơi mạo hiểm đấy, lỡ như... đại vương gia dối gạt huynh để huynh
dẫn ngài ấy đến chỗ các huynh đệ trong Quan Tân hội và ra tay bắt gọn
thì sao?
Vân Tiêu chậm rãi đứng dậy, nở nụ cười kỳ lạ
-Thú thật, tôi cũng nghĩ như huynh, vào lúc đó tôi vẫn còn nghi ngờ đại
vương gia. Thế nhưng, các huynh biết không, đại vương gia đã làm một
việc khiến tôi kinh ngạc lẫn khâm phục. ( thấy bốn người nọ nhìn chằm
chằm mình như chờ đợi, anh tiếp) Ngài ấy đã quỳ xuống, nói đầy khẩn cầu “ Ngươi hãy giúp ta! Ta cầu xin ngươi... Ta thật sự rất cần sự giúp đỡ của ngươi! ” ngạc nhiên, tôi hỏi ngài ấy giúp đỡ về điều gì, đại vương gia trả lời “ Giúp ta ở bên cạnh hoàng đệ ta, Cơ Thành! ”. Chẳng rõ sao, khi nghe thế tôi đã đồng ý có lẽ vì tôi nhận ra tình
cảm ngài ấy dành cho hoàng đệ mình... qua đôi mắt ấy. Các huynh thử nghĩ xem, đường đường là đại vương gia lại đi quỳ trước mặt một tên giang hồ thì thế nào?...
Bốn huynh đệ Tinh Đạo lần lượt nhìn nhau.
Tinh Đạo gật đầu, vẻ kính phục
-Quả thật, tấm lòng đại vương gia dành cho các hoàng đệ không sao nói hết được.
Trần Thống đồng tình với đại ca
-Ừm, trước đây ngài ấy có lẽ là một kẻ xấu nhưng bây giờ đã thật sự thay đổi. Vả lại theo những gì nghe được vào lúc ngài ấy sắp chết, do cái
chết của mẫu thân nên ngài ấy mới trở nên như vậy.
Vân Tiêu hướng mắt vào không trung với cái nhìn vô định
-Tôi nhớ mãi một lần, tôi hỏi ngài ấy “ Tại sao ngài không cho các hoàng đệ hiểu tấm lòng của mình? Trong mắt họ, ngài là một hoàng huynh xấu xa! ” đại vương gia mỉm cười bảo “ Trước đây ta đã từng là kẻ xấu xa, bây giờ có xấu xa thêm thì cũng có khác gì! ”
Kẻ xấu xa , giờ đây xấu xa thêm thì có khác gì?
Lạc Diễm đang đứng lặng lẽ trông cảnh hoàng hôn của buổi chiều thì bất chợt tiếng Linh Nhạc cất lên, ngay phía sau, khá gần
-Ngài không sao chứ?
Quay lại, vị hoàng tử cười gượng, gật khẽ
-Ừm, Lạc Diễm ổn, cám ơn Linh Nhạc. Lạc Diễm chỉ đang nhớ lại vài chuyện trước kia.
Bước lên ngang hàng với anh, cô công chúa hỏi
-Về đại hoàng huynh của ngài?
-Phải...! Lạc Diễm đã không biết, huynh ấy mang nỗi đau âm thầm như vậy. Lạc Diễm luôn trách huynh ấy và từng nói những câu rất tàn nhẫn...
Chưa dứt lời mà giọng Lạc Diễm như nghẹn lại, rất khó khăn để có thể tiếp tục.
Anh cúi mái đầu và chỉ biết làm thế để che giấu nỗi đau đớn trong lòng.
Dịu dàng, Linh Nhạc đặt tay lên đôi đang run của vị hoàng tử, mỉm cười
-Nếu muốn, ngài cứ khóc!
Ngước mặt lên, Lạc Diễm bất động vài giây.
Rồi như chẳng thể kiềm chế được cảm xúc đang dâng cao, anh từ từ tiến
đến gần Linh Nhạc và gục đầu lên vai cô một cách nhẹ nhàng.
Lạc Diễm chỉ mong tìm sự bình yên, thanh thản để tha thứ cho chính mình.
Linh Nhạc đứng im, không động đậy và lắng nghe tiếng nấc khe khẽ của người nam nhân đó.
Đệ đừng trách huynh, huynh chỉ làm
theo ý chỉ của Minh Nhật thôi... hơi, huynh cũng đã cố gắng thuyết phục
nhưng Minh Nhật không nghe, huynh hết cách. Đệ hãy thông cảm cho huynh,
phận tôi tớ đâu thể cãi lệnh hoàng thượng.
.......
Phận tôi tớ? Hà, buồn cười... ta lại thấy hoàng huynh giống một con chó theo đuôi một tên bạo chúa! .......
Ta không muốn phí lời với những kẻ cầm thú!
.......
Tam hoàng huynh... ắt hẳn sẽ vô cùng thất vọng khi huynh biến thành con người như thế này!
À... không những thế huynh ấy còn rất đau lòng nữa!
Đại hoàng huynh, hãy tha lỗi cho đệ!
.............................
Cũng cùng tâm trạng như Lạc Diễm, Trường Dinh đứng ở vườn hoa để nhớ về Lạc Phổ.
Trường Dinh vốn cứng cỏi, anh không khóc và thiết nghĩ chẳng cần phải khóc.
Người thì đã chết, khóc chỉ vô ích... chẳng thể mang người trở về.
Thế nhưng, tim anh mang nặng nỗi đau không tả xiết.
Bởi giống lục hoàng đệ, anh đã từng trách đại hoàng huynh.
Có tiếng bước chân, Trường Dinh khẽ xoay người, là Bạch Trung cư sĩ.
Vị hiền triết bước đến bên Trường Dinh, điềm đạm
-Bạch mổ đi dạo tình cờ thấy ngũ vương gia, Bạch mổ không làm phiền ngài chứ?
Trường Dinh lắc đầu, gương mặt thất thiểu.
Bạch Trung cư sĩ hiểu, chẳng nói thêm lời nào, ông đứng cạnh vị hoàng tử và im lặng.
Cả hai cứ đứng như vậy mấy phút, không ai lên tiếng.
Lát sau, vị cư sĩ tóc bạc tự dưng đưa tay đón lấy một cánh hoa rơi rồi xoay sang Trường Dinh
-Ngài xem, hoa tàn sau cùng sẽ trở về cội, con người cũng vậy, đến một
lúc nào đó thì phải trở về với đất. Sinh lão bệnh tử là điều khó tránh
khỏi, nhân tình thế thái, mấy ai hiểu được... thay vì đau khổ sao không
bình tâm đón nhận, lòng ắt sẽ nhẹ đi. Ngũ vương gia, ngài hãy để đại
vương gia thanh thản ra đi!
Nói xong, Bạch Trung cư sĩ nhẹ nhàng đặt cánh hoa tàn xuống lớp đất của một chậu cây.
Trường Dinh tròn xoe mắt... vẻ như anh ngộ ra một điều gì đó.
Bất chợt, anh nhớ lại cái nhìn sau cùng của Lạc Phổ, sâu thẳm và ngời sáng.
Hoàng huynh đã vui vẻ ra đi!
Mỉm cười, Trường Dinh gật đầu, nhìn Bạch Trung cư sĩ
-Trường Dinh hiểu.
Rồi vị hoàng tử hướng mắt về cuối chân trời, nơi những cánh chim đang bay, lòng bỗng nhẹ hẳn.
Hư không!
Cõi đất trời thênh thang.
Chốn hư vô, kiếp sinh luân hồi về lòng đất hoá cát bụi.
Thành Hư không gió bay bụi tan.
Đang chìm trong cõi bình yên thì cả hai nghe tiếng Trần Nhất vang lên
-Ngũ hoàng tử, Bạch Trung cư sĩ, tam hoàng tử gọi mọi người đến thư phòng có chuyện muốn bàn.
.............................
Trường Dinh ngạc nhiên hỏi
-Huynh muốn ngày mai xuất binh đến Tiền Kỳ à?
Cơ Thành gật đầu, bảo
-Đúng, lẽ ra hôm nay mọi thứ sẽ kết thúc nhưng... vì xảy ra chuyện không may nên chúng ta vẫn chưa chiếm được Tiền Kỳ! Huynh nghĩ ngày mai sẽ
chiếm thành. Mọi người thấy thế nào?
Tinh Đạo nhẹ nhàng
-Tuỳ chủ soái, ngài đã muốn như vậy thì tất cả sẽ nghe theo.
Cơ Thành cười
-Vậy thì tốt. Dẫu sao, đã đến được đây rồi thì không nên chần chừ thêm
nữa, kết thúc mọi chuyện càng sớm càng tốt, kéo dài chẳng ích lợi gì.
Nghe giọng vị hoàng tử trầm hẳn, những người còn lại nhìn nhau, thở ra.
Vẻ như họ đồng ý với điều đó, đặc biệt là Trường Dinh và Lạc Diễm.
****************
Qua hôm sau, như đã nói, Cơ Thành xuất binh tiến đánh vào Tiền Kỳ.
Cấm Vệ quân được triều đình cửa đến để trấn giữ tỉnh, đã chống trả rất
quyết liệt nhưng cuối cùng cũng không địch nổi mấy trăm quân Bắc Đô.
Tiền Kỳ thất thủ.
.............................
Tất cả đều vui mừng cho chiến thắng, giờ đây họ đã có trong tay năm tỉnh của Nam Đô chỉ còn trận cuối là tiến quân vào kinh thành.
Có thể nói, kết quả này vượt ngoài mong đợi của triều đình Bắc Đô, họ
chẳng bao giờ mơ rằng sẽ có ngày đánh thắng một cường quốc như Nam Đô.
Hiểu Lâm cười hắc hắc, vẻ đắc ý
-Để xem tên Nam Vương đó sẽ làm gì khi mất đi năm tỉnh? Ôi đệ chẳng thể tưởng tượng nổi gương mặt của hắn sẽ ra sao?
Trần Thống lên tiếng nhắc nhở
-Nói ít thôi, đừng vui mừng sớm, còn chưa chiếm đánh kinh thành thì trận chiến chưa ngã ngũ đâu.
Hiểu Lâm liền khoác tay lên vai huynh lớn, hếch mũi, kiêu ngạo
-Chúng ta đã chiếm năm tỉnh lẽ nào một kinh thành lại chịu thua? Nhị ca, chiến thắng đã được định rồi chỉ còn phụ thuộc vào thời gian thôi.
Trần Thống toan giáo huấn đệ đệ thì Cơ Thành bảo
-Tiểu vương gia nói đúng đấy, sẽ còn trận cuối là tiến quân vào kinh
thành Nam Đô, tất cả hãy thật cố gắng... để đạt được kết quả như hôm nay chẳng phải dễ dàng gì vì vậy chúng ta không thể thua!
Tinh Đạo mỉm cười, gật đầu
-Chủ soái yên tâm, mọi thứ rồi sẽ kết thúc tốt đẹp.
Bên cạnh, Vân Tiêu nhìn qua Tinh Đạo
-À tôi vừa nhận được thư của Giả Nam, huynh ấy bảo vết thương của Tử
Băng cô nương đã khỏi nên ngày kia bốn người họ sẽ đến Tiền Kỳ. Họ cũng
đã giao Hàm Kinh cho lính triều đình Bắc Đô.
Trần Nhất khoanh tay, vẻ hài lòng
-Thế thì quá tốt, tất cả đều đông đủ cho trận chiến sau cùng.
Quan sát niềm phấn khởi của tất cả, Cơ Thành thở ra, lòng cũng vui theo.
Rồi nhớ ra điều gì, anh xoay sang Trường Dinh hỏi
-Sao không thấy Lạc Diễm? Từ lúc trở về huynh đã không thấy đệ ấy!
Trường Dinh đáp nhanh
-Ừm, hình như lúc nãy đệ ấy đến chỗ của cửu công chúa, chắc là có chuyện gì đó...
.............................
Đứng trên thành Tiền Kỳ lộng gió, Lạc Diễm nhắm mắt, hít sâu một hơi dài, thanh thản.
Đã một thời gian rất lâu, anh mới ngắm nhìn khung cảnh Tiền Kỳ.
Phía sau, Linh Nhạc cũng đưa mắt quan sát tỉnh sa hoa, lộng lẫy từng rất nổi tiếng này của Nam Đô.
-Ngài có chuyện gì muốn nói với Linh Nhạc?
Vài giây sau, cô công chúa hỏi, mắt vẫn chưa nhìn vị hoàng tử.
Lặng đi chốc lát, Lạc Diễm chậm rãi quay lại
-Linh Nhạc...! Chỉ mấy ngày thôi, chúng ta sẽ tiến quân vào kinh thành,
với tình hình hiện tại thì thắng thua đã rõ. Và sau khi chiếm được kinh
thành, như lời đã hứa, Bắc Đô sẽ rút quân ra khỏi biên giới Nam Đô, Nam
Đô cũng hứa sẽ không xâm lược Bắc Đô nữa.
-Thì... Lạc Diễm và Linh Nhạc sẽ không còn dịp gặp nhau!
Khi câu nói đó kết thúc, Linh Nhạc thoáng bất động, cái nhìn đứng yên.
Phải rồi, sao cô lại quên mất điều ấy? Nhưng rất nhanh, cô công chúa đã
lấy lại vẻ bình thường, đáp
-Vâng, việc này là tất nhiên. Linh Nhạc nghĩ, chúng ta cũng đâu còn lý
do gì để gặp lại, mà nếu có thì hẳn sẽ là lúc ngài lập hoàng hậu hoặc
Linh Nhạc có phò mã!
Dứt lời, Linh Nhạc cười cười như thể mình vừa nói một câu rất buồn cười.
Nhìn nhìn cô gái, Lạc Diễm lặng thinh nghĩ ngợi.
Tiếp, anh liền xoay người, đưa tay ra hướng thẳng về phía mặt trời chói chang, giọng đều đều rõ ràng
-Lạc Diễm sẽ là vua của Nam Đô, một triều quốc rộng lớn hùng mạnh nhưng
mong ước của Lạc Diễm không ngừng ở đấy, Lạc Diễm tham vọng cao hơn nữa. Nhờ ơn một người, Lạc Diễm đã hiểu ý nghĩa của hai chữ Đế Vương... và
Lạc Diễm muốn thống nhất bốn triều quốc Bắc-Nam-Tây-Đông Đô, những vùng
đất bị chia cắt sẽ nhập lại thành một!
Linh Nhạc tròn xoe mắt, kinh ngạc
-Ngài muốn chinh phạt Bắc, Tây và Đông Đô? Thật ư?
Thấy Lạc Diễm gật đầu, đầy kiên quyết, cô đảo mắt
-Đó là một tham vọng quá lớn!...
-Đúng, tham vọng rất lớn nhưng nỗi niềm của Lạc Diễm còn cao hơn... Trải qua mất trăm năm, chiến tranh loạn lạc cùng với sự chia cắt đã gây nên
bao nỗi thống khổ không tả xiết cho hàng vạn bá tánh nếu cứ như vậy thì
đến bao giờ mới kết thúc thế nên việc thống nhất này sẽ rất tốt. Lạc
Diễm không mong sẽ lại thấy cảnh sinh ly tử biệt nữa... đã quá đủ cho
những điều ấy.
Linh Nhạc hướng mắt vào Lạc Diễm
-Linh Nhạc hiểu tấm lòng của ngài dành cho bá tánh khắp thiên hạ nhưng... đang yên ổn hà tất gây chiến tranh đổ máu?
-Không, cục diện này rồi sẽ bị phá vỡ, Tây và Đông Đô vốn đã có ý định
xâm lược Bắc Đô, bên cạnh đó, bọn chúng còn chuyển mũi giáo sang Nam
Đô... chẳng bao lâu sau, một cuộc chiến lớn sẽ xảy ra. Khi nào vẫn còn
sự chia cắt triều quốc thì khi ấy thiên hạ chưa thể thái bình!
Linh Nhạc hiểu, lời Lạc Diễm đã rất đúng. Thế nhưng nếu Lạc Diễm đem quân đi chinh phạt thì...
-Vậy nghĩa là sẽ có cuộc chiến giữa Bắc và Nam Đô?
Hiểu điều suy nghĩ của Linh Nhạc qua đôi mắt buồn bã kia, Lạc Diễm xoáy sâu cái nhìn vào cô
-Thế nên Lạc Diễm mới cần sự giúp đỡ của Linh Nhạc!
-Giúp đỡ? Giúp thế nào... chẳng lẽ, Linh Nhạc giúp ngài đem quân tiến đánh triều quốc mình?
-Hãy trở thành hoàng hậu của Lạc Diễm!!!
Lập tức Linh Nhạc khựng người, mắt mở to sửng sốt dường như không tin vào tai mình.
-Cái gì...?
Không trốn tránh mà mạnh mẽ quyết liệt, Lạc Diễm lặp lại lời vừa nói thật rõ
-Linh Nhạc, nàng hãy là hoàng hậu của ta!
Cô công chúa bất động, có chút bần thần bởi lần này cô nghe rất rõ ràng điều Lạc Diễm thốt ra.
Hoàng hậu của Lạc Diễm? Nghĩ là gì chứ...
Linh Nhạc im lặng rồi tự dưng cô cười nhạt, ngước mặt lên đối diện với vị hoàng tử
-Vậy ra, vì muốn có Bắc Đô nên ngài bảo Linh Nhạc trở thành hoàng hậu của ngài? Điều đó thật xấu xa!
Lạc Diễm liền đặt tay lên vai cô gái, nhẹ nhàng
-Không! Điều nàng nói chỉ là một phần rất nhỏ. Thứ ta thật sự muốn là nàng có thể ở bên cạnh ta suốt đời, ta cần nàng...
Lạc Diễm chưa dứt câu thì Linh Nhạc đã mau chóng gạt tay anh ra, giọng lạc đi
-Không đâu! Linh Nhạc tuyệt đối không muốn mình là kẻ thế thân một lần nữa!
Lập tức, cô công chúa xoay lưng bước vội.
Nhưng khi sắp đặt chân lên bậc thanh đá đầu tiên thì cô chợt nghe tiếng Lạc Diễm vang lên
-Vậy ta sẽ chứng minh cho nàng thấy một chuyện...
Linh Nhạc còn chưa hiểu gì thì đột nhiên cô nghe một âm thanh kỳ lạ giống như ai đang rút kiếm.
Cảm giác có điều không ổn, tức thì, Linh Nhạc quay lại.
Đôi mắt mở to hốt hoảng khi cô thấy Lạc Diễm dùng một thanh kiếm nhỏ đâm vào ngực, máu phun trào.
Nhanh chóng, cô chạy đến bên vị hoàng tử, dùng tay che vết thương cho anh cùng chất giọng sợ hãi
-Ngài làm gì vậy?... Ngài điên à? Ngài thật điên rồ! Sao lại làm thế?
Nhăn mặt, dù rất đau nhưng Lạc Diễm cố chịu đựng, nhìn cô công chúa
-Trước đây, ta từng xem nàng như chiếc bóng của hoàng tẩu, từng nghĩ
rằng bản thân yêu tẩu ấy nhưng cho đến khi nhận ra đó chỉ là sự ngộ nhận thì ta mới biết mình đã sai lầm. Linh Nhạc... khi ta thấy nàng đau khổ
hay rơi lệ, tim ta đau như muốn vỡ. Khi thấy nàng bên cạnh người nam
nhân khác, lòng ta vô cùng khó chịu, ta ganh tị thậm chí như muốn điên
lên. Cái lần, A Khảo định chiếm đoạt nàng ta căm phẫn đến mức muốn giết
chết hắn ngay tại đó. Ta không thể và không muốn để nàng thuộc về người
khác.
-Lục hoàng tử...!
Ánh mắt Lạc Diễm trở nên tha thiết, có thể nhận ra một tình cảm đang dồn nén, rất lâu
-Ta cần nàng không phải vì giang sơn, càng không phải vì sự nghiệp thống nhất... ta cần nàng vì trái tim này đã yêu nàng trong đau đớn. Mỗi ngày nhìn nàng ngày một rời xa ta, ta tưởng như mình có thể chết đi! Ta
không đủ dũng cảm để nghĩ... nếu một ngày nào đó, nàng không còn ở bên
ta nữa. Tim ta đau như thế này đây...
Vừa nói, anh càng đâm mạnh mũi kiếm nhỏ sâu hơn vào ngực, rất gần trái tim và máu lại chảy.
Linh Nhạc sửng sốt, dùng hai tay cố hết sức ngăn dòng máu, cô lắc đầu, sợ đến phát khóc
-Không... làm ơn, đừng! Dừng lại! Ngài đừng như vậy, máu sẽ chảy nhiều hơn đó!
Gương mặt Lạc Diễm bắt đầu xanh dần, anh cắn răng, gắng chịu nỗi đau thể xác.
-Nàng nói máu chảy nhiều hơn sao?... Nàng có biết, từng ngày, từng ngày
tim ta cũng đang chảy máu như thế không? Ta đã không đủ sức để chịu đựng thêm đau đớn nữa...
Linh Nhạc nhìn vị hoàng tử, không nói, chỉ có những giọt lệ trực trào từ đôi mắt mở to không chớp.
Khẽ khàng, Lạc Diễm đưa bàn tay nhuốm máu lên lau nước mắt cho cô, mỉm cười ấm áp
-Có thể, ngay bây giờ ta vẫn chưa đủ tư cách nói yêu nàng thế nhưng hãy
cho ta cơ hội. Ta sẽ dùng cả đời để chứng minh điều ấy? Được không,
hoàng hậu của ta?
Vào giây phút đó, Linh Nhạc cảm nhận niềm sung sướng dâng trào cả lồng ngực.
Cô liền ôm chầm lấy Lạc Diễm, thổ thức
-Ngài đúng là ngốc!!
Vị hoàng tử giữ chặt cô công chúa, lần đầu anh đã có thể mỉm cười dù rằng trái tim vẫn còn chảy máu.
Tất cả hốt hoảng khi Linh Nhạc đỡ Lạc Diễm vào phòng với lồng ngực đỏ thẫm máu.
Anh mệt mỏi, mặt hơi xanh, mồ hôi đầm đìa.
-Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đệ lại bị thương nặng như vậy?
Linh Nhạc nói nhanh, sốt sắng
-Đừng hỏi nữa! Bạch Trung cư sĩ... mau đưa Lạc Diễm đến chỗ ngài ấy ngay!
-Được rồi, Bạch Trung cư sĩ đang ở bên trong, nào... để chúng thần đưa lục hoàng tử vào trong!
Trần Thống, Trần Nhất cùng Hiểu Lâm mau chóng dìu Lạc Diễm đi.
Trông vẻ mặt trắng bệt của cô công chúa, Cơ Thành lo lắng hỏi
-Công chúa, đã xảy ra chuyện gì?
Quay lại nhìn mọi người, Linh Nhạc lau nước mắt, bảo
-Ngài ấy thật ngốc...
****************
Phòng đại triều, Minh Nhật ngồi lặng lẽ trên ngai vàng, ánh mắt cứ nhìn
chằm chằm những bộ y phục và mũ quan của các vị đại thần được xếp ngay
ngắn dưới nền đất.
Sau khi biết tin Tiền Kỳ bị thất thủ, tất cả bá quan văn võ đều cởi mũ từ quan.
Họ nghĩ, chẳng còn gì để ở lại triều đình nữa, sớm muộn rồi quân Bắc Đô cũng tiến vào kinh thành.
Căn phòng trở nên vắng vẻ, rộng lớn... đơn độc còn lại một mình vị hoàng thượng.
Minh Nhật chẳng nói gì, có nói cũng đâu ai nghe, anh chẳng phản ứng, giờ có làm gì cũng đều vô ích.
Anh chỉ đang thầm cười nhạo cho thời thế và như cho chính mình.
Tất cả đều đã bỏ đi hết rồi!
Thấy hoàng thượng cứ ngồi thừ người, Liêu công công liền đến bên cạnh, bảo
-Hoàng thượng, người có muốn nghỉ ngơi không?
Đôi mắt vẫn hướng chằm chằm vào khoảng không phía trước, vào sự trống
trải của căn phòng, Minh Nhật chẳng buồn bận tâm câu hỏi từ viên thái
giám.
Rồi vài giây sau, bất chợt anh lên tiếng, thật nhỏ
-Mang giấy bút đến cho trẫm!...
****************
Trường Dinh khoanh tay, lắc đầu nhìn lục hoàng đệ nằm trên giường với vết thương được băng bó
-Đệ thật là... dù gì cũng không nên mạo hiểm mang tính mạng mình ra mà làm vậy chứ. Hết nói nổi!
Lạc Diễm từ từ ngồi dậy, mặt nhăn lại vì đau, cười cười
-Lúc đó đệ hơi nông nỗi nên chẳng kịp suy nghĩ gì cả...
Nghe vậy, Hiểu Lâm tặc lưỡi
-Chà, ngài thật đáng khâm phục, để chứng minh tình cảm dành cho công
chúa, ngài không do dự đâm một nhát vào ngực mình, không biết nên gọi là can đảm hay si tình ngốc nghếch.
Câu trêu đùa của anh chàng nghịch ngợm khiến Lạc Diễm lẫn Linh Nhạc đều bối rối, ngượng ngùng.
Các Tự liền dịu dàng bảo như giải vây cho họ
-Tiểu vương gia đừng trêu lục hoàng đệ với Linh Nhạc nữa, cả hai đến với nhau là chuyện đáng mừng.
Trần Nhất gật gù
-Phải đấy, và chúng ta lại có thêm một mối tình mới trong đoàn quân lính rồi.
-Ừm, cũng xem như là điều tốt nhưng Lạc Diễm này, lần sau, đệ có dùng
cách này nữa thì nhớ đâm nhẹ tay thôi nhé, lỡ như xui rủi đệ chết thì
phiền lắm.
Những người nọ bật cười trước câu nói “độc địa” của vị ngũ hoàng tử.
Nhìn tất cả đang vui vẻ, Bạch Trung cư sĩ vuốt râu, hài lòng.
Xem như chuyện giữa Lạc Diễm và Linh Nhạc đã ổn, ông không cần quá lo lắng.
Chợt, đúng lúc, bên ngoài phòng, tiếng một lên lính cất lên
-Bẩm chủ soái, có thư từ kinh thành, là của Nam Vương gửi cho ngài!
Đồng loạt, mọi người nhìn nhau ngạc nhiên.
Mười mấy con mắt quan sát nét mặt Cơ Thành khi anh đọc lá thư do Minh
Nhật gửi. Họ không rõ trong thư viết gì mà vị hoàng tử chẳng hề có chút
biểu hiện nào cả.
Vài phút sau, Cơ Thành hạ thư xuống, thở ra.
Chỉ chờ có thế là Trường Dinh hỏi ngay
-Sao, tứ hoàng huynh viết gì cho huynh vậy?
Cơ Thành đưa mắt nhìn mọi người, đáp khẽ
-Minh Nhật bảo... đệ ấy muốn gặp huynh vào sáng ngày mai ở rừng Ngọ Quang, Tiền Kỳ này để cùng bàn về việc kết thúc chiến tranh!
Khỏi nói, tất cả đều kinh ngạc.
Tức thì, Hiểu Lâm nói ngay
-Ngài đừng nghe lời tên Nam Vương đó, hắn ta đang gạt ngài đấy!
Tinh Đạo khuyên nhủ
-Chủ soái nên cân nhắc kỹ lưỡng, biết đâu, đây là cái bẫy Nam Vương giăng ra.
Vân Tiêu đồng tình, siết chặt tay
-Phải, Nam Vương, hắn ta là một kẻ rất đáng sợ và còn mất nhân tính nữa.
Trần Thống trầm tư suy nghĩ
-Nhưng... lỡ như Nam Vương thật sự có ý muốn kết thúc chiến tranh thì
sao? Như vậy chẳng phải là việc rất tốt ư, chúng ta tránh được một cuộc
chiến không cần thiết.
-Nhị ca, huynh nghĩ gì thế...?
Các Tự liền cất giọng, can ngăn
-Thôi, tất cả đừng tranh cãi nữa. ( nhìn Cơ Thành nãy giờ im lặng) Huynh nghĩ thế nào?
Vị hoàng tử vẫn không lên tiếng. Anh đang suy nghĩ.
Những người nọ sốt ruột chờ nghe câu trả lời sau cùng của chủ soái.
Sau khi cân nhắc kỹ càng, Cơ Thành ngước mặt lên, bảo
-Ta quyết định... ngày mai đến rừng Ngọ Quang gặp Minh Nhật!
Vân Tiêu, Hiểu Lâm đồng thanh
-Cái gì?
Trần Nhất hỏi ngập ngừng
-Ngài chắc chứ?
-Ừm, ta nghĩ nên nói chuyện rõ ràng một lần như thế sẽ hay hơn. Lời A
Thống rất đúng, nếu Minh Nhật thật sự muốn kết thúc chiến tranh thì quá
tốt, và điều quan trọng, không cần xảy ra cuộc chiến nào nữa.
Trường Dinh vẫn không yên tâm
-Nhưng tam hoàng huynh...
Cơ Thành giơ tay lên, cái nhìn mạnh mẽ
-Đừng nói thêm gì cả, huynh đã quyết rồi! Sáng mai chúng ta sẽ đến rừng
Ngọ Quang! A Thống, huynh hãy viết một lá thứ đồng ý gửi cho Nam Vương.
Nói xong, vị hoàng tử rời khỏi phòng để lại bảy người kia còn đứng ngơ ngác.
Đặc biệt, Vân Tiêu với Hiểu Lâm thấy bực mình, ấm ức.
****************
Minh Nhật đang ngồi ngoài vườn ngự uyển, dường như là chờ thư hồi báo từ phía Cơ Thành, thì Liêu công công xuất hiện, cúi người
-Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Xoay qua, Minh Nhật ra dấu
-Miễn lễ! Sao, có tin gì không?
Viên thái giám đứng dậy, nói nhanh
-Dạ, có thư hồi báo từ Tiền Kỳ, tam vương gia đã đồng ý sáng mai gặp hoàng thượng ở rừng Ngọ Quang!
Nghe vậy, Minh Nhật gật đầu
-Ừm, ta biết rồi, ngươi hãy mau bảo binh lính chuẩn bị.
-Vâng, nhưng thưa hoàng thượng, người quyết định làm thế sao?
Minh Nhật quay người trở lại vị trí cũ, cái nhìn tiếp tục dõi theo từng cánh hoa rơi
-Ta... còn sự lựa chọn khác ư?
Liêu công công im lặng, không nói thêm gì nữa...
Thỉnh thoảng, có dòng suy nghĩ nào đấy xuất hiện qua đôi mắt kẻ tôi tớ trung thành.
****************
Buổi tối, ngoài vườn hoa phủ, Cơ Thành đứng một mình lặng lẽ, anh lại nhớ về Lạc Phổ.
Nhớ cái chết của hoàng huynh lẫn câu nói đầy khẩn cầu sau cùng...
“ Hãy hứa với huynh... đừng bỏ rơi Minh Nhật!!! Minh Nhật đã chịu
nhiều đau khổ... đệ ấy rất đáng thương! Hứa với huynh đừng từ bỏ Minh
Nhật!... Đệ hứa với huynh đi! ”
Chớp mắt, anh thở dài.
Chợt, có tiếng bước chân, vị tam hoàng tử liền qua qua, ngạc nhiên vì thấy Trường Dinh.
Trường Dinh chậm rãi đi lại gần hoàng huynh
-Huynh lại nghĩ đến đại hoàng huynh?
Cơ Thành cười nhẹ, gật đầu.
Nhìn Cơ Thành một lúc, Trường Dinh hỏi khẽ
-Ngày mai, huynh vẫn muốn gặp tứ hoàng huynh?
Chưa kịp để hoàng huynh trả lời thì vị ngũ hoàng tử đã đáp thay
-Có phải vì lời hứa với đại hoàng huynh? Huynh không muốn từ bỏ tứ hoàng huynh...?
Lặng thinh vài giây, sau đó Cơ Thành nói khẽ như thì thầm với chính mình
-Trường Dinh, nói gì thì nói, Minh Nhật vẫn là hoàng đệ ruột của huynh!
Huynh và đệ ấy cùng một mẫu thân sinh ra, huynh khó lòng từ bỏ điều
đó... Nếu đệ ấy thật lòng muốn kết thúc chiến tranh thì hai huynh đệ sẽ
không phải đối đầu nhau, như vậy còn điều gì tốt đẹp hơn chứ. Tuy rất
giận và vẫn còn trách nhưng thật lòng huynh không hề hy vọng mình sẽ
phải giết chết đệ ấy. Mẫu hậu và cả đại hoàng huynh đều không muốn việc
kinh khủng này xảy ra!
Nghe lời tâm sự buồn bã kia, Trường Dinh chỉ biết thở dài
-Vâng, đệ hiểu ý huynh, đệ cũng rất mong tứ hoàng huynh thật sự muốn kết thúc chiến tranh. Nào, đệ đến gặp huynh là vì cái này...
Vừa nói, Trường Dinh vừa đưa ra một bình rượu đầy, cười tinh ranh.
Cơ Thành lúc đầu ngẩn người rồi tiếp đến thì cười cười
-Đệ thật là... thôi được, đêm nay huynh sẽ uống với đệ một trận!
Trường Dinh nhanh chóng rót đầy hai ly xong đưa cho hoàng huynh một ly, nói lớn
-Tam hoàng huynh, đệ thật sự rất vui vì kiếp này có thể làm hoàng đệ của huynh! Chúng ta cùng cạn ly cho tình huynh đệ mãi mãi không thay đổi!
Cơ Thành cũng hưởng ứng, đáp ngay
-Ừm, mãi mãi tình huynh đệ không thay đổi! Cạn...!
Dứt lời, hai huynh đệ uống ực một hơi rồi cùng cười sảng khoái. Đêm ấy, cả hai uống đến tận khuya.
.............................
Nửa đêm, đang ngủ thì Bạch Trung cư sĩ nghe có tiếng gõ cửa thật nhỏ.
Vị hiền triết liền ngồi dậy, khoác áo với ý nghĩ, khuya như vậy mà còn ai đến tìm ông.
Mau chóng mở cửa, ông ngạc nhiên bởi thấy...
****************
Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Tinh Đạo và ba đệ đệ, Vân Tiêu đã đứng
trước cổng phủ cùng mấy chục binh lính Bắc Đô, họ sẽ cùng Cơ Thành đến
khu rừng Ngọ Quang, Tiền Kỳ.
Ba người nọ vẫn bình thường riêng Hiểu Lâm với Vân Tiêu thì nét mặt có
vẻ rất khó chịu, cũng đễ hiểu, cả hai phản đối cuộc gặp mặt này.
Vài phút sau, có tiếng bước chân đến gần họ, tất cả quay qua, là Cơ Thành.
Vị tam hoàng tử mỉm cười, bảo
-Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu, chúng ta lên đường thôi.
Trần Nhất ngạc nhiên hỏi
-Giọng của ngài... sao nghe lạ vậy, ngài bị bệnh à?
Cơ Thành đưa tay lên miệng, ho vài tiếng
-Ừm, đêm qua uống rượu với Trường Dinh đến tận khuya, gió ngoài vườn khá lớn nên hẳn là bị nhiễm phong hàn nhưng không sao, lát nữa Bạch Trung
cư sĩ sắc chén thuốc cho ta uống là được.
Tinh Đạo thấy vậy liền khuyên
-Hay ta dời cuộc gặp mặt hôm nay lại, ngài bị bệnh thì không nên...
Vị tiểu vương gia chưa nói hết thì Cơ Thành ngăn
-Không sao, dù thế nào đi nữa, ta vẫn sẽ đến chỗ Minh Nhật! Lên đường nào!
Dứt lời, Cơ Thành bước ra khỏi phủ đến bên con tuấn mã đã được lính chuẩn bị sẵn.
Tinh Đạo, hai huynh đệ họ Trần nhìn nhau, giấu tiếng thở ra. Vốn dĩ họ
định ngăn chuyến đi này của chủ soái nhưng có lẽ là không được rồi.
Thế là tất cả đành lủi thủi cất bước. Tự dưng, khi sắp qua cổng thì Hiểu Lâm bực mình tuyên bố
-Thôi, các huynh đi đi, đệ ở lại phủ, đệ không muốn rừng Ngọ Quang để thấy cái mặt của tên Nam Vương xấu xa đó!
-Hiểu Lâm, đệ...
Bên cạnh, Vân Tiêu cũng đồng ý theo điều Hiểu Lâm vừa nói
-Đúng, tôi cũng thế, mọi người thích thì cứ đi, tôi sẽ ở lại đây chờ mọi người về. Cứ hễ gặp mặt kẻ cầm thú ấy là tôi liền nhớ về cái chết của
đại vương gia! Tôi không chịu nổi!
Dứt câu, Hiểu Lâm lẫn Vân Tiêu đồng loạt xoay lưng, hậm hực đi vào bên trong.
Trần Thống toan gọi theo thì Tinh Đạo đưa tay ngăn, lắc đầu
-Thôi, ba huynh đệ chúng ta đi cũng được, đừng bắt ép Hiểu Lâm.
Trần Nhất khoanh tay, thở dài thườn thượt nhìn nhị ca
-Đại ca đúng đấy, huynh đâu phải không rõ tính Hiểu Lâm, nó đã không muốn thì có ép cũng vô ích.
Trần Thống chẳng nói thêm gì nữa. Rất nhanh sau đó, cả ba cùng Cơ Thành xuất phát.
.............................
Từ phủ Lạc Phổ đến rừng Ngọ Quang không xa nên độ chừng một canh giờ là đoàn người của Cơ Thành đã có tới nơi.
Khi vừa xuống ngựa là tất cả thấy Liêu công công từ xa đi lại, cúi người
-Hoàng thượng đang chờ tam vương gia!
Cơ Thành đưa mắt nhìn xung quanh vẻ ngạc nhiên
-Không có binh lính ư?
-Dạ vâng, hôm nay là cuộc gặp mặt giữa hoàng thượng với tam vương gia
nên hoàng thượng ra lệnh Cấm Vệ quân không cần theo hộ tống.
Nghe thế, Cơ Thành im lặng, đôi mắt tự dưng chùng xuống.
Phía sau, Trần Nhất nói nhỏ với hai huynh
-Xem ra, Nam Vương thật lòng muốn kết thúc chiến tranh.
Hai người nọ gật khẽ, họ cũng mong điều đó là đúng.
Khi Cơ Thành bước vào thì Liêu công công ngăn ba huynh đệ Tinh Đạo, bảo
-Hoàng thượng chỉ muốn một mình tam vương gia vào gặp mặt!
Cả ba kinh ngạc. Tinh Đạo vẻ như không đồng ý
-Không được, chúng tôi chẳng thể rời khỏi chủ soái. Tại sao Nam Vương lại không cho chúng tôi vào?
Viên thái giám đáp
-Cuộc gặp mặt này ngoài việc bàn về vấn đề kết thúc chiến tranh mà còn
là vấn đề riêng của huynh đệ hoàng thượng nên ngài không muốn có thêm
bất kỳ ai ở đó nữa, mong các vị tướng đây hiểu cho.
Trần Thống định thêm lời thì đối diện, Cơ Thành đã bảo
-Vậy mọi người cứ ở đây chờ, một mình ta vào cũng được. Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu!
Liêu công công nhìn Cơ Thành
-Vâng, tam vương gia cứ yên tâm, hoàng thượng không làm gì ngài cả.
-Ừm, nếu thế thì ta tin vào tứ hoàng đệ.
Nói xong, vị hoàng tử nhanh chóng cùng viên thái giám họ Liêu đi vào phía trong khu rừng.
Còn lại ba người kia, họ lần lượt đưa mắt vào nhau, vẻ lo lắng.
Nơi diễn ra cuộc gặp mặt là nơi Lạc Phổ chết cách đây vài ngày.
Minh Nhật làm thế vì có lý do...
Nhìn chằm chằm khoảng không phía trước, vị hoàng thượng mang gương mặt
khá u uất, phản phất nỗi buồn nào đấy chẳng rõ. Dường như anh đang suy
nghĩ, nghĩ về những câu sẽ nói cho cuộc gặp mặt này.
Chợt, tiếng bước chân rất khẽ vang lên làm mọi thứ biến mất, Minh Nhật
từ từ xoay lưng lại thấy Liêu công công xuất hiện, theo sau còn có Cơ
Thành.
Anh đưa tay ra dấu cho tên thuộc hạ lui sang bên rồi nhìn hoàng huynh, cất tiếng
-Đệ đã rất bất ngờ khi huynh đồng ý đến gặp đệ! Cám ơn huynh vì đã đến.
Đi chậm chạp lại gần hoàng đệ, Cơ Thành nhẹ nhàng
-Kết thúc chiến tranh là điều huynh mong muốn từ lâu vì vậy huynh mới đến gặp đệ hôm nay.
Giống như huynh đệ Tinh Đạo, Minh Nhật hơi ngạc nhiên về chất giọng khác lạ của Cơ Thành.
-Huynh không khoẻ à? Giọng huynh rất lạ!
Thoáng bất động vài giây, Cơ Thành hỏi khẽ
-Đệ... vẫn luôn quan tâm huynh như vậy ư? Đệ biết huynh không khoẻ dù chỉ qua lời nói?
Minh Nhật bất chợt lặng thinh nhưng mau chóng anh cười nhạt, vẻ như giấu sự bối rối
-Gì chứ, huynh cảm động sao? Giọng huynh kỳ lạ như thế, ai mà chẳng nhận ra huynh không được khoẻ, đâu riêng gì đệ.
Bây giờ đến lượt Cơ Thành im lặng, anh cảm giác hoàng đệ có điều gì rất khác so với mấy ngày trước.
Không muốn kéo dài khoảng lặng vô vị, Minh Nhật bảo
-Được rồi, trước khi bàn vào vấn đề chính, đệ có vài chuyện muốn nói với huynh!
-Là chuyện gì vậy?
-Huynh đừng nóng vội, hôm nay chúng ta có thể ngồi trò chuyện cùng nhau đến hết ngày cũng được mà.
Kết thúc câu nói, Minh Nhật quay sang bên nhìn Liêu công công, viên thái giám liền bước đến chỗ anh, hai tay cầm khay gỗ sang trọng, phủ vải màu vàng, trên đó có hai ly rượu được rót đầy, cung kính
-Bẩm hoàng thượng, rượu đã rót xong!
Minh Nhật đón lấy hai ly rượu sứ, xoay người trở lại Cơ Thành
-Đệ kính huynh một ly!
Anh đưa ly rượu ra trước mặt hoàng huynh, cất lời mời.
Cơ Thành nhìn thứ chất lỏng sóng sánh trong chiếc ly đẹp đẽ với vẻ thoáng ngần ngại.
Nhận ra vẻ khó xừ từ Cơ Thành, Minh Nhật hiểu nên hỏi
-Huynh... sợ đệ đầu độc giết chết huynh sao? Thôi được, vậy đệ sẽ uống trước!...
Mau chóng, vị hoàng thượng đưa ly rượu lên môi và uống cạn.
Anh lau vệt rượu vương trên miệng, nói nhạt
-Bây giờ huynh có thể uống ly rượu này được rồi chứ?
Đối diện, Cơ Thành vẫn chẳng phản ứng, dường như anh còn lưỡng lự.
Về phía Minh Nhật, anh hơi hụt hẫng trước thái độ lặng im của hoàng huynh...
Đôi tay vẫn cầm ly rượu, vị hoàng thượng chờ đợi để rồi mấy giây sau, anh buông một câu nhẹ tênh
-Xem ra, huynh sẽ không bao giờ tin đệ nữa...? Cũng đúng, với những việc đệ đã làm thì huynh đề phòng cũng là lẽ đương nhiên. Nếu vậy thì đệ sẽ
thay huynh uống ly rượu không được đền đáp này.
Nói là làm, Minh Nhật đưa ly lên môi nhưng khi anh sắp uống thì tức thì, Cơ Thành giữ lại
-Không, huynh sẽ uống!
Minh Nhật tròn xoe mắt khi thấy hoàng huynh lấy chiếc ly sứ ra khỏi tay mình và từ từ uống cạn.
Lúc Cơ Thành đặt ly rượu trở lại khay gỗ trên tay Liêu công công thì Minh Nhật hỏi
-Huynh không sợ đệ đầu độc ư?
Cơ Thành lắc đầu, giọng dịu dàng
-Huynh tin đệ sẽ không làm thế vì... đệ là hoàng đệ của huynh!
Ngẩn người trong chốc lát, Minh Nhật chợt nở nụ cười, là một nụ cười nhẹ nhàng và nhanh chóng.
Cơ Thành tiếp
-Đệ muốn nói với huynh điều gì?
Ngập ngừng vài giây, Minh Nhật ngước lên, nói rất khẽ
-Chuyện tám năm trước... lúc đệ nói với mẫu hậu, phụ hoàng huynh gây ra tai nạn cho đệ... đệ thật sự xin lỗi huynh!!!
Cơ Thành hết sức ngạc nhiên.
****************
Lúc này, ở đại vương gia, Các Tự và Linh Nhạc vô cùng mừng rỡ bởi Tử Băng, Giả Nam, Trần Giang, Trần Sơn đã đến.
Vừa bước vào cổng là lập tức Tử Băng hét lên đồng thời chạy lại ôm chầm lấy Các Tự, Linh Nhạc
-Tiểu thư, Linh Nhạc, Tử Băng nhớ hai người lắm!
Các Tự cười nhẹ trước hành động trẻ con của cô hầu tinh nghịch
-Em đó, đi đến đâu là ồn ào đến đấy, mãi vẫn chẳng chừa được cái tính nghịch ngợm.
Đẩy nhẹ Các Tự ra, Tử Băng lém lỉnh
-Tiểu thư phải hiểu rõ, em là người thế nào chứ ạ. À, sao chỉ có hai người, còn những người khác đâu?
Linh Nhạc chưa kịp trả lời là giọng Hiểu Lâm đã đột ngột cất lên
-Tam hoàng tử, đại ca, nhị ca, tam ca đã đến rừng Ngọ Quang để gặp tên Nam Vương rồi!
Cả người nữ nhi qua qua, Hiểu Lâm đứng khoanh tay, bên cạnh còn có Vân Tiêu.
Khi đó, ngoài vườn hoa phủ, dưới mái đình cồ, Cơ Thành choàng tỉnh do ánh nắng chói loá hắt lên mặt.
Từ từ ngồi dậy, anh mệt mỏi đưa mắt nhìn dáo dác, xung quanh vắng lặng, chẳng có ai.
Đưa tay rờ đầu, vị hoàng tử nhớ lại đêm qua
-Tối qua, mình và Trường Dinh uống rượu đến tận khuya... rồi tự dưng
mình vô cùng buồn ngủ tiếp đến thì chẳng nhớ gì nữa, hẳn là do quá say.
Lời lẩm bẩm vừa dứt là lập tức Cơ Thành mở to mắt, đứng bật dậy
-Ôi, cuộc hẹn gặp ở rừng Ngọ Quang... mình trễ mất! Sao Trường Dinh không gọi mình dậy?
Nhanh chóng, anh rời khỏi vườn hoa với dáng vẻ lảo đảo, chẳng vững.
Nghe có âm thanh ồn ào bên ngoài, Cơ Thành liền bước đến, ngay cổng phủ, bảy người nọ đang nói chuyện gì với nhau rất kịch liệt.
Không chần chừ, anh đi lại chỗ họ đồng thời cất giọng hỏi
-Sao chẳng ai gọi ta dậy hết vậy? Mặt trời đã lên cao rồi, ta phải đến rừng Ngọ Quang ngay!
Lập tức, tất cả đồng loạt xoay qua và hiển nhiên, họ vô cùng, vô cùng kinh ngạc khi thấy Cơ Thành.
Khó hiểu trước ánh mắt bất động, mở to của họ, vị hoàng tử bảo
-Mọi người sao thế?
Vẫn giữ vẻ mặt hết sức ngạc nhiên, Các Tự hỏi ngay
-Tam hoàng huynh... sao huynh còn ở đây, chẳng phải sáng nay huynh đã
cùng tiểu vương gia Tinh Đạo, A Thống, A Nhất đến rừng Ngọ Quang gặp
hoàng thượng ư?
Cơ Thành cau mày, hệt như câu hỏi từ hoàng đệ muội là điều rất kỳ quoặc, lạ lùng
-Huynh, sáng sớm đến rừng Ngọ Quang? Không, huynh ngủ quên ở ngoài vườn
hoa từ đêm qua đến bây giờ mới tỉnh, muội nói gì lạ vậy Các Tự? Huynh
chẳng hề rời khỏi phủ.
Những người kia sửng sốt. Tức thì, Hiểu Lâm chỉ tay, vẻ bối rối khôn tả
-Sao... sao lại thế được? Rõ ràng sáng nay chính mắt tôi thấy ngài cùng
ba huynh rời khỏi phủ đến rừng Ngọ Quang... đúng không Vân Tiêu?
Bên cạnh, anh chàng họ Vân cũng bối rối không kém
-Phải, chính là ngài... vậy sao bây giờ...
Nghe những câu nói kinh ngạc của mọi người, Cơ Thành vô cùng khó hiểu. Rốt cuộc chuyện này là sao?
Thấy thế, Tử Băng gãi đầu, vô tình nói một điều
-Chà, cứ như là... có hai tam hoàng tử vậy!!
Lập tức, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, vẻ như họ đã hiểu ra một điều kinh khủng.
Linh Nhạc bảo ngay, điều mà cô nghĩ rằng thật khó tin
-Nếu thế thì có nghĩa... sáng nay, người rời khỏi phủ là một người giả dạng tam hoàng tử!
-Giả dạng?!
Nhất loạt, mười mấy cái miệng hô lớn. Rồi Các Tự đảo mắt
-Đúng... chỉ có thể là vậy! Nhưng... đó là ai?
Tất cả đều im lặng trước câu hỏi của cô tiểu thư xinh đẹp vì chẳng rõ người kia là ai.
Về phía Cơ Thành, anh bắt đầu hoang mang cho việc này, chuyện quái gì
đang diễn ra và vì sao lại có người đóng giả anh để đến rừng Ngọ Quang?
Và đấy là ai?
Đột nhiên, Cơ Thành nghĩ về một người nên liền hỏi gấp
-Từ sáng đến giờ có ai gặp Trường Dinh? Khi tỉnh dậy, huynh đã không thấy đệ ấy ở bên cạnh!
Vân Tiêu lắc đầu
-Không, ngài nhắc mới nhớ, suốt buổi sáng, chúng tôi không thấy ngũ hoàng tử!
Khỏi nói, câu trả lời từ anh chàng họ Vân kết thúc là tất cả đã lập tức hiểu ra vấn đề.
Trần Giang mau chóng suy luận
-Vậy là rõ, người giả dạng tam hoàng tử sáng nay chính là ngũ hoàng tử, Trường Dinh!
Trần Sơn thắc mắc
-Nhưng sao ngài ấy làm thế? Lẽ nào, ngài ấy muốn thay hoàng huynh đi gặp tên Nam Vương?
Linh cảm có chuyện chằng lành, Cơ Thành liền bảo
-Hiểu Lâm, Vân Tiêu, A Giang, A Sơn cả bốn cùng theo ta đến rừng Ngọ Quang ngay! Những người còn lại ở yên trong phủ!
Xong, anh cùng bốn người nọ mau chóng rời khỏi phủ.
Dõi theo bóng dáng họ, Tử Băng nghiêng đầu
-Sao tam hoàng tử sốt sắng thế nhỉ?
Bên cạnh, Giả Nam với cái nhìn phản chiếu dòng suy nghĩ
-Rất có thể ngài ấy đã nhận ra một điều không hay nào đó!
Các Tự, Linh Nhạc nhìn nhau, gương mặt họ đầy lo lắng.
Trong khi bốn người còn chìm trong nỗi lo sợ thì cách đấy không xa,
khoảng chục bước chân, Bạch Trung cư sĩ đứng im lặng sau thân cây cổ
thụ.
.............................
Trước cánh rừng Ngọ Quang, ba huynh đệ Tinh Đạo cùng vài binh lính đang
chờ đợi vời vẻ sốt ruột thì bất chợt họ nghe có tiếng vó ngựa dồn dập
chạy về hướng này.
Còn chưa kịp hiểu thì cả ba thấy Hiểu Lâm, Vân Tiêu, Trần Giang, Trần
Sơn và điều đáng kinh ngạc hơn là bên cạnh có cả... Cơ Thành!
Bốn người dừng lại rồi xuống ngựa.
Tức thì Tinh Đạo, Trần Thống, Trần Nhất nhìn nhau xong bước đến chỗ Cơ Thành, vô cùng ngạc nhiên
-Chủ soái... ngài... ngài... chẳng phải ngài đang nói chuyện với Nam Vương ư?
Tức thì, Trần Sơn nói ngay
-Đại ca, nhị ca, tam ca, đây mới là tam hoàng tử thật còn tam hoàng tử
đi cùng ba huynh... là ngũ hoàng tử! Ngài ấy giả ra hoàng huynh mình để
đến đây?
Tinh Đạo nhíu mày, khó hiểu
-Ngũ hoàng tử? Thế là thế nào?
Cơ Thành sốt sắng, giục
-Đừng nói nhiều, chúng ta mau mau đến chỗ Trường Dinh và Minh Nhật kẻo không kịp!
Dù chẳng hiểu đầu đuôi gì cả nhưng tất cả cũng theo Cơ Thành chạy vào bên trong khu rừng.
Mấy phút sau, họ đã có mặt tại nơi diễn ra cuộc gặp mặt của hai người kia.
Vừa thấy Trường Dinh, trong lốt giả dạng mình, đứng nói chuyện với Minh Nhật, Cơ Thành liền gọi to
-Trường Dinh!
Giật mình, Trường Dinh lẫn Minh Nhật đều qua lại.
Trường Dinh tròn xoe mắt vẻ như anh không ngờ hoàng huynh lại đến sớm hơn dự tính
-Tam hoàng huynh, sao huynh đến đây?
Cơ Thành tiến về phía hai hoàng đệ
-Huynh mới phải hỏi đệ câu ấy, lý do gì đệ giả dạng huynh đến gặp Minh Nhật?
Bấy giờ, Minh Nhật mới kinh ngạc bởi thấy cùng lúc có cả hai Cơ Thành.
-Chuyện... chuyện này là sao? Ai mới là tam hoàng huynh?
Đưa mắt sang Minh Nhật đang sửng sốt, Cơ Thành nói nhanh
-Huynh mới là tam hoàng huynh, còn người trò chuyện với đệ nãy giờ là Trường Dinh!
Tức thì, vị hoàng thượng nhìn trở lại người đứng đối diện mình
-Là đệ sao, Trường Dinh?
Đã đến nước này thì không thể che giấu thêm được nữa, Trường Dinh thở
dài chán nản, rồi lấy tay từ từ tháo lớp mặt nạ da ra, gật đầu
-Vâng, là đệ!
Bất động vài giây, Minh Nhật bắt đầu tức giận
-Sao đệ lại làm thế? Người huynh muốn gặp là tam hoàng huynh không phải đệ!
-Tứ hoàng huynh, nghe đệ nói...
Mới đến đó thì đột ngột, một chuyện kinh khủng xảy ra. Đó là, Trường Dinh bất ngờ phun máu!
Phụt!
Trước sự sững sờ của tất cả những người có mặt tại đây, vị ngũ hoàng tử không ngừng trào máu miệng.
Mắt Trường Dinh mở to dường như không hiểu vì sao mình lại thổ huyết,
máu cứ trào ra nhiều hơn cho đến lúc anh chẳng còn có thể đứng vững nữa
và ngã xuống đất.
Phải mất mấy giây, Cơ Thành mới định hình được sự việc đang diễn ra...
Để rồi anh thấy Trường Dinh, y phục nhuốm đầy máu, nằm thoi thóp dưới nền cỏ xanh mướt.
Cảnh tượng hệt như lần Lạc Phổ chết.
Tam hoàng huynh, chúc mừng huynh trở thành thái tử!
Cám ơn đệ, Trường Dinh!
Huynh à, sau này lớn lên, huynh cho đệ theo phò trợ huynh nhé?
Ừm, tất nhiên rồi, huynh sẽ cho đệ đứng đầu đội quân hùng mạnh của Nam Đô!
Cơ Thành lắc đầu, vẻ hoang mang cùng cực. Lập tức, anh chạy đến đỡ lấy Trường Dinh, lay gọi
-Trường Dinh... đệ sao vậy? Không, đừng bỏ huynh... đừng ra đi như đại hoàng huynh!
Nằm trong vòng tay Cơ Thành, vị ngũ hoàng tử cả người run mạnh, máu không ngừng trào ra từ đôi môi mấp máy chẳng thành lời.
Cơ thể anh đau kinh khủng. Nóng! Rất nóng! Cảm giác có ngọn lửa thêu cháy tất cả những bộ phận.
Cái nhìn của Cơ Thành nhoè đi, một nỗi sợ kinh khủng đang tràn đến.
Vừa dùng tay lau dòng máu đang chảy từ miệng hoàng đệ, vị tam hoàng tử vừa tự nhủ trong nỗi bần thần
-Vì sao? Vì sao lại như thế? Trường Dinh bị gì vậy?... Là cái gì khiến đệ ấy không ngừng thổ huyết?
Bảy người nọ cũng đến bên cạnh, họ nhìn Trường Dinh với vẻ vô cùng lo lắng.
Đối diện, Minh Nhật đứng bất động, lần đầu tiên, gương mặt anh bần thần đến thế.
Anh không biết... cớ sao Trường Dinh lại ra nông nỗi này.
Tức thì, Hiểu Lâm đứng bật dậy, chỉ tay vào Minh Nhật, đay nghiến
-Tên ******** này, mi đúng là hết thuốc chữa! Mi hẹn gặp tam hoàng tử
rồi sau đó định hại chết ngài ấy nhưng vì ngũ hoàng tử giả giả dạng ra
hoàng huynh nên cuối cùng... ngài ấy trở thành kẻ chết thay!
Minh Nhật lắc đầu, nói lớn
-Không, ta không có! Ta không hề muốn giết tam hoàng huynh!
-Mi còn chối à, vậy hai ly rượu kia là thế nào?
Hiểu Lâm dứt khoát chuyển hướng nhìn sang hai ly rượu trên tay viên thái giám họ Liêu.
-Cái đó thì sao?
-Mi đừng giả vờ, nhất định mi đã bỏ độc vào trong rượu của ngũ hoàng tử!
Minh Nhật vẫn phản bác lời buộc tội từ phía Hiểu Lâm
-Không phải, ta không hề bỏ độc vào rượu, không hề! Ta cũng uống rượu đâu riêng gì Trường Dinh.
-Một kẻ tinh ranh như mi thì việc ấy có gì khó, mi không bỏ độc vào rượu mà là vào ly!
-Không, ta lặp lại một lần nữa, ta không có ý định giết ai hết!
Trong khi Minh Nhật và Hiểu Lâm tranh cãi nhau quyết liệt thì Cơ Thành,
mắt nhìn chằm chằm hai ly rượu sứ trống kia... vẻ như anh cũng đã có suy nghĩ giống Hiểu Lâm, chưa kể, tình trạng của Trường Dinh đúng là rất
giống như bị trúng độc.
Khỏi nói, sự căm phẫn xuất hiện trong lòng khi Cơ Thành hướng mắt về phía Minh Nhật.
Vị hoàng đệ tàn nhẫn ấy lại ra tay một lần nữa!
Để Trường Dinh cho Tinh Đạo, Cơ Thành đứng dậy, tay siết chặt và hét lên
-Đủ rồi!!!
Tiếng thét thất thanh đó khiến hai người nọ lập tức ngừng lại.
Từ từ quay qua, Minh Nhật thấy ánh mắt Cơ Thành nhìn mình đầy căm hận,
cảm tưởng như vị hoàng huynh muốn giết chết anh ngay tức khắc.
-Không... đệ không có... đệ không bỏ độc vào rượu!! Hãy tin đệ!
Câu “ Hãy tin đệ!” của Minh Nhật nghe thật vô vọng.
Cơ Thành, cố kiềm sự phẫn uất đang dâng cao, chậm rãi nói
-Lẽ ra... ta không nên tin ngươi! Ta đã nghĩ rằng ngươi hối hận, thế
nhưng... ngươi vẫn như thế! Ta thật sự, thật sự quá thất vọng!
Minh Nhật lắc đầu, chưa bao giờ vẻ mặt anh trở nên hiền lành và đáng thương như vậy
-Không, không phải! Huynh hãy tin đệ, đệ không bỏ độc giết huynh! Đệ không có!
Cơ Thành cười cười, trông cay đắng, anh đã chẳng còn chấp nhận bất kỳ lời giải thích nào từ hoàng đệ.
Không nói thêm điều gì, vị tam hoàng tử cúi xuống, đỡ lấy Trường Dinh đang dần lịm đi.
-Chúng ta về!!
Những người kia mau chóng đứng lên, họ hiểu, chẳng cần nấn ná ở đây lâu, điều quan trọng là cần đưa Trường Dinh về phủ để Bạch Trung cư sĩ cứu
anh.
Thoáng bất động, Minh Nhật dường như sợ hãi điều vô hình nào đó, nó rất lớn, đến mức anh đã hành động một cách không suy nghĩ...
Đôi chân chạy nhanh đến và vị hoàng đệ ấy đã đưa tay nắm lấy vạt áo
khoác của Cơ Thành, giữ lại, cùng lúc là câu nói cất lên, khẩn cầu lẫn
tha thiết
-Đừng... huynh đừng đi! Đừng bỏ đệ!...
Sự thật, Cơ Thành đã lặng người khi nghe chất giọng hơi nghẹn của Minh Nhật.
“Nó” khiến anh bỗng nhiên nhớ lại điều thân thuộc từ rất lâu...
Ối..!
Minh Nhật, đệ không sao chứ?
Ây, đệ không sao, may là đệ kịp nắm áo huynh.
Thế à? Vậy từ giờ, mỗi lần sắp trượt ngã, đệ cứ nắm lấy áo hoặc tay huynh
nhất định huynh sẽ giữ cho đệ đứng vững.
Huynh sẽ không bỏ đệ chứ?
Không, huynh mãi mãi không buông tay đệ!
Cúi thấp mái đầu, Cơ Thành, với nỗi đau cùng cực, buông câu lạnh nhạt
-Buông ra!!
Đôi mắt Minh Nhật mở to, vào cái giây phút anh nghe hai từ “ Buông ra!”
băng giá của hoàng huynh thì cảm giác mọi thứ sụp đổ, vỡ vụn ngay dưới
chân.
-Tam hoàng huynh...
Chẳng để Minh Nhật nói hết là Cơ Thành lặp lại lần nữa, lần này rõ hơn
-Ta bảo Buông ra!
-Huynh đã từng hứa sẽ không buông tay đệ!
Nhắm mắt rồi mau chóng mở ra, Cơ Thành, ánh mắt vô cảm, có lẽ đây là câu nói tàn nhẫn nhất từ anh
-Kể từ bây giờ trở đi, ta và ngươi... không còn tình huynh đệ gì nữa!!!
Mắt Minh Nhật mở to hết mức và dường như trong đáy mắt có nước.
Bần thần, đôi tay từ từ thả vạt áo của hoàng huynh ra, anh đã hiểu...
Từ bỏ!
Anh bị từ bỏ!
Tay buông xuôi, cứng đơ, Minh Nhật cười cười và nụ cười đó thật đau đớn.
Khi biết tứ hoàng đệ không còn giữ mình ở lại nữa, Cơ Thành liền cất bước.
Mỗi bước anh đi, sao thật nặng nề.
Đi được vài bước, vị tam hoàng tử nghe giọng Minh Nhật cất lên từ phía sau
-Nếu huynh buông tay đệ thì điều đó đồng nghĩa, huynh sẽ mãi mãi từ bỏ đệ! Mãi mãi...?
Vào lúc ấy, đôi chân Cơ Thành có đi chậm lại một chút.
Hãy hứa với huynh... đừng bỏ rơi Minh Nhật!!! Minh Nhật đã chịu nhiều đau khổ... đệ ấy rất đáng thương! Hứa
với huynh đừng từ bỏ Minh Nhật!... Đệ hứa với huynh đi!
Cơ Thành nhớ đến lời hứa với Lạc Phổ thế nhưng giờ đây, điều đó đã trờ
thành vô nghĩa, nó không đủ sức mạnh để giữ chân anh ở bên tứ hoàng đệ
được nữa.
Đưa mắt nhìn xuống Trường Dinh đang nhắm mắt, anh chẳng thể thứ tha cho Minh Nhật...
Chẳng phản ứng cũng chẳng đáp lời, Cơ Thành kiên quyết rời khỏi đó.
Dĩ nhiên, bảy người kia theo sau.
Thấy bóng tất cả khuất dần, Liêu công công mới đi đến bên chủ nhân
-Bẩm hoàng thượng, thần không ngờ ngũ vương gia lại giả dạng tam vương gia nếu không ngài ấy sẽ không bị trúng độc.
Lặng thinh mấy giây, Minh Nhật hỏi khẽ
-Vậy ra... chính ngươi là người đã bỏ độc vào ly rượu của ngũ hoàng đệ?
-Vâng, thuộc hạ nghĩ chỉ cần tam vương gia chết thì hoàng thượng sẽ không cần phải lo nữa, Nam Đô có thể chuyển bại thành thắng.
Chợt nở nụ cười, vị hoàng thượng xoay qua, nhìn tên nô tài thông minh
-Ngươi khá lắm! Tuy không giết được Cơ Thành nhưng cũng khiến Trường Dinh bị trúng độc.
-Dạ, hoàng thượng yên tâm, thuốc độc đó không ai có thể sống sót.
-Thế ư?... Lần này ngươi có công lớn nên ta sẽ ban thưởng cho ngươi.
Liêu công công cúi người
-Đa tạ hoàng thượng!
Minh Nhật đưa tay cầm bình rượu rồi rót đầy chiếc ly mà Trường Dinh vừa uống, xong đưa ra trước mặt viên thái giám, nói rõ
-Ta ban cho ngươi uống ly rượu này!!
Liêu công công, mặt biến sắc, môi run run
-Bẩm... hoàng thượng... thế nghĩa là sao ạ?
-Ta ban thưởng cho ngươi được đi theo tiên đế và thái hậu! Sao, ngươi không nhận ư?
Bây giờ thì Liêu công công đã hiểu kết cục của mình. Quả thật, ông chẳng thề ngờ mình lại có ngày này.
Làm rớt khay gỗ, tên nô tài đó từ từ quỳ xuống, gương mặt nhăn nhúm đáng thương, tay run run đón lấy
-Nô tài tạ ơn hoàng thượng!
Khi viên thái giám sắp kề ly lên môi thì Minh Nhật quay lưng đi.
Tên thuộc hạ xuẩn ngốc, ngươi đã hại chủ nhân của mình chỉ vì
không biết dùng trí thông minh đúng chỗ.
Ngươi đã làm hỏng hết những cố gắng của ta.
Keng! Chiếc ly sứ rơi mạnh, vỡ tan.
Viên thái giám thổ huyết, lăn ra chết ngay tại chỗ.
Sau cùng còn lại Minh Nhật đứng lặng giữa cánh rừng hoang vắng, chỉ mỗi tiếng gió thổi lay động nỗi đơn độc, đớn đau.
... Sự bình yên nuôi nấng những cánh hoa
Hãy cho ta thấy hạnh phúc, cảm giác bên người, đã không còn ở đây nữa.
Từ từ ngẩng mặt lên trời, phản chiếu trong đáy mắt bình thản của anh là bầu trời xanh tươi đẹp.
Phải, rất đẹp.
Mọi thứ kết thúc, Minh Nhật đã chẳng thể quay lại bởi con người đó đã từ bỏ anh.
Kể từ bây giờ trở đi, ta và ngươi... không còn tình huynh đệ gì nữa!!!
****************
Rầm rập! Rầm rập!
Cơ Thành bế Trường Dinh chạy hộc tốc vào phủ, miệng gọi lớn đầy kích động
-Bạch Trung cư sĩ... người đâu mau gọi Bạch Trung cư sĩ! Nhanh lên!
Từ bên trong, tất cả nhanh chóng bước ra để xem thử đã xảy ra chuyện gì.
Mọi người kinh ngạc lẫn sửng sốt khi thấy Cơ Thành đặt Trường Dinh xuống dưới đất, y phục nhuốm máu và miệng cứ thổ huyết.
Lập tức, Lạc Diễm lao đến, bàng hoàng
-Ngũ hoàng huynh... trời ơi... sao lại ra nông nỗi này? Tam hoàng huynh đã xảy ra chuyện gì?...
-Đừng hỏi nữa, mau gọi Bạch Trung cư sĩ đến đây! Mau gọi ngài ấy cứu Trường Dinh!
Tiếng gọi hoảng loạn của Cơ Thành vừa dứt thì Bạch Trung cư sĩ xuất hiện.
Những người nọ liền tránh sang một bên cho vị hiền triết vào chỗ Trường Dinh nằm.
Ông nhanh chóng bắt mạch cho vị ngũ hoàng tử...
Mấy giây sau, Bạch Trung cư sĩ khẽ khàng đặt tay Trường Dinh xuống, mọi người thấy nét mặt ông đầy thất vọng, buồn bã
-Đã quá trễ rồi...!
Cơ Thành và Lạc Diễm sững người, cả hai nghe như sét đánh bên tai.
Lạc Diễm nắm lấy vai vị cư sĩ lay mạnh, miệng không ngừng nói vẻ bần thần
-Trễ... trễ là thế nào? Không thể... ngài xem sai rồi, hãy xem lại đi... mau xem lại, huynh ấy không thể...
Hiểu sự kích động từ Lạc Diễm, Bạch Trung cư sĩ lắc đầu, giọng thật trầm
-Bạch mổ xin lỗi, độc đã xâm chiếm lục phủ ngũ tạng của ngũ vương gia... đã không còn kịp để cứu chữa nữa... Bạch mổ rất lấy làm tiếc!
-Không! Không thể nào... vẫn còn kịp... còn kịp... ngài làm ơn cứu lấy huynh ấy...!
Lạc Diễm bấu chặt bờ vai vị cư sĩ, mái đầu cúi thấp, giọng lạc đi, uất nghẹn.
Còn Cơ Thành, đôi mắt mở to không chớp. Tàn nhẫn! Mọi thứ đối với anh thật tàn nhẫn!
Lạc Phổ vừa ra đi, bây giờ lại đến Trường Dinh.
Còn chìm trong đau đớn cùng cực thì Cơ Thành giật mình bởi Trường Dinh khẽ động đậy, gọi yếu ớt
Bây giờ, không thể suy xét thêm điều gì nữa, Cơ Thành gật đầu liên tục, bảo ngay
-Được, huynh không trách Minh Nhật! Không trách!
Trường Dinh nở nụ cười một cách khó khăn rồi chợt nói
-Đệ... xin lỗi... huynh, xin lỗi Lạc Diễm... đệ... không thể... không
thể ở lại bên hai người... đệ phải... đi... đi với... đại hoàng huynh
rồi...
-Không, đệ sẽ khoẻ, rồi đệ sẽ khoẻ! Đại hoàng huynh không muốn đệ ra đi như thế đâu!
-Đúng... huynh đã quên đại hoàng huynh nói gì ư...
Trường Dinh cắt ngang cơn xúc động của Lạc Diễm lẫn hoàng huynh bằng một câu nhẹ nhàng, sâu sắc
-Lạc Trường Dinh kiếp này rất hạnh phúc khi được trở thành huynh đệ của
mọi người! Trường Dinh rất hạnh phúc... rất hạnh phúc... rất hạnh phúc.. rất hạnh phúc... rất hạnh phúc...
Lệ chảy ra từ đôi mắt khép dần, miệng không ngừng nói cho đến khi Trường Dinh buông tay, gục đầu.
Mười mấy người gọi tên anh cùng những dòng nước mắt lăn dài trên mặt
-Trường Dinh!...
Lạc Diễm cắn chặt môi, nhắm mắt và bật khóc. Còn Cơ Thành vẫn nhìn ngũ hoàng đệ chằm chằm... Anh
hận bản thân vì đã không nghe lời Trường Dinh.
hận bản thân vì đã tin Minh Nhật.
hận bản thân vì đã vô tình giết đi một hoàng đệ mình yêu thương.
Nhưng tất cả quá muộn để Trường Dinh có thể quay về.
Chậm rãi ôm xác hoàng đệ, Cơ Thành đau đớn vô hạn khi sau cùng đã nhận ra những điều đó.
Tam hoàng huynh, đệ thật sự rất vui vì kiếp này có thể làm hoàng đệ của huynh!
Chúng ta cùng cạn ly cho tình huynh đệ mãi mãi không thay đổi!
Ừm, mãi mãi tình huynh đệ không thay đổi! Cạn...!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT