Phủ của Sở Hùng rộng lớn và khá giản dị, hầu như không hề có những vật dụng đắt tiền, sang trọng như phủ của Lạc Phổ.

Mặc dù cũng có vài món hoa mỹ nhưng không tỏ ra phô trương quá mức.

Điều khiến Các Tự ngạc nhiên là trong phủ có rất nhiều cây cảnh, một màu xanh mát trải dài khiến người khác khi bước vào đều thấy thật dễ chịu, thoải mái và trong lành.

Ở phủ Lạc Phổ người hầu kẻ hạ ra vào không ngớt nhưng ở phủ Sở Hùng thì người hầu không nhiều, điều đó là một ưu điểm của phủ vì như thế sẽ làm cho khách thấy tự do hơn khi đi lại, không mang cảm giác bị giám sát, dòm chừng.

Tất cả những điều nói trên đã thể hiện phần lớn tính cách của Lạc Sở Hùng.

Một vị hoàng tử thân thiện và mộc mạc.

Mời Cơ Thành và Các Tự ngồi vào bàn, Sở Hùng liền rót trà mời hai người uống.

Sở Hùng đưa mắt nhìn hai em

-Không biết là hôm nay cả hai hạ cố đến phủ của huynh có chuyện gì?

Cơ Thành nhẹ nhàng đáp

-Chẳng giấu gì huynh, Minh Nhật sang Đông Đô dự tiệc sắc phong phi tần của Đông Vương đã được năm, sáu ngày, mẫu hậu muốn trong lúc hoàng đệ muội chờ tứ hoàng đệ trở về muội ấy sẽ xem tình hình dân chúng ở các tỉnh thế nào để tiện cho sau này khi muội ấy trở thành hoàng hậu! Hôm trước, đệ và hoàng đệ muội đã đến tỉnh Tiền Kỳ thăm đại hoàng huynh, hôm nay là đến tỉnh Tương Dụ của huynh đấy.

Nghe xong, Sở Hùng gật đầu vì đã hiểu

-À, hóa ra thế, vậy thì đơn giản thôi, đệ và hoàng đệ muội nghỉ ngơi trong phủ huynh xong huynh sẽ đưa cả hai đi tham quan tỉnh Tương Dụ một chuyến, tiện thể huynh cũng muốn xem tình hình dân chúng một tháng qua.

Các Tự mỉm cười, khép nép

-Vâng, đa tạ nhị hoàng huynh, muội xin làm phiền!

-Phiền gì đâu, muội đừng khách sáo, sau này thành hoàng hậu của tứ hoàng đệ rồi, nhị hoàng huynh đây phải nhờ muội chiếu cố đến tỉnh Tương Dụ nhỏ bé này.

Các Tự buồn cười trước lời nói đùa của Sở Hùng.

Sở Hùng quay qua hoàng đệ

-Mà đệ định khi nào sẽ hồi cung?

Cơ Thành điềm đạm

-Có lẽ là buổi trưa, đệ và hoàng đệ muội sẽ đi sớm về sớm.

-Nhanh vậy à, sao không ở lại phủ huynh hôm nay, để mai hãy hồi cung?

Cơ Thành khẽ thở ra

-Chắc là không được vì đệ đã hứa với Nguyệt Tịnh là sẽ hồi cung vào trưa nay.

Sở Hùng nhíu mày, rờ cằm

-À, là Tiểu Tịnh hả, con bé nghịch ngợm cứ lẽo đẽo theo đệ suốt đấy phải không? Cũng một thời gian huynh không gặp Tiểu Tịnh, muội ấy vẫn khỏe chứ?

-Nguyệt Tịnh vẫn khỏe, muội ấy được mẫu hậu triệu vào cung làm bạn với hoàng đệ muội.

-Ừ, nương nương có vẻ thích Tiểu Tịnh lắm, nghe nói đệ và Tiểu Tịnh sắp thành hôn à?

Câu hỏi đột ngột của Sở Hùng khiến Các Tự bất giác thấy không vui.

Kỳ lạ, việc Nguyệt Tịnh và Cơ Thành được hứa hôn với nhau Các Tự vốn đã biết từ trước vậy mà không hiểu sao, lúc nãy nghe nhắc về hôn lễ sắp diễn ra giữa hai người họ thì lòng cô bỗng chốc xuất hiện dòng cảm xúc ngổn ngang, khó hiểu.

Cơ Thành nói vẻ lẩn tránh

-Chuyện đó còn lâu lắm, lúc này đệ chưa nghĩ đến việc thành hôn!

Sở Hùng cười, vỗ vỗ vai hoàng đệ lạnh lùng

-Nói gì thì nói, lâu cách mấy rồi cũng phải đến thôi, đệ không thể né tránh được đâu.

Huynh sẽ chờ đến ngày uống rượu mừng của đệ với Nguyệt Tịnh.

Các Tự thoáng nhìn sang vị hoàng huynh xem anh sẽ trả lời thế nào.

Nhưng Cơ Thành không nói gì, chỉ gật khẽ.

Các Tự hơi cúi đầu và chợt thấy lòng bồn chồn khó tả.

Tưởng hoàng đệ muội không khỏe, Sở Hùng hỏi thăm

-Muội thấy khó chịu à?

-Dạ, không… muội không sao!

Cơ Thành xoay sang bên cạnh, vẻ mặt hơi lo lắng

-Muội chưa hết bệnh sao, có cần hồi cung sớm?

Các Tự lắc đầu, cười nhẹ

-Huynh yên tâm, muội khỏe rồi, muội muốn đi xem dân chúng ở tỉnh Tương Dụ.

-Thì ra muội nóng lòng đến thế, được rồi, muội uống xong tách trà này huynh sẽ đưa muội và tam hoàng đệ đi dạo một vòng xem thử!

Các Tự đồng ý, cô đưa tách trà lên môi uống cạn.

Sở Hùng bảo

-Mà hoàng đệ muội có thích trẻ con không, nếu thích thì nhị hoàng huynh sẽ đưa muội đến một nơi rất vui.

Các Tự nghiêng đầu, tròn xoe mắt.

Thấy Hoa Tử Băng ngồi trên lưng ngựa, cứ chốc chốc lại ngoái đầu nhìn ra phía sau, Tinh Đạo bèn cất tiếng hỏi

-Tử Băng, đệ cần gì hả, hay đệ đang trông cái gì?

Tử Băng khẽ giật mình, xoay người trở lại, đáp

-A… dạ… đệ đâu có trông gì, chỉ là… đệ thấy tam ca với Giả Nam huynh có vẻ trở nên thân thiết thì phải.

Tinh Đạo hướng mắt nhìn ra sau thấy Trần Nhất nói chuyện rất vui vẻ với Giả Nam.

Vị tiểu vương gia cười xòa

-À, chắc là ANhất và Giả Nam huynh hợp nhau nên thân thiết là chuyện bình thường.

-Vâng… đại ca, huynh định cho Giả Nam huynh cùng chúng ta đến Nam Đô thật ư?

Tinh Đạo gật nhẹ

-Umh, Giả Nam bị thương lại tiện đường về Nam Đô nên huynh nghĩ cho huynh ấy đi theo sẽ tốt hơn, đệ có điều gì không bằng lòng à?

Tử Băng lắc đầu, nói như chối

-Ơ… đâu có, tại đệ thấy lục ca không được thích Giả Nam huynh nên sợ là lại xảy ra chuyện bất hòa trên đường đi.

-Cái đó đệ không cần lo, Hiểu Lâm tính khí thất thường khó chịu như vậy đó nhưng nó sẽ không làm gì lớn chuyện đâu. Có thể lúc đầu chưa thích nhưng biết đâu sau này Hiểu Lâm sẽ không còn ghét Giả Nam thì sao! Nếu cần thì huynh sẽ nói chuyện với Hiểu Lâm.

Tinh Đạo phán thế Tử Băng hết biết nói gì.

Sự thật thì việc Hiểu Lâm ghét Giả Nam không phải là lý do chính khiến Tử Băng muốn “đuổi khéo” Giả Nam, nguyên nhân vẫn là bởi cái nhìn kỳ quoặc của anh chàng ấy.

Sáng nay trước khi khởi hành, Tử Băng lại tình cờ thấy Giả Nam nhìn mình.

Cái nhìn giống hệt lần trước, dò xét, vẻ soi mói kỳ cục khiến cô phải vờ như không thấy.

Chưa hết, suốt trên đường đi thỉnh thoảng Tử Băng luôn có cảm giác ai đó nhìn trộm mình và khi cô xoay lưng ra sau thì lại bắt gặp ánh mắt Giả Nam… hướng thẳng về cô.

Không những thế, anh ta còn… nở một nụ cười làm Tử Băng chợt… rùn mình!

Tử Băng không ngừng tự hỏi

Quái lạ, sao người gì mà khiếm nhã thế, cứ nhìn chằm chằm như thể mình mắc nợ anh ta.

Bộ mình có cái gì kỳ dị đến mức khiến anh ta thấy ngộ nên nhìn hoài?

Nhanh chóng Tử Băng đảo mắt xuống thân thể mình.

Cô đã quấn băng rất kỹ nên không thể có chuyện Giả Nam… “thấy” được.

Còn y phục tóc tai vẫn bình thường, đâu có chi tiết nào cho thấy Tử Băng là sinh vật lạ.

Thế thì anh chàng Giả Nam kia vì sao cứ mãi nhìn?

Tử Băng cố giấu tiếng thở dài, bực bội vì chả tìm ra được nguyên do.

Cô hầu buồn bã thúc nhẹ vào mông con tuấn mã.

Chợt tiếng Trần Nhất gọi lớn

-Thất đệ, bộ y phục của huynh hôm qua đệ giặt rồi cất vào túi vải của huynh chưa?

Tử Băng giơ túi vải đang đeo lên, nói to

-Huynh yên tâm, y phục của huynh đệ cất vào túi của đệ nè, lát nữa đệ sẽ lấy ra cho.

-Ừ, phiền đệ nhé.

Tử Băng cười tươi.

Tự dưng Tử Băng đưa mắt sang Giả Nam đi bên cạnh Trần Nhất, anh chàng cũng đang nhìn cô không chớp.

Cảm tưởng như là nãy giờ Giả Nam cứ dán chặt mắt vào sau lưng cô ấy.

Biết Tử Băng khó hiểu trước cái nhìn soi mói của mình nên Giả Nam liền cười toe.

Tử Băng cười cười đáp lễ nhưng nụ cười cô nở trên môi trông méo xệch.

Và với vẻ bối rối, Tử Băng xoay người lại, cắn răng rồi tự hỏi rằng: chuyện quái gở nào đang đến với bản thân cô vậy?

Hóa ra nơi mà Sở Hùng nói chính là lớp học nhỏ của một vị cư sĩ.

Rời khỏi phủ, đi về hướng nam chừng vài dặm là thấy ngay ngôi nhà khang trang nằm giữa một khu vườn xinh đẹp, rực rỡ.

Dừng ngay trước cổng

Sở Hùng đưa mắt nhìn khắp lượt rồi cất tiếng

-Đây là lớp dạy học của một cư sĩ già tốt bụng, ngài ấy thấy thương lũ trẻ nghèo ở tỉnh Tương Dụ nên đã mớ lớp học này và dạy miễn phí cho chúng. Từ khi mở cửa, các học trò nhỏ tuổi theo học rất đông. Nghe nói vị cư sĩ già đó kiến thức uyên thâm, dạy dỗ học trò rất chu đáo, nhiệt tình nên được nhiều người yêu quí.

Các Tự với Cơ Thành khẽ nhìn nhau.

Quả nhiên những người dân ở tỉnh Tương Dụ sống với nhau rất hòa thuận, tốt đẹp.

Sở Hùng hướng mắt về phía Các Tự

-Huynh nghĩ chắc muội sẽ thích nơi này nên đưa muội đến xem thử!

-Vâng, muội rất thích, đa tạ nhị hoàng huynh.

Sở Hùng cười, xoay lưng

-Nào, chúng ta vào trong thôi!

Cả ba từ từ bước qua cánh cổng lợp ngói, những hàng cây to, tán rộng đứng nghiêm trang hai bên dọc theo lối đi như chào đón.

Ở trong khu vườn xinh đẹp bất ngờ xuất hiện rất nhiều em nhỏ đang chơi đùa vui vẻ.

Có lẽ là các học trò.

Không khí ồn ào chợt nhiên tắt hẳn khi mấy em nhỏ ngừng đùa nghịch, chúng đứng quay mặt chăm chú nhìn những vị khách lạ sang trọng.

Các Tự vốn thích trẻ con nên thấy các em ngơ ngác nhìn mình với vẻ đáng yêu, cô tiểu thư liền tiến lại gần, nở nụ cười thân thiện

-Chào các tiểu đệ, tiểu muội, mọi người đang chơi gì vậy?

Đám nhóc tì lần lượt nhìn nhau rồi đồng thanh reo lên

-Woa… tiên nữ, là tiên nữ đó, đẹp quá!

Các Tự buồn cười trước những lời khen ngây ngô.

Một thằng bé rời khỏi đám đông, bước đến gần Các Tự, giương mắt hỏi

-Tỷ tỷ ơi, tỷ tỷ là tiên nữ hạ phàm đúng không?

Các Tự toan trả lời thì cùng lúc giọng ồm ồm của ai vang lên

-Mấy trò làm gì mà ồn ào vậy?

Đám học trò nhỏ, Các Tự, Sở Hùng, Cơ Thành quay mặt sang bên phải.

Ngay cửa lớp một vị cư sĩ tóc bạc, râu dài đến bụng, gương mặt hiền từ, sáng ngời thể hiện là bậc cao nhân.

Nhẹ nhàng, khoan thai, vị cư sĩ già bước đi chậm rãi về phía Sở Hùng với Cơ Thành.

Đôi mắt ông sáng trong, nhân hậu nhìn hai chàng trai trẻ.

Rồi ông quay người đối diện với Sở Hùng, cúi người cung kính

-Không biết nhị hoàng tử hạ cố đến thăm lớp học của thần, từ xa chẳng kịp nghênh đón, thần thật thất lễ!

Sở Hùng chắp hai tay, đáp lễ

-Không dám, Bạch Trung cư sĩ đừng nói thế, Sở Hùng đến mà không báo trước mới là người thất lễ.

Bạch Trung cư sĩ nheo mắt, trông mấy nếp nhăn cuối đuôi mắt hằn rõ

-Nhị hoàng tử quá lời, ngài hạ cố đến lớp học của thần là điều vinh dự, thần đâu dám nói ngài thất lễ.

-Thôi, được rồi, Bạch Trung cư sĩ vốn là bậc cao nhân, lại là tiền bối nên đừng hành lễ với Sở Hùng. Hôm nay Sở Hùng đến đây là vì muốn ngài gặp mặt hai người.

Bấy giờ vị cư sĩ già thông thái mới nhìn sang Cơ Thành lẫn Các Tự đang đứng im lặng nãy giờ. Bỗng nhiên, nét mặt của ông… thoáng chút biến đổi.

Bạch Trung cư sĩ cứ chăm chú nhìn chàng trai và cô gái sang trọng đó, không chớp mắt.

Dường như là ông đã “thấy” điều gì từ họ thì phải.

Cơ Thành và Các Tự khó hiểu trước ánh mắt đầy suy tư của ông.

Thấy vị cư sĩ già bất động, không nói gì, Sở Hùng ngạc nhiên lên tiếng

-Chẳng hay có gì khiến Bạch Trung cư sĩ không hài lòng à?

Bạch Trung cư sĩ đưa tay vuốt râu, rất nhanh nhưng tất cả thấy một nụ cười ẩn hiện trên môi ông, một nụ cười hàm chứa nhiều điều kỳ lạ.

-Bạch mổ thật thất lễ, không biết hai vị là cao nhân ở đâu?

Cơ Thành nhẹ nhàng đáp

-Đắc tội, Lạc Cơ Thành không dám nhận là cao nhân, Cơ Thành là tam hoàng đệ của nhị hoàng huynh Sở Hùng, còn đây là hoàng đệ muội Các Tự, tân nương của tứ hoàng đệ.

Sở Hùng thêm lời

-Tứ hoàng đệ cũng chính là thái tử Lạc Minh Nhật đấy ạ!

-À, thần lại thất lễ, không biết là tam hoàng tử và thái tử phi, mong bỏ qua cho thần.

Các Tự dịu dàng, mỉm cười nói khẽ

-Các Tự không dám nhận, nghe danh Bạch Trung cư sĩ là bậc cao nhân, kiến thức uyên thâm lại có lòng tốt mở lớp học miễn phí dạy các em nhỏ thật khiến người khác ngưỡng mộ, kính trọng.

-Dạ, đa tạ thái tử phi quá khen, Bạch mổ chỉ làm những việc cần làm thôi.

Sở Hùng nhìn hết cả ba người, cười

-Thôi, nãy giờ cứ nói những lời khách khí, nghe xa lạ quá, Bạch Trung cư sĩ, hoàng đệ muội Các Tự đến để tham quan tỉnh Tương Dụ và tiện thể vào đây thăm ngài cùng các học trò, chắc là không làm phiền ngài chứ?

Bạch Trung cư sĩ hiền hậu

-Dạ, dĩ nhiên là không có gì phiền hà! Mời các vị vào bên trong để thần pha ấm trà nóng.

Định cùng Sở Hùng, Cơ Thành bước trong thì đám nhóc tì nhốn nháo chạy ùa đến vây quanh Các Tự, năn nỉ

-Tỷ tỷ ơi, tỷ tỷ ở lại chơi với bọn đệ, bọn muội đi! Tiên nữ tỷ tỷ đồng ý nhé?

Bạch Trung cư sĩ mắng yêu

-Các trò không được vô lễ, đây là thái tử phi, không phải để các trò tùy tiện gọi tỷ tỷ đâu.

-Thái tử phi nghĩa là gì? Đó có phải là tên của tiên nữ tỷ tỷ không?

Các Tự cười tươi, cúi xuống, giọng nói nghe dịu dàng như làn gió

-Tỷ tỷ không phải là tiên nữ, tỷ tỷ tên là Các Tự! Các đệ, các muội cứ gọi tỷ là Các Tự tỷ tỷ, được không?

Cả đám nhóc trai gái nhìn nhau, xong lại reo to

-Vâng, Các Tự tỷ tỷ!

Các Tự đứng dậy, nhìn sang Bạch Trung cư sĩ, lễ phép

-Các Tự muốn ở lại chơi đùa với các đệ, các muội không biết có được chăng!

-Tất nhiên nếu thái tử phi muốn thế.

Sở Hùng nghiêng người, ngó mấy đứa nhỏ lao nhao

-Quả nhiên, muội thích trẻ con.

Các Tự cười nhẹ, không nói gì.

Cơ Thành cất tiếng dặn dò

-Muội mới khỏi bệnh, đừng chơi đùa quá kẻo mệt.

-Dạ, hoàng huynh đừng lo!

Vậy là Sở Hùng, Cơ Thành theo Bạch Trung cư sĩ đi vào.

Còn Các Tự thì ở lại ngoài sân đùa nghịch cùng đám nhóc tì.

-Phù, cuối cùng cũng xong, đệ mệt quá!

Hoa Tử Băng lau mồ hôi, thở phào khi đã chuẩn bị xong bữa trưa cho mọi người.

Trần Nhất hiền lành hỏi

-Hôm nay đệ sao thế, bình thường đệ hăm hở lắm mà, hay là vẫn chưa hết bệnh?

Tử Băng lắc đầu, xua tay, miệng cười cười

-Dạ, không có, đệ khỏe rồi nhưng chả hiểu sao đệ cứ thấy mỏi người.

Trần Thống đang nêm nếm thức ăn, liền bảo

-Đó là do đệ vẫn còn yếu đấy, có gì lát nữa dùng bữa trưa xong thì đệ vào lều ngủ một giấc đi, bát đĩa cứ để Hiểu Lâm, AGiang, ASơn dọn dẹp.

-Vâng, chắc là phải thế rồi!

Chợt của lều mở, Hiểu Lâm, Trần Giang và Trần Sơn bước vào.

Chưa kịp nhìn mặt hết ba người ở trong lều là Hiểu Lâm đã lên giọng oang oang

-Vừa nãy đệ nghe tiếng của nhị ca nhắc đến tên đệ , có chuyện gì vậy?

Trần Nhất khoanh tay, miệng nói với Hiểu Lâm nhưng lại đảo mắt sang Tử Băng

-Chả là Tử Băng bảo mệt nên nhị ca mới nói khi dùng bữa xong ba đứa sẽ thay đệ ấy dọn bát đĩa. Chỉ thế thôi!

Trần Giang ngạc nhiên

-Tử Băng, bộ bị ốm nữa hả, sao tự dưng lại mệt?

Tử Băng lém lỉnh, nhún vai

-Đệ hơi mỏi người tí chứ không phải ốm gì đâu, các huynh đừng lo!

Trần Sơn nghĩ ngợi, chau mày

-Có khi nào tối hôm qua, đệ mệt rồi mất ngủ không?

Tử Băng còn chưa kịp trả lời là Hiểu Lâm đã kêu lên ngay

-Gì, đêm qua nó mà mất ngủ á? Huynh lầm rồi, nó ngủ say như chết ấy còn ngáy lớn như trâu, đệ mới là người mất ngủ nè, bộ các huynh không thấy mắt đệ bầm tím à?

Hiểu Lâm vừa nói vừa không ngừng đưa tay chỉ vào mắt mình như cố chứng minh sự thật là đêm qua anh mất ngủ vì tiếng ngáy của Tử Băng.

Trần Giang, Trần Sơn dòm dòm rồi cả hai bụm miệng cười khúch khích.

-Đấy, các huynh đã hiểu nỗi khổ của đệ chưa?

Hiểu Lâm nhấn mạnh từng chữ và mắt thì cứ đảo hết khắp người Tử Băng.

Cô gái lè lưỡi, ngoảnh mặt sang chỗ khác.

Trần Thống đổi giọng

-Được rồi, đừng tranh cãi nữa, Hiểu Lâm, AGiang, ASơn mau phụ tam ca mấy đứa dọn thức ăn ra bàn đi, còn Tử Băng, nếu mệt quá thì đệ về lều chợp mắt một tí, khi nào bắt đầu dùng bữa huynh sẽ gọi đệ!

Tử Băng mỉm cười, gật gật.

Khi cô rời khỏi lều thì Hiểu Lâm lại phàn nàn

-Cái tên ấy đêm qua ngủ say như chết, bây giờ còn đi ngủ nữa, y như heo!

Trần Nhất chặc lưỡi, chống tay lên bàn

-Đệ thôi ca cẩm về Tử Băng đi, đệ có thể bàn về vấn đề khác được không.

-Vấn đề khác à? A đúng rồi, đệ quên, đệ định nói cho các huynh về tên Giả Nữ…

Bốn người nọ nhìn nhau và không cho Hiểu Lâm kịp than vãn thêm lời nào là họ đã đồng thanh phản bác

-Thôi, làm ơn dừng lại ngay!!

Hiểu Lâm mất hứng, nhíu mày, lòng thấy bực mình.

-Nào, nào mọi người, bữa trưa đã xong, mời tất cả vào lều dùng!

Trần Nhất hô to, anh ra dấu cho các binh lính đang ngồi nghỉ mệt.

Tất cả lần lượt đứng dậy, nghe đến cái ăn là ai ai cũng tỉnh táo hẳn ra.

Từ xa Thượng Giả Nam đi lại.

Giờ đây anh và Trần Nhất có vẻ thân thiết nên mỗi lần gặp mặt anh đều cười toe

-Trần Nhất huynh, bữa trưa chuẩn bị xong rồi hả?

-Ừm, Giả Nam huynh cùng vào luôn nhé!

Trần Nhất cởi mở mời mộc.

Cả hai sắp vào lều thì Trần Thống đi ra bảo

-ANhất, Hiểu Lâm đi gọi đại ca rồi, đệ mau gọi Tử Băng dậy, để nó ngủ mãi coi chừng đói.

-Đệ biết rồi.

Trần Thống xoay lưng trở vào bên trong.

Trần Nhất vừa quay người lại là Giả Nam hỏi ngay

-Thất đệ Tử Băng sao lại ngủ giờ này?

-À, đệ ấy bảo mệt nên khi nãy làm thức ăn xong là vào lều nghỉ ngơi, giờ phải gọi đệ ấy dậy kẻo ngủ quên thì mệt.

Đảo mắt nghĩ ngợi gì đó, Giả Nam đề nghị

-Vậy để Giả Nam đi gọi thất đệ cho, Trần Nhất huynh cứ vào lều dùng bữa đi.

Trần Nhất nheo nheo mắt, rờ cằm

-Có làm phiền Giả Nam huynh không?

-Phiền gì, cứ vậy nhé, Trần Nhất huynh nói Giả Nam biết lều của Tử Băng đệ ở đâu…

Thượng Giả Nam bước nhẹ nhàng vào bên trong lều của Tử Băng.

Anh chàng đảo mắt nhìn hết chiếc lều to rồi dừng lại vì thấy Tử Băng nằm ngủ trên chiếc chăn dày, có vẻ như cô đã quá buồn ngủ nên khi vừa vào lều là lăn đùng ra ngay.

Từ từ Giả Nam tiến lại gần “thằng bé”.

Ngồi xuống, anh nhoài người chăm chú quan sát Hoa Tử Băng, vị tiểu đệ mà mấy ngày qua anh phát hiện có điều gì rất lạ.

Thật ra hôm lần đầu gặp mặt, Giả Nam đã biết ngay Tử Băng là gì nhưng anh chưa chắc chắn vì còn muốn kiểm chứng xem thật hư thế nào.

Lúc này là thời điểm thích hợp nhất để Giả Nam “tìm ra sự thật”.

Khẽ khàng và cẩn thận, Giả Nam bắt đầu nhìn kỹ Tử Băng.

Làn da trắng, rất mịn màng, lông mày dài thanh thoát, bờ môi mỏng màu đỏ đỏ.

Đôi gò má tuy rất mờ nhưng vẫn thấy được chút hồng hào, xinh xắn.

Thân hình thì nhỏ con, khá là ốm, mà dáng đi cũng nhẹ nhàng không cứng như nam nhi.

Thoáng nghĩ ra điều gì, Giả Nam liền giơ tay lên rờ nhẹ gương mặt Tử Băng.

Hơi ấm tỏa ra từ da thịt cô gái lan dần sang anh.

Chưa hết anh còn nắm tay Tử Băng lên xem, bàn tay mềm mại, thoang thoảng mùi thơm.

Nhìn chằm chằm Tử Băng, Giả Nam đặt bàn tay cô xuống và không ngần ngại anh chàng tinh ranh này đưa tay áp nhẹ vào… ngực cô!

Khi đã “cảm nhận” được cái gì đó, Giả Nam cười cười, buông thỏng một câu

-Là nữ nhi rồi…!!

Đúng lúc cửa lều bật mở, Giả Nam xoay người lại thì bắt gặp ngay cái nhìn không thiện cảm của Hiểu Lâm.

Thấy kẻ mình ghét cay ghét đắng ở trong lều của mình, Hiểu Lâm bực tức, giọng soi mói

-Huynh làm gì ở đây, sao lại tự tiện vào lều người khác thế hả?

Đoán biết thằng nhóc này không thích mình nên Giả Nam nhún vai, cười cho qua chuyện

-Có gì đâu, Trần Nhất huynh nhờ tôi vào đây gọi thất đệ dậy dùng bữa, nhưng thấy đệ ấy ngủ say quá tôi không nỡ gọi, có gì Hiểu Lâm đệ gọi giúp nhé!

Dứt lời Giả Nam không cần biết thái độ của Hiểu Lâm ra sao đã rời khỏi lều.

Hiểu Lâm tức tối, lủa rủa

-Sao mình không ưa nổi nụ cười giả dối của hắn!

Rồi Hiểu Lâm nhìn sang Tử Băng ngủ như chết bên dưới.

Anh thở ra chán nản, cúi xuống lay lay

-Tử Băng, dậy… bữa trưa dọn xong rồi đấy, dậy mau! Kêu một lần không dậy là ta bỏ quách đó.

Tử Băng cựa mình, mở mắt ra, trông nét mặt hầm hầm của Hiểu Lâm, cô liền ngồi dậy

-Trưa rồi sao, đệ ngủ lâu vậy à?

-Mọi người đang dùng bữa trưa đó, nhanh lên!

Tử Băng dụi mắt, nói lãng đãng

-Vậy ư, đệ ngủ quên mất.

Nhìn dáng vẻ thiểu não của Tử Băng, Hiểu Lâm lầm bầm

-Tự dưng ngủ, ngủ như heo đến nỗi tên Giả Nam đáng ghét vào mà cũng không biết.

Vừa nghe dứt câu là Tử Băng giật mình, mắt mở to thao láo,cơn buồn ngủ lập tức biến mất.

Cô xoay qua, hỏi đứt quãng

-Huynh… huynh nói là… Thượng Giả Nam vào lều khi đệ đang ngủ ư?

-Ừ, hắn ta mới rời khỏi đây tức thì, nhìn điệu bộ mập mờ của hắn thấy khả nghi lắm, chắc hắn vừa làm chuyện mờ ám xong đây!

Hiểu Lâm siết chặt tay, suy luận.

Mắt Tử Băng đảo liên tục, cô nuốt nước bọt, nghe khô ran, cả người lặng đi vì… sợ.

-Tử Băng, Hiểu Lâm, sao hai đứa lâu vậy?

Trần Thống chưa kịp cho thức ăn vào miệng là đã hỏi ngay hai tên tiểu đệ.

Hiểu Lâm đặt thức ăn lên bàn, giọng đầy hậm hực

-Thì tại cái tên này chứ còn gì, gọi mãi nó mới chịu dậy!

Kế bên Tử Băng ngồi xuống, cười xòa

-Dạ… đệ ngủ quên.

Tinh Đạo nhìn sang cô gái, anh cất giọng lo lắng

-Đệ còn mệt sao, hay bệnh chưa khỏi?

-Không, đệ chỉ buồn ngủ tí thôi, bây giờ đệ thấy rất khỏe.

Nhìn cách nói chuyện nghịch ngợm của Tử Băng, Trần Nhất gật gù

-Ừ, huynh thấy sắc mặt đệ khá hơn lúc nãy, trông thế là huynh biết đệ rất khỏe.

Tử Băng lém lỉnh, cười cười.

-À mà Giả Nam huynh trước đó có vào lều thế huynh không gọi Tử Băng dậy à?

Trần Nhất xoay qua Giả Nam đang ngồi ăn ngon lành.

Nghe nhắc đến vấn đề đó lập tức Tử Băng chột dạ.

Giả Nam vừa ngốn thức ăn vừa đáp

-A… tại vào thấy Tử Băng đệ ngủ ngon quá, Giả Nam không nỡ đánh thức, tiếp đến thì Hiểu Lâm đệ bước vào nên tôi đi ra luôn.

Nghe câu trả lời của anh chàng họ Thượng, Tử Băng cảm nhận có điều gì không ổn.

Cô không hình dung được lúc cô ngủ anh… đã làm gì.

Tử Băng khẽ đưa mắt nhìn Giả Nam.

Như biết cô gái sẽ nhìn về phía mình nên Giả Nam đã đảo mắt sang cô trước.

Bắt gặp ánh mắt của người con trai bí ẩn đó, Tử Băng lúng túng… cúi thấp mái đầu.

Anh chàng tinh ranh kia cười mỉm vì thấy thú vị.

-Không ngờ Bạch Trung cư sĩ chẳng những kiến thức uyên thâm mà còn giỏi về y thuật.

Cơ Thành nhớ lại cuộc trò chuyện khi nãy với vị cư sĩ già với vẻ khâm phục.

Sở Hùng khoanh tay, bảo

-Ừm, ngài ấy hành nghề y đã lâu, tay nghề rất giỏi, hầu như bệnh nào cũng chữa được hết.

-Bạch Trung cư sĩ đúng là người hiếm có!

Sở Hùng gật đầu, đồng tình.

Hai huynh đệ vừa rảo bước ra sân vườn vừa ngẫm nghĩ về bậc cao nhân hiền hậu ấy.

Rồi chợt nhớ ra điều gì Sở Hùng bèn hỏi

-Mà đệ nói hôm trước đệ và hoàng đệ muội có đến tỉnh Tiền Kỳ thăm đại hoàng huynh, vậy… có chuyện gì không?

Cơ Thành khó hiểu trước câu hỏi lấp lửng của vị hoàng huynh

-Ý huynh là…

Sở Hùng cười nhạt

-À, ý huynh muốn đề cập là giữa đại hoàng huynh với hoàng đệ muội ngày hôm đó có xảy chuyện gì không?

Sự việc và hành động lỗ mãng của Lạc Phổ đối với Các Tự ngày hôm trước liền xuất hiện trong đầu Cơ Thành, anh… thoáng im lặng.

Thấy hoàng đệ tự dưng không nói gì là Sở Hùng cũng đã đoán được một phần nào, ít ra anh nghĩ suy đoán của mình đã đúng.

-Đêm mà hoàng đệ muội Các Tự ra mắt các huynh đệ chúng ta, ai cũng thấy rõ đại hoàng huynh dường như mê mẩn muội ấy, điều đó thật không tốt. Huynh trông được sự khó xử của tứ hoàng đệ. Nhưng có thật… đại hoàng huynh đã làm gì muội ấy à?

Cơ Thành thở ra, điều này thật khó nói

-Umh… đệ không rõ đại hoàng huynh định làm gì hoàng đệ muội, lúc đệ đẩy cửa vào thì thấy đại hoàng huynh nắm chặt tay Các Tự giống như muốn tóm lấy muội ấy!

Sở Hùng không giấu nổi vẻ sửng sốt

-Sao, thật à? Đại hoàng huynh đã có hành động khiếm nhã thế ư? Điên rồ quá, huynh ấy nên nhớ Các Tự là tân nương của tứ hoàng đệ, dù gì cũng nên tôn trọng và nể mặt đệ ấy cớ sao lại làm vậy chứ! Thật hết nói nổi. Vậy Các Tự thế nào? Chắc hoàng đệ muội đã rất hoảng?

-Vâng, gương mặt muội ấy bần thần, giọng nói run lên nghe không rõ.

Nghe Cơ Thành miêu tả về Các Tự lúc đó, Sở Hùng lắc đầu, chặc lưỡi

-Khốn khổ! Thế này thì rắc rối to, tốt nhất đệ đừng để tứ hoàng đệ biết chuyện kẻo xảy ra xung đột giữa đệ ấy với đại hoàng huynh…

Cơ Thành không nói, chỉ đang suy nghĩ.

Đang đi chợt Sở Hùng đập hai tay vào nhau, kêu khẽ

-Suýt quên, huynh có chuyện muốn bàn với Bạch Trung cư sĩ, đệ chờ một lát huynh vào gặp ngài ấy rồi sẽ ra ngay.

Cơ Thành gật đầu, rồi dõi theo bóng Sở Hùng bước nhanh vào trong.

Đúng lúc anh nghe có tiếng cười đùa ồn ào ở phía bên kia sân vườn.

Cơ Thành nhớ đến Các Tự với đám học trò của Bạch Trung cư sĩ.

Thế là vị hoàng tử liền rảo bước chậm chạp đến gần xem thử.

Đứng phía sau cây cổ thụ to Cơ Thành thấy Các Tự đang chơi trò trốn tìm với đám nhóc tì tinh nghịch.

Họ chơi vui đến mức sự ồn ào huyên náo làm rộn ràng cả một góc sân.

Trông Các Tự cười nói rạng rỡ, Cơ Thành mới phát hiện, hoàng đệ muội không phải suốt ngày chỉ biết quanh quẩn bên chiếc đàn cỗ.

Các Tự không hẳn là cô công chúa quá ư thùy mị, dịu dàng hóa ra lắm lúc cô cũng nghịch như đứa trẻ.

Trông Hoàng Nam Các Tự bây giờ thật khác với Hoàng Nam Các Tự trong cung.

Tươi trẻ, vui vẻ và xinh đẹp hơn.

Đứng nhìn Các Tự, bỗng chốc chẳng rõ lý do gì mà Cơ Thành lại nhớ đến việc Các Tự quỳ gối suốt đêm xin miễn tội cho kẻ trộm cắp, ánh mắt đầy kiên quyết của cô, còn cả lúc cô bị ốm, uống từng muỗng thuốc do anh đút cho.

Bất giác trong lòng Cơ Thành một dòng cảm xúc kỳ lạ, khó tả len lỏi qua từng ngóc ngách.

Nhất là khi lúc này, Các Tự đang mỉm cười thân thiện với mấy đứa nhỏ.

Phải nói là, Các Tự thật… đáng yêu!

Chẳng hiểu sao, Cơ Thành cứ đứng lặng người, hướng mắt về phía cô gái kiều diễm đó.

Và điều lạ lùng đã xuất hiện, trong đáy mắt buồn thăm thẳm của vị hoàng tử lạnh lùng… hiện hữu một sự ấm áp, trìu mến thật mơ hồ!

Đúng lúc, Các Tự quay qua, đôi mắt dịu dàng của cô nhìn trực diện Cơ Thành.

Đó là lần đầu tiên, Cơ Thành… đã bối rối khi chạm phải ánh mắt hoàng đệ muội.

Nghiêng đầu khó hiểu, Các Tự rời khỏi cuộc vui, từ từ đi đến gần hoàng huynh

-Tam hoàng huynh, huynh đứng đây nãy giờ ư? Sao huynh không lên tiếng?

Cơ Thành nói, giọng vẫn lạnh nhạt nhưng có vẻ lúc này anh đang cố dùng sự lạnh nhạt để che đi sự khác thường của mình

-Huynh thấy muội chơi vui quá không nỡ làm phiền!

Các Tự cười cười, cô đưa mắt nhìn phía sau Cơ Thành

-Sao muội không thấy nhị hoàng huynh?

-Nhị hoàng huynh có việc cần bàn với Bạch Trung cư sĩ nên huynh ấy đã vào bên trong, có lẽ huynh ấy cũng sắp ra rồi.

Các Tự khẽ gật đầu, cô ngẩng mặt hỏi

-Khi nhị hoàng huynh bàn xong chuyện thì chúng ta cũng sẽ rời khỏi đây đúng không?

-Ừ, chúng ta ở đây gần cả buổi rồi, phải xem tình hình tỉnh Tương Dụ để còn hồi cung.

Các Tự thấy buồn làm sao, cô muốn cùng bọn trẻ chơi nữa cơ.

Ở đây vui thật, không như trong cung, buồn chán.

Cơ Thành trông cô gái buồn buồn, mới cất tiếng

-Muội sao thế? Buồn chuyện gì à?

-Vâng, muội thấy ở đây rất thích, muội thích lũ trẻ và muốn chơi đùa cùng chúng nhưng không thể vì phải hồi cung.

-Nếu muội thích thì sau này huynh sẽ đưa muội đến tỉnh Tương Dụ nữa!

-Thật chứ? Thế thì hay quá, đa tạ huynh!

Thấy Các Tự vui vẻ hớn hở như đứa trẻ được quà, Cơ Thành… buồn cười!

Chắc anh chả ngờ được Các Tự lại trẻ con như vậy.

Nhưng dĩ nhiên anh đã không nở nụ cười nào.

Rồi Các Tự đưa mắt nhìn Cơ Thành, cô khẽ nghiêng đầu, cười dịu dàng

-Hoàng huynh, huynh thật tốt!!

Câu nói đó của Các Tự khiến Cơ Thành bất động.

Trong vài giây ngắn ngủi tim anh tự dưng đập mạnh!

Giây phút xao động đầu tiên của hoàng tử Lạc Cơ Thành.

Bỗng tiếng Sở Hùng vang lên làm biến mất cảm xúc lâng lâng trong người Cơ Thành

-Tam hoàng đệ, hoàng đệ muội!

-Nhị hoàng huynh!

Các Tự cười tươi gọi.

Sở Hùng và Bạch Trung cư sĩ đến chỗ hai người họ. Nhị hoàng tử nói trước

-Hai đứa ở đây à, huynh ra mà chả thấy ai cả. Huynh và Bạch Trung cư sĩ đã bàn xong chuyện rồi, trời đã trưa, có lẽ phải rời khỏi đây thôi, muội còn đi xem tỉnh Tương Dụ nữa mà, chúng ta không thể nấn ná ở đây nữa.

-Dạ, muội hiểu rồi, tam hoàng huynh cũng bảo thế, đúng không hoàng huynh?

Cơ Thành hơi giật mình khi giọng Các Tự văng vẳng bên cạnh.

Anh không biết nói gì nên chỉ gật khẽ.

Sở Hùng quay qua vị cư sĩ già

-Hôm nay thật vinh hạnh cho Sở Hùng, tam hoàng đệ và cả hoàng đệ muội vì được trò chuyện với Bạch Trung cư sĩ, nếu có dịp mong lại được chỉ giáo.

Bạch Trung cư sĩ cúi người, đáp lễ

-Thần không dám, mong nhị hoàng tử, tam hoàng tử, thái tử phi sẽ trở lại đây lần nữa! Lớp học của thần lúc nào cũng nghênh đón.

Các Tự nhẹ nhàng

-Nhất định Các Tự sẽ quay lại để gặp Bạch Trung cư sĩ cùng với các tiểu muội, tiểu đệ.

Vị thông thái lớn tuổi cười hiền hòa.

Cơ Thành với Sở Hùng cáo từ, xong cả hai bước ra khỏi cổng.

Các Tự nhìn mấy đứa trẻ, mỉm cười

-Các Tự tỷ tỷ phải đi rồi, các đệ các muội phải học hành chăm chỉ, nghe lời thầy rồi tỷ tỷ sẽ lại đến thăm các em.

Đám nhóc nhốn nháo, tranh nhau nói

-Tỷ tỷ nhớ quay lại nhé, bọn đệ bọn muội sẽ chờ!

Bạch Trung cư sĩ liền bảo

-Các trò vào lớp chuẩn bị dùng bữa trưa, trò nào vào trễ sẽ bị phạt!

Dù rất quyến luyến nhưng bọn trẻ đành nghe lời thầy lần lượt đi vào.

Khi bóng dáng đứa trẻ cuối cùng khuất sau cánh cửa, Các Tự mới xoay lại

-Hoàng Nam Các Tự xin cáo từ!

Bạch Trung cư sĩ chợt lên tiếng, thật khẽ và trầm

-Xin thái tử phi dừng bước, Bạch mổ có điều này muốn nói với thái tử phi!

Các Tự ngạc nhiên

-Chẳng hay Bạch Trung cư sĩ có gì chỉ giáo Các Tự?

-Dạ, chỉ giáo thì không dám, Bạch mổ chỉ có câu này gửi đến thái tử phi thôi.

Nhìn cô gái xinh đẹp hồi lâu, vị cư sĩ tóc bạc mới tiếp

-Thái tử phi, nếu như đó là duyên phận thì người đừng né tránh, chối bỏ, mà cứ đón nhận và xin thái tử phi nhớ là, hãy kiên cường, dũng cảm vượt qua mọi khó khăn!

Mắt Các Tự tròn xoe, cô không hiểu lời nói kỳ lạ của ông

-Ý của ngài là…

Bạch Trung cư sĩ ngăn lại, ông cười rồi nói vỏn vẹn một câu cũng khó hiểu như câu kia

-Xin thái tử phi đừng hỏi, bây giờ chưa phải lúc để người hiểu câu nói này của Bạch mổ. Bạch mổ sẽ chờ đến khi thái tử phi quay lại tìm Bạch mổ lần nữa thì khi đó người sẽ hiểu câu nói hôm nay. Thái tử phi hồi cung!

Bạch Trung cư sĩ cúi người tiễn Các Tự.

Tuy rất thắc mắc nhưng thấy vị thông thái ấy dường như không muốn giải đáp nên Các Tự cũng không hỏi nữa, cô khẽ cúi người và rời đi.

Khi biết cô gái đã khuất bóng, Bạch Trung cư sĩ mới nhẹ nhàng đứng thẳng lên.

Chẳng biết ông nghĩ gì mà lại… thở dài lắc đầu.

Bậc cao nhân già đưa tay vuốt râu, ngước mặt nhìn trời, buột miệng than rằng

-Thế là đại nạn sắp đến với Nam Đô rồi!! Hoàng Nam Các Tự… “hồng nhan họa thủy”!

Nghĩ ngợi gì đấy, ông liền nói lên bốn câu

Huynh đệ tương tàn

Các nước giao tranh

Trần thế loạn lạc

Dân chúng lầm than!!!

Đó không phải là bốn câu thơ, cũng không phải là bốn câu đối… rất có thể là bốn câu tiên đoán vận mệnh.

Vận mệnh của cường quốc Nam Đô!

Theo như những câu vừa rồi thì Nam Đô sắp lâm vào đại nạn.

Bạch Trung cư sĩ, cái nhìn đăm chiêu, một nụ cười hàm ý lại nở trên môi

-Không phải phúc thì là họa, đã là họa thì không thể tránh, huống chi đây lại là đại họa thì càng khó tránh khỏi…! Thế nhưng, nếu đại họa này qua đi thì đại phúc sẽ đến…

Dứt lời Bạch Trung cư sĩ quay gót chậm rãi bước lên những bậc thềm đầy cánh hoa tàn.

Sân vườn lớp học của vị cư sĩ bỗng chốc vắng vẻ, bóng dáng bậc hiền triết đã không còn.

Những lời hôm nay của Bạch Trung cư sĩ chẳng ai có thể hiểu được!

Nhưng… chỉ một thời gian sau, lời tiên đoán đó đã hoàn toàn ứng nghiệm.

Và không ai ngờ được “đại họa” ấy lại đến thật nhanh chóng!

Câu nói

Hồng nhan họa thủy

vẫn cứ văng vẳng trong vườn hoa vào ngày hôm đó!!

Từ lúc trở về cung, Cơ Thành thấy Các Tự cứ thẩn thờ như suy nghĩ điều gì.

Tưởng cô gái gặp phải chuyện phiền muộn nên Cơ Thành liền hỏi

-Hoàng đệ muội thấy trong người không khỏe hay có điều gì không vừa lòng à?

Các Tự, vẫn còn nhớ lời nói kỳ lạ, đầy ẩn ý của Bạch Trung cư sĩ trưa nay, nhưng cô không muốn cho vị hoàng tử biết nên chỉ lắc đầu

-Dạ, muội vẫn ổn, chẳng có gì bận tâm đâu ạ, huynh đừng lo.

-Vậy à, thôi, ở ngoài cả buổi trời, muội nên nghỉ ngơi lại sức. Tiểu Hoàn, mau đưa thái tử phi về phòng!

Tiểu Hoàn kế bên đáp dạ.

Cơ Thành toan xoay lưng thì giọng Các Tự vang lên

-À, hoàng huynh dừng bước.

Cơ Thành quay lại.

Các Tự nhẹ nhàng cởi áo khoác trên người ra, từ tốn trao lại cho anh chàng

-Muội xin trả áo khoác cho huynh, hôm qua đa tạ hoàng huynh đã lo cho muội.

Trông đôi mắt dịu dàng, đằm thắm của Các Tự, Cơ Thành đưa tay đón lấy

-Muội đừng khách sáo, đó là việc huynh phải làm mà.

Các Tự đưa mắt nhìn vị hoàng tử, có chút xao xuyến bịn rịn khi anh lấy chiếc áo khoác ra khỏi tay cô.

Tự dưng Cơ Thành thấy bối rối một cách kỳ lạ, anh bèn bảo nhanh

-Nếu không còn gì nữa thì huynh… đi đây!

-Dạ, huynh đi.

Cơ Thành chẳng nói gì thêm, lẳng lặng quay gót, bước chân có đôi chút lưỡng lự.

Âm thầm dõi theo bóng anh, Các Tự bất chợt buồn bã.

Chẳng hiểu vì sao cô lại muốn giữ anh ở lại, dù chỉ là thoáng chốc.

Chỉ cần Cơ Thành ở lại bên cạnh Các Tự, một chút thôi, như vậy cũng là quá đủ.

Tiếng Tiểu Hoàn nói khẽ

-Thái tử phi, để Tiểu Hoàn đưa người về phòng nghỉ ngơi!

-À, ta muốn đến thỉnh an mẫu hậu rồi mới về phòng.

-Vâng, vậy chúng ta đi thôi ạ!

Các Tự gật đầu.

Dù đôi chân đã cất bước nhưng ánh mắt long lanh của cô gái xinh đẹp vẫn cứ mãi nhìn về hướng xa xăm, như mong mỏi bóng dáng ai đó, bóng của người vừa đi khuất.

Các Tự vừa rời khỏi thì Cơ Thành xuất hiện.

Anh vẫn chưa đi, vẫn ở lại và vẫn nhìn theo bóng dáng thướt tha của cô gái cho đến khi khuất dần.

Cơ Thành đảo mắt xuống chiếc áo khoác trên tay, đôi mắt vô định, trống rỗng.

Rồi anh lắc đầu, hòng xua đi những cảm xúc ngổn ngang đang lởn vởn

-Mình làm sao vậy, tỉnh táo lại đi… đó là hoàng đệ muội, chỉ là hoàng đệ muội…!

Dù tinh thần anh chàng đã ổn định nhưng thứ xúc cảm lạ lùng trong lòng cứ xáo trộn và không thể biến mất.

Trong căn phòng rộng

Âu Mỹ Ngân ngồi bên chiếc giường, trên đó có người nam nhân đứng tuổi nằm bất động.

Mắt nhắm nghiền, nhưng hơi thở vẫn đều đặn và thỉnh thoảng lại đứt quãng.

Ánh mắt vị hoàng hậu cứ chăm chú nhìn người nam nhân đó, có cảm tưởng rằng, bà đã nhìn như thế qua bao nhiêu ngày dài.

Bất chợt, viên thái giám đứng ngoài cửa phòng tâu

-Bẩm nương nương, có thái tử phi cầu kiến!

Âu Mỹ Ngân sựt tỉnh, nói vọng ra

-Cho vào!

Ít phút sau cửa mở, Các Tự chậm rãi bước vào phòng.

Âu Mỹ Ngân xoay người lại, nhìn về phía con dâu

-Đã về rồi đấy à?

Các Tự đến gần hành lễ

-Các Tự thỉnh an mẫu hậu!

-Miễn lễ, con và Cơ Thành hồi cung trễ thế, Nguyệt Tịnh chờ lâu quá, nó đã bỏ về phủ.

Các Tự lễ phép trả lời

-Dạ, Các Tự không tốt để mẫu hậu trông ngóng.

Âu Mỹ Ngân mỉm cười

-Thôi, về là tốt. Thế đã dùng bữa chưa?

-Dạ chưa, con muốn đến thỉnh an mẫu hậu xong mới dùng bữa ạ.

-Umh…

Vị hoàng hậu chỉ gật khẽ rồi lại hướng mắt nhìn sang người đang nằm trên giường.

Các Tự bấy giờ mới để ý người đàn ông lạ mặt kia.

Cô tự hỏi không biết đấy là ai mà lại khiến cho người phụ nữ xinh đẹp này có cái nhìn ưu sầu suy tư như thế.

Biết sự thắc mắc của Các Tự nên Âu Mỹ Ngân liền lên tiếng giải đáp

-Con về Nam Đô đã lâu mà mẫu hậu quên đưa con đến thỉnh an phụ vương của Minh Nhật.

Các Tự tròn xoe mắt

-Dạ… ý mẫu hậu đây là hoàng thượng Nam Đô, phụ vương của thái tử?

-Ừ, đúng thế. Người đang nằm bất động này là hoàng thượng Nam Đô, Nam Vương đấy!

Các Tự không ngờ Nam Vương lại là người nam nhân đứng tuổi ở trước mặt mình.

Thảo nào mấy ngày qua cô ngạc nhiên vì sao không thấy hoàng thượng vì Minh Nhật vẫn còn là thái tử chưa phải là vua.

Tiếng thở dài của Âu Mỹ Ngân làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Các Tự

-Chắc con ngạc nhiên vì sao hoàng thượng nằm ở đây đúng không? Là bởi vì ngài đã hôn mê suốt hai năm dài!

-Phụ vương mắc bệnh gì mà lại hôn mê?

-Chuyện này này xảy ra cách đây hai năm, một buổi sáng hoàng thượng cùng Thành nhi đi săn, không hiểu lý do gì hoàng thượng ngã từ trên lưng ngựa xuống, sau đó thì hôn mê bất tỉnh. Các ngự y giỏi trong cung đã được triệu đến nhưng đều lắc đầu, họ nói cú ngã của hoàng thượng khiến đầu bị va đập mạnh nên ngài lâm vào tình trạng hôn mê, tuy không chết nhưng hoàng thượng sẽ mãi nằm bất động trên giường, mỗi ngày các ngự y đều sắc thuốc cho ngài uống, đã hai năm tình hình vẫn chẳng thay đổi gì.

Các Tự bối rối hỏi

-Phụ vương đi săn… cùng tam hoàng huynh? Vậy mẫu hậu có hỏi huynh ấy vì sao phụ vương lại ngã?

Im lặng chốc lát, Âu Mỹ Ngân tiếp

-Thành nhi bảo, nó cũng không rõ lý do, chỉ là bất ngờ phụ vương ngã từ trên lưng ngựa xuống…

Nhìn nét mặt bất thần của mẫu hậu, Các Tự dọ ý

-Mẫu hậu… không tin lời của hoàng huynh?!

Âu Mỹ Ngân liền đưa mắt sang Các Tự, bà hơi bất ngờ trước sự tinh ý của cô gái trẻ

-Các bá quan và hầu như tất cả những người trong cung đều không tin lời của Thành nhi!

Việc Thành nhi đẩy Nhật nhi tám năm trước đã khiến cho mọi người không tin nó, dĩ nhiên họ nghi ngờ việc hoàng thượng đột nhiên ngã ngựa và hôn mê chắc chắn có liên quan đến nó… Thành nhi đã không nói gì chỉ im lặng!

Các Tự nghĩ ngợi vài giây, lại hỏi

-Thế mẫu hậu có tin lời của tam hoàng huynh?

Âu Mỹ Ngân né tránh câu hỏi “khó khăn” đó bằng một câu khác

-À, chắc con cũng đã mệt, con nên dùng bữa rồi về nghỉ đi, mẫu hậu muốn được yên tĩnh.

Biết bà khó trả lời câu hỏi của mình, Các Tự hiểu ý, đành nghe theo

-Vâng, Các Tự hiểu!

Nói rồi cô tiểu thư lui ra khỏi phòng.

Khi cửa phòng đã khép lại, Âu Mỹ Ngân đưa mắt nhìn Nam Vương nằm bất động, bà hỏi

-Hoàng thượng, liệu thần thiếp có nên tin lời Thành nhi của chúng ta…??

Buổi chiều hôm ấy

ở ngự hoa viên, Các Tự ngồi lặng lẽ bên chiếc đàn cỗ, chiếc đàn mà lần trước bị hỏng và được Cơ Thành sửa lại.

Cô tiểu thư gảy đàn, nhưng tâm trạng cứ để đi đâu, đến nỗi cô không biết mình đàn cái gì.

Tất nhiên tâm trạng rối bời này xuất phát từ chuyện Âu Mỹ Ngân kể về việc hoàng thượng hôn mê cùng những nghi ngờ của mọi người dồn về phía Cơ Thành, vị hoàng huynh đã tàn nhẫn ra tay đẩy ngã hoàng đệ ruột, Minh Nhật.

Tiếng đàn dừng lại, Các Tự thôi gảy, bàn tay hạ xuống và tiếng thở dài phát ra.

Có tiếng bước chân thật khẽ từ từ đến gần chỗ Các Tự ngồi.

Đúng lúc giọng Cơ Thành cất lên làm xóa tan cảm xúc rối bời của cô tiểu thư

-Hoàng đệ muội lại gảy đàn à? Xem ra muội có vẻ buồn chán!

-Tam hoàng huynh!?

Cơ Thành dừng bước, rồi ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện với Các Tự còn đang giương mắt ngạc nhiên nhìn anh

-Huynh làm phiền muội gảy đàn sao?

Các Tự lắc đầu, mỉm cười

-Không, muội vừa kết thúc bản đàn, huynh tìm muội có chuyện gì ư?

-Huynh chỉ muốn nói với muội là mai chúng ta lại tiếp tục đến tỉnh Hàng Tân thăm ngũ đệ Lạc Trường Dinh, có gì tối muội nghỉ sớm để lấy sức.

Các Tự đáp lại lời dặn dò dịu dàng của vị hoàng huynh

-Vâng, muội biết ạ!

Cơ Thành gật đầu

-Chắc ngũ đệ sẽ rất vui nếu gặp muội.

Các Tự cười nhẹ, mái đầu hơi cúi, e ấp.

Bỗng nhớ lại lời kể của hoàng hậu Âu Mỹ Ngân trưa nay, Các Tự liền đảo mắt, ngẫm nghĩ.

Cô không biết có nên hỏi thử Cơ Thành về sự cố hai năm trước xảy ra với hoàng thượng.

Nhưng lòng Các Tự cứ nặng trĩu một nỗi niềm không tả được, cô thật sự rất, rất muốn biết sự thật Lạc Cơ Thành có liên quan gì đến việc đó.

-Hoàng huynh… có điều này muội muốn hỏi…

Thấy vẻ ấp úng kỳ lạ của Các Tự, Cơ Thành ngạc nhiên

-Muội có điều gì phiền lòng à?

Các Tự ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh

-Dạ không phải điều phiền lòng mà chỉ là… có một vấn đề muội muốn hỏi nhưng huynh hãy hứa là… trả lời thành thật cho muội biết, được không?

Trông ánh mắt lưỡng lự của cô gái, Cơ Thành đồng ý.

Thu hết can đảm, Các Tự mới lên tiếng hỏi

-Muội đã nghe mẫu hậu kể về chuyện phụ vương của huynh và thái tử…

Câu nói ấy vừa dứt thì gương mặt Cơ Thành thay đổi hẳn.

Không phải là biến sắc, cũng không phải giật mình mà là một nỗi buồn cô đọng hiện diện.

Dường như anh không muốn và không thích người khác đề cập lại sự cố đáng tiếc hai năm trước đã xảy đến với phụ vương mà anh yêu thương.

Phát hiện nét mặt buồn bã của Cơ Thành, Các Tự bắt đầu khó nói

-Mẫu hậu bảo, huynh nói rằng huynh không rõ lý do, chỉ là bất ngờ phụ vương ngã từ trên lưng ngựa xuống…

Cơ Thành khẽ quay mặt đi.

Các Tự nhìn nhìn anh chàng

-Các bá quan văn võ đều nghi ngờ huynh…

Tiếng Cơ Thành đột ngột vang khẽ cắt ngang câu nói kia

-Muội muốn hỏi huynh điều gì?

Các Tự cố lựa lời để không làm khó vị hoàng huynh

-Ý muội là… huynh có thể nói cho muội biết sự thật được không?

-Những gì cần nói huynh đã nói cho tất cả mọi người và mẫu hậu biết, muội còn muốn huynh phải nói gì nữa đây? Huynh không muốn nhắc đến chuyện này…

Cơ Thành lập tức đứng dậy, toan bước đi thì Các Tự cũng đứng lên, hỏi nhanh

-Không, chắc chắn là còn điều gì đó!

-Huynh không có gì để nói!

-Tại sao?

Cơ Thành quay lại nhìn trực diện hoàng đệ muội

-Vì nếu huynh nói việc phụ vương đột ngột ngã từ trên lưng ngựa xuống không hề liên quan đến huynh thì… muội có tin không?

Câu hỏi bất ngờ ấy khiến Các Tự chợt bất động, im lặng.

Trước đó cô cũng đã tự hỏi, nếu Cơ Thành vẫn nói rằng anh không hề liên quan đến chuyện của phụ vương thì liệu cô có tin anh?

Cô có thể tin một người đã ra tay *** hại đệ ruột của mình?

Thấy Các Tự bối rối và không trả lời, Cơ Thành đã hiểu.

Tự dưng vị hoàng tử thấy khó chịu và buồn một cách kỳ lạ.

Vốn dĩ từ đầu đã chẳng ai tin anh và nếu cả Các Tự cũng thế thì đó là điều hiển nhiên.

Nhưng vì sao khi Cơ Thành thấy sự im lặng của Các Tự, anh lại… nặng lòng như thế?

Phải chăng vì người không tin anh là Các Tự, vì người ấy lại là Hoàng Nam Các Tự?

Sau mấy giây không nói lời nào, Cơ Thành lại tiếp

-Huynh đã có câu trả lời của muội!

Các Tự tuy còn lúng túng nhưng vẫn bảo

-Nếu huynh không chịu nói rõ thì làm sao muội biết là có nên tin huynh hay không?

-Lòng muội từ đầu đã không tin huynh, dù huynh có nói gì cũng vô ích!

Buông câu nói lạnh lùng, không chút cảm xúc xong Cơ Thành cứ thế xoay lưng bỏ đi.

Để lại Các Tự lặng người bởi câu nói sau cùng lúc nãy.

Cô không biết mình phải làm gì nữa, thái độ hờn trách của Cơ Thành khiến cô nhói cả tim.

-Này huynh bảo mấy đứa tắt nến đi ngủ có nghe không hả?

Giọng Trần Nhất sang sảng khi anh nhìn vào lều của bốn tên tiểu đệ phá phách.

Hiểu Lâm xoay lại, uể oải

-Chúng đệ chỉ mới vào lều có mấy phút chưa kịp trải chiếu chăn ra nữa làm sao tắt nến, huynh cho bọn đệ thêm nửa canh giờ đi.

Trần Nhất thở hắt, anh khác với Trần Thống, dễ chịu và chiều các đệ hơn.

-Được rồi, nửa canh giờ sau huynh quay lại mà lều mấy đứa còn sáng thì huynh kêu nhị ca qua “thổi nến” giùm các đệ.

Nghe dọa vậy, Trần Giang đáp ngay

-Dạ, đảm bảo nửa canh giờ sau bọn đệ sẽ đi ngủ liền!

Trần Nhất lắc đầu định buông cửa lều xuống thì chợt không thấy Tử Băng mới hỏi

-Ủa, Tử Băng đâu?

Trần Sơn trải nhanh chiếu ra, do sợ lời hù dọa của Trần Nhất lúc nãy, oang oang cái miệng

-Tử Băng đi tắm rồi, nó đi nãy giờ vẫn chưa về!

-Tắm gì mà lâu thế, vừa khỏi bệnh xong mà lại tiếp tục tắm vào ban đêm còn ngâm đến giờ này, hết nói nổi, Hiểu Lâm, đệ ra ngoài bờ hồ kêu Tử Băng về, đệ nhất định phải “lôi” nó về, dù nó có chống chế gì cũng không được cho qua!

-Lại là đệ…!?

-La la la…!

Tiếng hát hò của Hoa Tử Băng vang vọng cả bờ hồ đêm tĩnh mịch.

Cô nàng tuy vừa mới hết ốm nhưng cứ thích ngâm mình dưới làn nước lạnh giá.

Hôm qua vì bệnh nên cô không tắm nên hôm nay phải tắm thật lâu mới được.

Đang vui vẻ kỳ cọ khắp người thì trên bờ hồ, tiếng Hiểu Lâm gọi lớn

-Nè, Tử Băng, tắm lẹ lên, mau mặc y phục còn về ngủ!

Khỏi nói Tử Băng giật bắn người, liền hụp người xuống.

-Lục ca, sao huynh lại ra đây, chả phải đệ nói là huynh không được rình trộm khi đệ tắm à?

Sau khi đã an toàn, Tử Băng xoay đầu lại, trách.

Hiểu Lâm cười nhạt

-Ai thèm rình mò, làm như ta muốn ra đây lắm chắc, tại tam ca lo cho sức khỏe của đệ nên bảo ta ra kêu đệ tắm nhanh rồi về!

Tử Băng đảo mắt, buông câu trống không

-Vậy ư?

-Ta nói láo làm gì, nếu không vì đệ thì giờ này ta đã nằm trong chăn chìm vào giấc ngủ rồi.

-Umh… đệ xin lỗi vì đã nói oan cho huynh, huynh về đi, đệ lên bờ ngay đây!

Hiểu Lâm khoanh tay, phán liền

-Không! Tam ca dặn, nhất định phải đưa đệ về, dù đệ có chống chế gì cũng không được cho qua! Vì vậy huynh sẽ chờ đệ thay y phục rồi “hộ tống” đệ về trình diện với huynh ấy.

Lần này giống lần trước, Tử Băng lùng bùng lỗ tai, toàn thân cứng đơ khi câu nói vừa dứt.

Tử Băng cười cười, đảo mắt đầy bối rối

-Không… không cần đâu… đệ hứa khi huynh đi đệ sẽ lên bờ mặc y phục vào và về ngay.

-Tại sao phải chờ huynh rời khỏi thì đệ mới lên bờ, bây giờ đệ lên luôn đi, cũng đâu có gì khác. Đừng nói nhiều, huynh… bảo đệ lên bờ ngay lập tức!

Hiểu Lâm thừa dịp ra lệnh.

Tử Băng cắn môi, mồ hôi bắt đầu tuôn ra, từng dòng từng dòng chảy dài.

Làm sao đây, với tình huống này cô phải ứng phó ra thế nào nhỉ?

Tử Băng nghĩ ra lý do biện bạch

-À… tại… tại đệ không quen mặc y phục trước mặt người khác nên… nếu huynh đứng đó thì đệ sẽ rất ngại…

Hiểu Lâm nhíu mày, anh chàng này chẳng chịu buông tha

-Vớ vẩn, nam nhi với nhau thì mắc mớ gì phải ngại, đừng viện cớ, đệ dụ huynh đi để đệ tắm tiếp chứ gì, huynh sẽ đứng đây cho đến khi đệ chịu lên bờ.

Sự dứt khoát của Hiểu Lâm làm Tử Băng rụng rời tay chân, đầu óc quay cuồng.

Trời hỡi, sao lại xui xẻo như vậy, cứ toàn gặp chuyện phiền phức.

Tử Băng vừa nghĩ cách vừa mong có ai đó hãy giải vây cho mình thoát khỏi tình huống khó khăn này và cô thề sẽ không bao giờ tắm lâu nữa!

Thấy Tử Băng bất chợt im lặng, Hiểu Lâm bực mình, gắt

-Đệ không nghe huynh nói hả, lập tức lên bờ, huynh buồn ngủ lắm không đủ kiên nhẫn đâu. Nhanh nhanh lên!

Giọng hối thúc giục giã của anh chàng càng khiến cô hầu lúng túng, mất bình tĩnh hơn.

Trong đầu Tử Băng không ngừng vang lên câu hỏi “Làm gì bây giờ?”.

Thấy thái độ ngoan cố của Tử Băng, Hiểu Lâm muốn điên tiết gào lên nhưng anh tự nhủ phải cố kìm chế, anh liền xắn tay áo, nói

-Được… nếu đệ không chịu lên thì huynh sẽ xuống hồ lôi đệ vào bờ!!!

Đôi mắt tròn của Tử Băng mở to hết cỡ như muốn rớt con ngươi ra ngoài.

Miệng thì há hốc cứng đơ khi Hiểu Lâm tháo giày, xắn ống quần và tay áo.

Xem ra anh chàng tiểu vương gia này nói là làm.

Tử Băng chả còn biết xung quanh xảy ra chuyện gì nữa, chỉ biết có một câu nói không ngừng lởn vởn “Lần này thì chết mày thật rồi Hoa Tử Băng ơi…!!”.

Cô gái mếu máo, đau đớn, khóc thầm đúng vào giây phút Hiểu Lâm đặt chân xuống nước.

Nhưng…

Quả nhiên, Tử Băng là một người vô cùng may mắn!

Ngay lúc “sắp chết” thì đột nhiên có người đến giải cứu cho cô ngay.

Lần trước là Chu Tinh Đạo còn lần này là…

-Này, làm gì mà nãy giờ ồn ào quá vậy?

Hiểu Lâm và Tử Băng giật mình hướng mắt lên bờ, cả hai kinh ngạc kêu lớn

-Thượng Giả Nam!!!

-Đúng, là tôi đây!

Giả Nam chỉ nói vỏn vẹn duy nhất bốn từ như thể khẳng định sự hiện diện của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play