Chạy được một đoạn khá xa, yên tâm rằng không có ai đuổi theo mình. Tôi mới cúi xuống thở hổn hển.

Tôi nguyền rủa ông Trời, tôi nguyền chính mình.

Hu hu hu ! Tại sao năm lần bảy lượt, tôi cứ phải dính vào hắn ? Chẳng lẽ hắn thực sự là sao chổi của cuộc đời tôi ?

Tôi cầu mong hắn mau chóng quên buổi tối chết tiệt hôm đó đi, cũng quên luôn hành động láo xược của tôi. Nếu hắn cứ nhớ mãi, tôi làm sao mà sống nổi.

Tôi chỉ là một con tép, con hắn là một con cá voi. Chỉ cần hắn há miệng, số phận nhỏ nhoi của tôi sẽ kết thúc trong bụng hắn.

Ôm lấy đầu, tôi ngửa mặt lên nhìn bầu trời. Ánh nắng gay gắt khiến tôi chói mắt.

Trời ạ !

Tôi than thầm. Tôi đã quên mất sáng nay đúng tám giờ tôi phải đến đúng giờ đến nhận công việc.

Mở điện thoại di động, tôi hốt hoảng khi đã thấy màn hình điện tử chỉ đến con số 7 giờ 45. Tôi chỉ còn 15 phút nữa để chạy từ đây đến công ty.

Tôi ngó nghiêng xung quanh. Đây là chỗ nào, tại sao tôi lại không biết ?

Thôi đúng rồi, đây là con đường đến nhà hắn. Một nơi chuyên dành cho những gia đình thuộc diện danh gia vọng tộc. Một người nghèo rớt mùng tơi như tôi làm sao có đủ tiền để mua đất và xây nhà ở đây.

Bây giờ đang là mùa hè, nên mới hơn 7 giờ sáng đã nóng như thiêu như đốt, người tôi mồ hôi đầm đìa vì chạy việt dã.

Ngửi mùi mồ hôi trên cơ thể mình, tôi nhăn mũi. Tôi oán hận hắn, căm phẫn mấy nhân viên làm cùng tổ với tôi. Tại sao họ không chịu đưa tôi về nhà ? Tại sao họ lại quăng tôi cho hắn ?

Hu hu hu ! Tôi là người ưa sạch sẽ, tôi muốn thay quần áo, muốn tắm rửa, muốn nghỉ ngơi. Nhưng sắp muộn giờ làm rồi, tôi làm gì còn thời gian để quan tâm đến chuyện hưởng thụ của bản thân.

Chán nản, phẫn nộ, tôi bực mình bước đi.

Đôi guốc của tôi nện trên nền si măng tạo nên những âm thanh “cồm cộp”. Âm thanh này nghe thật vui tai.

Trên vỉa hè, mọi người đang vừa đi vừa cười đùa và nói chuyện với nhau. Tôi bắt gặp hình ảnh của người bán hàng rong. Nhìn đến những quầy hàng bán bún riêu, bụng tôi sôi lên sùng sục. Tôi hiện giờ muốn kéo ghế con ngồi xuống trước một quầy hàng rong bán bánh quẩy, sau đó sẽ bảo bác bán hàng gói cho tôi hơn mười cái, tôi sẽ vừa đi vừa ăn. Chỉ nghĩ đến đây, nước bọt trong miệng tôi đã tuôn trào.

Tôi là một kẻ ham ăn. Tôi ăn rất nhiều nhưng vóc dáng của tôi vẫn giống một cô nữ sinh học cấp ba. Có nhiều lúc tôi ghét khuôn mặt của bản thân. Nhìn tôi không có dáng vẻ gì của một nhân viên văn phòng, có lẽ chính vì điều này nên tôi mới bị từ chối không được nhận công việc trong phòng kinh doanh.

Đến giờ tôi vẫn không hiểu vì lí do gì hắn muốn tôi làm trợ lý riêng của hắn. Đi cạnh một con bé có khuôn mặt trẻ con như tôi, hắn không sợ đối tác làm ăn của hắn sẽ chê cười hắn sao ?

Tôi đá văng một hòn sỏi trước mặt. Môi tôi mím chặt, mặt tôi đằng đằng sát khí, nộ khí trong đầu tôi bốc cao.

Hừ ! Hắn bị làm sao thì mặc kệ hắn. Tôi cầu mong cho hắn bị người ta cười chê càng nhiều càng tốt. Có như thế, hắn mới biết khó mà buông tha cho tôi.

Giờ tôi lại thấy nuối tiếc và hối hận, công việc ở phòng nhân sự tuy nhàm chán, nhưng an toàn. Nhân viên trong tổ của tôi rất nhiệt tình và tốt bụng, họ luôn bị tôi bắt nạt và hay ra lệnh cho họ. Tôi phải chuyển công tác, cũng đồng nghĩa với việc, từ nay tôi không còn cơ hội để ăn hiếp họ nữa. Không hiểu khi tôi đi rồi, họ có nhớ đến một con bé tham tiền và hay dùng miệng lưỡi sắc bén để chỉnh họ hay không ?

Nghĩ và nghĩ, tôi nghĩ nhiều đến mức, đầu tôi muốn nổ tung ra. Vò đầu bứt tóc, tôi không muốn nghĩ tiếp nữa.

Đi được một đoạn khá xa, tôi bắt đầu thấm mệt. Mồ hôi làm ướt đẫm bộ quần áo công sở mà tôi đang mặc trên người. Tóc bết vào trán, chân tôi đi liêu xiêu. Dáng đi của tôi giống hệt một kẻ thất tình.

Thấy ánh mắt kì quái của mọi người khi nhìn mình, tôi muốn điên lên. Họ có biết là tôi khổ sở như thế nào không hả ? Họ không thương hại tôi thì thôi, vì sao họ còn tặng cho tôi ánh mắt nhìn giống như thể tôi là một con chó con bị bỏ rơi như thế ?

Trên vỉa hè có rất nhiều bóng râm do những hàng cây có từ hai đến ba tuổi tạo nên. Mỗi lần đi qua một cái cây, tôi lại ngước mắt lên nhìn. Tôi có thói quen khá kì lạ, tôi thích cây xanh, thích được đắm chìm vào thiên nhiên. Nếu không phải vì mục tiêu làm giàu vĩ đại, tôi đã thi vào trường đại học Nông Lâm khoa nghiên cứu sinh. Nếu tôi làm thế, có thể giờ này tôi đang ở một khu rừng nào đấy để ươm cây.

Nghĩ đến đây, tôi bất giác nở một nụ cười mơ hồ. Ước mơ của con người có rất nhiều, nhưng để biến chúng thành hiện thực thì phải vượt qua rất nhiều gian nan.

Không thể đi bộ mãi như thế này được, tôi đành phải bắt một chiếc xe tắc xi. Đọc điện chỉ của công ty Đông Dương, tôi bảo anh ta nhanh chóng đưa tôi đến đó.

Tôi sắp muộn rồi, tôi nghĩ lần này chắc chắn hắn sẽ mắng tôi hay trừ lương của tôi. Có khi nào vì điều này, hắn sẽ đuổi tôi đi không nhỉ ?

Mất việc đối với tôi đó là thảm họa, nhưng phải làm việc cùng với hắn còn khiến tôi sợ hãi và khiếp đảm hơn.

Cái cảm giác mình sắp bị người khác mang lên đoạn đầu đài khiến tôi liên tưởng đến hình ảnh của một người bị tử hình. Nếu một phát súng, hay sợi dây thừng có thể kết thúc ngay sinh mạng của mình sẽ dễ chịu hơn rất nhiều sự ám ảnh và suy nghĩ về cái chết cứ từng ngày từng giờ ăn sâu và bào mòn tâm can, lẫn lí trí.

Từ lúc nào và từ bao giờ, tôi lại hay nghĩ về cái chết như thế. Phải chăng vì tôi xuýt tưởng mình sắp chết một lần nên tôi vẫn chưa gạt bỏ được bóng ma của tử thần ra khỏi đầu.

Đến cổng công ty, tôi bước xuống xe. Lần này con số mà tôi phải trả không phải là 50,000 nghìn đồng nữa, mà là hơn 90,000 nghìn đồng.

Tôi tiếc đứt ruột. Bàn tay tôi run run cầm ba tờ tiền mới cóng của mình, tôi lưu luyến đưa chúng cho tài xế. Ánh mắt tôi giống hệt một kẻ vừa mới mất đi mấy trăm triệu. Xin mọi người đừng rủa tôi là một kẻ “bủn xỉn” hay tham tiền. Tôi là một người tiết kiệm, một người có tinh thần bảo vệ lợi ích kinh tế của nhà nước. Tôi đoán một ngày nào đó, nhân dân và Đảng chắc chắn sẽ tuyên dương và tặng bằng khen cho tôi. Tôi tự hào vì là con cháu của bác Hồ, là người thực hiện triệt đề lời răn dạy của Bác. Tôi thật vĩ đại đúng không ?

Tính tự sướng của tôi cũng sánh ngang bằng tính yêu tiền. Nếu tôi không biết cách tự khen ngợi và động viên chính mình, tôi đã không làm được nhiều chuyện như ngày hôm nay.

Hít một hơi thật sâu, chỉnh lại mái tóc rối bù vì gió và vì mồ hôi, vuốt lại bộ quần áo công sở đã mặc từ chiều hôm qua, tôi lững thững bước vào trong.

Lúc nãy, tôi chỉ muốn sau khi đến công ty, tôi sẽ phá cửa phòng nhân sự. Sau đó tôi sẽ lôi từng con người vô ơn mà tối hôm qua tôi đã mời cơm đứng lên, tôi sẽ trút hết cơn thịnh mà tôi đã tích cóp từ sáng đến giờ lên đầu họ. Nhưng khi nhìn bộ quần áo đang mặc trên người, khí thế hùng hổ của tôi xẹp xuống như một quả bóng bị xì hơi.

Tôi sợ khi gặp họ, tôi chưa kịp phun được câu gì cay độc ra khỏi miệng, họ đã bao vây lấy tôi, rồi đặt cho tôi vô số câu hỏi có liên quan đến hắn. Tôi là một người chanh chua nhưng không giỏi che dấu sự thật. Nếu để họ phát hiện ra mối quan hệ giữa tôi và hắn, tôi chỉ còn nước độn thổ xuống đất và vĩnh viễn không dám ngóc đầu lên nhìn ai.

Người ta nói “miệng thế gian như làn sóng biển”. Tinh thần “tiệt kiệm” bao nhiêu lâu nay của tôi đâu có ai truyền tụng và ca ngợi tôi, nhưng tin tức mà mọi nhân viên trong công ty tôi vẫn thường gọi là “hot” hay “scandal” thì lại có sức mạnh của sóng thần.

Chỉ cần tôi buột mồm nói hở ra điều gì, hai tiếng sau đảm bảo tôi sẽ là người đầu tiên được mọi người nhắn tin trên điện thoại di động. Danh tiếng của tôi sẽ được truyền từ miệng người này đến miệng người kia. Với một người ở một vị trí cao và có sức hút như hắn, tôi chắc chắn sẽ là mục tiêu “chém giết” và tổng “xỉ vả” của tất cả các quý cô trong công ty. Và biết đâu nhờ hắn, tôi bỗng chốc trở thành một người nổi tiếng nhất từ trước đến nay thì sao.

Trí tưởng của tôi lại bay xa. Tôi tưởng tượng thấy hình ảnh hàng ngày sẽ có hơn mười cô gái trong trang phục công sở nửa kín nửa hở, môi đánh son đỏ chót, mặt chát phấn thật dày và mí mắt được chuốt mascara cứng đờ như cọng chổi rơm đến tìm tôi.

Họ sẽ bao vây lấy tôi vào giữa, sau đó từ đôi môi anh đào phun ra những câu nói đầy “văn minh” và mang tính “khuyến khích” tôi làm quen và thân cận với hắn. Chắc là lúc đó, tôi sẽ “cảm động” lắm khi được họ chúc phúc và nói những lời lẽ “tốt đẹp” như thế.

Trí óc tôi tưởng tượng ra những cảnh thật hay, và những lời thật đẹp nhưng mặt tôi lại tái mét, da tôi nổi gai ốc.

Híc ! Chỉ cần nghĩ mình trở thành điểm ngắm của tất cả nhân viên nữ trong công ty và những người phụ nữ mà hắn quen ở ngoài xã hội, tôi đã muốn khóc thét.

Nếu cho tôi lựa chọn giữa việc chọn tiền, và chọn mạng sống của mình, tôi nhất định sẽ chọn cái thứ hai. Nói đùa, dù tôi yêu tiền nhưng nếu tôi chết đi, tiền nhiều cũng không thể khiến tôi sống lại.

Còn mạng, mới nghĩ đến việc hưởng phúc. Tôi cố gắng kiếm thật nhiều tiền đến nỗi mạng cũng không cần, chẳng lẽ lúc tôi chết đi tôi để lại cho người khác xài. Không ! Tuyệt đối không được ! Tiền của tôi, tôi không cho phép ai xài và động vào nếu như tôi không muốn ! Tôi không quá độc ác, nhưng cũng không tốt bụng như thế.

Mở cửa kính, tôi nhanh chóng bước vào trong. Hôm nay, tôi không dám chần chờ để anh bảo vệ mở cửa cho mình nữa. Tôi là người biết khi nào nên tiến, khi nào nên lùi. Tôi đã muộn giờ làm, tôi làm gì còn thời gian để so đo tính toán những việc liên quan đến sĩ diện của cá nhân.

Nhìn cánh cửa thang máy sắp sửa đóng cửa, tôi vọt vào như một cơn lốc. Tôi rất khâm phục khả năng leo trèo và nhảy nhót của mình. Đừng nhìn vào vẻ bề ngoài mỏng manh và yếu đuối của tôi mà nhầm, tôi còn khỏe hơn rất nhiều so với những cô gái có dáng đẫy đà và cao to.

Mấy người đứng trong thang máy mở to mắt nhìn tôi. Có lẽ họ chưa từng thấy một kẻ nào lại liều mạng như tôi. Chỉ cần cánh cửa thang máy đóng lại, dù tôi có cố cũng chưa chắc mở được ra. Nếu chẳng may tôi không thể thoát khỏi, tôi bị kẹp ở giữa, lúc đó người tôi chắc là bị ép thành cám.

Nhìn vẻ mặt sửng sốt của mọi người, tôi cười trừ. Riêng về khoản khiến cho người khác đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, tôi luôn đoạt giải quán quân. Tôi nghĩ một ngày nào đó tôi nhất định phải xin hắn tăng lương cho tôi. Nếu không có tôi, nhân viên của hắn đâu có những trạng thái cảm xúc đa dạng và phong phú như thế.

Bệnh tự sướng của tôi lại dâng trào. Tôi thật sự là một cô gái rất đáng yêu.

Tôi ở tầng cao nhất, nên là người ra sau cùng. Cô gái và chàng trai làm việc ở lầu tám trước khi bước ra khỏi thang máy, họ quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò xen lẫn ganh tị.

Tôi đón nhận ánh mắt của họ bằng thái độ bình thản và thách thức. Tôi nào có sung sướng và vui mừng như họ nghĩ. Nếu họ biết tôi đang rầu rĩ, đang muốn bỏ trốn, có lẽ họ sẽ thông cảm và không còn coi tôi là một kẻ may mắn đáng ghét nữa.

Con người thật kì lạ, khi thấy người khác thành công hơn mình, họ tìm cách nói xấu và dèm pha. Khi thấy người khác khổ cực hơn mình, sao lúc đó không thấy có ai đến động viên và an ủi họ ?

Càng nghĩ tôi càng bực, ngày xưa tôi chỉ là một cô nhi không có một đồng trong túi. Tôi đã phải làm rất nhiều công việc để tồn tại. Nếu họ biết tôi đã phải sống như thế nào, chắc họ không còn dám nhìn tôi bằng ánh mắt xem thường nữa. Họ nên mừng vì họ có đầy đủ cha mẹ và được nuôi dưỡng ăn học đàng hoàng. Một kẻ không cha không mẹ như tôi, ngay cả ước mơ nhỏ bé rằng mình có thể ôm ai đó khi mình buồn cũng không có.

Lên lầu chín, tôi bước những bước chân dài. Tôi muốn chạy thật nhanh đến văn phòng của hắn, gõ cửa và xin lỗi hắn vì đã đến muộn. Nhưng nghĩ lại, tôi đã đi muộn dù có nhanh hơn hai phút cũng không thể thay đổi được sự thật là tôi đã đi trễ trong ngày làm việc đầu tiên.

Không biết hắn sẽ dùng cách gì để trừng phạt tôi. Mồ hôi trộn trong cơ thể tôi liên tục tiết ra, bộ quần áo công sở mà tôi đang mặc trên người khiến tôi khó chịu. Nếu hắn mà mắng tôi, chắc tôi sẽ nổi khùng lên mà mắng lại hắn. Hừ ! Tất cả cũng là tại hắn, nếu không phải tại hắn, tôi đâu phải tự hù dọa chính mình và chạy như điên trên đường cái.

Trong khi tôi còn vừa đi vừa tính toán làm sao để ăn nói với hắn khi gặp mặt, cô thư kí xinh đẹp của hắn đã đứng chắn trước mặt tôi.

Mùi nước hoa nồng nặc của cô ta khiến tôi hắt xì hơi mấy cái. Tôi là người nhạy cảm, mũi của tôi rất dễ bị dự ứng, chỉ cần ngửi thấy mùi nào quá nồng, quá thơm, hay khó ngửi, tôi sẽ hắt xì hơi, và choáng đầu.

Tôi nhăn mặt nhìn cô ta. Tôi quan sát cô ta từ đầu xuống chân.

Người đẹp đúng là người đẹp, cô ta luôn biết cách chỉnh trang và biến mình thành một mỹ nhân.

Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy siêu ngắn. Nhìn cặp đùi thon dài và trắng mịn lộ ra dưới lớp váy mỏng, tôi huýt sáo thầm. Tôi giờ giống như một sắc lang, à không phải nói là sắc nữ. Tôi chuẩn bị nuốt mất cô ta. Nếu tôi mà là đàn ông, tôi đã xông lên lột váy và ôm cô ta vào lòng rồi.

Có lẽ khuôn mặt và ánh mắt “dê” của tôi khiến cô ta vặn vẹo khó chịu. Nhìn khuôn mặt lúc đỏ lúc xanh của cô ta, tôi chớp mắt vô tội.

Lẽ ra cô ta phải cảm ơn vì tôi đã biết đánh giá về vẻ đẹp giống như là hồ ly của cô ta mới đúng. Tại sao cô ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt khiếp sợ như thế, chẳng lẽ ánh mắt tôi biết cách dọa người ?

_Cô nhìn đã đủ chưa hả ?

Tôi tặc lưỡi.

_Chị thật đẹp.

Tôi đứng sát vào người cô ta. Tôi bắt đầu xăm xoi và xem xét cô ta từ trước ra đằng sau.

Cô ta bị hành động của tôi làm cho nhảy bật ra xa, cô ta tránh tôi như tránh tà.

_Cô đang làm cái quái gì đấy hả ? Cô có muốn chết không ?

_Chết ? Tại sao đột nhiên tôi lại muốn chết ?

_Cô sờ mó vào người tôi làm gì ?

_Tôi thấy chiếc váy trên người chị rất đẹp, và rất sang trọng, nên tôi muốn sờ thử xem chất liệu của nó có tốt không, và muốn tìm hiểu xem hãng thời trang nào đã may nó ?

Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt xem thường.

_Cô thật ngu ngốc. Váy do hàng thời trang của Pháp thiết kế mà cô cũng không nhận ra được sao ? Cô đúng là một con bé nhà quê.

Tôi quẹt mũi, tôi hừ một tiếng.

Cô ta đang nói đùa chắc. Tôi nào có nhiều tiền để sắm sửa và phung phí như cô ta. Nếu cô ta cũng trải qua tuổi thơ khổ cực, ăn đói mặc rách như tôi, liệu cô ta còn dám đứng ở đây để vênh váo nói với tôi như thế không ? Người không hiểu chuyện ở đây là cô ta mới đúng.

_Chị chắn đường em làm gì ? Chị có gì cần nói với em sao ?

Tôi ngọt nhạt hỏi cô ta. Tôi không muốn trêu cô ta nữa. Tôi chán ghét nhất là những kẻ kênh kiệu và hay đi khoe của.

Cô ta chống một tay vào sườn, một tay vuốt mái tóc cắt ngắt theo mốt thời thượng bây giờ.

Nhìn mái tóc vàng vàng đỏ đỏ của cô ta, tôi thật sự không hiểu thẩm mĩ về thời trang của cô ta có bị lệch lạc hay không ?

Biết rằng ai cũng thích và làm theo những cái mới, nhưng cũng phải tìm thứ gì đó phù hợp cho mình, không phải chỉ biết nhắm mắt làm theo.

Cách ăn mặc hở hang và đầu tóc giống như một tổ quạ, đến khuôn mặt trang điểm đậm như trát hết tất cả mấy hộp phấn vào mặt của cô ta, khiến tôi thấy phản cảm. Dù cô đẹp thật, nhưng mà nhân tạo nhiều quá. Khi lột bỏ hết những phụ kiện mà cô ta đã đắp lên người, cô ta chỉ còn lại một làn da nứt nẻ, và đôi mắt thâm quầng vì nhảy nhót thâu đêm suốt sáng.

_Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không ?

Tôi lịch sự dơ tay đeo đồng hồ lên.

_Bây giờ là 8 giờ 45 lăm phút.

Hành động lỗ mãng và không biết điều của tôi đã chọc giận cô ả. Miệng cô ả mím chặt, mắt nhìn tôi giống như một mũi tên sắp sửa xuyên ngang qua một thân cây.

_Biết mà cô còn dám đi muộn. Cô đừng tưởng được Tổng giám đốc cất nhắc cô lên vị trí này là cô có thể thích đi thế nào thì đi. Một kẻ không biết tuân thủ đúng quy tắc do công ty đề ra đáng bị phạt.

Tôi thương hại nhìn cô ta. Sống mà cứ để ý đến người khác, tìm cách bắt nạt và chèn ép một con ma mới giống như tôi thật sự là không nên. Mặc dù trước đây tôi cũng thường xuyên ăn hiếp mấy anh trong tổ nhưng trong công việc tôi chưa từng làm khó họ, cũng chưa từng dùng quyền lực của mình để bắt họ phải nghe theo lệnh của tôi.

_Cô muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi, đừng vòng vo làm gì. Tôi không có thời gian đùa với cô.

_Ai muốn đùa với cô. Cô tưởng là tôi thích đùa với một con cóc ghẻ như cô sao ?

Cô ả gào lên.

Tai tôi ù đi. Âm thanh rít gào mà cô ả phát ra đã để lại những dư âm giống như là một cơn địa chấn trong lòng đất. Tôi nghĩ nếu mà thu âm giọng nói này của cô ta, sau đó mang ra đồng để dọa chuột và sâu bọ, tôi đảm bảo ngay cả thú dữ cũng bị cô ta dọa cho chạy mất dép.

Trong khi cô ả không ngừng thể hiện quyền của một người đã làm việc ở đây lâu năm hơn tôi, tôi lại nhếch miệng cười nhạt. Khả năng nghe người khác “ca” của tôi rất giỏi, dù họ có “ca”cả nửa ngày tôi cũng tuyệt đối không ngắt lời họ, tôi muốn nghe giọng “ca” mang đầy đủ giai điệu và cung bậc trầm bổng của họ để mỗi khi tôi nghe nhạc, tôi mới hiểu rằng hóa ra trên đời này dù thứ âm nhạc gào thét như nhạc Rock cũng hay hơn nhạc “dân ca”.

Sau khi đã thỏa mãn, cô ả mới cho tôi biết tôi phải làm gì.

Chỉ vào cây chổi ở góc phòng, cô ả phân phó.

_Do cô đi làm muộn nên cô bị phạt phải đi lau nhà vệ sinh và thông bồn cầu.

_Cái gì ?

Tôi thất kinh hét lên chói tai. Tôi đường đường là trợ lý riêng của Tổng giám đốc, tại sao tôi phải đi làm công việc của một nhân viên vệ sinh ?

Tên chết tiệt ! Hắn định trả thù tôi đây mà !

Thế mới biết, hắn đâu có tốt đẹp gì. Tôi tưởng hắn bắt tôi trở thành trợ lý của hắn vì hắn muốn tôi hàng ngày phải làm việc cùng và trông thấy hắn để cho tôi biết cảm giác sợ hãi và hốt hoảng là gì ? Không ngờ, hắn muốn tôi ở gần bên cạnh hắn vì hắn muốn hành hạ cả tinh thần lẫn thể xác của tôi.

Hay thật !

Hắn đã biến tôi từ một sếp nhỏ, thành một kẻ lao động tay chân. Có lẽ ngay cả nhân viên giao thư tín trong công ty cũng không phải làm một công việc giống như tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play