Quay sang nhìn tôi, Đức Hải vuốt tóc tôi, tay hắn hơi run.
_Anh đã yêu cô ấy, yêu thật nhiều. Anh bất chấp tất cả để yêu và giữ cô
ấy ở bên cạnh mình. Vì yêu anh, cô ấy đã phải chịu sức ép của dư luận,
chịu sự công kích của các bạn gái trong trường. Ngay cả bố mẹ anh cũng
không chấp nhận cô ấy.
Giọng Đức Hải càng lúc càng trầm xuống, khuôn mặt hắn u ám và nhợt nhạt.
_Trong thời gian đó, anh và cô ấy đã phải động viên nhau rất nhiều. Có
những lúc tưởng chừng như không thể vượt qua nổi. Dư luận thật đáng sợ,
đối với một người chưa trải đời và có tính cách ngông cuồng như anh mà
nói, làm sao đủ tỉnh táo và kinh nghiệm để giải quyết mọi chuyện. Mỗi
lần nhìn thấy cô ấy khóc, hay đòi chia tay với anh, anh lại nổi điên
lên, anh đã mắng cô ấy và bỏ đi biệt mấy một tuần hay nửa tháng, sau khi tâm trạng bực bội và cáu giận của bản thân tạm lắng xuống, anh lại quay về tìm cô ấy. Tình trạng đó kéo dài một khoảng thời gian rất lâu, cho
đến một ngày, không thể chịu đựng hơn được nữa, anh đã quyết tâm bỏ trốn cùng với cô ấy.
Đức Hải nở một nụ cười thê lương, hắn đau khổ vò đầu bứt tóc.
_Anh thật ngốc ! Lẽ ra anh phải dũng cảm đứng ra bảo vệ tình yêu của
mình, nhưng anh lại hèn nhát chọn cách vứt bỏ mọi thứ sau lưng, để đưa
cô ấy đi. Cô ấy là môt cô gái lương thiện và có hiếu, cô ấy không muốn
bỏ đi khi chưa có được sự cho phép của bố mẹ và gia đình. Nhưng vì yêu
anh, vì anh ép cô ấy, nên cô ấy đành phải cắn răng và nhẫn nhịn đi theo
anh.
Đôi mắt Đức Hải thất thần, linh hồn hắn lạc lõng, trái tim hắn đau đớn
khi nhớ lại khuôn mặt và nụ cười của người con gái mà hắn yêu.
_Bọn anh lái xe về một vùng quê cách thành phố rất xa. Đối với anh lúc
đó, chỉ cần có thể sống cùng với cô ấy là anh đã thấy mãn nguyện và hạnh phúc lắm rối, nên anh không suy nghĩ và tính toán gì nhiều. Trong quá
trình sống chung, anh và cô ấy đã xảy ra rất nhiều xung đột, mà nguyên
nhân chủ yếu là do anh. Từ trước đến nay, anh không phải làm gì cả, cũng không thể lường trước được, cuộc sống tự lập lại gặp nhiều khó khăn và
vất vả như thế. Mặc dù anh là người mang cô ấy đi, là người đàn ông
trong gia đình, nhưng anh không biết làm gì cả, mọi thứ đều là do một
tay cô ấy làm và chăm lo cho anh. Cô ấy vì yêu anh, nên đã bỏ qua tất cả những thói hư và tật xấu của anh. Anh quá ngông cuồng và cao ngạo nên
không thể thấu hiểu hết được sự hy sinh của cô ấy.
Tay tôi bị tay hắn bóp mạnh, tâm trạng hắn kích động, thanh âm khản đặc.
_Khi cô ấy mang thai, anh vừa mừng vừa lo, anh lúc đó mới có 21 tuổi,
anh thấy mình quá trẻ để có con – Đức Hải nhắm mắt, mở mắt ra, hắn hít
sâu hơi thật sâu rồi nói tiếp – Ban đầu, anh có muốn mở miệng bảo cô ấy
đi giải quyết bỏ cái thai mà cô ấy đang mang…
Tôi kinh hoàng nhìn hắn, mắt tôi mở to, nước mắt rơi xuống mỗi lúc một nhiều.
Đức Hải chua xót nhìn những giọt nước mắt trên má tôi, tay hắn chạm nhẹ vào má tôi.
_Anh biết mình rất độc ác và vô nhân tính khi nói những lời này, nhưng
trong hoàn cảnh bị dư luận công kích, bị gia đình cưỡng ép và cuộc sống
khốn khó của bọn anh mà nói thì đó là lựa chọn tốt nhất. Anh yêu cô ấy,
nên rất muốn có thể cùng cô ấy sinh ra những đứa con bụ bẫm và xinh đẹp, nhưng không phải là lúc đó. Khi được cô ấy sung sướng và hạnh phúc nói
trong nước mắt, thông báo cho anh biết cô ấy đang mang thai, anh đã bàng hoàng không nói nên lời. Mất gần cả tuấn, anh không ngủ được, đêm nào
anh cũng trằn trọc suy nghĩ xem mình nên làm như thế nào cho đúng. Sau
cùng, anh đã đưa ra giải pháp phá thai. Lẽ ra anh đã nói cho cô ấy biết ý định của anh, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt bừng sáng và nụ cười ngọt
ngào vì sắp được làm mẹ của cô ấy, anh đã không thể nhẫn tâm cướp đi
niềm tin vào cuộc sống của cô ấy.
Cơ thể căng cứng của tôi dần thả lòng, tôi hạnh phúc và cảm động rơi lệ, vì hắn đã không nhẫn tâm cướp đi mạng sống nhỏ nhoi của thằng bé.
Tôi vừa cười vừa khóc, tôi cảm ơn hắn, cảm ơn tình mẫu tử thiêng liêng
của cô ấy. Nếu không có họ, tôi sẽ không được gặp mặt thằng bé nghịch
ngợm và đáng yêu đang say sưa nghịch cát kia.
_Đã quyết tâm là sẽ giữ lại thằng bé để nuôi, anh cố gắng không còn sống bất cần và không quan tâm đến cuộc sống khốn khó của mình giống như
trước kia nữa. Anh bắt đầu đi tìm việc làm, và thay cô ấy làm công việc
nhà. Cuộc sống của bọn anh chưa bao giờ lại ấm áp và tràn ngập tiếng
cười như thế. Anh tưởng rằng anh và cô ấy có thể sống mãi như thế, cho
đến khi…
Đức Hải ngừng lại, nỗi bi thương trong lòng hắn tựa như những mũi kim
nhọn đang mãnh liệt đâm sâu vào trái tim và cơ thể hắn, mặt hắn giờ nhạt nhòa, trắng bệch không còn huyết sắc, đôi môi đỏ như máu của hắn tím
tái, cắn chặt răng, hắn cố gắng nói tiếp cho tôi nghe.
_Anh bỏ đi, bố mẹ anh tuyên bố từ bỏ anh, và gây sức ép bắt anh phải cắt đứt quan hệ với cô ấy. Họ không chỉ đến quấy nhiễu cuộc sống của anh,
mà còn gây khó dễ cho cô ấy. Mỗi lần họ đến, cô ấy chỉ còn biết căn răng nhẫn nhịn, và cúi đầu không dám phản kháng lời trách mắng của họ. Nếu
anh ở nhà thì thôi, còn nếu anh đi vắng, anh không thể bảo vệ được cô
ấy. Để không còn tiếp tục chịu đựng bố mẹ anh nữa, anh và cô ấy đã
chuyển nhà mấy lần. Khi cô ấy mang thai đến tháng thứ tám, anh vì tham
gia một cuộc đua xe, nên bị tai nạn giao thông. Chân tay anh bị gãy, đầu cũng bị tổn thương nặng.
Quá đau đớn, Đức Hải ngồi bất động ở trên ghế, mắt hắn mờ mịt nhìn về
phương trời xa xôi, hắn đang cố kiếm tìm hình bóng của người con gái mà
hắn yêu tha thiết trước kia.
_Anh bị thương nặng như thế, bọn anh lại không có tiền, nên mọi chi phí
điều trị đều phải dựa vào bố mẹ anh và Đức Tiến. Họ đã yêu cầu cô ấy sau khi sinh xong đứa con, cô ấy phải lập tức biến mất khỏi cuộc đời anh.
Cô ấy vì muốn cứu anh, nên đã nén bi thương và đau khổ để chấp nhận yêu
cầu của họ. Nhận được sự đồng ý của cô ấy, bố mẹ anh và Đức Tiến đã dốc hết sức để thuê bác sĩ giỏi nhất phẫu thuật và cứu sống anh.
Tôi không biết khi người ta đau khổ quá thì người đó sẽ có bộ dạng như
thế nào, còn Đức Hải, hắn thì thào nói, thanh âm tắc nghẹn, mặt hắn nhợt nhạt như xác chết, mắt hắn đen kịt và tán loạn giống như những cánh hoa gãy nát bị gió mưa vùi dập.
_Đến khi cô ấy sinh, anh vẫn còn nằm mê man ở trên giường. Cô ấy đã mất, ngay sau khi sinh thằng bé. Sức khỏe của cô ấy vốn không được tốt,
trong quá tình mang thai vừa không được chăm sóc tốt, lại xảy ra quá
nhiều chuyện, nên cơ thể cô ấy gầy yếu, cô ấy đã cố chống đỡ cho đến khi thằng bé có thể an toàn sinh ra đời.
Đức Hải cúi người xuống, hai tay vuốt mặt, hắn đau khổ gào nhỏ, như một con thú bị tổn thương.
_Lúc anh tỉnh lại, cũng là mấy tháng sau đó. Điều đáng giận và đáng
trách là anh không nhớ được gì cả, anh không nhớ được mình từng yêu cô
ấy, cũng không biết đến sự tồn tại của thằng bé. Anh tồi tệ quá đúng
không em ? Tại sao anh có thể quên cô ấy, có thể không biết đến sự có
mặt của thằng bé ? Anh đã vô tư sống, mà không biết gì trong tám năm.
_Ha ha ha ! – Đức Hải bi thương bật cười cuồng loạn, giọng thống thiết và bi ai.
Tôi muốn xoa dịu một phần nào đó nỗi đau trong lòng hắn. Trước đây khi
tôi buồn khổ vì thất tình và cô đơn, hắn đã ở bên cạnh an ủi và động
viên tôi, nay tôi cũng muốn làm được một việc gì đó cho hắn.
Đức Hải đặt cằm lên vai tôi, sức nặng trên cơ thể hắn chuyển sang vai tôi.
Nhắm mắt lại, hắn không nói gì cả, tiếng thở dài đứt quãng của hắn thỉnh thoảng lại vang bên tai tôi.
Tôi biết hắn đang đau khổ, đang tự hành hạ và dằn vặt chính bản thân
mình, hắn đang tự trách bản thân vì sao có thể quên đi cô ấy và thằng
bé.
Nghe hắn kể sơ qua, tôi đã hoàn toàn hiểu được quá khứ của hắn.
Vậy là thằng bé không phải là con của hắn và Kim Loan.
Tôi luôn là người đến sau, luôn là người phải chịu đựng cái bóng của một cô gái khác. Dù hiện giờ Đức Hải có thật lòng yêu tôi đi chăng nữa, thì trong trái tim hắn cũng vĩnh viễn có hình bóng của cô gái kia.
Nhưng tôi không nên ngốc nghếch khi đi ghen tị và so bì với một người đã khuất, mà ngược lại tôi nên cảm ơn cô ấy đã sinh ra một thằng bé đáng
yêu và thông minh như Đức Trọng, cảm ơn cô ấy đã cho tôi cơ hội được
tiếp xúc và làm quen với Đức Hải.
Dù không thể dự đoán được tương lai mai sau sẽ như thế nào, nhưng tôi tự hứa với lòng mình rằng, tôi sẽ cố gắng mang lại hạnh phúc và niềm vui
cho Đức Hải và Đức Trọng.
Buổi chiều tối, thay vì để Đức Hải và thằng bé ăn cơm ở nhà hàng trong khách sạn, tôi đã đưa cả hai đi ăn ở một quán cóc ven đường.
Đức Hải và thằng bé đã từng được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của chủ
quán và đầu bếp của mấy cái quán mà chúng tôi đã đi qua, nên họ nhất
quyết phản đối và không đồng ý.
Tôi rất sung sướng và vui vẻ vì có thể bắt nạt được họ.
Hừ ! Món nợ mà họ thiếu tôi, tôi sẽ tính dần dần với họ.
Dám bắt nạt và ăn hiếp tôi, khi tôi còn sống với họ sao ? Bây giờ trên
lãnh thổ của quê hương tôi, để xem họ có thể làm gì được tôi.
Nhìn khuôn mặt bí xị của họ, tôi cao hứng cười thầm trong lòng.
Ha ha ha ! Thật chết cười !
Khuôn mặt nhăn nhó khổ sở giống như ai đó thiếu nợ mấy trăm vạn của họ, có thể dọa một đứa trẻ con khóc thét.
Thằng bé nắm lấy tay tôi, nó rầu rĩ bảo tôi.
_Chị Khánh Băng ! Chúng ta không thể ăn cơm tối trong khách sạn được sao ?
_Em có muốn thưởng thức món cá nướng không ?
_Em muốn, nhưng mà…!
Thằng bé nhăn mặt, phản kháng.
_Họ nấu dở như thế, làm sao em ăn được.
_Em dám chê chị nấu nở. – Tôi không hờn không giận đối đáp lại thằng bé.
Đức Hải và Đức Trọng lập tức quay sang nhìn tôi, đôi mắt họ sáng rực nhìn tôi.
_Chị..chị nấu ? Thật…thật không ?
Thằng bé vì sung sướng quá, nên lắp bắp nói không nên lời.
_Thật, tại sao lại không ? Chẳng phải chị đã hứa là sẽ nướng cá cho em ăn khi đến Phan Thiết sao ?
_Hay quá ! – Thằng bé nhảy cẩng lên. Nó hoàn toàn quên mất hết tất cả sự buồn bực lúc nãy.
Nắm lấy tay tôi, nó kéo tôi đi thật nhanh.
_Chị Khánh Băng ! Đi nhanh lên, em đã đói lắm rồi !
Đức Hải cũng phụ họa theo thằng bé, hắn cũng nắm lấy tay tôi.
Dưới sức kéo của hai người đàn ông nhà họ Trương, chân tay tôi luống cuống bước thấp bước cao đi nhanh theo họ.
Tiếng cười trong veo và vui vẻ của thằng bé, hòa cùng tiếng cười trầm ấm của Đức Hải, đã xua tan đi đám mây u ám đã bám riết lấy chúng tôi bấy
lấu nay.
Đến một quán cóc ở ven đường, tôi đã thương lượng với ông chủ cho tôi mượn bếp để nấu ăn.
Ông chủ quán cũng không còn trẻ nữa, năm nay ông cũng đã hơn 50 rồi.
Vì tôi trả tiền hậu hĩnh cho ông, nên ông vui vẻ đáp ứng yêu cầu của tôi.
Sự xuất hiện của ba chúng tôi, đã thu hút ánh mắt nhìn của tất cả mọi
người trong quán, và những người đang đứng trước cửa quán để mua thức
ăn, hay vì hiếu kì nên không muốn bỏ đi.
Để Đức Hải và thằng bé ngồi chờ trên một chiếc bàn ở giữa quán, tôi lúi húi nấu thức ăn ở trong bếp.
Thằng bé vừa ngồi chờ, vừa nuốt nước bọt, nó đang mong ngóng tôi nhanh
nấu ăn xong, để nó còn được thưởng thức món cá nướng mà nó yêu thích.
Vì đây là một đất nước xa lạ đối với thằng bé, nên Đức Hải không dám bỏ
đi đâu, mà phải kiễn nhẫn ngồi chờ và trông chừng thằng bé.
Hắn đã không biết thằng bé là con trai của mình trong tám năm, nên hắn không dám mạo hiểm để mất thằng bé thêm một lần nào nữa.
Hơn 30 phút sau, tôi nhờ nhân viên phục vụ trong quán bưng dần những đĩa thức ăn ra ngoài cho thằng bé và Đức Hải.
Khi đĩa thức ăn cuối cùng được tôi bưng ra ngoài, tôi thấy thằng bé đang nhồm nhoàm nhai một miếng cá nướng trong miệng, vẻ mặt nó tràn ngập
sung sướng và vui vẻ.
Đặt đĩa thức ăn xuống bàn, tôi ngồi bên cạnh thằng bé.
Quay sang nhìn thằng bé, tôi cười hỏi.
_Cá nướng ngon không em ?
Thằng bé gật đầu như giã tỏi.
Tôi hài lòng nở một nụ cười. Mặc dù đã biết trước được câu trả lời của thằng bé, nhưng tôi vẫn muốn xác nhận lại.
Chống tay xuống bàn, Đức Hải chăm chú quan sát và nhìn ngắm hai chúng tôi.
Đối với hắn, được cùng tôi và thằng bé trải qua những giây phút vui vẻ thế này, là điều mà hắn đã mong mỏi từ lâu.
Thấy hắn chỉ ngồi im mà không động đũa, tôi giục hắn.
_Sao anh không ăn đi ? Anh chê thức ăn do em nấu à ?
_Không phải ! – Đức Hải nhẹ giọng trả lời tôi, khóe môi hắn cong lên
thành một nụ cười dịu dàng – Anh đang nghĩ nếu ba chúng ta có thể sống
mãi với nhau như thế này thì hay biết mấy.
Đang ăn, thằng bé ngước mắt lên nhìn hắn, miệng nó nhếch lên.
_Chú đừng có tưởng bở nữa. Dù chị Khánh Băng có chấp nhận sống cùng với chú, thì cháu cũng không đồng ý.
Đức Hải cau mày nhìn thằng bé, nụ cười cứng đơ.
_Cháu không thích sống cùng với chú sao ?
_Không !
Thằng bé dứt khoát trả lời, tay nó gắp một đũa rau muống xào tỏi.
Đức Hải bất lực thở dài, hắn mệt mỏi nhìn thằng bé, hắn không biết phải nói như thế nào cho thằng bé hiểu và chấp nhận hắn.
Tôi hiểu hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan của hắn, nên nhìn hắn bằng ánh mắt thông cảm và khích lệ.
_Anh ăn cơm đi ! Có chuyện gì, thì để sau hãy nói !
Đức Hải hiểu ý của tôi, hắn không còn tiếp tục chủ đề cũ nữa.
Thằng bé mặc dù ăn cơm, nhưng đôi mắt trong veo của nó thỉnh thoảng lại len len nhìn Đức Hải.
Dù Đức Hải vẫn chưa nói cho nó biết, hắn là cha ruột của nó, nhưng nó vẫn cảm nhận được.
Nó chịu để cho hắn mang nó đi chơi cùng, chẳng qua nó đang tạo cơ hội
cho hắn được thực hiện nghĩa vụ và trách nhiệm làm cha của mình, đồng
thời nó cũng muốn hai người được gần gũi và hiểu nhau hơn.
Tôi là bạn tốt của thằng bé, nên tôi cũng phần nào đoán được tâm ý của nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT