Hơn tám giờ sáng hôm sau, tôi giật mình tỉnh giấc.

Cơ thể đau nhức như vừa mới trải qua một trận chiến, cổ họng khô khốc, mí mắt tôi nặng nề hé mở ra dần dần.

Khi ánh sáng của căn phòng chiếu rọi vào mắt tôi, tôi lấy tay che mắt, mắt nheo lại.

Từ trong bóng tối, bất chợt tiếp xúc với ánh sáng khiến tôi nhất thời không quen.

Khi đã làm quen được rồi, tôi mới nhìn kĩ căn phòng mà tôi ngủ lại qua đêm.

Chỉ mới nhìn sơ qua, tôi đã biết mình đang ngủ trong một căn phòng của Đức Hải ở trên lầu hai.

Cũng tại căn phòng này, cách đây hơn một tuần tôi đã ngủ lại.

Lần trước với lần này, tôi thầy có điểm gì đó bất đồng.

Ngực tôi đang bị một bàn tay đè nặng, còn chân tôi đang bị một bàn chân gác lên.

Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này ? Kể từ lúc nào, tôi không ngủ một mình mà lại ngủ cùng với một người lạ mặt ?

Tôi hoảng hốt nín thở quay sang nhìn người đang yên giấc ngủ ở bên cạnh.

Khi xác định được người đó là ai, mặt tôi phút chốc đỏ bừng, đầu óc mờ mịt vì chất cồn của tôi đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Tôi bắt đầu nhớ lại từng chút từng chút một chuyện xảy ra vào tối hôm qua.

Nhớ đến đâu, mặt tôi lúc xanh lúc đỏ.

Xấu hổ quá !

Tôi có phải là con gái không ? Sao tôi có thể chủ động đi câu dẫn Đức Hải thế này hả trời ?

Hu hu hu ! Tôi chết mất, chết mất !

Danh dự sống 25 năm của tôi đã hoàn toàn bị hủy bỏ.

Tôi thật không dám tin là khi uống rượu say, tôi đã biến thành một người khác hẳn.

Ngày trước, vì tôi tưởng mình bị ung thư sắp chết, tôi mới bỏ tiền để thuê Đức Tiến lấy đi lần đầu tiên của mình, nhưng còn lần này, chẳng lẽ vì tôi thất tình, nên tôi mới đi tìm cảm giác ấm áp và che chở từ vòng tay của một người con trai khác.

Càng nghĩ, tôi càng không thể chịu đựng được nỗi đau đang dày vò và mặc cảm của chính mình.

Nhìn Đức Hải, tôi rơi lệ.

Tôi không xứng với hắn, xét cả về địa vị và danh phận tôi đều không thể so sánh được với hắn.

Mặc kệ hắn có yêu tôi không, tôi nên nhanh chóng rời khỏi đây.

Tôi sợ khi hắn tỉnh dậy, tôi biết phải ăn nói và đối diện với hắn thế nào đây ?

Tôi nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra khỏi ngực tôi, nhấc chân hắn ra khỏi đùi tôi, tôi cố gắng ngồi dậy mà không gây ra bất cứ thanh âm hay tiếng động nào.

Cảm giác đau đớn từ thắt lưng truyền lên não, khiến tôi nhăn mặt nhíu mày.

Cắn chặt răng, tôi không dám kêu lên thành tiếng.

Khi lớp chăn màu trắng được vén sang một bên, một vết máu khô trên tấm ga rải giường xuất hiện trong tầm mắt tôi.

Tôi kinh hoàng mở to mắt, tôi cúi xuống nhìn vết máu còn dính vào đùi mình.

Vậy….vậy là sao ?

Tôi lắp bắp kinh hãi, tôi thật sự không hiểu gì cả.

Chẳng…chẳng phải tôi đã trao lần đầu tiên của mình cho Đức Tiến rồi sao ? Tại …tại sao tôi vẫn còn là xử nữ cho đến tận tối hôm qua ?

Tôi vò đầu bứt tóc.

Có ai trả lời cho tôi không ? Rút cuộc chuyện gì đã xảy ra với tôi thế này ?

Tôi thần người ngồi bất động ở trên giường, hai tay ôm lấy gối, mắt nhìn vào khoảng không trước mặt.

Tôi cố nhớ lại chuyện xảy ra vào đêm hôm tôi say rượu rồi dùng tiền thuê Đức Tiến lấy đi lần đầu tiên của tôi.

Tôi nhớ khi hắn đưa tôi vào phòng, hai chúng tôi đã ẩu đả với nhau một trận. Hắn đã hôn tôi, ôm tôi, thậm chí hắn còn cởi váy của tôi nhưng….nhưng…

Tôi ôm lấy mặt, hai má tôi nóng bừng.

Nhưng ngay sau đó tôi đã lăn ra ngủ, tôi đã ngủ như chết, hai chúng tôi không hề phát sinh ra chuyện gì cả.

A…a…a…a…! Tôi muốn hét ầm lên.

Sau khi đã nhớ ra toàn bộ mọi chuyện, trong lòng tôi có một cỗ bi thương khó tả.

Tôi không hề cảm thấy hạnh phúc và vui sướng vì Đức Tiến là một chính nhân quân tử, mà chỉ thấy mình không có đủ khả năng khiến cho Đức Tiến quên đi được Kim Loan.

Có lẽ lúc đó hắn có động tâm vì tôi, nhưng ngay sau đó hắn đã không thể vượt quá giới hạn với tôi.

Trong lòng hắn vẫn còn có hình bóng của cô ấy, hắn không thể phản bội cô ấy, ngay cả chung chạ với một người phụ nữ xa lạ, hắn cũng không làm được.

Nước mắt lặng lẽ rơi, từng giọt từng giọt lăn dài trên má, lòng tôi đau như cắt.

Lấy tay quẹt nước mắt, hít một hơi thật sâu, tôi cắn chặt răng.

Mọi chuyện cũng đều là do tôi tự chuốc lấy, tôi không thể trách ai được.

Thôi thì, hãy coi đây là một giấc mộng đi.

Nếu đã là mơ, cũng đã đến lúc tôi phải tỉnh lại rồi, tôi không thể tiếp tục lừa dối chính mình nữa.

Nhanh chóng mặc lại quần áo, tôi run rẩy bước đi.

Đi gần ra đến cánh cửa gỗ dẫn ra khỏi phòng, tôi quay lại nhìn Đức Hải vẫn còn ngủ say ở trên giường.

Tạm biệt !

Tôi thì thầm, miệng lẩm bẩm nhắc lại câu ấy mấy chục lần.

Nước mắt làm mặn chát bờ môi, tay tôi siết chặt.

Nhắm mắt lại, tôi quyết tâm không thể chần chừ và do dự nữa.

Khi cánh cửa gỗ đóng lại ở phía sau lưng, tôi biết mình đã mất hết tất cả, tôi không còn gì nữa.

Tạm biệt !

Chạy thật nhanh ra sân vườn, tôi tiến về dần về phía cánh cổng sắt.

Bầu trời trong xanh, nắng ấm chan hòa khắp muôn nơi, cây cỏ xanh tốt, nhưng trong lòng tôi u ám không có một chút ấm áp nào.

Mùa đông lạnh lẽo đang bám riết lấy tôi, bắt đầu từ hôm nay tôi không còn là cô gái hay cười và sống trong thế giới mộng mơ nữa.

Tôi giống như một kẻ mất hồn, đang đi lang thang trên hè phố, đi không hề có mục đích, cũng không biết mình sẽ đi đâu và về đâu.

Vừa đi tôi vừa khóc, khóc thật nhiều, nước mắt thi nhau rơi, từng giọt từng giọt rơi tí tách xuống chân tôi, mỗi bước chân tôi là một giọt nước mắt.

Tôi đã khóc đến sưng đỏ cả mặt, khóc đến thương tâm, nỗi đau chồng chất trong lòng tôi.

Tôi đã làm rối tung hết tất cả mọi thứ lên rồi.

Bây giờ tôi không còn xứng với Đức Tiến nữa, cũng không thể ở bên cạnh Đức Hải, tôi nên đi thôi, nên trở về Việt nam, và xin nghỉ việc.

Tôi không còn mặt mũi nào nhìn Đức Tiến, và gặp mặt Đức Hải nữa.

Nếu cuộc chiến giữa hai anh em họ là do tôi gây ra, tôi nên là người kết thúc tất cả.

Đi dạo dưới ánh nắng mặt trời nóng rực, chẳng mấy chốc mặt tôi lấm tấm mồ hôi, bộ quần áo trên người ẩm ướt, mái tóc màu đen uốn quăn dính bệt vào da đầu.

Vừa đói vừa mệt, tôi tìm một bóng mát dưới một gốc cây to rồi ngồi xuống.

Mắt tôi quan sát người đi qua đi lại trước mặt mình, tai tôi lắng nghe âm thanh ồn ào và náo nhiệt của mọi người xung quanh.

Từng người từng người đi qua, từng chiếc xe phóng vùn vụt trước mắt tôi.

Càng nhìn, tôi càng thấy hoa cả mắt, đầu tôi choáng váng muốn xỉu.

Cổ họng khô khốc, lưỡi đắng, mắt sưng đỏ, trông tôi không khác gì một cô gái đang bỏ nhà đi bụi.

Tôi hiện giờ không phải là một người con hư hỏng của một gia đình nào đó, nhưng là một kẻ vô gia cư không có nhà để về.

Từ trước đến nay, không có nơi nào là nhà của tôi cả, ngay cả người thân tôi cũng không có.

Tôi là một đứa trẻ mồ côi, một người vừa mới sinh ra đã bị vứt bỏ. Nếu không được các sơ ở tu viện nhận nuôi, tôi đã chết từ lâu rồi.

Trong những lúc cô đơn và buồn khổ thế này, tôi lại bi thương nhớ đến thân phận côi cút và nghèo hèn của mình.

Dựa lưng vào gốc cây, tay bóp chán, tôi mệt mỏi quá !

Ngay lúc này, tôi muốn ngủ một giấc, muốn sau khi tôi tỉnh dậy, tôi có thể quên hết mọi chuyện và làm lại từ đầu.

Thò tay vào trong túi áo khoác, tôi lôi điện thoại ra khỏi túi.

Nhìn màn hình đen thui và mờ ảo trước mặt, tôi cười khổ.

Tôi đang chờ ai gọi điện và đến đón tôi đây ?

Đức Tiến không cần tôi nữa rồi. Kim Loan đã về, hắn có thể hoàn thành giấc mơ lứa đôi ngọt ngào và hạnh phúc mà hắn mong đợi từ lâu.

Nghĩ đến hắn, khiến nước mắt vừa mới tạm dừng của tôi lại tiếp tục tuôn trào.

Tại sao hắn đối xử lạnh nhạt và vô tình với tôi như thế, tôi vẫn không thể nào quên được hắn và vẫn đau khổ nhiều vì hắn ?

Chẳng lẽ tôi vẫn còn hy vọng vào tình cảm của hắn, vẫn mong một ngày nào đó hắn sẽ yêu tôi và cần đến tôi ?

Không ! Chuyện này không bao giờ có thể xảy ra !

Dù cho mai sau hắn có nghĩ đến tôi, có thể yêu tôi, nhưng tôi không còn xứng với hắn nữa.

Tôi đã không còn trong sạch, tôi đã ngủ với một người đàn ông khác.

Ha ha ha ! Tôi khóc trong bi thương, cười thầm trong cuồng loạn.

Vò đầu bứt tóc, tôi muốn phát điên lên.

Hết rồi ! Mọi chuyện đã kết thúc rồi !

Tôi và Đức Tiến đã đi hai con đường khác nhau.

Hắn đã có người phụ nữ của đời hắn, còn tôi sẽ trở về Việt nam tìm một công việc, sau đó sống nốt cuộc đời còn lại trong cô đơn và nuối tiếc.

Một ông lão đi ngang qua gốc cây mà tôi đang ngồi, thấy khuôn mặt đỏ bừng vì say nắng và hốc hác vì mệt mỏi của tôi, ông dừng lại rồi quan tâm hỏi.

_Cháu không sao chứ ? Có cần ông giúp gì không ?

Tôi giật mình ngước mắt lên nhìn ông.

Ánh nắng đang phủ kín người ông lão, khiến cho tôi chói mắt và nhìn không được rành.

_Cháu…cháu không sao. Cảm ơn ông.

Tôi yếu ớt lên tiếng trả lời, nước mắt vì tủi thân lại lăn dài trên má.

Ông lão thương hại nhìn tôi. Ông đoán tôi đã gặp phải chuyện gì đó thương tâm lắm nên mới khóc lóc trông thảm thương thế này.

_Nếu có cần ông giúp gì cho cháu thì cứ nói đi đừng ngại.

_Cháu..cháu thật sự không sao đâu. Cháu chỉ hơi mệt một chút thôi.

Tôi gượng gạo nở một nụ cười để cho ông lão yên tâm.

Tôi biết mình một chút cũng không khỏe, cũng không được bình thường.

Tinh thần tôi giờ đang rối loạn cực hạn, sức khỏe suy kiệt.

Thấy tôi từ chối không cần mình giúp đỡ, sau khi nói thêm vài câu nữa, ông lão quay người bước đi.

Tôi vẫn ngồi dựa đầu vào gốc cây, mắt nhìn khung cảnh bên ngoài qua màn lệ.

Những hình ảnh không ngừng di động và múa máy trong đáy mắt tôi.

Đối với họ, tôi chẳng khác gì một bức tượng sống, tuy có thể xác nhưng không còn linh hồn.

Tôi ngồi ở đó, ngồi đến khi cơ thể đau nhức, chân tay tê dại, tôi mới loạng choạng đứng dậy.

Máu dồn lên não, thiếu ô xy và dưỡng khí khiến mắt tôi tối xầm, tôi lảo đảo muốn ngã quỵ xuống đất.

Bám víu vào thân cây, tôi mới giữ cho mình khỏi ngã.

Đứng chống tay vào thân vào thân cây một lúc, tôi mới lấy lại được thế cân bằng.

Lúc tôi rời khỏi chỗ đó, cũng đã hơn một giờ chiều.

Có lẽ mọi người đang lo lắng đi tìm tôi ở khắp nơi.

Nhắm mắt lại, tôi thấy mình thật vô tâm.

Chỉ vì một chữ tình, tôi không những tự làm khổ chính mình, mà tôi còn khiến cho nhiều người khác phải lo lắng và mệt mỏi vì tôi.

Mở điện thoại, đầu tiên tôi gọi điện cho Đức Tiến.

Đức Tiến đã gọi cho tôi tổng cộng hơn 10 cuộc gọi từ sáng đến giờ, nên ngay sau khi tôi gọi cho hắn, hắn đã bắt máy.

_Em hiện giờ đang ở đâu ?

Đức Tiến gấp gáp hỏi, thanh âm run rẩy và không được tự nhiên.

_Em đang trên đường về nhà.

Tôi rơi lệ, dù cố giữ cho giọng mình được bình thường giống như hàng ngày, nhưng cũng không thể tránh khỏi những âm thanh nghẹn ngào và thút thít do nước mắt gây ra.

_Em …em không sao chứ ?

Đức Tiến lo lắng hỏi tôi, hắn ngập ngừng thăm dò phản ứng của tôi.

_Em không sao. Anh đừng lo lắng cho em, em sắp về đến nhà rồi.

Tôi cười khổ, không ngừng tự trách bản thân mình. Mặc dù biết không nên tiếp tục quay về bên cạnh hắn nữa, nhưng tôi vẫn tham lam muốn nhìn thấy hắn lần cuối, trước khi tôi rời khỏi đây.

Hắn là người đàn ông đầu tiên mà tôi yêu, là người đã khiến tôi rung động và trao cả trái tim mình.

Dù không thể sống ở bên cạnh hắn cả đời, cũng không thể khiến hắn yêu tôi, nhưng làm người ai chẳng có lúc ích kỉ muốn được giữ một thứ gì đó cho mình.

_Em nói chỗ mà em đang đứng đi, để anh đến đón em.

_Không cần đâu,em đi bằng xe tắc xi được rồi.

_Đêm hôm qua em và Đức Hải….!

Đức Tiến nghẹn họng, hắn không thể nói hết được một câu.

Tôi tái mặt, có bao nhiêu lời muốn nói với hắn đều bị nuốt hết vào trong.

Lời nhắc nhở của hắn đã cảnh tỉnh tôi.

Đúng ! Tôi hiện giờ làm gì còn tư cách để yêu và ở bên cạnh hắn nữa. Nếu trước kia tôi còn có một chút hy vọng thì bây giờ đã hoàn toàn biến mất rồi.

_Xe…xe tắc đi đến rồi…em…em cúp máy đây.

Tôi run rẩy lắp bắp cố nói cho hết một câu, cố giữ vững thân hình đang lảo đảo muốn ngã quỵ xuống nền gạch lạnh lẽo dưới chân.

_Khoan đã !

Đức Tiến vội hô to, hắn sợ tôi cúp máy rồi sẽ không trở về nhà của hắn nữa.

_Em nói đi, hiện giờ em đang ở đâu ?

_Em đang ở trên vỉa hè. Chào…chào anh !

Không để cho hắn thêm một câu nào nữa, tôi cúp luôn máy.

Tôi đã làm sai rồi đúng không ?

Bây giờ nếu tôi trở về nhà hắn, tôi làm sao có thể đối mặt với hắn, tôi biết ăn nói và giải thích với hắn thế nào ?

Mặc dù tôi và hắn vẫn chưa nói gì với nhau, cũng không hứa hẹn sẽ yêu nhau và lấy nhau, nhưng tôi vẫn mặc cảm, vẫn đau xót cho một tấm chân tình không được báo đáp.

Nhưng mà thôi, trong chuyện này tôi cũng là người có lỗi, tôi lắc đầu khổ sở, lòng nhủ thầm.

Tất cả đều là do tôi đa tình,và tự huyễn hoặc chính mình.

Kim Loan mới là người phụ nữ đích thực của cuộc đời hắn, còn tôi chỉ đơn giản là một cô em gái nhỏ của hắn thôi.

Mấy giây sau điện thoại của tôi lại reo vang.

Kể từ lúc tôi cúp máy, Đức Tiến có gọi lại cho tôi mấy lần, nhưng mà tôi không có nhận.

Tôi quyết định sẽ không trở về nhà hắn nữa, cũng sẽ không nói lời tạm biệt với hắn.

Tôi sợ khi gặp mặt hắn rồi, tôi lại không nỡ rời đi.

Còn thằng bé nữa, tôi làm sao có thể bỏ nó ở lại một mình.

Nhớ đến thằng bé khiến lòng tôi đau quá.

Tôi đã yêu nó, quý nó như con đẻ của mình. Biết rằng ra đi mà không nói gì với nó, sẽ khiến nó giận và hận tôi, nhưng không còn cách nào khác, tôi đành phải phụ tấm lòng và tình cảm mà nó dành cho tôi.

Tôi hy vọng khi nó lớn lên nó sẽ nhanh chóng quên tôi, và không còn căm ghét tôi nữa.

Bắt một chuyến xe tắc xi, tôi thay vì bảo chú tài xế đưa tôi về nhà Đức Tiến, tôi đã nhờ chú ấy đưa tôi ra sân bay.

Đã đến lúc tôi trở về Việt nam rồi !

Khi bay sang đây cùng với Đức Tiến và Đức Hải, tôi không mang theo hành lý, mà chỉ có một chiếc túi xách hình chữ nhật.

Nay tôi rời đi, tôi cũng sẽ chỉ mang theo những thứ thuộc về mình.

Điện thoại của Đức Hải, tôi sẽ gửi lại cho hắn sau.

Tôi đã nhớ được điện chỉ của nhà hắn, nên chỉ cần tôi gửi qua đường bưu điện là được.

Nhà cửa lùi dần về phía sau, tôi càng lúc càng rời xa khỏi ngôi nhà của Đức Tiến và Đức Hải.

Chỉ cần lên được máy bay, và trở về được quê nhà của mình, giữa tôi và họ sẽ không còn khúc mắc và còn có bất cứ ân oán gì nữa.

Tạm biệt ! Tạm biệt ! Tạm biệt !.................

Tôi thì thầm nói qua màn lệ, môi mấp máy không ra âm thanh, cũng không thành tiếng nói.

Trong cổ hỏng chỉ có những tiếng thì thầm vọng xa từ biển khơi vào đất liền, mang theo nỗi nhớ và cô đơn.

Mong rằng mọi người sẽ sống thật khỏe mạnh và hạnh phúc.

Mong rằng họ sẽ nhanh chóng quên tôi, sẽ không còn nhớ đến một con bé trẻ con, chuyên gây ra nhiều chuyện rắc rối như tôi nữa.

Kể từ sống với Đức Tiến và thằng bé, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải ra đi vội vã thế này, cũng chưa bao giờ nghĩ mình phải chạy trốn chỉ vì một chữ tình.

Lúc tôi đến cũng giống như lúc tôi rời đi, đều đột ngột và không có một câu chào cũng như một lời từ biệt.

Ân oán tình thù cũng nên kết thúc ở đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play