Không dám để sếp lớn chờ lâu, tôi mở cửa bước vào.
Căn phòng rộng hơn so với dự đoán của tôi. Trong phòng chỉ có hai màu
trắng và màu xám nhạt, có một chiếc bàn gỗ dài, một tủ đựng sách và hồ
sơ, bốn góc phòng đều để một chậu hoa và một chậu cây cảnh. Căn phòng
tràn ngập ánh sáng của mặt trời. Nhìn căn phòng giống như một căn nhà
kính thu nhỏ. Từ lúc bước lên lầu chín, tôi đã bị ấn tượng mạnh bởi kiến trúc và cách trang trí ở đây.
_Cô nhìn đã đủ chưa ?
Lúc này tôi mới hoàn hồn nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế xoay sau chiếc bàn gỗ dài ở giữa phòng.
Người tôi hóa đá, mặt tôi trắng bệch, trái tim nhỏ bé của tôi đập “thình thịch” trong lồng ngực.
Không ! Không phải chứ ? Tại sao lại là hắn ? Tại sao ông trời lại bắt tôi phải gặp lại hắn ?
Nghĩ về hắn khiến tôi lại nghĩ đến số tiền mất oan uổng kia.
Hu hu hu ! Tôi chết mất !
Nhìn vẻ mặt và ánh mắt khiếp đảm của tôi, đôi môi quyến rũ của hắn nhếch lên một nụ cười.
_Thế nào gặp lại tôi, cô không vui sao ?
Vui cái con khỉ ! Tôi rủa thầm
Gặp lại hắn là ác mộng của cuộc đời tôi thì có.
Có lẽ hắn gọi tôi lên đây để đuổi việc tôi. Tôi chán nản nghĩ.
Cũng đúng thôi, hắn là một kẻ cao ngạo làm sao có thể chấp nhận được
việc một cô gái dám dùng tiền để thuê hắn như một gã trai bao.
Khoan đã ! Tại sao hắn lại ở đây ? Chẳng lẽ hắn là...là.....?
Tôi mờ mịt nhìn dòng chữ in: Đức Tiến – Tổng giám đốc.
Xong rồi ! Tôi bị đuổi là cái chắc. Tất cả cũng tại tôi vô tình không
chịu ý đến lời nói của Tuyết Ngân. Nếu buổi chiều hôm đó, tôi chịu liếc
mắt nhìn hắn một cái có phải là tôi đã thoát khỏi kiếp nạn oan uổng này
rồi không ?
_Ngồi đi ! Cô định đứng mãi như thế sao ?
_Không cần. Nếu anh gọi tôi lên đây để đuổi việc tôi, thì nói mau lẹ đi. Tôi không muốn làm mất thời gian của anh.
_Cô không nghe giám đốc của cô nói gì sao ?
_Anh ấy chỉ nói là tôi cầm bộ hồ sơ này lên đây, ngoài ra anh ấy không nói gì cả.
_Nếu thế, để tôi nói luôn cho cô biết. Bắt đầu từ ngày hôm nay cô là trợ lý mới của tôi.
_Hoàn toàn không, giấy bổ nhiệm vào ví trí mới của cô, tôi đã kí rồi.
_Nhưng..nhưng mà...!
_Không nhưng nhị gì hết. Bây giờ cô về thu xếp đồ đạc của mình ở phòng
nhân sự đi, sáng ngày mai đúng tám giờ cô lên đây nhận việc.
Nói xong, hắn tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, hắn coi tôi là không khí.
Tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn, nhưng cuối cùng đành thui thủi đi
ra khỏi phòng. Được thăng chức, nhưng tôi chẳng vui chút nào cả. Tôi chỉ có cảm giác mình sắp chết. Không ! Phải nói là, cảm giác này còn đáng
sợ hơn cái chết.
Hằng ngày phải nhìn thấy hắn, làm việc cùng hắn. Chỉ nghĩ đến đây thôi, tôi đã muốn co giò bỏ trốn rồi.
_Sao thế, anh ấy không nhận cô à ?
Cô thư kí hả hê khi nhìn thấy khuôn mặt giống như là vừa bị mắng một trận của tôi.
Tôi căm tức trừng mắt nhìn cô ta. Không thèm chấp một kẻ suốt ngày đi nói cạnh khóe người khác, tôi đi thang máy xuống lầu sáu.
Tôi không biết mấy đồng nghiệp làm cùng phòng sẽ phản ứng như thế nào,
khi họ biết tôi đột nhiên được thăng chức, mà lại làm trợ lý riêng của
hắn.
Tôi khóc không ra nước mắt, nếu họ biết được nguyên nhân tại sao, chắc họ sẽ rủa thầm tôi ti tiện và thủ đoạn.
Ôm lấy đầu, tôi thật sự rất muốn thét lên. Tôi nào có xấu xa và đê tiện
như thế. Mặc dù tôi yêu tiền, nhưng tôi còn yêu mạng của mình hơn. Bây
giờ thì hết rồi, tiền mất mà mạng cũng chẳng còn.
Quay trở lại phòng làm việc, tôi thấy mọi người đã giải quyết xong tất cả quà quê mà tôi mang từ Mũi Né về đây.
Tôi biết họ thật sự quý và thương tôi, tôi cũng biết họ sẽ buồn khi tôi
chuyển sang vị trí công tác mới. Tôi định không nói sự thật cho họ biết, nhưng chuyện này sớm muộn gì họ cũng biết. Nếu để họ biết từ miệng của
người khác, họ sẽ khinh tôi, sẽ coi tôi là một kẻ có mới nới cũ, có
quyền thế thì quên luôn bạn bè.
Nhìn khuôn mặt nhiệt tình của họ, tôi không biết phải mở miệng thế nào.
Phòng nhân sự chúng tôi quanh năm chỉ làm việc với sổ sách và giấy tờ
nên rất khô khan. Chính vì điều này, nên chúng tôi có nhiều thời gian để túm tụm nói chuyện phiếm, và đàm luận với nhau mọi chuyện ở trên đời.
Chúng tôi thân nhau như anh em, sợ ngay cả người thân trong gia đình
cũng không gắn kết như chúng tôi. Về đến nhà còn tắm rửa, ăn cơm, nghỉ
ngơi, đâu có nhiều thời gian để hỏi han, và quan tâm đến người nhà nhiều như đồng nghiệp làm cùng một công ty.
_Sếp nói chuyện gì với bà mà lâu thế ?
Lúc nào Tuyết Ngân cũng là người đầu tiên lên tiếng hỏi tôi.
Tôi chán nản ngồi xuống ghế, đặt hồ sơ xin việc ở trên bàn, mắt tôi quan sát khắp căn phòng. Tôi đang cố lựa lời thích hợp để thông báo tin tôi
sắp chuyển vị trí công tác cho họ biết.
_Tôi…tôi sắp đi rồi.
_Bà đi đâu ?
_Lên..lên lầu chín.
Tuyết Ngân tưởng tôi lên lầu chín để gặp anh chàng nào đó đẹp trai, nên vỗ vai tôi khích lệ, ánh mắt hiện lên sự tò mò.
_Anh chàng nào thế ? Bà có thể bật mí cho tôi một chút được không ?
Tôi bực mình đáp.
_Bà bớt nói xàm đi được không ? Tôi lên lầu chín để làm việc, không phải lên để tìm con trai.
_Cái gì ?
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô nàng, cuối cùng tôi cũng thấy hả hê.
Hừ ! Nói cho lắm vào ! Sao lúc nào cô nàng Tuyết Ngân này cũng nghĩ đến
con trai là thế nào nhỉ ? Chẳng phải hiện giờ cô nàng đang mặn nồng với
người yêu mới là gì ?
_Bà có nói đùa không đấy ? Bà lên lầu chín để làm việc ? Mà bà làm việc gì ở trên đó ?
Giọng cao vút lảnh lót của Tuyết Ngân đã khiến tất cả mọi người trong
phòng chú ý. Chưa đây một phút, họ đều ngừng công việc, mắt nhìn tôi,
tai chăm chú lắng nghe.
Tôi không nhịn được cười. Chẳng lẽ tất cả mọi người ở đây đều bị lây tính nhiều chuyện của Tuyết Ngân rồi sao ?
_Chát !
Bả vai của tôi lại bị Tuyết Ngân đánh đau điếng. Cô nàng này chẳng những võ mồm giỏi, mà tay chân cũng rất lanh lợi, chỉ cần khi nói chuyện tôi
hơi lơ đãng một chút là y như rằng sẽ bị ăn đòn.
_Bà còn không mau nói đi ? Bà lên lầu chín để làm gì ?
_Làm việc.
_Bà muốn chọc tức tôi đấy hả ? Bà làm gì ở trên đó ?
Nhìn khuôn mặt nổi giận của cô nàng, tôi không dám trêu tức cô nàng nữa.
_Tôi là trợ lý riêng của Tổng Giám đốc.
Tôi nghe có tiếng ghế đổ, tiếng rít nhẹ, còn có những tiếng thì thào.
Không ngờ âm thanh mà mọi người dành tặng cho tôi lại “mỹ lệ” như thế.
Họ khiến tôi thật sự thấy rất cảm động. Đúng là những đồng nghiệp tốt
bụng và nhân ái.
Riêng Tuyết Ngân lại có biểu hiện hoàn toàn khác, cô nàng không hét ầm
lên, hay làm gì cả, mà mắt cô nàng nhìn trừng trừng vào mặt tôi. Ánh mắt xăm xoi, tìm tòi mọi cử chỉ và chuyển động của tôi khiến tôi vừa thấy
khó chịu vừa thấy nhồn nhột. Không phải mặt tôi dính nhọ mà tôi lại
không biết đấy chứ ? Nếu thế, chắc là tôi phải cảm ơn Tuyết Ngân.
_Bà đang nói dối. Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra. Tân Tổng giám
đốc là một người làm việc rất có nguyên tắc và lạnh lùng, anh ta đòi hỏi nhân viên của mình rất cao. Bà chỉ là một trợ lý nhỏ bé của giám đốc
phòng nhân sự, bà không có tài năng gì đặc biệt, ngoại trừ tính cách
chăm chỉ và năng động. Nếu xét theo điều kiện của bà, ở công ty này chắc chắn là có không dưới 2,000 người hơn bà rất nhiều. Tại sao trong số
2,000 người ấy, anh ta không chọn họ, mà lại chọn bà ?
Một câu hỏi rất hay, rất đúng. Giá mà khi hắn quyết định bổ nhiệm tôi
làm trợ lý riêng của hắn, hắn cũng tự đặt câu hỏi cho mình như Tuyết
Ngân thì hay biết mấy. Chỉ cần hắn nghĩ được như thế, số phận bi thảm
của tôi sẽ tránh được một kiếp nạn lớn. Nhưng ván đã đóng thuyền rồi,
tôi còn biết nói làm sao.
Người có quyền xa thải tôi là hắn, có quyền bổ nhiệm tôi cũng là hắn. Tôi chỉ là một con rối cho hắn điều khiển.
Nếu tôi nói với mọi người trong phòng rằng tôi không muốn làm công việc
này một chút nào, chắc họ sẽ nghĩ tôi bị điên hay làm cao.
Hu hu hu ! Tôi khổ sở quá !
Chẳng có ai có thể vui nổi, và sống yên khi ngày nào cũng nhìn thấy
người có thể mang linh hồn của mình xuống địa ngục bất cứ lúc nào.
Tôi là một kẻ rất nhát gan. Chính vì thế, nên mặc dù tôi yêu tiền, tôi
cũng không dám làm chuyện gì phạm pháp để nhanh làm giàu.
Nhìn khuôn mặt giống như là sắp đi gặp quỷ của tôi. Tuyết Ngân trợn tròn mắt.
_Bà không sao chứ ? Bà nói bà được thăng chức, được làm việc cùng với
một người đàn ông siêu đẹp trai và siêu anh tuấn, sao khuôn mặt của bà
lại giống như một người biết ngày mai mình sẽ chết thế kia ?
Tôi nhìn Tuyết Ngân bằng ánh mắt khâm phục. Thật không ngờ, cô nàng thường xuyên nói lung tung này, hôm nay lại nói quá đúng.
Tôi ôm lấy ngang người Tuyết Ngân, vòng tay tôi ôm siết lấy như một người em gái ôm lấy chị của mình.
Tuyết Ngân bị hành động kì lạ của tôi dọa cho nhảy dựng. Cô nàng lùi ra xa, miệng méo xệch.
_Bà không ăn phải cái gì chứ ? Sao đột nhiên hôm nay bà lại muốn ôm tôi ?
Thấy Tuyết Ngân sợ, tôi lại càng muốn trêu già. Lúc này, tôi đang rất
tức giận và phẫn nộ; vừa phát hiện ra mình bị bệnh viện Gia Long lừa,
giờ tên chết tiệt kia lại muốn đưa tôi lên đoạn đầu đài, bạn bè tôi
không có nhiều, ngoại trừ mấy đồng nghiệp làm ở đây thì không còn ai
cả. Nếu họ không chia sẻ và an ủi tôi thì còn ai vào đây.
Tôi đứng bật dậy, tay đập mạnh vào bàn đánh “rầm” một tiếng.
Tất cả mọi người trong phòng đều trợn tròn mắt nhìn tôi, mấy anh đeo
kính còn suýt chút nữa rớt xuống đất. Họ không hiểu tại sao tôi lại tức
giận như thế ?
_Tối hôm nay sau khi tan sở tất cả tập trung tại bar Hoàng Hôn, tôi mời.
Hai giây đầu mọi người đông cứng, họ ngốc lăng nhìn tôi. Làm việc với
nhau ba năm, họ chưa từng thấy tôi mời họ ăn uống hay đi chơi ở đâu. Hôm nay sau khi tôi xin nghỉ phép nửa tháng, trở về đây, tôi liên tục khiến họ đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
_Sao thế, mọi người khinh tôi không thể mời mọi người được một bữa cơm hay sao ?
_Không …không phải.
Tuyết Ngân nói cà lăm.
Nhìn ánh mắt dại ra của Tuyết Ngân, xem ra tôi đã làm cho thần kinh của họ tê liệt hết cả rồi.
_Bà…bà nói thật chứ ? Bà có bị làm sao không ?
Tôi quát.
_Tôi bình thường, tôi không làm sao. Mọi người có đi không thì hãy nói
với tôi một tiếng để tôi còn biết. Hừ ! Tốn calo mời, mất tiền cho mọi
người ăn uống mà không ai thèm bảo tôi câu nào hả ?
Mất mấy giây đấu sừng sờ, sau khi xác minh tôi không đùa, họ lập tức reo hò lên.
_Đi !
_Chúng tôi đi !
_Tại sao lại không đi ?
A ha ! Giờ tôi mới biết cảm giác được ăn không là gì ?
Mặc dù tôi rất xót tiền, nhưng tôi xắp không còn được làm việc cùng với
họ rồi, coi như bữa cơm tối nay, tôi mời họ để tỏ lòng biết ơn và cảm tạ họ trong thời gian qua đã quan tâm và chiếu cố đến tôi.
Mọi người hăng hái cùng nhau giải quyết hết công việc trong ngày. Sáu
giờ tối, tôi cùng với sáu người làm việc cùng phòng lái xe đến quán bar
Hoàng Hôn.
Tôi không muốn mời sếp đi cùng, nhưng Tuyết Ngân đã chủ động sang mời sếp nên tôi đành chịu.
Tuyết Ngân là người mê trai đẹp, cứ hễ trông thấy một chàng trai nào có
vẻ bề ngoài hơi tuấn tú một chút, cô nàng lại liếc mắt nhìn đến mấy lần. Tuy là người thích thưởng thức cái đẹp, nhưng không phải là một cô gái
dễ dãi. Sở thích của Tuyết Ngân, cũng giống như một họa sĩ thích ngắm
nhìn vẻ đẹp của con người và cây cỏ để sáng tạo nên những bức tranh
khiến cho mọi người phải chiêm ngưỡng và truyền tụng.
Bar Hoàng Hôn nằm ở Quận ba, con đường Nguyễn Thị Minh Khai đã được xây
dựng từ cách đây rất lâu, cây cối được trồng hai bên đường có từ sáu đến hơn mười tuổi. Tôi thích đi ngang qua đây, thích được đi dạo dưới bóng
râm của cây xanh, thích cảm giác mình đang được sống ở quê nhà.
Tôi không có nhiều thời gian để quan tâm đến bản thân mình, nên cũng ít
chú ý đến vẻ bề ngoài. Đối với tôi, chỉ cần ăn mặc lịch sự và phù hợp
với hoàn cảnh là được. Dù tôi có xấu, tôi cũng không buồn lòng. Sắc đẹp
cũng giống như một cánh hoa sớm nở tối tàn, tôi không muốn là người cho
muôn người khác hái và sờ vào. Tôi chỉ muốn là của riêng tôi, tôi muốn
được an toàn.
Bar Hoàng Hôn so với bar Catwalk thì nhỏ hơn nhiều. Gửi xe, bảy người
chúng tôi rồng rắn theo nhau đi vào trong. Trong quán, đèn khá tối, ánh
sáng mờ ảo. Mới có hơn sáu giờ tối mà đã có rất nhiều khách đang ngồi
uống rượu, nói chuyện và nhảy nhót.
Nhìn xung quanh một lượt, tôi chỉ một chiếc bàn ở một góc khuất của quán.
_Chúng ta đi lại chỗ kia ngồi.
Mọi người gật đầu đồng ý.
Tôi là người đi sau cùng nhất. Tuyết Ngân và Trung Kiên là người đi đầu.
Kéo ghế ngồi xuống, mọi người theo trật tự chọn chỗ ngồi cho mình.
Trong quán có một mùi là lạ mà tôi chưa từng ngửi thấy bao giờ, mùi này
rất nhạt nhưng khi hít phải một lúc lâu, tôi thấy đầu óc mình thanh
tỉnh hẳn. Cảm giác này giống hệt cảm giác khi bạn ăn một thanh kẹo bạc
hà, vị cay làm đầu lưỡi tê dại sau đó hương bạc hà sẽ làm cho bạn thông
mũi và mát họng.
Một cô nhân viên trong phục nửa kín nửa hở bước uyển chuyển về phía
chúng tôi. Nhìn bước đi của cô ta, tôi lại liên tưởng đến hình ảnh của
một con rắn uốn khúc. Cô ta rất giống một con hồ ly tinh.
Đưa menu cho chúng tôi, cô ta ngọt ngào.
_Xin hỏi quý khách muốn dùng gì ?
Mấy chàng trai đi cùng tôi cười phóng túng, ánh mắt dừng trên người cô gái, họ nháy mắt với cô ta.
Tôi nhìn thấy hết cả. Tôi cười thầm, bọn đàn ông bao giờ cũng thế. Đi
đâu họ cũng thể hiện bản chất muốn tìm cảm giác mới lạ. Nhìn họ, tôi
không dám hy vọng là họ sẽ chung thủy với một ai đó.
Sau một lúc ai cũng chọn được đồ uống và thức ăn cho mình. Trong khi chờ đợi nhân viên bưng đồ ăn lên, chúng tôi vừa uống rượu vừa tán phét với
nhau.
Tôi không có chuyện gì để nói với họ, nên chỉ ngồi nghe họ nói.
Bàn ghế ở đây ngồi khá cứng. Ghế làm bằng gỗ, bàn làm bằng thủy tinh. Vì quá tối, nên tôi không biết cách phối màu trong quán như thế nào, tôi
chỉ nhìn sơ qua được cách trang trí trong quán.
Cũng giống như những quán bar khác, ở đây có một chỗ trống dùng để nhảy
nhót và khiêu vũ, có bàn ghế cho khách dùng để ngồi và uống rượu. Chỗ
gần quầy bar chỉ có vài ba người. Tôi thấy những người ngồi ở đó đều là
những người cô đơn và đi một mình, trên tay họ đang cầm một ly rượu, có
lẽ họ đã gặp phải chuyện gì buồn.
Nghe tiếng nhạc ồn ào, và kích động, tai tôi ù đi. Tôi là người có khứu
giác và thính giác rất nhạy, nên chỉ cần ngửi được mùi hương của ai đó
một lần tôi sẽ nhớ ra được ngay người đó là ai khi gặp lại. Ngay cả âm
nhạc cũng thế, dù không biết chơi nhiều nhạc cụ, nhưng tôi chơi nhạc rất chuẩn, tôi ít khi đi sai nốt nhạc.
Đồ ăn được bưng lên, mọi người vừa ăn vừa uống. Họ cười đùa và trêu
nghẹo lẫn nhau. Tôi chăm chú nhìn họ, tai tôi lắng nghe tiếng nói chuyện của họ.
Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ không còn được nghe họ nói chuyện và nhìn
thấy nụ cười của họ nữa. Con người có thói quen thật đáng sợ. Dù có hoàn cảnh bất hạnh như thế nào, nhưng đột nhiên phải rời xa nơi gắn bó hơn
ba năm của mình, tôi vẫn có chút nao lòng và không nỡ.
_Sao đến giờ này mà sếp Phúc vẫn chưa tới nhỉ ?
Tuyết Ngân lên tiếng nhắc nhở mọi người.
_Đúng rồi, không biết sếp có nhớ là chúng ta mời sếp đến đây không nữa ?
Chú Tùng – nhân viên mẫn cán trong tổ của chúng tôi tiếp lời.
_Chắc là cậu ấy sẽ đến thôi. Chẳng phải cậu ấy đã nhận lời mời của chúng ta là gì ?
Chú Quảng – người luôn mơ màng giống như một nhà văn trấn an mọi người.
Cứ như thế, từng người từng người nêu lên quan điểm của mình, còn tôi
chẳng quan tâm. Việc Hoàng Phúc có đến hay không cũng không ảnh hưởng
đến tôi. Tôi mặc dù là người tham tiền, nhưng không bao giờ tìm cách
nịnh nọt cấp trên của mình để được nhanh thăng tiến. Tôi thích kiềm tiền bằng chính năng lực của mình.
Hơn hai mươi phút sau, Hoàng Phúc đến.
Anh gượng cười bảo chúng tôi.
_Xin lỗi mọi người, công ty bận chút chuyện nên giờ tôi mới đến được. Để tạ lỗi, bữa cơm này tôi mời.
Thấy có người chịu thay cho mình, tôi rất cao hứng. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, tôi lại ngậm miệng không nói gì.
Sao họ không chịu hiểu nhỉ, dù tôi là người mời họ, nhưng cũng đâu có
nghĩa là tôi phải trả tiền ? Hoàng Phúc tự nguyện nói muốn trả tiền thay cho tôi, tôi hoàn toàn không ép anh phải làm thế.
Sáu người cùng tổ với tôi không ngờ hôm nay lại vớ bẫm như thế, họ chẳng
những được tôi mời, giờ lại được sếp mời nữa. Con người mà, ai chẳng
muốn được ăn uống miễn phí.
Cảm giác ngạc nhiên ban đầu, được thay bằng thái độ nhiệt tình gọi đồ
uống và thức ăn lúc sau, tiếng ly cụng vào nhau, tiếng cười đùa rôm rả
vang lên không ngớt.
Đã có uống rượu, thức ăn ngon tất nhiên phải có nhảy nhót. Trong tổ tôi
chỉ có tôi và Tuyết Ngân là con gái, nên cánh mày râu tranh nhau mời hai chúng tôi lên nhảy cùng.
Tôi từ chối khéo, tôi thực sự không muốn nhảy. Nhảy với những người đàn
ông đầy mùi rượu và mùi mồ hôi sẽ làm hỏng lỗ mũi của tôi.
Tuyết Ngân luôn là cô nàng nhiệt tình và nóng bỏng nên không từ chối bất cứ ai. Nhìn cô nàng lắc lư trên sân khấu trong ánh đèn màu, tôi lắc đầu ngán ngẩm. Không hiểu bạn trai của cô nàng khi bắt gặp cô nàng vô tư
ôm eo, mỉm cười tình tứ với một người con trai khác sẽ có thái độ như
thế nào ? Nếu mà phải là tôi, tôi sẽ chạy lên lôi giật cô nàng đi ra
khỏi đây, sau đó sẽ từ từ dạy dỗ cho cô nàng hiểu ai mới là người có
quyền sở hữu nụ cười và vòng tay của cô nàng.
Một người luôn tìm đến sự an toàn và bảo lãnh như tôi, sẽ không chấp
nhận làm bất cứ điều gì nếu như tôi biết điều đó có thể khiến tôi mất
hết tất cả.
_Em đã được thông báo lịch làm việc rồi chứ ?
Hoàng Phúc mỉm cười hỏi tôi. Ánh mắt anh nhìn tôi đầy quan tâm và chân thành.
_Em đã nhận được lịch công tác rồi. Tổng giám đốc bảo em sáng mai đúng tám giờ lên nhận việc.
_Chúc mừng em. Không phải ai cũng có may mắn như em đâu.
_Cảm ơn anh. Em có một vấn đề thắc mắc cần hỏi anh.
_Em hỏi đi.
_Em không hiểu làm thế nào Tổng giám đốc biết đến em và tại sao đã có
quyết định bổ nhiệm em vào vị trí mới, lại không có ai gọi điện thông
báo trước với em một tiếng ?
Nhìn vẻ mặt giận dỗi của tôi, anh bật cười.
_Lẽ ra em nên tỏ ra vui mừng vì mình được cất nhắc lên một vị trí cao
mới đúng ? Em tức giận làm gì, thông báo trước hay sau thì cũng có gì
khác biệt ?
Tôi tức tối nghĩ thầm. Nếu tôi không cảm thấy sợ khi trông thấy hắn là
nói dối, hắn đáng sợ như ác quỷ. Ngay cả những người bình thường không
gây sự và không làm chuyện gì có lỗi với hắn cũng bị hắn dọa cho sợ chết khiếp, huống gì một kẻ phạm lỗi tày trời như tôi.
Mặt tôi mếu như sắp khóc. Giá mà tôi đừng có quá coi trọng đến tiền, và
mức lãi xuất của ngân hàng, có phải tôi đã không chọn hắn làm mục tiêu
rồi không ? Nếu tôi không làm thế, tôi đã có thể sống yên.
Nhìn mọi người đang cuồng nhiệt nhảy trên sâu khấu, anh hỏi tôi.
_Sao em không lên sân khấu nhảy cùng với mọi người. Không phải bữa tiệc này là để chúc mừng em sao ?
_Em không muốn nhảy. Vừa mới đi xa về nên em hơi mệt.
_Em nên xin nghỉ phép lâu một chút mới đúng, nghỉ có hơn nửa tháng thì ít quá.
Tôi nheo mắt trêu anh.
_Sao lúc em xin nghỉ phép, anh không nói thế ? Nếu lúc đó anh nói rằng,
em nên xin nghỉ nửa tháng hay một tháng, chắc chắn em sẽ nghe lời của
anh.
Nhấp một ít rượu trong ly, anh cười đáp.
_Phải không ? Nếu anh nói thế, liệu em có làm theo không hay là em sẽ bảo anh cố ý khiến em không được lĩnh lương tháng này.
Tôi cười gượng gạo. Tôi biết anh nói đúng, tôi là một kẻ tham tiền. Dù
tôi biết mình bị bệnh ung thư sắp chết, tôi cũng không muốn xin nghỉ
nhiều, nói gì đến việc tôi vẫn còn khỏe mạnh và không bị làm sao.
Nhảy gần một tiếng khiến Tuyết Ngân mệt rã rời, mồ hôi làm ướt đầm khuôn mặt xinh đẹp.
Cô nàng hổn hển trở về chỗ ngồi, nụ cười trên môi rực rỡ đỏ tươi giống
như ly rượu trên tay tôi. Nụ cười của cô nàng sáng chói quá khiến tôi
lóa mắt. Không phải chứ, chỉ nhảy thôi mà, có cần phải cho tôi thấy rằng đây là một vinh hạnh không ?
Tuyết Ngân ngồi xuống bên cạnh Hoàng Phúc. Rót rượu ra ly, cô nàng ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Tôi há hốc mồm, hình như cô nàng say rồi. Mỗi lần cô nàng say, cô nàng sẽ gây ra những chuyện dở khóc dở cười.
Tôi hốt hoảng vội đứng dậy, tôi muốn đưa Tuyết Ngân ra khỏi đây. Nếu còn để cho cô nàng tiếp tục uống thêm một hoặc mấy ly rượu nữa, cô nàng sẽ
hành động một cách phóng túng giống như một cô gái hoang dã.
Tôi không ngừng kêu khổ. Nếu biết trước điều này sẽ xảy ra, tôi đã không mời mọi người đi uống rượu và ăn uống ở một quán bar. Lẽ ra tôi nên mời họ uống cà phê ở canteen của công ty.
Hối hận giờ vẫn còn kịp. Tôi xốc nách Tuyết Ngân, mỉm cười với mọi người, tôi tìm cách rút lui.
_Mọi người ở lại đây thưởng thức rượu và thức ăn. Tôi phải đưa Tuyết Ngân về nhà, cô ấy say rồi.
_Ai bảo bà là tôi say. Tôi không sao, tôi còn muốn uống tiếp.
Tuyết Ngân vùng vẫy thoát khỏi tay tôi. Cầm lấy chai rượu còn nguyên ở
trên bàn đã được mở nắp, cô nàng tu một hơi hết nửa chai. Tôi thất kinh
vội giật ngay lấy chai rượu.
Lần này, tôi không còn chịu đựng hơn được nữa. Cùng lắm là tôi vừa vác
vừa đánh Tuyết Ngân, tôi tuyệt đối không để cô nàng gây ra bất cứ chuyện gì.
Nắm lấy tay Tuyết Ngân, tôi bừng bừng lửa giận lôi cô nàng đi theo. Hình như say rượu làm cho con người ta thêm dũng mãnh, bình thường cô nàng
sẽ không dùng toàn lực để đẩy tôi.
Tôi chỉ biết mình giống như một trái bóng bị ném ra xa.
Trong khi mọi người còn bàng hoàng, miệng chỉ kịp hô lên vài tiếng, tôi đã đập mặt xuống đất.
Chúa ơi !
Trước khi thấy mặt mình còn cách mặt đấy mấy centimet, tôi đã gào thét trong thầm lặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT