Tôi không có dũng khí đối diện với hắn, cũng không biết phải ăn nói với
hắn như thế nào, sau buổi sáng mà tôi và hắn đã nói chuyện với nhau.
Người mà trốn tránh không dám nhìn vào sự thật, không phải là tôi mà chính là hắn.
Nếu ngay từ đầu, hắn không lợi dụng tôi, không mang tôi sang đây, thì đã không xảy ra nhiều chuyện rắc rối như hiện tại.
Trong một tuần, tôi không thể ngủ được, lúc nào đầu tôi cũng ong ong và
vang lên những tiếng búa đang gõ chuông trong nhà thờ, còn tâm trí tôi
căng thẳng khi nhớ đến những chuyện mà tôi không muốn nhớ.
Nếu quá mệt mỏi tôi mới chợp mắt được một chút, nhưng tôi cũng không thể ngủ yên khi luôn bị những cơn ác mộng hành hạ và quấy phá.
Người tôi gầy rộc hẳn đi, quầng mắt thâm đen. Tôi không có ốm đau bệnh tật, nhưng trông tôi còn thảm hại hơn cả người ốm.
Tinh thần tôi kiệt quệ, tôi sống mà cảm tưởng mình như đã chết.
Thất tình thật đáng sợ !
Cơn bạo bệnh về thể xác có thể lành lặn được, nhưng cơn bạo bệnh về tinh thần thì vĩnh viễn không thể khôi phục nếu như người đó không thể tìm
được niềm vui mới.
Trong một tuần này, Đức Hải không có đến tìm tôi, hắn chỉ thỉnh thoảng
nhắn tin cho tôi, và gửi đồ cho tôi qua hai chị giúp việc.
Hắn đến cổng nhà Đức Tiến nhưng không có vào.
Bây giờ hắn sống lặng lẽ giống hệt một bóng ma cô độc và lẻ loi.
Mỗi lần bật ti vi, nghe hắn hát trên truyền hình, hay trả lời các câu hỏi của phóng viên và báo chí, tôi lại khóc thầm lặng lẽ.
Dù chỉ nhìn hắn qua màn hình ti vi, nhưng tôi vẫn cảm nhận được nỗi buồn trong đôi mắt đen sâu, và qua khuôn mặt lạnh lùng không có một chút
tình cảm của hắn.
Đức Hải là một chàng lãng tử cô đơn, hắn đã có mọi thứ mà một người
bình thường phải ước ao và ngưỡng mộ, nhưng ẩn sâu bên trong hắn đang
che dấu đi nội tâm thống khổ và đau đớn của mình.
Tôi vẫn không thể đoán được quá khứ của hắn, cũng không biết thằng bé có phải là con của hắn và Kim Loan không, nhưng tôi nghĩ quá khứ của hắn
chắc là đau khổ lắm, nên hắn mới cố tình tạo cho mình một vẻ bề ngoài
ngông cuồng và bất cần đời như thế.
Buổi chiều
Ngồi trên ghế xích đu ngoài sân vườn, tôi ngước mắt ngắm mặt trời trên cao.
Thời tiết nắng ấm hôm nay rất thích hợp cho một chuyến đi dã ngoại.
Nếu bây giờ, tôi đang ở Việt nam, thế nào tôi cũng đang hăng say làm
việc, tôi sẽ không có thời gian rảnh rỗi để nghĩ vẩn vơ như lúc này.
Phải chăng con người không có việc gì làm, sẽ sống yếu đuối và nhu nhược ?
Tôi không biết nhận xét của mình có đúng không. Nhưng kể từ khi sang
đây, tôi đã phải trải qua quá nhiều chuyện, mà trước kia tôi nghĩ mình
sẽ không bao giờ gặp phải.
Tiếng chuông điện thoại reo vang, cắt ngang suy nghĩ của tôi.
Thò tay vào trong túi áo khoác, tôi lôi chiếc điện thoại mà Đức Hải mua cho tôi ra khỏi túi.
Mỗi lần nhìn thấy nó, tôi lại thở dài.
Không biết đến lúc nào, tôi mới có thể hoàn trả lại cho Đức Hải và ép
hắn nhận lại món đồ đắt tiền của mình. Phải sử dụng đồ của hắn, khiến
tôi thấy bứt rứt không yên.
Màn hình điện thoại nhấp nháy tên người đang gọi cho tôi.
Nhìn thấy tên của Đức Hải hiện lên trên màn hình, tôi bất giác cau mày, tim đập mạnh.
Không biết hắn gọi điện cho tôi làm gì, hắn có chuyện cần nói với tôi sao ?
Hơn một tuần nay, hắn tránh mặt tôi giống như cách tôi tránh mặt Đức
Tiến. Chẳng lẽ hắn không thể đợi được nữa, nên hắn mới chủ động nối lại
quan hệ bằng cách gọi điện cho tôi thế này ?
Tay tôi ngập ngừng nửa muốn tiếp nhận cuộc gọi, nửa lại không muốn.
Cúi nhìn điện thoại không ngừng reo vang lên bài hát vui tai ở trên tay, tôi nuốt nước bọt.
Tôi cầu mong khi thấy tôi không nhận cuộc gọi, hắn sẽ nhanh chóng cúp máy và không còn tiếp tục gọi cho tôi nữa.
Một giây… hai giây….ba giây…năm giây…..đến giây thứ 20, điện thoại rơi vào trạng thái im lặng, màn hình mờ đen.
Mặc dù hắn cúp máy đúng như lời cầu nguyện của tôi, nhưng tôi vẫn có một chút thất vọng. Từ sâu thẳm trong lòng mình, tôi vẫn có một ước muốn mơ hồ nào đó mà tôi không thể nắm bắt được.
Tôi thật kém cỏi, ngay cả mong ước của mình là gì nhiều khi tôi cũng
không đoán ra được. Nếu ngay cả bản thân mình cũng không hiểu được, thì
tôi có thể hiểu được ai.
Đột nhiên, chuông điện thoại lại vang lên.
Tôi vội vã cầm lên xem.
Vẫn là Đức Hải, hắn vẫn gọi cho tôi mặc dù cuộc gọi lần trước tôi không nhận.
Trái tim vừa lấy lại được nhịp đập bình ổn, lại tiếp tục đập thật nhanh, khóe môi tôi cong lên.
Trước khi tôi kịp hiểu mình đang làm gì, tôi đã tiếp nhận cuộc gọi của hắn.
_Là cô đúng không ?
Đức Hải run giọng hỏi, hình như hắn có chút chờ mong rằng người đang nghe máy là tôi.
_Đúng, là tôi.
Tôi đáp lại lời hắn giống như một cái máy đã được lập trình, lời nói của tôi hoàn toàn vô thức, hoàn toàn không được chuẩn bị từ trước.
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.
Mấy giây sau, tôi nghe được thở dài mệt mỏi ở trong máy.
_Cô rảnh chứ ?
_Tôi rảnh.
_Tôi có thể mời cô một bữa cơm tối được không ?
Lần này, đến lượt tôi rơi vào im lặng.
Sau một tuần không nói chuyện trực tiếp, không gặp mặt nhau, hắn gọi điện cho tôi vì muốn mời tôi đi ăn.
Tôi có nên nhận lời không ?
Dường như hiểu được sự do dự của tôi, Đức Hải tiếc nuối nói.
_Nếu cô không muốn đi, tôi cũng không ép. Thôi thì để lần sau vậy.
_Tôi đi, anh nói thời gian và địa điểm đi.
Hắn vừa mới dứt lời, tôi vội nói luôn, như thể sợ hắn sẽ đổi ý mà cúp máy.
Tôi không hiểu vì sao mình lại có cảm giác lo sợ như thế, nhưng tôi rất muốn gặp mặt và nói chuyện với hắn.
Đức Hải kinh ngạc vì không ngờ tôi lại dễ dàng đồng ý với lời mời đi
dùng bữa tối của mình như thế, có lẽ hắn vẫn cho rằng tôi sẽ cự tuyệt.
_Sáu giờ tối, tôi sẽ lái xe đến đón cô.
_Vâng.
Đến khi cúp máy, tôi vẫn còn bàng hoàng ngồi trên ghế, mắt ngơ ngẩn nhìn vào khoảng không trước mặt.
Tôi vừa làm gì thế này, tại sao tôi lại mong ngóng được gặp lại Đức Hải, được cùng hắn đi ăn cơm và nói chuyện với hắn ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT