Đây là một căn phòng lạ, không phải là căn phòng mà tôi vẫn thường ngủ ở nhà Đức Tiến, hay căn phòng trong nhà trọ mà tôi thuê.
Giật mình, tôi vén chăn sang một bên, rồi ngồi dậy.
Bóp chán, tôi cố nhớ lại chuyện xảy ra vào tối hôm qua.
Tôi nhớ sau khi rời khỏi quán cà phê Trường Cửu, tôi đã đi lang thang
ngoài đường, đến một khu đất trống, tôi đã ngồi trên một chiếc ghế đá
cạnh một tấm poster quảng cáo in hình của Đức Hải. Vì không để cho bọn
thanh niên nghịch ngợm và quậy phá vẽ bẩn lên tấm poster, tôi đã tranh
giành chổi sơn với họ, và mắng họ. Tôi được Đức Hải cứu khi bị một tên
nhóc choai choai dơ nắm đấm vào mặt. Sau đó tôi đã theo Đức Hải đến một
nhà hàng ăn cơm tối, tôi đã uống rất nhiều rượu, cũng khóc rất nhiều.
Căn phòng này không hề trông giống như một căn phòng trong khách sạn, mà giống như một căn phòng trong biệt thự làm toàn bằng kính của hắn hơn.
Tiến dần về phía chiếc cửa kính nhìn ra khu vườn sau nhà, tôi đứng lặng ngắm cảnh sắc rực rỡ ở bên ngoài.
Dưới ánh nắng của mặt trời, cây cỏ và hoa lá trở nên xanh tươi và tràn đầy sức sống.
Nỗi đau trong lòng tôi có thể không vơi, nhưng cảnh vật xung quanh tôi
không vì thế mà thay đổi, mọi thứ vẫn tiếp diễn cho dù tôi có tồn tại
hay không. Đã sống ở trên đời này, tôi phải chấp nhận mình chỉ là một
người sống có hữu hạn.
Cửa phòng hé mở, tiếng dép lê lẹt quẹt trên nền gạch men sáng bóng. Từng bước từng bước, có một người đang tiến về phía tôi đang đứng.
_Cô đã dậy rồi ?
Tôi quay lại nhìn Đức Hải, trên môi tôi nở một nụ cười gượng gạo.
_Vâng.
Đức Hải lúc nào cũng ăn mặc thoải mái và tùy tiện, ngoài quần jean và áo thun, hình như hắn không thích mặc thứ gì khác.
Đối với một con người kiệt xuất như hắn, thì dù hắn có ăn mặc luộm thuộm đi chăng nữa, mọi người cũng phải ngước mắt nhìn và ước ao. Đây là điều đặc biệt của hắn mà không một ai có thể học được, hay có thể so sánh
được với hắn.
_Cô có muốn ăn gì không ?
Tôi thấy miệng khô, lưỡi đắng.
Cả ngày hôm qua, tôi ăn rất ít, lại uống quá nhiều rượu, nên dạ dày có
chút đau. Một người bị đau dạ dày nhẹ như tôi, nếu ăn uống không điều
độ, và không biết cách chăm sóc bản thân mình, tôi sẽ càng khiến dạ dày
của mình bị đau thêm trầm trọng, có thể mai sau tôi bị ung thư dạ dày
cũng nên.
Nghĩ đến đây, tôi thấy toát mồ hôi vì sợ.
Nhớ lại cảm giác khi phải nhận tin mình ung thư dạ dày giai đoạn cuối,
thật khủng khiếp, tôi đã sống như địa ngục trong vòng nửa tháng. Tôi
nhất quyết không để cho bản thân mình phải trải qua cảm giác đó thêm một lần nữa.
_Có, anh có thứ gì để ăn không ?
Đức Hải mỉm cười.
_Trông cô có vẻ đói lắm rồi ?
Tôi đỏ mặt vì xấu hổ. Nhớ lại những gì mà mình đã làm vào buổi tối hôm
qua khi say rượu, tôi ước có một cái khe nẻ cho tôi chui xuống.
_Đi thôi ! Tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Tôi kinh ngạc nhìn hắn. Tôi không dám tin là một công tử chỉ thích hò sai người khác như hắn cũng biết nấu ăn.
_Thức ăn là do anh nấu, hay là anh đi mua ?
Đang đi, hắn quay lại nhìn tôi.
_Cô cho rằng thức ăn là do tôi nấu, hay là tôi đi mua ?
Tôi cau mày nhìn hắn. Nói theo cách của hắn, chẳng phải là đang đánh đố tôi sao ?
Không muốn đấu lý với hắn vào buổi sáng đẹp trời như thế này, tôi vượt lên trước hắn.
Đức Hải đi ở phía sau lưng tôi, cả hai chúng tôi đều đi về hướng nhà bếp.
Thức ăn đã được bày sẵn ở trên bàn.
Tôi sung sướng, vội kéo ghế, rồi ngồi ngay xuống.
Đã lâu rồi, tôi không được ăn một bữa ăn ngon, và không có tâm trạng để
ăn uống. Hôm nay, tôi sẽ không bạc đãi bản thân mình nữa. Để có thể đối
mặt với mọi chuyện, tôi phải có sức khỏe.
Đức Hải ngồi đối diện với tôi.
Thấy tôi chuẩn bị cầm một ly rượu rồi cho lên miệng uống, Đức Hải giữ chặt lấy tay tôi.
_Cô không nên uống rượu tiếp nữa, tối hôm qua cô đã uống nhiều rồi.
Tôi giận dỗi buông tay. Biết hắn vì lo cho tình trạng bệnh tình của tôi, nên tôi không cãi lý với hắn, cũng không nằng nặc đòi hắn phải cho tôi
uống rượu bằng được giống như tối hôm qua nữa.
Gắp một miếng thịt, tôi đút vào miệng. Vừa ăn, tôi vừa hỏi hắn.
_Anh không thể nói cho tôi biết là thức ăn này do anh nấu, hay đi mua được sao ?
Đức Hải cười nhẹ, đôi mắt đen sâu của hắn quan sát khuôn mặt đỏ hồng của tôi.
_Điều này có quan trọng với cô không ?
_Tôi chỉ hỏi vì tò mò thôi.
_Nếu thế, tôi đành phải khiến cô thất vọng rồi, tôi không muốn trả lời cô câu hỏi này.
Tôi phồng mồm nhìn Đức Hải, tôi mắng thầm hắn là đồ nhỏ mọn.
Không biết Đức Hải có đoán được tôi đang nghĩ gì trong đầu không, mà hắn trừng mắt nhìn tôi.
_Cô lo mà ăn đi ! Đừng nghĩ ngợi lung tung.
Tôi tròn xoe mắt nhìn hắn, tay vội cầm đũa đặt ở trên bát. Tôi gắp ngay một miếng thịt bò rồi cho lên miệng.
Hoàn hảo, cũng may tôi không mắng hắn thành tiếng, nếu không tôi đã gặp
họa rồi. Đức Hải luôn nóng giận thất thường, hắn sẽ trừng phạt tôi thẳng tay.
Tôi cười trộm, khi bắt gặp khuôn mặt không mấy hài lòng của hắn.
Được ăn cơm cùng với hắn, và cùng hắn làm nhiều việc, thực lòng tôi rất
vui, nỗi đau trong lòng tôi cũng đã vơi đi rất nhiều. Ở bên hắn, tuy
không bằng được cảm giác ở bên cạnh Đức Tiến, nhưng một phần nào đó hắn
cũng đã mang lại niềm vui và tình người ấm áp cho tôi.
Ăn xong, tôi lo thu dọn thức ăn trên bàn và rửa chén bát.
Đã được Đức Hải đãi một bữa ăn ngon, tôi không thể bắt hắn phải làm hết
tất cả mọi công việc, mà dù tôi có muốn bắt hắn làm, hắn cũng không bao
giờ nghe theo lời tôi nói. Tính cách ngông cuồng, và nắng mưa thất
thường của hắn như thế nào, tôi là người hiểu rõ nhất.
Đi suốt buổi chiều và buổi tối ngày hôm qua, lại không gọi điện về nhà,
tôi biết Đức Tiến, thằng bé, và hai chị giúp việc lo lắng cho tôi nhiều
lắm.
Tôi thấy mình thật đáng trách. Dù tôi có hận và căm ghét Đức Tiến nhiều
như thế nào, tôi nên gọi điện về nhà thông báo một tiếng mới phải, đằng
này tôi lại đi biệt.
Mặc dù không muốn trở về nhà Đức Tiến, và đối mặt với hắn, nhưng không
còn cách nào khác. Tôi không thể bỏ đi mà không nói gì, cũng không thể
khiến thằng bé thất vọng vì tôi.
Tôi rất yêu và quý thằng bé, tôi đã hứa sẽ ở bên cạnh nó, chăm sóc cho
nó cho đến khi nó đi học trở lại, tôi không muốn mình trở thành một kẻ
thất hứa và đi lừa trẻ con.
Úp hết số chén đĩa lên kệ, lau khô tay, tôi đi ra phòng khách tìm Đức Hải.
Ngồi trên ghế sô pha, Đức Hải đang đọc tạp chí.
Thấy tôi, Đức Hải ngước mắt lên nhìn. Quan sát khuôn mặt lo lắng của tôi, Đức Hải cau mày.
_Cô muốn trở về nhà Đức Tiến đúng không ?
Tôi bối rối gật đầu như một cái máy.
_Tôi đã đi suốt một buổi chiều và một buổi tối rồi, đã đến lúc tôi phải về.
Đức Hải im lặng không đáp, khuôn mặt hắn lạnh lùng không rõ đang tức giận hay đang bình thản không có chuyện gì.
Tôi len lén nhìn hắn.
Mỗi lần thấy hắn phải đau khổ vì mình, tôi không chịu đựng nổi. Tôi biết mình đã làm sai rất nhiều chuyện, đã tổn thương hắn sâu sắc như thế
nào.
Hắn yêu tôi, buồn khổ vì tôi, thất vọng vì tôi cũng rất nhiều. Lẽ ra tôi nên tránh xa hắn, nên tạo khoảng cách với hắn, để hắn có thể quên tôi
đi, hay ít ra không còn phải đau đớn mỗi khi nhìn thấy tôi nữa mới phải. Nhưng đằng này, tôi lại bắt hắn phải chăm sóc tôi, phải vỗ về an ủi tôi mỗi khi tôi thất tình, khi tôi uống rượu say vì không chịu đựng được cô đơn và sự dày vò đang mỗi ngày một tăng cao lên ở trong lòng.
Chân tôi bất giác lùi dần về phía sau, không nói thêm một câu gì nữa, tôi đi thật nhanh ra sân vườn.
Tôi đã ích kỉ, và vô tình nhiều rồi, tôi không nên chỉ nghĩ đến cảm giác của bản thân mình, mà quên mất rằng Đức Hải còn buồn khổ hơn cả tôi.
Tay tôi bị nắm chặt, Đức Hải kéo tôi đứng lại.
_Cô bị làm sao thế ? Sao tự dưng lại đùng đùng bỏ đi về ?
Mắt tôi đỏ hoe, mũi tôi sụt sịt muốn khóc.
Giá mà Đức Hải cứ đối xử không ra gì với tôi giống như trước kia thì hay biết mấy. Nếu hắn làm như thế, tôi sẽ thấy bớt áy náy và có lỗi với hắn hơn.
Đức Hải xoay tôi đứng đối diện với hắn, tay hắn nâng cằm tôi lên.
Hắn nhíu mày khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của tôi.
_Sao cô lại khóc ? Tôi có làm gì cô đâu.
Tôi lắc đầu tỏ ý nói cho hắn hiểu là tôi không sao cả. Tôi khóc không
phải vì hắn làm chuyện có lỗi với tôi, mà do tôi cảm thấy hổ thẹn với
hắn.
_Cô muốn trở về nhà gặp anh trai tôi đến thế sao ?
Đức Hải ghen tuông hỏi tôi, giọng hắn lãnh lẽo giống như sương mù vào buổi sáng sớm mùa đông.
Tôi chỉ biết lắc đầu trả lời hắn, và ngước đôi mắt long lanh đầy lệ lên nhìn hắn.
Đức Hải thở dài, tay hắn vò tóc.
_Thôi được rồi ! Cô đừng khóc nữa, để tôi đưa cô về nhà Đức Tiến là được chứ gì ?
Tôi lại lắc đầu, tôi không muốn hắn đưa tôi về.
Tôi không thể chịu đựng được cảnh hai anh em hắn đấu đá và tranh cãi vì
tôi. Dù chưa thể biết chắc Đức Tiến có yêu tôi không, nhưng tôi không
muốn Đức Hải tổn thương hay đau khổ vì tôi thêm nữa.
Tôi đã thiếu nợ của hắn rất nhiều ân tình, nếu còn thiếu nợ thêm, tôi biết làm gì để trả cho hắn.
Trái tim tôi không thể trao cho hắn, tôi đã trao trọn trái tim mình cho
Đức Tiến rồi. Tôi chỉ còn biết nói thầm hàng vạn hàng nghìn câu xin lỗi
hắn, và mong hắn hiểu cho tôi, tình yêu không thể cưỡng cầu.
_Cô nói gì đi chứ ? Tại sao cô chỉ biết lắc đầu, cô không muốn nói chuyện với tôi đúng không ?
Nước mắt tôi lăn dài trên má, lòng tôi tan nát.
Môi tôi mấp máy, tôi rất muốn nói cho hắn hiểu, tôi đang suy nghĩ gì,
đang muốn gì, nhưng tôi không thể vì mỗi lần tôi mở miệng nói chuyện với hắn, người duy nhất mà tôi cần và nhắc đến là Đức Tiến.
Đồng tử trong mắt Đức Hải u tối, tay hắn siết chặt. Nỗi đau trong lòng hắn giờ đã ngấm sâu vào tận xương tủy.
Ánh sáng trong mắt hắn mãnh liệt chiếu sáng vào cơ thể tôi, hắn muốn
thiêu đốt hết tất cả mọi suy nghĩ phản kháng và chống đối ngầm trong
tôi.
Một lúc sau, hắn buông tay tôi ra, giọng hắn khản đặc như một con thú bị thương.
_Để tôi đưa cô về.
_Không…không cần…tôi…tôi có thể đi bằng xe tắc xi.
Đức Hải xa xầm mặt, lời nói cự tuyệt của tôi đâm sâu vào trái tim tổn thương của hắn.
_Cô muốn nói với tôi là, từ lần sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa có đúng không ?
Nước mắt tuôn như mưa, môi tôi bị răng cắn chặt, nỗi đau trong lòng tôi đang mãnh liệt tuôn trào.
Tay tôi giờ rất lạnh, hơi lạnh đang ngấm sâu vào da thịt.
Ngơ ngác nhìn bàn tay mình, tôi ngước mắt nhìn đôi mắt lạc lõng và thất
thần đau khổ của hắn, nước mắt mặn chát thấm vào kẽ răng.
Tôi rất muốn chạm vào má hắn, vỗ về hắn, muốn xóa tan đi mọi tổn thương
trong lòng hắn, muốn hắn có thể nở một nụ cười hạnh phúc và sống thật
vui vẻ.
Tay tôi hết nắm rồi lại thả.
Tôi có tư cách chạm vào hắn không, khuyên nhủ hắn không ?
Không ! Tôi không xứng đáng ! Tôi thấy mình thật đáng khinh, thật đáng
trách ! Tôi đã gây ra nhiều chuyện rắc rối cho hắn như thế, tôi đâu còn
tư cách để làm một tri kỉ của hắn nữa.
Xoay người, tôi chạy thật nhanh ra cổng, vừa chạy tôi vừa lấy tay quẹt nước mắt.
Xin lỗi !
Tôi thì thầm, và lặp đi lặp lại câu ấy ở trong miệng.
Hành động bộc phát của tôi, khiến Đức Hải bần thần cả người. Mấy giây sau, hắn vội vã đuổi theo tôi, vừa chạy theo hắn vừa gọi.
_Khánh Băng ! Khánh Băng !
Tôi không dừng lại, tôi co giò chạy thật nhanh.
Thấy một chiếc xe tắc xi, tôi vẫy tay hàm ý bảo tài xế dừng lại.
Tài xế tắc xi hiểu ý tôi, anh ta đỗ xe gần ở ven đường.
Tôi trèo ngay lên xe, và giục anh ta lái xe đi.
Đức Hải vừa mới đuổi kịp đến nơi, cũng là lúc chiếc xe tắc xi chuyển bánh.
Ngồi trên xe, hai tay ôm lấy mặt, tôi khóc nức nở, vai run run.
Trong ánh sáng vàng rực của mặt trời.
Đức Hải cô đơn đứng lặng lẽ trên vỉa hè, mắt hắn đăm đăm nhìn theo chiếc xe tắc xi chở tôi đi càng lúc càng xa.
Trái tim hắn nặng trĩu, theo thời gian nỗi đau trong lòng hắn càng ngày
càng bị khoét rộng thêm ra, đôi mắt hắn giờ là cả một bầu trời đêm không hề có trăng sao.
Đến nhà Đức Tiến, tôi trả tiền tắc xi cho anh tài xế, sau đó bước xuống.
Trên đường về nhà, tôi đã khóc sưng đỏ cả mắt.
Sống 25 năm trên đời, chưa có lúc nào tôi lại thấy mình thống khổ như
bây giờ. Tôi không chỉ làm khổ chính mình, mà còn làm hại người khác.
Tôi đang ăn năn xám hối, đang tự trách chính bản thân mình.
Vừa mới xuất hiện ở trước cổng sắt nhà Đức Tiến, hai chị giúp việc đã nhanh chóng kêu tên tôi.
_Khánh Băng ! Cuối cùng em cũng về rồi.
Họ chạy đến nắm lấy tay tôi, mắt họ quan sát từ đầu xuống chân tôi, thậm chí họ còn xoay tôi một vòng xem tôi có bị thương chỗ nào không.
Đối với hành động khó hiểu và buồn cười của hai chị, tôi vừa cảm động lại vừa không thể nhịn được cười.
_Em đi đâu mà bây giờ mới về, em có biết ông chủ và cậu chủ lo lắng cho em nhiều như thế nào không ?
Tôi cúi đầu không đáp.
Tôi không thể nói rõ cho hai chị biết nguyên nhân tại sao.
Chị Phương và chị Lê vừa đi vừa lôi kéo tôi vào trong nhà.
_Từ lần sau em đi đâu, em cũng nên gọi điện về nhà thông báo một tiếng.
Em là một người xa lạ ở đất nước Đài Loan này, nên không quen biết ai.
Nhỡ đâu không may em xảy ra chuyện gì thì sao ?
Tôi tủi thân rơi lệ. Tôi hiểu hai chị quan tâm đến tôi, nên mới hết lòng khuyên bảo tôi.
Nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào, đang đứng ở trong sân vườn, thằng bé vui mừng khi thấy tôi đã về.
Chạy lại gần tôi, nó nắm chặt lấy tay tôi.
_Chị đã đi đâu mà bây giờ mới về, chị có biết là bố em đã đi tìm chị cả đêm hôm qua không ?
Tôi bật khóc nức nở, không nói một lời nào, tôi ngồi xổm trước mặt thằng bé, rồi ôm nó vào lòng.
Hai chị giúp việc và thằng bé kinh ngạc nhìn tôi, họ ngơ ngác không hiểu tôi đã gặp phải chuyện gì mà khóc một cách thương tâm như thế này.
Thằng bé vỗ nhẹ vào vai tôi, giọng nói giống ông cụ non của nó vang lên.
_Chị đừng khóc nữa ! Hơi một tí là chị có thể khóc được là sao ?
Nước mắt tôi làm ướt đẫm vai áo của nó.
Cảm nhận được hơi ấm toát ra từ cơ thể, nghe được nhịp đập trong trái
tim của thằng bé, tôi nhắm mắt lại, lòng tôi đã thanh thản hơn nhiều.
Khóc một lúc cho thỏa, tôi mới đi theo thằng bé và hai chị giúp việc vào trong nhà.
Chú quản gia đã gọi điện thông báo ngay cho Đức Tiến biết tôi đã trở về.
Chưa đây hai mươi phút sau, Đức Tiến đã xuất hiện trước mặt tôi.
Quần áo xộc xệch, khuôn mặt mệt mỏi hốc hác, mái tóc rối bù, quầng mắt
thâm đen, hắn giống như một người vừa mới phải nhận tin tức gì khinh
khủng lắm nên trông hắn mới suy sụp và thảm hại thế kia.
Tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực của hắn.
Thằng bé và hai chị giúp việc biết ý đã kéo nhau ra khỏi phòng ngủ của
tôi, họ muốn chúng tôi có không gian riêng tư để nói chuyện thẳng thắn
với nhau.
Đức Tiến đứng ở giữa phòng, kể từ lúc nhìn thấy tôi, hắn không hé răng nói một câu.
Tôi cúi đầu ngồi ở trên giường, cơ thể cứng ngắc, ngay cả động tôi cũng không dám động.
Tôi có cảm giác mình đang bị một ngọn lửa thiêu đốt hết tất cả tâm can.
Trong phòng rất yên tĩnh, ngoài tiếng gió thổi vi vu, tiếng lá cây cảnh
kêu xào xạc, tiếng thở của hai chúng tôi thì không còn âm thanh gì khác.
Căng thẳng đang vây lấy tôi và Đức Tiến vào giữa.
Mãi một lúc lâu sau, Đức Tiến mới chịu lên tiếng phá vỡ đi không khí im lặng khó chịu giữa hai chúng tôi.
_Em đã bỏ đi đâu suốt cả buổi chiều và buổi tối hôm qua ?
Tôi ngẩng mặt lên nhìn Đức Tiến.
Mắt tôi đỏ hoe, hai giọt lệ trong suốt đang lăn dài trên má.
Đức Tiến luống cuống hoảng sợ khi thấy tôi khóc, hắn vội tiến đến gần tôi rồi ngồi xuống, hắn kéo tôi vào lòng.
_Có chuyện gì thì em nói đi ! Tại sao em không chịu nói gì cả, mà em đã
bỏ đi biệt như thế ? Em có biết là anh đang lo lắng và hốt hoảng nhiều
như thế không ? Anh rất sợ em xảy ra chuyện gì không may, anh gọi điện
cho em nhưng em không chịu bắt máy. Suốt cả đêm hôm qua, anh đã đi tìm
em. Cũng may bây giờ em bình an trở về rồi, từ lần sau em đừng dọa anh
như thế này nữa.
Tôi dựa cằm vào vai hắn, tay buông thõng, nước mắt lặng lẽ rơi.
Càng nghe hắn nói, tôi càng thấy khổ đau và phiền muộn nhiều hơn.
Được hắn lo lắng và quan tâm đến chuyện sống chết của bản thân, khiến
tôi thấy mình được an ủi rất nhiều. Nhưng hắn có yêu tôi không, hay là
hắn chỉ thương hại tôi mà thôi ?
Tôi rất sợ mình sẽ hiểu lầm tình cảm mà hắn dành cho tôi, tôi sợ một
mai kia khi nhận ra hắn chẳng qua chỉ coi tôi là một cô em gái nhỏ cần
được chở che và bảo vệ, tôi sẽ đau đớn nhiều hơn gấp vạn lầm cảm giác
không được hắn yêu giống như bây giờ.
Thà rằng hắn nói hắn không yêu tôi, mà chỉ coi tôi là em gái, còn hơn
hắn không phủ nhận hiểu lầm của tôi, mà cứ để cho tôi mộng tưởng hão
huyễn vào tình cảm của hắn.
Tôi không muốn làm người thế thân của người khác.
Hình ảnh của Kim Loan lại hiện lên trong đầu tôi, tôi không thể để bản
thân mình lún sâu vào vũng bùn không có lối thoát này nữa. Tôi cần làm
rõ mọi chuyện, cần nói chuyện thẳng thắn với hắn, tôi ghét chờ đợi, ghét cảm giác sống trong đau khổ và lo lắng lắm rồi.