Cố gắng khôi phục lại tinh thần và tự chủ, tôi gọi cho mình một tách cà phê.
Kim Loan vẫn còn ngơ ngác nhìn tôi, cô ấy vẫn chưa thoát khỏi cú sốc tinh thần của mình.
Một lúc lâu sau, khi tôi nhấp được một non nửa cà phê trong tách, Kim Loan mới mở miệng hỏi tôi.
_Cô…cô có đúng là Phạm Khánh Băng không ?
Tôi nhếch mép cười nhạt.
Rời khỏi quán cà phê Trường Cửu, tôi đi lang thang ở ngoài đường.
Mắt tôi đỏ hoe, mũi tôi sụt sịt, mặt tôi tái nhợt, đầu tôi đau nhức và cuồng loạn vì những những suy nghĩ không có lời giải đáp.
Trong trí óc tôi vẫn còn giữ nguyên khuôn mặt đau khổ và buồn phiền của
cô ấy, vẫn còn bị những giọt nước mắt trong veo và thánh khiết của cô ấy làm cho lay động.
Cô ấy không chỉ có vẻ đẹp động lòng người, mà tính cách nhu nhược và yếu ớt của cô ấy còn khiến người khác thương cảm, và không nỡ tổn thương.
Từ đầu đến cuối, tôi chỉ lặng người ngồi nhìn cô ấy nói qua màn lệ.
Tôi không nỡ và cũng không thể cắt ngang lời của cô ấy.
Qua cuộc gặp mặt này, tôi đã hiểu ra được một sự thật đau lòng rằng, cả
Đức Tiến và Kim Loan đều vẫn còn yêu nhau rất sâu đậm và thắm thiết.
Họ là một cặp đôi sinh ra để dành cho nhau, dù họ có chia xa, họ cũng vẫn hướng và nhớ về nhau.
Nước mắt tôi lăn dài trên má.
Tôi hiểu, tôi thông cảm cho cô ấy thì ai sẽ hiểu và thông cảm cho tôi đây.
Cô ấy yêu Đức Tiến, tôi cũng yêu hắn. Có thể tình cảm mà cô ấy dành cho
hắn nhiều hơn tôi, sâu đậm và đắm say hơn tôi, nhưng cuối cùng không
phải đều kết thúc ở một chữ “tình” thôi sao ?
Cô ấy muốn tôi nhường Đức Tiến cho cô ấy, muốn tôi bỏ cuộc. Vậy còn tôi
thì sao ? Chẳng lẽ tôi có thể sống hạnh phúc và vui vẻ khi không có được hắn ?
Bóng tối bao phủ khắp muôn nơi.
Đường phố ngập trong bóng đèn điện và xe cộ.
Tiếng còi xe, tiếng nói chuyện ồn ào đang bao vây và bám riết lấy tôi.
Tôi đi lang thang trên đường, giống như một kẻ vô gia cư không có nhà để về, giống như một con ngố không hiểu mình đang làm gì.
Tôi giờ là một kẻ thất tình đáng thương, một kẻ cô độc lẻ loi không thể tìm cho mình một nơi để nương tựa.
Nhớ lần đầu tiên gặp Đức Tiến, tôi đã sợ hãi hắn và hốt hoảng nhiều như
thế nào. Tôi đã năm lần bảy lượt tìm cách bỏ trốn và mong muốn tránh xa
hắn càng xa càng tốt. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không thể thoát khỏi số
phận của mình.
Dần dần, tôi bị tính cách thâm trầm, bị cử chỉ quan tâm và chăm sóc của hắn làm cho cảm động, và đã yêu hắn lúc này không hay.
Đến khi nhận ra mình đã yêu hắn, cũng là lúc tôi vướng vào scandal tình ái với Đức Hải.
Ngỡ tưởng rằng khi hiểu lầm về mối quan hệ thật sự giữa tôi và Đức Hải
được làm sáng tỏ, tôi và Đức Tiến có thể chính thức ở bên nhau, nhưng
đúng vào lúc quan trọng này, vợ hắn lại trở về.
Hết lần này đến lần khác, tôi và hắn gặp phải biết bao nhiêu dào cản.
_Két !
Một chiếc xe ô tô màu xám bạc, dừng đột ngột trước mặt tôi.
Tài xế xe thò đầu ra khỏi kính cửa xe, ông ta thô lỗ mắng tôi.
_Con điên ! Cô muốn chết hả ? Cô có biết nhìn đường không hả ?
Tai tôi ù đi, mắt tôi mờ mịt nhìn người đàn ông trung niên đang phồng mồm trợn mép mắng như tát nước vào mặt mình.
Đầu tôi ong ong, tôi không nghe rõ ông ta nói gì.
Mọi thứ xung quanh tôi hoạt động và di chuyển giống như những con rối đang được diễn viên sau cánh gà điều khiển.
Tôi hoàn toàn không có cảm giác gì. Ngay cả khi đối diện với nguy hiểm cận kề, tôi cũng không phát giác ra để tránh.
Mắng mỏ tôi được một lúc, người đàn ông trung niên kia mới tiếp tục lái xe đi.
Tôi đếm, đếm mãi, đếm cho đến khi tôi va phải mấy người đang đi bộ ngược hướng với mình ở trên vỉa hè.
Những tiếng chửu rủa thô lỗ lại tiếp tục vang lên.
Tôi thờ ơ không quan tâm, lúc này ngay cả có bị họ đánh, tôi cũng không có cảm giác gì.
Tôi đi đến khi chân mỏi nhừ không thể bước nổi nữa, tôi mới tiến đến một khu đất trống.
Cạnh một tấm biển quảng cáo treo hình một ca sĩ thần tượng, có một chiếc ghế đá, tối nhanh chóng bước lại gần rồi ngồi xuống.
Đầu tôi dựa vào tấm biển quảng cáo, mắt mông lung nhìn ra khoảng không trước mặt.
Vào giờ này, không còn có mấy ai lảng vảng ở đây nữa.
Chuông điện thoại reo vang, tôi mệt mỏi thò tay vào túi quần.
Nhìn thấy tên của Đức Tiến hiện lên trên màn hình, nước mắt tôi vừa mới ngừng, lại tiếp tục lăn dài xuống má.
Trái tim tôi đau nhói, lòng tôi không ngừng gào thét.
Tôi đã chán nản và mệt mỏi quá rồi ! Tôi không thể cố gắng giả vờ như không có chuyện gì được nữa.
Dơ màn hình điện thoại lên cao.
Trong ánh áng mờ đục của bóng đèn điện chiếu từ tấm bảng quảng cáo, tôi cay đắng nở một nụ cười.
_Tôi biết phải làm gì với anh đây, biết phải ăn nói và đối với diện với
anh như thế nào ? Vợ anh đẹp lắm, cô ấy dịu dàng, đoan trang và hiền
lành. Cuối cùng tôi cũng đã hiểu lý do vì sao anh và cô ấy đã chia tay
nhau lâu như vậy rồi mà anh vẫn còn nhớ và vẫn còn yêu cô ấy.
Tôi khóc nức nở, nước mắt mặn chát thấm qua kẽ răng.
_Tôi không trách anh, cũng không còn hơi sức để hận và trách anh nữa.
Vào đêm anh vừa nắm lấy tay tôi, vừa tha thiết gọi tên cô ấy, tôi đã
hiểu cô ấy đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng anh và có ý nghĩa
nhiều với anh như thế nào. Tôi mãi mãi vẫn không thể nào so sánh được
với cô ấy.
Tôi tắt nguồn điện thoại, tôi muốn được yên.
Phải nghe giọng nói của Đức Tiến vào lúc này, chẳng khác gì đục khoét thêm vào nỗi đau trong lòng tôi.
Tôi hận hắn !
Đúng ! Tôi nên hận hắn, căm ghét hắn vì hắn đã khiến tôi đau khổ và buồn phiền như thế này.
Hắn đã cho tôi hy vọng, cho tôi niềm tin, nhưng đến cuối cùng hắn đã hủy hoại hoàn toàn tính cách vui vẻ và yêu đời của tôi.
Nhắm mắt lại, lúc này tôi cần ngủ một giấc, cần tạm quên tất cả mọi chuyện mà tôi không muốn nhớ.
_Cô hoài nghi tôi không phải là Phạm Khánh Băng sao ?
_Tôi…tôi vẫn nghĩ là, cô phải là một cô gái sắc sảo và có ngoại hình khác hoàn toàn với tôi.
Dù cô ấy không có ý châm chọc vào nỗi đau trong lòng tôi, nhưng vô tình cô ấy đã nhắc cho tôi nhớ vai trò thế thân của mình.
Tay tôi siết mạnh vào chiếc thìa khoắng cà phê, mặt tôi tái nhợt.
Tôi che dấu cảm giác đau đớn và thống khổ trong lòng mình, bằng cách nhìn ra khung cảnh bên ngoài qua lớp cửa kính gần cửa quán.
_Cô…cô biết là cô…cô rất giống tôi không ?
Kim Loan run rẩy nói không nên lời, thanh âm hệt như một con chim sẻ đang bị trúng tên.
_Tôi biết.
Tôi lãnh đạm trả lời cô ấy.
Tiếp xúc và nói chuyện với cô ấy, tôi thấy tủi thân, thấy mình thua kém cô ấy nhiều quá.
Cô ấy chẳng những ăn nói nhỏ nhẹ, cử chỉ dịu dàng đáng yêu, cô ấy còn là một quý cô được giáo dục và ăn học đàng hoàng.
Cô ấy khác hoàn toàn với tính cách bồng bột và trẻ con của tôi.
Ban đầu, tôi tưởng cô ấy là một cô gái đanh đá, và có tính cách ong bướm trăng hoa nên mới từ bỏ Đức Tiến và thằng bé, để tự do bay nhảy ở bên
ngoài. Nhưng đến khi gặp mặt, tôi mới biết nhận định của mình dành cho
cô ấy hoàn toàn là sai lầm.
Cô ấy giống như một cánh hoa mỏng manh, tuy rằng rực rỡ sắc hương, nhưng lại rất dễ bị tổn thương và vỡ nát.
Người đàn ông nào yêu cô ấy, phải đảm cho cô ấy có được một cuộc sống
sung sướng, không có lo toan, và không phải vất vả làm bất cứ công việc
gì.
Tôi vẫn chưa đoán được nguyên nhân vì sao Đức Tiến lại không thể giữ
được cô ấy, nhưng tôi vẫn láng máng nhận ra một phần là do thằng bé.
Tôi đã biết thằng bé không phải là con Đức Tiến, mà là con của Đức Hải.
Nghĩ đến đây, tôi lại giật mình hoảng sợ.
Không…không phải thằng bé là con của cô ấy với Đức Hải chứ ?
Ly cà phê trên tay tôi sóng sánh suýt đổ.
Trái tim tôi đông cứng lại, tôi không thể thở được.
Tôi hoàn toàn không hiểu nổi cảm giác của bản thân mình vào lúc này nữa.
Nếu..nếu như thằng bé là con của cô ấy và Đức Hải, lẽ ra tôi phải vui
mừng vì có thể thoát được một đối thủ đáng gờm trong cuộc chiến dành lại tình yêu và hạnh phúc của mình chứ ? Tại sao tôi lại đau đớn và hốt
hoảng nhiều hơn gấp bội thế này ?
Tôi có bị điên không ?
Ôm lầy đầu, tôi không ngừng lắc đầu, không ngừng cảnh tỉnh lại bản thân
mình. Tôi muốn tất cả những suy nghĩ không hay kia nhanh chóng biến mất.
_Cô không sao chứ ?
Thấy tôi lắc đầu như một con ngố, Kim Loan lo lắng hỏi.
Tôi giật mình ngước mắt nhìn Kim Loan, tôi giờ mới ý thức được hành động ngớ ngẩn của mình.
Nhìn đôi mắt tròn xoe và long lanh như pha lê của cô ấy, tôi thấy cô ấy
đơn giản và trong sáng quá. Một cô gái như thế này, đâu có thể dùng tâm
cơ để hại người khác được.
Tự dưng bao nhiêu oán hận và căm ghét mà tôi dành cho cô ấy, phút chốc đã tan biến hết sạch.
_Cô muốn nói gì với tôi, thì nói luôn đi !
Kim Loan bối rối nhìn tôi, đôi hàng lông mi dày cong vút hình lưỡi liềm chớp chớp.
_Tôi…tôi….!
Tôi không kiên nhẫn nhìn Kim Loan.
Cô ấy đang đùa tôi đúng không ? Cô ấy là người đã cầu khẩn tôi đến đây
gặp mặt cô ấy, giờ tôi đến rồi, cô ấy lại không nói gì cả.
Tôi vừa bực mình vừa buồn cười, nếu bình thường thế nào tôi cũng mắng
cho cô ấy một trận. Nhưng vào lúc này, tôi không còn tâm tư để đấu lý
với người khác.
Đặt ly cà phê xuống bàn, tôi nghiêm khắc bảo cô ấy.
_Nếu cô không có gì cần nói với tôi, thì tôi đi về đây. Lần sau, dù cô
cầu khẩn tôi như thế nào, tôi cũng nhất định không ra đây để gặp mặt cô
nữa đâu.
Kéo ghế, tôi chuẩn bị đứng dậy.
Kim Loan luống cuống vội lên tiếng ngăn cản tôi.
_Khoan…khoan đã !
Tôi cau mày.
_Cô muốn gì ?
_Tôi..tôi cần nói chuyện với cô.
_Cô nói đi, tôi đang chờ nghe đây !
Siết chặt hai tay vào nhau, Kim Loan nhìn tôi bằng thái độ cầu khẩn.
_Cô…cô có thể nhường lại Đức Tiến cho tôi được không ? Coi…coi như tôi cầu xin cô.
Tôi choáng váng ngồi cứng ngắc trên ghế, mắt mở to nhìn Kim Loan.
Tôi bàng hoàng không thể tưởng tượng ra cảnh người đi cầu khẩn tôi nhường lại Đức Tiến lại chính là Kim Loan.
Tôi luôn nghĩ cô ấy nhất định sẽ ba hoa về mối quan hệ mật ngọt của hai
người trước kia cho tôi nghe, sau đó đe dọa tôi từ bỏ Đức Tiến.
Thật không ngờ, cô ấy lại cúi mình cầu xin tôi.
Nghe cô ấy nói, tôi thấy mình chẳng khác gì một kẻ tồi tệ đi tranh giành tình yêu của kẻ khác.
Phải chăng tôi đã làm sai ngay từ đầu, tôi không nên yêu Đức Tiến, không nên xen vào tình cảm tốt đẹp của cả hai ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT