Hai ngày trôi qua, tôi ốm yếu nằm ở trên giường bệnh.
Là một cô gái khỏe mạnh, ưa hoạt động và ưa quậy phá, nay chỉ có thể đi
loanh quanh ở trong phòng bệnh, ăn uống đều có người hầu, đi đâu hay làm gì cũng phải báo cáo và nhận được sự cho phép của Đức Hải, tôi thấy tù
túng, khó chịu.
Ban đêm tôi khóc thầm một mình, giọt nước mắt lăn dài trên má, lòng đau đớn không ngừng gọi thầm tên của Đức Tiến.
Tôi không hiểu, thật sự không hiểu, tại sao tôi đã bị ốm hai ngày rồi,
mà hắn không chịu đến thăm tôi, cũng không gọi điện thoại thông báo một
tiếng với tôi rằng hắn đang bận làm việc, hay phải đi xa nên không thể
đi được.
Chỉ cần hắn nói cho tôi rõ lý do vì sao, tôi sẽ không hận và không thất vọng vì hắn nhiều như thế này.
Tôi đã khóc, khóc rất nhiều. Tôi không thể ngủ được, lúc nào cũng nghĩ
về hắn, cũng tự hỏi bản thân mình đã làm gì sai, mà hắn lại không thèm
chú ý đến sự sống chết của tôi.
Chẳng lẽ, hắn thật sự không cần tôi nữa, cũng không còn thích tôi nữa ? Nay vợ hắn về rồi, nên hắn muốn quay lại với cô ấy.
Ngồi trên giường bệnh, tôi ngẩn ngơ ngắm quang cảnh ở bên ngoài.
Nhìn những đám mây trắng đang bay lững lờ trên bầu trời, tôi đã ví mình
giống như một con chim nhỏ đang bị nhốt trong lồng. Tôi không còn tự do để làm những gì mà tôi thích nữa.
Quá tập trung vào suy nghĩ của bản thân, nên tôi không hay là có một người vừa mới mở cửa bước vào phòng.
Bước chân của người đó rất nhẹ, dáng vẻ cô đơn và ưu phiền.
Thấy tôi ngẩn ngơ ngắm cảnh đến quên cả hiện tại, khuôn mặt người đó
trầm xuống, đôi mắt buồn bã nhìn tôi như sợ tôi sẽ tan biến vào khoảng
không trước mặt.
Đến gần cửa sổ, người đó dừng lại.
Cảm nhận được hơi thở, và mùi nước hoa trên cơ thể của một người đàn ông đang đứng ở gần mình, tôi lúc này mới giật mình ngước mắt nhìn người
đó.
_Chào…chào anh ! – Tôi gượng gạo nở một nụ cười.
Đức Hải chầm chậm quay lại nhìn tôi.
Hắn im lặng không lên tiếng, hắn nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe vì khóc của tôi.
Một lúc lâu sau đó, hắn mới lên tiếng.
_Cô đã khóc ?
Tôi cụp mắt xuống, nụ cười trên môi tôi vụt tắt.
_Cô nhớ anh trai tôi nhiều đến thế kia à ?
Hắn đau khổ hỏi tôi, thanh âm lạc lõng bơ vơ.
Tôi không thể trả lời hắn, cũng không biết nói gì mới phải.
Nhìn người mà mình yêu ngày ngày xuất hiện trong tầm mắt của mình, nhưng lúc nào cũng nhớ cũng mong ngóng về một người đàn ông khác, có lẽ hắn
đã đau đớn và khổ sở nhiều lắm.
Tôi đã sát muối nhiều vào nỗi đau trong lòng hắn rồi, tôi không thể khiến hắn bị tổn thương và đau đớn hơn nữa.
Tôi rất muốn mình biến mất, hay ít ra có thể rời khỏi đây. Nếu tôi có thể làm được thế, mọi chuyện đều có thể được giải quyết.
Đức Tiến có yêu tôi không, tôi vẫn còn chưa biết rõ. Tôi luôn hy vọng
vào tỉnh cảm của hắn, để rồi phát hiện ra một sự thật phũ phãng rằng,
hắn chỉ coi tôi là người thế thân của vợ hắn.
Còn Đức Hải, tôi có thích, nhưng không phải là yêu.
Phải đối diện với Đức Hải hàng ngày, được hắn quan tâm và chăm sóc tôi
rất cảm động, tôi rất muốn có thể trở thành bạn tốt của hắn, nhưng thấy
hắn u buồn, tôi không thể chịu đựng được.
Mấy ngày hôm nay, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ tôi nên biến mất, tôi nên trở về Việt nam, tôi nên trả lại cuộc sống yên bình cho anh em nhà họ Trương.
Đức Hải thở dài, tay hắn lau đi hai dòng lệ trên má tôi.
_Sao cô hay khóc như thế ? Tôi còn nhớ trước kia cô hay cười lắm kia mà.
_Xin…xin lỗi…!
_Cô không cần phải xin lỗi, cũng đừng cảm thấy có lỗi với tôi. – Đức Hải dịu dàng vỗ về an ủi tôi – Tất cả đều là do tôi tự nguyện, tôi yêu đơn
phương cô.
Tiếp xúc càng nhiều với Đức Hải, tôi càng hiểu hắn nhiều hơn. Hắn là một kẻ ngoài lạnh trong nóng, hắn không sống bất cần đời như tôi đã lầm
tưởng, hắn luôn biết cách quan tâm và lo lắng đến người thân của mình.
Tôi đã khóc trong lòng hắn rất lâu, nước mắt tôi làm ướt đẫm ngực áo của hắn.
Mọi ngôn từ giữa tôi và hắn không còn ý nghĩa nữa, chúng tôi hiểu nhau, biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
Hai chúng tôi tuy không thể đến với nhau, nhưng tình cảm trong sáng và thuần khiết dành cho nhau vẫn không bao giờ mất.
_Cạch !
Cánh cửa phòng hé mở, từ bên ngoài Đức Tiến bước vào phòng đúng lúc hai chúng tôi đang ôm nhau.
Đức Hải và tôi ngồi quay lưng lại với Đức Tiến, nên không phát hiện ra sự có mặt của hắn ở trong phòng.
Đức Tiến xa xầm mặt nhìn hai chúng tôi, môi hắn mím chặt, còn mắt hắn đỏ rực lửa.
Bộ quần áo mặc trên người hắn cũng không được chỉnh tề và chỉn chu giống như hàng ngày, mái tóc hắn rối bù vì gió, còn khuôn mặt mệt mỏi và hốc
hác, hai hôm nay hắn không thể ngủ được.
Tay hắn nắm chặt, hắn dợm bước muốn đi ngay ra khỏi phòng để khỏi phải
chứng kiến cảnh ôm ôm ấp ấp của hai chúng tôi, nhưng hắn không làm được.
Hắn đứng chôn chân một chỗ, hắn trừng trừng nhìn chúng tôi không rời mắt, cuối cùng hắn cũng lên tiếng.
_Hai người đã ôm nhau đã đủ chưa ?
Hắn nghiến răng quát nhỏ, thanh âm giống như một con thú đang bảo vệ lãnh thổ và vợ con của mình.
Đức Hải và tôi giật mình buông nhau ra.
Tôi kinh hoàng nhìn Đức Tiến đang đứng ở giữa phòng, cơ thể tôi đông cứng, nước mắt tuôn như mưa.
Đức Hải cố nén nỗi đau đớn đang giằng xé ở trong lòng, hắn loạng choạng đứng lên.
Hắn hiểu, một khi Đức Tiến đã chịu xuất hiện, tôi sẽ không còn là của
riêng hắn nữa, ngay cả cơ hội chăm sóc cho tôi cũng gần như không có.
_Anh đã về ?
Đức Hải nhếch mép lạnh lùng hỏi Đức Tiến.
Đức Tiến không trả lời Đức Hải, hắn nhanh chóng tiến đến chỗ tôi đang ngồi.
_Anh nghe nói, em bị ốm ?
Tôi không thể mở miệng trả lời hắn, cũng không biết phải nói gì.
Hắn đột nhiên biến mất hai ngày, hôm nay hắn xuất hiện, rồi đặt cho tôi một câu hỏi thừa thãi.
Hắn có hiểu hắn đang nói gì không ? Nếu tôi không bị ốm, tôi nằm viện để làm gì ?
Tôi vẫn còn giận và hận hắn, nên tôi không thể dễ dàng tha thứ cho hắn.
Đức Tiến chẳng những không hiểu bản thân mình đã làm sai điều gì, đã gây tổn thương cho tôi nhiều như thế nào, hắn lại cho rằng tôi tiếc nuối
giây phút được Đức Hải ôm vào lòng và vỗ về, nên hắn đã chua chát hỏi
tôi.
_Anh nên đi đúng không ?
Đức Hải đút hai tay vào túi quần, đôi mắt hắn đau khổ nhìn tôi và Đức
Tiến. Hắn đang cố tìm kiếm, một chút tia hy vọng nhỏ nhoi vào tình cảm
của tôi, nhưng kể từ lúc Đức Tiến xuất hiện, trong đáy mắt tôi chỉ có
Đức Tiến, tôi đã hoàn toàn quên mất Đức Hải.
Đức Tiến luống cuống vội lau đi dòng lệ trên má tôi.
_Anh…anh xin lỗi…xin em đừng khóc nữa.
Bỏ mặc Đức Hải đứng một bên, Đức Tiến ôm lấy tôi vào lòng.
Tôi vùi mặt mình vào ngực hắn.
Đã lâu lắm rồi, tôi mới có cảm giác mình đang được yêu, đang được hắn quan tâm và lo lắng.
Tôi biết mình ích kỉ và vô tình khi chỉ quan tâm đến cảm giác của bản thân mình, mà không để ý đến cảm giác của Đức Hải.
Tay tôi buông thõng, tôi vừa khóc vì đau khổ, vừa khóc vì tủi thân.
Hạnh phúc mà tôi đang có không còn trọn vẹn nữa. Tôi đã nợ ân tình của
một người, biết mình không thể đáp lại được tình cảm của người đó, càng
khiến tôi khó chịu và buồn phiền nhiều hơn.
Đức Hải lặng lẽ nhìn hai chúng tôi.
Đôi mắt hắn thất thần tựa như một kẻ mộng du đang đi trong màn đêm đen
kịt, lồng ngực hắn đau đớn như có ai đang xé, ai đang cào.
Đứng nhìn chúng tôi một lúc. Từ từ, chậm chạp hắn đi từng bước ra khỏi phòng.
Trong ánh nắng vàng rực của mặt trời.
Vóc dáng hắn cao cao đổ dài nghiêng trên nền gạch men.
Cánh cửa phòng mở ra, rồi lại đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Đức Tiến.
Đức Tiến ôm siết lấy tôi vào lòng, tay hắn vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Cơ thể tôi run lẩy bẩy, nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má nhợt nhạt xanh xao vì đau ốm.
Tôi khổ sở quá !
Tôi không biết phải làm gì bây giờ ?
Tôi đã từng mong ngóng Đức Tiến trở về, luôn gọi thầm tên hắn từng đêm,
trong đầu tôi lúc nào cũng có hàng trăm hàng nghìn thắc mắc muốn hỏi
hắn, nhưng khi đối diện với hắn, tôi lại không biết phải bắt đầu hỏi hắn từ đâu.
Nước mắt cũng dần dần cạn khô, nỗi đau trong lòng tôi cũng dần nguôi ngoai, tôi không còn khóc nữa.
_Anh…anh xin lỗi…em có thể tha thứ cho anh được không ?
Đức Tiến luôn miệng nhắc lại câu nói đó với tôi.
Tôi sụt sịt không đáp.
Thật lòng, tôi rất muốn tha thứ cho hắn, muốn bỏ qua mọi chuyện cho hắn, nhưng tôi không làm được.
Tôi tuy không phải là một kẻ cố chấp, nhưng ai cũng có lòng tự trọng của riêng mình. Có mấy ai khi phát hiện bị người khác lừa dối và lợi dụng
mình, có thể đơn giản nói tha thứ là có thể tha thứ được không ?
Đức Tiến nhẹ nhàng đẩy tôi ra, hai tay hắn nắm hờ lấy vai tôi.
Đức Tiến bối rối vuốt tóc, hắn khổ sở không biết nói gì hơn ngoài câu xin lỗi.
_Em…em đừng giận anh có được không, anh biết anh sai rồi.
Tôi ngước đôi mắt đầy lệ lên nhìn hắn.
Vào giây phút này, tôi rất muốn nói câu: “Em không trách anh !”, nhưng
bức ảnh cưới của hắn và Kim Loan lại hiện lên trong đầu tôi, khiến miệng tôi hé ra rồi lại đóng lại, tôi nghẹn họng không thể nói thêm được câu
gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT