Bữa cơm trưa diễn ra trong không khí căng thẳng và ảm đạm.

Tôi và thằng bé ngồi một bên, còn Đức Tiến ngồi một bên.

Đức Tiến vừa uống rượu, vừa tập trung vào suy nghĩ, khuôn mặt hắn trầm tĩnh, đôi mắt đen sâu của hắn giờ trống rỗng và vô hồn giống như hắn đã hoàn toàn biến mất và tan biến vào hư không. Càng ngày hắn càng khó đoán.

Thằng bé im lặng ngồi ăn cơm, nó không dám ho he nói một câu gì, ngay cả trò chơi trừng mắt và tranh giành thức ăn với tôi, nó cũng không dám manh động.

Cả buổi tối hôm qua, tôi không ngủ được một chút nào, nên cơ thể mệt mỏi, đầu óc nặng trịch như đeo đá, tâm tư hỗn loạn.

Chỉ ăn được lưng lửng bát cơm, tôi buông đũa.

Lúc này, Đức Tiến mới lên tiếng.

_Sao em không ăn nữa đi ? – Đôi mắt hắn sâu thăm thẳm như đại đương, giọng nói hắn trầm ấm và quan tâm.

_Em…em no rồi. – Tôi lúng túng đáp, mắt bối rồi không dám nhìn vào mắt hắn.

_Em nên ăn thêm nữa đi. Trông em mệt mỏi và xanh xao quá.

_Em không sao.

Tôi kéo ghế, rồi đứng dậy.

_Em ra phòng khách chờ anh, anh có chuyện muốn nói với em.

_Vâng. – Tôi cụp mắt nhìn xuống đất. Tôi hy vọng hắn không dùng cách kì cục để trừng phạt tôi nữa.

Hai chị giúp việc len lén nhìn Đức Tiến. Hai chị bị uy quyền và khuôn mặt lạnh băng của hắn dọa cho sợ hãi. Thường ngày, bữa ăn còn là nơi cho mọi người cười đùa và trêu ghẹo lẫn nhau. Nhưng kể từ lúc xảy ra chuyện kia, nụ cười trên môi mọi người không còn nữa.

Ăn xong, để hai chị giúp việc dọn dẹp bàn ăn và rửa chén, Đức Tiến đi ra phòng khách.

Tôi đã ngồi đợi hắn được gần một phút, trên tay tôi đang cầm một ly nước cam, do chị giúp việc tên Phương lấy cho tôi.

Đức Tiến ngồi đối diện với tôi. Ăn xong, hắn chỉ uống cà phê, hắn không bao giờ uống nước cam giống như tôi.

_Buổi tối hôm qua, em không ngủ được sao ? – Đức Tiến xót xa nhìn khuôn mặt mệt mỏi và hốc hác của tôi.

_Em..em ngủ được một chút. – Tôi cúi đầu đáp, thanh âm lí nhí.

_Sáng nay, anh đã gặp và nói chuyện với Trương Hạo Nhiên.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, mắt mở to.

_Anh…anh gặp anh ấy làm gì ? – Tôi vừa lo lắng vừa hồi hộp hỏi hắn.

_Anh đã yêu cậu ta kết thúc tất cả mọi hiểu lầm này trong một tháng.

Hai tay tôi siết chặt vào nhau, tôi bần thần cả người. Tôi tưởng Đức Tiến không quan tâm đến mình. Nhưng nghe hắn nói thế này, tôi có thể yên tâm được rồi.

Trên môi tôi nở một nụ cười vui sướng, mắt tôi lấp lánh niềm vui.

_Anh đang lo cho em sao ? – Tôi dịu dàng hỏi hắn.

Đức Tiến sững người nhìn tôi. Mấy giây sau, hắn thu hồi ánh mắt kinh ngạc và sững sờ dành cho tôi, hắn lạnh giọng trả lời.

_Anh không lo cho em .

_Nếu không lo cho em, anh đến tìm gặp Trương Hạo Nhiên làm gì ? – Tôi giận dỗi nhìn hắn, mồm phồng lên.

Đức Tiến thở dài, hắn lắc đầu chịu thua tính cách trẻ con và vô tư của tôi.

Đã gây một chuyện rắc rối lớn như thế, tôi không những không có một chút ăn năn hối lỗi nào, tôi còn trách móc và giận hờn hắn. Chắc hắn không hiểu đầu óc tôi làm bằng gì nữa.

_Anh muốn từ nay về sau, em không được phép hẹn gặp riêng Đức Hải nữa ! – Đức Tiến lạnh lùng tuyên bố, đôi mắt rực lửa của hắn nhìn thẳng vào tôi. Trông bộ dạng của hắn, giống hệt một ông chồng ăn phải giấm chua.

Tôi che miệng cười thầm, lòng không ngừng gào thét vì sung sướng.

A ha ! Cuối cùng tên ác ma kia cũng biết ghen rồi !

Mặc dù tôi đang cười trộm hắn, nhưng ngoài mặt tôi vẫn giả vờ nghiêm túc chăm chú lắng nghe hắn nói.

Đức Tiến là người từng trải, lại minh mẫn hơn người, nên chỉ cần nhìn vẻ mặt cố nín cười của tôi là hắn đã đoán được trong đầu tôi đang nghĩ gì.

Hắn cau mày “hừ” lạnh, đôi mắt đen sâu của hắn rực cháy hai ngọn lửa bốc cao.

_Phạm Khánh Băng ! Em muốn anh trừng phạt em chứ gì ? – Hắn cao giọng quát.

Tôi co rúm người lại, mắt hấp háy nhìn hắn, lưỡi le ra.

_Phạm Khánh Băng ! – Hắn nghiến răng nghiến lợi quát ầm lên.

Tôi nhảy bật ra khỏi ghế, khi thấy bàn tay dài và nam tính của hắn vươn dài ra.

_Em có đứng lại không hả ? – Hắn đã bị tôi chọc cho tức điên lên.

_Không đứng ! – Tôi vừa ương bướng cãi lại mệnh lệnh của hắn, vừa nhìn hắn bằng đôi mắt đề phòng và lo sợ.

_Anh cho em mười giây để lựa chọn giữa việc em tình nguyện bước lại đây, hay là em bắt anh phải dùng vũ lực với em. – Đức Tiến nhàn nhã ngồi im một chỗ, hai tay khoanh trước ngực, dáng ngồi thẳng, đôi mắt nhìn tôi, giống như đôi mắt của một con chim ưng đang săn mồi.

Tôi nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, cả người tôi mềm nhũn. Mỗi lúc, Đức Tiến tỏ ra bình thản không có chuyện gì, hay nộ khí xung thiên, tôi đều sợ chết khiếp.

_Một ! Hai ! Ba ! – Đức Tiến bắt đầu đếm, giọng trầm ấm của hắn vang lên khắp căn phòng. Bốn ! Năm…..! – Vừa đếm, đôi mắt hắn vừa nhìn tôi không rời, đôi môi cao ngạo và quyến rũ của hắn nhếch lên vẻ giễu cợt và thách thức.

Mỗi lần, hắn đếm một câu, trái tim nhỏ bé của tôi lại chậm mất một nhịp. Khi hắn đếm đến con số chín, mặt tôi tái mét, môi tôi run run, mồ hôi lấm tấm trên trán, tôi run rẩy bước lại gần hắn.

Tôi nước mắt rơi đầy mặt, tôi tủi thân khóc như mưa.

Hắn là tên chết tiệt ! Lần nào hắn cũng tìm cách bắt nạt và hành hạ tôi.

Đứng trước mặt hắn, tôi khóc òa lên như một đứa trẻ con.

_Có giỏi thì anh đánh tôi đi ! Hu hu hu ! Đồ độc ác ! Đồ tàn nhẫn ! Đồ xấu xa !

Hắn chưa dơ tay đánh được tôi cái nào, nhưng vì quá sợ hãi thành ra tôi đã khóc lóc ăn vạ và kêu to trước.

Môi hắn co giật, thớ cơ trên mặt hắn hơi run, mắt hắn nheo lại, còn ngực hắn phập phồng. Hắn đang cố nín cười.

Tôi càng khóc càng to, một tay tôi buông thõng, còn một tay không ngừng quẹt nước mắt, miệng không ngừng oán hận mắng hắn.

Hai chị giúp việc và chú quản gia không thể nhịn được cười, nên đã cười thành tiếng. Chị Phương và chị Lê, vừa cười vừa bịt chặt miệng để không phát ra âm thanh cười khúc khích của mình bật ra to quá, họ cười đến run rẩy cả mình, cười đến chảy cả nước mắt. Còn chú quản gia vừa cười vừa lắc đầu.

Thằng bé há hốc mồm nhìn tôi, mắt nó tròn xoe. Nó không dám tưởng tượng là một cô gái 25 tuổi như tôi, lại có thể lớn tiếng khóc như trẻ con và nhát gan đến nỗi chưa đánh đã khóc om xòm như thế.

Thằng bé nhìn tôi bằng ánh mắt coi thường, nó “hừ” lạnh một tiếng, khi đã vượt qua được cơn địa chấn tinh thần do tôi gây ra.

Nhờ tính cách ngây ngô và ngốc nghếch của tôi, không khí căng thẳng và sự tĩnh lặng của căn nhà đã hoàn toàn bị xóa tan.

Buổi chiều, Đức Hải lái xe đến đón tôi.

Tôi đang nói chuyện vui vẻ với Đức Tiến và thằng bé, nên đã hoàn toàn quên mất việc mình đang đóng giả làm bạn gái của Đức Hải, cũng quên luôn lịch hẹn chiều nay có buổi phỏng vấn của báo chí và phóng viên truyền hình.

Đến khi Đức Hải xuất hiện trong phòng khách, tôi mới giật mình nhớ đến hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan của mình.

Hôm nay, Đức Hải ăn mặc sành điệu và trang trọng hơn thường ngày. Hắn cũng không cần phải cải trang và cố gắng che dấu đi khuôn mặt minh tinh của mình nữa.

Thấy hắn, mọi người đều thấy chói mắt, và không thể rời mắt khỏi hắn.

Hai chị giúp việc, nhìn hắn bằng con mắt ước ao và sùng bái, mặt hai chị đỏ lên, còn trái tim đập thật nhanh. Hai chị mặc kệ mối quan hệ căng thẳng giữa ba chúng tôi, hai chị nhanh nhẹn chào hỏi hắn, lấy nước cho hắn uống, giống như một khách quý của chủ nhà.

Đức Hải vẫn ung dung và cao ngạo như trước, hắn không quan tâm Đức Tiến và tôi có chào đón hắn không. Hắn tự nhiên khập khiễng bước lại gần chúng tôi, rồi ngồi xuống đối diện với chúng tôi, khuôn mặt hắn được phủ bởi một lớp mặt nạ làm bằng băng, nên không ai đoán được tâm tư của hắn lúc này.

Chị giúp việc có chiếc miệng anh đào tên Lê cẩn thận đặt một lon bia ướp lạnh trước mặt hắn.

_Mời cậu ! – Chị ngượng ngùng lên tiếng.

Đức Hải im lặng không nói gì. Bàn tay thon dài và nam tính của hắn, cầm lấy lon bia, bật nắp, hắn từ tốn uống một ngụm.

Từ lúc xuất hiện, Đức Hải đều không để chúng tôi vào mắt, hắn coi chúng tôi là không khí hay là một người không quen biết.

Đức Tiến là một người trầm tĩnh, tính tình của thằng em trai thế nào, hắn là người hiểu rõ nhất, nên hắn không lên tiếng quở trách, cũng không bắt chuyện trước với Đức Hải.

Uống từng ngụm, từng ngụm một, cuối cùng Đức Hải cũng uống xong lon bia trên tay.

Đặt lon bia rỗng xuống bàn, Đức Hải nhìn thẳng vào hai chúng tôi.

Đôi môi màu đỏ như son của hắn nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng, đôi mắt hắn sắc bén đánh giá hai chúng tôi.

_Tôi đã phá hỏng giây phút vui vẻ của hai người đúng không ?

Đức Hải thoải mái ngả người ra sau ghế, tay gác lên thành ghế, mắt nhìn tôi không rời.

_Đã đến lúc chúng ta phải đi rồi.

Mặt tôi phút chốc tái nhợt, tôi kinh hoàng không dám đối diện với đôi mắt sắc của Đức Hải. Tôi có cảm giác, mình sắp sửa tự dâng nạp bản thân cho một con sư tử ăn thịt.

_Chắc chú cũng đã biết chuyện, sáng nay lúc 10 giờ, anh đã đến gặp Trương Hạo Nhiên. – Đức Tiến lạnh nhạt tiếp chuyện với Đức Hải.

_Tôi không quan tâm. – Đức Hải thờ ơ đáp. _ Anh có thể làm những gì mà thích, còn tôi sẽ giữ lấy những gì mà tôi muốn. – Đức Hải cười cợt trả lời Đức Tiến. Hắn đang khiêu khích tính kiên nhẫn của Đức Tiến.

_Trong vòng một tháng, tôi muốn cậu tổ chức họp báo và tuyên bố chia tay với Khánh Băng. – Đức Tiến lạnh lùng nói ra yêu cầu của mình.

_Tại sao tôi phải làm theo mệnh lệnh của anh ? Nếu anh có khả năng, anh cứ việc tổ chức họp báo và tuyên bố, tôi và Khánh Băng chỉ là tình nhân giả. – Đức Hải ngạo mạn cười nhạt. Từ trước đến nay, hắn không hiểu hai cụm từ “nghe lời” và “biết điều” là gì. Hắn là một con ngựa hoang, nên hắn sống hoang dã và ngông cuồng đã thành thói quen.

_Chú muốn thách thức sức chịu đựng của tôi ? – Đức Tiến nghiến răng, mắt hắn rực lửa, còn mặt hắn đã lạnh thêm vài phần.

Đức Hải phiền chán nhìn Đức Tiến, giọng hắn thờ ơ lãnh đạm.

_Tôi không có hứng thú trêu đùa với anh, cũng không muốn tranh giành thứ gì với anh cả. – Đức Hải cười lãnh khốc. _ Khánh Băng là gì của anh, mà anh dám ngăn cấm không cho phép tôi tiếp cận cô ấy. – Đôi mắt mang theo ý cười của hắn chiếu thẳng vào Đức Tiến.

Đức Tiến không đáp, hắn rơi vào trầm tư.

Cho đến tận lúc này, hắn cũng không nói rõ ràng mối quan hệ giữa tôi và hắn là gì. Tuy hắn quan tâm và lo lắng cho tôi, nhưng hắn không nói cho tôi biết hắn có thích và có yêu tôi không ? Tình yêu đôi khi không chỉ cần dùng hành động để chứng minh, mà còn cần một câu tỏ tình để chứng thực là người đó có thật sự yêu mình không.

Ngồi ở bên cạnh Đức Tiến, tâm trạng tôi buồn chán và thất vọng. Tôi luôn mong, hắn cho tôi một đáp án mà tôi đã mong chờ từ lâu. Nhưng hắn vẫn một mực giữ kín tình cảm của hắn ở trong lòng. Một con người thâm trầm khó đoán như hắn, tôi làm sao có thể hiểu hắn đang nghĩ gì ở trong đầu.

Nụ cười trên môi Đức Hải càng lúc càng sâu, giọng nói lãnh đạm và kiêu ngạo của hắn lại vang lên.

_Nếu cô ấy không là gì của anh cả, thì tôi có thể giữ cô ấy cho riêng mình được chứ ?

_Tôi không cho phép ! – Đức Tiến đột ngột cắt đứt câu nói của Đức Hải.

Tôi bàng hoàng ngẩn người nhìn hắn với ánh mắt chờ mong và hy vọng, trong tôi có một cảm giác ngọt ngào và ấm áp.

Hắn không cho phép Đức Hải tiếp cận tôi phải chăng vì hắn yêu tôi ?

_Tại sao ? – Đức Hải nhàn nhạt hỏi, hắn vẫn thờ ơ và lãnh đạm như trước. Hình như đối với hắn, trên đời này không có việc gì là quan trọng cả. Sợ rằng ngay cả ngày mai hắn phải chết, hay ông trời có sập xuống, hắn cũng không quan tâm.

_Chú là một kẻ lăng nhăng đa tình, một người như chú không thể hiểu được thế nào là yêu thật lòng. Cô ấy là một cô gái ngây thơ chất phát, cô ấy làm sao chịu đựng được ngày nào cũng bị fan hâm mộ của chú, cùng bọn phóng viên và báo chí kia bám riết và soi mói.

Câu trả lời của Đức Tiến, nằm ngoài dự đoán và mong chờ của tôi. Hắn không cho phép Đức Hải tiếp cận tôi hóa ra vì hắn không muốn tôi bị thương tổn. Tuy tôi có cảm động, có thấy ấm áp và yên lòng, nhưng vẫn không thể nào vui nổi. Điều mà tôi cần và muốn nghe hắn nói là tình cảm của hắn dành cho tôi. Xem ra, ngay cả hắn cũng không có dũng khí nhìn nhận vào sự thật. Hay là do tôi quá đa tâm khi cho rằng, hắn đã bắt đầu có tình cảm với tôi ?

_Anh còn chuyện gì muốn nói nữa không ? – Đức Hải khinh thường hỏi.

_Chú đã hiểu tôi muốn gì rồi ? – Đức Tiến hỏi ngược lại Đức Hải.

_Tôi chẳng quan tâm anh muốn gì và cần gì cả. Điều duy nhất mà tôi quan tâm, là cho đến lúc này, cô ấy cũng không là gì của anh cả. Cô ấy chỉ là một cô gái trông trẻ cho anh thôi. Nếu đã thế, tôi có thể làm những gì mà tôi muốn.

Đức Hải nhìn thẳng vào mắt Đức Tiến, hắn chậm rãi gằn từng chữ từng từ.

_Anh nghe cho kĩ đây ! Tôi muốn cô ấy, tôi sẽ mang cô ấy đi ra khỏi nhà anh, và tách anh ra khỏi cô ấy.

Tôi choáng váng ngồi không còn vững, tai tôi ù đi, mắt tôi ngơ ngác nhìn Đức Hải. Trong lòng tôi không ngừng gào thét.

Chúa ơi ! Trên đời này, có tên nào vô lý như tên điên này không ? Tôi là một con rối, hay là món hàng hay sao, mà hắn dám đem tôi ra để trao đổi mua bán ?

Ngữ khí kiên định và tràn đầy tự tin của Đức Hải, khiến Đức Tiến bất giác cau mày, đôi mắt hắn tối xầm. Hắn không còn giữ được dáng vẻ điềm tĩnh hàng ngày nữa.

_Chú nói nhăng nói cuội đã đủ chưa ? Nếu đủ rồi, thì hãy mau đi đi ! – Đức Tiến cao giọng đuổi khách.

Trái ngược với khí thế sục sôi lửa giận của Đức Tiến, Đức Hải vẫn ung dung nhàn nhã ngồi ngả người ra sau ghế sô pha, khóe môi hắn vẫn nhếch lên một nụ cười lãnh đạm.

_Anh đừng nổi nóng lên như thế, tôi đã nói tôi muốn cô ấy thì sẽ mãi không thay đổi. Anh dù có không muốn chấp nhận, cũng không được.

Đột nhiên Đức Hải đứng dậy. Khập khiễng bước đến trước mặt tôi, hắn lôi giật tôi đứng lên.

Tôi do không có gì bấu víu, lại bị Đức Hải thô lỗ lôi với lực quá mạnh nên đã ngã nhào vào lồng ngực rộng rãi và nam tính của hắn.

Trong khi tôi còn bàng hoàng không hiểu chuyện gì, Đức Hải đã cúi xuống hôn tôi.

Đức Hải cuồng nhiệt hôn tôi, nụ hôn của hắn vừa ôn nhu dịu dàng, lại bá đạo đầy chiếm hữu.

Tôi hoảng hốt giãy dụa, và dùng tay đấm lung tung vào người hắn. Nước mắt tôi rơi xuống, còn mặt tôi tái mét, trái tim tôi đập yếu ớt trong lồng ngực, lòng tôi thống khổ và đau đớn. Tôi khóc vì tủi nhục và bất lực. Tôi thấy mình chẳng khác gì đồ chơi của hai anh em nhà họ Trương.

Một người mà tôi có tình cảm, lại không quan tâm đến cảm giác của tôi. Đức Tiến tuy có lo lắng và để ý đến sự an toàn của tôi, nhưng lại không hiểu được tâm ý của tôi. Người con gái nào cũng luôn tìm kiếm một sự an toàn trong tình yêu. Ai cũng muốn được người con trai mình thương, yêu mình một cách trọn vẹn, và nói cho mình biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì.

Đức Hải tuy không phải là một người xấu, nhưng hắn khiến tôi sợ hãi và hốt hoảng. Hắn chẳng khác gì một con ngựa hoang không thể thuần dưỡng. Một cô gái có tính trẻ con như tôi, liệu có thể nắm chắc được dây cương, và cột hắn ở bên cạnh tôi cả đời không ?

Đức Tiến giận dữ lôi giật tôi ra.

Một quả đấm bay thẳng vào mặt Đức Hải.

_Chú đang làm gì thế hả ? Chú đang cố chứng minh điều gì ? – Đức Tiến phẫn nộ hét.

Tất cả mọi người đứng trong phòng đều nín thở, họ sợ hãi, mắt len lén nhìn Đức Tiến. Không một ai dám lên tiếng, ngay cả một cử động nhỏ nhất họ cũng không dám. Lúc này họ chỉ mong có thể nhanh chóng trốn đến một chỗ nào đó, để quan sát từ xa.

Đức Hải ngã bật người ra phía sau, cú đấm của Đức Tiến quá mạnh nên khóe mép của Đức Hải đã chảy máu tươi.

Ngồi bệt dưới sàn nhà, Đức Hải bình thản liếm môi, dùng mu bàn tay phải, hắn chùi mép, đôi mắt đen sâu của hắn vẫn chưa thu bỏ ý cười cợt nhả trong đáy mắt. Đối với hắn, cú đấm của Đức Tiến không là gì cả.

Chậm rãi, từ từ, chống tay phải xuống đất, hắn ngồi dậy.

Đứng đối diện với Đức Tiến, hắn phun ra từng câu từng chữ.

_Cú đấm này coi như tôi trả anh công đã chăm sóc Khánh Băng trong mấy ngày vừa qua. Kể từ hôm nay, cô ấy sẽ do tôi chăm sóc và bảo vệ cô ấy. Hai chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa.

Nói xong, Đức Tiến lôi giật tôi lại gần, một tay hắn vô tư ôm siết lấy eo tôi như thể tôi là người tình hay là vợ của hắn.

Đức Tiến mắt rực lửa nhìn Đức Hải, cơn giận của hắn đã lên đến đỉnh điểm.

_Buông cô ấy ra ! – Hắn hét vang như sấm.

_Tại sao ? – Đức Hải nhàn nhạt hỏi, giọng hắn vẫn ung dung và thờ ơ như trước.

_Đừng nhiều lời, tôi bảo chú buông cô ấy thì hãy buông ra !

Đức Hải cười nhạt, mắt hắn giễu cợt nhìn Đức Tiến.

_Anh nghe cho rõ đây, tôi yêu cô ấy, nên không thể để cô ấy ở bên cạnh anh. Nếu anh muốn đánh nhau với tôi, tôi chấp nhận. Còn nếu không, anh nên tránh sang một bên để hai chúng tôi còn phải đến buổi họp báo vào chiều tối nay.

Nếu có chuyện gì khiến tôi bị sốc, bị khủng hoảng thần kinh và không dám tin, thì chính là chuyện này. Tên…Tên điên khùng này vừa nói gì ? Hắn…hắn yêu tôi ? Tôi…tôi không có nghe nhầm chứ ?

Lời tuyên bố của Đức Hải, chẳng những khiến tôi kinh hoàng, mà ngay cả Đức Tiến cũng trợn tròn mắt nhìn hắn trân trối.

Đôi mắt đen sâu của Đức Tiến đã biến thành một màu đen kịt của bóng đêm, đôi môi lãnh khốc và vô tình của hắn mím chặt. Khuôn mặt vốn bình thản và phẳng lặng của hắn giờ vặn vẹo, và đau đớn giống như có đang đó đang giày xéo và giẵm đạp lên cơ thể và trái tim hắn.

Một lúc lâu sau, Đức Tiến mới có thể trấn tĩnh lại được một phần tinh thần hỗn loạn của mình, hắn khàn giọng hỏi.

_Chú…chú nói rằng, chú yêu cô ấy ?

_Đúng. Anh có gì thắc mắc sao ? – Đức Hải khôi hài đáp, đôi mắt giễu cợt và khinh thường của hắn, vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt vì đau đớn mà tối xầm của Đức Tiến.

_Đừng đùa giỡn nữa. Một người như chú thì đâu hiểu thế nào là tình yêu.– Đức Tiến căm phẫn quát.

_Tôi không nói đùa, cũng không đem cô ấy ra để đùa giỡn. Tôi yêu cô ấy là thật. – Đức Hải nhàn nhạt trả lời Đức Tiến, ngữ khí của hắn vẫn ôn hòa và kiên định.

Đức Tiến đối diện với đôi mắt bình thản và vững vàng giống như bàn thạch của Đức Hải, rồi lại chú ý đến vòng tay ôm siết lấy eo của tôi.

_Chú yêu cô ấy ? – Đức Tiến bật cười điên loạn. _Chú nói câu này nghe dễ dàng quá ! – Đang tươi cười, Đức Tiến đột nhiên dừng lại, hắn rít giọng cảnh cáo Đức Hải. _ Kết thúc trò chơi ngớ ngẩn của chú ở đây đi ! Tôi không muốn tranh cãi và đánh nhau với chú !

_Tôi mặc anh có tin hay là không, tôi sẽ dùng hành động và thời gian còn lại trong cuộc đời mình để chứng tỏ tình yêu của tôi dành cho cô ấy.

Nói xong, Đức Hải bỏ mặc Đức Tiến đứng ở cửa, hắn lôi tôi đi.

Tôi ngu ngơ và hồ đồ đi theo Đức Hải. Tôi thấy mình đang rơi vào một vòng xoáy đen ngòm. Thần trí của tôi nửa tỉnh nửa mơ, tôi không thể nhận biết mình đang rơi vào hoàn cảnh nào. Ngay cả hai anh em họ nói chuyện gì, tôi cũng không nghe rõ.

Trong đầu tôi vẫn còn vang vọng câu nói: “Tôi yêu cô ấy” của Đức Hải. Tôi đang mơ hay là đang gặp phải ác mộng đây. Tên ác ma này sao lại yêu tôi, hắn đang nói đùa, hay là hắn thực lòng yêu tôi ?

_Đứng lại !

Đi được mấy bước, Đức Tiến quát chúng tôi.

Đức Hải dừng lại, đôi vai hắn run run, tay hắn bướt bát mồ hôi, hắn đang tức giận, đang phẫn nỗ. Hình như Đức Tiến đã khiến cho cơn giận dữ mà hắn cố kìm nén, cuối cùng đã bốc lên ngùn ngụt.

_Anh muốn gì ? – Không quay lại nhìn, Đức Hải nén giận hỏi.

_Buông cô ấy ra ! – Đức Tiến cao giọng ra lệnh cho Đức Hải, ngữ khí của hắn oai phong và hùng dũng giống như một con sư tử đang đi săn một con mồi.

_Tại sao tôi phải buông cô ấy ra ! – Nụ cười nhàn nhạt và không có mùi vị gì, một lần nữa lại nở trên môi Đức Hải.

_Tôi không cần phải nói cho chú biết lý do vì sao. Tôi bảo chú buông ra thì chú buông đi ! – Đức Tiến cao ngạo và ngông cuồng tiếp tục ra lệnh cho Đức Hải.

Đức Hải quay mặt lại đối diện với Đức Tiến.

_Anh không có quyền gì cả ! – Đức Hải nhìn thẳng vào đôi mắt rực lửa của Đức Tiến, thanh âm không cao cũng không thấp. _ Nếu anh là người yêu của cô ấy, hay là chồng chưa cưới của cô ấy, tôi sẵn sàng buông tay để cho cô ấy đi, nhưng cô ấy chỉ là người trông trẻ cho anh. Anh có tư cách gì mà cấm tôi ? – Đức Hải sắc bén chỉ ra sự cuồng bạo vô lý của Đức Tiến.

Đôi mắt rực lửa của Đức Tiến chuyển từ mặt Đức Hải, xuống bàn tay đang nắm chặt lấy tay tôi.

_Cô ấy không muốn đi với cậu !

_Điều ấy cũng không quan hệ. Thứ gì mà tôi muốn có được, tôi sẽ giữ cho riêng mình. – Đức Hải cười nhạt đáp, hắn ung dung nhìn Đức Tiến. Trông hắn lúc này chẳng khác gì một tên lãng tử bất cần đời, và cũng không quan tâm đến sự sống chết của mình.

Cuộc chiến của hai người còn tiếp tục giằng co nếu như không có sự xuất hiện của Trương Hạo Nhiên.

Vừa mới nhìn thấy khuôn mặt tím bầm và chảy máu miệng của Đức Hải, Trương Hạo Nhiên hét ầm lên.

_Cậu bị làm sao thế hả ? Có biết là chúng ta sắp phải họp báo rồi không ?

Đức Hải không quan tâm đến diện mạo của chính mình, hắn khập khiễng lôi tôi đi.

Trương Hạo Nhiên nói rất nhiều. Đến khi hết chịu nổi tính cách thơ ơ và không quan tâm đến chuyện gì của Đức Hải, anh ta mới oán giận mắng.

_Cậu là tên chết tiệt ! Cuộc họp báo hôm nay mà xảy ra sơ suất gì, thì cậu sẽ biết tay tôi.

_Bớt nói xàm đi ! – Đức Hải phiền chán ngắt lời Trương Hạo Nhiên.

_Cậu…cậu ! – Trương Hạo Nhiên bực mình trừng mắt nhìn Đức Hải.

Đức Tiến tối xầm nhìn ba chúng tôi đi dần ra cổng. Trong hắn giờ đang chứa bão tố, sấm sét và gió lốc. Hắn muốn mọi người trên thế gian phải chịu đựng cơn giận dữ của hắn.

Bước chân của tôi liêu xiêu, tôi đi không còn vững, đầu tôi đau như búa bổ, tai tôi ù đi, còn mắt tôi mờ mịt nhìn vào khoảng không trước mặt. Đức Tiến tuy kiên trì không cho phép Đức Hải tiếp cận và đưa tôi đi, nhưng cho đến cuối cùng, hắn cũng không có nói rõ cho tôi biết: tôi là gì của hắn. Phải chăng hắn chỉ coi tôi là một cô em gái nhỏ, cần được chăm sóc và quan tâm mà thôi ?

Tài xế mở cửa xe cho chúng tôi.

_Lên xe đi ! – Đức Hải giục tôi.

Tôi loạng choạng trèo lên xe như một con rối. Trước khi đi, tôi quay lại nhìn căn nhà của Đức Tiến, tôi cố kiếm tìm hình bóng lẻ loi và cô đơn của hắn. Tôi không biết hắn đang nghĩ gì, đang có cảm giác gì. Còn tôi, tôi thấy lòng mình đắng chát và đau khổ, nước mắt trên má lặng lẽ rơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play