Bầu trời đang trong lành đột nhiên đổ cơn mưa rào, sấm chớp nổi lên. Tôi và thằng bé vốn sợ sấm sét, tôi quên mất mình mới là chủ thuyền, là người
duy nhất biết chèo thuyền ở đây. Nếu tôi cũng hoảng loạn, ai sẽ đưa
chúng tôi lên bờ an toàn ?
Bình thường, tôi sẽ rất tỉnh táo và là một người có trách nhiệm, nhưng giờ tôi đang sợ hãi, tôi không thể suy nghĩ được gì.
Tôi và thằng bé ôm chặt lấy nhau, hai chúng tôi cùng nhau hét lên thất
thanh và run cầm cập. Ở giữa hồ rộng mênh mông bát ngát, rừng núi bạt
ngàn không có đến lấy một bóng người, sấm sét, mưa gió rền vang, khiến
ba chúng tôi giống như một con thuyền bị bỏ rơi giữa biển khơi đang nổi
sóng dữ. Sợ hãi, hình ảnh về cái chết ám ảnh, khiến tôi và thằng bé càng hoảng loạn và run dữ dội.
Tên kia đầu tiên bị hành động bất ngờ của tôi và thằng bé làm cho hốt
hoảng, nhưng ngay sau đó Tên kia hiểu ra là hai chúng tôi sợ sấm sét.
Tên kia ôm lấy hai chúng tôi. Tôi và thằng bé vô thức ôm chặt lấy hai
bên sườn của Tên kia. Lúc này không chỉ thằng bé mới sợ mà ngay cả tôi
còn sợ hơn cả thằng bé. Cũng may tôi và thằng bé có Tên kia, nếu không
tôi và thằng bé có thể sẽ chết ngất vì quá hãi.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, từng ngọn gió mang theo nước mưa tát vào
mặt, vào bộ quần áo mà chúng tôi đang mặc trên người. Không khí xung
quanh dần trở nên lạnh, bầu trời trở nên âm u, mây đen tích tụ càng lúc
càng dày, sấm chớp không ngừng.
Sợ hãi, cộng với cái lạnh ngấm vào da thịt, khiến mặt và tay chân của
tôi và thằng bé dần trở nên tím tái, chúng tôi chẳng khác gì hai con chó con bị vứt bỏ giữa trời đêm đông lạnh giá và đang mưa rào.
Tên kia nhìn tôi rồi lại nhìn thằng bé. Tôi không đoán được suy nghĩ
trong đầu Tên kia, nhưng ánh mắt Tên kia đang lo lắng và đang thương hại nhìn hai chúng tôi. Tên kia đang thấy bất lực vì không thể đưa chúng
tôi an toàn rời khỏi đây.
Nước mưa khiến con thuyền bị ngập đến lưng thuyền nước, bão khiến con
thuyền chòng chành muốn lật úp. Gió quất vào mặt khiến chúng tôi không
thở được.
Khi tiếng sấm và tiếng sét tạm ngưng, tôi mới ý thức được hoàn cảnh nguy hiểm của ba chúng tôi.
Tôi nói trong tiếng hơi thở đứt quãng và run rẩy vì quá lạnh và sợ hãi.
_Mau lấy…lấy gáo tát bỏ bớt nước ra khỏi thuyền cho bớt chìm. Chúng…chúng ta sẽ bơi theo hướng gió thổi.
Tên kia giúp tôi tát nước ra khỏi thuyền, thằng bé bám chặt lấy thanh gỗ được đóng ở giữa thuyền dùng để ngồi. Thằng bé đang sợ hãi quá độ nên
răng nó va lập cập vào nhau, và mặt nó tái nhợt. Nhìn thằng bé, tôi thấy đau lòng và thấy có lỗi với nó. Lẽ ra tôi không nên đồng ý cùng đi chèo thuyền với nó mới phải. Nếu tôi không làm thế, ba chúng tôi đã không bị rơi vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc như thế này.
Dù Tên kia có cố tát nước ra khỏi thuyền, tôi có cố trèo theo hướng gió, con thuyền cũng không chịu được lâu. Một con sóng cao đến gần một mét,
đã làm chiếc thuyền bị lật úp. Tôi chỉ kịp ôm lấy thằng bé, sau đó cả ba chúng tôi nhảy xuống nước.
Thằng bé không biết bơi, nên chỉ còn trông đợi vào tôi và Tên kia. Cũng
may tôi là một người bơi rất cừ, nên Tên kia có thể rảnh tay lo cho
thằng bé.
Lúc chúng tôi bơi được vào bờ, ba chúng tôi đã kiệt sức đến không bước
đi nổi. Cả ba nằm im như chết trên nền đất lạnh lẽo và ẩm ướt.
Gió mưa, sấm chớt vẫn rít gào. Túi sách của tôi, cùng với chiếc thuyền
đã chìm sâu xuống dưới đáy hồ. Cả đời tôi cũng chưa từng phải chịu đựng
chuyện gì lại khủng khiếp như thế này. Cảm giác gần kề với cái chết thật đáng sợ.
Tên kia là người đầu tiên đứng lên. Tên kia cố gắng bế thằng bé trên tay, sau đó dùng một tay ôm lấy ngang người tôi.
Sợ nằm mãi trên nền đất lạnh sẽ dễ bị sinh bệnh, nên Tên kia cố gắng tìm một chỗ cao ráo và có tán lá cây dày để tránh nước mưa.
Tìm mãi, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được một chỗ khá cao gần trên đỉnh đồi. Dù tán cây khá dày nhưng vẫn không ngăn được những giọt nước mưa
thỉnh thoảng vẫn rơi xuống. Thằng bé quá lạnh, nó ôm chặt lấy tên kia.
Tôi không đành lòng nhìn họ lạnh như thế, nên cố đi tìm một ít lá cây cọ hay lá khoai để làm tạm một cái lều che mưa.
Tôi biết trong hoàn cảnh thê thảm thế này, chỉ còn biết trông cậy vào
chính mình. Tên kia và thằng bé được sinh ra và lớn lên trong một gia
đình giàu có, họ đâu có trải qua những gian khổ và thăng trầm trong cuộc sống giống như tôi. Tôi đã sống ở gần rừng và sông núi hơn 16 năm, nên
tôi coi rừng và sông hồ giống như là nhà của mình. Tôi từng bị lạc trong rừng, từng phải ở nguyên một đêm ở trong rừng, nên tôi biết cách làm
thế nào để tồn tại và vượt qua hết đêm nay.
Kiếm được hơn chục cái lá khoai to và hơn chục chiếc lá cọ mọc đầy trong rừng. Tôi cố nhặt những thanh gỗ chắc chắn để làm cọc.
Khi tôi quay lại, Tên kia đang định đi tìm tôi. Chắc Tên kia lo tôi bị
lạc, hay gặp phải chuyện gì bất trắc. Thấy tôi bình an trở về, trên tay
còn ôm một đống lá cây, và que củi, Tên kia thở phào nhẹ nhõm, cơ thể
căng cứng của Tên kia thả lỏng.
Tôi rất cảm động và vui mừng vì Tên kia đã lo lắng và quan tâm đến tôi.
Nhớ đến lúc Tên kia ôm tôi và thằng bé ở trên thuyền, rồi cố gắng cứu
tôi và thằng bé khi cả ba chúng tôi rơi xuống nước, tôi thật sự rất muốn khóc.
Tôi mỉm cười trấn an Tên kia. Tôi đặt tất cả xuống đất. Tôi nhờ Tên kia
giúp tôi cắm từng chiếc cọc gỗ xuống lớp đất mềm dưới chân. Xong đâu
đấy, tôi cài những que củi dài và nhỏ lên trên để tạo thành một mái che
tạm. Sau khi đã rải hết những chiếc lá cọ và lá khoai lên trên mái,
chúng tôi không còn bị dột nữa.
Lúc đầu, thằng bé sợ chết khiếp và khóc toáng lên, nó cố sống cố chết ôm chặt lấy Tên kia không rời. Nhưng kể từ lúc thấy tôi dùng củi, và lá
cây rừng để lớp một căn chòi che tạm mưa gió, tính tò mò và ưa khám phá
của nó trỗi dậy. Nó rời khỏi vòng tay của Tên kia, nó đi ngó nghiêng
khắp nơi.
Tôi yên tâm hẳn, khi thấy thằng bé đã lấy lại được tinh thần và khuôn mặt đã lấy lại được màu sắc hồng thuận.
Đêm còn rất dài, nên tôi tranh thủ lúc trời vẫn còn chưa tối hẳn để đi
tìm củi khô về để sưởi ẩm và xua tan thú dữ, nếu chẳng may ở đây có. Tôi không muốn cả ba chúng tôi chết cóng vì lạnh, hay chết vì thú dữ, khi
mà tôi biết cách làm thế nào để tránh những cái chết không đáng có đấy.
Tên kia thấy tôi phải đi kiếm củi một mình thì không an toàn, và sẽ
khiến tôi mệt mỏi, nên dặn dò thằng bé ngồi im đợi chúng tôi và không
được đi đâu ra khỏi căn chòi mà tôi vừa mới dựng tạm, Tên kia đi theo
tôi.
Để kiếm củi khô trong thời tiết mưa gió này không phải là dễ, nên tôi
phải đi khá xa. Đang mải kiếm củi, tôi nghe có tiếng xào xạc của lá cây, nghe tiếng “lách cách” của cành cây gãy. Tôi hốt hoảng vội chăm chú
lắng nghe. Hình như có ai đó đang tiến về phía tôi. Giữa một khu rừng âm u, lạnh lẽo, đang mưa gió thế này, tính nhát gan trong tôi giờ đang
phát huy đến cực điểm.
Tôi run run cầm lấy một thanh củi gỗ to, tôi đứng ở trong tư thế phòng
bị. Tôi dơ củi khô ra phía trước, mắt tôi nhìn bốn phía. Trông dáng đứng của tôi rất oai vệ, nhưng chân tôi lại đang va đập vào nhau. Tôi chỉ
được vẻ bề ngoài hùng hổ thế thôi, tôi thực chất chỉ là một con thỏ con.
Tên kia tiến lại gần phía tôi.
Tôi vì quá hãi, quá kinh hoảng, nên hét lên một tiếng thất thanh, sau đó dứ dứ cây củi khô trước mặt Tên kia, mắt nhắm tịt, miệng lắp bắp.
_Đừng…đừng lại gần đây. Nếu…nếu không…không tôi sẽ đánh.
Tên kia bị hành động “côn đồ”, nhưng lại run như cầy sấy của tôi, làm cho vừa vuốt mặt dính nước mưa, vừa buồn cười.
Cầm lấy thanh củi gỗ trên tay tôi, Tên kia đùa cợt bảo tôi.
_Tôi cứ tưởng cô oai phong lắm, hóa ra chỉ là một con chuột nhắt. Từ lần sau cố muốn đe dọa ai, cô phải diễn cho đạt vào. Cô đánh người theo
kiểu này, chẳng khác gì cô đưa vũ khí của mình cho kẻ thù để họ đánh lại cô.
Sau khi xác định được lời giảng dạy và giọng nói vang bên tai mình là
của Tên kia, tôi mới dám từ từ mở mắt ra và buông rơi thanh củi gỗ.
Tôi vừa khóc, vừa uất hận quát ầm lên.
_Anh..anh ra đây làm gì ? Anh có biết vì anh tôi đã sợ hãi nhiều như thế nào không hả ? Hu hu hu ! Tôi căm ghét anh ! Vì anh, tôi đã suýt chút
nữa đứng tim mà chết. Hu hu hu !
Tôi quẹt nước mặt, mắt tôi căm phẫn nhìn Tên kia. Trông tôi giờ giống
như một con cún con, vì bị chủ mắng oan, nên sủa nhặng lên để bày tỏ nỗi oan ức và số phận đáng thương của mình.
Tên kia chìa tay ra, tôi tưởng Tên kia chuẩn bị đánh mình, nên sợ hãi đi lùi hai bước, không may cho tôi đằng sau lưng tôi là một cái hố, vì bị
lấp lá cây và bị những lùm cây cỏ dại che khuất nên tôi không biết.
Tên kêu lên một tiếng, sau đó ngã ngửa về phía sau. Tên kia vội nắm lấy
tay tôi để lôi lại, nhưng vì đất quá trơn, nên Tên kia đã ngã nhào theo
tôi.
Tôi lúc này rất muốn khóc thét. Tại sao số tôi luôn xui xẻo và hay gặp
nạn như thế ? Lần này tôi quyết tâm khi nào trở về Việt nam, tôi nhất
định sẽ tìm một ngôi chùa nào đó để cúng giải hạn.
Tên kia sợ tôi bị ngã đau, nên đã cố gắng ôm chặt lấy tôi vào lòng.
Một tiếng “Rầm” và “Rắc” vang lên, tôi và Tên kia bị rơi xuống hố.
Cái hố này là do thú rừng đào nên cũng không quá sâu, chỉ cần tôi và Tên kia có thể đứng thẳng, chúng tôi có thể trèo ra ngoài.
Tôi mặc dù bị ngã xuống hố nhưng không hề thấy đau, mà ngược lại tôi
thấy rất ấm áp và mềm mại. Phải ! Tôi không có việc gì là do Tên kia đã
lấy thân mình để che chắn cho tôi.
Sau khi đã lấy lại được cân bằng, tôi cố gắng loay hoay trong một cái hố tròn rộng chưa đến một mét. Tôi đang ngồi trên lòng của Tên kia. Hai
tay Tên kia ôm chặt lấy eo tôi, còn đầu Tên kia bị đập mạnh vào lớp đất
mềm. Tôi hy vọng là Tên kia không sao. Nếu Tên kia có mệnh hệ gì, tôi sẽ hối hận suốt đời.
Tôi vừa khóc, vừa gọi tên Tên kia, vừa cố gắng kiểm tra xem thân thể của Tên kia có bị xây sát, hay bị thương chỗ nào không ?
Thấy gọi một lúc mà Tên kia vẫn không lên tiếng trả lời mình, Tôi kinh
hoàng tưởng Tên kia bị đập mạnh vào đầu quá nên đã chết ngất rồi. Tôi
nắm lấy cổ áo thun của Tên kia, tôi gào khóc gọi tên Tên kia trong tuyệt vọng. Tôi mặc dù ghét Tên kia, nhưng tôi không muốn Tên kia chết, nhất
là chết vì tôi.
_Cô có thể yên lặng một chút được không ? Lỗ tai của tôi vì tiếng gào khóc của cô đã gần bị điếc rồi.
Nghe thấy tiếng nói của Tên kia, tôi mừng như điên. Tôi gấp gáp hỏi.
_Anh…anh không sao chứ ? Anh có bị thương ở chỗ nào không ?
Tên kia nhếch mép cười lạnh.
_Cô quan tâm đến tôi ?
Tôi tức muốn xì khói. Tên điên này ! Bây giờ là lúc nào rồi, mà có thể đùa được ?
_Anh mau trả lời tôi đi, anh có bị làm sao không ?
_Nếu tôi nói rằng vì cô chân của tôi gần như bị gãy, còn đầu bị đập đau điếng vào đất, cô sẽ lo cho tôi chứ ?
Tôi òa khóc, tôi siết chặt lấy cổ áo của Tên kia.
_Anh…anh nói thật chứ ? Chân…chân của anh bị gãy rồi sao ? Hu hu hu ! Tôi xin lỗi ! Tôi không cố ý khiến anh bị thương.
Tôi đấm liên tiếp lên ngực Tên kia.
_Anh là đồ ngu ngốc ! Tôi không cần anh phải cứu tôi. Tôi không muốn
mang ơn anh. Hu hu hu ! Nếu anh có chuyện gì, tôi làm sao có thể sống
yên.
Tên kia kéo cổ áo của tôi, mặt tôi gần như dí sát vào mặt của Tên kia.
_Cô ồn ào quá. Tại sao tôi phải chịu đựng một con bé có tính trẻ con và suốt ngày kêu khóc như cô ?
Tôi chưa kịp mở miệng ra để phản bác lại lời của Tên kia, Tên kia đã mạnh mẽ áp môi tôi vào môi Tên kia.
Mắt tôi mở to hết cỡ, tôi bần thần cả người, cơ thể tôi đông cứng, suy
nghĩ trong đầu tôi đã bị xóa sạch giống như một trang giấy trắng.
Tại…tại sao tôi và Tên kia đang nói chuyện về thương thế của Tên kia lại chuyển sang hôn nhau ?
Tôi chống tay vào ngực Tên kia, tôi cố gắng đẩy Tên kia ra.
Tay Tên kia nắm chặt lấy tay tôi, tôi không thể quẫy đạp được, nên chỉ
còn biết tròn xoe mắt nhìn Tên kia. Tôi quá kinh ngạc, quá sửng sốt. Tên điên này đang suy nghĩ lung tung gì thế ? Tại sao Tên này lại muốn hôn
tôi, chẳng phải Tên kia rất ghét và căm hận tôi sao ?
Tên kia vòng tay ra sau gáy tôi. Đôi môi của tôi bị đôi môi của Tên kia
hút chặt. Nụ hôn của Tên kia như muốn nuốt lấy tôi, nghiền nát tôi. Tôi
sợ, rất sợ. Cách hôn của Tên này cũng giống như tính cách thầm trầm và
hủy diệt của mình.
Tôi giờ giống như một cánh hoa mỏng đang bị gió mưa vùi dập. Trong vòng
tay, và trong nụ hôn của Tên kia, tôi không tìm được sự an toàn, tuy
rằng Tên kia có thể che chở và bảo vệ tôi, nhưng tôi sợ con người và
tính cách của Tên kia.
Tôi biết hắn sẽ không bao giờ hủy hoại tôi, nếu như tôi phản bội và lừa
dối hắn. Nhưng còn Tên kia, tôi không nghĩ là mình sẽ có cơ hội để sửa
sai và giải thích. Ý nghĩ muốn độc chiếm và sở hữu của Tên kia quá mạnh. Tôi không phải là cô gái phù hợp với Tên kia.
Đến khi Tên kia buông tôi ra, tôi không thể thở được, mặt tôi đỏ bừng,
còn nhịp đập trong trái tim tôi hỗn loạn, người tôi giống như một tấm
vải lụa, tôi không còn sức sống. Đây là cách hôn của Tên kia. Nụ hôn của Tên kia, khiến tôi liên tưởng đến một tòa lâu đài, tôi là tù nhân của
tòa lâu đài ấy. Tôi quanh năm, suốt tháng chỉ nhìn thấy một mặt trời
con, chỉ ngồi bên cửa sổ nhìn thời gian trôi đi, để cho nỗi buồn, cô
đơn, và sầu khổ dày vò tấm thân héo mòn.
Tôi ngồi không còn vững, nên phải dựa vào ngực Tên kia. Trên khóe môi
Tên kia nhếch lên một nụ cười mơ hồ, ánh mắt tên kia rực sáng, còn mặt
Tên kia lại phẳng lặng, bên trong Tên kia đang nổi giông bão và đang
muốn nhấn chìm một cô gái ngây thơ và dại khờ là tôi đây.
Tên kia một tay ôm lấy eo tôi, một tay chống xuống đất. Không hiểu Tên
kia lấy sức mạnh ở đâu ra mà có thể nâng người tôi ra khỏi cái hố. Tôi
cố gắng bám vào mấy cái cây mọc cạnh hố để không bị ngã xuống hố thêm
một lần nữa.
Tôi mặc dù vẫn còn không bàng hoàng chưa tỉnh vì nụ hôn lúc nãy của Tên
kia, nhưng giờ không phải là lúc tôi nghĩ về điều đó. Thằng bé đang chờ
tôi và Tên kia quay lại. Tôi sợ giờ này chắc thằng bé đang lo sợ và đang khóc thét.
Tôi chìa tay ra, tôi giục Tên kia.
_Mau nắm lấy tay tôi, để tôi kéo anh lên.
_Cô có chắc là mình làm được không ? Tôi rất nặng.
Nhìn vóc dáng lờ mờ của Tên kia ở dưới hố, tôi thấy tên kia nói đúng. Nếu
Tên kia không phải vì cứu tôi, chân của Tên kia không bị đau, Tên kia đã có thể tự mình trèo ra khỏi cái hố rồi.
Nước mắt trên má tôi lăn dài. Dù Tên kia đã từng đối xử quá đáng và tồi
tệ với tôi, nhưng ơn cứu mạng của Tên kia, tôi vẫn mãi không quên.
Tôi ngó quanh quất xung quanh, tôi đang cố tìm cách để cứu Tên kia.
Buộc một sợi dây leo khá rắn chắc quanh eo, sau đó tôi lại chìa tay xuống phía dưới hố.
_Anh mau nắm lấy tay tôi đi, tôi đã buộc dây leo vào người rồi.
Tên cười nheo mắt nhìn tôi, chắc Tên kia không nghĩ là tôi lại thông minh và sáng dạ như thế.
Nhờ sự dẻo dai của sợ dây dây leo, và nhờ tinh thần cố gắng kéo Tên kia
lên khỏi miệng hố bằng được của tôi, cuối cùng sau một hồi vật lộn, tôi
cũng lôi được Tên kia lên.
Tôi nằm thở hổn hển bên cạnh Tên kia. Lúc này, tôi rất muốn cười. Tôi
không thể tin được, có một ngày tôi phải trải qua những cảm giác rùng
rợn có, hồi hộp có, mà phấn khích cũng có. Chỉ trong vòng có một ngày,
tôi đã được nếm trải hết mùi vị của thế gian.
Tên kia nắm lấy tay tôi. Tôi rùng mình, tôi không muốn Tên kia cư xử với tôi giống như tôi và Tên kia đã thân thiết và quen biết nhau từ lâu.
Tôi cố gắng nhỏm dậy. Tôi sợ nếu còn tiếp tục ở một mình với Tên kia
trong hoàn cảnh không có một bóng người và âm u thế này, tôi sẽ không
lường trước được hậu quả mà Tên kia sẽ gây ra cho tôi.
Tôi vừa mới ngồi nhỏm dậy, Tên kia lập tức kéo tôi ngã đè lên người Tên kia, hai tay Tên kia ôm siết lấy ngang người tôi.
Tôi vừa sợ hãi, vừa tức giận bảo Tên kia.
_Anh mau buông tôi ra ! Thằng bé đang chờ chúng ta !
Nghe tôi nhắc đến thằng bé, vòng tay Tên kia từ từ nới lỏng rồi buông hẳn tôi ra.
Tôi vội chống tay xuống đất, rồi đứng luôn dậy.
Tôi bỏ đi trước, còn Tên kia vẫn nằm im trên đất lạnh. Đang đi, tôi siết chặt tay, tôi không thể nhẫn tâm bỏ mặc Tên kia ở đây.
Tôi lững thững quay lại, cúi xuống, tôi thở hắt ra một hơi, rồi chìa tay ra.
_Anh nắm lấy tay tôi, tôi sẽ dìu anh về căn chòi mà thằng bé đang đợi hai chúng ta.
Hắn nằm thẳng trên đất, một tay duỗi dài theo thân thể, một tay vắt ngang trán.
_Tôi xin anh đừng đùa nữa có được không? Thằng bé chắc là đang khóc thét vì không thấy chúng ta về. Dù anh có giận tôi, anh cũng làm ơn nghĩ cho thằng bé môt chút.
Giọng tôi lúc này đã nghẹn ngào muốn khóc. Tôi vừa thương tâm, vừa thấy
bất lực và mệt mỏi. Vì tôi, Tên kia bị gãy xương cổ chân, vì sự vắng mặt của tôi và Tên kia, thằng bé đang hốt hoảng và đang khóc thét. Tôi là
người ở giữa, tôi không biết nên bỏ bên nào, và nên quan tâm bên nào
trước.
Sau khi nghe tôi nói một hồi, thấy tôi khóc thương tâm, Tên kia mới chịu ngồi dậy. Tôi khoác tay tên kia vào vai mình, tôi cố gắng dìu Tên kia
bước đi xuyên qua cây rừng rậm rạp, đi qua những mô đất trơn trượt để
trở về căn chòi mà tôi đã dựng lên lúc nãy.
Từ xa tôi nghe tiếng gào khóc của thằng bé, nó đang réo gọi tên của tôi
và Tên kia. Tôi bật khóc, nước mắt trên má tôi thi nhau rơi.
Tay tên kia run run chạm vào má tôi, Tên kia gượng gạo trấn an tôi.
_Cô đừng khóc nữa. Chẳng phải thằng bé vẫn không sao là gì ? Nó còn gào khóc gọi tên hai chúng ta chứng tỏ nó không có việc gì.
Tôi vụng về lau đi hai giọt nước mắt trên má, tôi ngây ngốc gật đầu nói “ừ”, rồi tiếp tục dìu Tên kia bước đi.
Lúc gần đến nơi, tôi lên tiếng trả lời thằng bé. Nghe thấy tiếng của
tôi, thằng bé vừa khóc vừa chạy ra đón chúng tôi. Nó nổi giận đấm đá lên người tôi, miệng nó luôn mồm rủa “bà cô điên” và “bà đi chết đi”. Tên
kia vội ôm lấy thằng bé, vì bất ngờ Tên kia gần như ngã nhào xuống đất,
miệng kêu “á” một tiếng.
Thằng bé bây giờ mới để ý đến tình trạng thê thảm của chúng tôi. Nhìn
chú nó đang nhăn mặt nhíu mày, môi mím chặt, ngồi bệt xuống đất, tay
liên tục nắn chân; Thằng bè ngừng hành động côn đồ của mình lại.
Nó nhào xuống hỏi Tên kia, mặt nó mếu máo.
_Chú không sao chứ ? Chân của bị làm sao thế ? Chú có bị thương ở đâu không ?
Tên kia cố nén nỗi đau, tay Tên kia xoa đầu thằng bé, miệng nói lời trấn an.
_Chú không sao. Chú chỉ bị trật khớp xương thôi.
Tôi không dám nhìn vào mắt Tên kia. Tôi sợ ánh mắt mệt mỏi và cô đơn của Tên kia. Tôi quay người chạy đi, tôi muốn quay lại chỗ lúc nãy để lấy
bó củi mà tôi đã kiếm lúc nãy.
Tên kia gọi tôi quay lại.
_Cô đang làm gì thế hả ? Cô muốn ngã thêm một lần nữa hay sao thế ?
Tôi nói vọng lại.
_Anh yên tâm, lần này tôi sẽ cẩn thận.
Dù Tên kia có ngăn cản tôi, tôi cũng nhất quyết chạy đi. Thằng bé, Tên
kia và tôi đều lạnh, nếu không có củi để sưởi ấm, chúng tôi sẽ bị nhiễm lạnh, sau đó sẽ bị sốt rét. Tôi không muốn họ xảy ra chuyện gì. Tất cả
đều là lỗi của tôi.
Vừa chạy tôi vừa xác định lại phương hướng, trong bóng đêm mọi thứ xung
quanh tôi thật đáng sợ. Tiếng côn trùng kêu, tên lá cây kêu xào xạc
trong gió, những hình thù quái dị mà những nhánh cây rừng tạo ra đủ để
khiến cho tôi đứng tim. Nhưng hình như lúc này, nỗi lo lắng dành cho
thằng bé và Tên kia đã thắng, nên tôi chạy băng đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi tìm thấy được đống củi mà mình đã khổ cực
kiếm được lúc nãy. Tôi ôm bó củi vào lòng, rồi theo đường cũ trở về căn
chòi.
Đi về được gần ngang nửa đường, tôi gặp Tên kia. Tôi hốt hoảng nhảy dựng lên, bó củi trên tay tôi rơi xuống đất.
Vừa tức giận vì bị Tên kia dọa cho một trận, vừa hốt hoảng vì Tên kia
đang bị trật khớp xương lại lê lết ra đây, tôi kích động hét ầm lên.
_Anh có bị điên không hả ? Tôi đã bảo là anh ngồi đợi tôi ở căn chòi rồi còn gì ?
Tên kia kéo tôi vào lòng, Tên kia xoay tôi một vòng.
_Cô không bị làm sao chứ ? Có bị ngã hay va đập vào đâu không ?
Tôi ngơ ngác mất mấy giây mới thẩm thấu được những gì mà Tên kia đang
nói. Hóa ra Tên kia vì lo lắng cho tôi nên mới cố lên bàn chân bị thương ra đây. Tôi òa khóc vì cảm động.
_Đồ ngốc ! Anh hãy lo cho mình đi. Tôi khỏe mạnh như thế này thì có việc gì.
Tên kia mỉm cười nhợt nhạt. Vì phải gắng sức quá nhiều nên Tên kia đau
đớn đến nỗi kêu lên thành tiếng sau đó loạng choạng muốn ngã. Tôi vội
phi thân đỡ lấy Tên kia.
Thằng bé vì không yên tâm để cho Tên kia đi một mình nên cũng đi theo.
Nhìn thấy cảnh này, lòng tôi có một cảm giác ấm áp và tràn đầy tình
thương giống như một gia đình. Tình cảm giữa con người chỉ được bồi đắp
khi cùng nhau vượt qua mọi gian nan khó khăn và hoạn nạn.
Thằng bé cố ôm lấy bó củi, tôi dìu Tên kia quay lại căn chòi.
Về đến nơi tìm một vị trí thích hợp cho Tên kia và thằng bé ngồi, tôi mài hai hòn đá vào nhau để nhóm lửa.
Thằng bé và Tên kia nhìn tôi không rời mắt. Chắc họ lại tự hỏi tôi học
kĩ năng sống hoang dã ở đâu, mà thứ gì tôi cũng biết. Nếu họ mà biết
nguồn gốc quê hương tôi, và hiểu những gì mà tôi đã trải qua chắc họ sẽ
không ngạc nhiên và có nhiều thắc mắc muốn hỏi tôi như bây giờ.
Ngọn lửa làm mọi thứ trở nên sáng sủa và ấm áp. Thằng bé reo lên sung
sướng, nó vội hơ tay gần đống lửa cho bớt lạnh, tôi mỉm cười xoa đầu nó.
Tên kia vẫn nhìn tôi không rời mắt. Hình ảnh của tôi lọt vào trong đáy
mắt của Tên kia, tôi tuy không đoán được suy nghĩ của Tên kia, nhưng tôi tin Tên kia không hề có ý nghĩ ác cảm dành cho tôi, mà là đang nhìn tôi bằng đôi mắt tò mò và hiếu kì. Có lẽ Tên kia chưa từng gặp phải một cô
gái nào giống như tôi.
Tôi bước lại gần Tên kia. Tôi cúi xuống nhìn bàn chân bị trật khớp xương của Tên kia.
Tôi nhẹ nhàng nâng bàn chân của Tên kia lên đùi mình. Tên kia ngạc nhiên hỏi tôi.
_Cô định làm gì thế ?
_Chỉnh lại khớp xương cho anh.
Thằng bé chú ý đến hành động kì lạ của tôi, mắt nó tròn xoe, còn miệng nó mấp máy như đang muốn nói gì đó.
Tôi nhìn Tên kia bằng đôi mắt xin lỗi và trấn an.
_Anh hãy cố gắng chịu đau một chút. Tôi sẽ làm nhanh thôi.
Trong khi Tên kia vẫn còn chưa kịp hiểu tôi định làm gì. Tôi cầm lấy bàn chân phải của Tên kia, sau đó vặn sang một bên. Một tiếng “rắc” và
“khậc” vang lên, khớp xương bàn chân của Tên kia đã được nắn trở về vị
trí cũ.
Tên kia hét lên một tiếng vang xa cả khu rừng. Thằng bé và tôi nhăn mặt. Ban đầu thằng bé bị tiếng hét của Tên kia làm cho nhảy dựng lên vì sợ
hãi, nhưng ngay sau đó, nó cười ngặt nghẽo. Nó vừa cười, vừa chỉ tay vào Tên kia và vừa chê Tên kia là nhát gan và yếu đuối.
Tên kia bị thằng bé hạ nhục trước mặt tôi nên tức giận quát ầm lên. Nhờ
Tên kia và thằng bé, khu rừng đã không còn âm u và vắng lặng nữa. Tôi
che miệng cười, xem ra tinh thần của Tên kia và thằng bé rất tốt, tôi có thể yên tâm được rồi.
Bẻ hai thanh củi rắn chắn, tôi buộc cố định vào bàn chân phải của Tên
kia. Trước đây tôi từn bị trật khớp xương và cũng từng được một người
bạn làm theo phương pháp này, nên nay tôi đem ra áp dụng với Tên kia.
Mọi chuyện đã xong, giờ tôi, thằng bé và Tên kia ngồi sưởi xung quanh
đống lửa. Tên kia lên tiếng phá tan đi không khí im lặng giữa ba chúng
tôi.
_Cô hình như rất quen thuộc với cuộc sống sông nước và rừng núi.
Tôi bối rối gãi đầu.
_Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo tại Việt nam. Quê hương tôi có rất nhiều ao hồ, và sông núi. Anh thử nói xem, một con bé hơn tám
tuổi đã leo trèo trên cây và biết bơi, có thể không quen thuộc với cuộc
sống sông nước và rừng núi sao.
Mắt Tên kia lạnh lẽo và thâm trầm nhìn tôi.
_Nói như thế, buổi chiều hôm qua là cô cố tình diễn cho tôi xem ?
Tôi hốt hoảng vội xua tay giải thích.
_Anh..anh làm ơn đừng giận tôi. Lúc ấy tôi chỉ muốn trả đũa anh thôi. Ai bảo anh tự dưng đẩy tôi ngã xuống bể bơi, anh làm thế thật ác, nếu
chẳng may tôi không biết bơi thật, tôi bị chết đuối thì sao ?
_Tôi sẽ cứu cô.
Khi nói những lời này, ánh mắt Tên kia kiên định và tràn đầy niềm tin.
Nhìn vào mắt Tên kia, tôi tin Tên kia nói thật.
Sau buổi đi chơi ngày hôm nay, tôi và Tên kia đã hiểu nhau hơn. Tôi hy
vọng khi nào trở về nhà, Tên kia không còn tìm cách đối đầu và gây
chiến với tôi nữa.
Tôi nhìn về khoảng không tăm tối trước mặt. Tôi thở dài, mắt lộ vẻ buồn rầu và lo lắng.
_Cô đang nghĩ gì thế ?
_Tôi không biết anh ấy có lo lắng cho chúng ta khi thấy chúng ta đi cả ngày mà vẫn chưa về không ?
Ánh mắt Tên kia kém vui, khuôn mặt trầm xuống.
_Cô rất thích anh trai tôi đúng không ?
Tôi chưa kịp trả lời Tên kia, một tiếng sét đang xé toạc chân mây và bao phủ xuống nhân gian xuất hiện.
Thằng bé đang thiu thiu ngủ, nó hoảng hốt kêu thét lên, tôi và thằng bé lại ôm chặt lấy nhau.
Tên kia kéo hai chúng tôi vào lòng. Thằng bé nằm tròn vo trong lòng Tên
kia, còn tôi dựa vào vai Tên kia, tay tôi nắm chặt lấy cánh tay trái của Tên kia. Tôi vì quá sợ hãi, nên không hay hành động của mình chẳng khác gì một cô người yêu nhỏ bé đang làm nũng và đang cố kiếm tìm sự che chở và bảo vệ của Tên kia.
Không biết Tên kia đang nghĩ gì mà trên môi Tên kia nở một nụ cười, còn mắt nhìn tôi chăm chú và rực sáng.
Qua đêm nay, mối quan hệ giữa tôi và Tên kia sẽ hoàn toàn thay đổi. Số
phận của tôi đã không còn đi đúng theo bánh xe của số phận nữa. Kể từ
khi gặp hai anh em hắn, tôi đã dần trưởng thành lên. Tôi đã dần nhận ra
rằng ái tình có thể mang lại cho người ta niềm vui, hạnh phúc và đam mê; cũng mang lại đau khổ, tổn thương và rơi lệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT