Hắn đã đứng dậy từ lúc nào rồi, hắn nhấc tôi ra khỏi người Tên kia. Tôi bị hắn nhấc bổng lên giống hệt như một đứa trẻ con.
Mặt hắn lúc này không phải là lạnh nữa, mà vừa lạnh vừa tối xầm như bóng đêm, còn ánh mắt hắn giống như một cục than bị vùi lấp trong tuyết
trắng.
Cơ thể tôi bất giác run rẩy, tôi không biết mình đã phạm phải lỗi lầm
gì, tại sao hắn lại nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ và khủng khiếp như thế ?
_Cô rất giỏi gây chuyện. Chắc là tôi phải xích cô lại.
Nằm chán, tôi mở tủ sách ở trên đầu giường. Tôi xem từng cuốn sách một. Cuối cùng tôi chọn được một cuốn sách ưng ý.
Vốn tiếng Hoa của tôi rất tốt, nên việc tôi đọc sách báo không gặp vấn
đề gì trở ngại. Cuốn sách mà tôi cầm trên tay do Quỳnh Dao viết. Tôi
mỉm cười, đã lâu rồi tôi không có đọc tác phẩm nào của nhà văn Quỳnh
Dao. Nay có cơ hội được đọc bằng tiếng Trung, tôi rất phấn khích. Tôi
muốn thử xem, ngoài khả năng nói lưu loát giống như người Hoa ra, tôi có quên mất mặt chữ không ?
Đọc được hai trang, tôi cười tươi rói. May quá, khả năng đọc và viết của tôi vẫn tốt giống như trước.
Khi tôi đọc được hơn 30 trang sách, cánh cửa vang lên những tiếng “cộc
cộc”. Mắt tôi vẫn nhìn chăm chú vào trang sách đang đọc dở, miệng tôi
trả lời.
_Vào đi !
Cánh cửa gỗ màu vàng nhạt mở rộng sang bên cạnh. Từ bên ngoài, hắn bước
vào trong phòng. Thấy tôi đang tập trung vào cuốn sách trên tay, khóe
môi hắn mỉm cười mơ hồ. Hình như hắn rất vui vì tôi không khóc nháo, hay đập phá đồ đạc trong phòng.
Hắn ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu trắng dài hơn một mét ở bên tay trái của chiếc giường, cạnh bức tường thông ra ban công.
Hắn tỉ mỉ quan sát từng sắc thái biểu cảm trên khuôn mặt tôi. Khi tôi
tập trung làm bất cứ việc gì đó, tôi trông giống như một bức tượng được
tạc theo tư thế nhìn nghiêng, mái tóc uốn quăn của tôi rũ ra đằng trước. Tôi không biết là hình ảnh tự nhiên, và nên thơ của mình đều lọt vào
mắt hắn.
Tôi nghĩ nếu phải là một chàng trai khác, đã không có một ai chịu đựng
được tính cách nghịch ngợm và ưa quậy phá của tôi. Nhưng hắn chẳng những chịu đựng được, hắn còn biết cách kìm nén bớt được hành động bộc phát
và không có nguyên tắc của tôi. Tôi biết, hắn đánh tôi vì hắn lo cho
tôi, và vì lúc đó hắn quá tức giận. Hắn lên đây phải chăng là hắn muốn
xin lỗi tôi, và muốn hỏi tôi xem tôi có bị làm sao không ?
Dù tôi không muốn giận hắn, nhưng hắn ra tay không nhẹ tay một chút nào. Hiện giờ mông tôi vẫn còn rất đau. Tôi muốn hét vào mặt hắn, muốn quát
hắn, muốn tuyệt giao với hắn. Tôi muốn nói cho hắn biết, tôi là nhân
viên của hắn, tôi không phải là một cô người yêu bé bỏng của hắn, mà hắn tự cho mình cái quyền muốn đánh và xử phạt tôi lúc nào cũng được.
Đọc đến đoạn nữ nhân vật chính trong truyện bị nam nhân vật chính bắt
nạt và hiểu lầm, tôi tức điên lên, tôi dơ cao tay, nắm tay tôi siết
chặt, tôi vung vẩy như chuẩn bị đánh ai đó trong vô hình.
Ngồi ở bên cạnh giường, hắn bị hành động giống như là côn đồ của tôi làm cho bật cười. Có lẽ hắn chưa từng thấy một cô gái nào đọc sách cũng tức giận như thể đang xem phim truyền hình giống như tôi.
Nghe tiếng cười của một người nào đó rất gần mình. Lúc này, tôi mới
nghiêng đầu nhìn sang. Khi biết chủ nhân của tiếng cười thanh thúy và
trầm ấm kia là ai. Tôi nhảy dựng lên, cuốn sách rớt khỏi tay, mắt tôi
trừng trừng nhìn hắn, còn môi tôi mím chặt, miệng tôi hét lên.
_Anh…anh vào đây làm gì ? Lúc nãy anh đánh tôi vẫn còn chưa đủ sao ? Anh…anh định đánh tôi thêm nữa chứ gì ?
Tôi đề phòng nhìn hắn. Tôi không cần biết mục đích của hắn vào phòng tôi làm gì ? Tôi chỉ muốn tránh xa hắn một chút, hay là chạy nhanh ra khỏi
đây thì càng tốt.
Nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi, ánh mắt giống như là một con chó con sợ bị chủ đánh của tôi, hắn cố nhịn cười.
_Tôi lên đây vì tôi muốn hỏi cô có muốn tôi mua gì cho cô không ? Chiều
nay tôi phải đến công ty, nên trên đường đi tôi có thể mua giúp cho cô.
Tôi phồng mồm, tính trẻ con và giận dỗi của tôi vẫn còn chưa tan biến kể từ lúc hắn dơ tay, đánh vào mông tôi trước mặt bao nhiêu người trong
nhà.
_Không cần. Tôi không muốn mua gì cả.
_Cô nên suy nghĩ cho kĩ đi. Đừng vì giận tôi, cô từ bỏ cơ hội được mua sắm của mình.
Nghe hắn nói, tôi tủi thân bật khóc. Phải ! Giờ tôi chỉ là một con bé
con bị hắn lôi về nhà. Sống dưới mái nhà của hắn, tôi không thể không
cúi đầu. Hắn dù có lo lắng và thương hại tôi, hắn cũng có cần phải dùng
cách kì cục đó để dạy dỗ tôi không ?
Hu hu hu ! Tôi căm ghét hắn, tôi hận hắn ! Tôi không muốn nhìn mặt hắn nữa.
Tôi đứng ở trên giường, một tay tôi buông thõng, một tay tôi quẹt mắt,
còn miệng tôi kêu oa oa, tôi khóc không khác gì một đứa trẻ con.
Hắn thở dài, có lẽ hắn thấy lòng tốt của mình dùng cho không đúng người
rồi. Tôi và con hắn rất giống nhau, cả hai đều là những đứa trẻ khó dạy, và khó bảo. Càng đánh, lại càng trở nên lì lợm, và ương bướng hơn.
Nếu tôi không phải đang ở Đài Loan, tôi đã bỏ trốn từ lâu rồi, và có thể cả đời này, tôi cũng không muốn gặp lại hắn nữa.
Hắn đứng lên, hắn nắm lấy tay tôi, sau đó lôi tôi ngã vào lòng hắn. Một
tay hắn ôm lấy ngang eo tôi, một tay dùng khăn tay lau nước mắt cho tôi.
_Tôi xin lỗi cô. Tôi không cố ý đánh cô. Nhưng tất cả mọi việc đều là
do cô. Cô có biết, nếu lúc đó tôi không kịp ôm lấy cô, cô đã ngã từ trên cầu thang xuống dưới đất, giờ này cô có thể đã bị ngã gãy xương, hay
trấn thương sọ não không hả ?
Trí óc của hắn không dừng lại ở hình ảnh tôi ngã xuống cầu thang, mà
dừng lại ở hình ảnh tôi ngã đè lên ngực của Tên kia, thậm chí Tên kia
còn ôm chặt lấy ngang eo tôi nữa.
Hắn nâng cằm tôi lên, ánh mắt hắn chứa toàn giấm chua và tức giận.
_Nói ! Cô có cảm tình với thằng em trai của tôi đúng không ?
Tôi căm tức nhìn hắn, mắt tôi toàn nước mắt.
_Anh đi mà giữ lấy thăng em trai hung dữ của mình, tôi không thèm.
Tôi vốn không đoán được suy nghĩ trong đầu hắn. Tôi chỉ trả lời hắn theo cảm giác mà tôi dành cho Tên kia. Tôi thực sự ghét Tên kia, tôi coi Tên kia là đối thủ và kẻ thù của mình. Nhất định món nợ mà Tên kia nợ tôi,
tôi phải đòi bằng được.
Nghe được câu trả lời của tôi, bàn tay của hắn buông thỏng, ánh mắt hắn không còn bốc hỏa như trước nữa.
_Cô muốn mua gì thì nói đi.
_Tôi đã nói là tôi không cần.
Tôi hung hăng nhìn hắn, mặt tôi vênh lên. Lúc này tôi giống hệt một con
chó con đang cố vểnh tai lên để nghe những âm thanh mơ hồ từ xa vọng
lại.
Nhìn đôi mắt vẫn còn vương lệ, chiếc miệng nhỏ xinh phồng lên như một
con ếch, còn má nhợt nhạt do nước mắt của tôi, bàn tay hắn quẹt nhẹ lên
má tôi. Hắn ôm lấy tôi vào lòng.
_Cô có thể hứa với tôi là từ lần sau không được nhắc đến chuyện muốn đòi về Việt nam bằng được, cô có thể đảm bảo là cô sẽ không bỏ đi, và sẽ đi đứng một cách cẩn thận được không ?
Dựa đầu vào ngực hắn, tôi nghe được tiếng trái tim hắn đập trong lồng
ngực, hít được mùi nước hoa trên cơ thể hắn. Tôi tham luyến dụi mặt vào
chiếc áo thun màu xám đen mà hắn đang mặc trên người, tôi muốn một lần
lắng nghe xem nhịp đập của trái tim hắn có đập nhanh, có đập rộn ràng
khi hắn ôm tôi, và ở gần bên cạnh tôi không ?
Ở trong vòng tay hắn, tôi thấy an toàn và bình yên, tôi có thể nhắm mắt
ngủ, có thể quên hết mọi chuyện, cũng quên luôn vì lý do gì mà tôi phải
giận và căm ghét hắn.
_Cô nghĩ gì chẳng lẽ cô lại không biết ? Tôi chỉ cần cô trả lời tôi là có hay là không thôi.
Tôi bối rối nhìn hắn.
_Tôi đã nói là tôi không biết. Lúc nào anh không có ý định đánh và mắng
tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, còn nếu không tôi sẽ bỏ chạy.
Tôi đâu có ngu đứng im một chỗ để cho anh đánh tôi.
Hắn dơ tay lên cao. Tôi mở to mắt hết cỡ, mặt tôi mét, chân tôi lại chuẩn bị muốn chạy.
Nhìn biểu hiện khẩn trương và kích động của tôi, môi hắn run run và co giật, hình như hắn bị hành động của tôi làm cho không thể kìm nén được cười.
Nếu không phải cố tỏ ra oai và dọa nạt tôi, hắn nhất định là đã cười to.
_Thế nào, cô có chịu hứa không ?
_Không…không !
Tôi lắc đầu quầy quậy. Mặc dù tôi sợ chết khiếp, nhưng ngoài miệng tôi
vẫn cương quyết nói “không”. Xem ra lá gan của tôi ngày càng lớn.
_Vậy là cô muốn tôi đánh cô ?
_Hu hu hu !
Tôi khóc thật to, miệng tôi hét ầm lên.
_Anh đánh đi ! Đánh cho thật đã vào ! Nếu tôi mà học võ, tôi đã cho anh
đo ván rồi. Anh hãy chờ đấy, tương lai mai sau tôi nhất định sẽ đòi lại
những gì mà anh thiếu nợ tôi.
Miệng hắn hơi phồng lên. Đúng ! Hắn đang buồn cười quá độ. Hắn không ngờ tôi lại là một cô gái nhát gan, một đứa trẻ con thuần khiết và ngây thơ như thế. Hắn chỉ vừa mới dơ tay lên, nói vài câu dọa nạt, tôi đã khóc
oa oa như một đứa trẻ lên ba tuổi rồi.
_Cô rất giỏi, cô còn dám đe dọa tôi nữa. Thế nào, mai sau cô thật sự sẽ đánh tôi khi cô có đủ dũng khí sao ?
_Để tránh đêm dài lắm mộng, tôi đây phải hạ thủ vi cường.
Tôi hốt hoảng vội lắp bắp hỏi hắn.
_Anh…anh muốn làm gì ?
_Đánh cô nằm liệt giường. Chỉ cần cô không còn chân để đi, cô sẽ không
chạy trốn được nữa, cũng không thể học võ. Như thế, không phải là nhất
cữ lưỡng tiện hay sao ?
Tôi run rẩy hết nhìn khuôn mặt và ánh mắt đáng sợ của hắn, lại nhìn cánh tay phải dơ lên cao đầy thị uy của hắn. Lòng tôi gào thét, chân tôi hư
xuyễn. Tôi sợ hắn, sợ hơn cả ác quỷ.
_Anh….anh đừng đùa. Đánh…đánh người anh sẽ bị đi tù, anh còn phải bồi
thường cho tôi nữa. Tôi…tôi nghĩ một người có địa vị và danh tiếng như
anh, thì không nên chấp một con bé không hiểu gì như tôi.
Nếu tôi dám ngước mắt nhìn khuôn mặt và ánh mắt của hắn lúc này, thế nào tôi cũng nhìn thấy nụ cười và ánh mắt sáng rực của hắn. Tôi là một con
ngốc nên không hề biết là hắn chỉ đang cố diễn kịch với tôi.
_Tôi muốn nghe câu trả lời của cô. Cô đồng ý hay là không ?
Nếu giờ tôi mà dám nói câu “không”, người đó tuyệt đối không phải là
tôi. Tôi là một kẻ chỉ mạnh miệng lúc ban đầu, nhưng càng bị dọa, tính
nhát gan và ham sống sợ chết trong tôi sẽ lấn át hết tất cả mọi suy nghĩ và ý nghĩ phản kháng trong tôi. Cuối cùng răng tôi va lập cập vào nhau, tôi miễng cưỡng nói câu “có”.
_Tốt. Vì cô đã đồng ý nghe lời tôi một cách vô điều kiện. Từ giờ trở đi, cô nên chú ý đến ba vấn đề mà lúc nãy tôi đã nhắc nhở và căn dặn cô.
Nếu cô không nhớ, cô hãy ghi vào một tờ giấy. Hàng ngày cô nên mang ra
để đọc và nghiên cứu cho thật kĩ để tránh sau này, cô lại vi phạm nữa.
Nói trước cho cô biết, lần này tôi không chỉ đánh cô có ba cái phát vào
mông cô nữa đâu, mà tôi sẽ treo cô lên xà nhà, sau đó dùng roi tre để
quất vào mông cô.
Tôi vừa đỏ bừng mặt vì xấu hổ, vừa tức bầm gan. Hu hu hu ! Hắn không
phải là người, hắn là ác quỷ ! Sao những lời lẽ hạ lưu như thế mà hắn
cũng nói được. Hắn có để ý đến sĩ diện và mặt mũi của tôi không ? Vì
hắn, tôi sẽ bị mọi người ở đây cười chê. Xem ra sau sự việc xảy ra vừa
rồi, thằng bé và Tên kia sẽ coi khinh tôi.
Thấy tôi hết nhăn mặt rồi lại nhíu mày, sắc mặt thay đổi liên tục, hắn ho “khụ” một tiếng.
_Cô đã suy nghĩ ra thứ mà cô muốn tôi mua cho cô chưa ?
_Anh đi chết đi ! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.
Nhảy lên giường, tôi cầm lấy một chiếc gối ôm làm bằng bông dài gần một mét, tôi đánh tới tấp vào người hắn.
_Đồ xấu xa ! Đồ độc ác ! Đánh được tôi thì anh vui lắm sao ? Anh có phải là người không hả ? Tại sao anh có thể dơ tay lên đánh một cô gái như
tôi ? Tôi căm ghét anh ! Hu hu hu ! Vì anh, tôi không còn mặt mũi nhìn
ai nữa.
Tôi tức điên lên, nên không để ý đến ánh mắt kì lạ của hắn khi nhìn tôi.
Cầm chiếc gối bằng hai tay, tôi dơ lên thật cao, tôi chuẩn bị giáng đòn sấm sét xuống đầu hắn.
Hắn dễ dàng dùng tay gạt bỏ chiếc gối trên tay tôi rơi xuống sàn nhà,
hắn kéo tôi ngã nhào vào lòng hắn, nâng cằm tôi lên, ánh mắt hắn sáng
rực nhìn tôi, màu nước biển mà tôi yêu thích giờ đang tỏa sáng như những ánh sao trên bầu trời.
Tôi chưa kịp hiểu hắn định làm gì mình, hắn cúi xuống hôn tôi.
Mắt tôi mở to hết cỡ, tôi bàng hoàng đứng chết lặng, tay tôi buông
thõng, còn chân tôi muốn ngã quỵ xuống sàn nhà. Đầu tôi “oanh” một
tiếng, trái tim tôi muốn nổ tung.
Đầu tiên hắn chỉ hôn lướt qua môi tôi, nhưng dần dần nụ hôn càng lúc
càng sâu, tôi chỉ hôn hắn có hai lần, nên không thể được gọi là có kinh
nghiệm và trở nên lão luyện. Tôi kinh hoàng mở miệng ra định kêu thét
lên. Hắn lợi dụng cơ hội này để luồn lưỡi vào miệng tôi. Khi đầu lưỡi
của hắn chạm vào đầu lưỡi tôi, người tôi dường như có một dòng điện đang truyền lên não và lan tràn khắp cơ thể. Chỉ trong vòng mấy giây, tôi đã không thể suy nghĩ được gì, tất cả mọi giác quan của tôi đều hướng về
hắn.
Nụ hôn của hắn vừa bá đạo, lại vừa ôn nhu. Hắn đưa tôi từ vực thẳm của
tội lỗi, lên thiên đường của ánh sáng. Cứ thế, hắn dẫn dắt tôi qua từng
bến mơ, qua từng cung bậc sắc thái tình cảm khác nhau. Có lúc tôi thấy
mình đang bay, có lúc tôi thấy mình đang khiêu vũ trong một vườn hoa đào trắng trong ánh trăng, có lúc tôi thấy mình đang đứng ở trên đỉnh núi
cao. Tôi đang được gió, mây trời đưa tôi đi lang thang và dạo chơi khắp
nơi.
Đến lúc hắn buông tôi ra, tôi vẫn còn chưa tỉnh cơn mơ, đôi mắt tôi vẫn
còn nhắm nghiền, mặt tôi đỏ bừng, hơi thở dồn dập, còn trái tim tôi đập
kịch liệt.
Chúa ơi ! Tôi thật sự muốn hét lên. Cả đời tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác tuyệt diệu và ngất ngây muốn say, và muốn tan chảy thế này.
Hắn phả hơi nóng hổi vào tai tôi, giọng hắn khàn khàn.
_Tôi cứ tưởng sau khi tôi hôn cô vào buổi tối hôm đó, kĩ thuật hôn của
cô sẽ khá hơn. Nhưng cô vẫn còn cần phải luyện thêm nhiều lắm. Thế này
đi, tôi tình nguyện làm giáo viên hướng dẫn cho cô. Cô nên cảm thấy vui
vì có được một người như tôi dạy dỗ cô.
Nghe giọng nói giễu cợt và trêu đùa của hắn, tôi nghiến răng nghiến lợi. Quẹt nước mắt trên má, tôi siết chặt tay.
Chân tôi giẵm mạnh lên chân hắn, cầm gối ở dưới sàn nhà lên, tôi hầm hầm đánh túi bụi vào người hắn, vừa đánh tôi vừa rủa.
_Cho anh chết ! Đồ điên ! Ai thèm anh phải dạy tôi hôn ! Dù tôi có không biết gì, tôi cũng không cần anh dạy tôi. Hừ ! Để một người đàn ông như
anh dạy, thà rằng tôi tìm đại một người đàn ông nào đó, rồi luyên hôn
với họ còn hơn.
Tôi chột dạ nhìn hắn, mặt tôi ngơ ngác không hiểu. Tôi nói như thế, thì có
gì là sai. Hắn đâu có phải người yêu hay chồng của tôi, mà hắn có quyền
kiểm soát cuộc đời tôi ?
Tôi khóc thét ! Cứ mỗi lần tôi chọc cho hắn giận, hắn đều nhìn tôi bằng ánh mắt của một cái hầm băng.
Tôi đã có kinh nghiệm là không nên tiếp tục những chủ đề mà hắn không
thích, nếu không tôi sẽ gặp họa. Tôi đi giật lùi, hai tay ôm chặt lấy
cái gối ở trước ngực, miệng cười méo xệch.
_Chẳng…chẳng phải chiều nay, anh phải đi làm sao ? Cũng..cũng sắp muộn rồi, anh nên đi đi.
Hắn trừng mắt nhìn tôi, đôi môi quyến rũ của hắn hé ra, hắn nói từng chữ từng từ một.
_Tôi không cần biết là cô có muốn hay là không, nhưng mà nếu tôi phải
nghe cô nhắc lại điều này thêm một lần nữa, tôi sẽ xử phạt cô.
Tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, tôi cố cười lấy lòng hắn.
_Tôi hiểu ! Tôi hiểu ! Tôi sẽ ngoan ngoãn làm theo lời của anh nói. Anh mau đi đi, đã quá giờ đi làm rồi.
Hắn vuốt tóc, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi khuôn mặt tôi.
_Cô đã nghĩ ra được thứ mà cô muốn tôi mua cho cô chưa ?
_Anh…anh có thể mua cho tôi một quả cầu tuyết có đế màu hồng, và có hình ngôi nhà đầy tuyết trong lọ thủy tinh hình tròn được không ?
Hắn kinh ngạc nhìn tôi. Có lẽ hắn không ngờ được là thứ mà tôi muốn mua chỉ đơn giản là một quả cầu tuyết.
_Cô không muốn mua thứ khác nữa sao ?
Tôi phồng mồm, chu môi, đầu tôi lắc lắc.
Hắn bật cười, mắt hắn thích thú quan sát biểu hiện trẻ con và dễ thương trên khuôn mặt tôi.
_Thôi được rồi, nếu lần này cô chỉ muốn mua một quả cầu tuyết, tôi sẽ
mua cho cô. Lần sau, khi tôi đi làm, nếu cô có muốn mua gì nữa, cô cứ
nói với tôi.
Tôi bẽn lẽn bảo hắn.
_Cảm…cảm ơn anh.
Hắn ngây người nhìn tôi. Nụ cười trên môi hắn rực rỡ, ánh mắt hắn tràn
đầy chân thành và ấm áp. Khi ở bên cạnh tôi, hắn không cần phải cố tỏ ra lạnh lùng và nghiêm nghị nữa. Hắn biết tôi là một cô gái thẳng tính,
một cô gái không có tâm kế. Một cô gái như tôi có thể mang lại cho hắn
nhiều rắc rối, nhưng cũng có thể mang lại cho hắn không ít niềm vui và
những tiếng cười.
Nhìn nụ cười trên môi hắn, tôi ngây dại, mặt tôi lại đỏ bừng, trái tim
tôi lại đập thật nhanh. Xong rồi, dù tôi không muốn thừa nhận, tôi cũng
đã bị hắn điều khiển. Tôi đang hướng tình cảm và trái tim của mình đến
hắn. Nếu tôi không có cảm giác gì với hắn, tôi sẽ không bối rối, không
đỏ mặt, và không kiểm soát được nhịp đập của trái tim mình khi nhìn thấy hắn cười và khuôn mặt đẹp như thiên thần của hắn.
Buổi chiều, hắn đi làm nên chỉ còn lại tôi, Thằng bé, chú quản gia và hai chị giúp việc ở nhà.
Tối hôm qua tôi đã ngủ hơn 10 tiếng, nên tôi chiều nay không buồn ngủ.
Để tránh buổi tối trằn trọc cả đêm, tôi đã đọc sách, thỉnh thoảng đi qua đi lại trong phòng cho giãn gân cốt.
Hơn ba giờ chiều, vì mắt quá nhức mỏi do đọc sách lâu, tôi cất trả sách
lên kệ ở trên đầu giường. Mở cửa phòng, tôi bước ra ngoài. Tôi muốn đi
tìm thằng bé, tôi cần nói chuyện với nó.
Do không biết phòng của thằng bé ở chỗ nào, và nó hiện giờ đang ở đâu,
nên tôi đành phải dẹp bỏ cảm giác xấu hổ và ngượng ngùng sang một bên để đi xuống lầu. Tôi muốn hỏi hai chị giúp việc, hay chú quản gia về thằng bé.
Đi vào trong nhà bếp, tôi gặp hai chị giúp việc.
Tôi bối rối đứng im trước cửa nhà bếp, tôi ngập ngừng nửa muốn bước vào trong, nửa lại muốn quay người bỏ đi.
Trong khi tôi còn lưỡng lự giữa việc đi và ở, chị giúp việc có nước da bánh mật đã phát hiện ra sự có mặt của tôi.
Chị che miệng cười khúc khích, mắt chị nheo lại nhìn tôi đầy trêu đùa, và thích thú.
_Em có muốn ăn gì không ?
Tôi đỏ bừng cả mặt, hai tay tôi siết chặt. Tôi đang rủa thầm hắn.
_Chị có biết thằng bé bây giờ đang ở đâu không ?
_Lúc nãy, chị thấy nó đi ra ngoài vườn. Em thử đi ra đấy tìm nó xem.
_Cảm ơn chị.
Nói xong, tôi chạy biến. Nếu còn tiếp tục đứng ở đây, hai chị sẽ cười
nhạo tôi. Dù tôi biết họ không có ác ý, nhưng tôi không thể chịu đựng
được ánh mắt thương hại của người khác.
Đi ra vườn, tôi ngó ngược ngó xuôi, tôi cố tìm kiếm hình bóng của thằng
bé. Tìm kiếm một lúc, tôi thấy thằng bé đang ngồi trên xích đu, trên tay nó là một cuốn sách mỏng. Hình như cu cậu đang đọc truyện tranh.
Nhìn thấy thằng bé, tính nghịch ngợm và trẻ con trong tôi trỗi dậy, môi
tôi nở một nụ cười gian trá, hai tay tôi xoa vào nhau, xách váy cho gọn
gàng, tôi rón rén bước lại gần thằng bé từ hướng bên tay trái.
Đến gần chỗ của thằng bé, tôi bịt miệng cười thầm, tay tôi dơ lên, tôi
chuẩn bị dọa cho nó nhảy dựng lên để trả đũa tội lúc sáng nó dám tranh
thức ăn với tôi.
Thằng bé có tư thế ngồi đọc sách giống như một vương tử, một tay cầm
cuốn sách, một tay đặt lên đùi, mắt chăm chú nhìn vào từng hàng chữ, đầu hơi cúi xuống.
Trong khi tôi chưa kịp thực hiện được ý đồ “đen tối” của mình, thằng bé lạnh lùng lên tiếng.
_Bà cô già ! Nếu bà định đánh úp tôi, thì bà đã chọn lầm người và lầm thời điểm rồi.
Lần này, người hét lên kinh hoàng vì sợ hãi, và bất ngờ, không phải là thằng bé mà là tôi.
Tôi hét lên thất thanh, tôi nhảy bật về phía sau, tay tôi chỉ vào nó, miệng tôi lắp bắp.
_Sao..sao em biết là chị đang đứng ở phía sau lưng em ?
Thằng bé khinh thường bảo tôi.
_Nếu bà mà muốn hù dọa tôi, bà phải đi thật khẽ và không gây ta tiếng
động. Nhưng đằng này, bà đi ầm ầm như thế, nếu tôi mà không nghe thấy
tiếng chân của bà, thì chắc chắn tai của tôi có vấn đề.
Miệng tôi há hốc, tôi trợn tròn mắt nhìn thằng bé. Thằng bé có đúng là
chỉ mới có tám tuổi thôi không ? Tại sao cách nói chuyện của nó lại
giống một ông cụ non như thế ?
Tôi ca thán, tôi than thở. Trong khi một con bé 25 tuổi như tôi lại hành động giống như một đứa trẻ con. Còn thằng bé mới có 8 tuổi, lại cư xử
như một người ngoài 20 tuổi.
Không được ! Tôi nhất định phải cải biến tính cách của tôi và thằng bé.
Tôi sẽ nói năng và suy nghĩ như một người trưởng thành, còn thằng bé
quay về đúng độ tuổi thơ ngây không hiểu gì của nó.
Tôi cúi xuống nhòm bìa cuốn truyện tranh mà nó đang đọc.
Thằng bé mím môi nhìn môi.
_Bà cô già ! Bà mau đi chỗ khác chơi ! Bà đừng làm phiền tôi đọc sách.
Tôi chống hai tay vào sườn, tôi đi vòng quanh thằng bé.
_Chị không đi đấy ! Em làm gì được chị ?
Thằng bé “hừ” lạnh một tiếng. Nó không thèm bảo tôi câu nào, mà tiếp tục cúi xuống đọc cuốn truyện tranh còn dang dở ở trên tay.
Tôi muốn gào thét. Tại sao tôi luôn thất bại thế này ? Không được ! Tôi
đâu phải là người dễ bỏ cuộc như thế. Tôi sẽ phải khiến thằng bé ranh ma này chú ý đến tôi.
Gãi đầu, tôi cố nghĩ cách, cố tìm thứ gì đó để chơi chung với thằng bé.
Ngẫm nghĩ một lúc, mắt tôi sáng lên, tôi vội chạy biến vào trong phòng
khách, sau đó chạy vòng ra nhà bếp.
Hai chị giúp việc thấy tôi chạy vào bếp, họ tưởng tôi chưa tìm được thằng bé nên bảo tôi.
_Nếu em không tìm được thằng bé ở ngoài vườn, em thử lên phòng của thằng bé tìm xem sao.
_Em đã tìm thấy thằng bé rồi.
Chị giúp việc có chiếc miệng anh đào cười hỏi tôi.
_Em đã đói rồi phải không ? Có muốn ăn gì không để chị lấy cho em ăn ?
_Hai chị có thể cho em biết, nhà mình có bếp ga loại nhỏ và có bột mì không ?
Họ kinh ngạc nhìn tôi. Chắc họ tưởng tôi muốn họ làm bánh cho tôi ăn, nên gật đầu cười.
_Có. Nhưng em không cần phải động tay động chân đâu. Em cứ lên phòng đọc sách hoặc xem phim đi. Khi nào nướng bánh xong, chị sẽ mang lên phòng
cho em.
Tôi cúi gằm mặt, chân tôi đá đá xuống đất.
_Em…em muốn mượn tạm bếp ga mini vì…vì em muốn mang bột mỳ ra vườn, em muốn nướng bánh mỳ ở ngoài đó.
Miệng họ hình chữ A, còn mặt họ tròn xoe. Đầu tiên họ sửng sốt đến không thốt nên lời, nhưng một lúc sau, họ cười rũ rượi, họ cười chảy cả nước
mắt, họ vừa ôm bụng cường sằng sặc vừa nhìn tôi.
_Em…em nói đùa đúng không ? Tai sao căn bếp đầy đủ tiện nghi này em lại
không dùng, em muốn nấu nướng theo kiểu du mục đấy làm gì ?
Mặt tôi đỏ rực như than hồng, trong tôi không ngừng kêu gào. Tôi luôn tự hỏi ngôi sao mà tôi đang mang là loại sao gì, tại sao ai cũng luôn lấy
tôi ra để làm trò đùa, và tại sao những việc mà tôi làm đều khiến tôi
rơi vào tình huống dở khóc dở cười ?
_Hai chị làm ơn cho em mượn. Em thực sự rất cần.
_Cho em mượn thì không có vấn đề gì. Nhưng em đâu cần phải khổ như thế,
nếu em muốn ăn, em chỉ cần nói với bọn chị một tiếng, bọn chị sẽ nướng
bánh cho em ăn.
_Em cảm ơn hai chị. Nhưng em muốn tự làm một mình. Nếu lần sau em lại muốn ăn nữa, em sẽ nhờ ai chị nướng bánh giùm em.
Thấy tôi nài nỉ quá, hai chị đành bất đắc dĩ lấy những thứ cần thiết cho tôi.
Tôi lấy thực phẩm ở trong tủ lạnh, sau đó tiến hành làm món bánh mì mà mình yêu thích.
Đầu tiên tôi nhờ hai chị giúp việc gọt bỏ vỏ khoai mì, tiếp theo rửa sạch và đem bào bằng máy bào dừa.
Tôi lấy một túi vải mỏng cho khoai đã bào vào vắt cho ra nước. Nước vắt
được để vào một tô đợi 30 phút cho lắng trong, tôi chắt nước vàng bỏ đi
lấy tinh bột ở dưới đáy tô trộn chung vào với lượng khoai vắt được lúc
nãy. Lấy một quả dừa còn non, tôi vắt lấy nước cốt.
Tôi cho tất cả: đường, sữa, trứng gà, nước dừa, bơ, khoai mì, vani vào trộn đều và đánh cho tan đường.
Sau khi đã có được thứ mà mình muốn, tôi liền lôi kéo hai chị giúp việc cùng tôi tham gia bữa tiệc ăn uống ở ngoài trời.
Lúc đầu, họ từ chối, nhưng nhờ tôi vừa đấm vừa xoa, lại dùng giọng điệu nịnh nọt dễ thương, nên họ đành phải làm liều theo tôi.
Tôi nghĩ lúc nữa hắn mà về, hắn thấy cảnh tất cả người giúp việc trong
nhà bỏ công việc để tham gia ăn uống giống như dã chiến kiểu quân sự mà
tôi là đầu sỏ, thế nào hắn cũng tức giận và nổi khùng lên.
Nhưng mà thôi, hắn muốn tức giận thì cứ tức giận đi, trước tiên tôi
phải ăn và thưởng thức mỹ ở trên đời, hòa cũng với thiên nhiên cây cỏ
cái đã.
Kéo họ đến cuối sân vườn, tôi bật bếp gas mini.
Tôi lấy một cái chảo không dính rồi đặt lên bếp gas, tôi cho một ít bơ
vào trong chảo. Chờ cho chảo nóng lên, tôi đổ từng phần hỗn hợp bột mì
nhỏ vào trong chảo.
Chỉ một lúc sau, mùi thơm hòa tan vào không khí. Từng chiếc bánh vàng
ươm và thơm giòn ngon miệng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Lúc đầu thằng bé không thèm chú ý đến hành động kì cục của ba chúng tôi, nhưng ngay sau đó nó bị mùi thơm béo ngậy của bánh khoai mì quyến rũ.
Tôi đoán nguyên hành động khác người của tôi cũng đã đủ khiến nó chú ý
đến ba chúng tôi rồi, chẳng qua cu cậu làm cao nên mới giả vờ thờ ơ và
không quan tâm thôi.
Trẻ còn thì mãi vẫn là trẻ con. Ngồi một lúc trên xích đu, nó ngứa ngáy
tay chân, nó liền buông cuốn truyện tranh trên ghế, sau đó thập thò bước lại gần chỗ chúng tôi.
Tôi cười khoái trá trong thầm lặng. Ha ha ha ! Tôi đã thắng thằng bé 1-
0, chỉ cần tiếp tục, tôi tin thằng bé nhất định sẽ thích tôi.
Tôi và hai chị giúp việc hít hà, miệng không ngừng “chóp chép”, thằng bé đứng ở sau lưng chúng tôi.
Tôi cố tình dơ cao một chĩa bánh lên cao, sau đó cao giọng hỏi hai chị giúp việc.
_Bánh thơm ngon quá ! Có ai muốn ăn không ?
Hai chị giúp việc liền đáp to, họ đang hùa vào diễn kịch với tôi.
Tôi nghe được tiếng nuốt nước dãi đánh “ực” của thằng bé. Nếu không cần
phải giữ vững hình tượng nghiêm trang và đạo mạo của mình, tôi đã lăn ra cười bò ở đây rồi.
Tôi cố tình trêu tức thằng bé bằng cách đưa miếng bánh gần lên mũi, sau
đó tôi hít một hơi thật dài, mắt mơ màng như đang tưởng tượng đến cảnh
lúc nữa đây chiếc bánh thơm ngon này sẽ nằm gọn trong bụng mình.
“Ực”, “òng ọc”, bụng thằng bé lại sôi lên. Lúc này, tôi mới giả vờ quay
lại nhìn thằng bé. Dơ miếng bánh lại gần mũi của thằng bé, tôi nháy mắt
hỏi.
_Em có muốn ăn không ?
Thằng bé thèm thuồng nhìn miếng bánh vàng ươm, giòn xốp và có mùi béo ngậy quyến rũ của hương vani.
Thằng bé muốn ăn lắm nhưng vì tính cách kiêu ngạo và ương bướng kiểu trẻ con, nên vênh mặt lên.
Hai chị giúp việc và tôi cố nín cười. Thật ra chúng tôi đã muốn cười to
lắm, nhưng vì sợ thằng bé giận dỗi bỏ chạy, nên chúng tôi vẫn phải cố
nín nhịn.
Tôi thương hại bảo thằng bé.
_Nếu em mà không ăn, chị ăn mất thì em đừng trách chị nhé ?
Tôi liền cho ngay miếng bánh vào mồm, tôi cắn từng miếng nhỏ, tôi không
ngừng nói những tiếng tán thưởng và kêu ngon dành cho chiếc bánh.
Bụng thằng bé lại kêu lên dữ dội, nước dãi của nó không ngừng tuôn trong cổ họng.
Tôi gắp một chiếc bánh vừa mới nướng xong, tôi đặt chiếc bánh vào một
chiếc bát nhựa nhỏ. Tôi đưa bát đựng bánh và một cái dĩa cho thằng bé.
_Em ăn đi. Bánh ngon lắm.
Tay thằng bé ngập ngừng nửa muốn cầm, nửa lại không muốn. Tôi biết tính
của thằng bé không dễ thỏa hiệp, nên tôi nghĩ ra một cách, dùng một ít
nhọ dính ở đáy nồi, tôi giả vờ lỡ tay quệt lên mặt, sau đó tôi khổ não
nhìn thằng bé.
_Em cầm lấy nhanh lên. Chị còn phải trở bánh, nếu không chúng lại cháy đen bây giờ.
Nhìn thấy khuôn mặt giống con hề của tôi, thằng bé nhe răng cười. Thấy
nó đã chịu cười, tôi sung sướng muốn hét ầm lên. Tôi vôi dúi ngay bát
bánh và cái dĩa vào tay nó, tôi cười tươi bảo nó.
_Em ăn đi cho nóng. Chị nướng rất nhiều bánh nên em cứ từ từ mà ăn.
Hai chị giúp mở to mắt nhìn tôi và thằng bé. Chắc hai chị không dám tin
là tôi có thể khiến cho thằng bé cười và dụ được nó ăn bánh do tôi
nướng.
Tôi kéo thằng bé ngồi xuống. Bốn chúng tôi vừa nướng bánh, vừa ăn xì
xụp, vừa cười đùa nhau. Mặt tôi dính không biết bao nhiêu nhọ.
Thằng bé ăn rất ngon miệng, cu cậu ăn được mấy chiếc bánh.
Bốn chúng tôi mải chiến đấu với món bánh nướng nên không chú ý đến thời
gian. Đến khi hắn về nhà được một lúc, hắn đi ra vườn tìm chúng tôi, tôi và ba người bọn họ cũng không chú ý đến.
Hắn hai tay đút vào túi quần, miệng hắn co giật khi nhìn thấy khuôn mặt nhọ nhem nhuốc của tôi. Điều hắn không thể tin được là thằng con trai
quanh năm trưng ra bộ mặt bất cần đời, và lạnh lùng không khác gì hắn,
đang vừa ăn bánh, đang tranh cãi với tôi. Có nhiều lúc hắn còn thấy tôi
chu mỏ cãi lại thằng bé, hậu quả thằng bé mắng tôi là “bà cô già”.
Tôi và thằng bé đang tranh cãi xem ai mới là chủ ở đây. Thằng bé nhất
định nói là phải do nó, còn tôi cương quyết không chịu, thành ra tôi và
nó cãi nhau từ đầu đến cuối. Hai chị giúp việc lăn bò ra cười, họ cười
sặc sụa, cười chảy nước mắt.
Tranh cãi một hồi, tôi phồng mồm bảo thằng bé.
_Chị là người đảm nhiệm mọi việc, nên chị mới là chủ.
Thằng bé cũng không vừa, nó vặn lại lý của tôi.
_Bà cô già ! Chị nghe cho rõ đây ! Chính vì chị đảm nhiệm mọi việc nên
chị mới là nhân viên, còn em mới là chủ. Chị có thấy ông chủ nào phải
động tay động chân làm bất cứ việc gì không, hay là ông chủ chỉ việc
ngồi uống cà phê, rồi ra lệnh cho nhân viên của mình làm.
Nếu bình thường nghe thằng bé chuyển từ gọi tôi là “bà” và xưng “tôi”,
sang “chị” và xưng “em”, tôi sẽ mừng rỡ cảm tạ ông Trời, nhưng hiện giờ
tôi đang cãi thua lý nó, nên không để ý đến cách xưng hô đã thay đổi của thằng bé.
_Chị không chịu. Chị mới là chủ ở đây, còn em là nhân viên.
Thằng bé tỉnh bơ cho miếng bánh khoai mỳ vào mồm, nó vừa nhai vừa thương hại bảo tôi.
_Bà cô già ! Chị nên nhận thua đi thôi. Chị hỏi hai cô giúp việc ở đây xem những lời mà em có đúng không ?
Hai chị giúp việc vẫn còn cười bò. Vì vừa ăn vừa cười, nên hai chị suýt
chút nữa bị mắc nghẹn, mắt hai chị nổ đom đóm và hình như có hai giọt lệ lăn trên má.
Thật cảm động ! Thật không ngờ món bánh mỳ nướng của tôi lại khiến hai
chị ăn thấy ngon quá nên đã bật khóc. Tôi nghĩ nếu tôi mà viết sách dạy
nấu ăn, tôi nhất định sẽ khiến nhà nhà được ăn ngon, và người người được hạnh phúc khi được thưởng thức tài ẩm thực thiên tài của tôi.
Chị giúp việc có nước da bánh mật cố nín cười đáp lời thằng bé.
_Cậu chủ nhỏ nói đúng, chỉ có ông chủ mới có quyền sai khiến nhân viên
làm việc theo ý mình. Còn nhân viên phải làm việc theo lệnh của ông chủ.
Tôi giãy nảy, tôi nhất định không chịu để hai chị giúp việc về phe của thằng bé, không muốn để họ bắt nạt và chèn ép tôi.
_Hai chị không thể bênh thằng bé được. Em là người nướng bánh cho hai chị ăn, hai chị phải nghe theo lời của em chứ ?
Thằng bé cười nhạt bảo tôi.
_Bà cô già, chị cứ ngồi ở đấy mà mơ mộng đi. Một ngày làm nhân viên, thì suốt đời làm nhân viên.
Tôi đứng bật dậy, hai tay tôi chống sườn, tôi hung hăng trừng mắt với thắng bé.
_Em mới là nhân viên của chị, đã là trẻ con phải nghe lời của người lớn.
Thằng bé buông bát, nó cũng đứng lên, cũng hai tay chống sườn, nó vênh mặt lên nhìn tôi.
_Nếu em không nghe lời chị, thì chị làm gì được em ? Chị định đánh em chắc ?
Tôi vén hai cánh tay của mình. Tôi đang mặc máy hiệu maxi, tôi lại tưởng mình đang mặc áo sơ mi, nên theo thói quen tôi luôn sắn tay áo mỗi khi
định đánh hay ra oai với ai đó.
_Chị sẽ phát vào mông em, để xem em còn hung dữ được bao lâu nữa ?
Thằng bé nguýt tôi một cái.
_Không phải lúc sáng bố em đã đánh sưng mông chị rồi sao ? Vào giờ phút
này, chị nên lên phòng và nghỉ ngơi mới đúng. Nhìn mặt chị xem, chẳng
khác gì con hề.
Nghe giọng nói chan chứa “ý tốt” của thằng bé, tôi muốn đập đầu vào bờ tường. Vì hắn, ngay cả thằng bé cũng khinh thường tôi.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, tôi phải lấy lại thể diện và hình tượng của mình. Tôi không thể để cho thằng bé coi thường tôi.
Tôi hét lên một tiếng để lấy khí thế, sau đó tôi vồ lấy thằng bé. Thằng
bé trợn mắt nhìn tôi, chiếc miệng nhỏ xinh có đôi môi hồng nhạt, và hàm
răng nhỏ xíu sáng trắng của nó há hốc.
Biểu hiện kinh ngạc không dám tin của thằng bé làm cho khí thế muốn dạy
dỗ thằng bé của tôi thêm bốc cao. Buổi chiều hôm nay, tôi nhất định phải xử thằng bé.
Thằng bé biết nguy hiểm khi động phải một “bà cô điên” như tôi, nên co
giò bỏ chạy theo hướng ra sân trước, còn tôi hung hăng đuổi theo ở phía
sau.
_Hấp ! Vèo !
Thằng bé trốn ngay sau lưng hắn, còn tôi không biết sống chết đuổi thằng bé chạy vòng quanh hắn.
Hắn đứng ở giữa làm tâm điểm cho chúng tôi quay. Bóp chán, hình như hắn
không còn chịu đựng được trò nghịch ngợm của tôi nữa, nên đôi tay hắn dơ ra túm lấy hai chúng tôi.
Thằng bé bị dơ lên cao, còn tôi bị hắn giữ chặt đứng im một chỗ. Hắn có
sức mạnh của một con sư tử. Trông hắn thon dài, hao gầy thế thôi, nhưng
cánh tay hắn rất rắn chắc, người hắn cứng như sắt thép. Tôi không biết
hắn tập gì mà có sức mạnh khủng khiếp như thế ?
_Cô và thằng bé đã đùa đủ chưa ? Nếu đã đủ rồi, mau lên lầu tắm rửa, sau đó xuống ăn cơm.
Lúc tôi bị hắn giữ chặt trong tay tôi mới biết là hắn về. Tôi không dám nhìn vào mặt hắn.
Thằng bé đang quẫy đạp trên không, chiếc áo jean màu xanh dương khoác ở
bên ngoài của nó bị hắn túm, trông thằng bé lúc này chẳng khác gì một
cái bao cát đang đung đưa trong gió.
Tôi không nhịn được cười, nên đã le lưỡi, làm mặt hề với nó. Khuôn mặt
dính đầy nhọ của tôi đã buồn cười lắm rồi, giờ tôi còn thêm một loạt
động tác trẻ con nữa, nên càng khiến khuôn mặt tôi trông thật hoạt kê.
Thằng bé tức điên lên, nó tặng cho tôi ánh mắt chứa đầy lửa, và dung nham phun trào. Cu cậu đang muốn đánh tôi.
Hắn cố nín cười nhìn tôi. Có lẽ tôi đã quá vô tư và quá hồn nhiên, nên
không biết ánh mắt sáng rực của hắn bao hàm bao nhiêu ý nghĩa, khi thấy
tôi có thể nhanh chóng làm quen và nói chuyện được với thằng bé. Xem ra
hắn đã không phải tốn quá nhiều công sức và thời gian, mà chính tôi đã
tự tìm được ra cách.
Hắn một tay ôm ngang lấy eo của thằng bé, một tay lôi tôi vào trong nhà.
Tôi vừa khóc vừa van cầu hắn.
_Xin...xin anh đừng làm thế. Tôi hứa từ lần sau, tôi sẽ ngoan ngoãn ngồi im một chỗ và không bao giờ quậy phá nữa.
Hắn lạnh lùng nhìn tôi.
_Cô đã hứa rất nhiều lần rồi, nhưng cô có làm được đâu.
Hắn lôi tôi lại gần ghế sô pha. Trong khi tôi hốt hoảng giãy giụa và kêu thét lên. Hắn bắt tôi nằm úp xuống đùi hắn. Mông tôi bị hắn đánh cho
mấy cái đau điếng.
_Oa oa oa !
Tôi đã bật khóc như một đứa trẻ. Tôi nằm ăn vạ trong lòng hắn, tôi không còn mặt mũi nào nhìn ai nữa.
Hu hu hu ! Đồ biến thái ! Đồ độc ác ! Sao hắn dám đánh vào mông tôi ?
Ngay cả các sơ trong tu việc cũng chưa bao giờ đánh tôi. Hắn là ai mà
cho rằng mình có quyền dạy bảo tôi.
Càng nghĩ tôi càng thấy thương tâm, tôi bất chấp hình tượng và thể diện
của mình, tôi khóc toáng lên. Vừa khóc tôi vừa lấy tay đấm đá vào ngực
hắn, vừa lấy vạt áo của hắn để lau mũi.
Mọi người đứng ở trong phòng không thể nhịn được cười. Họ vì sợ uy quyền và tính cách lạnh lùng của hắn nên không dám cười to, họ chỉ dám bịt
chặt miệng, trốn ở một góc nào đó, sau đó cười ngặt nghẽo trong cổ họng.
Thật tội nghiệp cho họ, chỉ vì không thể cười cho thật sảng khoái, nên
mặt mũi họ tím tái, còn cổ họng đau nhức vì phải chứa quá nhiều hơi. Tôi nghĩ ngay cả bụng của họ cũng không thể tiêu hóa được thức ăn vì những
hành động rất ư là “dễ thương” và diễn xuất siêu việt của tôi.
Ở trong phòng chỉ có ba người không cười là hắn, Tên kia và thằng bé.
Hắn đánh tôi nhưng không thấy vui một chút nào. Có lẽ vì quá lo cho tôi, vì sợ nếu tôi còn tiếp tục nghịch ngợm và quậy phá, tính mạng nhỏ bé
của tôi sẽ kết thúc bất cứ lúc nào, nên hắn mới lo quá hóa giận, hắn mới đánh tôi trước mặt mọi người.
Thằng bé chắc sẽ không còn thấy tôi quá xa cách và không gần gũi nữa. Là con của hắn, nó đã gặp rất nhiều cô gái muốn lấy lòng nó để tiếp cận bố nó. Nhưng không có một cô gái nào lại ngớ ngẩn và hành động một cách hồ đồ giống như tôi. Tôi so với thằng bé, còn trẻ con và nghịch ngợm hơn
nhiều. Tương lai mai sau, tôi và thằng bé có thể sẽ trở thành bạn thân
của nhau. Hy vọng là tôi có thể hóa giải mối quan hệ bất hòa và xích
mích giữa hai bố con.
Tên kia chắc cũng không gặp phải một gái nào lại thẳng tính, và bộc lộ
hết tất cả con người thật cho người khác xem giống như tôi. Tôi không có nịnh nọi, không tâng bốc, hay nhìn Tên kia bằng ánh mắt si mê và ngưỡng mộ. Mà tôi thích cãi nhau và đấu lý với Tên kia. Tôi biết với một
người có lòng hiếu thắng cao như Tên kia, Tên đó sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi.
Tôi không hiểu ánh mắt kì lạ mà Tên kia dành cho tôi là gì nhưng tôi không muốn có bất cứ quan hệ dây dưa gì với Tên kia.
Tôi rất sợ những tên đàn ông lăng nhăng, và không chung thủy. Nếu thực
sự tôi muốn yêu, tôi sẽ tìm một người yêu tôi thật lòng, tôi không cần
người đó phải có thật nhiều tiền. Tôi mặc dù thích làm giàu, nhưng không ngu tới mức giao hạnh phúc cả đời của mình vào tay một tên sở khanh –
thay tình như thay áo.
Tôi không biết bằng cách nào tôi có thể chạy lên lầu, và bằng cách nào
tôi có thể vượt qua được một rừng người bao vây lấy tôi. Lúc đó, tôi
rất xấu hổ, rất ngượng ngùng.
Hành động đánh người của hắn giống như cách hắn dạy con trai của hắn
trước mặt bao nhiêu người, khiến tôi nghĩ ngay đến một người lần đầu
tiên mặt áo bơi đi dạo trên bãi biển.
Mặt tôi đỏ bừng, nước mắt vẫn còn hoen bờ mi, môi tôi mím chặt. Sau khi
tặng cho hắn một ánh mắt có thể xuyên thủng hắn, tôi chạy biến lên lầu,
tôi chạy thật nhanh.
Hình ảnh chạy của tôi không khác gì hình ảnh cô dâu bị chú rể bỏ rơi
trước nhà thờ. Vừa chạy, tôi vừa khóc, vừa lấy tay lau nước mắt. Tôi
thấy thật tủi thân. Dù hắn có muốn dạy dỗ tôi, hắn cũng không nên dùng
cách kì cục này để đánh vào mông tôi.
Hắn có biết một con bé nhạy cảm, và ưa sĩ diện như tôi, sẽ phải sống khổ sở như thế nào khi ngày nào cũng bị hình ảnh đáng sợ này hành hạ tâm
trí không ?
Đồ độc ác ! Hu hu hu ! Tôi đi tự sát đây. Khi nào tôi chết, tôi sẽ bám
theo hắn, sẽ hành hạ hắn hàng đêm, sẽ báo thù hắn. Hừ ! Sao hắn dám
đánh tôi, mà lại đánh vào mông tôi ?
Không ! Tôi không muốn nhớ đến chuyện xảy ra lúc nãy nữa. Tôi muốn quên
đi tất cả. Tôi không muốn tin rằng, một con bé 25 tuổi như tôi, bị một
người đàn ông 34 bắt nằm úp, sau đó dùng tay để phát vào mông.
Càng nghĩ tôi càng tức, càng thấy xấu hổ. Tôi hết chịu nổi nữa rồi. Tôi
muốn về Việt nam. Tôi muốn cách xa hắn càng xa càng tốt. Tôi căm ghét
hắn. Tôi nguyền rủa hắn sống không được yên.
Dùng chân phải mở cửa, tôi chạy ào vào phòng. Không muốn nhìn thấy ai,
cũng không còn mặt mũi để gặp người khác, tôi tự nhốt mình ở trong
phòng.
Nhảy lên giường, tôi chùm chăn kín đầu, tôi lăn qua lăn lại. Trông tôi
lúc này giống hệt một cô vợ nhỏ vì giận dỗi chồng nên đóng cửa để tự
kiểm điểm bản thân, và không muốn gặp mặt ông chồng thân yêu ngu ngốc và đầu đất.
Nằm một lúc, tôi bắt đầu thấy chán. Tay trái tôi gác lên trán, tay phải
đặt lên bụng, còn mắt nhìn lên trần nhà. Tôi lắng nghe tiếng đập của
trái tim mình. Tôi đang nhớ lại cảm giác lúc hắn ôm lấy tôi, đỡ cho tôi
khỏi va đập khi tôi và hắn ngã từ trên cầu thang xuống sàn nhà.
Khi thấy hắn nằm im không động đậy, khi tưởng rằng hắn đã chết, tôi đã
sợ hãi và hoảng sợ như thế nào. Cái cảm giác trái tim mình như ngừng
đập, từng cơn đau buốt đâm sâu vào cơ thể, vào từng tế bào đã khiến tôi
muốn quỵ ngã. Cảm giác lúc đó khác hoàn toàn cảm giác lúc tôi nhận được
tin mình sắp chết, và cảm giác lúc tôi sợ hãi do hắn gây ra.
Chết là hết, là kết thúc tất cả. Khi biết mình phải chết, tôi có đau, có hoảng sợ, có muốn gào thét thật, nhưng không đau khổ bằng cảm giác mình phải tiếp tục sống, nhưng hắn sẽ rời xa khỏi tôi.
Tôi biết là tôi không nên để ý đến hắn, cũng không nên có tình cảm với
hắn. Nhưng con tim của tôi theo từng ngày, đã dần có tình cảm với hắn.
Tôi không biết, mình có yêu hắn không ? Nhưng cảm giác đau giống như bị
kim châm, bị tám ngựa phanh thây là thật. Tôi không thể phủ nhận, cũng
không thể coi như là chưa từng xảy ra chuyện gì.
Giờ đây, tôi đang rất bối rối, và hỗn loạn. Tôi một mặt muốn tiếp nhận
những cảm xúc, những suy nghĩ mới lạ mà chỉ xuất hiện kể từ khi tôi gặp
hắn. Một mặt, tôi lại muốn chạy trốn. Tôi sợ, sợ một ngày nào đó, hắn
nói cho tôi biết rằng: hắn không hề có tình cảm với tôi, cũng chưa bao
giờ coi tôi là một người phụ nữ đúng nghĩa, hắn chỉ coi tôi là một đứa
trẻ con chưa trưởng thành. Hắn muốn giữ tôi ở lại bên cạnh hắn, vì tôi
mang lại niềm vui và nụ cười cho hắn.
Sờ lên trái tim mình, tôi thấy từng tiếng “thình thịch” vang lên theo
từng nhịp trống rộn rã, có giai điệu. Tôi nên làm gì với tình cảm của
chính mình đây ? Tôi có nên tiếp tục chờ đợi và hy vọng, hay là tôi nên
coi đây chỉ là cảm giác nhất thời mà tôi dành cho hắn thôi ?
Trên khóe môi tôi nở một nụ cười, tôi nằm úp xuống gối. Có lẽ tôi không
nên suy nghĩ nhiều nữa. Mặc kệ hắn có yêu tôi không, và mặc kệ tình cảm
mà tôi dành cho hắn có phải là tình yêu nam nữ không, tôi nên để cho
thời gian trả lời. Tôi đã từng nghĩ nếu tôi và hắn thực sự có duyên phận với nhau, hắn sẽ thuộc về tôi. Còn nếu không, tôi dù có muốn cũng không được.
Hắn là một chàng trai xuất chúng, một người có thể khiến cho tôi rung
động, cũng là người có thể bảo vệ và che chở cho tôi cả đời.
Chỉ cần tôi giữ gìn trọn vẹn hình ảnh tuyệt đẹp và hành động dũng cảm
của hắn khi cứu tôi là được rồi. Mai sau dù có xảy ra chuyện gì, tôi
cũng không hối hận vì đã dành cho hắn một chỗ trống trong trái tim tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT