Lúc nãy, ánh mắt hắn rực sáng nhìn tôi. Nhưng sau khi tôi phun rượu ra bàn, mắt và khuôn mặt hắn đã giảm xuống còn âm độ C.

_Cô muốn gì khi cô tỏ ra ngạc nhiên như thế ?

Hắn cố lái tình huống đáng xấu hổ của tôi thành vẻ mặt ngạc nhiên, và tính cách không dám tin.

Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt cảm động và sắp khóc. Thật cảm ơn hắn ! Nếu hắn mà nổi khùng lên mắng tôi, chắc tôi phải co giò bỏ chạy mặc dù tôi biết ở đây ngoài hắn ra, tôi không còn quen biết ai cả.

_Anh…anh không đùa tôi chứ ? Anh…anh kết hôn năm anh 25 tuổi, anh đã có một đứa con trai 8 tuổi ?

_Đúng thế.

Hắn thẳn thắng thừa nhận sự thật rằng hắn đã lấy vợ và đã sinh con.

Vậy là đã rõ, những gì mà tôi cần biết đã được giải đáp. Tôi chỉ còn lại một thắc mắc duy nhất.

_Anh có thể giải thích lý do vì sao anh phải bắt tôi sang đây để chăm sóc cho thằng bé được không ? Anh cũng có thể nói luôn cho tôi biết vợ của anh đâu mà không trông nom thằng bé ? Dù cô ấy có bận, cô ấy cũng có thể thuê người giữ trẻ kia mà ?

Tôi hốt hoảng không dám nhìn vào mặt hắn. Lần đầu tiên trong đời, tôi mới thấy hắn ngoài khuôn mặt và ánh mắt lạnh lùng và vô cảm, hắn còn ẩn chứa một nỗi đau đớn và thống khổ. Tôi không biết vợ hắn đã xảy ra chuyện gì, nhưng kí ức về vợ hắn tuyệt đối không phải giống như những cặp vợ chồng bình thường khác. Tôi đoán có thể cô ấy đã chết, đã bỏ đi, hay hiện giờ hắn và vợ hắn đang sống ly thân.

Tôi thở dài não nề. Cuộc sống của những gia đình giàu có luôn có biến động, và có những nỗi buồn và thiếu hụt, mà một người bình thường như tôi không thể hiểu được. Sống trên đời đã gần 26 năm, tôi vẫn chưa biết mình là con của ai ? Bố mẹ tôi còn sống ở trên đời, hay là họ đã sớm lên Thiên đường ? Điều khiến tôi đau lòng nhất khi nghĩ về bố mẹ mình là tôi sợ tôi là một đứa trẻ không được thừa nhận của ai đó, biết đâu mẹ tôi chỉ là do tai nạn nên mới mang thai tôi, chỉ vì không thể nuôi được tôi nên mới bỏ rơi tôi ở tu viện và muốn nhờ các sơ nuôi dưỡng tôi nên người.

Tôi đã cố gắng không nhớ đến hoàn cảnh đáng thương của mình, nhưng nay vì hắn, mọi thứ trong tôi đều chầm chậm quay lại. Quá khứ và hiện tại luôn được gắn kết với nhau bằng một sợi chỉ dày, dù tôi có cố vùng vẫy cũng không thể thoát ra.

Tôi và hắn đều có nỗi đau, nỗi buồn khổ, và có những chuyện riêng tư không thể nói cho người khác biết. Tôi không cần hắn phải kể toàn bộ cho tôi nghe, mà tôi cũng không muốn biết nhiều. Tôi thật sự không dám nghĩ có một ngày mối quan hệ giữa tôi và hắn biến chuyển từ nhân viên và sếp, chuyển thành bạn thân, sau đó là người yêu.

Tôi là một cô nhi, tôi lớn lên ở tu viện. Hàng ngày tôi phải chứng kiến những đứa trẻ đến và đi. Mỗi lúc cô đơn và buồn khổ, tôi lại hỏi bố mẹ của tôi đâu ? vì sao họ không cần tôi ? Vì sao họ lại bỏ rơi tôi ? Liệu tôi có thể tin vào tình yêu và hôn nhân bền vững của đôi lứa yêu nhau không, hay là cũng giống như những cặp tình nhân khác, họ kết hôn với nhau chóng vánh, thề thốt yêu đương, nhưng lại nhanh chóng ly tan ? Nếu có thể cho tôi quyền lựa chọn, tôi lựa chọn tin tưởng vào bản thân mình, và sống cho riêng mình. Tôi không muốn mạo hiểm mở rộng trái tim mình để yêu và thích ai đó, tôi rất sợ đau khổ và cảnh mất mát khi chia ly.

Hắn ngồi bất động trên ghế, khuôn mặt và ánh mắt hắn chứa toàn buồn khổ và cô đơn. Nhìn hắn, tôi không đành lòng. Tôi thích trông thấy hắn lạnh lùng, và kiêu ngạo hơn là khuôn mặt của một người bị nỗi đau giày vò từ năm này qua tháng khác.

Tôi không biết mình có ác quá không khi đặt cho hắn những câu hỏi liên quan đến chuyện riêng tư và cá nhân của hắn ? Nhưng hắn không thể trách tôi, nếu tôi không biết gì, tôi không thể giúp hắn. Nếu hắn có muốn trách, hắn nên trách bản thân vì dám mang một con bé không hiểu chuyện như tôi sang đây.

_Tôi và cô ấy đã ly hôn cách đây sáu năm. Thằng bé không sống với mẹ, nên tôi phải lo sắp xếp cuộc sống cho thằng bé.

Tôi im lặng không dám nói nhìn. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng và vô cảm của hắn lúc này, tôi biết tốt nhất mình đừng nên mở miệng cắt ngang lời hắn. Nếu chẳng may, tôi lỡ lời nói sai câu gì đó, hắn bị tôi chọc cho nổi giận, sau đó hắn sẽ xử tôi thì sao ?

_Tôi có thể để thằng bé sống với ông bà nội, nhưng đã hai năm nay, tôi và nó không sống với nhau, hai bố con cũng ít khi nói chuyện với nhau. Thằng bé ghét tôi. Mỗi lần gặp nó, nó đều tránh mặt tôi. Tính cách của nó có phần giống tôi, nên hai bố con giống như là hai thái cực. Tôi không thể để cho tình trạng này cứ tiếp diễn mãi, nên mới quyết định mùa hè này sẽ mang nó sang Việt nam sống với tôi. Tôi và mẹ thằng bé yêu nhau trong năm năm, sau đó mới kết hôn, nhưng chỉ sống được có mấy năm, hai chúng tôi thấy mình không hề hợp nhau, cũng không thể tiếp tục sống chung nên mới ly hôn. Khi đi, cô ấy nói với tôi rằng “Tôi là một người đàn ông lạnh lùng, và chỉ quan tâm đến công việc, nên không hiểu thế nào là lãng mạng, và không biết cách quan tâm đến vợ con”. Tôi biết là cô ấy nói đúng, tôi cũng muốn thay đổi, muốn sửa chữa sai lầm của mình, nhưng cô ấy vẫn cương quyết ra đi, nên tôi không còn cách nào khác là đồng ý kí vào giấy ly hôn để cho cô ấy tự do làm những gì mà cô ấy muốn.

Nghe hắn kể sơ qua về cuộc hôn nhân ngắn ngủi của mình, tôi thấy thương cho hắn. Xem ra hắn là một người rất chung thủy. Điểm yếu duy nhất của hắn, là hắn quá lạnh lùng và quá vô cảm. Có lẽ vợ hắn nói đúng, một ông chồng mà suốt ngày chẳng nói một câu, quanh năm suốt tháng trưng ra một khuôn mặt lạnh như băng thì ai mà chịu nổi.

Nhìn hắn, tôi lại nghĩ không biết một ngày nào đó sẽ có một cô gái xuất hiện, cô ấy có thể khiến cho hắn cười, hắn thay đổi cách sống không có lạc thú như hiện nay không, hay là hắn suốt đời sẽ chỉ sống và làm việc giống như một cái máy ?

Thấy tôi rơi vào trầm tư, hắn hỏi tôi.

_Cô không có thắc mắc gì muốn hỏi tôi sao ?

_Nếu tôi hỏi anh, anh sẽ không tức giận và nổi khùng lên chứ ?

_Tôi sẽ không tức giận, cũng sẽ không nổi cáu với cô. Dù sao tôi cũng là người quyết định mang cô sang đây, mà không cần biết cô có muốn hay không.

Nếu phải là khi khác, thế nào tôi cũng cười toe toét, và nhảy cẩng lên vỗ tay tán thưởng câu nói biết điều duy nhất kể từ khi tôi gặp hắn cho đến bây giờ. Nhưng hiện tại, tôi đang tức điên lên nên không còn tâm trí để cười.

_Tôi xin lỗi khi bắt anh nhắc lại nỗi đau trong quá khứ. Nếu anh nói rằng, anh sẽ giải thích bắt cứ thắc mắc nào của tôi. Vậy thì anh cho tôi hỏi vì lý do gì anh lại lựa chọn tôi làm bảo mẫu tạm thời của con anh ? Rõ ràng một người có địa vị và giàu có như anh, có thể mướn và thuê rất nhiều cô gái giúp anh mà không cần phải mất tiền, thậm chí họ còn cầu không được ?

_Tôi muốn chọn cô là mẹ của thằng bé.

_Cái gì ?

Tôi hét lên thất thanh, người tôi bật dậy như lò xo, mặt tôi tái mét. Đây là lần thứ hai trong đời tôi nhận được tin tức khủng khiếp nhất. Lần trước bác sĩ ở bệnh viện Gia Long nói tôi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối đã khiến tôi suýt chút nữa tắc thở vì kinh hoàng, nay hắn bảo tôi rằng hắn muốn tôi làm mẹ của con hắn khiến trái tim của tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ông Trời ! Xin Người đừng đùa con nữa được không ? Con mặc dù lắm mồm, đanh đá và tham tiền, nhưng con sống rất nhân hậu, và chưa từng làm điều ác. Sao Người không nghĩ đến những gì mà con đã làm cho người khác ? Tại sao Người cứ nhằm vào thói hư tật xấu của con để trừng phạt con ?

Nhìn khuôn mặt hết xanh lại trắng của tôi, hắn điềm nhiên nở một nụ cười.

Tên chết tiệt ! Tôi rủa thầm hắn. Hắn có phải là người không ? Hắn dọa cho tôi sợ hãi đến nỗi nhảy dựng và hét ầm lên. Thế mà lúc này, hắn có thể cười được là sao ? Hắn đúng là ác quỷ mà.

Uống một ngụm rượu trong ly, hắn vừa cười vừa nhìn tôi.

_Cô không vui hay sao mà khuôn mặt của cô trắng xanh thế kia ?

_Vui cái đầu anh ! Tôi không cần biết anh muốn gì và cần gì ở tôi. Anh mau mua vé máy bay cho tôi đi về.

_Về đâu ? Cô vẫn chưa làm được gì cho tôi, tôi làm sao có thể để cho cô chạy thoát.

_Nếu anh bị điên, anh hãy đến bệnh viện tâm thần đi. Còn tôi rất tỉnh táo, tôi không chấp nhận lấy người tôi không yêu.

Đôi mắt hắn nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt hắn càng lúc càng trở nên giống quỷ thần sa tăng ở dưới địa ngục.

Hu hu hu ! Tôi lại khóc thét. Tôi cầu xin hắn đừng trưng ra bộ mặt đáng sợ và ánh mắt có thể mang linh hồn tôi xuống địa ngục cùng với hắn này nữa, tôi sắp không còn chịu đựng được nữa rồi.

_Cô đang mơ mộng và đang ảo tưởng đúng không ? Tôi không hề nói là tôi muốn kết hôn với cô.

Tôi vuốt ngực mấy cái, tôi thở hắt ra một hơi dài. Tôi đã bị hắn xoay mòng mòng. Hắn muốn tôi làm gì cho hắn, thì cứ nói thẳng ra đi, việc gì hắn phải dùng cách khích tướng để thử tôi.

_Nếu anh nói anh không muốn lấy tôi, vậy tại sao anh bảo anh muốn tôi làm mẹ của thằng bé ?

_Tôi mang cô sang đây vì tôi muốn giới thiệu cô với bố mẹ tôi.

Tôi lại chuẩn bị nhảy dựng lên. Không phải chứ ? Tên này lại nói điên khùng gì thế ? Tôi có là gì của hắn đâu, mà hắn lại muốn mang tôi về nhà giới thiệu với bố mẹ hắn ? Hắn làm thế chẳng khác gì gián tiếp nói cho bố mẹ hắn biết, tôi là người yêu, hay là người vợ sắp cưới của hắn.

Không ! Tuyệt đối không được ! Mặc dù tôi có một chút xíu rung động vì hắn, nhưng tôi còn muốn sống, tôi không muốn chết. Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, tôi sẽ là đích ngắm của những người phụ nữ muốn tiếp cận và muốn trở thành người phụ nữ của hắn.

Tôi đứng chống hai tay vào sườn, mắt tôi trừng trừng nhìn hắn. Tôi lúc này giống hệt một con mụ bán hàng cá ở chợ.

_Đồ điên ! Anh mang tôi về giới thiệu với bố mẹ anh làm gì ? Tôi chỉ là nhân viên dưới quyền của anh. Tôi và anh gặp nhau vì công việc, tôi không muốn có liên quan hay dính dáng gì đến anh hay gia đình anh. Anh làm ơn buông tha cho tôi đi.

Để cho lời nói của mình có sức thuyết phục, tôi liền chấp tay vái hắn hai cái.

_Anh làm ơn làm phước mua vé máy bay cho tôi bay về Việt nam. Nếu anh làm được điều này, tôi sẽ đội ơn anh suốt đời.

Hành động tỏ ra “lễ phép” và “biết điều” của tôi đã chọc giận hắn. Đặt mạnh ly rượu xuống bàn, hắn lạnh lùng bước lại gần chỗ tôi đứng.

Tôi sợ hãi vội vã đi giật lùi, vừa đi tôi vừa quan sát khuôn mặt hắn vừa cười gượng gạo.

_Anh..anh đừng nổi nóng. Có gì hai chúng ta cứ từ từ mà nói chuyện với nhau. Anh chẳng bảo phải ngồi xuống nói chuyện với nhau là gì ? Anh nên ngồi xuống ghế, rồi uống thêm chút rượu nữa đi. Đừng nổi nóng sẽ không tốt cho sức khỏe của anh đâu.

Tôi tốt bụng khuyên bảo hắn. Tôi cầu mong là hắn sẽ làm theo lời tôi, nếu không tôi có nguy cơ bị hắn găm lên tường giống như một bao cát dùng để tập quyền anh.

Tôi nhăn nhó khổ sở, tôi khóc không ra nước mắt. Vì hắn, tôi đã biến thành một kẻ hèn mọn.

Tôi lùi dần, lùi đến bờ tường được sơn màu trắng thì dừng hẳn. Tôi đã bị rơi vào đường cùng.

Hắn đứng đối diện với tôi, đôi mắt hắn nhìn tôi rất buồn, rất cô đơn. Hình như hắn đang đau khổ, đang bị hồi ức đau buồn trong quá khứ chi phối.

Khi nhìn vào mắt hắn, tôi không thể thở được. Bàn tay tôi rất muốn chạm vào hắn, nhưng tôi lại không dám. Tôi không muốn phá vỡ đi mối quan hệ ở hiện tại, tôi không muốn tiến xa hơn với hắn. Tôi sợ, rất sợ. Tôi biết hắn có khả năng gì, cũng biết được rằng khi bản thân tôi thừa nhận tôi đã thích hắn, tôi sẽ không thoát khỏi cái lưới tình cảm mà hắn giăng ra cho tôi. Tôi là một con bé nhát gan và ham sống sợ chết. Một khi đã quyết định làm gì, tôi muốn nắm chắc được phần thắng trong tay.

Hắn là một chàng trai bí ẩn, một người che dấu quá nhiều tâm tư tình cảm. Vợ hắn ở bên cạnh hắn gần mười năm mà vẫn không thể hiểu được hắn. Một cô gái ngây thơ không hiểu đời, và mới chỉ quen hắn có hơn nửa tháng, liệu có thể hiểu được hắn bao nhiêu phần.

_Cô không đồng ý ?

Tôi nghiêng đầu nhìn ra hướng khác. Nếu còn tiếp tục nhìn vào mắt hắn, tôi sẽ không thể nói là “không”.

_Xin lỗi nhưng tôi không thể.

_Tại sao ?

_Anh còn nói tại sao nữa ? Tôi và anh không hiểu gì về nhau cả. Dù anh có muốn tôi đóng giả làm bạn gái của anh, tôi cũng không làm.

_Cô quá ngu ngốc hay cô giả vờ ngu ngốc. Tôi không cần cô phải đóng giả làm vợ tôi và làm mẹ của thằng bé, hay muốn cô thực sự trở thành người đàn bà của tôi, mà tôi muốn thuê cô.

_Cái gì ?

Thêm một lần nữa, hắn lại khiến tôi nhảy dựng. Vì hành động quá đột ngột, tôi đã va đầu vào bờ tường. Một tiếng “Bốp” khô khốc vang lên, sau đó là một tiếng hét chói tai của tôi. Nhờ có tôi, căn nhà không còn chìm vào yên tĩnh và vắng vẻ nữa.

Tôi không thể tin được, tôi vì hắn, tôi bị đập đầu đau điếng vào tường, hắn không hỏi tôi có đau không, có bị làm sao không thì thôi ? Tại sao hắn lại cười, mà cười thật vui vẻ ?

Tôi tức bầm gan, tức xì khói. Không còn chịu đựng hắn hơn được nữa rồi. Tôi bất chấp sợ hãi và hốt hoảng của bản thân, tôi kiễng chân, sau đó túm lấy cổ áo của hắn, có bao nhiêu uất ức và bực mình tôi đều tuôn ra hết.

_Anh là một tên điên, một tên khùng ! Anh có biết mình quá đáng lắm không hả ? Dù anh có muốn thuê tôi làm gì đó cho anh, anh cũng phải nói trước cho tôi biết chứ ? Đằng này, anh lại không nói gì cả, anh bắt ép tôi bay sang đây với anh. Tôi vì sợ anh, vì không thể chạy thoát nên phải ngoan ngoãn làm theo lời anh. Lẽ ra một người biết điều như tôi, anh phải đối xử tốt một chút chứ ? Đằng này anh cứ tìm cách dọa cho tôi sợ chết khiếp là thế nào ?

Mặt tôi méo xệch, tôi nhăn nhó kêu đau. Cú va đập vào tường không nhẹ một chút nào.

_Anh là đồ độc ác ! Tôi bị đập biêu cả đầu, anh không thương hại hay hỏi han tôi vài câu thì thôi. Anh còn dám cười nữa là sao ? Sao anh có thể vô tư cười đùa trên nỗi đau của người khác, anh có phải là người không ?

Nghe tôi nói một thôi một hồi, hắn mới lạnh lùng phun ra mấy chữ qua kẽ răng sáng bóng.

_Cô đã rủa đủ chưa ? Nếu đủ rồi, cô hãy mau buông cổ áo của tôi ra, tôi không muốn dùng vũ lực với cô.

_Anh khỏi phải nhắc. Tôi biết anh là loại người gì.

Câu nói không biết điều và xúc phạm của tôi đã thực sự làm cho hắn nổi giận.

Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi. Bàn tay hắn rất rắn chắc và nam tính. Chỉ cần dùng sức một chút, hắn đã gỡ được tay tôi ra khỏi cổ áo của hắn.

_Cô muốn tôi đánh cô ?

Mặt tôi tái mét, mồ hôi rịn ra đầy trán. Tôi đã bị khuôn mặt không có cảm xúc và giọng nói lạnh lẽo của hắn làm cho mất hết hồn vía. Giờ đây nỗi sợ đã lấn át hết tất cả khả năng nói và cảm xúc của tôi. Tôi chỉ còn biết trơ mắt đứng im nhìn hắn. Nếu hắn có đánh tôi thật, tôi cũng không thể mở miệng kêu cứu, hay dùng chân để bỏ chạy. Đôi bàn chân ham chạy nhảy của tôi đã bị hư xuyễn hết cả rồi.

Đôi bàn tay nhỏ bé của tôi vẫn còn nắm gọn trong lòng bàn tay hắn. Tôi tưởng giây tiếp theo, hắn sẽ tát mình. Nhưng mà không, hắn nhìn cái trán hơi sưng đỏ của tôi.

_Cô lại kia ngồi, để tôi đi lấy thuốc cho cô.

Hành động và lời nói không thể dự đoán trước được của hắn khiến tôi mở to mắt. Tôi không biết hắn là người tốt hay là người xấu nữa. Nếu nói rằng hắn chuyên môn bắt nạt và ăn hiếp tôi cũng không đúng, vì lần nào tôi gặp chuyện, hắn cũng giúp tôi. Nhưng tôi vẫn không thể phủ nhận rằng, hắn là người khiến tôi phải bỏ chạy và căm ghét nhất.

Kéo tôi ngồi xuống ghế sô pha, hắn mở tủ lấy một hộp thuốc.

Đặt hộp thuốc trên bàn, hắn lấy một lọ thuốc màu xanh, sau đó đưa cho tôi.

_Cô tự bôi đi, sau đó dán băng y tế vào.

Tôi không nhịn được cười, nên đã cười lên tiếng. Có lẽ nụ cười của tôi trong sáng và ngây thơ lắm nên hắn ngây người nhìn tôi. Từ lúc gặp tôi cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn mới thấy nụ cười vô ưu và vô lo của tôi.

Ngồi ngắm nhìn tôi một lúc, hắn nói.

_Cô cười rất đẹp. Cô nên thường xuyên cười nhiều vào. Cô không cần phải cố che dấu tính cách thật bên trong của mình.

Đang cười, tôi đột nhiên dừng lại, tôi le lưỡi với hắn, mũi tôi nhăn lại.

Đầu tiên hắn sửng sốt nhìn tôi, mắt hắn mở to. Sau đó, đến lượt hắn bật cười.

Giờ không phải là hắn ngắm tôi nữa, mà là tôi ngắm nhìn hắn. Trong khi hắn nhìn tôi bằng khuôn mặt không rõ vui hay giận, tôi lại đỏ bừng mặt, trái tim đập thật nhanh.

Hu hu hu ! Tôi chết mất ! Tôi phải làm gì đây ? Tại sao tôi càng ngày càng bị tên này chi phối tình cảm là thế nào ? Tôi phải nhớ cho thật kĩ rằng hắn là ác quỷ, hắn không phải mẫu người đàn ông mà tôi muốn lấy làm chồng hay trao trọn con tim. Thứ mà tôi yêu nhất là tiền và mạng sống của mình.

_Cô bôi thuốc và dán băng y tế vào đi.

_Tôi có bị gì đâu mà phải bôi thuốc và dán băng y tế ?

Tôi căm tức trừng mắt với hắn. Để chữa thẹn cho mình tôi cố tình cao giọng chỉnh hắn.

Hắn không buồn chấp một con bé trẻ con như tôi.

_Cô đừng ương bướng nữa, chẳng phải lúc nãy cô bị đập đầu vào tường là gì ?

Chắc hắn đang tưởng tượng lại hình ảnh hết sức là “đẹp mắt” và “có hồn” của tôi, nên trên khóe môi quyến rũ của hắn nhếch lên một nụ cười mơ hồ.

Nhìn hắn, tôi lại thấy mình đang bị một dòng nước mát, lan tỏa khắp cơ thể. Người tôi thư thái như muốn bay lên, đôi mắt tôi không thể rời khỏi khuôn mặt và ánh mắt hắn. Khi nhìn xuống đôi môi đỏ như son của hắn, tôi vội bịt chặt miệng, mặt tôi lúc này không chỉ nóng, mà còn đỏ bừng như bị sốt hơn 40 độ C.

Xong rồi ! Nếu tình trạng này mà cứ kéo dài, tôi sẽ giao trái tim nhỏ bé của mình cho hắn một cách vô điều kiện. Hu hu hu ! Con không muốn ! Ngàn vạn lần không muốn ! Xin Người đừng để con yêu hắn !

Tôi cố xua tan đi ảo ảnh và những suy nghĩ không nên vừa mới nhen nhóm vào đầu, bằng cách lắc qua lắc lại, hai tay gãi đầu, mặt nhăn nhó, miệng tôi lẩm bẩm nhẩm kinh cầu nguyện.

_Ha ha ha !

Đây là âm thanh duy nhất mà tôi nghe được từ lúc tôi gặp lại hắn. Lần này, hắn không còn cố nén nữa, hắn cười như điên, cười sảng khoái, hắn cười đến run cả người.

Càng nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác, chiếc miệng nhỏ xinh há hốc, và đôi mắt to tròn mở to hết cỡ của tôi, hắn càng cười dữ dội.

Tôi vừa xấu hổ, vừa tức điên lên. Tôi biết hắn cười rất đẹp, đẹp hơn cả thiên thần. Mỗi lần nhìn thấy hắn cười, tôi sẽ không tự chủ được mà lại ngây người nhìn hắn, mặt đỏ bừng và trái tim lại đập thật nhanh, thậm chí có lúc tôi còn nghĩ suốt đời này tôi có thể trông thấy hắn cười thì hay biết mấy. Tôi muốn hắn chỉ cười với duy nhất một mình thôi. Ý nghĩ sở hữu và độc chiếm này xuất hiện trong suy nghĩ của mình, khiến tôi sợ hãi và hốt hoảng không ít. Từ trước đến nay, tôi là kẻ chỉ biết đến tiền nhưng giờ tôi còn biết thêm về một người đàn ông, mà càng tiếp xúc, tôi càng có những ý nghĩ kì quái.

Tiếng cười của hắn rất trầm, rất ấm áp và dễ chịu. Nghe và nhìn hắn cười, tôi có cảm giác mình như đang được nghe bọn trẻ hát thánh ca ở trong nhà thờ. Bao nhiêu nỗi buồn và vẩn đục trong tâm hồn đều tan biến.

Thấy hắn cứ cười mãi không thôi, tôi dơ nắm đấm lên, tôi tặng cho hắn ánh mắt đầy đe dọa.

_Anh mà còn cười nữa, thì anh đừng có trách tôi. Anh có im đi không thì bảo ?

Tôi bây giờ giống như một con mèo con xù lông. Tôi đang cố gắng dọa nạt một con sư tử.

Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt hiếu kì và có một chút gì đó mà tôi không thể giải thích được. Cảm giác được đôi mắt cứ nhìn mình mãi của hắn, khiến tôi nhột nhạt khó chịu. Tôi là một cô gái mặt mỏng, nên tôi ngượng ngịu quay đầu ra hướng khác, hình như tôi đã đỏ mặt đến tận mang tai rồi.

Hu hu hu ! Xấu hổ quá ! Xấu hổ chết mất ! Tên chết tiệt kia muốn gì mà cứ nhìn tôi mãi thế ?

_Cô có làm được không, hay là tôi gọi bà giúp việc lên đây giúp cô ?

_Tôi đã nói là không cần.

Tôi cười chê hắn.

_Mà anh có hiểu về cách điều trị những vết thương ngoài ra không ? Trán bị sưng phải lấy trứng nóng để lăn, hay lấy đá chườm cho bớt sưng chứ ? Anh bảo tôi bôi thuốc và dán băng vào làm gì ?

Tôi tưởng hắn sẽ tức giận và bực mình vì làm ơn mà không được một lời cảm ơn, còn nghe giọng nói mai mỉa của tôi nữa. Nhưng trái lại với dự đoán của tôi, hắn cầm hộp thuốc đứng lên.

Tôi nghĩ chắc chắn lần này hắn sẽ đánh mình, nên chuẩn bị tinh thần bỏ chạy cho nhanh. Nhưng hướng mà hắn đi không phải là về phía tôi, hắn đi về hướng ngược lại.

Tôi bĩu môi nhìn theo hình bóng của hắn. Chắc tên kia chán cãi nhau với tôi rồi, nên mới tìm cách tránh mặt tôi.

Tôi dơ tay lên cao. Tôi đang biểu diễn thị uy từ xa với hắn. Trong đầu tôi đang cười thầm tự mãn.

“Biết sợ rồi hả ? Biết sợ được là tốt ! Hừ ! Cũng có ngày tôi đánh cho anh một trận nhừ tử ”

Trong khi tôi đang chìm đắm vào hình ảnh: “tay tôi cầm chổi đuổi hắn chạy khắp nhà, hay chân tay tôi đấm đá liên tiếp vào người hắn”, môi tôi cười toe toét, cười một cách sung sướng, cười giống hệt một con ngố; hắn đã đứng trước mặt tôi từ lúc nào rồi.

Tôi không biết hắn có đoán được những gì mà tôi nghĩ trong đầu không, mà hắn vừa cười vừa lắc đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play