Gọi xong thức ăn, và đồ uống, tôi bắt đầu cắm cúi vào ăn. Tối hôm qua tôi
không ăn được gì, sáng nay phải lao động mệt nhọc, nên tôi phải bù vào
phần năng lượng đã mất.
Mọi người chăm chú nhìn tôi, họ không ăn cũng không uống, hình như họ
thích quan sát tôi ăn, thích dò xem lúc nào thì thích hợp để hỏi tôi về
hắn. Bệnh tò mò của con người thật nặng, họ có thể sống mà không cần
biết về chuyện riêng tư của người khác được không ?
Biết nhiều đôi khi không phải là chuyện tốt. Nếu biết nhiều về khoa học
kĩ thuật còn khiến cho đất nước phát triển, nhưng biết quá nhiều chuyện đời tư của người khác chỉ gặp họa mà thôi. Sống ở trên đời này, ai cũng có chuyện riêng tư muốn giữ riêng cho mình, không ai muốn phô diễn ra
cho thiên hạ dòm ngó và đem ra làm trò hề.
Tôi bị họ nhìn đến phát nhột, vừa bực mình vừa buồn cười, tôi bảo họ.
_Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, đừng nhìn tôi giống như tôi phạm, tôi không phải là tù nhân của mọi người.
Tuyết Ngân cười hì hì.
_Bà biết thừa tôi muốn hỏi bà chuyện gì rồi. Sao bà còn không nói nhanh lên ?
Húp nốt chút nước canh trong bát, tôi đặt đũa và thìa xuống bàn. Dùng
khăn giấy lau miệng, tôi chống khủy tay xuống bàn, lừ mắt nhìn Tuyết
Ngân, tôi nghiến răng.
_Tôi đã cố gắng bỏ qua tội tối hôm qua bà uống rượu say quậy phá, tội bà dám đẩy tôi ngã đập mặt xuống đất, tội dám làm bẽ mặt tôi trước mặt mọi người, tội bà vì say rượu nên hôn Hoàng Phúc trước mặt mọi người. Bà
không biết tội của bà thì thôi, sao bà còn dám hỏi tôi này nọ ?
Một năm chỉ có bốn mùa, còn sắc màu trên mặt Tuyết Ngân thay đổi liên
tục như thời tiết. Có lẽ chuyện tối hôm qua, cô nàng không nhớ gì cả,
nên sau khi nghe tôi tường thuật lại, mặt cô nàng cứ liên tục chuyển hết từ màu này đến màu kia. Còn mắt cô nàng, tôi không biết phải nói sao
cho đúng.
Ánh mắt cô nàng giống hệt một người cổ xưa nhìn thấy một chiếc xe ô tô
hay máy bay, mà cứ ngỡ tưởng mình đang lạc vào thế giới của phép thuật.
Tôi thấy cô nàng này không chịu đi theo nghiệp diễn xuất, cũng thật quá
phí phạm tài năng. Không ngờ chỉ trong vòng có một buổi sáng, tôi lại
phát hiện ra nhiều nhân tài được ẩn dấu sau mỗi một người phụ nữ mà tôi
đã có dịp được gặp mặt như thế.
Cô nàng biết tôi nhất định sẽ xử lý cô nàng mỗi khi cô nàng say rượu,
nên biết điều ngồi im re trên ghế. Đây là cách “Dùng độc để trị độc”.
Tôi đã loại được một cái máy nói, và một con người siêu dẻo về khả năng
bám dai.
Tôi vuốt mồ hôi trán, thật hú vía.
Mấy người đàn ông trong nhóm hơi thất vọng khi thấy người năng động nhất nhóm trong việc đi thu thập tin tức đã bị tôi đánh gãy.
Vừa uống cà phê tôi vừa quan sát vẻ mặt của họ. Tôi cố nín cười. Họ có
cần biểu lộ ra khuôn mặt như thể tôi đã quỵt nợ của họ như thế kia không ? Chẳng lẽ thông tin về hắn lại quan trọng với họ như thế ?
Tôi không thể hiểu nổi. Tôi cứ tưởng mọi người đến đây làm việc để kiếm
tiền và có thể nhanh thăng chức, nếu có thời gian rảnh dỗi thì nói
chuyện phiếm, và tán dóc với nhau, như vậy là đủ rồi. Đâu cần phải bới
móc đời tư của nhau ra làm gì ?
Tay xoay xoay ly cà phê, tôi mỉm cười ngọt ngào với hai người đàn ông trẻ trong nhóm.
_Anh Quang ! Anh Cường ! Nghe nói tối hôm qua hai anh là người dìu em đi ra khỏi quán ?
Mỗi lần họ thấy tôi cười “ngọt ngào” như mía lùi với họ, là họ biết ngay tôi đang tức giận và đang sinh khí. Tôi sắp bùng nổ giống như sấm sét
trên bầu trời.
Anh Quang cười gượng.
_Em...em không cần phải cảm ơn bọn anh.
Tay anh vội cầm lấy ly cà phê đang bốc khói ở trên bàn, sau đó uống ngay một ngụm. Do uống vội vã nên lưỡi anh bỏng rát.
Dưới ánh mắt sắc như dao của tôi, anh tìm cách xua tan đi không khí căng thẳng đang vây quay lấy tôi và anh.
_Hắc...hắc ! Việc này nên làm, nên làm...!
Tôi tặng cho anh nụ cười “đẹp nhất” của mình.
_Việc này phải cảm ơn hai anh rồi. Nếu không có hai anh, em đâu được đối xử “tốt” và được nếm trải cảm giác “hạnh phúc” và “sung sướng” như thế.
Mỗi một câu một chữ, tôi đều nhấn mạnh để cố ý nói cho họ biết tôi đang tức giận và phẫn nộ như thế nào. Hừ ! Họ dám bán đứng tôi. Tôi biết họ
cũng không cố ý làm thế, nhưng lẽ ra lúc đó, họ phải đánh thức tôi dậy
mới đúng, đằng này họ vô tư quẳng tôi cho hắn. Nếu chẳng may hắn là một
kẻ mà tôi chưa từng gặp bao giờ, và là một kẻ buôn người thì sao ?
Càng nghĩ tôi càng tức, càng bực mình.
_Rầm !
Tôi đập mạnh tay xuống bàn.
_Hai anh thật quá đáng ! Hai anh có biết mình đã gây nên tội gì không hả ? Vì hai anh sáng nay tôi đã đi làm muộn. Vì hai anh, tôi phải lao động khổ sai từ sáng đến giờ.
Hai tay túm lấy cổ áo của họ, tôi gằn giọng.
_Uổng công tôi đối xử tốt với hai anh. Sao hai anh dám vứt bỏ tôi giống
như một khúc gỗ như thế hả ? Hai anh có hiểu sống có nghĩa khí là như
thế nào không ?
Trong khi tôi đang hăng say giảng giải, hăng say trút thịnh nộ lên đầu
họ, tất cả mọi người ở đây đều nín thở. Họ bị dáng vẻ bề ngoài của hắn
thu hút. Hắn đi đến đâu, mọi người nhìn theo đến đấy.
Hắn giống như một siêu sao ca nhạc, một thần tượng trong lòng mọi
người. Dáng vẻ, khí chất của hắn khiến cho mọi người vừa sợ vừa ngưỡng
mộ. Chính cái cảm giác muốn chạm vào mà không dám, mới khiến người ta
không thể rời mắt, không thể không nghĩ đến.
Tuyết Ngân hét lên một tiếng nho nhỏ trong cổ họng, mặt cô nàng phút
chốc đỏ bừng. Tôi biết khi nào thấy một anh chàng nào tuấn tú và đẹp
trai, cô nàng đều có phản ứng tương tự, nhưng lần này hơi quá thì phải.
Dù có đẹp trai đến đâu, cũng có cần phải hét lên một cách phấn khích như thế không ?
Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấy lo sợ vu vơ. Nếu Tuyết Ngân gặp được một
chàng trai giống như hắn, cô nàng nhất định không thể kìm nén được mà
phải hét lên để cho mọi người biết, cô nàng đã tán thưởng vẻ đẹp của
người đàn ông đó nhiều như thế nào.
Không phải chứ ? Tôi phải khó lắm mới thoát được xuống đây. Tôi không muốn bị hắn bắt lại đâu.
Tôi lo sọ ngước mắt nhìn người đàn ông trong bộ vét đen đang bước dần
từng bước về phía chiếc bàn mà tôi đang ngồi. Tôi hoảng hốt vội buông cổ áo của hai người đàn ông ra. Tôi luống cuống không biết mình nên làm gì để thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Lợi dụng ánh mắt của mọi người đều nhìn hắn, chỗ tôi ngồi lại ở một góc
khuất, hình bóng nhỏ bé của tôi được hai cây cảnh cao to che bớt, nên
tôi yên tâm là hắn không nhìn thấy tôi. Tôi chui xuống gầm bàn, tôi giả
vờ là mình đang tìm kiếm một thứ gì đó.
Tôi chấp tay cầu nguyện là hắn hãy mau mau rời khỏi nơi đây. Có lẽ hắn
xuống canteen của công ty chỉ để mua đồ ăn, hay cần nói gì đó với nhân
viên, hắn sẽ không thần thông quảng đại đến mức biết được tôi đang ở đây đâu. Tự an ủi mình xong, tôi yên tâm ngồi im ở dưới gầm bàn.
Tiếng giày khua “lộp cộp” trên nền gạch càng lúc càng tiến gần đến chiếc bàn mà tôi đang ngồi. Mỗi một bước chân của hắn chẳng khác gì một hồi
trống trận đập dồn dập, lồng ngực tôi sắp nổ tung vì sợ hãi.
Tuyến Ngân là người hâm mộ và mến thầm hắn từ lâu, lại thường xuyên đọc
báo kinh tế nên biết hắn là ai. Chắc cô nàng rất vui sướng khi được gặp
mặt hắn ở ngoài đời.
_Chào...chào sếp !
Tuyết Ngân lắp bắp nói không nên lời.
Ngồi ở dưới gậm bàn, tôi giật mình thon thót. Hắn đúng là ác quỷ hiện
hình. Giờ đây ngay cả bạn bè của tôi, hắn cũng không tha. Mai sau tôi
làm sao dám tìm họ để chuyện trò nữa.
Ôm lấy đầu, tôi than thấu đến tận trời xanh.
_Cô là bạn thân của Phạm Khánh Băng ?
Xong rồi ! Tôi khóc thét. Hắn có cần điều tra đến tận chân tơ gốc rễ của tôi không ? Tôi chấp tay cầu nguyện : “Tuyết Ngân thân mến ! Mặc dù
bình thường tôi hay bắt nạt bà, nhưng tôi là bạn tốt của bà mà đúng
không ? Tôi cầu xin bà hãy nói không, nói không bà nhé !”
_Vâng...vâng.
Chúa ơi !
“Con bạn phản bội !”
Sao cô nàng dám bán rẻ tôi cho tên ác quỷ này. Hu hu hu ! Tôi khổ quá, tôi phải làm sao đây hả trời ?
Hắn liếc mắt nhìn xuống gậm bàn, thấy đôi guốc màu đen của tôi thập thò dưới lớp khăn trải bàn màu xanh lơ, hắn cười nhạt.
Nếu tôi nhìn thấy nụ cười của hắn vào lúc này, tôi thề rằng mình tuyệt đối sẽ không dám làm trái lời hắn thêm một lần nào nữa.
Không may cho tôi, hai chàng trai tối hôm qua đưa tôi về đã nhìn rõ mặt
hắn. Lúc nãy họ có tò mò hỏi tôi: Hắn là ai ? Giờ thì xong rồi, bây giờ
họ đều biết tôi có quan hệ “mật thiết” với sếp lớn.
Hu hu hu ! Tôi đi chết đây !
Trong khi tôi không ngừng kêu than và gào khóc trong thầm lặng. Cô bạn
thân đã khai tuốt tuồn tuột tất cả những gì mà cô nàng biết về tôi. Ngồi ở dưới gầm bàn, tôi tức muốn hộc máu. Họ đúng là những kẻ bán bạn cầu
vinh.
Không được ! Tôi tuyệt đối không thể ngồi đây để cho hắn dễ dàng bắt tôi được. Cùng lắm là tôi lại trốn thêm một lần nữa.
Hắn đang đứng chắn trước mặt tôi, nên tôi không dại gì mà chọn con đường này để đi ra. Tôi quyết định bò sang phía bên kia đối diện của chiếc
bàn. Nghĩ là làm, tôi chống hai tay xuống đất, đầu gối bắt đầu di
chuyển, trông tư thế bò của tôi chẳng khác gì một đứa trẻ con mới tập
tễnh bước đi. Chiếc bàn khá rộng nên tôi phải bò mất một đoạn. Tôi
nguyền rủa người thiết kế nên chiếc bàn này, họ có hiểu cho hoàn cảnh
của tôi không mà lại cố tình chọn đúng vào thời điểm này để chọc vào nỗi đau của tôi ?
Thấy tôi đột nhiên mất tích, mấy người bạn hảo tâm bắt đầu ngó ngược ngó xuôi tìm kiếm bóng dáng của tôi. Còn riêng Tuyết Ngân lĩnh nhiệm vụ
ngồi im nói chuyện ngọt ngào, lễ độ và nhã nhặn giống hệt một quý cô với hắn.
Nghe giọng của cô nàng, tôi thật sự rất muốn ói. Cô nàng có biết là bây
giờ cô nàng kệch cỡm và buồn cười lắm không ? Trên đời này, có rất nhiều phụ nữ muốn lấy lòng hắn, nhưng không có ai thành công cả. Tại sao phải cố chấp cứ muốn lấy muốn người mà mình biết là không có khả năng ? Nếu
mà phải là tôi, tôi thà chấp nhận lấy một người đàn ông dễ nhìn, nhưng
tốt bụng và yêu tôi chân thành còn hơn ?
Tôi tự xỉ vả bản thân mình, giờ là lúc nào rồi mà tôi vẫn còn hơi sức để lo lắng cho người khác ? Tôi lo cho bản thân mình còn vẫn chưa xong,
tôi làm gì còn khả năng để phán xét hành vi và cử chỉ của họ nữa.
Sang đến đầu bên kia của chiếc bàn. Tôi thò đầu ra ngoài, mắt tôi quan
sát xung quanh. Khi đã nắm chắc rằng không có ai để ý đến một con chó
con như tôi, tôi vội vã bò ra ngoài. Đã bò ra xong rồi, nhưng vấn đề bây giờ là làm sao tôi có thể thoát ra khỏi đây ?
Mặt tôi tái mét, mồ hôi lấm tấm trên trán, trái tim tôi đập “thình
thịch”, tôi quá sợ hãi. Nếu để hắn thấy hình ảnh này của tôi, tôi thề
tôi sẽ đập đầu xuống đất để cầu xin hắn bỏ qua cho tôi. Tôi không muốn
chết, tôi muốn sống.
_Lách cách ! Lách cách !
Tiếng xe đẩy đi thu dọn bát đĩa, và ly tách đang sắp sửa đi ngang chỗ
tôi ngồi. Tôi mừng phát điên. Hura ! Cuối cùng, tôi cũng có cách thoát
ra khỏi đây.
Chờ cô nhân viên đẩy bàn ngang qua, tôi vội vã di chuyển theo sau giống
tư thế của một trò chơi mà tôi thường xuyên chơi hồi bé. Tay tôi để trên đầu, tôi đi giống hệt một con vịt bầu. Tôi rất muốn cười, nhưng cười
không nổi.
Cô nhân viên kì quái nhìn tôi, mắt cô mở to, mồm há hốc vì kinh ngạc.
Nhìn cô, tôi lại lo sợ thay cho cô, nếu chẳng may đôi mắt và hơn mười
chiếc răng sáng bóng rớt xuống đất, cô biết lấy gì để nhìn và để ăn bây
giờ. Tôi thật là người tốt ! Mặc dù tôi đang trong tình huống ngàn cân
treo sợi tóc, tôi cũng biết nghĩ cho người khác.
Cứ như thế, tôi theo cô nhân viên đi qua mấy chiếc bàn, lòng vòng một hồi, cuối cùng tôi cũng có thể vọt ra khỏi đây an toàn.
Bạn bè thất kinh vì sự biến mất không để lại một chút dấu vết nào của
tôi. Có lẽ họ tưởng tôi là nước, nên dễ bốc hơi vào không khí.
Hắn bình tĩnh nhấp một ít cà phê trong ly, chờ tôi khuất sau cánh cửa, hắn đứng lên.
Tôi không biết rằng, hắn để cho tôi dễ dàng thoát ra khỏi đây, vì hắn tự tin có thể bắt tôi quay trở lại.
Tôi là một con ngốc, tôi luôn cho rằng mình có thể thoát khỏi sự bủa vây của hắn, có thể tìm được cách giải quyết mọi khó khăn, nhưng hắn chỉ
dùng kế "Bắt để thả" mà thôi. Hắn đã buộc được một sợi dây vào chân tôi, dù tôi có chạy đến chân trời góc bể, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể lôi
tôi về bên hắn bất cứ lúc nào.
Đi trên hàng lang của lầu sáu, tôi đang tính đến chuyện thu xếp đồ đạc,
sau đó sẽ không bao giờ quay lại đây nữa. Tôi biết hành động sáng nay
của mình đã thực sự khiến hắn nổi giận, hắn sẽ xa thải tôi, và tìm cách
trừng phạt tôi. Để tránh thương vong không đáng có, tôi chọn cách bỏ
trốn trước khi lũ tràn đến nhà.
_Cô chạy rất giỏi, nhưng kĩ thuật vẫn còn kém lắm.
Đứng cách tôi hai mét, hắn nhàn nhã khuyên bảo tôi.
Lời nói của hắn không phải là khen tôi, mà kì thực hắn đang chê tôi ngu ngốc.
Tôi nhảy dựng lên vì sợ. Tại sao lần nào hắn cũng xuất hiện trước mặt
tôi giống như một bóng ma. Tôi đang nghi ngờ không biết, hắn có phải là
quỷ hút máu người trong truyền thuyết không ? Tôi ví hắn với quỷ hút máu vì chỉ có ma quỷ mới đi không thấy bóng, và xuất hiện không gây ra một
tiếng động dù là nhỏ nhất.
Nhìn khuôn mặt khiếp đảm, và ánh mặt sợ hãi của tôi, môi hắn nở một nụ cười lạnh như băng đá.
_Cô còn có ý định chạy trốn nữa không ? Nếu nghĩ mình có khả năng thì cứ chạy tiếp đi, nhưng mà tôi nói trước tất cả mọi thông tin của cô, tôi
đều nắm trong tay. Nếu cô thật sự muốn trốn, cô nên chọn một chỗ nào xa
một chút, chẳng hạn như ra nước ngoài. Còn nếu không, cô vẫn nằm trong
tầm kiểm soát của tôi.
Khi nói những lời này, ánh mắt hắn tràn đầy tự tin, khuông mặt hắn hoàn
toàn nghiêm túc. Tôi biết hắn không nói đùa. Bằng vào việc đi đứng của
hắn, tôi đã không còn lời nào để phản bác lại nữa. Tôi đã hoàn toàn
chịu thua rồi.
Nhưng hắn cũng đừng tự mãn quá sớm, tôi không phải là một cô gái yếu
đuối và dễ dàng thoả hiệp giống như những cô gái khác. Tôi là một cô gái mạnh mẽ và thông minh. Tôi có khả năng tìm ra đường sống trong đường
tử.
Hừ ! Hãy chờ đấy tên kia ! Cũng sẽ có một ngày anh lọt vào tay tôi. Lúc đó, đừng hòng tôi bỏ qua cho anh.
_Cô đã rủa tôi chán chưa ? Nếu chán rồi, cô theo tôi lên lầu chín để làm việc.
Tôi chột dạ nhìn hắn. Hắn không tài giỏi đến mức độ biết được tôi đang nghĩ gì trong đầu đấy chứ ?
_Cô lại đang nghĩ lung tung gì thế ? Còn không mau lên nhận công việc để làm việc đi ?
Tôi gượng gạo nở một nụ cười.
_Anh...anh đi trước đi. Tôi sẽ đi sau.
Hắn lạnh lùng nhìn tôi. Ánh mắt hắn nói cho tôi biết, hắn sẽ không để
yên cho tôi, nếu còn dám tiếp tục chơi trò cút bắt với hắn nữa.
Tôi thật sự muốn khóc thét. Từ lúc gặp hắn, không biết tôi đã gào thét trong thầm lặng biết bao nhiêu lần rồi.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải đi theo hắn vào thang máy. Tôi
đúng là một con ngốc, chạy cho thật lắm, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn
làm theo lời hắn giống như một con rối.
Tôi run sợ đứng bên cạnh hắn. Hơi lạnh toát ra từ cơ thể hắn khiến tôi
không thở được. Hô hấp trong tôi dồn dập, cơ thể tôi phút nóng phút
lạnh. Đứng gần một hầm băng như hắn, thật không dễ chịu một chút nào.
Hắn có biết, hắn đáng sợ như thế nào không ? Giá mà thỉnh thoảng hắn
cười một cái thì hay biết mấy. Tôi tin rằng khi hắn cười, mọi người xung quanh sẽ không thể cất bước vì rung động và vì chân tay đều đã hư xuyễn vì tan chảy.
Nghĩ đến đây, tôi lại cười tủm tỉm một mình. Hắn quay sang nhìn tôi. Có
lẽ hắn tưởng tôi là một con ngố. Sau khi tặng cho tôi một ánh mắt có thể làm cho nước sôi bị nguội trong vòng mười lăm giây, hắn tiếp tục đứng
thẳng như tượng và nhìn ra phía trước.
Tôi căm tức liếc mắt nhìn hắn. Nếu không phải vì sợ hắn tìm tôi tính xổ
và trả thù tôi tội dám phạm vào lòng tự trọng cao ngút trời của hắn, tôi đã đấm hắn một quả vào khuôn mặt đẹp trai nhưng lúc nào cũng lạnh như
băng của hắn rồi.
Lên lầu chín, tôi và hắn sánh vai đi trên hành lang. Nói thật, tuy rằng
tôi sợ hắn, nhưng cảm giác đi bên cạnh hắn khiến trái tim nhỏ bé của tôi không ngừng đập nhanh vì phấn khích và hồi hộp. Cái cảm giác bay bổng
và lâng lâng như say rượu này, tôi chưa từng trải qua. Tôi vừa muốn đón
nhận, lại vừa không muốn, tôi thích cuộc sống hiện tại của mình, thay
đổi khiến tôi thấy không an tâm.
Không giống như lúc sáng, lần này cô thư kí chỉ dám len lén nhìn hắn, và nghiêm chỉnh chào hắn, ngay cả mỉm cười cũng không dám. Xem ra cô nàng
đã nhận được một bài học tương đối nặng nề.
Kẻ ra gây nhiều chuyện tày trời như tôi mới sợ chết, mới là đối tượng
cho hắn trút giận. Còn cô ta bất quá chỉ là lợi dụng chức vụ để làm càn, cô ta đã nhận được những gì đáng phải nhân. Tôi đoán những gì mà hắn
sắp sửa dành cho tôi tuyệt đối không phải là thứ mà một người bình
thường có thể hình dung ra nổi.
Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét và tức tối, tôi trừng mắt nhìn cô
ta, để tạo thêm không khí “bằng hữu”, tôi cố tình trợn tròn mắt giống
như một người bị lé.
Cô ta bị hành động điên khùng của tôi làm cho tái mặt, hình như cô ả bắt đầu có ý định muốn tránh tôi xa một chút. Đã là con người, không có ai
muốn tiếp xúc và gây sự với một kẻ bị chuẩn đoán là có vấn đề về thần
kinh.
Tôi mặc dù không có bệnh tật gì về đầu óc, nhưng những gì mà tôi thể
hiện đã khiến họ nghĩ về tôi như thế. Tôi không muốn giải thích với rằng tôi không bị làm sao cả, mà ngược lại tôi thích họ nghĩ tôi bị điên,
tôi muốn được sống yên. Chỉ cần một hiểu lầm nhỏ này, tôi có thể thoát
được sự quấy rối của mấy quý cô trong công ty, đặc biệt là cô ả thư kí
chanh chua của hắn, tôi thấy rất đáng để thử.
Mở cửa phòng của Tổng giám đốc, hắn giục tôi.
_Cô vào đi !
Tôi chán nản theo hắn đi vào trong phòng.
Căn phòng vẫn giống hệt như những gì mà tôi nhìn thấy sáng nay và vào buổi chiều hôm qua.
Hắn ngồi trên ghế, con tôi đứng chờ trước mặt hắn. Tôi đang chờ hắn giao việc cho tôi. Nếu đã biết chạy không thoát, tôi sẽ học cách chấp nhận , sau đó tìm đường rút lui cho mình. Tôi tin rằng đã là con người, ai
cũng có điểm yếu, chỉ cần tôi tìm ra được, tôi sẽ lấy điều đó ra để trao đổi với hắn.
Chờ một lúc mà vẫn thấy hắn không chịu mở miệng nói câu gì, tôi bắt đầu thấy thiếu kiên nhẫn.
_Anh định giao cho tôi việc gì thì nói nhanh lên đi. Tôi không muốn làm mất thời gian của anh.
_Nhìn thái độ nôn nóng của cô, hình như cô rất muốn nhanh chóng được nhận việc ?
_Anh có thể bớt nói vài câu dư thừa đi được không ? Tôi nói thế là muốn
tốt cho anh. Chẳng phải anh thuê tôi đến đây để làm việc là gì ?
Tôi nheo mắt nhìn hắn, giọng tôi cợt nhả.
_Hay là anh dự định cho tôi đi chơi chiều nay. Nếu đúng là như thế, thì tôi rất cảm ơn anh.
Xách túi trên vai, tôi quay người bước đi.
_Đứng lại !
Hắn lạnh lùng ra lệnh cho tôi.
_Cô tưởng mình là ai ? Đang trong giờ làm việc, cô phải ở lại đây giải
quyết hết một chồng hồ sơ ở đằng kia cho tôi. Nếu cô muốn đi chơi, cô
hãy đi vào buổi tối.
Theo hướng tay chỉ của hắn, tôi nhìn sang căn phòng bên cạnh. Qua lớp cửa
xếp làm bằng những sợi dây mảnh màu trắng, tôi nhìn thấy một chồng hồ sơ cao vút đủ màu từ xanh, đỏ, vàng, cam đến trắng. Tôi choáng váng, hắn
định bắt tôi làm việc đến nửa đêm chắc, hắn đúng là một con quỷ hút máu
người. Làm việc kiểu này chẳng khác gì bòn rút hết sức khỏe của tôi.
_Anh...anh không đùa chứ ? Tôi..tôi làm sao có thể xem hết tất cả một chồng hồ sơ cao ngất trong buổi chiều hôm nay ?
_Cô đã có một cả một ngày để làm việc nhưng cô lại phí mất một buổi sáng, nên chiều nay cô phải làm cho xong.
_Anh...anh đừng có quá đáng. Tất cả mọi chuyện chẳng phải do cô thư kí của anh gây ra hay sao ?
Hắn nhếch mép không thèm nghe lời phân trần hết sức có tình có lý của tôi.
_Nếu ai cũng bị người khác chơi sỏ sau đó cũng tìm tôi để khiếu kiện,
tôi làm gì có đủ khả năng để giải quyết hết tất cả mọi việc. Cô nên đi
làm việc đi, nếu không đến nửa đêm cô cũng không về được đâu.
Cô căm hận nhìn hắn. Lúc này, tôi rất muốn đấm thẳng vào bộ mặt đáng ghét của hắn.
Hắn cúi xuống làm việc, hắn lại coi tôi là không khí hay một khúc gỗ
đứng ở trước mặt, nên không có gì đáng để cho hắn quan tâm hay để ý đến.
Tôi có thể làm được việc gì bây giờ, tôi có thể đánh hắn, mắng hắn, hay
làm gì hắn sao ? Câu trả lời là không, luôn luôn là thế, tôi chỉ còn
biết tiu nghỉu đi sang căn phòng thông với phòng hắn để giải quyết đống
hồ sơ cao ngất kia.
Căn phòng của tôi nhỏ hơn căn phòng của hắn. Trong phòng cũng có một bộ
bàn ghế, tủ đựng hồ sơ, có một chiếc máy tính desktop màn hình 16 in ở
trên bàn, chiếc ghế xoay có đệm lót làm bằng nỉ màu xám, một máy pha cà
phê, tường và sàn nhà đều được sơn màu trắng. Mặc dù không thích làm
việc chung với hắn nhưng tôi thích căn phòng nhỏ xinh này.
Hít hương thơm của những cánh hoa hồng trong lọ, tôi pha sẵn cho mình
một tách cà phê. Biết rằng mình sẽ phải làm việc rất lâu, nên tôi cần
tỉnh táo.
Không muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của hắn, tôi dùng dây kéo mạnh
cánh cửa xếp bằng nhựa màu trắng đục. Vậy là xong, tôi đã có thế giới
của riêng mình. Dù tôi vẫn còn thắc mắc muốn hỏi là tại sao hắn không
cho tôi một căn phòng biệt lập, mà lại bắt tôi làm việc cùng một không
gian với hắn. Nhưng tôi nghĩ tốt nhất là tôi không nên hỏi, vì hỏi cũng
không ích gì.
Mở máy tính, kéo ghế, cầm bộ hồ sơ màu xanh nhạt ở trên cùng, tôi bắt
đầu vừa đọc vừa nghiên cứu kết hợp với ghi chép bằng máy tính.
Lúc đầu khi đọc những dòng chữ in chi chít những con số và những kế
hoạch dở dang cũ của công ty, tôi thấy nhức hết cả đầu, nhưng lâu dần
tôi đã dần làm quen được với sự khô khan của tập tài liệu kinh doanh.
Cứ như thế, tôi đọc hết tài liệu này đến tài liệu kia. Thỉnh thoảng tôi
đi qua đi lại trong phòng cho giãn gân cốt, tôi pha hết bốn cốc cà phê.
Càng làm việc tôi thấy càng hăng say. Đây là công việc mà tôi yêu thích. Kinh doanh không giống với việc quản lý nhân sự.
Quản lý nhân sự là công việc liên quan đến con người. Mọi việc trên đời
này thành hay bại đều phụ thuộc vào tài năng của mỗi cá nhân. Còn kinh
doanh là dựa vào các con số để phán đoán xem tháng này mình làm ăn thua
lỗ hay đang tăng lãi xuất. Tôi học khoa quản trị kinh doanh. Nay được
làm đúng công việc mà mình đã được đào tạo trong năm năm, tôi thấy có
hứng thú làm việc hẳn lên.
Ban đầu tôi căm ghét hắn vì bắt tôi đọc hết các bản báo cáo tình hình
kinh doanh của công ty trong hai năm vừa qua, nhưng khi đã hiểu ra mục
đích của hắn, tôi không còn thấy ghét hắn như ban đầu nữa.
Có thể cách làm người của hắn quá cứng nhắc, và quá lạnh lùng. Nhưng
trong công việc, hắn là một thiên tài. Có lẽ khi đánh giá về hắn, tôi
nên chia thành hai khía cạnh. Tôi không nên vơ đũa cả nắm.
Tôi làm việc hăng say đến nỗi quên cả thời gian. Đọc xong hơn mười cuốn
hồ sơ dày cộm, tôi đã đánh được hơn 100 trang word. Lúc tôi vươn vai cho giãn gân cốt, tôi mới chú ý đến chiếc đồng hồ điện tử ở góc cuối cùng
bên phải của màn hình vi tính. Thấy đã hơn 11 giờ đêm, tôi nhảy dựng,
tôi muốn hét ầm lên.
Không phải chứ ? Tại sao tôi có thể làm việc lâu như thế ?
Hu hu hu ! Tôi đã làm việc trong vòng 13 tiếng đồng hồ. Chắc là tôi đã
bị điên rồi. Trước kia dù tôi có chăm chỉ như thế nào, tôi cũng không
mấy khi làm quá giờ. Nếu mà có làm, tôi cũng chỉ làm từ một đến hai
tiếng. Còn hôm nay, tôi chẳng những dọn dẹp nhà vệ sinh miễn phí, tôi
còn tăng ca thêm bảy tiếng.
Nghiến răng nghiến lợi, mặt tôi đằng đằng sát khí, tôi thật sự rất muốn giết chết hắn.
Tên chết tiệt ! Vì hắn mà ngày đầu tiên đi làm, tôi đã bị biến thành một tên lao động khổ sai.
Bụng tôi bắt đầu biểu tình. Căn bệnh đau dạ dày nhẹ lại được dịp hành hạ tôi. Tay bóp chán vì đau đầu, tay xoa bụng cho bớt đau, tôi thực sự
muốn phát điên lên.
Cố an ủi bản thân mình là chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi, tôi sẽ
hoàn thành xong hết tất cả mọi thứ, tôi bấm nút in trên màn hình word.
Trong khi chờ đợi máy in hiệu Epson in hết hơn 100 bản word, tôi dọn dẹp lại văn phòng cho ngăn nắp và gọn gẽ.
Dọn dẹp xong, tôi đứng tì mông lên bàn, mắt tôi nhìn về phương trời xa.
Đêm đã khua nên nhà nhà lên đèn, phố xá đông vui. Tôi nghĩ nếu tôi không sống một mình mà sống cùng với ai đó, chắc người đó sẽ lo cho tôi lắm
khi thấy đã khuya như thế này rồi mà tôi vẫn chưa trở về nhà.
Tiếng máy “lạch xạch” báo hiệu máy đã in xong tất cả các bản word mà tôi muốn. Tôi quay lại vuốt cho thẳng và thật đều, sau đó kiểm tra lại một
lượt cho chắc ăn. Khi thấy không có gì sai sót, tôi tắt máy tính. Vai
đeo túi sách, tay trái ôm một chồng giấy, tôi bước sang phòng của hắn.
Tôi tưởng giờ này chắc hắn đã về nhà từ lâu, nhưng thật không ngờ hắn
vẫn chờ tôi.
Mắt tôi mở to, tôi thật sự không dám tin. Hắn làm như thế này là có ý
gì ? Nếu hắn quan tâm đến tôi, lẽ ra hắn phải gọi tôi về từ trước mới
đúng, đằng này hắn để mặc cho tôi làm việc đến tận hơn 11 giờ. Tôi
không hiểu hắn đang nghĩ gì nữa.
_Nếu cô muốn báo cáo thì báo cáo đi ? Cô còn muốn đứng nhìn tôi đến bao
giờ nữa ? Hay là cô vẫn còn chưa làm xong công việc mà tôi đã giao cho
cô ?
_Anh..anh không bị làm sao đấy chứ ? Anh...anh chờ tôi đến giờ này chỉ vì anh muốn nghe tôi báo cáo thôi sao ?
_Vậy cô mong chờ gì ở tôi ?
Hắn lạnh lùng hỏi lại tôi.
Tôi điên tiết muốn quát hắn một trận. Hắn đúng là tên đàn ông lạnh lùng và vô tình.
_Tôi không mong đợi gì từ anh cả. Nếu anh muốn nghe tôi báo cáo, thì tôi sẽ báo cáo.
Vứt túi sách trên ghế sô pha trong phòng, tôi đặt “phịch” hơn 100 tờ giấy in trên bàn hắn.
Tôi bắt đầu nói từ cuốn sổ thứ nhất cách đây hai năm. Vừa nói tôi vừa
đưa từng tờ cho hắn xem. Thời gian không còn nhiều, nên tôi chỉ nói tóm
gọn, nói ý chính.
Hắn chăm chú lắng nghe tôi nói, thái độ lịch sự của hắn, khiến ác cảm mà tôi dành cho hắn đã giảm bớt được một nửa. Hơn một tiếng sau tôi báo
cáo xong.
Quẹt mồ hôi trán, tôi bảo hắn.
_Tôi đã làm xong tất cả những gì mà anh yêu cầu. Bây giờ tôi có thể ra về được rồi chứ ?
Hắn không trả lời tôi. Cầm tất cả hơn 100 tờ giấy in trên bàn, hắn để
gọn vào trong một tấm bìa cứng làm bằng nhựa màu xanh, sau đó hắn đứng
lên.
Tôi quan sát từng hành động, từng cử chỉ của hắn. Tôi không biết hắn còn muốn tôi làm gì cho hắn nữa.
Kéo gọn ghế luồn vào gậm bàn, hắn bước ra cửa, tôi líu ríu đi theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT