Mọi chuyện diễn ra khá nhanh sau lời cầu hôn đó.

Trong vòng vài ngày, Adam đã thu xếp xong Giấy đăng ký kết hôn- có vẻ như nó được trả tiền để thuộc về một trong những người đàn ông giàu nhất California. Và, vì Adam rất nôn nóng muốn tiến hành cuộc thương lượng, không có thời gian dành cho đám cưới thật lớn và xa hoa như mẹ Gina vẫn luôn mơ mộng.

Thay vào đó, Adam, Gina và cha mẹ nàng lên một chiếc máy bay của gia đình King để tới Vegas.

" Không đúng như đám cưới mà các cô gái nhỏ thường mơ ước," Gina thì thầm với chính mình khi nàng ngắm nghía cách bày biện của khu vườn xa xỉ mà buổi lễ sẽ được tổ chức.

Những bức tường được sơn một màu xanh da trời nhẹ, với những đám mây trắng bông xốp tô điểm. Những cây cột cao giăng mắc vô số chùm hoa lụa và lối đi được trải thảm trắng giữa hai hàng ghế, nơi vẫn còn in dấu chân của các cặp đôi đã kết hôn trước họ. Tiếng nhạc cổ điển vọng ra từ mấy chiếc loa cao quá đầu người làm ngón tay Gina siết chặt hơn phần tay cầm của bó hoa cưới.

Trái tim đập thùm thụp và đảo lộn trong ngực, khiến nàng cảm thấy rất mừng là đã khăng khăng đòi đi mua sắm chuẩn bị cho đám cưới ở San Jose. Chiếc váy vàng sẫm đang mặc làm nàng cảm thấy mình xinhh đẹp và bằng bản năng của mình, nàng hiểu bản thân sẽ cần đến tất cả sự tự tin có thể có.

" Con có chắc về việc này không, Gina?"

Nàng quay đầu nhìn cha mình, nuốt khan một hồi trước khi trả lời. " Có ạ, Papa. Con chắc chắn."

Dĩ nhiên nàng chắc chắn. Nàng đã phải lòng Adam King tưởng như vĩnh viễn. Nàng đã mơ về ngày hôm nay nhiều năm trời. Dĩ nhiên, trong tất cả những giấc mơ đó, Adam cũng yêu nàng nữa. Chú rể trong mơ của nàng hạnh phúc và mỉm cười, được anh em vây quanh, và nhìn Gina bằng ánh mắt tràn đầy khát vọng.

Thôi được, thực tế hơi đáng buồn một chút. Dù vậy, nàng nghĩ, nhấc mắt nhìn về phía cổng vòm nơi chú rể đang đợi. Nàng sẽ cưới Adam.

Gina đã dành vài ngày để nghĩ kỹ lại cuộc thương lượng với người – sắp – thành – chồng của mình. Rõ ràng đây chỉ là vụ làm ăn. Adam sẽ có được thứ anh muốn hơn hết thảy và nàng sẽ có đứa con mà trái tim nàng cầu khẩn.

Nhưng mấy ngày gần đây, nàng bắt đầu tưởng tượng những kết cục hơi khác một chút của thoả thuận này. Nếu nàng sẵn sàng nắm lấy cơ hội, mạo hiểm trái tim mình, nàng có thể tìm thấy cách đạt được mọi điều nàng hằng mong muốn.

Những gì nàng phải làm là tìm cách phá vỡ hàng phòng thủ của Adam. Lòng nàng co lại, rồi thả lòng trước khía cạnh đáng buồn này. Nàng đã đi xa đến mức này, tại sao không tiến thêm bước nữa? Nàng chỉ cần thời gian. Gina chắc chắn rằng một khi Adam và nàng đã lấy nhau, anh sẽ thấy sự thật mà nàng luôn luôn biết. Rằng họ có thể là một đôi tuyệt vời.

Nàng nghẹn thở khi suy nghĩ đó chọc vào đầu nàng và truyền Adreanaline thẳng đến lõm thượng vị.

" Con yêu, trông con không tốt lắm," cha nàng lên tiếng.

" Con khoẻ mà Papa. Thật đấy. Tốt cả mà. Bố thấy không?" Nàng nở nụ cười thực rộng và giả tạo đến mức, ơn trời, ông chấp nhận vẻ mặt đó. " Làm cho xong đi, được không ạ?"

" Được," ông nói. "Mẹ con có vẻ lo lắng."

Đúng vậy, nàng nghĩ, liếc nhanh qua bà mẹ. Thực ra trông mẹ nàng như thể muốn giảng cho Adam một bài nghiêm khắc về cách đối xử với con gái bà ra sao. Thế là tốt nhất với người luôn muốn cản trở. Teresa Torino vẫn còn hơi cáu bẳn việc Gina cưới một người mà bà cho là không yêu nàng.

Ban nhạc đột nhiên tấu lên Hành khúc đám cưới trang trọng. Ruột gan Gina lộn tùng phèo, nhưng nàng dìm chút do dự cuối cùng xuống và nhìn chăm chú vào lối đi bên tay cha mình.

Thực ra cũng không phải đi lâu, nhưng từng bước một, nàng càng lúc càng rời xa cuộc đời nàng từng bước và lại gần cuộc đời nàng muốn có hơn.

Đôi mắt màu chocolate sẫm của Adam nheo lại nhìn nàng. Biểu cảm của anh chỉ là hít vào thật sâu một hơi, nụ cười nàng mong được thấy cũng không xuất hiện. Nhưng đây là một cuộc chiến tình cảm, không phải sao? Ánh mắt anh kiên định, nhưng kín bưng, không hé ra chút đầu mối nào về việc anh cảm thấy, hay nghĩ gì. Và Gina chỉ có thể hy vọng anh không đọc được cảm xúc của nàng giỏi hơn nàng đọc của anh.

Đến cuối con đường, Sal đặt tay Gina vào tay Adam và lùi xuống cạnh vợ mình.

Adam tặng Gina nụ cười mỉm không hề làm giảm sự dửng dưng trên nét mặt anh.

Khi mục sư bắt đầu nói, nàng phát hiện mình khó mà nghe thấy ông nói gì vì tiếng đập như sấm của chính trái tim mình. Nàng chỉ vừa hiểu kịp từng từ, nhưng đó là những từ quan trọng. Những từ sẽ thay đổi cuộc đời nàng. Ít nhất là bây giờ.

" Con đồng ý." Adam nói và Gina hơi run rẩy trước sức mạnh của ba từ nhỏ bé. Như thể trái tim nàng nện ầm ầm.

Rồi đến lượt nàng. Nàng cảm nhận bàn tay to của Adam bao lấy tay nàng, và tập trung vào vị mục sư. Đây rồi. Cơ hội rút lui cuối cùng. Hoặc là, nàng thầm nghĩ, sự khởi đầu của ván bài lớn nhất nàng từng có.

Cả một khoảng lặng dài khi vị mục sư dừng lời, và sự im lặng bên trong nhà thờ lại gần như chói tai. Nàng cảm giác Adam đang nhìn nàng, đợi chờ câu trả lời.

" Con đồng ý." Cuối cùng nàng thốt lên, dường như cả phòng đều nhẹ nhõm và thở phào.

Adam trượt chiếc nhẫn vào ngón tay nàng và khi vị mục sư ngắn ngủn tròn xoe kết thúc buổi lễ ngắn, Gina nhìn xuống tay mình. Dải vàng rộng và dày lấp lánh trên tay nàng.

Không một viên đá nào đính trên miếng kim loại đắt tiền. Không có những chữ khắc tinh tế hay nét chạm nào chứng tỏ mối quan hệ sâu sắc giữa hai người.

Chỉ vì mảnh đất.

Không có chuyện riêng tư.

Nhiều như cuộc hôn nhân của nàng vậy.

Rồi Adam ôm vai, kéo nàng lại gần và trao đi một nụ hôn nhanh và mạnh, hoàn tất vụ thoả thuận mà Gina hy vọng sẽ không quay lại ám ảnh cả hai bọn họ.Lần đầu tiên sau một thời gian dài, Adam cảm thấy mình không kiểm soát nổi hoàn cảnh. Và không thích cảm giác đó chút nào.

Bằng cách nào đó, cuối cùng anh lại dừng lại ở đây, trong phòng Tổng thống của Dreams, khách sạn mới nhất, sang trọng nhất từng được xây dựng ở Las Vegas, chờ đợi cô dâu của mình.

"Cô dâu à." Anh lắc đầu và tự rót một ly champagne lạnh từ cái thùng đá màu bạc đắt tiền được đặt trên bàn cho họ ở ban công tư nhân. Nếu một người đàn ông có lúc nào cần phải uống, thì đó là lúc này.

Hớp một ngụm, anh hướng tầm nhìn trải dài ra ngoài cả dặm. Từ xa, anh ngắm những rặng núi màu tím lởm chởm, đội trên đầu những ngôi sao mới mọc lấp lánh trên bầu trời đêm. Vầng dương sắp lặn vẫn toả vầng hoà quang màu cam nơi chân trời và những con phố xa xa phía dưới, vô số ánh đèn nhiều màu lấp lánh và toả sáng như những viên đá quý trong chiếc rương đựng kho báu.

Theo như khoảng trên ba mươi người kể lại thì Las Vegas thật lộng lẫy. Gần gũi và thân cận hơn, Adam biết mặt thối nát của cái thành phố này sẽ dễ dàng bị lôi ra. Cũng nhiều như cuộc hôn phối của mình vậy, anh chế giễu thầm nghĩ, uống thêm một ngụm dài thứ rượu vang lạnh sủi bọt. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh và Gina bị tình cảm cuốn hút. Nhưng chỉ có họ mới biết cái sự thật lạnh lùng và khắc nghiệt.

Chính xác thì đó là cái gì?

" Rằng mày là thằng chó cứng đầu," anh thì thầm. " Cố tình lợi dụng phụ nữ để đạt được cái mình muốn. Sẵn sàng sinh ra một đứa con và bỏ đi mà không nghĩ lại tới một giây."

Ngạc nhiên chưa, rằng cái cú đấm nhẹ nhàng đó của sự thật làm Adam phiền não nhiều hơn anh tưởng. Anh xoa xoa cằm, ngắm cảnh đêm nhắc anh nhớ tới ý tưởng của Gina. Nàng không phải nạn nhân trong chuyện này, mà là kẻ chủ mưu sẵn lòng.

Dù vậy khi di động đổ chuông, Adam vẫn cầm lên, vui mừng vì có thứ gì đó mà tập trung ngoài mớ suy nghĩ của mình. Liếc vào màn hình, anh thở dài. Bật nắp điện thoại, anh lên tiếng, " Gì thế Travis?"

"Gì thế?" Giọng em trai anh nhại lại. " Anh chẳng nghiêm túc gì cả. Em vừa nói chuyện với Esperanza và chị ta bảo em anh đang ở Las Vegas làm đám cưới."

Adam thở dài. Người giúp việc của anh thật lắm mồm. " Đúng thế."

" Với Gina."

" Đúng thế."

" Thế nên thiếp mời của em bị thất lạc rồi à?" Travis hạch sách.

Đặt ly champagne xuống lan can ban công đá, Adam cho bàn tay còn lại vào túi quần và siết chặt điện thoại. " Chỉ là một buổi lễ nhỏ thôi."

" Thế à? Em nghe nói bố mẹ em ấy cũng ở đó."

" Và đi rồi. Máy bay đưa họ về chiều nay."

" Ừ hứ. Có lý do nào mà anh không muốn người nhà anh ở đó không?"

" Không phải như em nghĩ đâu."

"Thật không? Vì điều em nghĩ là anh vừa cưới con nhóc mà chúng ta biết cả đời mà không thèm báo cho anh em một câu."

" Cô ấy không phải con nhóc," Adam gằn giọng, ngón tay siết cứng điện thoại. " Không còn là thế lâu lắm rồi. Và từ khi nào mà anh phải báo cáo với em và Jackson hả?"

" Anh không phải," Travis bật lại. " Nhưng có gì đó đáng ngờ ở đây, Adam. "Hôn nhân" của anh không liên quan gì đến cái mảnh đất giời đánh đó chứ?"

Mất cả khoảng lặng dài thật dài để Adam ghìm cương cái tiếng gầm rống điên cuồng của nội tâm, rồi Travis thì thào, " Anh đúng là đồ chó đẻ đấy biết không?"

" Cô ấy biết mình đang làm gì." Không phải anh đã tự nhủ hết lần này đến lần khác từ khi đồng ý mặc cả rằng Gina mới là người đã đề nghị sao?

" Em nghi ngờ đấy."

Vung bàn tay còn lại vào không khí, Adam bắn một cái nhìn ra sau lưng để chắc rằng Gina chưa ra khỏi phòng tắm. Rồi anh lớn tiếng, " Em biết đấy Travis, em không phải hình mẫu in trên poster tuyên truyền đòi đối xử tốt hơn với phụ nữ đâu."

" Đấy không phải vấn đề," em trai anh đập lại.

" Đấy đúng là vấn đề đấy. Anh không bắt em phải thôi ngả ngớn với đám gái bao quanh em – hay bắt em phải tránh cái đám paparazzi khốn kiếp suốt ngày bám đuôi em. Nên biến khỏi cuộc đời anh ngay, em trai ạ."

" Anh cứ bắt vít lấy Gina xem và bố cô ấy sẽ biến đời anh thành địa ngục." Travis cảnh cáo.

" Vì bây giờ đời anh đang đầy rẫy những điều tốt đẹp phải không?"

" Chó chết, Adam," em trai anh thở dài. " Từ lúc quái nào mà anh lại lạnh lùng như thế hả?"

" Có lúc nào anh không lạnh lùng à?" Adam đáp lại và dập máy trước khi Travis lại bắt đầu. Rồi tắt luôn nguồn trước khi Jackson gọi và mở lời. Anh không cần nghe ý kiến của các em mình. Anh biết họ nghĩ gì và chuyện này. Và chẳng liên quan cái quái gì hết.

Anh và Gina là hai người trưởng thành hoàn toàn tự nguyện. Hôn nhân của họ - như chính bản thân nó – không phải việc của người khác.

" Ái chà," Gina nói phía sau anh. " Trông anh như muốn cắn ai đó ấy."

Anh quay lại, tập hợp mọi cảm xúc của mình vào chiếc mặt nạ bình thản, không thể nhìn thấu anh trưng ra cho tất thảy mọi người ngoài các em mình. Nhưng ngay cả khi anh vật lộn đứng cách một khoảng, tiếng thở dài của nàng vẫn làm nỗi thèm khát dưới thắt lưng anh trỗi dậy.

Đứng trong quầng sáng nhạt ở ban công, nàng trông gần như đến từ thế giới khác. Bộ váy ngủ của nàng khá ngắn, chỉ đến giữa đùi. Lớp vải satanh màu đỏ sậm như dán lên da nàng, tô đậm mỗi đường cong và phơi bày đôi chân dài cả mét. Vạt trên chiếc váy làm từ dải đăng ten đỏ, ôm lấy ngực nàng như đôi tay của người tình. Mái tóc buộc trễ và phủ lên vai nàng, những lọn quăn không bị thuần phục quyến rũ anh. Mùi hương của nàng như trái đào tiên và đoá hoa thiên đường, nụ cười nàng trao cho anh vừa tỏ ra hiểu biết, lại cũng vừa lo lắng.

" Em trông," anh nói, " rất đẹp."

Nụ cười của nàng toả sáng. " Em thấy mình đần độn ấy."

Rồi nàng trượt tay xoa lên bụng như đang cố làm dịu cơn lo lắng. Anh tự hỏi liệu nàng có đang hối hận về cái đề nghị đã mang họ đến đây hay không.

Adam rót cho nàng ly champagne, khi nàng nhận lấy nó, đầu ngón tay nàng lướt qua da anh và luồng nhiệt bùng nổ. Anh lờ nó đi. " Sao lại đần độn?"

Nàng vẫy tay về phía bộ áo ngủ và nhún vai. " Em đã đi mua cái này, đặc biệt dành cho đêm nay, có lẽ em không nên làm thế. Đêm nay không giống với đêm tân hôn truyền thống đúng không?"

" Ừ." Anh thừa nhận và nhận ra bản thân không thể rời mắt khỏi nàng. Từ đường cong của khuôn ngực. Từ hai đầu núm vú căng cứng chọc vào lớp viền áo đỏ sậm. " Đúng vậy. Nhưng đấy là bước khởi đầu trong thoả thuận của chúng ta."

" Chuẩn rồi." Nàng trả lời và hớp một ngụm champagne. Rồi nàng liếm môi trên và mọi thứ trong người Adam siết lại đau đớn.

" Và," anh nói, nuốt khan, " về phần anh, anh đánh giá cao tài năng mua sắm của em đấy."

Đôi mắt nàng mở to, rồi nàng mỉm cười dễ dàng hơn. " Cảm ơn anh." Cất bước ra ngoài ban công, không để ý đến bộ váy ngủ đang mặc, nàng nhìn ra khung cảnh bên ngoài và thở dài. " Thật tráng lệ phải không?"

" Đúng vậy." Nhưng anh không hề nhìn vào sa mạc thắp sáng đèn neon hay những dãy núi phía bên kia. Anh đang ngắm nàng. Lấy thêm ly champagne nữa, anh hy vọng thứ rượu lạnh sẽ chui vào máu anh và làm nó nguội đi một chút. Không có tí may mắn trời đánh nào.

Nàng liếc anh qua bờ vai. " Cảm ơn anh đã đưa Bố Mẹ em đến đây rồi lại đưa về nhà."

Anh nhún vai. Anh không hề lo lắng việc mang Sal và Teresa đi cùng, dù anh cũng không thấy hối tiếc vì được thấy họ ra về. Đặc biệt là Teresa. Người phụ nữ đó cứ sừng sộ nhìn anh suốt cả ngày. " Có vẻ chuyện họ có mặt ở đây rất quan trọng với em."

" Nhưng anh không cần các em mình sao?"

Anh dựa vào lan can đá. " Anh nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta làm thật đơn giản."

" Đúng." Nàng lên tiếng. " Đơn giản. Họ biết không?"

" Về chúng ta sao?" Anh hỏi. Khi nàng gật đầu, anh bèn nói, " Chúng nó biết hết rồi. Esperanza kể hết cả."

Nàng mỉm cười. " Họ tiếp nhận thế nào?"

Anh nhìn nàng rồi nói dối. Các em anh có nghĩ cái quỷ gì thì cũng chẳng quan hệ gì đến anh. " Tốt. Mới nói chuyện với Travis vài phút trước."

Cơn gió sa mạc mang theo cát thổi qua và Gina rùng mình.

" Anh lạnh lùng thật đấy."

"Một chút thôi."

Anh đặt chiếc ly xuống mặt bàn và đến chỗ nàng. Chỉ một đoạn ngắn ngủi mà Adam cảm giác như mình đang đếm từng bước. Anh sắp sửa đóng dấu vào cuộc thoả thuận của họ. Sẽ không còn đường lui nữa. Giả như sáng mai có thức dậy và hối hận vì việc đã làm, thì anh cũng buộc phải sống cùng với nó.

Nhưng sau đó, anh sẽ có nhiều việc phải làm khi tập làm quen với sự thật không được thoải mái lắm.

" Lại đây." Kéo nàng lại gần, anh vòng cả hai tay quanh nàng, kéo nàng vào lòng, lưng áp vào người anh. Nguồn nhiệt bùng lên giữa họ, thấm vào xương tuỷ và đốt cháy máu anh. Adam nhận ra sự thúc giục ngọt ngào của dục vọng lấp đầy mình, và anh nghiến răng nhằm kiềm chế. Anh sẽ không để "thằng nhóc" điều khiển đâu. Cả cuộc mặc cả này cũng vậy.

Nhưng buông thả lại là chuyện khác. Là điều mà anh không cho phép.

"Adam," Gina lên tiếng, giọng nói của nàng nhẹ hẫng, anh gần như không nghe ra. " Em biết đây là ý của em. Nhưng tự dưng em không biết phải làm gì tiếp theo nữa."

" Chúng ta sẽ làm y như kế hoạch. Chúng ta sẽ cùng tạo ra một đứa bé."

Nàng lại nhún vai và đẩy mạnh anh. "Đúng. Ý em là, đây là mấu chốt. Nên," nàng nói, xoay người trong vòng ôm để nhìn anh, "không lý gì mà lãng phí thời gian phải không?"

Nàng nhấc tay lên vòng quanh cổ anh. Nàng kiễng lên, nghiêng đầu và hôn anh. Cái chạm nhẹ nhàng, do dự của môi nàng thắp sáng bên trong anh mạnh hơn bất kỳ ngọn đèn neon nào trải đang rọi sáng sa mạc phía sau họ.

Anh đã trải qua năm năm trong cô đơn. Gạt sang một bên những mong muốn và nhu cầu mà anh không có thời gian hay kiên nhẫn để đối đầu. Giờ, chẳng có lý do gì phải do dự. Nên anh cũng không làm vậy. Vòng tay quanh eo nàng, anh nhấc nàng lên trong cái kẹp chặt mạnh mẽ, và chiếm lấy môi nàng với cơn đói khát bị kìm nén trào dâng.

Nàng rên khe khẽ khi anh dùng lưỡi mình tách đôi môi nàng ra và nếm lấy mùi vị ấm áp của nàng. Nàng nhẹ thở dài, cảm nhận ngọn lửa chạy đua trong huyết mạch. Anh giữ nàng chặt hơn, ấn hông mình vào hông nàng, khao khát cái sức ép ngọt ngào đó.

Hết lần này đến lần khác, lưỡi anh chìm sâu vào, đòi hỏi nàng, cướp lấy tất cả những gì nàng buộc phải trao. Anh để sự khống chế của bản thân trôi đi và đầu hàng con sóng dục vọng đang kêu gào bên trong. Anh trượt tay trên lưng nàng, khum lấy ngực nàng, vuốt ve dọc theo xương sống, xuyên qua những lọn tóc quăn dày quanh mình nàng.

Mùi hương của nàng lấp đầy anh. Vị ngọt của nàng xoa dịu anh. Và cơ thể anh đau đớn vì muốn có nàng bên dưới mình.

Anh chiếm lấy miệng nàng thô bạo như người sắp chết đuối hít thở không khí. Gina run rẩy không vững, nhưng đôi tay Adam như gọng kìm thép, cổ vũ nàng, neo giữ lấy nàng. Nàng ngẩng đầu trở lại để nhìn lên bầu trời sa mạc trong khi miệng Adam trượt trên cổ nàng, gặm nhấm, liếm láp và nếm. Nàng cảm giác mình như một bữa đại tiệc được bày ra cho kẻ sắp chết đói.

Nàng cảm thấy cần kíp. Mong muốn.

Giá như nàng cũng cảm nhận được tình yêu.

Nhưng khi suy nghĩ đó xuất hiện trong tâm trí, nàng đóng nó lại ngay tức khắc. Lúc này, chỉ cần mình nàng yêu cũng đã đủ. Chỉ cần nàng biết làm thế nào để Adam King huyền thoại tập trung trực tiếp vào nàng cũng đã đủ. Nàng muốn tất cả. Ngày mai, nàng sẽ bắt đầu sự hiện diện của cuộc hôn nhân mà họ đã nhất trí. Nhưng tối nay là đêm tân hôn của nàng và nàng muốn ghi nhớ lấy mọi khoảnh khắc.

Khi Adam cuốn nàng vào vòng tay, nàng thở hổn hển. Rồi nhìn vào đôi mắt rất, rất tối của anh. Nàng mỉm cười với anh, nhưng chẳng có chút hài hước hay ấm áp nào trong cái nhìn của anh.

Chỉ có dục vọng.

Một phần trong nàng buồn bã trước nhận thức đó, nhưng nàng đẩy cái cảm giác đó ra sau, ôm lấy khuôn mặt anh trong tay mình và nói, "Chúng mình làm được, đúng không anh?"

Miệng anh giễu cợt. "Ồ, chúng mình sẽ làm, Gina. Ngay bây giờ."

Cơn lốc xoáy của thứ gì đó ngon lành quét qua nàng, đốt nóng nơi sâu thẳm trong nàng, khiến máu chạy rần rật. Nàng hít thật sâu khi anh bắt đầu đưa nàng trở lại phòng. "Em không nói về tình dục, Adam. Em đang nói về thoả thuận của chúng ta."

Anh khựng lại ngay giữa khung cửa kiểu Pháp. Nhìn xuống nàng, anh hỏi,"Em nghĩ lại rồi?"

Lần thứ ba. Và thứ tư, nàng nhủ thầm nhưng không hé ra. "Không. Em chỉ muốn chắc anh cũng không thôi."

Anh ôm nàng chặt hơn, bàn tay phải trượt trên đùi nàng. "Một khi đã thoả thuận, anh sẽ sống với nó."

"Dĩ nhiên rồi", nàng trả lời, gật gù khi trượt một tay dọc theo cổ anh xuống ngực. Nhịp tim của anh thình thịch bên dưới tay nàng và nàng biết biểu hiện đó của anh là kiềm chế hay không, anh không bình thản như anh vẫn giả vờ. "Cả em cũng thế," nàng thêm vào.

"Rất vui được biết. Giờ, chúng ta sẽ chăm lo cho vụ làm ăn của mình ra sao đây?"

"Có lẽ sẽ dễ chịu với em hơn nếu chúng ta không gọi nó là vụ làm ăn," nàng chỉ ra, cở cúc đằng trước áo sơ mi của anh.

Anh lắc đầu và ánh mắt như muốn nuốt lấy nàng. "Dù vậy đây vẫn là làm ăn, Gina. Không gì khác. Đừng lừa dối bản thân. Cũng đừng vờ rằng cuộc hôn nhân này có thực. Chỉ mình em sẽ phải đau khổ khi mọi chuyện kết thúc thôi."

Không gì bằng cơn lũ lạnh cóng của sự thật để sưởi ấm bản thân trong đêm tân hôn. Anh đang cố chắc chắn rằng nàng không đặt quá nhiều tâm trí vào thoả thuận họ đạt được. Và có thể thuyết phục chính bản thân anh rằng chẳng có cảm xúc khó xử gì giữa họ khi chuyện qua đi.

Chuyện đó ổn với Gina. Anh cứ nghĩ điều gì anh muốn. Nàng sẽ giữ suy nghĩ của mình cho riêng bản thân. Giấc mơ của nàng vẫn còn bị giấu kín và bí mật, khoá chặt trong trái tim nàng. Giờ, nàng đã có người đàn ông mà nàng luôn khao khát, và sẽ không để ngờ vực hay sợ hãi về tương lại phá huỷ cái đêm và nàng đã chờ đợi cả đời người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play