Rời khỏi phòng y tế, cả ba người liền men theo hành lang phía sau, đi lối tắt quay trở lại sân bóng. Thư không hiểu sao vắng đội trưởng mà cả đám vẫn hăng hái tập luyện, tên nào tên ấy cố gắng thi nhau giành bóng để ghi điểm vào rổ.
- AAAAA! Duy ra rồi kìa!
- Anh Phong cũng ở đó kìa!!
- Ôi chao, trông Duy đáng thương quá!!
- Ai băng vết thương trên trán cậu ấy mà xấu thế kia? Mất cả dáng vẻ thiên sứ của Duy!
Nó còn đang thắc mắc thì một loạt những tiếng hò hét của con gái vang lên inh ỏi làm màng nhĩ nó như bị xuyên thấu.
Giờ nó mới để ý, ở trên khán đài có một đoàn nữ sinh đứng chen chúc nhau mà hô hào. Lúc này đây, nó mới chợt sáng não ra và hiểu lý do vì sao đột nhiên các thành viên chăm chỉ luyện tập còn hơn cả chuẩn bị đi thi cấp quốc gia như vậy!
Nó cười thầm, chính xác mà nói, mấy ông tướng đây là muốn thể hiện trước mặt toàn thể con gái! Trò này Thư đã quá rõ rồi!
Nghĩ thế nào thì làm liền thế ấy, nó hào hứng vênh váo bước vào trong sân nhanh nhẹn cướp bóng rồi cười hào sảng nói:
- Chia đội thi đấu đi! Ai thắng, đội trưởng gọi người ấy làm sư phụ, phụ trách làm ôsin một tuần. Ok?
Cả đám nghe vậy thi thi nhau rụt đầu vào cổ:
- Gì chứ thắng được dễ vậy thì bọn này đã lên làm đội trưởng rồi!
Thư đập boong boong quả bóng xuống sàn:
- Yên tâm là đội trưởng mấy người sẽ nhường mà! Hơn nữa còn đầy anh lớp mười hai, nhiều năm kinh nghiệm lại thêm sức dài vai rộng sợ chi thua được? Hàng trăm con mắt của nữ sinh trường này đang hướng về đây, thể hiện đi chứ nhỉ?!
Phong và Duy nhìn dáng vẻ kiêu ngạo, tự tin của Thư mà cảm thấy vô cùng thú vị, cả hai lập tức cùng đồng thanh hô lớn:
- Đội trưởng ơi, cho tui một slot với! Tui đang nghèo nàn không có tiền thuê ôsin nè!
Duy nhướng mày quay sang hỏi Phong:
- Sao ông lại nói giống tui vậy!?
Phong không kém cạnh cười khẩy một tiếng:
- Là ông giống tui chứ không phải tui giống ông nghe chưa?
Thư xoay người lại đắc ý nói:
- Còn cãi cọ gì giờ nữa? Vô hết đây tớ dìm bẹp dúm cả hai cho không còn đất dụng võ nữa mới thôi!
- Hờ, tự tin gớm!
- Khoái chơi trội!
Phong và Duy chỉ có thể nói là cái tai họa làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến thính giác người khác. Cả hai vừa bước vào thì ngay lập tức nữ sinh trên khán đài phải dùng từ chính xác là gầm rú lên. Nhất là cả hai lại hết mình ghi bàn như vũ bão. Đáng lẽ ra là phải đối đầu với Thư, nhưng kết cục qua một hồi thành ra đối đầu với nhau.
Thấy họ háu chiến như vậy, Thư cũng không lỡ làm một việc hơi bị tội lỗi đó là đứng giữa cản trở. Cho nên, nó quyết định làm một việc tội lỗi hơn nữa là đứng ở ngoài làm trọng tài tuýt còi bới móc sai sót. Các thành viên khác cũng hăng hái một chút nhưng sau cũng nhụt chí dần và cuối cùng là đứng ngoài hào hứng cổ vũ cho mèo chuột ở trong oánh nhau. Cả sân bóng náo nhiệt cứ như là một trận đấu chính thức vậy!
…
Thư đưa cho Phong và Duy mỗi người một chai nước Lavie rồi cầm lấy một chai tu ừng ực. Tuy không phải thi đấu quyết liệt như hai người kia nhưng công việc thổi còi bắt lỗi cũng phải chạy theo họ. Đó là cả một vấn đề gian nan!
- Oa! Người đẹp tư thế uống nước cũng đẹp nữa! Ba hot boy đứng cạnh nhau dệt nên một bức tranh tuyệt đẹp! Ôi~
Phụt!
Thư sặc nước. Nó vỗ ngực ho khan không ngừng.
Hot … hot boy … nó được xếp vào danh sách hot boy. Oh my god!
Phong và Duy nghe vậy mặc dù buồn cười lắm nhưng vẫn phải cố nén lại. Mỗi người vỗ vai nó an ủi một câu. Nhưng Thư vẫn không còn biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của mình lúc bấy giờ, chính xác là chỉ biết nghệt mặt ra.
Đột nhiên, cả đám con trai ồ lên, một nữ sinh xinh xắn từ ngoài cửa bước vào trong sân bóng. Cô để kiểu đầu vic, mặc quần bò thun màu đỏ bó sát, áo sơ mi tím, đi guốc cao gần mười phân. Cô nàng đi với tư thế hiên ngang, vẻ mặt kiêu kì hất tóc ra đằng sau vai rồi tiến về phía Phong không ngượng ngùng chút nào nói thẳng:
- Cậu theo chị ra đây một chút!
Gã hơi nhíu mày lại, sau đó đặt chai nước xuống ghế xong hỏi một câu không chủ ngữ:
- Làm gì?
- Thì cứ đi đã!
Phong hơi do dự nhưng sau đó vẫn gật đầu đồng ý, trước khi đi còn nói lại với Thư:
- Thư, tớ ra đây một tẹo nhé!
Nó cũng không phàn nàn gì, đó là quyền tự do của gã, chẳng lẽ nó có thể cho phép hay không chắc?
. . .
Thư chậm rãi dắt xe trên vỉa hè, nó đã đứng chờ ở cổng trường mười lăm phút rồi mà vẫn chưa thấy Phong bước ra. Làm gì ở trỏng không biết nữa!
Sau khi gã cùng cô gái kia đi ra khỏi sân bóng thì một trận bàn tán xôn xao bắt đầu rộ lên.
Nó đã từng nghe một vài nữ sinh trong trường đồn rằng hình như Phong đang ngầm hẹn hò với cô gái kia, tuy không công khai nhưng ai cũng mập mờ đoán được phần nào. Ngay cả bản thân nó cũng nghĩ vậy.
Phong chưa từng nói với Thư về cô gái kia mà nó cũng chẳng muốn hỏi. Nó chỉ nghe lỏm được từ miệng các nữ sinh khác, đó là hot girl của khối mười hai, mới từ Đức trở về. Thư thường hay thấy Phong ra ngoài nói chuyện riêng với cô gái kia làm nó không vui lắm. Nhưng nó không hỏi, bởi nếu gã muốn nói thì tức khắc sẽ tự động kể với nó.
Thư quyết định leo lên xe đi về nhà luôn nhưng chưa kịp ngồi lên yên thì tiếng còi ô tô bên tai vang lên:
- Tiểu “thư” có muốn quá giang không nhể?
Thư quay đầu nhìn về phía chiếc xe ô tô kia. Chỉ thấy Duy ngó đầu ra từ trong ô tô, giơ hai ngón tay thành hình chữ “V”, cười mỉm chi.
Nó chỉ tay vào chiếc xe đạp của mình, trợn mắt hỏi lại cậu ta:
- Ê nè, ông có nhìn thấy cái gì đây không?
Duy nhìn chiếc xe, tay xoa xoa cằm một vài giây rồi gật đầu chắc nịch:
- Nhìn rồi! Sắt vụn.
Khóe môi Thư co giật, nó giơ chân lên toan đạp vào mặt Duy, nào ngờ cậu ta đã nhanh nhanh đưa hay tay ra chống đỡ.
- Bạo lực học đường! Con gái con đứa ý tứ tí nào!
- Vậy thì ông biến đi giùm cái cho nước nó trong!
Cậu ta cười khan gật gật đầu rồi đóng cửa kính xe lại. Sợ thời thế chưa đủ loạn, trước khi đi, Duy còn bỏ lại một câu:
- Hô hô, biết rồi biết rồi, tướng đi bà nhìn giống “down” quá nên trêu chút đỉnh thôi, đi về cẩn thận, giao thông bây giờ bất cập lắm!
Thư thầm phỉ báng trong lòng. Tên khốn này! Dám rủa người ta trắng trợn thế sao? Mai đến lớp nó phải xử mới được!
Đạp xe bon bon trên đường, Thư ngắm nhìn cảnh trí xung quanh. Trời hôm nay là cuối tháng mười một mà trời chẳng lạnh chút nào, không những thế, lại cao và trong xanh, nắng mới tươi đẹp, còn có cảm giác hơi nóng nực.
Dựng xe trên vỉa hè, nó ghé vào một quán bên đường mua kem ăn.
Mua xong, Thư hí hửng tiến lại gần phía xe đạp của mình, nó gạt chân chống chuẩn bị ngồi lên yên, đột nhiên có người nào đó từ phía sau va phải nó làm nó mất thăng bằng. Ngay lúc đó, một bàn tay vững chãi đưa ra đỡ lấy nó, khuôn mặt hoàn mỹ như thiên sứ lạc xuống trần với nụ cười dịu dàng:
- Em có sao không?
Người trước mắt mặc đồng phục học sinh, vai đeo cặp sách, nó không nhìn được là trường nào nhưng có vẻ như là con nhà có gia giáo. Trong từng hành động đều thể hiện khí chất cao quý. Dáng vẻ anh có vẻ như là bạch mã hoàng tử làm đau lòng rất nhiều thiếu nữ đây!
Nó ngượng ngùng đáp lại:
- Dạ, cám ơn, không sao ạ!
Giọng nói phảng phất như gió khe khẽ vang lên:
- Lần sau nhớ cẩn thận nghen!
- À…vâng, cám ơn ạ!
Bạch mã hoàng tử lướt nhẹ qua nó, vừa vặn khi hai người lưng đối lại với nhau, trong ống tay áo rút ra một chiếc ví màu tím, miệng nhếch lên một nụ cười gian.
Thư nhìn xuống phát hiện kem đã rớt xuống chân mình. Nó cau có bỏ dép xăng đan vào rọ xe, dắt bộ một đoạn xem có quán ăn ven đường nào không vào rửa nhờ cái chân.
Đi được một quãng ngắn, đột nhiên có một tiếng gọi lạ tai vang lên từ phía sau:
- Thư ơi!
Nó dừng cước bộ, ngoái đầu lại xem ai gọi mình hay là trùng hợp. Nào ngờ lại là anh chàng thiên sứ vừa rồi. Anh ta dừng lại trước mặt Thư, đưa ra một cái ví màu tím:
- Ví của em nè!
Nó mừng rỡ vội vàng đưa tay ra nhận lại:
- Cám ơn anh! Cám ơn nhiều nha!
Anh ta không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu rồi bỏ đi. Nó nhìn theo bóng dáng bạch mã hoàng tử mà trong lòng không khỏi thầm cảm thán.
Anh ta thật sự là một thiên sứ hoàn hảo lương thiện. May mà gặp phải người tốt đem đồ mình làm rơi mất công chạy theo trả lại. Trong ví nó có ba trăm ngàn tiền tiêu vặt trong tháng này, nếu mất thì có đường húp cháo sống qua ngày. Người đâu hoàn hảo thế không biết! Vừa đẹp trai lại vừa dịu dàng!
Tưởng bở vậy thôi, mở ví ra kiểm tra thì nụ cười trên môi Thư tắt lịm.
Ví da toàn thấy da là da chứ không thấy tiền. Nó lục ngăn khác ra đều không có,chỉ thấy một tờ giấy nho nhỏ có ghi mấy dòng chữ to to.
Ừm, chữ rất đẹp! Tuy nhiên, nội dung thì chẳng đẹp chút nào!
” Phí trả ví về chính chủ: 325k còn lại trong ví.
P/s: Không cần phải cảm thấy ngại vì hậu tạ quá ít đâu! Như vậy cũng thể hiện được tấm lòng của em đối với người có công làm việc tốt rồi! Cám ơn nhiều hen! “
Quắc. . .quắc. . .quắc. . .
Thư cảm nhận như có đám quạ đen bay qua đầu mình.
Nó đứng đực ra đấy nhìn cái ví rỗng. Có một từ thích hợp nhất để hình dung nó bây giờ:Ngu!!!!
Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được mà! Để nó gặp lại được, nó sẽ đánh cho hắn không còn nhận ra mặt ngang mũi dọc mình thế nào luôn!
Reng! Reng!
Đang lúc cay cú thì tiếng chuông điện thoại reo lên liên hồi. Thư ủ rũ rút điện thoại từ trong túi ra, ấn nút nghe:
- Alô? Ai vậy?
Giọng trầm thấp có vẻ gấp gáp vang lên ở đầu bên kia:
- Tớ đây, cậu đang ở đâu vậy? Về nhà rồi sao? Sao không đợi tớ?
Đang yên không sao, nhắc đến lại làm trong lòng Thư dấy lên một sự bực tức không tên, nó cáu tiết gắt lớn:
- Hừ, sao tớ phải chờ cậu chứ? Tớ đang chết dí ở đường X này, chưa về đâu, cầu làm gì thì tiếp tục đi! Không liên quan đến tớ!
- Cậu không nhớ gì sao?
- Nhớ khỉ gí chứ??
Đầu bên kia im lặng một giây rồi nói tiếp:
- Cậu cứ đứng yên đó, tớ đến ngay giờ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT