- Thư!!! Hôm nay có trong cặp có cái gì ăn được “hôm” cưng?
Thư vừa đặt được cái mu bàn chân trái vào cửa lớp, đã thấy Duy từ đâu xông tới ôm vai bá cổ đòi ăn như kiểu chết đói năm bốn lăm. Cảnh tượng này đã lâu nó không thấy, không ngờ giờ đây lại có cơ hội “tái kiến”. Duy lại như ngày nào, trên mặt mang vẻ tươi cười khốn nạn, độ phởn còn tăng hơn theo hệ số mũ so với trước.
Nhưng mà…ở tình trạng này thì hơi kì kì!
Thư nhìn cái người đang hì hục cắm đầu cắm cổ lục cặp nó rồi vứt đồ đạc tùm lum trên sàn lớp học thì nghệt mặt tự hỏi:
” Có đúng người này hôm qua vừa mới tỏ tình với mình không? Sao tình với yêu bay mé đi đâu rồi? “
Thậm chí, chiều qua Duy còn nghỉ học không phép làm Thư cứ lo cậu ta thất tình nghĩ quẩn.
Chết thật!
Có lẽ do Thư xem phim “hường phấn” nhiều quá nên độ hoang tưởng nó ngấm vào máu rồi!
Thôi, dù sao như vậy cũng tốt! Nhưng…ôi xong rồi thôi đồ ăn! Kì này húp cháo!
Duy sau khi mò mẫm được món đồ mà mình cần thì cậu ta nhắm mắt nhắm mũi tống tĩ cả đống đồ vào cặp rồi mang trả lại cho Thư.
Cậu nhân lúc đó, cúi đầu xuống thì thầm bên tai nó:
- Bà đừng dùng ánh mắt thương hại kia với tôi rồi tự mình cảm nhận cảm giác ban phát lòng tốt. Tôi vẫn ổn, con người không thể sống chết chỉ vì tình được!
Duy sượt qua vai Thư, cầm đồ ăn sáng của nó về chỗ mở ra ăn như “người”.
Thư nhún vai, xụ mặt ôm cặp về chỗ ngồi.
Cũng yên tâm phần nào, nhưng vấn đề nan giải bây giờ là lấy gì nhét bụng giờ? Cạp đất ăn chắc?!
Nếu nhìn thoáng qua, ai cũng nghĩ rằng Duy rất yêu đời và không lo không nghĩ. Nhưng để ý kĩ sẽ thấy động tác của cậu rất cứng nhắc và gượng ghịu.
Thật phải cố gắng biết bao nhiêu mới có thể liến thoáng cười cười nói nói như vầy!
Cả chiều hôm qua, Duy nghỉ học tự do để…không làm gì cả! Cậu trải chiếu trúc nằm bên bờ biển, trên vách đá cao, cởi áo sơ mi đắp kín đầu. Cứ nằm thế cả chiều, nghe tiếng sóng vỗ mạnh vào bờ, nhắm hờ mắt và suy nghĩ.
Kết quả cho chuyến đi này là Duy đã bị những người ở gần đấy tưởng nhầm là thằng bệnh trốn trại. Ngoài ra, cậu còn được một “món quà trời ban” là từ cổ xuống bụng đen xì xì và đỏ ửng lên.
Đó là một biểu hiện điên khùng của một kẻ thất tình đang trong thời điểm bộc phát bấn loạn.
Mất nửa ngày trời chỉ để nhận ra mình thật thừa thãi.
Dù vậy, cậu đã đưa ra được quyết định vĩ đại của cuộc đời là phải quay lại quỷ đạo vốn có.
Duy cứ nghĩ rằng mình sẽ giống như mấy thằng con trai trong phim tình cảm Hàn Quốc nhũn nhão vì tình nhưng không ngờ rằng cậu lại chỉ cần nửa ngày trời là quá đủ để bình tâm.
” Người ta không yêu mình thì mình tự yêu bản thân! Thất tình là việc không thiếu. Cho nên đã thất tình phải thất theo cách của mình! ” – Đó là điều mà Duy đã rút ra được sau khi hít no đủ khí trời.
Tuy nhiên, lòng đi một hướng, miệng nói một đường. Nhủ lòng không yêu mà tim vẫn đập. Nhìn người con gái mình yêu, cảm giác muốn độc chiếm lại bùng lên khôn nguôi.
Chết tiệt! Kiếm đâu cái cơ sở chữa bệnh yêu cơ chứ!
Hôm nay, khối mười hai cùng hai lớp chọn khối mười một và đội văn nghệ trường tiến hành tổng duyệt lần một chương trình gặp nhau cuối năm.
Phong trong trang phục áo dài nam màu xanh lam, vừa bưới ra đã thu hút ánh mắt của gần như tất cả những người có mặt trong hội trường, đặc biệt là con gái, ngoại trừ việc chân đi khập khiễng. Nhưng các anh chị lớp trên vì muốn để Phong vào đóng vai Nam Tào mà thay đổi kịch bản, cho thêm chi tiết Nam Tào bị gãy chân vào. Dù vậy, đó cũng là một chi tiết sáng tạo bởi như vậy lại thêm cơ hội phản ánh về thực trạng giao thông đường bộ.
Cả đám xúm lại vây quanh Phong, xôn xao hỏi han, khen ngợi như thể quen thân lắm vậy! Thư nhìn chỉ muốn…
Chết tiệt! Nó cũng không biết mình muốn làm gì nữa. Rất khó chịu!
Đã thế, Phong còn rất tự nhiên đứng giữa một đám nữ sinh đó mà đáp chuyện, cứ như không thèm quan tâm giờ là lúc nào và đang ở đâu.
Đôi môi nói ra những lời lịch thiệp nhưng dễ gây “hiểu lầm” với đối phương, ánh mắt cảm tưởng xa cách nhưng nhìn ai cũng làm cho người ta nảy sinh tư tưởng không trong sạch. Tóm lại là không – tả – nổi!
Thư giận.
Nó biết bản thân giận dỗi không có tác dụng nhưng vẫn rất giận. Nó không ở lại xem tổng duyệt mà bỏ về luôn.
Cũng giống như hôm qua, nó lại đi bộ một mình.
Hôm nay trời se se lạnh, gió tạt vào tóc Thư, vuốt qua những lọn tóc ngắn cũn tung bay giữa khoảng không. Hai má nó đã phơn phớt hồng vì cái lạnh khô cắt mơn trớn trên da thịt. Vẻ mặt nó đượm chút u buồn làm cho cảnh vật xung quanh cũng ảm đạm theo.
Đột nhiên, bước chân Thư khựng lại khi nhìn bóng dáng quen thuộc phía xa xa. Đó là một người phụ nữ trung tuổi, trên người mặc chiếc áo nâu sờn, chiếc quần vải thun bạc màu, đang đứng nghiêng người vịn tay vào thân cây.
Mẹ Huy, chắc chắn là bà ấy!
Ngay khi Thư phát hiện ra, nó lập tức chạy lên đỡ lấy người kia, vẻ mặt lo lắng hỏi:
- Bác Quý, sao vậy bác!?
Người đàn bà kia ngước lên, vừa thấy khuôn mặt nó thì cười gượng gạo, cố che đi dấu vết mệt mỏi:
- A Thư hả con, bác đang định đến tìm thằng Huy, không ngờ gặp con ở đây. Con dẫn bác đi tìm nó nghen!?
Bà Quý bỏ tay vịn cây ra, đứng thẳng người dậy. Nhưng, bất ngờ choáng ngợp, bà lao thẳng về phía trước. Thư hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy bà, miệng vô thức bật thốt lên:
- Bác Quý!
Nhưng bà đã lao thẳng vào người nó và ngất lịm.
* * *
Thư ngồi bên giường bệnh, trong tay vẫn cầm điện thoại, không ngừng nhìn vào màn hình.
Nó vừa nhắn tin cho Huy để thông báo về việc mẹ hắn đột quỵ đang ở trên bệnh viện A và giờ thì chờ hắn gọi lại.
Bỗng chốc, chuông điện thoại rung lên từng hồi, nó cấp tốc mở nắp rồi đưa lên kề sát bên tai:
- Alô, anh đến chưa?
Giọng nói hối hả vang lên, Thư còn nghe rõ mồn một cả tiếng thở dốc mặng nề.
- Tôi đang đi vào, mẹ tôi ở phòng số bao nhiêu?
- Số 105.
- Ừ, tôi đến ngay!
Một lúc sau, cánh cửa phòng bệnh được chậm rãi hé ra.
Huy giờ dù đang rất sốt ruột nhưng vẫn phải cố mà giữ bình tĩnh để bước vào một cách khẽ khàng nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT