Minh Thư lại có mặt trong những quán cà phê sang trọng
vào mỗi buổi sáng để thưởng thức tách cappuccino. Nhận được e-mail
từ Vương Khang, cô gật đầu và mỉm cười hài lòng khi công việc ngày
hôm qua cô giao anh đã hoàn tất một cách triệt để. Không những như vậy
mà còn làm tốt hơn những gì cô nghĩ. Thư nhoẻn cười nghĩ rằng mình
đã có một tín nhiệm tốt. Máy điện thoại chợt rung lên, Thư không
muốn bắt máy, nhưng nghĩ gì đó, cô lại nhấn nút...
- Alô...
- Chào buổi sáng.
- Anh không sợ trễ giờ à ? Miệng anh còn bốc mùi thối vì chưa đánh
răng đấy.
- Phải nói hôm nay cô ăn mặc rất sexy.
- Im đi. Tôi không thích cái thói đùa nham nhở đó của anh.
- Nhưng chưa bước vào tòa soạn. Dù tôi có nói gì thì tôi cũng đâu bị
kỷ luật phải không?
- Vậy thì tôi có quyền tắt máy. Chào!
Minh Thư vừa đặt điện thoại xuống thì Kỳ Tuấn từ tốn bước tới với
nụ cười khinh khỉnh nhìn Minh Thư. Cô nhăn mặt khó chịu:
- Anh cứ như từ dưới đất chui lên!
- Chỉ là lúc gọi cho cô tôi đang đứng trước cửa quán này thôi.
- Tính tiền...
- Này, chờ đã... Cô không thể nói chuyện với tôi nhiều hơn một câu
sao?
- Chúng ta đã nói với nhau rất nhiều. Lúc ở toàn soạn...
- Nhưng tôi không muốn nói chuyện với cô chỉ là chuyện công việc.
- Còn tôi thì chẳng muốn dính líu gì tới anh ngoài công việc ra cả.
Làm ơn tính tiền...
Nhưng đến khi anh chàng phục vụ đem hóa đơn ra, Minh Thư mới phát hiện,
bóp tiền cô đã để ở ngoài. Toàn bộ tiền bạc đã nằm ở nhà, không
còn một đồng xu dính túi. Minh Thư gãi đầu:
- Có thể thanh toán bằng thẻ không? Tôi...
Kỳ Tuấn cười hằng hặc móc tiền ra và trả tiền cho Minh Thư. Anh nói:
- Em yêu, anh đã nói để anh tính tiền cơ mà. Giờ thì chúng ta đi nào!
- Thái Kỳ Tuấn, anh dám...
Kỳ Tuấn kéo Minh Thư vào xe của mình rồi lao đi. Minh Thư hét lên:
- Thả tôi xuống...
- Cô nợ tôi tách cappuccino ấy đấy.
- Ok! Tôi sẽ trả anh ngay lập tức.
- Không. Tôi không thích trả bằng tiền. Tôi thích cái khác cơ.
- Tôi chỉ có thể trả anh bằng tiền.
- Cô có thể trả nợ cho tôi bằng cách hôn tôi mà.
- Cái gì? Còn khuya.
- Vậy thì cô phải chấp nhận một sự thật là cô nợ tôi. Dù cô có cố
trả nhưng tôi không lấy thì cô vẫn nợ tôi thôi. Cô không có quyền cưỡng
ép tôi phải nhận số tiền mà tôi đã anh hùng ra tay cứu giúp cô khỏi
cơn bẽ mặt.
- Anh mà là anh hùng à? Nực cười thật.
- Cô nghĩ đi, nơi đây dù paparazzi không động nghẹt như Hollywood, nhưng cô
là Tổng biên tập của một một tờ tạp chí lớn. Ngày hôm sau sẽ tràn
ngập những cái tin cô không có tiền trả cà phê đấy. Mà người đăng tin
sẽ là tôi!
- Thái Kỳ Tuấn, tôi thách anh đấy!
- Tôi không thích chơi thách đố. Vì tôi không bao giờ có khái niệm
chùn bước, thách là tôi làm thiệt đấy. Khi đó đừng có hối hận.
- Anh đừng có quá đáng và vô lý như vậy. Tôi không làm đâu!
- Vậy thì để tôi hôn em!
Kỳ Tuấn thình lình thắng xe lại và chồm sang ôm hôn Minh Thư. Bất
thình lình cô nàng không cựa quậy gì được, để yên vài giây, cô lại xô
Kỳ Tuấn ra và tát vào mặt anh một cái thật mạnh. Kỳ Tuấn mỉm cười
nhìn Minh Thư, cô cáu kỉnh và tức giận, tát anh thêm một cái bên má
đối diện rồi chỉnh sửa lại trang phục và bước xuống xe. Không quên
để lại lời cáu tiết:
- Vô liêm sỉ!
Kỳ Tuấn mỉm cười hài lòng với thành quả mà mình đạt được. Nhưng
quả thực cô nàng đánh hơi đau làm mặt anh vào tới bàn làm việc rồi
vẫn thấy nóng rát. Nhìn Minh Thư vẫn trở lại phong thái lạnh lùng
và khó chịu khi ngồi vào trong phòng kín, Kỳ Tuấn nhìn vào và mở
điện thoại ra bấm liên tục. Vài giây sau, chuông reo báo tin nhắn reo
lên, Minh Thư nhận được dòng tin nhắn từ số máy mà cô căm ghét:
“ - Thái Kỳ Tuấn này chưa từng cua gái thất bại, để xem tôi có thể
chinh phục em trong bao lâu. Tôi thích chinh phục em không phải vì tôi yêu
em, mà là vì em là một kẻ khó đánh bại, nên tôi phải đánh bại,
babe!”
Vừa đọc xong, cô như muốn quăng cái điện thoại đi chỗ khác và liếc
nhìn Kỳ Tuấn. Cô ghét cái giọng cười giễu cợt trông rất đểu cán
của anh. Cô cực kỳ dị ứng loại đàn ông như vậy. Nhìn Kỳ Tuấn cứ
mãi lo hết đá lông nheo với cô này lại đi nhắn tin và nói chuyện
điện thoại, Vương Khang nhăn mặt:
- Tại sao những nơi thế này lại chứa loại người như anh?
- Tại sao không?
- Quá dư thừa.
- Cậu đừng nghĩ chú tâm với công việc tức là sẽ được việc. Nơi đây
chỉ trọng dụng tài năng, không có khái niệm “lấy cần cù bù thông
minh” ở đây. Cậu vẫn còn phải tìm hiểu tôi nhiều đấy!
- Tôi chỉ cần biết ai là người tối cao nhất, có quyền hạn nhất ở
đây. Và câu trả lời tôi nhận được không phải là anh, thế nên việc tìm
hiểu anh tôi nghĩ là không cần thiết.
- Đỗ Vương Khang, cậu là người mới...
- Tôi là người được tuyển. Đừng lên giọng với tôi vì anh là người
tới sớm hơn tôi. Tôi không quan tâm! Tôi không cần biết!
Minh Thư làm việc đến đau cả xương sống, nhìn ra ngoài, mọi người ai
cũng làm việc với cái thái độ chỉ vì sợ mất chén cơm manh áo. Cô
đang phân vân suy nghĩ, chợt nhận được tin nhắn. Minh Thư rời khỏi văn
phòng, cô đến một nơi khá xa tòa soạn để gặp ông Minh. Ông mỉm cười
ngồi chờ sẵn:
- Cô uống gì?
- Nước lọc.
- Đơn giản thế à?
- Phải.
- Trông cô phờ phạc quá.
- 10 ngày tiếp nhận tòa soạn của ông. Tôi không cảm nhận được nơi đây
là không khí của một tờ tạp chí. Họ chỉ thời thượng cho họ chứ
không phải làm nhiệm vụ mang lại cái thời thượng rộng khắp cho mọi
người cùng biết.
- Cô đã nhận hợp đồng, cô chỉ có thể than với tôi còn tôi thì không
thể giúp gì cho cô. Đây là bài toán mà cô đã vào phòng thi thì phải
giải cho bằng được.
- Tôi không thể hiểu tại sao những con người như Thái Kỳ Tuấn lại có
thể có được tiếng nói riêng trong tòa soạn. Anh ta kéo cả một tập
thể lười biếng chỉ biết ăn chơi về phía anh ta. Tôi không biết tôi có
thể kéo dài trong bao lâu nhưng thực sự là tôi rất muốn sa thải những
người như Thái Kỳ Tuấn.
Ông Minh điềm tĩnh uống một chút rượu vang rồi nói:
- Cậu ta đã theo tôi 7 năm, trong khi cô chỉ mới làm việc với cậu ta
hơn 1 tuần. Cậu ta có tất cả những ưu điểm mà những người như tôi
muốn có. Sở đoản duy nhất của cậu ta chỉ là cái thói ngang tàng, vô
kỷ luật và hay đùa giỡn thôi.
- Anh ta không hòa vào một tập thể, anh ta cứ luôn tìm cách chống đối
tôi. Thử hỏi...
- Minh Thư, bình tĩnh đi. Nếu cô sa thải Kỳ Tuấn, tôi không có quyền
chỉ trích cô nhưng nói thật là cô đã lãng phí đi một nhân tài đấy.
- Nhân tài không có thiếu. Tôi không cần những người vô kỷ luật như
vậy. Anh ta mà cố chống đối tôi một lần nữa thì tôi sẽ làm thật
đấy.
Minh Thư bỏ đi. Cô bực tức về văn phòng, không thể tin được Thái Kỳ
Tuấn lại đang ngồi giữa tòa soạn mà ôm ấp mấy cô nàng đồng nghiệp
một cách lộ liễu. Chẳng những vậy còn đang biêu riếu về nụ hôn Tuấn
đã cướp từ cô qua camera của tầng hầm để xe. Minh Thư giận quá hóa
liều, đứng trước mặt mọi người, Minh Thư hằn giọng:
- Thái Kỳ Tuấn, lấy danh nghĩa là tổng biên tập tờ bào Người thời
thượng. Tôi tạm đình chỉ công tác của anh vì những hành động này.
- Cái gì ?
Kỳ Tuấn đang cười nói hả hê, anh suýt rơi xuống sàn đứng dậy nhìn
Minh Thư:
- Cô vừa nói cái gì vậy?
- Tôi nói tôi tạm đình chỉ công tác của anh. Mong anh sớm nhận ra
nguyên nhân và hãy tự trở lại chính mình.
- Lý do gì chứ?
- Anh có thể lên phòng tôi để chúng ta làm việc với nhau.
Minh Thư lạnh lùng nhìn Kỳ Tuấn. Anh chàng nóng giận lên phòng Minh
Thư và đóng muốn sập cánh cửa. Minh Thư nói:
- Có thắc mắc gì?
- Tại sao lại đình chỉ? Cô có biết cô đang làm cái việc mà chưa ai
dám làm kể từ lúc tôi vào đây không?
- Và giờ tôi đến đây. Tôi làm.
- Cô khá lắm. Được thôi! Nghỉ thì nghỉ. Tôi chờ xem số ra kỳ này,
không có tôi, đầu trang báo sẽ nhếch nhác ra sao. Khi đó đừng có quỳ
trước mặt tôi mà xin tôi trở lại!
Kỳ Tuấn tháo thẻ nhân viên ra quăng mạnh xuống bàn rồi bỏ đi. Minh Thư
thở dài nhìn theo, cô biết mình đã nóng giận quá mức nhưng dù sao cô
cũng không thể chấp nhận việc mình bị xúc phạm như vậy.
Mặc cho một đoàn con gái theo an ủi và nài nỉ, Kỳ Tuấn đứng giữa
toàn soạn và hét:
- Hoàng Ngọc Minh Thư, có ngày cô sẽ phải quỳ trước nhà tôi mà xin
lỗi tôi.
Hai tay bóp chặt, nghe tiếng chuyển động của xương. Mặc cho mọi tiếng
bàn tán xôn xao, cuộc họp nóng được diễn ra vài phút sau khi Kỳ Tuấn
bị đình chỉ công tác. Minh Thư vẫn gương mặt lạnh lùng và nói:
- Tôi hoàn toàn không có lý do gì để hối hận dù tôi vừa tự làm khó
chính mình khi đình chỉ một trụ cột của toàn soạn. Nhưng nguyên tắc
làm việc của tôi không dành cho những người vô kỷ luật, dù anh ta có
tài năng đến đâu. Tòa soạn chúng ta đang gặp khó khăn, tôi mong số ra
sắp tới sẽ đạt doanh thu cao hơn. Dù mọi người có ủng hộ anh Tuấn thì
cũng đừng vì thế mà chống chọi lại tôi, hãy sống và làm việc vì
chính mình. Đừng vì trả đũa hộ ai cả! Mọi người có ý kiến gì
không?
Đổi lại chỉ là một sự im lặng, Minh Thư nói tiếp:
- Tạm thời tôi giao lại phần làm việc của anh Kỳ Tuấn cho Vương Khang.
Cậu làm được chứ?
- Thưa Tổng biên tập. Tôi sẽ cố gắng hết sức!
- Được rồi. Cố gắng phát huy! Cứ coi như đây là bài test thử thách
cậu vào tòa soạn làm việc.
- Cảm ơn Tổng biên tập đã tin tưởng.
Cuộc họp kết thúc. Nhiều người vẫn còn khá sock trước những gì
diễn ra chiều nay:
- Con bé đó ghê thật! Dám đuổi cổ thẳng cẳng Thái Kỳ Tuấn...
- Nhưng phải nói cô ấy dám làm điều đó là cô ấy rất can đảm rồi.
- Thôi cố gắng mà hoàn thành việc của mình. Đừng đụng ổ kiến lửa
đó nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT