Bất cứ ai trong đời, một khi đã trải qua tình yêu, mối tình đầu
đời luôn để lại những ký ức ấn tượng và khó quên nhất, có thể là vui, cũng có
thể là buồn. Nhưng đối với họ, bao giờ tình đầu cũng là hồi ức khó quên nhất.
Có ai chỉ yêu một lần mà có được hạnh phúc mãi mãi với người mình yêu. Không
nhiều người như thế, đa phần những ai dạn dĩ trong tình yêu đều đã có ít nhất
những lần tan vỡ với thứ tình cảm thiêng liêng nhất của con người.
Thuở bé, được bao bọc như một hoàng tử bé, dĩ nhiên bạn bè đối
với Kỳ Tuấn là một khái niệm xa xỉ. Được đi học trường tư thục đắt tiền nhưng
Tuấn không có lấy một người bạn, bởi vì chẳng ai lại muốn chơi với thằng kể cả
vấp té cũng khóc đến nỗi ướt cả áo. Hở tí là chạy lại méc ông vệ sĩ cao to luôn
giám sát từ lúc vào trường cho tới lúc ra về. Kể cả con gái cũng không cho Kỳ
Tuấn chơi cùng dù chỉ là trò chơi gia đình của những bé gái. Lớn hơn một chút,
Tuấn ngày càng cô đơn và lạnh lùng, tuy cậu vẫn còn tính cách nhút nhát và yếu
đuối nhưng Tuấn đã hình thành tính cách khó ưa ở bên ngoài, trông cậu lúc nào
cũng khó đăm đăm, làm gì, chơi gì cũng chỉ một mình cậu.
Đến một ngày, Tuấn khóc, khóc rất to, không phải chuyện bị dành
đồ chơi hay là bị cô lập nữa. Lần đầu Tuấn đánh nhau ở trường tiểu học, cậu đã
cô đơn chống lại cả một tốp học sinh. Cậu đã thắng vì sự kiên cường và tính sắt
đá của một đứa trẻ cô đơn tôi luyện. Tuấn không rơi một giọt nước mắt nào dù
vết thương có nặng tới đâu, nhưng khi bọn nhóc kia đã bỏ chạy, Tuấn đã đứng đó
khóc nức nở. Đơn giản bởi vì, dù là một kẻ yếu đuối thấp hèn hay là một kẻ ngạo
nghễ trong chiến thắng, Tuấn vẫn mãi mãi là một cậu bé cô đơn.
Một chiếc khăn mùi soa, một bàn tay đã nắm lấy bàn tay của cậu
và lau nước mắt cho cậu. Tuấn nhớ rất rõ cậu không ngước lên nhìn ngay gương
mặt đó là ai, mà chỉ kịp nhìn thấy cái bảng tên: Trần Phương My, lớp 3A, rồi
sau đó ôm chặt lấy người đó mà khóc òa. Phương My chính là người đầu tiên mang
lại cho Tuấn khái niệm yêu thương, quan tâm, chia sẻ. Nhờ có cô bạn trên cậu 2
lớp ở bên cạnh, Tuấn đã có thể biết cười, biết chia sẻ, yêu thương. Tuy Tuấn
không tìm được người bạn thân thiết nào nữa nhưng cậu vẫn vui vẻ đến trường
những ngày sao đó. Không vì lý do gì hết, chỉ là được trông thấy Phương My.
Họ đã ở bên nhau, lúc nào cũng là một cậu bé đầu đinh chỉ đứng
đến vai cô bạn có mái tóc xõa dài và kẹo nơ phần mái. Tuấn chỉ nói chuyện với
My những khi cậu buồn, chỉ cho My biết những bí mật và đã từ lâu, Phương My
nghe không biết bao nhiêu lần câu nói: “Phương My, tớ muốn cưới cậu làm vợ” từ
miệng của cậu bé dễ thương, đáng yêu và chỉ đứng tới vai của cô. Những lúc đó,
Phương My chỉ mỉm cười và đáp lại: “Khi nào cậu cao bằng tớ, tớ sẽ trao cho cậu
nụ hôn đầu đời của tớ”.
Kỳ Tuấn đã hút sắp hết hộp thuốc, khói thuốc bay nghi ngút nhà,
anh mở cửa sổ cho thoáng khí, Tuấn nhớ như in ngày cậu Phương My gặp cậu ở
trường để tạm biệt, trong khi Tuấn thì hí hửng chờ đợi Phương My như thường
lệ...
“- Cậu đến muộn nhé! Cho cậu xem, đây là bóng rổ nè. Có thứ này, cậu sẽ mau
chóng phải hôn tớ thôi.
- Xin lỗi Kỳ Tuấn.
- Hả? Có gì mà phải xin lỗi?
- Bắt đầu từ ngày mai, tớ sẽ không đi học nữa.
- Tại sao?
- Gia đình tớ sẽ không ở đây.
- Thế đi đâu?
- Xa lắm.
- Có lâu không?
- Sẽ không quay lại nơi này nữa.
- Hả? Sao kỳ vậy? My đừng đi mà.
- Kỳ Tuấn, xin lỗi cậu.
- Không. My không được đi, còn nụ hôn của tớ thì sao? Cậu phải làm bạn gái tớ.
- Kỳ Tuấn đừng khóc. Cậu phải mạnh mẽ lên, ngay cả khi không có tớ bên cạnh.
Cậu phải chứng tỏ cậu là một người đàn ông thực sự, để con gái chạy theo mình
chứ không phải khóc òa khi con gái bỏ đi, phải là thủ lĩnh của tất cả bọn con
trai chứ không được khóc khi chúng không chơi với Tuấn.
- Tớ không chịu đâu.
- Hãy hứa với tớ cậu sẽ làm được. Tớ sẽ cố gắng tìm cậu, khi cậu đã không còn
một cậu bé nữa.
- Phương My đừng đi mà.
- Kỳ Tuấn là cậu bé quan trọng nhất trọng nhất, là cậu bé tớ yêu thương nhất
trong lòng tớ đó.
- Cậu không yêu tớ nữa sao?
- Nếu ngày sau gặp lại, Tuấn chắc vẫn còn là một cậu bé cô đơn thì tớ nhất định
sẽ làm bạn gái của Tuấn. Tuấn là một cậu bé dễ thương, sẽ có người thích hợp
với Tuấn hơn tớ mà.”
Rồi mặc cho nước mắt cậu bé vẫn chảy, Phương My lau nước mắt cho
cậu lần cuối rồi hôn lên hai má ửng hồng của Kỳ Tuấn. Chiếc xe chạy đi mà Kỳ
Tuấn vẫn đuổi theo, chạy theo một đoạn rất dài. Đến nỗi Kỳ Tuấn ngã lăn ra vì
vấp té...
- Này, sao lại khóc như vậy?
Kỳ Tuấn ngước lên nhìn, là một cậu trai choai choai cao lớn
trông rất ngầu và phía sau là một anh chàng trạc tuổi Tuấn nhưng khá chỉn chu
và đỡ cậu đứng dậy. Cũng ngày hôm đó, Tuấn làm quen với Bùi Đàm Phúc và Trương
Gia Hòa.
Hồi ức tuổi thơ không có gì là quá đẹp đẽ, nhưng Tuấn vẫn không
quên câu chuyện của 13 năm về trước, khi Tuấn vẫn là một học sinh lớp 7. Kể từ
đó, Tuấn thay đổi hẳn, kết thân với Bùi Đàm Phúc và Trương Gia Hòa, trở thành
một bộ ba nổi tiếng. Tuấn đã tìm được những cậu trai mới làm chiến hữu, ít khóc
hơn và dạn dĩ với con gái nhiều hơn. Và từ đó tới nay, Thái Kỳ Tuấn đã được
biết đến với khái niệm như thế. Tuấn cũng chấp nhận cuộc sống mới, quen với vị
thế của một hotboy, cố gắng vùi sâu thất bại tình yêu thơ bé. Lần trở về của
Phương My lần này không làm Kỳ Tuấn mảy may xúc động một chút nào, nhưng Kỳ
Tuấn vẫn nhớ câu chuyện ấy. Không phải vì anh vẫn yêu Phương My, cái tình yêu
đó nó qua đi lâu lắm rồi, không thể phủ nhận đã từng yêu nhưng bây giờ thì
không yêu nữa. Không hẳn vì ngày xưa Phương My đã bỏ Tuấn mà đi, mà là vì giờ
đây trái tim anh không thuộc về cái vị trí của một thằng bé chờ đợi người yêu,
mà là trái tim Tuấn đang hướng về một suy nghĩ khác...
Một ngày hiếm hoi cả Tuấn và Thư đều thức dậy và dùng chung một
cái bếp vào buổi sáng. Trông Kỳ Tuấn có vẻ hơi trầm ngâm còn Minh Thư thì vẫn
còn hơi say vì hôm qua dù uống không nhiều nhưng Thư cũng cảm thấy đầu còn
nhức. Cô uống nước lọc và ăn một chút bánh mì sandwich, Kỳ Tuấn trông thấy như
thế bèn làm cho cô một phần trứng chiên và xúc xích được bày trí đẹp mắt. Kỳ
Tuấn đặt trước mặt Minh Thư, cô hỏi:
- Cái gì đây?
- Không biết hả? Là điểm tâm sáng.
- Tôi biết là điểm tâm sáng, nhưng đây không phải là vị trí của anh ngồi.
- Anh làm cho em.
- Nhưng anh nghĩ tôi có ăn không?
- Xem như em ăn để cảm ơn đêm qua anh đưa em về nhà đi.
- Đêm qua tôi còn đủ tỉnh táo thì tôi tát cho anh vài tát tay rồi. Chỗ tôi đang
vui chơi anh phá làm gì ? Tôi có gọi anh đi tới đó không? ... À, mà cũng phải
... Anh đâu phải tới đó để đón tôi về. Anh tới đó để hẹn hò với giáo viên của
khóa học mà. Trần Phương My thì phải...
Kỳ Tuấn chỉ im lặng, trông anh thật hiền từ những lúc buồn bã. Không hề giống
một playboy chút nào, Minh Thư nhìn ánh mắt của Kỳ Tuấn là lạ, cô cũng không
nghĩ gì thêm mà đứng dậy. Kỳ Tuấn nắm tay Minh Thư lại nhưng không nhìn cô:
- Em không ăn thật sao?
- Buông tay tôi ra.
- Ngon lắm đấy!
- Tôi nhắc lại lần nữa, anh buông tay tôi ra.
- Em thù ghét anh đến vậy sao?
- Còn hơn như thế.
- Anh đang cô đơn, em giúp gì được cho anh không?
Minh Thư cười một cách tự cao rồi nói:
- Nếu Trình Can mà làm cho tôi một bữa ăn sáng như thế này rồi nói với tôi câu
đó, tôi sẽ ôm hôn anh ta và nói “chắc chắn rồi anh yêu!” nhưng, anh thì không
...
Rồi Minh Thư vừa bước được vài bước đã nghe tiếng đập mạnh xuống
sàn, cô quay lại và nhìn thấy cái đĩa đã vỡ vụn, thức ăn thì văng tung tóe.
Minh Thư sợ hết hồn, tim cô đập thình thịch, Kỳ Tuấn vẫn không quay lại nhìn
cô, tay thì nắm chặt ly nước. Kỳ Tuấn cất giọng như muốn giết người vậy:
- Em vẫn tiếp tục dùng hắn so sánh với tôi sao? Đã nói bao nhiêu lần rằng hắn
không đáng để em phải như thế.
- Không phải chuyện của anh.
- Thì đừng bao giờ so sánh hắn trước mặt tôi, nghe rõ chưa?
Đến lượt cái ly thủy tinh nứt thành từng mảnh trong lòng bàn
tay, Kỳ Tuấn trong lúc nổi giận thật là đáng sợ, mắt anh đỏ ngầu, giọng ồm ồm
và đôi tay thì có thể bóp nghẹt bất cứ thứ gì. Minh Thư hơi hoảng loạn, cô nhốt
mình trong phòng khá lâu, những lúc không gian yên tĩnh, Thư lại suy nghĩ. Cô
sai thật rồi, tại sao phải vì một người không dành trọn con tim cho mình mà đi
làm tổn thương người khác. Người khác ở đây có lẽ là người cô luôn muốn làm anh
ta trong tình trạng như đêm qua và ngày hôm nay. Quả thực lúc nói câu “Anh đang
cô đơn...”, vẻ mặt Kỳ Tuấn làm Thư thoáng quên hết tất cả những chuyện xảy ra
và muốn đáp lại anh một câu gì đó. Nhưng Thư không làm được, những định kiến
cho bản thân, những kế hoạch trả thù được vạch ra sẵn, cô không thể nào chỉ vì
những khoảnh khắc thoáng qua như thế. Kỳ Tuấn rõ ràng ngày hôm nay đem lại cho
Thư một cảm giác mới mẻ, anh chàng khó hiểu này không hoàn toàn quá bí ẩn về
lối sống, nhất là khi Thư đã nghe được câu đó. Khác nào Thư đã biết được điểm
yếu của anh mà xuyên tạc để trả được thù hận. Rồi cô tự hỏi, cô phải trả thù
đến đâu là đủ, phải trả thù đến đâu thì mối hận trong lòng cô mới được xua tan,
khi mà cái lý do mà cô kết lại mối hận này giờ chỉ là một sự thật phũ phàng.
Thư hé cửa, Kỳ Tuấn đã không còn ở đó. Cô không cảm thấy mình có
lỗi, nhưng tự trong lòng cái thôi thúc gì đó đẩy Thư đi lấy chổi để quét dọn
bãi chiến trường mà lẽ ra nếu Thư không đanh đá kiêu kỳ trêu tức Kỳ Tuấn, có lẽ
sẽ là một món ăn ngon. Minh Thư thở dài, cô không cho phép mình suy nghĩ quá
nhiều. Khác với Kỳ Tuấn, Minh Thư đã làm bạn với nỗi cô đơn trong suốt một thời
gian dài. Cô không cho rằng cô đơn là cái gì đó quá tệ bạc. Nếu như cả hai chỉ
có thể dừng lại ở mức cấp trên-nhân viên thì Thư đã có thể chia sẻ với Tuấn
cách giải tỏa nỗi niềm cô đơn.
Sự cô đơn là một điều kỳ lạ, nếu người ta cảm thấy hòa hợp với
cô đơn được thì sẽ ca ngợi rằng đã tìm được một khoảng không ưu tư riêng. Nhưng
nếu người ta cảm thấy sợ nỗi cô đơn ấy, con người sẽ luôn tìm cách trốn tránh,
dùng mỗi cách để nhấn chìm sự cô đơn sâu trong đáy lòng.
Có lẽ Thư và Tuấn là hai trường hợp đó.
Chỉ có một giải pháp thoát khỏi sự cô đơn. Tức là khi ta không còn cảm thấy bên
cạnh ta chỉ có mình ta nữa. Khi ấy, nỗi cô đơn không tự tan biến đi, mà những
tâm hồn cô đơn sẽ dần khít lại, gần gũi nhau, hoặc vì một lý do nào đó mà kéo
sát lại bên nhau thì khái niệm cô đơn sẽ vĩnh viễn tan biến.
- Anh đang cô đơn hả?
- Không.
- Anh đang nói dối.
- Em biết rằng anh sẽ không bao giờ cô đơn mà.
- Vì sao?
- Vì anh có em. Ngay cả khi chúng ta chưa là gì của nhau hết.
- Anh biết em nghĩ gì khi nghe điều đó không?
- Nghĩ gì?
- Nghĩa là em sẽ đợi. Cho tới một ngày em có thể thỏa lấp cô đơn trong lòng
anh.
Cặp đôi ấy tựa đầu vào nhau, còn ai khác ngoài Trình Can và
Phương Dung. Nhận thấy rằng giữa anh và Minh Thư không còn gì có thể níu kéo,
Trình Can vẫn còn những giải pháp khiến anh không bao giờ chùn bước với cô đơn.
Trình Can không bao giờ cô đơn, bởi nỗi nhớ thương của anh không bao giờ dành
cho duy nhất chỉ một người.
Vương Khang sau khi hoàn thành bài viết của mình, anh chàng lướt
web đến mỏi cả mắt nhưng cũng không tìm được thông tin gì thú vị để tiếp tục
ngồi trước màn hình. Yahoo, Facebook, Twitter,... những mạng xã hội không bao
giờ thiếu người online để tâm sự nhưng đâu không phải là một nỗi cô đơn tầm
thường. Mà là sự nhớ thương duy nhất Khang dành cho một người con gái ở nơi xa.
Dòng tin nhắn offline ngắn ngủi nhưng chứa chan đầy cảm xúc:
“- Chào em, con nhớ anh chứ. Một đêm cô đơn không ngủ được,.. chỉ muốn hỏi, con
gấu bông màu hồng có khỏe không? Nó vẫn ở bên cạnh em chứ?... Hay, em quẳng vào
sọt rác rồi?...”
Nhưng cũng thỉnh thoảng, những người đang nghĩ mình cô đơn lại
không hề cô đơn. Nhã Trúc cố hoàn thành bài tập trong trường, cô chợt phải dừng
lại, tháo kính cận ra và ngồi nhìn đăm đăm vào màn hình, chỉ bởi dòng tin nhắn
offline ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT