Một đêm ăn nhậu đã đời làm anh chàng tới công ty với hai chiếc tất
khác nhau xỏ vào đôi giày cực xịn giá mấy nghìn Euro mua trong chuyến
đi Đức xem World Cup. Cravat vẫn còn được vắt ngang trong khi ngày hôm
nay Kỳ Tuấn có nhiệm vụ phải giới thiệu sơ lược về mọi thứ ở tòa
soạn cho Tổng biên tập mới. Anh không nghĩ là cô gái người Hà Nội
này lại đúng giờ cực kỳ như vậy. Kỳ Tuấn cố ép những cọng tóc
còn dựng đứng của mình nằm xuống và ấp úng:
- Tôi không nghĩ... Ý tôi là tôi xin lỗi về việc trễ giờ...
- Tôi không trách anh về chuyện đó.
- Chứ là chuyện gì?
Tiến đến gần Kỳ Tuấn và tự tay thắt cravat lại cho anh một cách
chỉnh tề, cô nàng nhoẻn cười:
- Anh là một designer, nhưng dường như vì quá hứng thú cho công việc
nên đã quên mất design cho mình? Huh?
Kỳ Tuấn thấy hơi căng thẳng, anh thở phào nhẹ nhõm và tiến lại gần,
thấy bảng tên để trước bàn:
- Hoàng Ngọc Minh Thư là tên của cô?
Cô nàng gật đầu, vẫn dán chặt mắt vào máy tính. Tuấn hỏi:
- Cô đến đây bao giờ thế?
- 7 giờ.
- Sớm vậy à?
- Vì tôi là người mới.
- Nhưng cô là sếp ở đây... Cái tòa soạn nhếch nhác này không ai chú
ý đến tác phong công nghiệp của cô đâu.
- Chính anh cũng dùng từ “nhếch nhác” để đánh giá về nơi anh làm
việc thì lí do tôi đến sớm càng hợp lí hơn. Tôi làm việc có trả
lương, theo hợp đồng, và ông Minh mời tôi đến đây để làm việc đó.
- Ý cô là sẽ có một bộ luật mới à?
- Đương nhiên.
Minh Thư và Kỳ Tuấn ra khỏi phòng, cùng nhau đi tham quan các phòng
nhân sự, Tuấn đi chậm hơn vài bước và có dịp ngắm nhìn Lan Phương.
Đôi mắt anh chàng sáng lên khi nhìn từ phía sau, thì ra đâu phải đã
lên sếp rồi thì không có thời gian chăm sóc sắc đẹp, những đường con
khá tuyệt đấy chứ. Tuấn nghĩ vậy nên đã cười một mình, Minh Thư thì
không ngừng quan sát và ghi hì hoáy vào cuốn sổ tay. Lúc bước vào
thang máy, Kỳ Tuấn đùa giỡn:
- Có ai đã khen cô là người đẹp chưa?
- Chưa.
- Thật không?
- Ừ.
- Vậy để tôi khen cô nhé?
- Hình như điều đó không có liên quan tới công việc của chúng ta.
- Này, tôi nghĩ chúng ta nên có một buổi trao đổi để hiểu phong cách
làm việc của nhau chứ.
- Điều đó cần thiết à?
- Đúng thôi, dù sao thì chúng ta... ý tôi là chúng ta sẽ là một cặp
đôi làm việc ăn ý cùng giúp tòa soạn lấy lại tiếng tâm như xưa.
Cô nàng Minh Thư chỉ nhoẻn cười và tiếp tục đi thẳng. Trong đầu Kỳ
Tuấn đã nảy ra một ý định rất hay, anh tặc lưỡi tự hâm mộ mình tại
sao lại luôn có những ý tưởng tuyệt vời để cua gái. Mặc dù đây là
lần đầu tiên anh đang có ý định đánh đổ cô nàng sếp của mình.
Làm việc đến đau cả lưng, Kỳ Tuấn nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ tối.
Nhưng nhìn vào phòng ở trong thì vẫn thấy Minh Thư làm việc với một
thái độ hết sức tập trung và đầy nhiệt huyết. Tuấn cảm thấy có gì
đó cảm phục cô nàng sếp này. Buổi tối, cả hai tình cờ cùng vào
một thang máy, Tuấn hỏi:
- Cô ở gần đây chứ?
- Cũng không xa lắm.
- Để tôi đưa cô về.
- Không cần. Tôi có xe.
- Một người đẹp trai như tôi tình nguyện làm tài xế cho cô mà cô vẫn
không chịu à?
- Xin lỗi nhưng tôi không cho rằng anh đẹp trai.
Minh Thư bỏ đi trước. Kỳ Tuấn nhếch mép cười ngày càng cho rằng ý
nghĩ của mình không chỉ mà là thoáng qua.
Đến cuối tuần, buổi họp đầu tiên giữa nhân viên và
người lãnh đạo mới đã được định trước là 2 giờ chiều. Tuấn đã cố
gắng tới sớm 5 phút tuy nhiên dường như chỉ có anh và Minh Thư ở trong
phòng. Đến gần 4 giờ chiều mới đầy đủ các nhân viên. Minh Thư vẫn
bình thản và xem xét từng trường hợp, từng con người ở đây. Bọn đàn
ông thì mải mê bàn tán điểm đến sau giờ làm trong khi lũ đàn bà thì
tị nạnh nhau cây son mới hay cái bóp hiệu. Chỉ có Kỳ Tuấn là ngồi
im lặng quan sát từng cử chỉ và hành động của Thư. Đến gần 5 giờ,
khi mọi người đã bắt đầu sốt ruột khi Minh Thư vẫn cứ im lặng, một
người đứng lên:
- Thưa Tổng biên tập, chúng tôi còn phải về nhà. Chúng tôi còn gia
đình của mình và xin cô hãy đưa ra nội dung họp nhanh đi ạ.
- Cảm ơn vì chị đã lên tiếng.
Minh Thư đứng dậy và yêu cầu Tuấn tắt đèn, cô bắt đầu mở máy chiếu.
Mọi người đều ngạc nhiên trước cảnh tượng trong đó, Minh Thư nói:
- Đây là cảnh tôi quay lại trong 1 tiếng đồng hồ vừa qua. Thử hỏi, đó
có giống không khí của một phòng họp của một Tòa soạn tiếng tâm hay
không?
- Chúng tôi không hiểu cô muốn nói gì? Tuy nhiên khi đó chưa bắt đầu
vào họp?
- Tôi tự đặt câu hỏi anh chị chuẩn bị gì cho buổi họp đầu tiên với
lãnh đạo mới. Và câu trả lời là không có gì cả. Một tuần làm việc
ở đây, tôi không tin nổi đây lại là một trụ sở của tờ tạp chí từng
được yêu thích nhất. Tôi không nắm rõ giờ làm việc của mọi người
cũng không xác định nơi đây là đâu bởi cái tác phong làm việc của
các bạn. Ngồi cho hết giờ rồi làm qua quýt công việc của mình chỉ
đợi khi nước tới chân mới nhảy. Tại sao vậy?
Lúc Minh Thư nghiêm trang nhìn cô trông thật khó khăn nhưng vẫn giữ được
ấn tượng cho Tuấn ở cái miệng duyên dáng. Tuấn đang suy nghĩ mong
lung, Minh Thư lại tiếp tục:
- Tôi nhắc lại cho các bạn một lần nữa, tôi đã bắt đầu là lãnh đạo
mới của các bạn. Tôi có quyền xử lí những gì trái với quy định tôi
đưa ra ngày hôm nay. Tôi mong rằng thứ 2 tuần sau tôi không muốn thấy
cảnh này tái diễn. Tôi rất trân trọng sự chiếu cố của người tiền
nhiệm là Tổng biên tập Âu, tuy nhiên, tôi đến đây không phải để chữa
cháy, tôi đến đây với tư cách của một người lãnh đạo thực thụ, tôi
đến đây là để thay đổi và hoàn thiện. Mong các bạn hợp tác!
Kỳ Tuấn phát cho mỗi người một tờ gọi là quy định mới của công ty.
Ai cũng phải la í ới với những quy luật. Một cô nàng ỏng ẹo hét to:
- 8 giờ sáng phải có mặt, trang phục phải chỉnh tề, nam không được
thắt caravat lôi thôi, nữ không được mặc váy quá sexy, tuyên bố lắp
đặt camera ở các phòng để theo dõi thái độ làm việc, cấm điệu đà
chải chuốt, cấm nói chuyện riêng tư, không được ngồi ở căn-tin quá 30
phút... Theo đó sẽ được tính lương bổng tùy theo người giám sát...
Trời ơi, đây có phải là cái nơi tôi làm việc nữa hay không?
- Tôi thấy được đó chứ!
Một ông đứng tuổi hài lòng nhận xét. Minh Thư nói:
- Các bạn có buổi tối hôm nay và cả một ngày chủ nhật ngày mai để
từ từ mà nghiền ngẫm những điều luật này. Tôi không yêu cầu các bạn
phải tuân theo nhưng nếu còn muốn đậu lại đây lâu ở công ty thì phải
làm theo. Việt Nam không thiếu những người tài và tạp chí “người
thời thượng” cần tuyển những người có cái tâm “thời thượng” với
nghề chứ không phải là “thời thượng” theo cái cách các bạn đang làm.
Buổi họp kết thúc!
Lần đầu tiên có người dám lớn tiếng với cả một đội ngũ nhân viên
từ lớn tới nhỏ chỉ biết chơi bời lêu lỏng. Dù chưa khẳng định được
năng lực của Minh Thư đi đến đâu, nhưng cô đã để lại dấu ấn của mình
bằng việc làm cho cả cái đội ngũ nhân viên chán ngáy ở đây bắt đầu
tập trung về một thứ. Mọi người đã tập trung về phía cô! Đúng như
vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT