E06… 9h sáng… không phải chính là chuyến bay của Kid đó hay sao??!!!!!
Salasa miệng lắp ba lắp bắp, giọng run run hỏi:
_ Can… Candy à… đó.. đó không phải là chuyến bay… của Kid hay sao?.. anh.. anh chàng đó… không lẽ….
_ Cậu nói cái gì?!_
Hanachi kinh ngạc không kém, quay đầu lại nhìn Salasa. Neyuli cũng vậy,
cô bịt chặt miệng, không thể nào tin được. Vụ tai nạn nghiêm trọng này…
lại là chuyến bay của anh chàng đó?!! Chuyện như thế này, tuyệt đối
không thể nào xảy ra !!!!
_ Không… không thể
nào…_ Candy vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, những hình ảnh kinh
hoàng ấy… Kid?!!! Anh đang ở đâu?!! Anh còn sống!!! Anh còn sống, đúng
không!?!! Không thể nào!! Không thể có chuyện Kid biến mất dễ dàng như
vậy được!!!! Candy lắc đầu, dường như bản thân đang muốn tự kỷ ám thị
rằng Kid vẫn còn sống và cô đã nghe lầm!!! Nhưng… E06… 9h sáng… đó thật
sự là chuyến bay của Kid… _ Yuli… điện thoại… cho tớ mượn…_ Candy run
lẩy bẩy… miệng cố gắng thốt ra mấy từ. Neyuli đang hoảng hốt , nghe
tiếng Candy gọi mình thì giật bắn người, vội vàng đưa điện thoại cho
Candy. Candy đón lấy, 2 lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cả thân người
không ngừng run rẩy, cô cố gắng tìm trong danh bạ số điện thoại của Ken, ấn nút gọi, chờ đợi…
_ “ Alo._ Ken nhấc máy._ Có chuyện gì vậy?Yuli!”
_ Là em… Candy…_ Candy thều thào.
_ “ ủa?!_ Ken có vẻ ngạc nhiên_ có chuyện gì à?!”
_ … em.. em muốn hỏi … Kid đã lên máy bay …rồi à?
_ “ Ừ…tất nhiên là vậy rồi.! mà khoan!!! Chẳng phải em mất trí nhớ hay sao?!”
_ Em…_ Candy cắn nhẹ môi dưới_ em xin lỗi… nhưng chuyện này để sau đi, được không? Anh này,… Kid đã bay chuyến nào vậy?!
_ “ để anh xem đã…_
Ken dường như đang lục tìm thứ gì đó. Candy nín thở, 1 tay cầm chắc điện thoại, tay còn lại bấu vào ga giường, bàn tay siết lại._ à… đây rồi!_
Ken liền nói tiếp_ là chuyến bay lúc 9h, chuyến … E06. Đúng rồi! Là
chuyến E06…. Alo… alo, em có nghe anh nói gì không?! Alo! …”
Tiếng Ken nói trong
điện thoại liên tục vọng ra. Chỉ có điều, Candy chẳng còn nghe thấy gì
nữa. Chiếc điện thoại bên tai trượt xuống, đôi mắt cô đượm 1 màu u tối
chết chóc…
“… anh yêu em… dẫu cho trời đất đổi thay, tình yêu của anh tuyệt nhiên không hề thay đổi…”
… “… Candy à… anh sẽ mãi dõi theo em… âm thầm và lặng lẽ…”
Từng dòng chữ trong bức thư dường như hiện lại trong đầu cô. Từng con chữ… từng con chữ… đập thẳng vào mắt…nhức nhối…
Không!!! Dối trá!!!
Kid!!!! Tất cả chỉ là giả dối!!!!! Kid à… em đã sai!!!!! Sai lầm thật
rồi… Kid… Kid!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Và trước mắt Candy,
một màu trắng xóa lại biến thành đen kịt… cô đang rơi…rơi… rơi mãi….chìm sâu vào đáy địa ngục vô hình…một màu đen không lối thoát……………
_________________________________________________
12h30.
Candy ngất lịm đi từ
lúc đó. Hanachi có chút chuyện nên phải đi, Neyuli thì đi báo cáo lại
tình hình cho bác sĩ. Salasa nhìn thân thể yếu ớt đang nằm trên giường
bệnh, trong đáy mắt có ánh nhìn kì lạ khó hiểu… 1 lúc sau, Salasa đứng
dậy, đẩy nhè nhẹ cánh cửa phòng, bước ra ngoài, tiến lại hành lang vắng
lặng không người, rút điện thoại ra, ấn số, chờ đợi…
_ “ Alo_ đầu dây bên kia là 1 giọng nam trầm khàn cuốn hút”
_ Anh vẫn còn suy nghĩ nên lựa chọn như thế nào?
_ “ ừm”
_ Vậy sao?_ Trên môi Salasa khẽ nở 1 nụ cười_ chỉ có điều, không còn cần thiết nữa rồi.
_ “ Ý cô là gì đây?”
_ Tôi nghĩ anh nên đến thăm Candy thì hơn. Bây giờ là thời điểm quan trọng.
_ “ Cô đừng có úp mở như vậy!”
_ Được thôi._ Salasa nói bóng gió_ chẳng qua là bây giờ, hòn đá ngáng chân anh đã biến mất rồi, anh còn chần chừ gì nữa?!
_ “ Là sao?!!_ anh kinh ngạc hỏi lại”
_ Cứ đến đi, rồi sẽ biết! Candy bây giờ trong tình trạng không được tốt lắm. Đừng để bản thân phải hối hận. Bye!!
Không để đầu dây bên
kia kịp đáp lời, Salasa đã tắt máy. Nụ cười trên môi cô quả nhiên có
chút quái gở. Chuyện này sẽ đi đến kết cục như thế nào đây? Cô thật sự
rất muốn biết….
Salasa bước ra khỏi
phòng. Candy từ từ mở mắt. Thực ra cô chẳng hề giả vờ ngất. Chỉ là cơ
thể hoàn toàn mất hết cảm giác, dường như chân tay tê cứng, không còn
điều khiển được. Candy im lặng, nằm bất động trên giường. Đôi mắt xanh
xoáy sâu vào 1 điểm vô hình trên trần nhà. Nhìn mãi… Rồi Candy ngồi dậy… nhẹ nhàng bước lại bên cửa sổ…những lọn tóc nâu dài lấp lánh ánh vàng
bị gió thổi tung… cô ngồi trên mép cửa sổ, nhìn xuống… nếu rơi từ trên
này xuống… ở cái nơi có độ cao gần 40 mét như thế này… có khi sẽ chẳng
toàn thây… nhưng… có lẽ… đây là cách duy nhất để cô chuộc tội…
… là cô đang tìm lối thoát cho bản thân thì đúng hơn…
… Candy đưa 2 tay lên, ôm lấy mặt… toàn thân không ngừng run rẩy… anh đã rời xa cô thật rồi…
trên thế gian này… không còn tồn tại hơi thở của anh… vậy thì… cô còn
sống để làm gì?
… Candy lại thêm 1 lần nữa nhận ra… cô đã phạm sai lầm không thể nào chữa được…cuộc đời
này…không có anh… thì không có nghĩa lý gì nữa… tất cả những cái nợ mà
cô nghĩ mình buộc phải trả… bây giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa… sinh
mạng của anh… là do cô phá hoại…
… Kid à… nếu như thế gian này anh không còn tồn tại… thì giây phút ấy… cũng là lúc em nên từ giã cõi khổ đau này…
… Candy bước chân lên, tay giữ lấy 1 bên cánh cửa… gió thốc ngược… cảm giác xoáy sâu vào cơ
thể…đôi bàn tay ướt đẫm mồ hôi…nhưng… trong giây phút kề cận tử thần
này… cô mới thấy bản thân được cứu rỗi… tâm hồn vô cùng thanh thản…
… bỏ lại tất cả ở sau
lưng… em nhất định sẽ không quay đầu trở lại…bởi vì không còn gì có thể
níu kéo linh hồn này nữa… anh à… chúng ta sẽ được hạnh phúc nơi thiên
đường trắng xóa…không khổ đau… không nước mắt……..
… Candy nhắm chặt mắt lại, hít 1 hơi thật sâu...cô sẽ không hối hận...
Candy!!!?!!! Xoảng!!_
Neyuli kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt mình! Candy vừa ngất xỉu cơ
mà… tại sao cô lại thấy… Khay nước trên tay Neyuli rơi xuống, tạo ra 1
âm thanh vô cùng khó chịu, khiến cho cô phải giật mình thảng thốt khi
nhận ra rằng, đây hoàn toàn là sự thật!!!_ Candy … cậu làm cái gì thế?!! Xuống.. xuống đi, nguy hiểm lắm!
Candy cũng giật mình
quay lại, 2 thái dương dường như đang co giật, cô thật sự không muốn
nhảy xuống trước mặt bạn mình! Nhưng… Candy trừng mắt, quát lên:
_ Tránh ra!!!_ Neyuli đang chạy lại, định đỡ Candy xuống thì hoảng hốt, đứng khựng lại khi Candy quát lên như thế.
_ Cậu… cậu nói cái gì
vậy…?_ Neyuli mặt mày biến sắc, miệng lắp bắp, 2 chân run rẩy, bạn thân
cô đang định làm cái gì vậy chứ? Không lẽ… Vừa nghĩ đến, Neyuli đã vội
vàng lắc đầu. Không thể nào… Candy sẽ chẳng ngốc nghếch đến mức ấy đâu!! Trừ khi… cô ấy điên rồi!!! Nhưng tại sao..? anh chàng đó… quan trọng
đến mức ấy?!!!!!!!!!
Cùng lúc đó, Salasa
đẩy cửa bước vào. Nụ cười trên môi cùng lúc tắt ngấm khi nhìn thấy
Neyuli đang sợ hãi, Candy chơi vơi nơi cửa sổ. Salasa trợn tròn mắt, há
hốc miệng, cùng lúc đó, từ cổ họng bật ra tiếng nói:
_ Cậu làm cái quái gì
thế này ?!! Candy!!!!! Xuống ngay!!!_ Salasa giận dữ, có chút kinh hoàng trong câu nói, giọng điệu dường như đang ra lệnh.
Candy nhìn Salasa, trong lòng nhất thời bấn loạn, nhưng cuối cùng vẫn cắn chặt môi, lắc đầu:
_ Không!!!
_ Đừng có nghĩ quẩn như vậy!!!_ Salasa hét lên, tiến lại gần, nhưng cũng như Neyuli, Candy ngay lập tức uy HIẾP:
_ Không được lại gần!!!!!! Nếu không tớ sẽ nhảy xuống ngay bây giờ!!!!!!
_ Cậu điên rồi!!!_
Salasa nắm chặt, móng đâm vào mu bàn tay, có cảm giác đau rát vô cùng.
Chuyện này không thể kết thúc như vậy!!!
_ Cậu đừng làm liều…. Candy à!_ Neyuli khó khăn lắm mới thốt ra được._ hãy bình tĩnh lại đi!
_ Tớ không điên!!_
Candy phủ định! Rồi cô chớp mắt một cái, lặng lẽ nhìn Salasa và Neyuli 1 hồi, rồi tiếp_ Hãy để tớ ra đi thanh thản… tớ xin các cậu…
_ Tớ cũng cầu xin cậu…Candy!!! _ Neyuli nhìn Candy, ánh mắt tha thiết khẩn khoản_ đừng dại dột như vậy…
_ Tại sao?_ Salasa không kiềm chế được, liền bật ra khỏi miệng 1 câu hỏi.
_ Tại sao ư?!Cậu chẳng phải đã từng trải qua cảm giác mất hết tất cả? Lẽ nào cậu lại không
hiểu cảm nhận của tớ lúc này?_ Candy khẽ mỉm cười, trong đó có chút xót
xa đau khổ.
_ Không… cậu không giống tớ…_ Salasa lắc lắc đầu_ không hề giống…
_ Như nhau cả thôi… nhưng cậu chỉ là mất đi tình yêu…còn tớ… đã mất tất cả rồi…
_ Đừng nói vậy!!! Cậu còn có bọn tớ… và còn có cả Katsuki nữa…
_ Tớ đã sai lầm rồi…
trên đời này, không ai thay thế được người đó… và Kat-kun là Kat-kun… tớ không nên xem anh ấy là người đó… như vậy… chỉ khiến tất cả đều đau
khổ… nhận ra điều này quá muộn màng, là do bản thân tớ không chịu đối
diện với sự thật, cũng là bởi vì tớ đã khờ khạo quá mức…
_ Nhưng…_ Salasa chưa kịp nói thì Candy đã tiếp:
_ Cậu đừng nói gì nữa… cả Yuli cũng vậy… 2 người đều là bạn tốt của tớ, hãy để tớ ra đi không vướng bận gì…
_ Cậu đừng độc ác như vậy…_ Neyuli thốt lên_ cậu không biết, như vậy sẽ khiến bọn tớ đau đớn đến thế nào ư?!
_ Tớ xin lỗi… thật sự
tớ không muốn các cậu thấy tớ trong bộ dạng thảm hại như thế này, nhưng
bây giờ, tất cả đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa… không còn gì níu kéo, coi
như cuộc sống này nên chấm dứt tại đây… Tớ cứ tưởng rằng, chỉ cần xa
người đó, chỉ cần anh ấy biến mất khỏi cuộc đời tớ, tớ sẽ có thể toàn
tâm toàn ý yêu người khác… nhưng… tớ lại 1 lần phạm phải sai lầm… không
có người đó, thế giới của tớ cũng biến mất… sinh mạng này cũng chẳng còn cần thiết… Salasa… Neyuli…_ Candy nhìn 2 người thêm lần cuối, đáy mắt
có tia lấp lánh _tớ đã rất vui vì được làm bạn với các cậu… hãy chuyển
lời cảm ơn của tớ đến Hanachi… và thật lòng xin lỗi!!_ Candy quay đầu
nhìn ra bầu trời trong xanh, trong lòng cảm thấy có chút nặng nề… dường
như… cô vẫn còn điều gì đó chưa được như ý nguyện…nhưng có lẽ cũng không cần thiết nữa rồi… coi như cái chết này sẽ là sự tạ tội của cô…
_
Rầm!!!Candy!!!!??!!!_ Salasa chưa kịp nói gì thì cánh cửa phòng bật
mở!!! có tiếng nói phát ra từ sau lưng, giọng nói đó vô cùng quen
thuộc!!!! Salasa và Neyuli kinh ngạc không thốt nên lời, Candy cũng giật mình sửng sốt . Cả ba đều quay đầu nhìn lại….!!!!!!!!! Là anh??!!!!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT