Kid ngồi phịch xuống ghế. Đầu óc quay cuồng, tất cả thật
sự đã đảo lộn. Cả thế giới quan của anh bao lâu nay dường như sụp đổ.
Anh đã yêu Candy. 1 tình yêu không thể diễn tả bằng lời. 10 năm! Có thể
lúc đầu chưa hẳn là tình yêu. Nhưng cái con số 10 năm nhung nhớ ấy đã
biến sự cảm mến trở thành 1 tình yêu không thể nào rời bỏ. Anh đã yêu và yêu mà chẳng chút mảy may nghi ngờ sự thật. Không quan tâm ai ngoài
Candy, mỗi giây mỗi khắc chỉ biết nghĩ về cô. Anh là thế! Vậy mà, tại
sao?? Tại sao người con gái ấy_ cô nàng Salasa kì lạ_ người chỉ mới tiếp xúc với anh chưa đầy 1 tuần lại có thể khiến anh xao xuyến? Lại có thể
khiến anh dẫu chỉ trong giây phút ngắn ngủi nhưng cũng đã quên mất
Candy? Lời Ken nói thật sự khiến anh cảm thấy vô cùng tức giận. Nhưng,
Kid hiểu rằng, Ken đã đúng. Việc chấp nhận sự thật rằng mình đã sai quả
là vô cùng khó khăn. Anh biết, lỗi là ở anh. Anh xao xuyến trước 1 người con gái khác ngoài Candy vốn không phải là cái tội, bởi vì tình yêu có
thể thay đổi, và cũng bởi vì chưa bao giờ Candy nói rằng cô yêu anh,
ngay cả khi anh khẩn khoản, cô cũng lặng thinh quay mặt tránh đi. Tình
yêu giữa cô và anh, đối với anh mà nói, chỉ là tình yêu đơn phương.
Trước đây đơn phương, bây giờ cũng đơn phương. Nhưng trong suy nghĩ của
anh,anh là người có tội. Là anh tự nguyện yêu cô. Cũng chính anh là
người đã thề với chính bản thân mình sẽ mãi yêu cô cho hết cuộc đời này. Anh thấy dằn vặt, thấy lương tâm bị cắn rứt. Và điều khiến anh đau đầu
nhất bây giờ chính là anh không xác định được, rốt cuộc anh có thật sự
bị xao động bởi cô nàng Salasa đó không hay chỉ vì những lời Ken nói đã
làm cho những suy nghĩ trong anh bị nhiễu loạn? Kid cần thời gian để
khẳng định lại! Bởi vì anh hiểu, anh yêu Candy là sự thật không thể nào
chối bỏ, những đau khổ khi anh yêu cô chắc chắn chẳng thể nào là dối
trá.
___________________________________
Khi cả Candy và Kid đều đang phải đối mặt với những lo lắng, những bất
an trong lòng, thì cũng là lúc sự thật mà Candy đã chôn giấu suốt 10 năm về cái chết của ba mẹ cô đã được làm sáng tỏ...
Văn phòng chủ tịch tập đoàn AKT:
_ Sự thật là đây sao?_ Người đàn ông già giọng run run, dường như ông
không thể tin được sự thật qua tập hồ sơ mật đang cầm trên tay.
_ Vâng._ Vị thư ký khẽ đáp lại._ tôi cũng không thể nào tin được lại có chuyện như vậy xảy ra...
_ Là như thế này sao?_ Ông khẽ ngả người tựa vào ghế, tay xoa xoa 2 thái dương đang đau nhức nhối.
_ Đây chắc chắn là thông tin chính xác.
_ Cháu gái ta...._ Ông trầm ngâm_ liệu nó có biết sự thật này không?
_Tôi cũng không biết_ người thư ký đáp lại_ nhưng... có vẻ như lý do tiểu thư đến với ngài là vì nguyên nhân này...
_ Ta cũng nghĩ vậy..._ vị chủ tịch già đáng kính khẽ thở dài_ nó vì thù
hận mà bỏ đi tất cả ngây thơ trong sáng của thời thơ ấu ư?
_ Nếu là như vậy...thì thật sự quá tội nghiệp cho tiểu thư, thưa ngài.
_ Ta muốn làm gì đó cho nó... ta không ghét nó... ngược lại còn rất quan tâm, rất muốn được chăm sóc nó thay cả phần của đứa con gái đã mất của
ta...hóa ra, ta thực sự lại là người vô tâm như vậy...
_ Không phải vậy đâu, thưa ngài._ vị thư ký vội phủ định_ Tôi đã theo
ngài biết bao nhiêu năm trời. Ngài là người mà tôi kính trọng nhất. Thực ra, ngài là người như thế nào, tôi hiểu. Có thể cách đối xử của ngài
với tiểu thư không giống với những quan tâm lo lắng trong lòng ngài,
nhưng tôi chắc chắn rằng ngài rất yêu thương tiểu thư.
_ Con gái ta chết đau đớn như vậy.... 1 phần cũng là tội lỗi của ta...
nếu như ngày đó ta chấp nhận thì có lẽ nó đã không chết oan uổng như
thế...
_ Thương trường như chiến trường, ngài hiểu rõ mà...
_ Ta biết...con gái ta đã ra đi như thế.... nay cháu gái ta lại sống
trong thù hận...ta chết đi... liệu làm sao còn mặt mũi nào mà gặp nó?
_ Ngài đừng nói như vậy._ vị thư ký vội can ngăn_ nếu ngài thật sự nghĩ
cho tiểu thư, thì hãy sống thật khỏe mạnh. Cuộc đời này vốn có quá nhiều đau khổ, quá nhiều thử thách. Ngài phải sống để bảo vệ cho tiểu thư
khỏi những điều ấy.
_ Ta không muốn đứa cháu gái độc nhất tiếp tục sống như vậy nữa... Hận
thù ấy hãy để ta trả... nỗi đau ấy hãy để ta thay nó gánh chịu... cuộc
đời nó không nên chỉ vì bị ám ảnh trong quá khứ mà tan nát.... hãy để ta thay nó làm những việc xấu xa... ông có hiểu ý ta không?
_ Tôi hiểu, thưa ngài.
Tất cả thành viên nhóm 4 Queens của Xbest đều trở lại
trường. Vắng học vốn không phải là 1 điều tốt đẹp gì. Thế nên, Candy bất đắc dĩ lắm mới phải nghỉ học gần 3 tuần. Tuy mọi công việc của Hội
trưởng Hội học sinh Salasa đã thay cô làm tất cả, nhưng dù sao Candy
cũng là Hội trưởng, đặc biệt cô cũng rất quan tâm đến vấn đề học tập.
Thành ra, khi dư luận xôn xao trong trường dần dần lắng xuống, Candy đã
xuất hiện trở lại. Tuy nhiên, chỉ vừa nghe tin Candy đi học, thì hầu như tất cả các học sinh của Xbest lại náo loạn hẳn lên. Những thông tin từ
báo chí vốn không thể thỏa mãn được những thắc mắc trong lòng họ. Vì
thế, Candy phải hứa sẽ trả lời tất cả trong thời gian sớm nhất mới khiến các học sinh Xbest trở lại với trạng thái bình thường. Dù sao, sự trở
lại của 4 Queens cũng đã khiến cho họ cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều, mà
mọi người cũng chẳng ai muốn làm những thần tượng trong lòng mình thấy
bất tiện hay khó chịu, nên với lời hứa của Hội trưởng xinh đẹp, họ chấp
nhận hài lòng với những gì đã biết, để cho 4 Queens có thời gian nghỉ
ngơi và học tập.
Phòng Hội học sinh.
_ Hix, Mệt quá Candy ơi! Candy à! Help me!!_ Salasa gục đầu xuống bàn
làm việc của Hội trưởng Hội học sinh, miệng không ngừng kêu ca than
phiền_ Sao mà nhiều ơi là nhiều thế này hả trời? Tớ còn phải làm việc
của Ban Tổ chức Sự kiện nữa mà.hix.
_ Đã hứa thì phải giữ lấy lời._ Candy ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại,
miệng khẽ nhấp 1 ngụm từ tách trà nóng hổi, thản nhiên đáp lại._ Vả lại
việc của Ban Tổ chức Sự kiện lễ hội là công việc của cậu. Còn kêu ca gì
nữa.
_ Cậu quá đáng thật đấy! hức!_ Salasa làm mặt giận_ tại sao công việc
của cậu cứ như núi chồng chất vậy hả? Ngày nào cũng hoa hết cả mắt, đau
hết cả đầu. Đúng là hao tổn sức lực và trí óc!!!!
_ Như thế cậu mới hiểu cho nỗi khổ của tớ chứ? Phải không? _ Candy mỉm cười.
_ Nụ cười ác quỷ!_ Salasa bĩu môi_ Thôi, tớ không dám làm phiền cậu uống trà nữa đâu! Trên đời này chỉ có mỗi mình cậu là bạn tốt nhất của tớ,
phải không Hanachi?_ Salasa chớp chớp đôi mi cong dài,quay sang phía
Hanachi đang ngồi xoay xoay hộp rubic với ánh mắt tràn đầy hi vọng.
_ Là bạn tốt._ Hanachi vẫn không ngửng đầu lên_ Nhưng điều đó không có nghĩa tớ sẽ gánh lấy hậu quả giùm cậu.
_ Hậu quả?_ Salasa tỏ ra kinh ngạc.
_ Những gì cậu hứa, thì cậu phải làm. Tớ là bạn tốt cũng sẽ không giúp cậu những việc đó.
_ Phải chăng cậu còn oán giận việc tớ đền bù tổn thất?_ Salasa hờn dỗi_
rõ ràng người ta đã cố gắng hết sức rồi còn gì? Tớ còn bị thiệt hại nặng nề nữa.
_ Thiệt hại nặng nề?_ Hanachi lúc này mới ngửng đầu lên, khóe môi nhếch
lên 1 chút_ Thiệt hại nặng nề về tinh thần chứ gì? Cái bản năng tiếc
tiền của cậu thì tớ còn lạ gì. Nói thẳng ra là cậu ăn đứt trắng trợn
công lao của tớ như vậy mà vẫn còn chưa thỏa mãn đúng không? Hợp tác làm ăn với cậu chắc chỉ có mình Candy mới dám. Tớ ngày trước đã sợ cậu, nay muôn phần sợ cậu hơn. Thế nên, đừng mong tớ giúp cậu chút gì. Tớ vốn
chẳng muốn so đo như vậy .Nhưng chính cậu khơi ra nên tớ cũng nói cho
cậu hay.
_ Làm gì mà cậu nói tớ ghê thế?hix! các cậu hùa nhau ăn hiếp tớ à?
_ Không dám._ Hanachi đứng thẳng dậy, vươn vai cho giãn gân cốt_ tớ đùa thôi.He._ Hanachi khẽ cười.
_ Cậu thật là!_ Salasa thở phào nhẹ nhõm_ nghĩa là cậu sẽ giúp....
_ Dĩ nhiên là... Không_ Salasa chưa kịp nói dứt lời thì Hanachi đã vội
buông 1 câu_ Bạn tốt à, thành thật xin lỗi. Tớ phải đi tập bắn cung đã.
Lâu lắm rồi không có cơ hội vận động! Thông cảm nhé!_ Rồi nhanh chóng
rời khỏi phòng trước khi Salasa hết sững sờ trước thái độ của
cô.(!!!!??!!!)
_ Cái... cái quái gì vậy chứ?_ Salasa ngơ ngác mở to đôi mắt. Thật sự chẳng thể tin nổi những sự việc vừa xảy ra trước mắt mình.
_ Neyuli?_ Salasa quay phắt lại nhìn Candy_ nói đến Yuli mới nhớ. Người
rảnh rỗi nhất hiện nay chẳng phải là Yuli sao? Đáng ghét thật! Vì cái
anh chàng tóc vàng đào hoa ấy mà bỏ bạn bỏ bè. Bây giờ chả biết vui vẻ ở phương trời nào nữa!
_ Cậu ghen ăn tức ở đấy à?_ Candy bật cười.
_ Ghen ăn tức ở?_ Salasa nhíu mày_ ừ! Tớ ghen ăn tức ở đó! Người nào cũng có đôi có cặp! Chỉ mình tớ lẻ loi cô đơn 1 mình!Hức.
_ Thế Hanachi thì sao?
_ Hanachi không tính!!_ Salasa quả quyết_ Lượng fan nữ của Hanachi có
khi gấp đôi số nam sinh hâm mộ!! Rốt cuộc là nam chả ra nam, nữ ra chả
ra nữ! Thật là...._ Salasa chép miệng.
_ Cẩn thận cái miệng cậu đó!_ Candy nói đùa_ Lỡ mà Hanachi nghe được thì....
_ Cậu đừng có nói gở! Chuyện này chỉ tớ biết, cậu biết, trời đất biết.
Trừ phi cậu bán đứng tớ, còn không chắc chắn Hanachi chẳng thể nào biết
được!_ Salasa nháy mắt, tinh quái trả lời.
_ Còn tớ nữa chứ?
_ Cậu?_ Salasa ngay lập tức quay đầu nhìn về hướng có tiếng nói phát ra, với sự kinh ngạc thể hiện rõ trên nét mặt! Trước mắt cô không ai khác,
mà chính là... Neyuli ( Phù, may mà không phải Hanachi. Nếu không Salasa không chỉ tròn mắt nhìn mà sẽ còn tái mét mặt!!>. _ Không lẽ 2 cậu quên tớ rồi à?_ Neyuli mặt ỉu xìu, nói với giọng buồn buồn.
_ Làm gì có! bạn tốt à! Tớ nhớ cậu lắm ấy!_ Salasa vội chạy lại ôm chầm lấy Neyuli.
_ Cậu... cậu có làm sao không? Cậu giận gì tớ à? Đừng làm tớ sợ chứ?_
Neyuli miệng lắp ba lắp bắp, trước hành động thân mật quá mức mà bình
thường Salasa chỉ dành cho Candy hoặc cho người cô ... cần nhờ
vả!!(>. _ Yên tâm! Yuli à! Cậu đang nắm trong tay quyền sinh sát Salasa mà!_
Candy mỉm cười đầy ẩn ý_ nên Salasa đâu dám làm gì cậu được, không phải
sao?
_ Này! cậu vừa phải thôi nhé!_ Salasa nhìn Candy với vẻ không hài lòng_
Rõ ràng Yuli đã sắp quên đi rồi! vậy mà cậu lại cố tình nhắc lại! cậu
muốn hại tớ chứ gì?
_ Ồ! Làm gì có! cậu nghi oan cho tớ rồi!_ Candy vội vàng phủ định_ Đừng như thế chứ! xấu tính quá đó, Salasa!
_ Cảm ơn cậu nhiều! Candy!_ Neyuli dịu dàng_ Chút nữa là tớ lọt vào bẫy rồi! May thật!
_ Không cần khách sáo!_ Candy thờ ơ đáp, tiện thể cạnh khóe thêm 1 câu._ tớ tưởng cậu quên tớ rồi kìa! Hóa ra vẫn nhớ mặt tớ cơ à?
_ Làm sao tớ quên cậu được chứ?
_ cậu vui vẻ vậy mà không quên bọn tớ mới là lạ!_ Salasa lườm Neyuli 1
cái_ Thôi, cậu thích làm gì thì làm! Tớ chết cũng là do cậu! Nhớ đó!
_ Tớ không nói đâu!_ Neyuli xua tay_ Phá hoại tình bạn của cậu với
Hanachi làm gì? Làm thế cậu lại hận thù tớ, ám tớ suốt cả đời thì chết!
_ Lựa chọn sáng suốt đó!_ Salasa cười thật tươi_ giá mà lúc nào cậu cũng đáng yêu như thế này thì thật tốt!
_ cậu nói thế làm tớ rợn cả sống lưng rồi! Salasa à!_ Candy vờ rùng
mình_Yuli à, cậu nên cẩn thận. Lúc nãy còn có người ghen ăn tức ở, thắc
mắc không biết cậu đang vui vẻ...
_ Này!!!!!!_ Salasa gần như hét lên_ Tớ sẽ làm!!! Sẽ không kêu ca gì
nữa!!!! Thế nên cậu đừng có cố gắng gây thù chuốc oán giùm tớ nữa!!!!!
Hiểu chưa???!!
_ Ngoan đó!_ Candy lấy tay che miệng, giấu đi nụ cười trên môi mình_ Nếu cậu sớm biết điều như thế thì tớ đã chẳng phải tốn sức nói nãy giờ rồi!
_ Đầu hàng!_ Salasa giơ tay lên đầu._ Người trần mắt thịt không dám làm phiền Người nữa! Thưa Nữ hoàng!_ Thái độ cung kính.
_ Miễn lễ!_ Candy tủm tỉm đáp lại.
_ Trời! 2 cậu làm gì mà cứ như đóng phim vậy?_ Neyuli nhìn cảnh tượng trước mắt mình với vẻ khó hiểu.
_ Chuyện riêng của tớ với Candy thôi!_ Salasa xua tay_ Mà cái anh chàng
đào hoa tóc vàng kia đâu rồi? Tớ cứ tưởng 2 người dính chặt lấy nhau
suốt ngày chứ?
_ Đâu có!_ Neyuli ngượng ngùng _ cậu đừng có nói oan cho tớ thế!
_ Vậy cớ gì mặt cậu lại đỏ bừng lên thế?_ Salasa cười, 1 nụ cười tai
quái_ Ôi Ken ơi! Ken ơi! Ken thân yêu đã làm gì Yuli bé bỏng của chúng
tôi vậy hả trời?!!!
_ Cậu... thôi đi mà._ Neyuli càng ngày càng bối rối.
_ Lo làm việc của cậu đi! Salasa! Nói nhiều quá rồi đó!_ Đến lúc này Candy mới cứu nguy cho Neyuli.
_ Hiểu rồi!_ Salasa tỏ vẻ không vui, quay về bàn làm việc. Đến lúc này mới chịu tha cho Neyuli.
_ Cảm ơn cậu!_ Neyuli lí nhí.
_ Không có gì! Nhưng tớ cũng thắc mắc. Rốt cuộc Ken đâu?_ Candy dò hỏi.
_ Tớ cũng không biết! Lúc nãy anh ấy bảo có việc gấp, nên đã đi ra ngoài.
_ cậu với Ken vẫn tốt đẹp chứ?
_ Ừm.... Cũng tốt_ Neyuli thành thật trả lời._ nhưng dạo này Ken lạ lắm... tớ có cảm giác không lành....
_ Vậy à?_ Candy đáp lại 1 cách vu vơ nhưng lại vô cùng khó hiểu..
_ Có chuyện gì sao?_ Neyuli thấy nét mặt của Candy là lạ nên hơi thắc mắc.
_ Không! Không có gì đâu!_ Candy vội phủ định_ Tớ chỉ hỏi cho vui thôi
mà!_ Candy đứng dậy._ Thôi, tớ cũng có việc! cậu làm gì thì làm đi!_ Rồi cũng như Hanachi, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trong lòng Neyuli... cái dự cảm không lành ngày càng hiện rõ... thái độ của Candy khiến cô có cảm giác kì lạ... 1 điềm xui..................
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT