Salasa kéo Kid chạy thật nhanh trên con phố đông người.
Kid buông lỏng người, chạy theo cô. Lâu lắm rồi anh mới có cảm giác
thoải mái như thế này. Mọi ưu phiền dường như tan biến. Cảm giác gió đã
cuốn bay đi tất cả những tổn thương.Trong phút chốc, anh đã nghĩ, phải
chăng người anh yêu là Salasa thì thật tốt. Anh sẽ chẳng bị tổn thương
đau khổ đến thế này... Nhưng... Kid lại chuẩn bị thở dài 1 tiếng
thì...Póc!!!??!!!!! Kid vội vàng lấy tay che trán! Sửng sốt nhìn Salasa
đang đi thì tự dưng quay lại búng vào trán anh 1 cái rõ đau!!!!Cô nhíu
nhíu mày:
_ Anh như thế là không được đâu nhé!
_ tôi sao?_ Kid có vẻ không hiểu Salasa đang nói gì.
_ Anh sắp sửa thở dài đánh thượt 1 cái chứ gì?_ Salasa phùng má lên, bĩu môi _ đi với tôi mà như thế là không được đâu nhá! hỏng hết cả danh
tiếng của người ta bây giờ!
_ Anh đừng có chối!cái mặt anh viết rõ 3 chữ"nghĩ linh tinh " trên trán kìa!!_ Salasa nháy mắt.
_Cô thật là...hơ_Kid bật cười,rồi lấy tay xoa xoa trán._ đừng có đùa thế chứ?! không vui chút nào đâu!hì!
_ Không vui mà anh vẫn cười à?haha! anh là đồ ngốc hả?_ Salasa cười trêu chọc.
_ Chắc thế đó!_ Kid nhún vai.
_hì! bây giờ thì khác rồi phải không?_ Salasa nghiêng nghiêng đầu hỏi 1 cách thật dễ thương.
_ừm, cảm ơn cô nhiều lắm!_ Kid gật đầu.
_ vậy thì đi tiếp thôi nào!!!!!!!_ Và Salasa lại kéo tay Kid đi.
Cả buổi tối hôm đó, Kid đi với Salasa. Rất thoải mái.Rất vui vẻ. Rất tự nhiên. Không chút ưu tư.Nói đúng hơn là Salasa chẳng cho Kid thời gian
để mà buồn. Cô khiến anh không còn chút thời gian và sức lực để mà suy
nghĩ vẩn vơ.Salasa kéo Kid đi ăn ở 1 cửa hàng fast food.Rồi đi chơi ở
công viên nước ban đêm, đi bắn súng lấy quà, đi gắp thú nhồi
bông.v..v... Rất rất nhiều trò chơi với đặc điểm là: không kì quái và
cực kỳ trẻ con!^^Kid bật cười." cô nàng kì lạ" có lẽ đã trở thành biệt
danh của Salasa đối với Kid.Và cô nàng ấy... "cô nàng kì lạ" đang bước
vào cuộc đời Kid 1 cách vô cùng trẻ con, ngây thơ, đáng yêu.. không toan tính( có thật vậy không?>. ... và để Kid khẳng định lại thêm 1 lần nữa... trái tim anh.. đã hoàn
toàn dành hết cho Candy mất rồi.... Candy... là duy nhất.. và cũng là
mãi mãi...............?...
_________________________________
_ Hôm nay anh vui chứ?_ Salasa lại nở nụ cười xinh xắn, chúm chím đôi môi dễ thương của mình, hỏi 1 cách thật đáng yêu.
_ Ừm, cảm ơn cô nhiều lắm_ Kid đi bên cạnh Salasa, khẽ gật đầu_ bây giờ cô định đi đâu đây?_ Kid buột miệng hỏi.
_ đến công ty!^^
_ làm gì?_ Kid hơi ngạc nhiên tý tẹo.
_ sao anh không về đi nhỉ?_ Salasa tỏ vẻ ngây thơ, hình như cô đang cố gắng tảng lờ đi câu hỏi của Kid.
_ Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi kìa_ Kid khẽ nhíu mày 1 cái.
_ Ha, thật là_ Salasa chép miệng_ tôi không qua mặt anh được rồi. Ghét thật đó_ Salasa liếc nhìn với vẻ không vui.
_ Cái trò đó chỉ lừa được con nít thôi_ Kid khẽ lắc đầu với 1 nụ cười trên môi._ đâu dễ dàng qua mặt người khác vậy chứ?
_ Đó là do anh khác người chứ bộ!!_ bỗng dưng Salasa quay phắt lại,
chống nạnh nói với Kid 1 cách đầy hách dịch_ Mà tại sao anh không về đi
mà cứ lẽo đẽo theo tôi vậy hả?Anh thích tôi rồi có phải không?_ Giả bộ
tinh tường.
_ Cô đúng là người thích giỡn nhỉ?hì!_Kid hơi giật mình rồi lại nhanh
chóng lấy lại dáng vẻ đầy tự tin của mình_Tôi sẽ đi theo cô!
_Hey! Tại sao?_ Salasa chớp chớp mắt.
_Tôi đi lấy đồ đạc đang bỏ quên ở công ty chứ còn gì nữa?Haha! Cô nghĩ gì vậy chứ?
_Chao ôi! Hóa ra anh cũng là người hóm hỉnh đó nhỉ?
_ Ai biết!_ Kid nhún vai.
_ Anh thật là! Làm tôi tưởng bở, là anh thích tôi rồi chứ?_ Salasa lại bắt đầu nói bóng gió trêu đùa._ Chán ghê cơ!
_ Nếu tôi nói tôi thích cô rồi thì cô sẽ làm gì?_ Kid nháy mắt đùa.
_ Anh chơi chung với người yêu Yuli nhiều quá nên có vẻ biết bông đùa như người ta rồi đó!_ Salasa chép miệng.
_ Cô lại làm lơ câu hỏi của tôi rồi kìa! Hơ!
_ Anh!_ Salasa nhìn thẳng vào mắt Kid với ánh nhìn sắc lạnh.
_ Tôi sao?_ Kid giật lùi 1 bước.
_ Anh nghĩ anh có thể giỡn với tôi được sao?_ ánh mắt cô dịu hẳn xuống,
và nụ cười tinh quái lại nở trên môi_ Anh có thích tôi đâu mà lại hỏi
như thế chứ?_ Và quay lưng bước đi. Dường như cô không hề có ý định nghe câu trả lời của Kid.
_ Khó trả lời đến vậy sao?Ha!_ Kid bước theo sau, tiếp tục nói. Hình như Kid không hề có ý định sẽ dừng lại mấy câu hỏi của mình.
_ Anh không để ý là đã đến nơi rồi sao?_ Salasa tiến lại gần cánh cửa bằng kính trong suốt, rồi kéo ra, và bước vào.
_ Hả? Ouch!!!_ Kid giật mình. Có vẻ như Kid quá nhập tâm vào chuyện đang nói với Salasa nên chẳng hề để ý đến xung quanh thì phải. Suýt chút nữa anh đã va phải cánh cửa đang dần khép lại.
_ Anh định làm trò hề cho tôi cười sao?haha!_ Salasa nhìn Kid giễu cợt.
_Cô lúc nào cũng cười được nhỉ?_ Kid bực bội nói ra với giọng đầy khó chịu.
Trong phút chốc, Salasa đã khựng người lại.Nhưng ngay khoảnh khắc ấy,
cô đã kịp thời trở về với bộ mặt hàng ngày, rồi thản nhiên trả lời:
_ Có lẽ vậy đó.
_ Tôi đang nói móc cô đấy!_ Kid nhíu mày, chả hiểu nổi cô nàng này có
vấn đề gì về đầu óc mà không hề nổi giận hay tỏ ra khó chịu trước câu
nói xóc xỉa của Kid.
_ Tôi có phải đồ ngốc như anh đâu mà không hiểu chứ?_ Salasa nhếch mép._ Anh lấy đồ rồi về đi!^^
_ Cô đúng là kì lạ!_ Kid ngao ngán, bước vào phòng, lấy mấy thứ đồ anh để Quên và quay ra.
_ Anh về nhé!_ Salasa vẫy tay tạm biệt.
_ Tôi không về!_ Kid nói rành rọt từng chữ.
_ ỦA?Tại sao?_ Salasa nhướn mày.
_ Vậy tại sao cô chưa về?_ Kid hỏi vặn lại.
_ Tôi có việc phải làm.
_ Tôi sẽ đợi cô.
_HẢ?_ Salasa tưởng tai mình nghe lầm.
_ Ban đêm mà. Tôi sẽ đưa cô về tận nhà!Nên tôi sẽ đợi!OK?
_Haizz, tùy anh thôi._ Salasa thở dài đánh thượt.
Kid ngồi trên chiếc ghế gỗ, xung quanh là tiếng nhạc du
dương, mắt anh đang nhìn chằm chằm vào cô nàng đang tập múa trước mặt
mình với vẻ ngạc nhiên khó hiểu. Cô nàng này, đúng là buồn cười! Đến
công ty! Để tập luyện! Vào lúc tầm tầm 10h đêm thế này. nản! bó tay
toàn tập! Nhưng, chắc anh phải có cái nhìn khác về cô gái này. Hóa ra,
cô chẳng phải là người chỉ biết chơi đùa, vô lo. Có lẽ, người con gái
này không ngây ngô như ấn tượng ban đầu của anh! Đằng sau những thành
công của Salasa,hẳn là bao nhiêu nỗ lực không ngừng, với tất cả sức lực, mồ hôi và nước mắt. Anh biết, ngành giải trí là 1 ngành cay nghiệt đến
mức nào! Bản thân anh, dù chỉ là người mẫu học sinh nghiệp dư, làm cho
vui, không hẳn là nổi tiếng, nhưng cũng đã từng nếm trải những khó khăn, những đố kị, ghen ghét. Còn cô, dù anh không biết rõ lắm, bởi vì vốn
anh chả quan tâm bất cứ chuyện gì, ngoài Candy, nhưng có vẻ như cũng đã
hiểu, Salasa là người nổi tiếng đến mức nào! Người càng nổi tiếng, càng
được yêu mến thì lại càng bị nhiều kẻ đố kỵ! Thế mà, cô vẫn luôn giữ nụ
cười trên môi. Dẫu biết rằng đó chỉ là nụ cười nghề nghiệp, nhưng bấy
nhiêu đó cũng đủ chứng tỏ rằng bản lĩnh của cô gái này vốn chẳng phải
vừa!!
Salasa tập được 1 lúc, thì quay lại nhìn Kid. Dù sao cô vốn chẳng muốn ai biết chuyện mình tập luyện vào cái giờ này. Hình như, Kid đang suy
nghĩ mông lung lắm, nên chẳng hề để ý đến ánh mắt của cô. Cô tiến lại
gần, anh cũng không biết. Ánh mắt anh nhìn cô mà tâm hồn anh thì đang ở 1 nơi xa xôi nào đó.Salasa gọi Kid:
_ này! Về thôi!
Kid vẫn không hề động đậy!?! Salasa liền đá vào chân Kid 1 cái!!!!!!Kid giật mình, ngửng đầu lên nhìn cô với ánh mắt sửng
sốt!!!!!!!!!!???!!!!!!
_ Anh định không về nữa à?_ Salasa nhìn Kid với vẻ khó hiểu.
_ Về?!_ Kid bây giờ mới chợt tỉnh_ à.., cô không tập nữa sao?!
_ Không, khi khác cũng được! Anh nên về nhà nghỉ ngơi! Tôi làm phiền anh quá rồi!
_ Không có gì phiền đâu! Đó là trách nhiệm của tôi mà!_ Kid đứng dậy.
_ Anh có thể không thấy phiền! Nhưng tôi thấy phiền!_ Salasa khẽ lắc đầu.
_ Vậy à?_ Kid nhìn Salasa với vẻ mặt lạnh lùng băng giá của mình, rồi
quay lưng bước ra khỏi cửa_ có vẻ như sự xuất hiện của tôi trong căn
phòng này khiến cô không thể chú tâm tập luyện. Thành thật xin lỗi!
_ Cũng không hẳn! Dù sao đó cũng chẳng phải lỗi của anh đâu! Anh không cần bận tâm!
_______________________________________
_ tại sao 4Queens các cô ai cũng thích đi bộ vậy hả?_ Kid thắc mắc khi Salasa không chịu đi taxi.
_ Nếu muốn đi ô tô, việc gì bọn tôi phải đi taxi chứ?_Salasa nháy mắt_
anh chẳng phải cũng hiểu rõ sao? Chỉ cần gọi 1 tiếng, tài xế sẽ đưa xe
hạng sang đến đón về. Quá đơn giản! tôi không nghĩ, cháu trai của tập
đoàn JJ lại hỏi 1 câu ngớ ngẩn đến mức đó đâu đấy!
_ Cháu trai tập đoàn JJ gì chứ?_ Kid nhíu mày_ đó là công sức, là tài
sản của ông tôi, chứ có phải của tôi, do tôi đổ mồ hôi, xương máu ra để
tạo dựng đâu! Tiền bạc không phải do bản thân mình làm ra, tốt nhất là
không nên sử dụng! Không nên tham lam những gì không thuộc về mình!
_ Anh thật là.._ Salasa bật cười_ gia đình anh mà anh nói cứ như người
dưng ấy. Người ngoài nghe được dễ hiểu lầm là anh có xích mích nghiêm
trọng với gia đình đó!_ Salasa nói với ẩn ý trong từng câu từng chữ.
_ À, cô đừng hiểu lầm tai hại vậy! Gia đình tôi thật sự rất hạnh phúc_
Kid tỏ ra rất vui khi nói về gia đình của mình_ chỉ là ba mẹ tôi luôn
dạy tôi phải sống tự lập, nên tôi chẳng phải loại công tử nhà giàu muốn
làm gì thì làm! Cuộc sống có cho có nhận, có vay có trả, sống trên đời
tốt nhất không nên mắc nợ bất kỳ ai._ Kid trầm ngâm.
_ Tôi sẽ khiến anh mắc nợ tôi đó!hihi!_ Salasa cười thích thú.
_ Vậy sao?_ Kid nhếch mép_ nghe thú vị ghê nhỉ?
_ Tất nhiên.
_ Tôi chờ xem cô sẽ làm gì!hì!_ Có vẻ như Kid chẳng hề tin rằng Salasa sẽ làm được điều cô vừa nói.
_ Anh không hề tin tôi! nên lại càng thú vị!_ Salasa tinh quái._ dù sao
tôi cũng xin lỗi anh trước nếu tôi có làm anh bị tổn thương!
_ Ừm! Thành ý của cô, tôi xin nhận!
_ gần đến nhà tôi rồi đó!_ Salasa mỉm cười_ cám ơn anh nhé!
_ Không có gì! tôi sẽ đưa cô về tận nhà!_ Kid tiếp tục bước .
_ Anh có biết nhà tôi ở đâu đâu mà có vẻ ngang nhiên thế?hì!
_ Ừ! Thì tôi có biết đâu!_ Kid nhún vai_ Nhưng cái khu này có nhiều góc
tối quá! Tôi nghĩ là không an toàn, dù rằng rõ ràng đây là khu nhà
giàu, sao lại lắm ngóc ngách thế này hả?
_ Tôi không biết!haha_ Salasa bỗng dưng bật cười.
_ Cô cười cái gì vậy chứ?_ Kid tỏ ra khó chịu.
_ Anh đang cằn nhằn tôi từ nãy đến giờ kìa!haha.
_ Không phải cô!_ Kid cau mày_ Vị trí của nhà cô mới đúng.
_ Bây giờ lại là cãi lý!hì!_ Salasa ôm bụng cười rũ rượi._ anh đúng là trẻ con thật đó!
_ Nếu mãi là trẻ con được thì tốt quá!haiz!_ Kid bỗng thở dài.
_ Đừng ước ao việc không tưởng như thế!_ Salasa cười mỉa mai._ Thời gian vốn chẳng thể nào quay trở lại! Thế nên, phải sống sao để không bao giờ mình cảm thấy hối hận vì những việc mình đã làm, không bao giờ hối hận
vì mình đã để vuột đi cơ hội, không bao giờ hối hận vì những việc mình
có thể mà mình lại chẳng làm._ Salasa tuôn 1 tràng, cô đã nở 1 nụ cười
mỉa mai. Đúng vậy.Nhưng hình như nụ cười mỉa ấy không phải là cười mỉa
Kid, mà là đang cười chính bản thân cô, những gì cô vừa nói ra, cũng
chẳng phải là nói cho Kid, mà là cô đang nói với chính bản thân mình.
Đôi khi cô cứ trở nên sâu sắc đến mức đáng sợ, khiến Kid cảm thấy không
quen 1 chút nào.
_Vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ thế này không thích hợp với cô chút nào cả!Tôi thấy không quen 1 chút nào!_Kid thẳng thắn.
_ Anh mắc lừa rồi kìa!_Salasa lè lưỡi trêu anh, rồi lại nở nụ cười ngọt ngào ngây thơ như ngày thường.
_ Cô nàng kì lạ!_Kid buột miệng thốt ra cái biệt danh anh đã đặt cho cô trong thâm tâm.
_Gì?_ Salasa nhíu mày, chuẩn bị rẽ vào 1 ngõ nhỏ.
_Không! có gì đâu!_ Kid giả lơ.
_ Mà anh đã biết được lí do tại sao chưa?_Bỗng dưng Salasa nhảy phắt ra, đứng trước mặt anh và hỏi.
_ Lí do việc gì cơ?_Kid hơi ngạc nhiên." cô nàng này bị làm sao thế hả trời? hết cả hồn!"
_Lí do việc tại sao 4 Queens lại đi bộ. Và điển hình là tôi, và đặc biệt là Candy đều chọn cách đi bộ, chứ không chịu đi xe hơi ấy!_ Salasa nháy mắt.
_ Chắc là thực hiện phong trào bảo vệ môi trường!hì!_Kid đoán đại, dù
sao việc này thật sự khó với 1 người chẳng hiểu tâm ý con gái như Kid.
_ Là bởi vì...._ Salasa tiến sát lại bên Kid 1 cách nhanh chóng, kề bên tai anh thầm thì_ Candy luôn luôn muốn được ở bên cạnh anh lâu hơn chút nào..._ Nở 1 nụ cười quái ác mà Kid chẳng thể thấy_ còn tôi, cũng giống như cô ấy thôi... _ Nói nhỏ hơn nữa, có lẽ Kid cũng chẳng thể nghe nổi
mấy từ còn lại_.."..vì mục đích của cá nhân tôi...."
_ Hả?_ Kid giật lùi. Sự việc xảy qua quá nhanh khiến anh chẳng kịp phán đoán.Tai Kid đỏ lựng cả lên.
_ Không có gì. Anh đã hiểu chưa?_ Salasa khẽ cười, rồi đưa ngón tay lên
môi, ra dấu im lặng_ suỵt, đây sẽ là bí mật giữa tôi và anh, vậy nhé_ và 1 nụ cười đáng yêu lại xuất hiện trên môi Salasa.
_ 2 người......!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!_ 1 tiếng nói đầy sững sờ thốt
lên!! Không phải Kid! Không phải Salasa!!!!! Mà là....
Candy?????!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Kid nhìn Candy với vẻ kinh ngạc thất thần tràn đầy trong đôi mắt. Candy khẽ nhíu mày, rồi 1 nụ cười nhếch mép xuất hiện trên khóe môi. Và cô
quay đi!!!!! Bước thật nhanh qua Salasa và Kid, ánh mắt xanh thẳm kia
chợt trở nên u tối. Cảm giác lạnh lẽo khi Candy lướt qua khiến Kid quặn
thắt!!!!!!!! Anh đã phạm phải sai lầm rồi chăng??!!!!!!!!!!!!! Đứng thất thần!!! Và rồi đuổi theo!!!!!!!!!!!! Lần này.... lẽ nào tình yêu của
anh và cô lại kết thúc như thế này???????!!!!!!!!!!!
_ Candy!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chỉ duy nhất còn lại Salasa đứng đó, với nụ cười kì quái trên môi" thật là hấp dẫn, tất cả đều đúng như dự định..."
_ Candy!!!!!!!!!!! Dừng lại!!!!!!!!!!! nghe anh
nói!!!!!!!!!!!!!Candy!!!!!!!!!!!!!!!_ Kid chạy đuổi theo chiếc xe hơi
màu bạc vừa vụt đi trong chớp mắt bằng tất cả sức lực!!!!!!!!!!!
... Nhưng... tất nhiên anh chẳng thể nào đuổi kịp. Kid nhìn chiếc xe
hơi đang dần xa khuất. Rồi khuỵu xuống..." chuyện gì thế này... hơ...
chuyện gì vừa xảy ra thế này?... rốt cuộc là tại sao lại thành ra thế
này?" cảm giác trái tim anh thêm 1 lần vụn vỡ... chuyện vừa xảy ra...
chỉ mới đây thôi... tất cả những chuyện điên rồ bỗng dưng đổ ập xuống
đầu anh chỉ trong 1 đêm... anh giận dỗi cô khi cô có hẹn với người con
trai ấy... anh đi chơi với Salasa mà chẳng đuổi theo cô... cô bắt gặp
Salasa đang thì thầm bên tai anh như 1 cặp tình nhân... cô lướt qua anh
với ánh mắt lạnh lẽo băng giá và nụ cười nửa miệng... và bây giờ... anh
đuổi theo cô... còn cô lại bước lên chiếc xe của người con trai ấy rồi
biến mất..... Tất cả như 1 trò đùa....... thật trớ trêu... thật tàn
nhẫn............. như 1 trò chơi số phận nghiệt ngã và cay đắng
.........................
Chiếc xe lao vút đi trong màn đêm. Trong xe là 1 cô gái với mái tóc nâu ánh vàng xinh đẹp, đôi mắt xanh sâu thẳm mang 1 màu u tối. Bên cạnh cô
là 1 anh chàng lãng tử, có nụ cười ngọt ngào đầy mê hoặc...
Candy im lặng không hề lên tiếng.. Cái im lặng chứa đựng 1 sự đau đớn
xé lòng. Cả 1 bầu không khí ngột ngạt. Chiếc xe màu bạc xé gió đi trong
màn đêm. Từng cơn gió thổi tung bay mái tóc mềm mượt màu nâu sẫm của
Katsuki. Vẻ mặt anh có chút gì đó phiền muộn...
**FLASH BACK 1**
_ Nhóc Kẹo Ngọt!!!!!^^!!_ Katsuki ngồi trong chiếc xe hơi màu bạc tươi
cười vẫy tay gọi Candy khi thấy cô chạy ra từ trụ sở công ty Stars.
_ Kat-kun?_ Candy nhướn mày nhìn anh. Hình như tâm trạng cô không được tốt lắm.
_ Bất ngờ không?_ Katsuki nháy mắt tinh nghịch.
_ Anh đã hẹn em ở nhà hàng King rồi mà?
_ Hì, nhóc thật là... nhóc không nghĩ, chờ đợi nhóc sẽ khiến anh mòn mỏi đến chết mất sao?_ Katsuki dịu dàng đáp lại.
_ Anh làm em sởn cả da gà rồi đó nhá!_ Candy giả vờ rùng mình.
_ Ừ! Không đùa nữa!hì! có chuyện gì hả Candy?_ Katsuki đang cười đùa thì bỗng dưng nghiêm mặt hỏi.
_ Không! Có gì đâu chứ? sao tự dưng anh lại hỏi thế? làm em giật cả
mình._ Candy khựng lại trong 1 thoáng rồi khẽ nở 1 nụ cười nhẹ.
_ Nhóc Candy ngốc!>'.' _ Không phải vậy mà!_ Candy chợt thấy có lỗi._ Em không hề có ý đó..._
cô cúi gầm mặt... dáng điệu đó thật sự khiến Kat-kun dù giận Candy đến
đâu cũng phải thứ tha...
_ Thôi... Anh biết anh chẳng là gì...thế nên....haiz_ Katsuki khẽ thở dài.
_ Anh đừng nói thế!_ Candy trừng mắt nhìn Katsuki rồi khuôn mặt cô lại
thản nhiên lạnh lẽo_ nếu như anh tự coi thường bản thân mình không có
chút giá trị nào để có thể có 1 vị trí nhất định đối với em thì tốt nhất là anh đừng xuất hiện trước mặt em làm gì.
_ Lại cái kiểu ăn nói độc mồm độc miệng ấy rồi_Katsuki vờ trách móc_ anh nghe quen rồi nên không nói làm gì, chứ nhóc cứ ăn nói cái kiểu xấu
tính như vậy dễ làm người khác buồn lắm đó.
_ Thế à?_ Candy đáp lại 1 cách hững hờ_ em cứ tưởng là anh không biết giận!
_ Này! Nhóc Candy xấu xa! chỉ vì giận quá nhiều mà người nào đó cứ thản
nhiên mặc kệ, cuối cùng chỉ mình anh bị thiệt, thế nên không thèm giận
nữa! Cách nhóc quan tâm người khác thật lạ lùng! Nhưng thật may là anh
hiểu nhóc hơn nhóc nghĩ đó!_ Katsuki mỉm cười.
_ Ừm! Mà anh đừng gọi em là nhóc nữa.._ Candy ậm ừ rồi nói tiếp_ em không còn là cô nhóc 7 tuổi ngày ấy đâu!
_ Ừ! Anh biết mà! Dù sao anh cũng đã đến tận đây đón em rồi, thì em cũng nên lên xe cùng đến nhà hàng với anh chứ?_ Katsuki bước ra khỏi xe,
trịnh trọng mở cửa mời Candy.
_ Vâng._ Candy gật đầu, trước khi bước vào xe còn khẽ quay đầu nhìn
lại.." Kid à... em đã sai hay sao? là lỗi của em ư?......em biết phải
làm gì bây giờ?..."...........
_ A lô! Có chuyện gì vậy?_ Candy xin phép ra ngoài nghe điện thoại.
_" Ừm! Tí nữa cậu đến nhà tớ chút được không?"
_ Có chuyện gì sao?
_ " Tớ muốn cho cậu biết 1 chuyện. Nhưng bây giờ tớ không ở nhà. Chừng
11h, được chứ? nếu không thì thôi. Thực ra tớ đã giải quyết xong 1 số
việc, nhưng còn chút khúc mắc, nên muốn nhờ cậu giúp. Nếu muộn quá thì
để hôm khác cũng được"
_ Tớ biết rồi! Tớ sẽ đến!
_ " Ừ! Thanks cậu trước, Candy à!"
_ Không có gì! Bye!_ Candy lạnh lùng cúp máy. Hít 1 hơi dài, rồi lại
bước vào đối mặt với người cô không hề muốn nhìn thấy 1 chút nào. Anh đã lừa dối cô!!!
**END FLASH BACK 2**
.. Chiếc xe vẫn lao vút trong màn đêm. Tưởng như chẳng hề có điểm dừng.
Candy lạnh lùng nhìn những ánh đèn đường. Đôi mắt xanh xinh đẹp như sẫm
lại, mang 1 vẻ cô đơn đẹp đẽ nhưng hoang dại. Katsuki không biết nên làm gì. Anh thật sự không biết nên bắt đầu như thế nào nữa. Dù sao anh cũng hiểu, anh đã phạm sai lầm. Nhưng chỉ bởi vì anh quá yêu cô, như thế
cũng là cái tội hay sao? Tuy nhiên, đó không phải là lý do khiến anh
chẳng thể mở miệng nói với cô câu nào. Thật sự là cô có giận anh. Nhưng
hình như bây giờ, đối với cô, đó chẳng là chuyện gì cả. Chuyện vừa xảy
ra mới là điều làm cô đau lòng. Càng suy nghĩ, Katsuki càng cảm thấy khổ đau và tuyệt vọng...
KÉT!!!!!!!!!!!!
Chiếc xe đang lao vút bỗng đột ngột dừng lại. Cả người Candy như đổ ập về phía trước! Cô giật mình thảng thốt nhìn Katsuki!!
_ Anh làm cái trò gì vậy?!!!!_ Candy trừng mắt nhìn Katsuki với ánh mắt giận dữ.
Katsuki không trả lời. Anh quay lại nhìn cô.Rồi cuối cũng khẽ hỏi:
_ Tại sao?_ Ánh mắt anh tràn đầy nỗi đau không lời.
_ !!!??!_ Candy nhíu mày.
_ Thôi....Không có gì đâu...._ Katsuki thở dài rồi lại hỏi_ em còn giận anh không?
_ Chuyện gì?_ Candy vẫn với giọng điệu ngạo mạn thường ngày, hỏi lại.
_ Chuyện anh không nói với em rằng ta đi ăn tối với ông ngoại của em!
_ Không sao.
_ Anh xin lỗi.... anh..
_ Không cần xin lỗi._ Candy ngắt lời Katsuki._ nếu ngay từ đầu anh đã
quan tâm em nghĩ gì, em muốn gì, em cần gì thì anh đã chẳng hành động
như vậy_ Candy nhìn thẳng vào mắt Katsuki_ anh rốt cuộc muốn gì ở em?
tại sao anh với em không thể cứ như trước đây? Như ngày xưa không tốt
hay sao? Anh ở bên em, chơi với em, em cũng ngày ngày bên anh, chơi với
anh. Anh luôn luôn là người anh trai tuyệt vời của em...
_ ANH KHÔNG MUỐN!!!!_ Katsuki hét lên._Anh không phải là ANH TRAI CỦA
EM!!!!!!!!!! Và anh lại CÀNG KHÔNG MUỐN TRỞ THÀNH ANH TRAI CỦA
EM!!!!!!!!! EM KHÔNG HIỂU HAY KHÔNG CHỊU HIỂU???!!!!!!!!_ Katsuki nhấn
mạnh từng chữ.
_......._ Candy im lặng không đáp trả. Nói làm gì cơ chứ? Đúng như
Katsuki nói, Candy rõ ràng hiểu, nhưng lại cố tình không chịu hiểu. Bản
thân cô biết không thể nào trốn tránh, nhưng vẫn không thể nào đối mặt.
Con người Candy là như thế. Trong thâm tâm. Candy biết cô không còn sự
lựa chọn nào khác, nhưng cô vẫn ngang bướng muốn chống lại. Cô đã từng
sẵn sàng trở thành con búp bê xinh đẹp trong tay ông, tùy ông điều
khiển, chỉ để đạt được mục đích trả thù. Nhưng bây giờ, Candy không còn 1 mình nữa... cô không phải là người cô độc... cô không phải là búp bê
không tình yêu, không cảm xúc... bởi vì.... Kid.......là anh.... người
đã bên cô thời thơ ấu... người đã yêu cô bằng tất cả linh hồn mình....
người đã chấp nhận chịu sự đau khổ yêu cô vô điều kiện..... nhưng quan
trọng nhất là bởi vì... cô cần anh... cô cần anh ở bên cô như thế... mãi mãi như thế......... dẫu biết rằng tình yêu đó có lẽ chẳng bao giờ trở
thành hiện thực... dẫu cho tất cả chỉ là ảo mộng... thì cô vẫn muốn bảo
vệ anh, vẫn muốn được anh ôm vào lòng mỗi khi cô mệt mỏi.....
_ Đó là người em yêu?_ Katsuki nhắm mắt lại, ngả đầu tựa lên ghế, môi run run.
_ .......Không......_ Candy khe khẽ đáp lại.... dường như cô lo sợ
rằng... những lời nói này sẽ bị trời đất kia nghe thấy... 1 lời nói dối
lòng......
_ .. Thà em giết anh đi còn hơn ... Candy à......_ Katsuki nghẹn ngào
thốt ra, giọng anh như khản đặc lại_ tại sao phải lừa dối anh?... tại
sao em phải lừa dối chính mình như vậy?_Katsuki kéo Candy quay sang nhìn thẳng vào mắt mình_ ở bên em ngần ấy năm... em không phải là 1 người
giỏi nói dối........ em là đồ ngốc... là đồ ngốc..._ và rồi từ khóe mắt
anh... 1 giọt nước mắt lăn dài...
.... nước mắt lấp lánh khiến Candy sững sờ....cô dường như đóng băng
trong đôi bàn tay anh.... đôi bàn tay ghì chặt lấy vai cô... không
rời... anh không ôm cô....hay thật ra... anh không dám ôm cô?..... Lúc
nào Katsuki cũng vậy.... anh sợ cô bị tổn thương nên chẳng bao giờ dám
chạm đến cô.... anh sợ cô xa lánh anh nên chẳng dám liều lĩnh.... anh sợ cô sẽ nhìn anh bằng ánh mắt vô cảm hoặc tràn đầy oán ghét nên chẳng bao giờ dám vượt qua giới hạn........ anh đã sống mà lo sợ như thế.... ngày qua ngày... tình yêu ấy giết chết trái tim anh.... tình yêu đầu đau khổ mãi lưu luyến không thể nào từ bỏ....
_ Ngay cả khi người con trai đó hôn 1 người con gái khác.... em... vẫn
yêu?_ Katsuki dường như nấc lên thành tiếng, anh khó khăn nói ra từng
tiếng.
Candy nhìn Katsuki, rồi khẽ quay mặt đi, tránh ánh mắt anh. Đôi mắt cô
khẽ lay động. Anh nói đúng. Cô là đồ ngốc. Dù cho là như vậy... chỉ cần
Kid ôm cô vào lòng, chỉ cần anh nói 1 câu xin lỗi.... cô chấp nhận... cô sẽ thứ tha tất cả....Nhưng cô biết... không phải là lỗi của anh.... có
lẽ chỉ là hiểu lầm....bởi vì người con gái ấy là Salasa...bởi vì cô nghi ngờ rằng chính Salasa là người sắp đặt mọi chuyện.... Lí do vì sao...
cô không cần biết.... chỉ cần cô hiểu và tin rằng anh sẽ không bao giờ
phản bội cô...thế là đủ.....
Katsuki cắn chặt môi... hóa ra... trong lòng cô chưa bao giờ có anh.... anh thật là ngốc nghếch.... anh đã bên cô... lặng lẽ bên cô.... chỉ
để........ chờ đợi và chờ đợi.... biết trái tim cô tồn tại bóng hình
người khác nên anh chỉ biết chờ đợi..... chờ đợi cô dần dần lãng quên đi hình bóng ấy..... anh đã chờ... đã đợi biết bao nhiêu lâu...........
vậy mà tại sao??!!!!!!!!!!! Tại sao người con trai ấy lại xuất hiện?!
Tại sao lại khiến trái tim cô chỉ thuộc về 1 mình người đó?!!!!! Tại
sao?.... Katsuki đau khổ nhìn Candy.... nước mắt lăn dài..... lăn
dài........... bao tháng năm qua... anh vì cái gì mà chờ đợi? vì cái gì
mà khờ khạo như thế?... Cô là đồ ngốc.... là đồ ngốc không hiểu trái tim anh..... anh muốn hét thật to với Candy như thế....... nhưng.... anh
lại là kẻ khờ dại hơn... ngu ngốc hơn............. anh không muốn mãi
mãi như thế này..........
_ anh sẽ không như thế này nữa.... sẽ không như thế này nữa........
Candy à!!..._ Katsuki cắn chặt môi.. dường như có chút mùi vị của máu
dần lan vào miệng anh...Đúng vậy. anh sẽ không như thế này nữa... anh
muốn 1 lần được ôm cô vào lòng. Anh muốn 1 lần được chạm vào đôi môi
kia. Anh muốn 1 lần liều lĩnh bất chấp tất cả để được bên cô. Anh.... sẽ không đợi chờ như vậy nữa... tình yêu của anh.... đã vượt quá giới hạn
từ rất lâu... rất lâu rồi...._ Anh xin lỗi_ Katsuki nói 1 câu cuối cùng, rồi quay lại lái xe. Ánh mắt anh dường như thay đổi.
Candy có chút dự cảm không lành... rốt cuộc anh muốn làm gì đây?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT