_ Xin cảm ơn đã đến trà quán của lớp 12A**_ Candy sau khi làm xong việc thì quay lại, tiếp đón phụ huynh học sinh của lớp.
Ông của Kid hơi sững lại khi nhìn thấy Candy. " cô bé này... thật sự
rất giống... !! phải chăng.......?.." . Candy mỉm cười mời ông ngồi.
Cuộc trò chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Ông nội Kid là 1 người rất vui vẻ, dễ tính. Nhưng mặt khác, ông là 1 người vô cùng sâu sắc, đôi khi có thể nhìn thấu con người. Có lẽ chính vì điều đó mà ông thành công cho đến
tận bây giờ. Với cách ứng xử tinh tế của mình, Candy đã khiến ông rất
hài lòng. Quả nhiên, Kid học ở đây là rất tốt. Nơi đây sẽ dạy cho Kid
cách trở thành 1 doanh nhân, 1 người thừa kế như ông mong muốn.
Kid tiễn ông nội về. Ông im lặng hồi lâu rồi nói:
_ Kid này.
_ Gì vậy ạ?
_ Cô bé đó xinh đẹp thật nhỉ?_ ông dò hỏi.
_ Dạ!!??!!!_ bỗng dưng đỏ mặt_ ông nói ... nói thế là có ý gì ạ??
_ Đừng có giấu ta nhé!!! Nhìn cô bé đó đắm đuối thế mà hòng qua mắt lão già này sao???_ Ông cười.
_ con... _ bối rối.
_ cô bé đó cũng nhìn con với ánh mắt khác với ánh mắt nhìn người khác_ ông suy đoán_ đó là bạn gái con à??
_ ... V.. vâng ạ!_ Kid ngượng ngùng đáp lại.
_ uhm!!!_ ông gật đầu hài lòng_ 1 cô bé tuyệt vời. Khi nào rảnh thì đưa về giới thiệu nhé!! bà con chắc mong lắm đấy!!!
_ Vâng._ Kid vẫn ngượng nghịu đáp lại. Mặt đỏ lựng.
_ hưm..._ ông trầm ngâm_ rồi con sẽ vất vả lắm đây...
_ dạ!!!??!!_ Kid không hiểu ông nội đang nói gì.
_ con là đồ ngốc nên không nhận ra sao??_ Ông nhìn Kid_ có lẽ, cô bé có 1 quá khứ kinh hoàng.... đến mức khiến ta cảm thấy nghẹt thở khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy... hình như, trong cô bé tồn tại những nỗi đau tột
cùng..._ ông dừng lại_ nếu con yêu cô bé đó thì trái tim con, cần phải
rộng lượng hơn, khoan dung hơn nữa... cần yêu thương hơn nữa...
_ ông à..._ Kid đi bên cạnh ông, lặng người khi nghe ông nói. Cậu thấy
mình thật quá vô tâm. Yêu Candy bằng hết con tim, sống chung 1 mái nhà
nhưng Kid chưa bao giờ cảm nhận được sự đau buồn trong Candy rõ ràng như ông cảm nhận_ người chỉ gặp Candy trong vòng chưa đầy 30 phút. Có
chăng, Kid chỉ nghĩ là Candy có nỗi buồn giăng mắc trong tâm hồn khi mất đi ba mẹ . Cậu chưa từng nghĩ rằng Candy đòi Kid ngủ cạnh là vì sợ cô
đơn...là vì sợ 1 điều gì đó... Đơn giản Kid chỉ nghĩ rằng, Candy nũng
nịu, trêu đùa Kid vậy thôi... ... trong lòng Kid bỗng dưng tồn tại 1 nỗi đau vô hình...
_ ta về đây!_ ông mỉm cười_ lần sau nhớ dẫn cô bé về chơi nhé!!
_ vâng, ông đi cẩn thận._ Kid cúi chào.
Ông nội Kid lên xe, mỉm cười nhìn kid lần nữa. Chiếc xe từ từ lăn bánh. Kid đứng nhìn bóng chiếc xe khuất dần....
Trên chiếc xe ấy, ông nội Kid vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ: " cô bé
đó... thật sự khiến ta thấy sợ... đôi mắt đẹp, sắc lạnh, đượm đầy nỗi
buồn ấy.... sâu thẳm không đáy... khi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy... ta
cảm nhận được áp lực vô hình... như bị nhìn thấu tâm can... ta xin lỗi
con... Kid ạ... ta đã không cho con biết 1 điều... trong đôi mắt ấy...
chứa đựng cả sự hận thù... hận người khác... và hận cả chính bản thân
mình nữa... ta thật lòng không muốn con yêu cô bé ấy.... yêu cô bé ấy... sẽ chỉ khiến con bị tổn thương, đau đớn mà thôi... nhưng, có lẽ con yêu cô bé ấy rất nhiều, ta không thể nào cản lại... nên ta đành đứng phía
sau dõi theo con ... mong con... có thể là người... xóa đi bóng đen đè
nặng trong tâm hồn cô bé ấy... nếu như... con làm được điều đó, thì con
sẽ là người hạnh phúc nhất... ta tin. con sẽ làm được... cháu trai đáng
tự hào của ta...."
Kid quay lại lớp học trong tâm trạng nặng trĩu. Candy cũng vừa rời khỏi lớp. Nhìn thấy Kid, Candy khẽ mỉm cười. Dưới ánh nắng vàng, Candy xinh
đẹp lạ thường. Kid bước chầm chậm lại phía đó, rồi ôm chặt Candy vào
lòng.
_ gì vậy anh?_ Candy ngạc nhiên hỏi khi thấy Kid có thái độ lạ.
_ Suỵt!!! Im lặng nào!!! Anh chỉ muốn ôm em 1 chút thôi... Candy !!_ Kid ghì candy vào lòng, lồng ngực nhói đau.
Chưa bao giờ Kid thấy Candy mỏng manh đến vậy... nhỏ bé đến vậy...
và... dễ vỡ đến thế này... Trong ánh nắng vàng , Candy xinh đẹp như 1 nữ thần...nhưng Kid lúc đó bỗng nhiên thấy Candy mơ hồ như 1 ảo ảnh...
tưởng chừng như... chỉ cần Kid buông tay ra... thì Candy sẽ tan biến vào không trung, chẳng để lại 1 chút dấu vết gì... giống như chưa từng tồn
tại... Kid sợ Candy sẽ biến mất... Kid sợ Candy sẽ rời xa mình... Kid sợ Candy chỉ là 1 ảo ảnh.... Kid sợ tất cả những gì... có thể chia cách
Kid và Candy... nếu mất Candy lúc này... Kid chắc cũng không thể nào
sống được... thiếu Candy??!! ... Bây giờ... Kid không thể tưởng tượng
nổi mình đã sống những ngày không có Candy như thế nào... sự tồn tại của Candy lúc này... chính là lí do để Kid tồn tại...
Kid yên lặng 1 lúc lâu, rồi thì thào vào tai Candy thật nghẹn ngào_ Candy à, anh yêu em. Mãi mãi... sẽ là như vậy...
13:00 .
Cả trường bận rộn chuẩn bị mở cửa lễ hội cho tất cả mọi người tham quan lúc 2 h chiều.
4 Queens tất bật với đống công việc. Kid đang ngồi dưới 1 tán cây, thả hồn theo cảm xúc.
_ Bốp!!!_ Ken từ đâu chui ra đánh vào đầu Kid 1 cái rõ đau._ mày làm gì mà thơ thẩn như người mất hồn thế?
_ Cái thằng này...!!!_ Kid tức tối quay lại_ mày ăn nhầm cái gì à?? mà
lúc sáng đến giờ mày biến đi đâu mất tiêu vậy hả???Đừng có nói là đi
lòng vòng hốt chocolate đấy nhé??
_ haizzz!!! _ Ken thở dài_ sao mày nỡ nghĩ xấu tao vậy chứ?? Tao hiền
lành , ngây thơ vô đối thế này mà ( ax, Ken mà thế chắc Kid thành Phật
>. _ Uh!!! Hiền lành!! Ngây thơ vô đối!!! _ Kid nói mỉa_ mày nói thế mà không thấy ngượng mồm à??
_ Chậc!!! Rõ ràng là tao đi làm việc tốt cho mày, cuối cùng mày đã không cảm ơn tao chân thành 1 tiếng, lại còn ngồi xỉa xói tao nữa. Đúng là
làm ơn mắc oán.
_ Vậy mày làm việc tốt gì cho tao thế hả??
_ tao đi điều tra cái vụ Sakura nhà mày với cái thằng Kang Hae chứ còn gì nữa?? Sao mày nỡ lấy oán báo ân vậy ??
_ hờ, mày làm gì mà nói quá lên thế?? Như làm Sakura nó phạm trọng tội
không bằng..._ Kid nhìn Ken_ mà đó là mày làm cho mày, chứ có phải là vì muốn giúp tao đâu. Việc quái gì tao phải cảm ơn mày chứ?_ Kid cười
khẩy.
_ Mày..._ cứng họng vì Kid nói quá đúng_ ừ, mày không việc gì phải cảm
ơn tao cả. Hix. Mà mày... cất cái điệu cười rõ đểu ấy đi!!_ Ken xua tay _ từ bao giờ mà mày lại có cái điệu cười gian gian như thế nhỉ??
_ Từ khi quen mày!! Học từ mày cả đấy!!_ Kid nhếch mép_ Mà mày đã tìm hiểu được chưa??
_ Haizzz! sao mày đổ hết tội lỗi lên đầu tao thế_ Khoc chịu_ theo như
lời 1 cô nàng nữ sinh trong trường của Sakura thì hình như 2 người đó
chia tay rồi, anh chàng đang quen 1 con nhỏ õng ẹo thấy ớn.
_ ờ. càng tốt. Sakura mới tí tuổi đầu. yêu đương làm gì. _ Kid chép miệng.
_ Mày đừng có nói câu đó trước mặt Sakura và tao. Cái đứa mới 7 tuổi đã
biết yêu như mày thì nói gì được nó._ bây giờ là đến lượt Ken cười đểu.
_ Mày... _ Kid trợn mắt, nhìn Ken hầm hầm.
_ từ từ đã nào!!!!! Bình tĩnh !!! bình tĩnh!! tao đã nói xong đâu!!_ Ken vội vàng nói, trước khi thằng bạn nổi giận_ còn theo lời 1 thằng đàn
em, thì bỗng dưng con nhỏ õng ẹo nhảy lại, hôn thằng Kang Hae. Không
may, Sakura nhà mày vừa xuất hiện, thấy ngay cảnh đó. Tức quá, Sakura
không nể nang gì, cho con nhỏ kia 1 tát, rồi đá 1 quả vào..._ Ken dừng 1 lát _ chỗ hiểm của Kang Hae... phụt_ Ken không nhịn được cười_ hahaha.
rồi biến mất tăm mất dạng hahahaha_ Ken vừa nói vừa cười rũ rượi.
_ haha, tội nghiệp thằng nhóc!!_ Kid cũng bật cười_ ai chứ Sakura nhà
tao thì dám lắm. Nhưng cuối cùng ý mày là gì?? Ý mày tất cả chuyện này
là hiểu lầm hả??
_ Uh!! Tao nghĩ là thế!! Tao cũng có số di động của thằng Kang Hae rồi.
Nhưng tao gọi thì không tiện. Tao nghĩ là mày nên gọi thì tốt hơn.
_ Rách việc nhỉ!?_ Kid tặc lưỡi_ thôi được rồi, mày đọc số đi_ Kid rút máy ra.
_ uh!! Mày xem luôn đi_ Ken rút mẩu giấy trong túi áo, đưa cho Kid.
Kid bực bội nhấn số. Sau 1 hồi đổ chuông, đầu dây bên kia bắt máy ngay tắp lự.
_ " alo" _ nói với giọng khó chịu_ " mày tìm được Sakura chưa?" _ hình như tưởng nhầm Kid là 1 trong số mấy thằng đàn em.
_ "Mày" là thằng nào??_ Kid khó chịu.
_ " hử"??_ có vẻ như không hiểu Kid đang nói gì._ " vậy mày là thằng nào?"
_ chậc, muốn biết Sakura nhà này đang ở đâu mà ăn nói xấc xược thế à?? _ Kid tặc lưỡi_ thế thôi, cúp máy đây.
_ nhóc làm gì mà lại để Sakura giận hả??_ Ra oai ( chắc thế>. _ "Tất cả chỉ là hiểu lầm !!!! Sakura còn không để cho em giải thích nữa!!"
_ Anh mày không quan tâm.
_ " vậy anh gọi cho em làm gì?? Ớ!!!! Anh đang ở Nhật??!!!!! Lẽ nào... Sakura cũng đang ở Nhật Bản à!!??"
_ Uh. Nên nhóc mau mau sang đây kéo nó về giùm đi!!!!! Hiểu lầm gì thì
tự giải quyết!!! Toàn gây rắc rối cho anh mày thôi à!!!!_ Kid tức giận_
chuyện nhỏ mà cứ xé ra to, đúng là đồ con nít!!!!!!! _ Kid hỏi, tỏ vẻ ái ngại_ sao đây?? Nhóc không dám theo sang đây chứ gì??
_ " em..." _ chần chừ. Có lẽ vẫn còn tức chuyện Sakura đá mình không thương tiếc.
_ Đem đây. _ Ken giật máy khỏi tay Kid_ ... nhóc không sang đây thì... kekeke_ điệu cười ác quỷ_ Sakura .... chậc chậc...
_ " anh!!!!!???!! " _ hoảng hốt hơn nữa_ " anh dám động đến Sakura thì tôi giết"
_ hơ... anh mày không biết đâu. Ngày mai mà nhóc không đến
được@#$%^&%*( địa chỉ học viện Xbest>. _" anh.... !!!!!!!" _ tức tối_ " tôi giết anh!!!!!!!!! CỤP"
_ sao có người vô duyên thế nhỉ? _ Ken đưa máy điện thoại cho Kid_ đang nói chuyện mà....
_ thôi đi cha!!! Mày nói thế thì thằng nào chả điên lên!!!_ Kid nhìn Ken ngao ngán_ dù sao thì tao cũng bái phục mày. Nhanh gọn khiếp!!!
_ ờ!! Mày đang khen hay nói móc tao vậy hả thằng này???
_ Tao khen mày mà_ nhếch mép_ sao mày nỡ nghi ngờ thành ý trong sáng như gương của tao thế!!!
_ Sao mày càng ngày càng đểu thế này!!!!??? đâu rồi thằng bạn hễ trêu tí là đỏ mặt của tao!!_ Ken giả bộ đau khổ.
_ Hoàn cảnh thay đổi con người mà_ Kid chép miệng_ nhờ mày mà tao thành thế này đấy!!!! Nhờ mày cả!!!!
_ Mày....ư..._ Ken tức lắm nhưng... có lẽ cũng là sự thật nên đành ngậm
bồ hòn làm ngọt_ chết tiệt!!!!!!!!! ừ !!!!!! thì tại tao !!!!!!!! tại
tao cả đấy!!!!!! Thằng bạn dã man !!!!!!!!!!!
_ ờ!!! thôi !!!!!!! mày vào lớp luôn đi!!!!!!! Cô nàng thư ký kiếm mày từ sáng tới giờ đấy!!!!
_ là Neyuli!!!!_ Ken nhíu mày_ mày không thể nhớ nổi tên hay sao??? Trong đâu mày chỉ có mỗi Candy thôi hả??
_ Uh!!!_ Kid trả lời, không có 1 cái chớp mắt.
_ Mày...._ Ken thật sự bó tay với thằng bạn này.
_thôi, vào đi nào!!!! Tao sẽ cố!!!!!!_ Kid cười, kéo thằng bạn theo sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT